Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
Chương 1-2: Đêm tối, người đàn ông hoàn toàn xa lạ… (2)
Giang Thiếu Huân nghe vậy liền nhướng mày, anh đi tới cạnh giường, ngón tay thon dài cầm lấy chăn rồi giật phăng chiếc chăn vứt qua một bên. Trường Hoan kinh ngạc đến trợn to hai mắt.
Thân hình trắng nõn như tuyết, mềm mại như bông của cô nằm trên chiếc giường màu xám, một chiếc gối lót dưới mông, cặp đùi thon dài hơi co lại, vòng eo mảnh khảnh, làn da nõn nà như ngọc, cùng với những vết xanh xanh tím tím do anh lưu lại…
Trường Hoan xấu hổ đến co rúm lại, cô đưa tay lên che mặt. Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Giang Thiếu Huân sẫm lại, dục vọng bùng cháy trong đôi mắt ấy, anh đưa tay cầm lấy cẳng chân non mịn của cô, vuốt ve, nắn bóp, và rồi áp người xuống.
“Xin anh…”
Nói thật, Gianh Thiếu Khanh quá dũng mãnh, công phu trên giường cực kỳ đáng sợ, người mảnh mai như cô thực sự không thể chịu nổi…
Nhưng cô đâu biết rằng, lời cầu xin nghẹn ngào nỉ non của cô có khác gì là đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy trong anh? Càng cháy càng lớn.
Trước thế tiến công dũng mãnh của anh, tiếng cầu xin của Trường Hoan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Không biết lại qua bao lâu, chỉ biết rằng cô thật sự không chịu nổi nữa, hai mắt nhắm lại, ngất xỉu.
Đêm hôm đó, cô thậm chí chưa từng nhìn rõ khuôn mặt của Giang Thiếu Huân, trong trí nhớ hỗn độn đó cô chỉ nhớ rõ cảm giác đau đớn như bị xé thành hai nửa, nhớ được trong bóng đêm mờ ảo, đôi môi lạnh lẽo của anh không ngừng hôn lên môi, lên khắp người cô…
Một tháng sau, sau khi xác nhận Trường Hoan mang thai thì cô được đưa tới một ngôi biệt thự, cô không thể bước ra ngoài dù chỉ một bước, không thể liên lạc với bất kỳ ai.
Hàng ngày, cô ăn uống theo thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng thiết kế, cùng tập những bài tập vận động cho thai phụ với một huấn luyện viên thể hình và một huấn luyện viên yoga.
Kể từ sau đêm triền miên đó, cô chưa từng gặp Giang Thiếu Huân lần nào.
Bốn tháng sau, thai nhi được năm tháng, cô bắt đầu cảm nhận được đứa bé cử động trong bụng. Lúc này, Giang Thiếu Huân đột nhiên tới biệt thự.
Một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trước biệt thự. Người giúp việc chạy ra mở cửa, Giang Thiếu Huân bước xuống xe, anh mặc một bộ tây trang màu đen vô cùng bắt mắt. Anh là một người đàn ông cao lớn, vai rộng mông hẹp, làn da màu mật khỏe khoắn rắn chắc, chiếc mũi cao thẳng. Giang Thiếu Huân bước đi, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, mọi thứ xung quanh đều ảm đạm thất sắc, tất cả đều trở thành nền cho anh.
Trường Hoan cùng dì Phạm, nữ quản gia của anh đi ra nghênh đón. Mọi người đều niềm nở ra chào, chỉ riêng mình cô, mặc một chiếc váy dành cho bà bầu rộng thùng thình, tóc xõa tung trên vai, ngượng ngùng cúi đầu mà đứng trên bậc thang, không đi ra chào đón, cũng chẳng dám nhìn anh.
Giang Thiếu Huân nhìn lướt qua mọi người rồi nhìn cô chằm chằm. Trường Hoan có khuôn mặt hình trái tim nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, trắng như củ ấu vậy, đôi mắt trong vắt, lấp lánh như nước, ẩn tình đưa tình. Nhìn cô, anh không kìm được mà nhớ tới đêm hôm đó, cô nằm dưới người anh, uyển chuyển thừa nhận sự xâm chiếm của anh, cặp mắt lấp lánh ấy như sắp chảy ra nước vậy, mị hoặc vô cùng…
Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Huân cảm giác cổ họng khát khô, thít chặt lại. Trường Hoan cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô, cô cứng người lại, đầu cúi gằm không dám nhìn thẳng, thần kinh căng như dây đàn, tim đập dồn dập.
Giang Thiếu Huân lướt qua mọi người, từng bước từng bước bước lên bậc thang, khi tới trước mặt cô, anh không hề dừng lại mà đi thẳng vào.
Đoàn người đằng sau cũng theo anh vào nhà, Trường Hoan là người cuối cùng đi vào.
Giang Thiếu Huân lên tầng.
Lúc này, Tống Hằng, trợ lý đặc biệt của anh cầm một tấm thẻ đưa cho Trường Hoan, “Đây là mười triệu, cô cầm đi.”
Trường Hoan ngây ra, “Chẳng phải các anh nói đợi đứa bé sinh ra mới…”
Tống Hằng hờ hững nói, “Không cần sinh nữa, cô cầm lấy số tiền này, tìm một bệnh viện nào đó rồi bỏ đứa bé đi.”
Trường Hoan sững sờ tại chỗ.
“Nhưng mà đứa bé đã biết cử động rồi…”
Trường Hoan ngẩng đầu nhìn Tống Hằng, ánh mắt đỏ bừng, quật cường vô cùng.
Tống Hằng đứng dậy, cười như không cười nhìn cô, “Cô chỉ cần làm theo lời cậu chủ là được rồi.”
Thân hình trắng nõn như tuyết, mềm mại như bông của cô nằm trên chiếc giường màu xám, một chiếc gối lót dưới mông, cặp đùi thon dài hơi co lại, vòng eo mảnh khảnh, làn da nõn nà như ngọc, cùng với những vết xanh xanh tím tím do anh lưu lại…
Trường Hoan xấu hổ đến co rúm lại, cô đưa tay lên che mặt. Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Giang Thiếu Huân sẫm lại, dục vọng bùng cháy trong đôi mắt ấy, anh đưa tay cầm lấy cẳng chân non mịn của cô, vuốt ve, nắn bóp, và rồi áp người xuống.
“Xin anh…”
Nói thật, Gianh Thiếu Khanh quá dũng mãnh, công phu trên giường cực kỳ đáng sợ, người mảnh mai như cô thực sự không thể chịu nổi…
Nhưng cô đâu biết rằng, lời cầu xin nghẹn ngào nỉ non của cô có khác gì là đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy trong anh? Càng cháy càng lớn.
Trước thế tiến công dũng mãnh của anh, tiếng cầu xin của Trường Hoan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Không biết lại qua bao lâu, chỉ biết rằng cô thật sự không chịu nổi nữa, hai mắt nhắm lại, ngất xỉu.
Đêm hôm đó, cô thậm chí chưa từng nhìn rõ khuôn mặt của Giang Thiếu Huân, trong trí nhớ hỗn độn đó cô chỉ nhớ rõ cảm giác đau đớn như bị xé thành hai nửa, nhớ được trong bóng đêm mờ ảo, đôi môi lạnh lẽo của anh không ngừng hôn lên môi, lên khắp người cô…
Một tháng sau, sau khi xác nhận Trường Hoan mang thai thì cô được đưa tới một ngôi biệt thự, cô không thể bước ra ngoài dù chỉ một bước, không thể liên lạc với bất kỳ ai.
Hàng ngày, cô ăn uống theo thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng thiết kế, cùng tập những bài tập vận động cho thai phụ với một huấn luyện viên thể hình và một huấn luyện viên yoga.
Kể từ sau đêm triền miên đó, cô chưa từng gặp Giang Thiếu Huân lần nào.
Bốn tháng sau, thai nhi được năm tháng, cô bắt đầu cảm nhận được đứa bé cử động trong bụng. Lúc này, Giang Thiếu Huân đột nhiên tới biệt thự.
Một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trước biệt thự. Người giúp việc chạy ra mở cửa, Giang Thiếu Huân bước xuống xe, anh mặc một bộ tây trang màu đen vô cùng bắt mắt. Anh là một người đàn ông cao lớn, vai rộng mông hẹp, làn da màu mật khỏe khoắn rắn chắc, chiếc mũi cao thẳng. Giang Thiếu Huân bước đi, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, mọi thứ xung quanh đều ảm đạm thất sắc, tất cả đều trở thành nền cho anh.
Trường Hoan cùng dì Phạm, nữ quản gia của anh đi ra nghênh đón. Mọi người đều niềm nở ra chào, chỉ riêng mình cô, mặc một chiếc váy dành cho bà bầu rộng thùng thình, tóc xõa tung trên vai, ngượng ngùng cúi đầu mà đứng trên bậc thang, không đi ra chào đón, cũng chẳng dám nhìn anh.
Giang Thiếu Huân nhìn lướt qua mọi người rồi nhìn cô chằm chằm. Trường Hoan có khuôn mặt hình trái tim nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, trắng như củ ấu vậy, đôi mắt trong vắt, lấp lánh như nước, ẩn tình đưa tình. Nhìn cô, anh không kìm được mà nhớ tới đêm hôm đó, cô nằm dưới người anh, uyển chuyển thừa nhận sự xâm chiếm của anh, cặp mắt lấp lánh ấy như sắp chảy ra nước vậy, mị hoặc vô cùng…
Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Huân cảm giác cổ họng khát khô, thít chặt lại. Trường Hoan cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô, cô cứng người lại, đầu cúi gằm không dám nhìn thẳng, thần kinh căng như dây đàn, tim đập dồn dập.
Giang Thiếu Huân lướt qua mọi người, từng bước từng bước bước lên bậc thang, khi tới trước mặt cô, anh không hề dừng lại mà đi thẳng vào.
Đoàn người đằng sau cũng theo anh vào nhà, Trường Hoan là người cuối cùng đi vào.
Giang Thiếu Huân lên tầng.
Lúc này, Tống Hằng, trợ lý đặc biệt của anh cầm một tấm thẻ đưa cho Trường Hoan, “Đây là mười triệu, cô cầm đi.”
Trường Hoan ngây ra, “Chẳng phải các anh nói đợi đứa bé sinh ra mới…”
Tống Hằng hờ hững nói, “Không cần sinh nữa, cô cầm lấy số tiền này, tìm một bệnh viện nào đó rồi bỏ đứa bé đi.”
Trường Hoan sững sờ tại chỗ.
“Nhưng mà đứa bé đã biết cử động rồi…”
Trường Hoan ngẩng đầu nhìn Tống Hằng, ánh mắt đỏ bừng, quật cường vô cùng.
Tống Hằng đứng dậy, cười như không cười nhìn cô, “Cô chỉ cần làm theo lời cậu chủ là được rồi.”
Bình luận truyện