Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 400: Ác nhân đều có ác báo



Edit: Phong Nguyệt

Nói xong, ông trực tiếp bấm số điện thoại của hiệu trưởng, “Uy, lão Lý a, chúng tôi bị đánh trong trường học của ông, ông xem chuyện này làm sao bây giờ?”

Ba Đặng cố tình mở loa ngoài điện thoại, lời này vừa nói ra, đối diện liền truyền đến giọng nói của Lý Giáo, “Cái gì? Bị đánh? Ai làm? Không nghĩ muốn lăn lộn ở đây sao? Đặng lão ca, hiện tại các người ở đâu, ta lập tức qua nhìn cháu gái.”

Ba Đặng liếc mắt nhìn chủ nhiệm phòng giáo vụ, “Chủ nhiệm phòng giáo vụ.”

“Tốt, ta lập tức đến.”

Nghe được Ba Đặng nói, trán của chủ nhiệm phòng giáo vụ lập tức ra mồi hôi lạnh.

Ông trăm triệu không nghĩ tới, hóa ra Đặng Vi này kiêu ngạo như thế, là bởi vì bọn họ quen biết Lý giáo!!

Đặng Vi nhìn chủ nhiệm phòng giáo vụ, bộ dáng giờ phút này không dám nói thêm một câu nữa, cũng không khóc, đắc ý nhìn An Mộc, “Đường Hạ, nếu cô chịu quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ, ta có thể không truy cứu trách nhiệm của cô.”

Chủ nhiệm của phòng giáo vụ nghe nói như thế ánh mắt lập tức sáng lên, “Cô nói là thật?”

Đặng Vi cười lạnh, “Đương nhiên là thật sự, ta chưa bao giờ nói láo.”

Chủ nhiệm phòng giáo vụ đi đến chỗ của An Mộc, thấp giọng mở miệng khuyên: “Đường Hạ, kỳ thật, thân là nghệ nhân, đều phải biết co được dãn được, cô là một diễn viên giỏi, không vì sự tức giận, đem tiền đồ của mình phá hỏng!”

An Mộc nghe chủ nhiệm phòng giáo vụ nói xuất phát từ tâm can, trong lòng có dòng nước ấm xẹt qua.

Cô còn tưởng rằng cô là một người phiền phức, đời này cũng sẽ không có người nào sẽ thích cô, nhưng quả nhiên, thế giới này vẫn là tốt đẹp thiện lương.

An Mộc đối với chủ nhiệm phòng giáo vụ, cười cười, “Cám ơn chủ nhiệm.”

Nói xong câu đó, công nhìn về phía Đặng Vi, chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng chủ nhiệm, có một số người, căn bản là không xứng được nhận câu xin lỗi.”

Đặng Vi thấy cô đến bây giờ còn kiêu ngạo như vậy, nóng nảy, đi phía trước một bước, trực tiếp động thủ đẩy cô, “Cô nói ai đấy?”

Trong lòng của An Mộc lửa giận tăng cao.

Ở ngay phòng giáo vụ cũng giám động thủ, Đặng Vi này cũng thật đủ kiêu ngạo!

Nhưng cố tình!

Chính mình chỉ có một người, đối phương lại có ba người!

Lúc này động thủ, khẳng định không phải cái lựa chọn sáng suốt.

Bàn tay của Đặng Vi đã ở phía trước người của cô, An Mộc nghiêng người tránh né, cô không ngốc, cho rằng chính mình bị đánh vài cái Đặng Vi liền sẽ buông tha cho cô.

Nhưng không nghĩ tới, một cái tát này của Đặng Vi cho rằng khẳng định có thể đánh vào trên người của An Mộc, lại không ngờ tới thân thủ của An Mộc linh hoạt như vậy, trực tiếp tránh ra.

Một cái tát của cô không đánh trúng An Mộc, ngược lại thân thể theo quán tính, hướng về phía trước!

“Phanh!”

Thân thể của cô trực tiếp ngã trên bàn phía sau lưng của An Mộc.

“Lách cách lang cang!” Đồ vật trên bàn, phát ra âm thanh hỗn lộn, tiếp theo…… Một cái phích nước nóng đột nhiên nghiêng đổ, trực tiếp liền ngã xuống trên cánh tay của Đặng Vi, nước nóng giội trên cánh tay của cô.

“A a a a!”

Đặng Vi lại lần nữa phát ra tiếng thét chói tai!

“Hơi hơi!” Mẹ Đặng mở to hai mắt nhìn, kinh hô một tiếng, vọt tới bên người của Đặng Vi, mặt đầy vẻ không thể tin tưởng cùng hoảng loạn không biết làm sao!

“Hơi hơi!” Ba Đặng cũng kinh ngạc cực kỳ, nhưng lý trí của ông hơn mẹ Đặng, mở miệng chỉ huy, “Mau đem tay áo vén lên!”

Hiện tại đã là tháng 11, mọi người ăn mặc áo lông, áo lông che cánh tay lại, thực dễ dàng liền sẽ nổi bóng nước.

Mẹ Đặng tìm lại lý trí, duỗi tay vén tay áo của Đặng Vi lên.

An Mộc nghe tiếng kêu của Đặng Vi, còn tưởng rằng có bao nhiêu nghiêm trọng, lo lắng thăm dò nhìn xem, mới phát hiện giờ phút này trên cánh tay của cô ta chỉ có một mảng đỏ rực, cũng không có nặng bao nhiêu.

An Mộc lập tức bĩu môi, thật là ác nhân đều có ác báo.

Nhưng giây tiếp theo, cô liền cười không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện