Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 89: Đắc tội
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, còn đang ửng đỏ
sau cơn kích tình của cô, trong lòng anh vừa mềm mại vừa rối rắm. Cô nói cô thương anh, cô nhất định sẽ không biết được anh có bao nhiêu kích
động, cũng sẽ không biết được, so với cô, anh chờ đợi câu nói đó lâu đến chừng nào, dù sao, người động lòng trước cũng là anh. Chuyện này, anh
không muốn thừa nhận cũng không được.
Người nào yêu trước thì người đó sẽ phải hi sinh rất nhiều, nhưng tất cả những điều này dường như vô cùng đáng giá khi nghe được ba chữ kia.
Giây phút đó, dường như anh đã nghe được tiếng hoa nở, đường đường là cậu hai mặt liệt thế mà lại có tâm tư lãng mạn như cô gái nhỏ, này nếu nói ra, chắc chắn sẽ không ai tin! Cung Thụy Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra đời này của anh coi như là chết dí trên người cô rồi.
Có điều, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô vẫn ở bên cạnh, sinh con dưỡng cái cho mình, cảm giác được cuộc sống viên mãn trong tương lai khiến Cung Thụy Thần nhếch môi cười, anh vô cùng thỏa mãn ôm chặt cô vào lòng, mang theo niềm vui nho nhỏ đó mà đi vào giấc ngủ.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào đôi nam nữ ôm nhau ngủ say kia, thật dịu dàng và xinh đẹp. Dần dần ẩn trốn để ánh dương ấm áp xông ra, xuyên qua rèm cửa dày cộm, soi sáng khắp căn nhà.
Cung Thụy Thần đang ngủ mơ màng, cảm giác được trên người hơi nóng, anh mở mắt nhìn đã thấy hơn tám giờ rưỡi sáng, nhìn Lăng Nhược Tịch vẫn nằm yên trong ngực mình, ngủ say sưa ngọt ngào, anh cũng không đành lòng đánh thức cô dậy. Thế là, rón rén cầm điện thoại xuống giường, đầu tiên gọi đến trường xin cho cô nghỉ một ngày, sau lại gọi cho thư ký của mình hỏi có việc quan trọng cần xử lý hay không, khi biết không có chuyện gì cấp bách, anh nói với cô ấy dời hết chuyện buổi sáng sang xế chiều hoặc ngày mai, chiều anh mới đến công ty.
Lăng Nhược Tịch ngủ thẳng giấc thức dậy cũng đã mười giờ, cô ngơ ngác nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, lập tức la hoảng lên: “Muộn rồi.” Thế là lập tức lao khỏi vòng tay của Cung Thụy Thần, hoảng hốt muốn chạy xuống giường.
Cung Thụy Thần đưa tay ra ôm lại, kéo cô về giường, đè dưới thân. Vừa hôn vừa liếm cổ cô vừa nói: “Đừng lo, anh đã xin nghỉ giúp em rồi.”
Lăng Nhược Tịch thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, nơi nào đó giữa hai chân thỉnh thoảng đau nhức. Chuyện đêm qua từng màn từng cảnh từ từ nhớ lại, nhớ tới lời tỏ tình của người nào đó, trong lòng cô lập tức ngọt ngào không thôi. Cô không khỏi cong cong khóe miệng, nhưng lại nhớ đến chuyện anh không biết tiết chế, hung hăng ‘làm’ cô, hại cô trốn học, lại thêm thân thể đau nhức thế này.
Lăng Nhược Tịch tức giận, nhéo vào eo anh một cái thật mạnh.
“Ui ~~~~~~ Bà xã, đau, mau buông tay. Ngoan đi, buông tay ra.” Cung Thụy Thần bị cô nhéo đau hít hà một hơi, tuy chỉ cần anh dùng một chiêu quật lại, đừng nói là cô gái nhỏ yếu này, năm ba người vạm vỡ cũng đừng nghĩ chạm vào được một sợi lông của anh. Nhưng đây là bà xã thân yêu của anh, trừng phạt không được mà né cũng không xong, còn phải giả vờ đau đớn, để cho cô nhéo đỡ tức.
Cung Thụy Thần nhỏ giọng dụ dỗ, hơn nữa cũng không né mặc cô nhéo ngắt. Cuối cùng thì Lăng Nhược Tịch cũng nguôi giận, ra lệnh cho anh đi xả nước cho cô tắm.
Cung Thụy Thần nhận mệnh, mặc đồ ngủ hí ha hí hửng chạy vào phòng tắm xả nước, Lăng Nhược Tịch nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thiển, cô đang lo lắng đêm qua có phải cô ấy bị uất ức hay không.
Rất nhanh, điện thoại có người nhận máy, Lăng Nhược Tịch do dự mở miệng hỏi: “Thiển Thiển, tối qua cậu…Ừm… Có hay không?”
“Có gì chứ?” Tiêu Thiên đầu bên kia rõ ràng là ngủ không đủ, ngáp dài một cái.
“Vũ Kinh Phàm có làm cái đó với cậu không, ừm…” Lăng Nhược Tịch không biết mở lời thế nào.
“419 hả? Có, đêm qua mình uống say, sau khi rượu say mất trí thì đi cùng với anh ta, ừm, kỹ thuật cũng không tệ lắm. Mình cũng không đau mấy, chỉ quá mệt thôi, nhưng anh ta cho mình nghỉ phép ngày hôm nay, mình còn đang ngủ bù ở nhà anh ta này.” Tiêu Thiển đoán được rằng cô bạn mình muốn hỏi gì, ngược lại kể rất nhiều thứ.
“Tiêu Thiển, xin lỗi, mình….” Nghe ra sự bất mãn trong lời nói của bạn, trong lòng Lăng Nhược Tịch đau đớn, theo như cô ấy nói, Lăng Nhược Tịch biết cô nhất định sẽ không giống như biểu hiện vô tư này đâu, chỉ là mạnh mẽ kiên cường không nói ra, thế nên cô càng hổ thẹn, cảm thấy mình không bảo vệ bạn thật tốt.
“Tịch Tịch.” Tiêu Thiển cắt ngang lời cô nói: “Cậu không cần lo lắng cho mình, ai cũng đã trưởng thành hết cả rồi, chuyện như vậy cũng không là gì cả, coi như không phải là anh ấy thì cũng là người đàn ông khác. Nói thế nào thì anh ấy cũng là anh đẹp trai cực phẩm rồi, tính ra thì mình còn lời chán ấy chứ. Hơn nữa, mình cũng thích anh ấy, mặc dù mình biết không cùng thế giới, cũng không hi vọng xa vời có kết quả gì với anh ấy. Nhưng nói chuyện yêu đương thì vẫn có thể mà! Coi như yêu đương không thành, vậy thì cứ xem đây là một đoạn hồi ức đẹp! Nói thật, lần đầu thể nghiệm đúng thật mất hồn.” Tiêu Thiển nói một tràng không dứt.
“Ha ha… Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta gặp ở công ty.” Lăng Nhược Tịch cũng cười theo, cô nghe được cô ấy là đang an ủi mình, Lăng Nhược Tịch của thấy ấm ức, thề trong lòng rằng nếu Vũ Kinh Phàm phụ tình bạc nghĩa với Tiêu Thiển thì dù có là anh cả của Cung Thụy Thần, cô cũng cho anh ta đẹp mặt chứ không bỏ qua.
Cung Thụy Thần xả nước tắm xong ra ngoài, thấy vợ còn nằm lỳ trên giường, chăn thì đắp đến eo, phần lưng trắng nõn lộ ra ngoài, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm điện thoại.
Anh không khỏi buồn cười đi tới đè lên người cô, cắn lên tấm lưng trần của cô một cái, hỏi: “Điện thoại đắc tội với em hả? Sao em cắn răng nghiến lợi thế?”
“Điện thoại không có đắc tội em, mà là Vũ Kinh Phàm đắc tội em đó, anh ta ăn sạch Tiêu Thiển rồi. Còn anh nữa, anh cũng đắc tội với em, anh là đồng lõa.” Lăng Nhược Tịch vùng dậy, trợn mắt giận dữ nhìn kẻ đồng lõa trước mắt.
Cung Thụy Thần nghe vậy lập tức thấy đau đầu, bởi vì chuyện này mà đêm qua vợ chồng họ đã cãi nhau một trận rồi, sao lại còn tiếp tục thế này. Đây là chuyện riêng của anh cả, hơn nữa nhìn vẻ cũng không giống như chơi đùa rồi thôi.
Cung Thụy Thần sợ cô lại gây sự, vội vàng kéo cô lại ôm vào ngực, nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Bà xã à, em ngoan đi, chuyện này mình đừng quan tâm đến nữa, đây là chuyện tình cảm riêng tư của người ta, người ngoài không tiện xen vào, em biết không?”
“Em đương nhiên biết rồi, em cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi.” Lăng Nhược Tịch bất mãn dẫu môi, tốt xấu gì cô cũng là người sống hai đời, cô thừa nhận mình có chút trẻ con, nhưng trong mắt anh lẽ nào cô lại là người không hiểu chuyện như vậy chứ! “Không phải em muốn xen vào chuyện tình cảm của họ, em chỉ lo lắng cho Tiêu Thiển bị người ta ức hiếp thôi!”
“Sao em biết anh cả ức hiếp Tiêu Thiển, không chừng anh cả mới là người bị ức hiếp đó.” Cung Thụy Thần cố ý nói xấu Tiêu Thiển một chút, miệng tuy nói là không xen vào nhưng anh vẫn thiên vị cho Vũ Kinh Phàm.
“Anh đừng có nói mò, Vũ Kinh Phàm có tiền có thế, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, anh ta còn bị người ức hiếp sao?” Vẻ mặt Lăng Nhược Tịch mang theo mấy chữ ‘đừng có ở đó mà lừa em’.
“Ai nói là anh cả không bị người ta khi dễ.” Anh còn không phải là người có tiền có thế, muốn gió, muốn mưa gì chẳng được hay sao, ở trước mặt em anh còn không phải chịu thua à, bình thường em tức giận lên thì anh cũng không thể làm gì. Cung Thụy Thần không khỏi nhổ nước bọt trong lòng.
Dừng một chút, anh nói: “Trong tình yêu, bị khi dễ hay không, có quyền thế hay không cũng không liên quan gì, ai là người động lòng trước, yêu trước thì người đó đã thua, nhất định sẽ bị giày vò, ức hiếp.” Trong tình yêu người nào động lòng trước thì sẽ phải trả giá rất nhiều.
“Vũ Kinh Phàm động lòng với Tô Thiển sao?” Lăng Nhược Tịch nắm vạt áo của anh, mang theo hi vọng nhỏ nhoi đặt câu hỏi.
Người nào yêu trước thì người đó sẽ phải hi sinh rất nhiều, nhưng tất cả những điều này dường như vô cùng đáng giá khi nghe được ba chữ kia.
Giây phút đó, dường như anh đã nghe được tiếng hoa nở, đường đường là cậu hai mặt liệt thế mà lại có tâm tư lãng mạn như cô gái nhỏ, này nếu nói ra, chắc chắn sẽ không ai tin! Cung Thụy Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra đời này của anh coi như là chết dí trên người cô rồi.
Có điều, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô vẫn ở bên cạnh, sinh con dưỡng cái cho mình, cảm giác được cuộc sống viên mãn trong tương lai khiến Cung Thụy Thần nhếch môi cười, anh vô cùng thỏa mãn ôm chặt cô vào lòng, mang theo niềm vui nho nhỏ đó mà đi vào giấc ngủ.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào đôi nam nữ ôm nhau ngủ say kia, thật dịu dàng và xinh đẹp. Dần dần ẩn trốn để ánh dương ấm áp xông ra, xuyên qua rèm cửa dày cộm, soi sáng khắp căn nhà.
Cung Thụy Thần đang ngủ mơ màng, cảm giác được trên người hơi nóng, anh mở mắt nhìn đã thấy hơn tám giờ rưỡi sáng, nhìn Lăng Nhược Tịch vẫn nằm yên trong ngực mình, ngủ say sưa ngọt ngào, anh cũng không đành lòng đánh thức cô dậy. Thế là, rón rén cầm điện thoại xuống giường, đầu tiên gọi đến trường xin cho cô nghỉ một ngày, sau lại gọi cho thư ký của mình hỏi có việc quan trọng cần xử lý hay không, khi biết không có chuyện gì cấp bách, anh nói với cô ấy dời hết chuyện buổi sáng sang xế chiều hoặc ngày mai, chiều anh mới đến công ty.
Lăng Nhược Tịch ngủ thẳng giấc thức dậy cũng đã mười giờ, cô ngơ ngác nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, lập tức la hoảng lên: “Muộn rồi.” Thế là lập tức lao khỏi vòng tay của Cung Thụy Thần, hoảng hốt muốn chạy xuống giường.
Cung Thụy Thần đưa tay ra ôm lại, kéo cô về giường, đè dưới thân. Vừa hôn vừa liếm cổ cô vừa nói: “Đừng lo, anh đã xin nghỉ giúp em rồi.”
Lăng Nhược Tịch thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, nơi nào đó giữa hai chân thỉnh thoảng đau nhức. Chuyện đêm qua từng màn từng cảnh từ từ nhớ lại, nhớ tới lời tỏ tình của người nào đó, trong lòng cô lập tức ngọt ngào không thôi. Cô không khỏi cong cong khóe miệng, nhưng lại nhớ đến chuyện anh không biết tiết chế, hung hăng ‘làm’ cô, hại cô trốn học, lại thêm thân thể đau nhức thế này.
Lăng Nhược Tịch tức giận, nhéo vào eo anh một cái thật mạnh.
“Ui ~~~~~~ Bà xã, đau, mau buông tay. Ngoan đi, buông tay ra.” Cung Thụy Thần bị cô nhéo đau hít hà một hơi, tuy chỉ cần anh dùng một chiêu quật lại, đừng nói là cô gái nhỏ yếu này, năm ba người vạm vỡ cũng đừng nghĩ chạm vào được một sợi lông của anh. Nhưng đây là bà xã thân yêu của anh, trừng phạt không được mà né cũng không xong, còn phải giả vờ đau đớn, để cho cô nhéo đỡ tức.
Cung Thụy Thần nhỏ giọng dụ dỗ, hơn nữa cũng không né mặc cô nhéo ngắt. Cuối cùng thì Lăng Nhược Tịch cũng nguôi giận, ra lệnh cho anh đi xả nước cho cô tắm.
Cung Thụy Thần nhận mệnh, mặc đồ ngủ hí ha hí hửng chạy vào phòng tắm xả nước, Lăng Nhược Tịch nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thiển, cô đang lo lắng đêm qua có phải cô ấy bị uất ức hay không.
Rất nhanh, điện thoại có người nhận máy, Lăng Nhược Tịch do dự mở miệng hỏi: “Thiển Thiển, tối qua cậu…Ừm… Có hay không?”
“Có gì chứ?” Tiêu Thiên đầu bên kia rõ ràng là ngủ không đủ, ngáp dài một cái.
“Vũ Kinh Phàm có làm cái đó với cậu không, ừm…” Lăng Nhược Tịch không biết mở lời thế nào.
“419 hả? Có, đêm qua mình uống say, sau khi rượu say mất trí thì đi cùng với anh ta, ừm, kỹ thuật cũng không tệ lắm. Mình cũng không đau mấy, chỉ quá mệt thôi, nhưng anh ta cho mình nghỉ phép ngày hôm nay, mình còn đang ngủ bù ở nhà anh ta này.” Tiêu Thiển đoán được rằng cô bạn mình muốn hỏi gì, ngược lại kể rất nhiều thứ.
“Tiêu Thiển, xin lỗi, mình….” Nghe ra sự bất mãn trong lời nói của bạn, trong lòng Lăng Nhược Tịch đau đớn, theo như cô ấy nói, Lăng Nhược Tịch biết cô nhất định sẽ không giống như biểu hiện vô tư này đâu, chỉ là mạnh mẽ kiên cường không nói ra, thế nên cô càng hổ thẹn, cảm thấy mình không bảo vệ bạn thật tốt.
“Tịch Tịch.” Tiêu Thiển cắt ngang lời cô nói: “Cậu không cần lo lắng cho mình, ai cũng đã trưởng thành hết cả rồi, chuyện như vậy cũng không là gì cả, coi như không phải là anh ấy thì cũng là người đàn ông khác. Nói thế nào thì anh ấy cũng là anh đẹp trai cực phẩm rồi, tính ra thì mình còn lời chán ấy chứ. Hơn nữa, mình cũng thích anh ấy, mặc dù mình biết không cùng thế giới, cũng không hi vọng xa vời có kết quả gì với anh ấy. Nhưng nói chuyện yêu đương thì vẫn có thể mà! Coi như yêu đương không thành, vậy thì cứ xem đây là một đoạn hồi ức đẹp! Nói thật, lần đầu thể nghiệm đúng thật mất hồn.” Tiêu Thiển nói một tràng không dứt.
“Ha ha… Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta gặp ở công ty.” Lăng Nhược Tịch cũng cười theo, cô nghe được cô ấy là đang an ủi mình, Lăng Nhược Tịch của thấy ấm ức, thề trong lòng rằng nếu Vũ Kinh Phàm phụ tình bạc nghĩa với Tiêu Thiển thì dù có là anh cả của Cung Thụy Thần, cô cũng cho anh ta đẹp mặt chứ không bỏ qua.
Cung Thụy Thần xả nước tắm xong ra ngoài, thấy vợ còn nằm lỳ trên giường, chăn thì đắp đến eo, phần lưng trắng nõn lộ ra ngoài, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm điện thoại.
Anh không khỏi buồn cười đi tới đè lên người cô, cắn lên tấm lưng trần của cô một cái, hỏi: “Điện thoại đắc tội với em hả? Sao em cắn răng nghiến lợi thế?”
“Điện thoại không có đắc tội em, mà là Vũ Kinh Phàm đắc tội em đó, anh ta ăn sạch Tiêu Thiển rồi. Còn anh nữa, anh cũng đắc tội với em, anh là đồng lõa.” Lăng Nhược Tịch vùng dậy, trợn mắt giận dữ nhìn kẻ đồng lõa trước mắt.
Cung Thụy Thần nghe vậy lập tức thấy đau đầu, bởi vì chuyện này mà đêm qua vợ chồng họ đã cãi nhau một trận rồi, sao lại còn tiếp tục thế này. Đây là chuyện riêng của anh cả, hơn nữa nhìn vẻ cũng không giống như chơi đùa rồi thôi.
Cung Thụy Thần sợ cô lại gây sự, vội vàng kéo cô lại ôm vào ngực, nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Bà xã à, em ngoan đi, chuyện này mình đừng quan tâm đến nữa, đây là chuyện tình cảm riêng tư của người ta, người ngoài không tiện xen vào, em biết không?”
“Em đương nhiên biết rồi, em cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi.” Lăng Nhược Tịch bất mãn dẫu môi, tốt xấu gì cô cũng là người sống hai đời, cô thừa nhận mình có chút trẻ con, nhưng trong mắt anh lẽ nào cô lại là người không hiểu chuyện như vậy chứ! “Không phải em muốn xen vào chuyện tình cảm của họ, em chỉ lo lắng cho Tiêu Thiển bị người ta ức hiếp thôi!”
“Sao em biết anh cả ức hiếp Tiêu Thiển, không chừng anh cả mới là người bị ức hiếp đó.” Cung Thụy Thần cố ý nói xấu Tiêu Thiển một chút, miệng tuy nói là không xen vào nhưng anh vẫn thiên vị cho Vũ Kinh Phàm.
“Anh đừng có nói mò, Vũ Kinh Phàm có tiền có thế, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, anh ta còn bị người ức hiếp sao?” Vẻ mặt Lăng Nhược Tịch mang theo mấy chữ ‘đừng có ở đó mà lừa em’.
“Ai nói là anh cả không bị người ta khi dễ.” Anh còn không phải là người có tiền có thế, muốn gió, muốn mưa gì chẳng được hay sao, ở trước mặt em anh còn không phải chịu thua à, bình thường em tức giận lên thì anh cũng không thể làm gì. Cung Thụy Thần không khỏi nhổ nước bọt trong lòng.
Dừng một chút, anh nói: “Trong tình yêu, bị khi dễ hay không, có quyền thế hay không cũng không liên quan gì, ai là người động lòng trước, yêu trước thì người đó đã thua, nhất định sẽ bị giày vò, ức hiếp.” Trong tình yêu người nào động lòng trước thì sẽ phải trả giá rất nhiều.
“Vũ Kinh Phàm động lòng với Tô Thiển sao?” Lăng Nhược Tịch nắm vạt áo của anh, mang theo hi vọng nhỏ nhoi đặt câu hỏi.
Bình luận truyện