Ông Trùm
Chương 24
Tối đó về nhà cô Thuý nhìn thấy mẹ là lại thấy chán nản. Từ hôm hai mẹ con cãi nhau cô và mẹ vẫn chưa nói chuyện qua lại. Chào mẹ định bước chân lên phòng thì cô Thuý nghe thấy mẹ nói:
— Thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Mấy hôm nay mẹ không thấy con ăn uống gì cả.
Cô Thuý có phần bất ngờ vì tính mẹ cô trước giờ cô hiểu rất rõ, bà không chịu xuống nước trước với ai bao giờ. Xuất thân từ là một tiểu thư gia đình danh giá chính hiệu nên ngay cả bố cô cũng phải chịu cái tính nết có phần độc đoán đó Cô Thuý khẽ đáp:
— Vâng, lát con xuống..
Cuộc nói chuyện với Trung ban nãy giúp cô Thuý vơi đi phần nào nỗi ấm ức dồn nén trong lòng những ngày qua. Được chia sẻ với bạn thân quả thực giúp cho tâm trạng của cô Thuý tốt hơn hẳn. Đóng cửa phòng lại cô lấy điện thoại gọi cho chú Đại nhưng sau mấy hồi chuông chú Đại không có nghe máy. Không biết người yêu đang làm gì mấy ngày hôm nay nhưng xem chừng từ hôm trở về Hà Nội chú Đại rất bận. Nếu là lúc trước mỗi ngày chú Đại đều gọi điện cho cô Thuý đôi ba lần, hoặc trước khi đi ngủ cũng phải có dòng tin nhắn " Chúc Ngủ Ngon."
Tuy nhiên ba hôm nay những điều ấy là không có. Nằm xuống giường một tay vắt lên trán suy nghĩ, cô Thuý đột nhiên thấy có phần hơi hững trước những sự việc đột ngột xảy ra chỉ trong một thời gian ngắn vừa qua. Vẫn là câu hỏi đó:
" Tình yêu mà anh dành cho mình thực sự đã đủ lớn hay chưa..? "
**********
Bóng tối dần buông xuống, trong một ngôi nhà khá đơn sơ. Đúng hơn đó là một cái lán bằng tre được dựng ven hồ nước dùng để câu cá.
Tiếng cần câu vút sợi dây câu ra xa giữa mặt hồ rồi khẽ tạo tiếng động nhẹ khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng:
— Ra đây đi...
Đen bước ra từ trong bóng tối:
— Ông đã biết tôi đến rồi sao..?
Người đàn ông bí ẩn đang ngồi câu cá giữa đêm kia không trả lời mà tiếp tục hỏi:
— Thằng oắt đó thế nào..?
Đen đáp:
— Rất có tố chất, nhưng hình như ông đang đưa nó vào chỗ chết. Nếu như muốn gϊếŧ nó sao phải chọn cách đày ải nó như vậy..? Tôi vẫn chưa hiểu vì sao ông lại chú ý đến nó như vậy..? Hai năm trước ông đã làm điều gì để rồi khi ông tìm đến tôi tôi thấy ông đã thay đổi hoàn toàn. Từ diện mạo cho đến cách suy nghĩ..
— Câm mồm..Nếu đã là nhiệm vụ thì điều mà mày cần làm đó là hoàn thành nó. Còn những chuyện khác không nên tìm hiểu. Hơn nữa ai nói với mày là tao muốn thằng nhóc đó chết. Đừng quên xuất thân của mình và chỉ cần làm đúng những gì tao ra lệnh là được.
Đen đáp:
— Được thôi, nhưng đừng quên ông vẫn còn nợ tôi một lời hứa. Vậy tiếp theo nhiệm vụ của tôi là gì..?
Người bí ẩn nói:
— Gần một năm qua mày đã vất vả khi ở bên cạnh thằng nhóc đó. Hiện giờ chuyện của thằng nhóc ấy không cần mày quản nữa. Hãy nghỉ ngơi vài ngày sau đó sẽ có chuyện cho mày làm tiếp. Đã đến lúc tao phải cho chúng nó biết sự trả thù đến từ một kẻ đã chết như thế nào. Tao sẽ khiến cho nó phải nếm trải cái cảm giác mà tao đã từng trải qua.
Đen quay lưng bước đi thì người kia hỏi tiếp:
— Khoan đã, có tin báo mày bị thương trước khi đưa thằng nhóc đến chỗ đó. Chuyện này là sao..? Tại sao không thấy báo cáo..?
Đen thở dài trả lời:
— Đó cũng là một bài học cho thằng nhóc của ông thôi. Nhưng đám tay chân của ông ra đòn cũng khá mạnh đấy. Lẽ ra tôi định gϊếŧ một thằng trong chúng nó rồi. Ông nên xem lại cách dạy dỗ đàn em của mình. Nếu như không phải tôi ra tay kịp lúc thì thằng nhóc của ông không còn mạng để mà chuẩn bị chết tiếp đâu. Đám thuộc hạ của ông có vẻ như không biết mệnh lệnh: " Không được gϊếŧ thằng nhóc" là gì thì phải...? Chúng đã nổi điên khi thằng nhóc bẻ gãy tay rồi dùng dao đâm xuyên qua tay chúng. Thôi tôi đi đây, cũng phải thôi khi mà người đào tạo ra chúng cũng là một kẻ điên khùng, máu lạnh..
Đen biến mất vào trong bóng tối, tiếng cá quẫy dưới nước sau khi bị mắc câu vang lên trong bóng tối.
" Rắc....Rắc."
Chiếc cần câu bị bẻ gãy kèm theo một giọng nói lạnh lùng:
— Thằng nhãi con.
Bước ra khỏi lán câu cá, gã đàn ông bí hiểm kia lập tức có một người mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh. Người đàn ông đó nói:
— Gϊếŧ hai thằng đó đi.
Người mặc đồ đen vừa xuất hiện đáp:
— Rõ, thưa đại ca.
********
Sáng ngày hôm sau, cô Thuý bước ra khỏi phòng với bộ dạng vui vẻ. Đi xuống phòng khách bố cô Thuý đang ngồi đọc báo, ông bèn hỏi:
— Bố tưởng con nói thời gian này không phải đi dạy cơ mà..?
Cô Thuý chào bố rồi trả lời:
— Dạ vâng, con có đến trường đâu. Con có hẹn với bạn đi đây đó bố ạ. Mà lát nữa người bạn đó sẽ đến đây đấy bố ạ.
Bố cô Thuý hắng giọng khi đứng sau con gái đang là vợ mình. Mẹ cô Thuý không ngần ngại hỏi thẳng:
— Nếu là thằng trọc đầu xã hội đen đó thì tốt nhất con đừng có bảo nó vào nhà. Nhà này mẹ vẫn chưa chết đâu.
Cô Thuý có phần khó chịu nhưng vừa lúc đó có tiếng chuông bấm ngoài cổng. Mẹ cô Thuý cau mặt bước ra khỏi cửa, chắc có lẽ bà ta nghĩ đó là chú Đại, tức tối dồn nén bấy lâu. Mẹ cô Thuý mở cổng rồi nói vào mặt người đàn ông đang đứng ngoài:
— Loại giang hồ như anh đừng đến làm phiền con gái tôi nữa. Tôi không bao giờ chấp nhận người như anh bước vào ngôi nhà này. Mời anh đi về cho...
Hạ bó hoa đang đưa lên che mặt để tạo bất ngờ cho người mở cửa, Trung hơi hốt khi nghe thấy giọng người đang nói không phải cô Thuý. Trung bối rối:
— Ơ, dạ...dạ...Con chào bác....Con, con...không phải giang hồ hay du côn gì cả....Con xin...lỗi.
Mẹ cô Thuý cũng tỏ ra bối rối khi người mà bà vừa mắng khôn phải chú Đại. Thay vào đó là một thanh niên sáng láng, bảnh bao, ăn mặc lịch sự. Mất mấy giây định hình lại suy nghĩ mẹ cô Thuý hỏi:
— Cháu là ai..? Bác nhìn cháu quen lắm..!!? Có phải cháu là bạn học của Thuý không..?
Trung cười đáp:
— Dạ đúng rồi, bác Phương, bác không nhận ra cháu sao..? Cháu là Trung con của mẹ Hoài đây.
Mẹ cô Thuý ngạc nhiên:
— Trung, Trung con mẹ Hoài, bố Thắng đúng không..? Ơ mà sao bác tưởng con ở bên Anh cơ mà..? Chết thật bác vô duyên quá, vào nhà đi cháu.
Cô Thuý đi sau cũng hơi ngại trước thái độ của mẹ mình, bố cô Thuý cũng đi ra nói:
— Bà này, sao hôm nay bà lại như thế...Mất hết cả thể diện.
Dường như đã quen với mọi người trong gia đình cô Thuý nên Trung không hề ngại ngùng trong lời nói:
— Dạ, con chào bác Luân...Bác vẫn trẻ và phong độ như ngày nào..
Bố cô Thuý cười:
— Cảm ơn cháu, vào nhà đã....Sao về nước mà không đến nhà bác chơi sớm. Ngày xưa chúng mày chẳng đợi nhau đi học suốt còn gì..?
Trung làm bộ gãi đầu, cô Thuý nói:
— Kìa bố, chuyện ngày xưa là ngày xưa rồi...Lúc ấy còn nhỏ, bố cứ nhắc mãi.
Trung mỉm cười đưa bó hoa ra tặng cô Thuý trước mặt bố mẹ cô rồi từ tốn đáp:
— Tặng Thuý này, đúng loại hoa mà Thuý thích nhé. Ban nãy bác gái làm con sợ quá..
Cô Thuý đứng ngẩn người, có lẽ cô hơi bất ngờ khi được Trung tặng hoa. Nhưng trước ánh mắt chờ đợi của bố mẹ cô cũng đưa tay ra nhận rồi đỏ mặt đáp:
— Cảm...ơn Trung nhé....Bao năm mà vẫn nhớ Thuý thích hoa gì...!
— Thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Mấy hôm nay mẹ không thấy con ăn uống gì cả.
Cô Thuý có phần bất ngờ vì tính mẹ cô trước giờ cô hiểu rất rõ, bà không chịu xuống nước trước với ai bao giờ. Xuất thân từ là một tiểu thư gia đình danh giá chính hiệu nên ngay cả bố cô cũng phải chịu cái tính nết có phần độc đoán đó Cô Thuý khẽ đáp:
— Vâng, lát con xuống..
Cuộc nói chuyện với Trung ban nãy giúp cô Thuý vơi đi phần nào nỗi ấm ức dồn nén trong lòng những ngày qua. Được chia sẻ với bạn thân quả thực giúp cho tâm trạng của cô Thuý tốt hơn hẳn. Đóng cửa phòng lại cô lấy điện thoại gọi cho chú Đại nhưng sau mấy hồi chuông chú Đại không có nghe máy. Không biết người yêu đang làm gì mấy ngày hôm nay nhưng xem chừng từ hôm trở về Hà Nội chú Đại rất bận. Nếu là lúc trước mỗi ngày chú Đại đều gọi điện cho cô Thuý đôi ba lần, hoặc trước khi đi ngủ cũng phải có dòng tin nhắn " Chúc Ngủ Ngon."
Tuy nhiên ba hôm nay những điều ấy là không có. Nằm xuống giường một tay vắt lên trán suy nghĩ, cô Thuý đột nhiên thấy có phần hơi hững trước những sự việc đột ngột xảy ra chỉ trong một thời gian ngắn vừa qua. Vẫn là câu hỏi đó:
" Tình yêu mà anh dành cho mình thực sự đã đủ lớn hay chưa..? "
**********
Bóng tối dần buông xuống, trong một ngôi nhà khá đơn sơ. Đúng hơn đó là một cái lán bằng tre được dựng ven hồ nước dùng để câu cá.
Tiếng cần câu vút sợi dây câu ra xa giữa mặt hồ rồi khẽ tạo tiếng động nhẹ khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng:
— Ra đây đi...
Đen bước ra từ trong bóng tối:
— Ông đã biết tôi đến rồi sao..?
Người đàn ông bí ẩn đang ngồi câu cá giữa đêm kia không trả lời mà tiếp tục hỏi:
— Thằng oắt đó thế nào..?
Đen đáp:
— Rất có tố chất, nhưng hình như ông đang đưa nó vào chỗ chết. Nếu như muốn gϊếŧ nó sao phải chọn cách đày ải nó như vậy..? Tôi vẫn chưa hiểu vì sao ông lại chú ý đến nó như vậy..? Hai năm trước ông đã làm điều gì để rồi khi ông tìm đến tôi tôi thấy ông đã thay đổi hoàn toàn. Từ diện mạo cho đến cách suy nghĩ..
— Câm mồm..Nếu đã là nhiệm vụ thì điều mà mày cần làm đó là hoàn thành nó. Còn những chuyện khác không nên tìm hiểu. Hơn nữa ai nói với mày là tao muốn thằng nhóc đó chết. Đừng quên xuất thân của mình và chỉ cần làm đúng những gì tao ra lệnh là được.
Đen đáp:
— Được thôi, nhưng đừng quên ông vẫn còn nợ tôi một lời hứa. Vậy tiếp theo nhiệm vụ của tôi là gì..?
Người bí ẩn nói:
— Gần một năm qua mày đã vất vả khi ở bên cạnh thằng nhóc đó. Hiện giờ chuyện của thằng nhóc ấy không cần mày quản nữa. Hãy nghỉ ngơi vài ngày sau đó sẽ có chuyện cho mày làm tiếp. Đã đến lúc tao phải cho chúng nó biết sự trả thù đến từ một kẻ đã chết như thế nào. Tao sẽ khiến cho nó phải nếm trải cái cảm giác mà tao đã từng trải qua.
Đen quay lưng bước đi thì người kia hỏi tiếp:
— Khoan đã, có tin báo mày bị thương trước khi đưa thằng nhóc đến chỗ đó. Chuyện này là sao..? Tại sao không thấy báo cáo..?
Đen thở dài trả lời:
— Đó cũng là một bài học cho thằng nhóc của ông thôi. Nhưng đám tay chân của ông ra đòn cũng khá mạnh đấy. Lẽ ra tôi định gϊếŧ một thằng trong chúng nó rồi. Ông nên xem lại cách dạy dỗ đàn em của mình. Nếu như không phải tôi ra tay kịp lúc thì thằng nhóc của ông không còn mạng để mà chuẩn bị chết tiếp đâu. Đám thuộc hạ của ông có vẻ như không biết mệnh lệnh: " Không được gϊếŧ thằng nhóc" là gì thì phải...? Chúng đã nổi điên khi thằng nhóc bẻ gãy tay rồi dùng dao đâm xuyên qua tay chúng. Thôi tôi đi đây, cũng phải thôi khi mà người đào tạo ra chúng cũng là một kẻ điên khùng, máu lạnh..
Đen biến mất vào trong bóng tối, tiếng cá quẫy dưới nước sau khi bị mắc câu vang lên trong bóng tối.
" Rắc....Rắc."
Chiếc cần câu bị bẻ gãy kèm theo một giọng nói lạnh lùng:
— Thằng nhãi con.
Bước ra khỏi lán câu cá, gã đàn ông bí hiểm kia lập tức có một người mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh. Người đàn ông đó nói:
— Gϊếŧ hai thằng đó đi.
Người mặc đồ đen vừa xuất hiện đáp:
— Rõ, thưa đại ca.
********
Sáng ngày hôm sau, cô Thuý bước ra khỏi phòng với bộ dạng vui vẻ. Đi xuống phòng khách bố cô Thuý đang ngồi đọc báo, ông bèn hỏi:
— Bố tưởng con nói thời gian này không phải đi dạy cơ mà..?
Cô Thuý chào bố rồi trả lời:
— Dạ vâng, con có đến trường đâu. Con có hẹn với bạn đi đây đó bố ạ. Mà lát nữa người bạn đó sẽ đến đây đấy bố ạ.
Bố cô Thuý hắng giọng khi đứng sau con gái đang là vợ mình. Mẹ cô Thuý không ngần ngại hỏi thẳng:
— Nếu là thằng trọc đầu xã hội đen đó thì tốt nhất con đừng có bảo nó vào nhà. Nhà này mẹ vẫn chưa chết đâu.
Cô Thuý có phần khó chịu nhưng vừa lúc đó có tiếng chuông bấm ngoài cổng. Mẹ cô Thuý cau mặt bước ra khỏi cửa, chắc có lẽ bà ta nghĩ đó là chú Đại, tức tối dồn nén bấy lâu. Mẹ cô Thuý mở cổng rồi nói vào mặt người đàn ông đang đứng ngoài:
— Loại giang hồ như anh đừng đến làm phiền con gái tôi nữa. Tôi không bao giờ chấp nhận người như anh bước vào ngôi nhà này. Mời anh đi về cho...
Hạ bó hoa đang đưa lên che mặt để tạo bất ngờ cho người mở cửa, Trung hơi hốt khi nghe thấy giọng người đang nói không phải cô Thuý. Trung bối rối:
— Ơ, dạ...dạ...Con chào bác....Con, con...không phải giang hồ hay du côn gì cả....Con xin...lỗi.
Mẹ cô Thuý cũng tỏ ra bối rối khi người mà bà vừa mắng khôn phải chú Đại. Thay vào đó là một thanh niên sáng láng, bảnh bao, ăn mặc lịch sự. Mất mấy giây định hình lại suy nghĩ mẹ cô Thuý hỏi:
— Cháu là ai..? Bác nhìn cháu quen lắm..!!? Có phải cháu là bạn học của Thuý không..?
Trung cười đáp:
— Dạ đúng rồi, bác Phương, bác không nhận ra cháu sao..? Cháu là Trung con của mẹ Hoài đây.
Mẹ cô Thuý ngạc nhiên:
— Trung, Trung con mẹ Hoài, bố Thắng đúng không..? Ơ mà sao bác tưởng con ở bên Anh cơ mà..? Chết thật bác vô duyên quá, vào nhà đi cháu.
Cô Thuý đi sau cũng hơi ngại trước thái độ của mẹ mình, bố cô Thuý cũng đi ra nói:
— Bà này, sao hôm nay bà lại như thế...Mất hết cả thể diện.
Dường như đã quen với mọi người trong gia đình cô Thuý nên Trung không hề ngại ngùng trong lời nói:
— Dạ, con chào bác Luân...Bác vẫn trẻ và phong độ như ngày nào..
Bố cô Thuý cười:
— Cảm ơn cháu, vào nhà đã....Sao về nước mà không đến nhà bác chơi sớm. Ngày xưa chúng mày chẳng đợi nhau đi học suốt còn gì..?
Trung làm bộ gãi đầu, cô Thuý nói:
— Kìa bố, chuyện ngày xưa là ngày xưa rồi...Lúc ấy còn nhỏ, bố cứ nhắc mãi.
Trung mỉm cười đưa bó hoa ra tặng cô Thuý trước mặt bố mẹ cô rồi từ tốn đáp:
— Tặng Thuý này, đúng loại hoa mà Thuý thích nhé. Ban nãy bác gái làm con sợ quá..
Cô Thuý đứng ngẩn người, có lẽ cô hơi bất ngờ khi được Trung tặng hoa. Nhưng trước ánh mắt chờ đợi của bố mẹ cô cũng đưa tay ra nhận rồi đỏ mặt đáp:
— Cảm...ơn Trung nhé....Bao năm mà vẫn nhớ Thuý thích hoa gì...!
Bình luận truyện