Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 249



Tập Vị Nam bị lạnh nhạt gần 2 tiếng dồng hồ, cho đến khi nhà bếp chuẩn bị cơm trưa xong, bê lên bàn ăn.

Quản gia Dư thấy anh tư thái trầm lặng, mặc dù bị vứt lại ở phòng khách, nhưng trên khuôn mặt lại không hề lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, nhàn nhã tự nhiên như ở nhà mình, thành kiến lúc đầu đối với anh cũng vì thế mà tan đi không ít.

Quản gia Dư đi ra sau vườn, "Lão gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong cả rồi ạ."

"Ừ." Tô Nhuệ Dương mơ hồ mở mắt ra.

"Bịch "

Cuốn tạp chí trong tay Diệp Bạc Hâm rơi xuống đất, cô bị giật mình, cằm kê lên bàn đá, đau đến mức cô ôm lấy cằm, mắt long lanh.

Vậy mà ngủ quên mất...

Tối qua trằn trọc đến tận khuya, cô đều ngủ được có mấy tiếng.

Tô Nhuệ Dương cuối đầu nhìn cô một cái, bật cười, tay chắp sau lưng đi về phía phòng khách, "ăn cơm thôi."

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Quản gia Dư ưuan tâm nhìn cô, "Tôi đi lấy hộp thuốc, lấy ít thuốc cho cô bôi lên."

"Không cần đâu, không có gì to tát cả." Diệp Bạc Hâm xua tay, cô không ỏng ẹo đến mức như vậy.

...

Trong phòng khách, Tập Vị Nam ngồi trên ghế sofa, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh, phát họa ra cơ thể mảnh khảnh cao lớn, đôi mắt đen nhánh như hồ sâu chằm chằm nhìn vào tờ báo tài chính trong tay.

Đầu chân mày thanh thoát hơi động đậy, ánh mắt từ từ chìm đắm vào, da thịt trên người vì bị người khác nhìn trộm, bất giác căng lên, toàn thân ở vào trạng thái phòng bị.

Trong trang viện, những người nhìn lén anh trong bóng tối, chỉ có chủ nhân ở đây.

Sắc mặt lạnh tanh từ từ dịu đi, áp lực trên toàn thân từ từ thu lại.

Tập Vị Nam không ngẩng đầu, điềm nhiên như không có gì xảy ra lật lật từ báo trong tay.

Đôi mắt mãnh liệt... Bị anh phớt lờ...

Tô Nhuệ Dương đứng bên cửa một lát, ánh mắt sắc bén nhìn xuống người chàng trai trẻ ở trung tâm phòng khách.

Trầm mặc, không kiêu căng không nôn nóng, cảnh guác cao độ, hình như không có bệnh gì, mặc kệ là ngoại hình hay là tính khí, đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ.

Anh giống như vương giả trời sinh, từ dung mạo điềm tĩnh, tư thái tự nhiên, hình như không có gì có thể khiến anh sợ hãi.

Tô Nhuệ Dương đoán không ra bệnh trên người anh, chính là bởi vì anh quá hoàn hảo, vì thế mới bất an, rốt cuộc là gia đình như thế nào mới có thể nuôi dưỡng nên một người như vậy?

"E hèm..." Tô Nhuệ Dương tiến đến, một tiếng gậy gõ trên sàn đều làm rung thần kinh của Tập Vị Nam.

Tập Vị Nam đứng bật dậy, hơi chau mày, kính cẩn gọi một tiếng ông ngoại.

Diệp Bạc Hâm từ phía sau cùng đi đến, Tập Vị Nam mở to mắt, con ngươi đen nhánh nhuốm nụ cười ẩn ý đầy ấm áp.

Diệp Bạc Hâm thở nhẹ một hơi, may mà anh không giận.

Nếu cô cùng anh đi gặp người nhà của anh, bị vứt lại phòng khách, không biết cô có thể nhịn được như anh không.

"Xin lỗi... "Diệp Bạc Hâm cắn môi, vẻ mặt áy náy.

"Không sao." Tập Vị Nam trìu mến nắm tay cô, đường nét thanh thoát được bao phủ bởi một tầng nhẹ nhàng.

"Đều ngây ra đó làm gì? Không mau lại ăn cơm?" Tô Nhuệ Dương thấy hai người tình tứ với nhau, mắt trân trân nhìn Tập Vị Nam nắm tay Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm đỏ mặt, thất vọng bản thân sao lại bị anh mê hoặc rồi, trước mặt ông ngoại còn làm ra mấy hành động thân mật.

...

Bàn ăn lớn như thế, Tô Nhuệ Dương ngồi tại vị trí chủ nhà, Diệp Bạc Hâm ngồi bên trái ông ấy, còn Tập Vị Nam ngồi bên cạnh cô.

Tô Nhuệ Dương từ lúc Tập Vị Nam bước vào cửa đến giờ, hoàn toàn không hề nói với anh một câu nào, biến anh thành người vô hình.

Diệp Bạc Hâm cảm nhận rõ nhưng đanh chịu, lúc ăn cơm, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại bị Tô Nhuệ Dương ngắt lời.

Trên bàn gần như đều là những món cô thích, nhưng cô không thấy có mùi vị gì, miênz cưỡng ăn món Tập Vị Nam gắp bỏ vào bát của cô, những cao lương mỹ vị trong lúc này đối với cô cũng như là mắc họng.

Tập Vị Nam từ khi nào bị người khác lạnh lùng, thân phận của anh đến đâu cũng đều được tôn kính yêu quý, bây giờ lại vì cô mà bị pong ngoại lạnh nhạt làm ngơ.

Nhìn vào chiếc đĩa màu trắng trước mắt Diệp Bạc Hâm, nõn tôm Tập Vị Nam bóc cho, trong lòng chợt thấy ấm áp.

Bất kể là đi ra ngoài ăn hay tự nấu ở nhà, anh đều tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cô.

Lúc này, Tập Vị Nam cảm nhận được sự chập chờn trobg cảm xúc của cô, trên mặt tỉnh bơ, nhưng dưới bàn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngón tay lê nhẹ.

"Gắng lên" bên tai truyền tới âm thanh thuần phát, rất nhẹ.

Diệp Bạc Hâm ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm biết cười của anh, nhuẽng lo lắng, tích tụ trong lòng ngực đều bién mất cả.

Tô Nhuệ Dương thỉnh thoảng nhìn hai người một cái, nhất cử nhất động của Tập Vị Nam đều thu hết vào đáy mắt của ông ấy.

...

Người giúp việc dọn lại đồ ăn thừa, thỉnh thoảng bát đĩa đụng vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

Sau bữa trưa, Tô Nhuệ Dương sẽ đi dạo trang trại rượu một vòng, tản bộ tiêu thực, nửa tiếng sau lên lầu nghỉ trưa.

Hôm nay dùng xong cơm trưa, ông ấy lại ngồi trong phòng khách, cùng Tập Vị Nam nói một câu, từ lúc sau bước vào cửa, đây là câu nói đầu tiên, chỉ có một chữ.

"Ngồi."

Mắt nhìn Tập Vị Nam.

Tập Vị Nam được chú ý đến mà thấy lo sợ, hơi chau mày.

Anh vẫn cho rằng ông già này sẽ luôn lmà ngơ với anh cơ.

Bây giờ chịu đếm xỉa tới anh, có phải cho thấy là biểu hiện của anh cũng không quá tệ?

Diệp Bạc Hâm tim xúc động, trên trán đều là hiện rõ niềm vui, kéo Tập Vị Nam ngồi xuống trước mặt Tô Nhuệ Dương.

Tô Nhuệ Dương lạnh nhạt nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, chỉ gậy vào cô, "Cháu, đi lên lầu đi."

Nụ cười trên mặt Diệp Bạc Hâm cúng đơ lại, "ông ngoại..."

Tô Nhuệ Dương không đổi nét mặt, "Khỏi cần làm nũng, không ích gì đâu."

"Không sao, nghe lời ông ngoại đi lên lầu đi." Tập Vị Nam cười nhẹ, cũng không yức giận, sự phong độ của anh trước thái độ hạnh họe của Tô Nhuệ Dương càng bộc lộ rõ hơn, Tô Nhuệ Dương chính là muốn xỉa xói cũng khó.

"Được rồi." Diệp Bạc Hâm cắn răng, vầng trán ấm áp bắt đầu lo lắng, không để ý đến ánh mắt sắp phun ra lửa của ông ngoại, cô dùng lực nắm chặt tay Tập Vị Nam, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, một chút cũng đều không yếu đuối, lời này của cô là nói để Tập Vị Nam nghe, cũng là biểu đạt sự quyết tâm của bản thân với Tô Nhuệ Dương, "Tính khí ông ngoại không được tốt, ông ấy có nói lời quá đáng anh cũng đừng để trong lòng, nhịn được là anh có phong thái tốt, nhịn không được, em cũng sẽ không trách anh, em từ đầu đến cuối đều đứng về phía anh."

Tập Vị Nam suýt cười thành tiếng, càm giác được người khác quan tâm, thì ra là tốt như vậy.

Tô Nhuệ Dương nghe thấy mấy lời này, càng nghe càng không cảm thụ được, chân mày giật giật.

"ơ kìa, ta nói nha đầu này lại đứng bề phía người ngoài à? Còn sợ ta ăn thịt nó sao?"

Diệp Bạc Hâm quay người, bướng bỉnh nhìn Tô Nhuệ Dương, "Cái đó khó nói được."

Tô Nhuệ Dương bị cô chọc tức đến lồng ngực nhấp nhô dữ dội, cô quay người đi lên lầu, Tập Vị Nam không dám quá đắc ý, sắc mặt căng thẳng, nhưng ý cười trong đôi mắt lại không thể giấu được, vì anh đã tăng tư thái lên không ít.

Quản gia Dư bưng trái cây tráng miệng tới, đặt trên bàn, lập tức cảm thấy lão gia và con rể tương lai quá nghiêm nghị rồi, giống như hai bên đang đàm phán.

...

Trên lầu, Diệp Bạc Hâm đứng ngồi không yên.

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp cửa kính rọi vào phòng.

Diệp Bạc Hâm bực bội vò vò đầu tóc.

Coi nghĩ đến thái độ của Tô Uyển đối với Tập Vị Nam, thái độ của Tô Cảnh Sâm đối với Tập Vị Nam, còn có cả ông ngoại...

Cô đoán không ra suy nghĩ của ông ngoại.

10phút trôi qua, nhưng cô cảm giác đã rất lâu rồi.

Cửa mở he hé, cô vịn vào cánh cửa, nhón chân nhìn xuống dưới lầu.

Hai người vẫn ngồi trong phòng khách, khoảng cách quá xa, cô nhìn khỗng rõ biểu cảm trên gương mặt họ, cũng không nghe được tiếng nói chuyện.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ hình như quên mất trên lầu vẫn còn một cô gái đang lo lắng.

Hai người có ý kéo dài cuộc nói chuyện.

Diệp Bạc Hâm len lén xuống lầu, chân trần đạp trên nền gạch men mát lạnh.

Tập Vị Nam cười nhẹ, hơi gật đầu, lúc này, khóe mắt nhìn thấy dáng người bên cạnh cầu thang xoắn ốc, ngồi xổm sau lan can.

Lan can cao nửa mét, căn bản che không nổi dáng người cô.

Tập Vị Nam hơi khựng lại, khóe miệng hơi mỉm cười.

Tô Nhuệ Dương cũng nhận ra anh không để tâm, ánh mắt liên tục lướt qua chỗ nào đó, Tô Nhuệ Dương tiện thể nhìn theo, chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt... hơ! Nha đầu này, vẫn thực sự sợ ông ấy ức hiếp tên nhóc này không thành? Cậu ta không yếu đuối đến vậy, rất thông minh lanh lợi, mới chỉ một chút công phu đã dỗ lão già như ông ấy ngoan ngoãn nghe lời rồi.

"Lén lút ngồi xổm ở đó làm gì? Còn không mau tới đây?" Tô Nhuệ Dương gõ gõ cây gậy trong tay.

Diệp Bạc Hâm hơi lúng túng, không ngờ là bị phát hiện rồi.

Cô mới vừa xuống lầu, bọn họ đã hạ nhỏ tiếng nói chuyện, thỉnh thoảng vang tới giọng cười cởi mở của ông ngoại, ngoài điều đó ra, nội dung cuộc trò chuyện cô không chút cũng không nghe được.

Nhưng mà, ông ngoại đã chịu mở lòng cười lớn, cho thấy ông ấy đối với Tập Vị Nam cũng không ác cảm đến như vậy.

"Ông ngoại... "Diệp Bạc Hâm cười có chút ngượng ngùng, nghe lén ở góc tường, đây vẫn là lần đầu tiên cô làm chuyện này.

Tô Nhuệ Dương đứng dậy, cười mà như không cười nhìn cô một cái, nói dõng dạc: "Lão Dư, đi, đi lên lầu."

Quản gia Dư từ bên sảnh đi ra, đỡ Tô Nhuệ Dương lên lầu.

Diệp Bạc Hâm nghiêng người, tránh đường cho Tô Nhuệ Dương.

Tô Nhuệ Dương hậm hừ, "Nha đầu cháu đấy, càng ngày càng kỳ cục rồi."

Bóng Tô Nhuệ Dương vừa mất hút trên cầu thang, liền truyền tới tiếng mở cửa.

"Hai người đã nói gì rồi?" Diệp Bạc Hâm vẻ mặt hiếu kỳ, tam trạng của ông ngoại so với khi nãy đã tốt hơn nhiều rồi, trên mặt luôn nở nụ cười.

Tập Vị Nam không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của cô, chân mày chau lại.

Anh phát hiện cô có một bệnh, luôn thích đi chân trần.

"Không sao rồi, yên tâm." Tập Vị Nam ôm ngang người cô, Diệp Bạc Hâm giật mình, sợ bị người khác nhìn thấy, trong nhà còn có hai người giúp việc nữa.

"Anh làm gì đấy? Một lát ông ngoại nhìn thấy lại bàn tán lung tung." Diệp Bạc Hâm nín thở.

Tập Vị Nam dìu cô lên ghế sofa, anh ngồi xụp xuống, tay nắm đôi chân chân trắng trẻo của cô, rút giấy ra lau.

"Sau này không được đi chân trần, khí lạnh từ lòng bàn chân ngấm lên cơ thể, rất dễ làm sức khỏe suy yếu." Tập Vị Nam ngảng đầu, giọng trầm trầm, con ngươi đen nhánh trân trân nhìn cô.

Diệp Bạc Hâm hơi đỏ mặt, thì ra là cô tự ảo tưởng rồi, còn cho rằng anh...

Cô lúng túng gật đầu, lúc ngẩng đầu lên, Tạp Vị Nam đã quay lại, trong tay cầm đôi dép, cúi người mang vào cho cô.

Đây không phải lần đầu tiên anh mang dép cho cô, lúc trước ở bệnh viện tỉnh y, anh cũng chăm sóc cô từng li từng tí.

Thấy cô sững sờ nhìn anh, ánh mắt có chút lơ lửng.

Tập Vị Nam trong lòng xao động, đưa môi lên, chỉ là một cái hôn nhẹ nhưng khiến toàn thân cô cứng đơ.

Tập Vị Nam lướt qua thử rồi dừng lại, hôm nay cô bảo vệ anh, ánh mắt lo lắng ấy, đã chạm vào tim anh, anh gần như muốn hôn cô nhưng ngại không đúng chỗ, đành nhịn lại.

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, có chút gì đó mập mờ trôi nổi trong không trung.

"Đi thôi."

Đến khi giọng Tô Nhuệ Dương truyền tới, Diệp Bạc Hâm mới như tỉnh mộng, ngượng ngùng cuối đầu, lần tránh ánh mắt của ông ấy.

"Đi? Đi đâu?" Diệp Bạc Hâm ngoảnh đầu lại, Tô Nhuệ Dương đã thay một bộ quần áo thể thao thoải mái hơn, xem chừng trẻ ra mấy tuổi.

Tô Nhuệ Dương mặt tươi cười, "sơn trang Bắc Hồ, đi câu cá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện