Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 90: Vòng thi thứ hai
“Anh sao biết được, còn em đừng có dây vào chuyện hai người họ là được.” Cung Thụy Thần nói xong ôm cô vào phòng tắm.
“Hứ….” Lăng Nhược Tịch hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhéo lấy hạt đậu đỏ sau lớp áo trước ngực anh.
“Ui…” Cung Thụy Thần hít hà một hơi, chân run lên suýt nữa là ném cô xuống đất, giả vờ hung ác trừng mắt, quát cô: “Còn chọc anh, muốn ăn đòn hả?”
“Ha ha ha… Nhéo đau á, em xoa cho anh, xoa xoa sẽ không đau nữa.” Lăng Nhược Tịch nhìn sắc mặt không tốt của anh, nghĩ đến bản thân mình còn đang trần truồng, anh muốn trị cô thì vô cùng tiện lợi, cho nên cô vì không muốn bị ‘Trừng phạt’ lập tức nịnh nọt để anh vui lòng.
“Hừ….” Cung Thụy Thần hừ lạnh. Khom lưng bế cô vào bồn tắm ấm áp, rồi ngồi xổm xuống vuốt ve bả vai cô, giúp cô giảm bớt mệt mỏi: “Anh nói thật với em, em kết bạn với Tiêu Thiển anh không phản đối, em muốn tốt cho cô ấy anh cũng giúp đỡ, nhưng không cho phép em dính vào chuyện riêng của anh cả và cô ấy, em có nghe không.”
“Ừm, biết rồi.” Lăng Nhược Tịch ngâm mình trong nước ấm đầy thỏa mãn, thuận miệng đồng ý, nói thật ra thì cô cũng rất hy vọng Tiêu Thiển và Vũ Kinh Phàm có thể ở bên nhau, chỉ cần Vũ Kinh Phàm không ức hiếp Tiêu Thiển thì cô cũng sẽ không xen vào làm gì.
Đầu giờ chiều, Cung Thụy Thần đi làm, Lăng Nhược Tịch thì ở nhà nghỉ ngơi, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Lăng Nhược Minh, cậu nói với cô là kế hoạch triển khai rất thuận lợi, đã dùng danh nghĩa công ty của đàn anh mua không ít bất động sản. Lăng Nhược Tịch mừng rỡ vô cùng, xem ra khoảng cách cô trở thành phú bà không còn xa nữa.
Vui vẻ của cô duy trì cho đến tận ngày thứ bảy, lần này chuẩn bị cuộc thi vẽ thiết kế thời trang, lúc này cũng không phiền phức từng người đi vào như thi lý thuyết lần trước nữa. Abne trực tiếp sắp xếp mọi người vào một phòng làm việc lớn, phát dụng cụ cho từng người, sau đó tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Mọi người lập tức bắt đầu vẽ, Lăng Nhược Tịch đối với kỳ thi lần này rất có lòng tin, dù sao cô cũng biết rất nhiều điều mà người khác không biết, lại có nền tảng mỹ thuật tạo hình bền vững.
Trãi qua mấy tháng học tập, Tiêu Thiển cũng nói bản thảo thiết kế của cô ngày càng có phong cách của nhà thiết kế đại tài, tuy là nói đùa, nhưng đây cũng gián tiếp thừa nhận bản thiết kế của cô rồi.
Thời gian trôi qua hơn nửa ngày, cũng có người lục tục rời đi. Lăng Nhược Tịch cũng hoàn thành bản thảo, cô thiết kế một chiếc váy dài lệch vai, làn váy màu xanh nhạt lá sen, viền sợi bạc, kết hợp với thân áo màu hồng, vừa mở bản thảo ra tựa như đóa hoa vừa chớm nở, thắt lưng thêu một đàn bướm đang bay lượn, dường như vì mùi hương hoa hấp dẫn bay đến. Toàn bộ chiếc váy tựa như bức tranh thủy mặc, thanh thuần, trang nhã.
Abne nhận bài chấm điếm cũng giật mình ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Lăng Nhược Tịch dường như nhìn thấy ánh sáng kinh diễm trong mắt anh. Lăng Nhược Tịch lúc này cũng yên tâm hơn, xem ra cửa ải này cô đã thông qua.
Quả nhiên, đêm đó cô nhận được điện thoại của Abne, nói cô chuẩn bị vòng thi cuối vào ngày mai. Sau khi tắt máy, cô lập tức gọi điện cho Tiêu Thiển, điện thoại vừa nối máy, Tiêu Thiển đã hào hứng nói cho cô biết rằng mình cũng đã nhận được điện thoại báo thông qua rồi.
Hai người đương nhiên là khích lệ lẫn nhau vài lần, đêm đó Lăng Nhược Tịch đi ngủ rất sớm, vì ngày mai còn vòng thi cuối cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để chiến đấu. Còn cố ý cảnh cáo Cung Thụy Thần đêm nay không được phép trêu chọc cô, bằng không cô sẽ sang phòng khách ngủ.
Cung Thụy Thần sờ sờ lỗ mũi một cái, nhưng cũng không dám làm cô vài lần cho thỏa, bây giờ anh ôm cô ngủ đã thành thói quen, nếu không có cô bên cạnh, anh ngủ không yên, cho nên sự uy hiếp này đối với anh mà nói rất có tác dụng.
Ngày hôm sau, Lăng Nhược Tịch mang theo tinh thần sung mãn đến công ty, Lâm Dạ đón cô, nhét vào tay cô một dãy số, nói là chỉ còn cái này nên không cần rút thăm, sau đó đưa cô vào một căn phòng, trên tường có treo rất nhiều y phục đủ màu đủ sắc, còn có một bàn trang điểm, trên bàn bày biện mỹ phẩm và trang sức, ngoài ra còn có một cái kéo cùng các loại dụng cụ khác.
Ngay sau đó, có một người mẫu đi vào, Lâm Dạ nói cho cô hay, đấy là người mẫu của cô, cô có thời gian là hai tiếng để chọn ra ba bộ trang phục thích hợp cho người mẫu, sau đó sẽ tiến hành mô phỏng buổi biểu diễn thời trang.
Lăng Nhược Tịch quan sát người mẫu trước, vóc dáng cô ấy cao gầy, da trăng nõn, phối trang phục rất ổn, cô vừa xem xét y phục trong phòng vừa nói chuyện phiếm cùng cô ấy. Sau khi biết được người mẫu này tên là Thôi Linh, là người mẫu dưới trướng của Hoàn Vũ, lần này nhận chỉ thị đến phối hợp cho đợt thi tuyển này của bọn họ.
Lăng Nhược Tịch xem kỹ y phục trong phòng một lần, cô nhận ra y phục ở đây đều rất bình thường, thậm chí là cũ kỹ, điều này khiến cho cô hơi rầu, tuy nói dáng dấp người mẫu rất đẹp, nhưng không có quần áo xứng với cô ấy, không bột thì đố gột được hồ. ( Người đàn bà khéo léo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo. Haizz)
Chẳng lẽ là muốn cô làm ra một bộ y phục mới ngay lúc này? Nhưng nếu bây giờ bắt tay vào thiết kế, thời gian thì hạn hẹp, Lăng Nhược Tịch nhíu mày, đột nhiên trong não lóe sáng, mặc dù hiện tại không thể, nhưng cô cũng có thể dùng cũ thành mới, tự mình ra tay sửa đổi là được. Sau khi hạ quyết tâm, cô nói Thôi Linh tự mình chọn trang phục mà mình thích.
Cô người mẫu Thôi Linh sững sốt một hồi, đương nhiên là cô không nghĩ tới việc Lăng Nhược Tịch lại để mình tự chọn trang phục. Cô làm người mẫu đã lâu, cũng không quá nổi tiếng, cho nên cũng không được người khác coi trọng. Mỗi lần catwalk đều do người ta chỉ định cô mặc trang phục nào, cũng chưa từng có ai để cô tự chọn món đồ mà mình thích.
Sau khi xác định Lăng Nhược Tịch không nói đùa, Thôi Linh có cảm giác được người tôn trọng, cô rất kích động, lập tức chọn ra ba bộ trang phục treo trên tường xuống, cô rất thích màu trắng, ba bộ đồ này đều có kiểu dáng rất bình thường, một cái đầm dài màu trắng, một lễ phục cúp ngực màu tím và một bộ váy ngắn ngang gối màu xanh da trời.
“Woa, ánh mắt của cô thật tốt, chọn những bộ này đều rất đẹp.” Lăng Nhược Tịch cười chúm chím nhận lấy áo váy mà cô đã chọn, miệng cũng không quên nói lời khích lệ.
“Thật không? Cảm ơn cô.” Ánh mắt nhìn của mình đã được người công nhận, trong lòng Thôi Linh mặc dù nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không khỏi cong khóe môi cười, để lộ ra sự vui sướng trong lòng cô.
“Đương nhiên rồi, ba bộ váy cô chọn này, tôi chỉ cần sửa chữa lại một chút, mặc lên người cô nhất định vô cùng xinh đẹp, dựa vào nó và sự trợ giúp của cô, hôm nay tôi thắng chắc rồi. Lúc đó có thể phải cảm ơn cô thật nhiều. Cô nhìn này, làn váy trắng này chỉ cần điểm tô lên vài chiếc lá màu xanh là đẹp rồi.” Lăng Nhược Tịch nói vô cùng tự tin, cô vừa nói vừa trải bộ váy màu trắng ra, rồi lấy một bộ trang phục màu xanh lá cây treo trên tường xuống, xoẹt xoẹt vài đường kéo, tạo ra vài mảnh vải hình chiếc lá, sau đó cầm lấy kim chỉ trên bàn, dựa vào nền tảng mỹ thuật tạo hình của mình, không cần vẽ phác thảo lập tức váy trắng biến thành tranh sơn dầu, kim chỉ trong tay cũng trở thành cọ vẽ.
Hơn mười phút sau, váy áo đơn giản trắng tinh khôi lập tức trở nên khác biệt, vẫn váy trắng nhưng lại không phải là váy trắng, từ bên eo hiện ra vài cành liễu, trên cành liễu còn điểm vài hạt trân châu trong suốt, váy trắng hóa thành bức tranh, dường như cành liễu đang phất phơ trong gió, những giọt sương đọng trên lá như đang muốn rơi xuống.
Thôi Linh vừa nhìn đã hét to vì quá thích, khen Lăng Nhược Tịch khéo tay mãi không thôi, mặc lên người đứng trước gương xoay qua xoay lại cũng không muốn cởi ra.
“Hứ….” Lăng Nhược Tịch hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhéo lấy hạt đậu đỏ sau lớp áo trước ngực anh.
“Ui…” Cung Thụy Thần hít hà một hơi, chân run lên suýt nữa là ném cô xuống đất, giả vờ hung ác trừng mắt, quát cô: “Còn chọc anh, muốn ăn đòn hả?”
“Ha ha ha… Nhéo đau á, em xoa cho anh, xoa xoa sẽ không đau nữa.” Lăng Nhược Tịch nhìn sắc mặt không tốt của anh, nghĩ đến bản thân mình còn đang trần truồng, anh muốn trị cô thì vô cùng tiện lợi, cho nên cô vì không muốn bị ‘Trừng phạt’ lập tức nịnh nọt để anh vui lòng.
“Hừ….” Cung Thụy Thần hừ lạnh. Khom lưng bế cô vào bồn tắm ấm áp, rồi ngồi xổm xuống vuốt ve bả vai cô, giúp cô giảm bớt mệt mỏi: “Anh nói thật với em, em kết bạn với Tiêu Thiển anh không phản đối, em muốn tốt cho cô ấy anh cũng giúp đỡ, nhưng không cho phép em dính vào chuyện riêng của anh cả và cô ấy, em có nghe không.”
“Ừm, biết rồi.” Lăng Nhược Tịch ngâm mình trong nước ấm đầy thỏa mãn, thuận miệng đồng ý, nói thật ra thì cô cũng rất hy vọng Tiêu Thiển và Vũ Kinh Phàm có thể ở bên nhau, chỉ cần Vũ Kinh Phàm không ức hiếp Tiêu Thiển thì cô cũng sẽ không xen vào làm gì.
Đầu giờ chiều, Cung Thụy Thần đi làm, Lăng Nhược Tịch thì ở nhà nghỉ ngơi, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Lăng Nhược Minh, cậu nói với cô là kế hoạch triển khai rất thuận lợi, đã dùng danh nghĩa công ty của đàn anh mua không ít bất động sản. Lăng Nhược Tịch mừng rỡ vô cùng, xem ra khoảng cách cô trở thành phú bà không còn xa nữa.
Vui vẻ của cô duy trì cho đến tận ngày thứ bảy, lần này chuẩn bị cuộc thi vẽ thiết kế thời trang, lúc này cũng không phiền phức từng người đi vào như thi lý thuyết lần trước nữa. Abne trực tiếp sắp xếp mọi người vào một phòng làm việc lớn, phát dụng cụ cho từng người, sau đó tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Mọi người lập tức bắt đầu vẽ, Lăng Nhược Tịch đối với kỳ thi lần này rất có lòng tin, dù sao cô cũng biết rất nhiều điều mà người khác không biết, lại có nền tảng mỹ thuật tạo hình bền vững.
Trãi qua mấy tháng học tập, Tiêu Thiển cũng nói bản thảo thiết kế của cô ngày càng có phong cách của nhà thiết kế đại tài, tuy là nói đùa, nhưng đây cũng gián tiếp thừa nhận bản thiết kế của cô rồi.
Thời gian trôi qua hơn nửa ngày, cũng có người lục tục rời đi. Lăng Nhược Tịch cũng hoàn thành bản thảo, cô thiết kế một chiếc váy dài lệch vai, làn váy màu xanh nhạt lá sen, viền sợi bạc, kết hợp với thân áo màu hồng, vừa mở bản thảo ra tựa như đóa hoa vừa chớm nở, thắt lưng thêu một đàn bướm đang bay lượn, dường như vì mùi hương hoa hấp dẫn bay đến. Toàn bộ chiếc váy tựa như bức tranh thủy mặc, thanh thuần, trang nhã.
Abne nhận bài chấm điếm cũng giật mình ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Lăng Nhược Tịch dường như nhìn thấy ánh sáng kinh diễm trong mắt anh. Lăng Nhược Tịch lúc này cũng yên tâm hơn, xem ra cửa ải này cô đã thông qua.
Quả nhiên, đêm đó cô nhận được điện thoại của Abne, nói cô chuẩn bị vòng thi cuối vào ngày mai. Sau khi tắt máy, cô lập tức gọi điện cho Tiêu Thiển, điện thoại vừa nối máy, Tiêu Thiển đã hào hứng nói cho cô biết rằng mình cũng đã nhận được điện thoại báo thông qua rồi.
Hai người đương nhiên là khích lệ lẫn nhau vài lần, đêm đó Lăng Nhược Tịch đi ngủ rất sớm, vì ngày mai còn vòng thi cuối cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để chiến đấu. Còn cố ý cảnh cáo Cung Thụy Thần đêm nay không được phép trêu chọc cô, bằng không cô sẽ sang phòng khách ngủ.
Cung Thụy Thần sờ sờ lỗ mũi một cái, nhưng cũng không dám làm cô vài lần cho thỏa, bây giờ anh ôm cô ngủ đã thành thói quen, nếu không có cô bên cạnh, anh ngủ không yên, cho nên sự uy hiếp này đối với anh mà nói rất có tác dụng.
Ngày hôm sau, Lăng Nhược Tịch mang theo tinh thần sung mãn đến công ty, Lâm Dạ đón cô, nhét vào tay cô một dãy số, nói là chỉ còn cái này nên không cần rút thăm, sau đó đưa cô vào một căn phòng, trên tường có treo rất nhiều y phục đủ màu đủ sắc, còn có một bàn trang điểm, trên bàn bày biện mỹ phẩm và trang sức, ngoài ra còn có một cái kéo cùng các loại dụng cụ khác.
Ngay sau đó, có một người mẫu đi vào, Lâm Dạ nói cho cô hay, đấy là người mẫu của cô, cô có thời gian là hai tiếng để chọn ra ba bộ trang phục thích hợp cho người mẫu, sau đó sẽ tiến hành mô phỏng buổi biểu diễn thời trang.
Lăng Nhược Tịch quan sát người mẫu trước, vóc dáng cô ấy cao gầy, da trăng nõn, phối trang phục rất ổn, cô vừa xem xét y phục trong phòng vừa nói chuyện phiếm cùng cô ấy. Sau khi biết được người mẫu này tên là Thôi Linh, là người mẫu dưới trướng của Hoàn Vũ, lần này nhận chỉ thị đến phối hợp cho đợt thi tuyển này của bọn họ.
Lăng Nhược Tịch xem kỹ y phục trong phòng một lần, cô nhận ra y phục ở đây đều rất bình thường, thậm chí là cũ kỹ, điều này khiến cho cô hơi rầu, tuy nói dáng dấp người mẫu rất đẹp, nhưng không có quần áo xứng với cô ấy, không bột thì đố gột được hồ. ( Người đàn bà khéo léo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo. Haizz)
Chẳng lẽ là muốn cô làm ra một bộ y phục mới ngay lúc này? Nhưng nếu bây giờ bắt tay vào thiết kế, thời gian thì hạn hẹp, Lăng Nhược Tịch nhíu mày, đột nhiên trong não lóe sáng, mặc dù hiện tại không thể, nhưng cô cũng có thể dùng cũ thành mới, tự mình ra tay sửa đổi là được. Sau khi hạ quyết tâm, cô nói Thôi Linh tự mình chọn trang phục mà mình thích.
Cô người mẫu Thôi Linh sững sốt một hồi, đương nhiên là cô không nghĩ tới việc Lăng Nhược Tịch lại để mình tự chọn trang phục. Cô làm người mẫu đã lâu, cũng không quá nổi tiếng, cho nên cũng không được người khác coi trọng. Mỗi lần catwalk đều do người ta chỉ định cô mặc trang phục nào, cũng chưa từng có ai để cô tự chọn món đồ mà mình thích.
Sau khi xác định Lăng Nhược Tịch không nói đùa, Thôi Linh có cảm giác được người tôn trọng, cô rất kích động, lập tức chọn ra ba bộ trang phục treo trên tường xuống, cô rất thích màu trắng, ba bộ đồ này đều có kiểu dáng rất bình thường, một cái đầm dài màu trắng, một lễ phục cúp ngực màu tím và một bộ váy ngắn ngang gối màu xanh da trời.
“Woa, ánh mắt của cô thật tốt, chọn những bộ này đều rất đẹp.” Lăng Nhược Tịch cười chúm chím nhận lấy áo váy mà cô đã chọn, miệng cũng không quên nói lời khích lệ.
“Thật không? Cảm ơn cô.” Ánh mắt nhìn của mình đã được người công nhận, trong lòng Thôi Linh mặc dù nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không khỏi cong khóe môi cười, để lộ ra sự vui sướng trong lòng cô.
“Đương nhiên rồi, ba bộ váy cô chọn này, tôi chỉ cần sửa chữa lại một chút, mặc lên người cô nhất định vô cùng xinh đẹp, dựa vào nó và sự trợ giúp của cô, hôm nay tôi thắng chắc rồi. Lúc đó có thể phải cảm ơn cô thật nhiều. Cô nhìn này, làn váy trắng này chỉ cần điểm tô lên vài chiếc lá màu xanh là đẹp rồi.” Lăng Nhược Tịch nói vô cùng tự tin, cô vừa nói vừa trải bộ váy màu trắng ra, rồi lấy một bộ trang phục màu xanh lá cây treo trên tường xuống, xoẹt xoẹt vài đường kéo, tạo ra vài mảnh vải hình chiếc lá, sau đó cầm lấy kim chỉ trên bàn, dựa vào nền tảng mỹ thuật tạo hình của mình, không cần vẽ phác thảo lập tức váy trắng biến thành tranh sơn dầu, kim chỉ trong tay cũng trở thành cọ vẽ.
Hơn mười phút sau, váy áo đơn giản trắng tinh khôi lập tức trở nên khác biệt, vẫn váy trắng nhưng lại không phải là váy trắng, từ bên eo hiện ra vài cành liễu, trên cành liễu còn điểm vài hạt trân châu trong suốt, váy trắng hóa thành bức tranh, dường như cành liễu đang phất phơ trong gió, những giọt sương đọng trên lá như đang muốn rơi xuống.
Thôi Linh vừa nhìn đã hét to vì quá thích, khen Lăng Nhược Tịch khéo tay mãi không thôi, mặc lên người đứng trước gương xoay qua xoay lại cũng không muốn cởi ra.
Bình luận truyện