Ông Xã Lấy Vợ Hai
Chương 15
- Phải! Cô ấy có con với tôi. Mời anh đi cho.
- Hừ, tôi biết mà! Anh hãy coi như chưa gặp tôi và coi như tôi chưa nói gì hết.
Anh cười nhạt xoay gót bước đi trong vô vọng. Anh chẳng còn tia hi vọng nào hết. Cô bỏ anh thật rồi! Cô thực sự bỏ anh thật rồi!
Hắn bước vào nhà, đập vào mắt hắn là cảnh cô đang gục đầu xuống đầu gối, khóc thút thít làm hắn khó xử. Thật buồn, khi cô không yêu hắn. Thật buồn khi đứa trẻ ấy không phải của hắn.
Khuôn mặt xanh xao, hốc hác trông phát tội. Đã một tháng nay cô chẳng ăn ngon ngủ yên. Đêm đêm gặp ác mộng rồi lại ốm nghén khiến cô suy nhược cơ thể trầm trọng. Hắn nhìn mà không khỏi xót xa. Nhưng biết sao được, cô chẳng thèm màng tới hắn dù một phút ít ỏi.
- Em thực sự có con với Thành Quân?
- Anh sao vậy, Tử Kỳ?
- Cô cút đi!
Á!
Anh đẩy mạnh ả ngã nhào xuống đất. Ả đang mang bầu, e rằng, sẽ xảy thai mất!
- Anh! Á! Đau quá!
Máu trong người ả chảy ra ngày càng nhiều. Ả lo sợ ngước lên nhìn anh trong ngấn nước.
- Em đau! Máu!
- Vy Vy, cô sao vậy? Để tôi đưa cô tới bệnh viện.
Máu! Máu từ từ chảy ra từ ngoài ả. Lòng anh đau xót. Anh xót, không phải vì thương ả, mà là đứa con mang trong mình cốt nhục của anh. Đã một lần anh phải chịu đớn đau khi mất đứa con chưa kịp trào đời. Tuy rằng, đứa trẻ này không phải của anh và cô, nhưng nó cũng là con anh.
Anh lo lắng đứng trước phòng cấp cứu với ánh mắt ngóng chờ điều kì diệu. Mong rằng, đứa trẻ sẽ bình an vu sự.
- Bệnh nhân và đứa trẻ không sao hết. Nhưng mong anh và cô ấy chú ý hơn ngộ nhỡ có gì bất trắc.
- Cảm ơn bác sĩ!
Anh vội vã đi đến bên ả, suốt sắng nhìn ả không nguôi:
- Tôi xin lỗi!
- Đứa trẻ sao rồi?
- Bình an vô sự!
- Tạ ơn trời!
Cuộc hội thoại ngắn gọn, súc tích nhưng hàm chứa nhiều cảm xúc dâng trào trong anh và ả.
- Em bất cẩn quá!
- Không, là lỗi do tôi!
- Anh không có lỗi đâu!
Ả mỉm cười nhẹ: " Đó là lỗi do cô ta! Không phải anh. Cô ta đã bỏ bùa anh, cô ta đã lấy tâm hồn anh, cô ta là một nhân vật gián tiếp gây ra vụ này. Em sẽ không tha cho cô ta "
" Tại quán caffe gần đó "
- Lâu rồi không gặp, Huệ Lam!
- Chào Vy, à không, phải là Kỳ phu nhân mới đúng chứ!
- Cô không cần khách sáo. Hôm nay tôi gọi cô tới đây, chỉ có một mục đích mà thôi!
Nói rồi ả hất ly caffe nóng hổi vào người cô làm cánh tay cô bỏng rát, tấy đỏ.
- Cô đang làm cái thá gì vậy?
- Là mày muốn hại con tao đúng không. Mày không giết nó trực tiếp được mà phải tìm đến Tử Kỳ quấy rối đúng không? Vì con đàn bà đê tiện như mày mà suýt chút nữa bảo bảo của tao mất mạng.
- Cô nói cái gì vậy?
- Mày không cần chối cãi. Chính mày đã hại con tao.
Ả tát liên tiếp hai cái liền vào mặt cô, in nguyên cả bàn. Bao ánh nhìn hướng về phía hai người phụ nữ bụng mang bầu đang chiến tranh mà chẳng thèm can ngăn.
- Cô dám tát cô ấy?
Từ đâu, hắn bước tới bên cô, nắm chặt tay ả, nghiến răng ken két.
- Cô có tin, ngày mai cô ra khỏi Kỳ gia?
- Anh dám!
- Không gì là không thể. Cút!
" Một thời gian sau "
- Oa...Oa...Oa
Tiếng đứa trẻ cất giọng trào đời. Là một bé trai trắng trẻo, mặn mà. Đặc biệt, nó chẳng hề giống anh!
#Angel
( Con ai đây nhỉ? Tớ bị bơ quá xá!)
- Hừ, tôi biết mà! Anh hãy coi như chưa gặp tôi và coi như tôi chưa nói gì hết.
Anh cười nhạt xoay gót bước đi trong vô vọng. Anh chẳng còn tia hi vọng nào hết. Cô bỏ anh thật rồi! Cô thực sự bỏ anh thật rồi!
Hắn bước vào nhà, đập vào mắt hắn là cảnh cô đang gục đầu xuống đầu gối, khóc thút thít làm hắn khó xử. Thật buồn, khi cô không yêu hắn. Thật buồn khi đứa trẻ ấy không phải của hắn.
Khuôn mặt xanh xao, hốc hác trông phát tội. Đã một tháng nay cô chẳng ăn ngon ngủ yên. Đêm đêm gặp ác mộng rồi lại ốm nghén khiến cô suy nhược cơ thể trầm trọng. Hắn nhìn mà không khỏi xót xa. Nhưng biết sao được, cô chẳng thèm màng tới hắn dù một phút ít ỏi.
- Em thực sự có con với Thành Quân?
- Anh sao vậy, Tử Kỳ?
- Cô cút đi!
Á!
Anh đẩy mạnh ả ngã nhào xuống đất. Ả đang mang bầu, e rằng, sẽ xảy thai mất!
- Anh! Á! Đau quá!
Máu trong người ả chảy ra ngày càng nhiều. Ả lo sợ ngước lên nhìn anh trong ngấn nước.
- Em đau! Máu!
- Vy Vy, cô sao vậy? Để tôi đưa cô tới bệnh viện.
Máu! Máu từ từ chảy ra từ ngoài ả. Lòng anh đau xót. Anh xót, không phải vì thương ả, mà là đứa con mang trong mình cốt nhục của anh. Đã một lần anh phải chịu đớn đau khi mất đứa con chưa kịp trào đời. Tuy rằng, đứa trẻ này không phải của anh và cô, nhưng nó cũng là con anh.
Anh lo lắng đứng trước phòng cấp cứu với ánh mắt ngóng chờ điều kì diệu. Mong rằng, đứa trẻ sẽ bình an vu sự.
- Bệnh nhân và đứa trẻ không sao hết. Nhưng mong anh và cô ấy chú ý hơn ngộ nhỡ có gì bất trắc.
- Cảm ơn bác sĩ!
Anh vội vã đi đến bên ả, suốt sắng nhìn ả không nguôi:
- Tôi xin lỗi!
- Đứa trẻ sao rồi?
- Bình an vô sự!
- Tạ ơn trời!
Cuộc hội thoại ngắn gọn, súc tích nhưng hàm chứa nhiều cảm xúc dâng trào trong anh và ả.
- Em bất cẩn quá!
- Không, là lỗi do tôi!
- Anh không có lỗi đâu!
Ả mỉm cười nhẹ: " Đó là lỗi do cô ta! Không phải anh. Cô ta đã bỏ bùa anh, cô ta đã lấy tâm hồn anh, cô ta là một nhân vật gián tiếp gây ra vụ này. Em sẽ không tha cho cô ta "
" Tại quán caffe gần đó "
- Lâu rồi không gặp, Huệ Lam!
- Chào Vy, à không, phải là Kỳ phu nhân mới đúng chứ!
- Cô không cần khách sáo. Hôm nay tôi gọi cô tới đây, chỉ có một mục đích mà thôi!
Nói rồi ả hất ly caffe nóng hổi vào người cô làm cánh tay cô bỏng rát, tấy đỏ.
- Cô đang làm cái thá gì vậy?
- Là mày muốn hại con tao đúng không. Mày không giết nó trực tiếp được mà phải tìm đến Tử Kỳ quấy rối đúng không? Vì con đàn bà đê tiện như mày mà suýt chút nữa bảo bảo của tao mất mạng.
- Cô nói cái gì vậy?
- Mày không cần chối cãi. Chính mày đã hại con tao.
Ả tát liên tiếp hai cái liền vào mặt cô, in nguyên cả bàn. Bao ánh nhìn hướng về phía hai người phụ nữ bụng mang bầu đang chiến tranh mà chẳng thèm can ngăn.
- Cô dám tát cô ấy?
Từ đâu, hắn bước tới bên cô, nắm chặt tay ả, nghiến răng ken két.
- Cô có tin, ngày mai cô ra khỏi Kỳ gia?
- Anh dám!
- Không gì là không thể. Cút!
" Một thời gian sau "
- Oa...Oa...Oa
Tiếng đứa trẻ cất giọng trào đời. Là một bé trai trắng trẻo, mặn mà. Đặc biệt, nó chẳng hề giống anh!
#Angel
( Con ai đây nhỉ? Tớ bị bơ quá xá!)
Bình luận truyện