Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 269



Anh chưa từng biết cô quen biết loại phần tử nguy hiểm như Giang Diệc Đình, anh lúc đầu sợ Giang Diệc Đình vì báo thù anh mà hạ thủ với cô, sau đó anh phát hiện sự việc không đơn giản như vậy, Giang Diệc Đình đối với cô, có thể gọi là quan tâm, nếu như không phải điều tra Giang Diệc Đình đối với một cô gái có tình cảm duy nhất anh cũng hoài nghi bọn họ quá khứ có phải có chút gì đó.

Cô nâng mắt, nhìn thấy anh thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt lại dậy sóng dữ dội.

Cô sớm đã đoán được anh sẽ hòa nghi, người này từ lúc đầu quen biết đến bay giờ, thật sự vẫn luôn không có thay đổi, vẫn luôn mang giấu sâu kín đáo, chỉ là có lúc anh quá tự tin, tự cho rằng khổng chế toàn cuộc, một mình không chú ý, bất cức chuyện gì cũng có ngoài ý muốn.

"Em và anh ta rất lâu trước kia đã quen biết rồi, khoảng chừng mười năm rồi, lúc đó anh ta vẫn chưa... "Diệp Bạc Hâm dừng lại, nhìn anh một cái, chuyển mắt lại cúi đầu xuống, ánh mắt xa xôi nhìn bên đường, "Anh cũng quen anh ta, trong lòng anh ta nghĩ gì ai lại có thể đoán được?"

Giang Diệc Đình có lẽ không phải người tốt, nhưng anh chưa từng làm hại cô, thậm chí nhiều lần cứu cô, hôm nay mặc dù nói láy cô làm thí nghiệm, nhưng nếu không nắm chắc, anh cũng không dễ dàng thử trên người cô, đến cả sào huyệt của bản thân mình cũng để lộ ra trước mắt cô, loại tin tưởng này, vô không có cách nào phụ lòng.

Cô cũng không đi nói với Tập Vị Nam, cô cái gì cũng nhớ ra hết rồi, lúc đó cô phải làm sao chung sống với anh? Đã từng là rào cản, vết nứt, thì giống như một cái còng, vĩnh viễn in dấu lên trái tim.

Lúc những bàn tay dơ bẩn kia làm loạn trên cơ thể cô, cô tuyệt vọng muốn đi chết, cơ thể bị tiêm chích thuốc, từng chút từng chút gặm nhấm lý trí của cô, trong tiềm thức chỉ còn lại đau khổ, trước mắt xuất hiện ảo giác, đều là anh và Bạch Sở Khả đang triền miên, đó là bóng ma lòng cô, cô kề cận bờ vực sụp đổ, còn anh thì sao? Ở đầu bên kia video, nhìn cô điên cuồng, đau đến không muốn sống, nếu như không phải là Giang Diệc Đình, sợ rằng cô đã làm nhục rồi, thậm chí có thể bị đập nát xương trong vụ đánh bom mà anh tự mình hạ lệnh...

Cô không hận anh, lại cảm thấy lạnh tâm. Thân phận và sứ mệnh của anh ấn định không có cách nào bảo vệ cô, thậm chí lúc xung đột lợi ích của cô và quốc gia, cô có thể bị hy sinh.

Lồng ngực Diệp Bạc Hâm nhói đau, có chút thở không ra hơi, cô buông tay vòng trên eo anh.

Tập Vị Nam nắm chặt cổ tay cô đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô, "Quen biết có lâu thì làm sao? Anh ta bây giờ ở dưới tay có một đám người, anh ta phải có trách nhiệm với bọn họ anh ta tin tưởng em, không có nghĩa đám người thuộc hạ của ah ta tin tưởng em, cách xa anh ta một chút, anh ta rất nguy hiểm."

Nếu như có thể, anh mãi mãi cũng không muốn đem nguy hiểm đến cho cô..

...

" Lão phu nhân, tài liệu mà phu nhân cần." trong phòng sách chỉ có một ánh đèn mờ nhạt, một phụ nữ già mặc áo sườn xám ngồi sau bàn làm việc, đứng trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên, trong tay anh cầm một cấp giấy da bò màu vàng hun.

Người phụ nữ già đeo đôi kính lão lên, mở ra kẹp giấy, rủ mắt xuống nhìn.

", Hừ, người Diệp gia? Bố mẹ ly hôn? Diệp gia này là thân phận gì, đến nghe cũng chưa nghe qua vậy mà dám đánh chủ ý của cháu trai ta." Tập lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, đem tài liệu vỗ lên trên bàn trong mắt xẹt qua tia coi thường, "Một cô gái dưới một gia đình ly hôn trưởng thành, có thể có dạy dỗ gì?"

Buổi trưa Đặng Thụy Tây vừa nói đến Tập Vị Nam có bạn gái, Tập lão phu nhân sau đó liền gọi người đi điều tra, cái này, tốc độ điều tra rất nhanh, mới buổi tối, gia thế Diệp Bạc Hâm đều đã tra ra.

"Lão phu nhân..." người trung niên có lời không dám nói.

"Nói đi, đừng úp úp mở mở nữa."

" Cô gái cùng thiếu gia yêu nhau, cô ấy... Cùng Hạ thiếu gia có hôn ước, lúc trước truyền xôn xao, đến bây giờ vẫn chưa giải trừ..."

"Cái gì? Tập lão phu nhân bỗng đứng lên, "A Nam hồ đồ rồi sao? Cô gái thân giá trong sạch nhiều như vậy, nó phải cùng cô gái đã vó hôn ước ở cùng nhau nó là chê bản thân mất mặt mũi chưa đủ, an phận mấy năm, bây giờ còn tìm một cô gái đã đính hôn tới làm bại hoại danh tiếng Tập gia? Sự việc truyền ra ngoài, để người ngoài xem Tập gia chúng ta như thế nào? Một chút quy tắc dạy dỗ cũng không có!"

Người đàn ông trung niên liên tục nghe bà trách mắng.

Sắc mặt lão phu nhân rất khó coi. "Nghe nói A Nam gần đây đang nghỉ phép?"

"Vâng."

" Nó thật là muốn làm ta chết tới cùng sao, ta còn không phải vì cái nhà này, vì tốt cho nó sao?" Nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn cho rằng bản thân không sai ", "Cậu ngày mai phái người đưa cô gái đó tới, ta cũng muốn xem thử là cô gái như thế nào mê hoặc đứa cháu trai kia."

Người đàn ông trung niên do dự, "Bên phía lão thủ trưởng..."

"Giấu đi! Ông ấy cùng tiểu tử A Nam cùng một tính khí. "_lão phu nhân ngồi xuống, kéo mở ngăn kéo, "Cậu ra ngoài trước đi."

"Ơ. "Anh gật đầu, trước khi đóng cửa, từ trong khe cửa nhìn thấy trong tay lão phu nhân cầm một khung ảnh.

...

Chiếc xe Land Rover màu đen dừng ngoài khu nhỏ Ngự Cảnh Viên.

Ánh đèn đường rất tối, dường như là vì xây dựng một loại bầu không khí.

Trong công viên khu nhỏ bên ngoài, có người già đang chạy bộ, dắt chó đi dạo...

Lông mày Tập Vị Nam khóa chặt, đôi mắt đen sâu rơi trên trán cô gái đang ngủ ngón tay chạm nhẹ lông mày hơi chau lại của cô.

" oa..." cô ríu rít một tiếng, mở đôi mắt mơ hồ ra, ngón tay anh hơi cong, dịu dàng hỏi,: "Đánh thức em rồi?"

Đèn đường từ sau lưng anh chiếu vào đường nét của anh chìm trong bóng tối.

" Em đói rồi." Diệp Bạc Hâm rũ tay anh ra " Ở bên ngoài tìm một quán ăn tối đi."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn là cô gái tràn đầy hy vọng sự thương yêu của anh, tất cả đều vây quanh anh nữa, dịu dàng, thâm tình của anh hôm nay, là cô đã từng khao khát, tuy nhiên... tâm thái không giống nhau rồi, mặc dù vẫn là yêu sâu đậm, nhưng không thể nào hàn gắn vết nứt mấy năm nay tạo thành, cô cuối cùng cũng là trưởng thành rồi...

...

Như thường ngày, Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa cùng bước ra tòa cao ốc, một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây quân sự dừng lại trước mặt hai người.

Chiếc xe suýt chút nữa xẹt qua hai người, Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa bị dọa lùi ra sau hai bước, kinh ngạc hoài nghi chưa trán tĩnh lại, mặt Tô Hòa biến trắng, vỗ vỗ đầu, vừa định trách móc lái xe như thế nào vậy, bỗng nhiên thấy trước mặt là một chếc xe quân sự...

Người sinh sống ở kinh thành đều biết, chán sống mới dám đắc tội xe quân sự, đáng sợ nhất là biển số sau xe là một dãy số, đều là 8...

Tô Hòa trợn trừng mắt, hôm nay được coi là đại khai nhãn giới

Lúc này vừa đúng lúc tan ca, rất nhiều người chú ý đến tình hình phía bên này, đương nhiên thu hút ánh mắt mọi người nhất vẫn là chiếc xe kia.

Diệp Bạc Hâm cũng không phải là người nhiều chuyện, giống loại xe quân sự này, cùng bọn họ nói lý, có lý cũng nói không rõ.

" Đi thôi." Diệp Bạc Hâm kéo tay áo Tô Hòa, lại phát hiện cô nhìn chằm chằm chiếc xe.

" Diệp tiểu thư." Chiếc ce Jeep kia bị đẩy ra, từ trong xe bước xuống hai quan quan mặc quân phục, đứng đầu là người đàn ông trung niên, sắc mặt nghiêm túc, gật gật đầu với cô tuy nhiên trong mắt lại là đánh giá.

"Anh là?" Diệp Bạc Hâm chau mày, lúc nãy bọn họ trực tiếp lái xe tới, giống như ra oai phủ đầu, còn cô quen biết quân nhân, có thể ở trong kinh thành đi ngang ngược, hung hăng càn quấy như vậy, còn thật chưa có.

Tô Hòa một mặt đờ đẫn, nhìn Diệp Bạc Hâm, lại nhìn quân quan lạnh lùng kia, nuốt nước miếng, sợ sệt trốn tới bên cạnh Diệp Bạc Hâm.

" Diệp tiểu thư, chúng tôi là thủ hạ của Tập lão thủ trưởng, Tập lão phu nhân chúng tôi muốn gặp cô, đặc biệt phái chúng tôi tới đón cô."

Sau khi biết Tập Vị Nam là quân môn thế gia, cô đối với chữ Tập đặc biệt nhạy cảm, biển số xe của chiếc xe này, cộng thêm với lão thủ trưởng, Diệp Bạc Hâm nhìn quân hàm trên vai bọn họ, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, vậy mà phái quân quan có quân hàm cao như vậy tới đón một bách tính bình dân như cô, cũng quá xem trong cô rồi?

Sợ rằng lão phu nhân trong miệng bọn họ chính là bà nội của Tập Vị Nam, người phụ nữ nghiêm khắc hoặc thậm chí lạnh lùng, một khi bà biết rằng cháu trai của mình cùng với một người thân phận như cô yêu nhau, dự kiến sẽ rất tức giận, hôm nay phái quân quan có quân hàm cao như vậy tới đón cô, lúc nãy lại hống hách lái xe tới trước mặt cô như vậy, sợ là vì muốn ra oai phủ đầu, đả kích kiêu ngạo của cô.

Người bà nội này tính tình bắt bẻ, tìm cô đi chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Sau khi Diệp Bạc Hâm qua kinh ngạc, rất nhanh bình tĩnh lại.

Trong khoảnh khắc cô đang do dự, quân quan một bên léo cô lên xe, "Mời lên xe."

Tô Hòa vừa nhìn tư thế ác liệt của bọn họ giống như Diệp Bạc Hâm không lên, bọn họ sẽ đem người trói kéo lên, cô có chút kinh hãi kéo kéo tay áo Diệp Bạc Hâm, "Bạc Hâm, bọn họ là người nào? Cô quen biết không?"

Quen biết cũng không quen, nhưng mà cũng không khác lắm.

"Ừ. "Diệp Bạc Hâm nhàn nhạt gật đầu, dưới ánh mắt vây quanh ngồi vào trong xe, tro g đám người có không ít người của công ty, chỉ sợ ngày mai cả công ty vừa sớm đã lan truyền một lượt, Diệp Bạc Hâm cô vậy mà quen biết thủ trưởng quân giới cô đã có thể đoán ra, sắc mặt Diệp Viễn Đông sau khi nghe tin tức này.

Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, lông mày Tô Hòa gấp sâu, đang muốn lên trước, lại bị một quân quan trực tiến ngăn cản phía trước, Diệp Bạc Hâm hướng phía cô vẫy vẫy tay, biểu ý không sao.

Không tới một lúc, chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước, cô từ cửa xe nhìn ra, nhìn thấy một vài nhóm người tụ tập lại thì thầm to nhỏ.

Diệp Bạc Hâm có chút lòng dạ rối bời, lần trước mẹ anh tìm cô, cô căng thẳng tới nói không ra lời, lần này cô không thể bảo đảm có thể duy trì bình tĩnh.

Diệp Bạc Hâm bất động thanh sắc nhìn hai quân quan kia, cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên màn hình điện thoại, ấn số Tập Vị Nam.

Người đàn ông ngồi phía trước xe bỗng nhiên quay đầu ra, trong mắt như chứa cảnh cáo, "Diệp tiểu thư, lão phu nhân chỉ là đơn thuần muốn gặp cô, cô đừng để thiếu gia biết chỉ sợ làm hỏng lần gặp mặt này, tính khí của lão phu nhân không làm sao tốt, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể dự đoán được."

Diệp Bạc Hâm hơi lúng túng, không ngờ hành động của cô nhỏ như vậy cũng bị phát hiện, cô còn muốn chuyển viện binh tới Tập Vị Nam, bây giờ xem ra là không được rồi.

Sớm muộn cũng phải gặp mặt, đi xem lão phu nhân đối với cô là thái độ gì cũng tốt, làm tâm lý chuẩn bị.

Một tiếng sau, chiếc xe Jeep màu xanh quân sự giữ nguyên tốc độ chạy trên con đường phía vùng ngoại ô Bắc Kinh, trải qua một con đường dài, tiến vào vùng ngoại ô vùng quân giới không cho phép người tùy tiện ra vào.

Nơi này, trong một trăm dặm đều là núi tốt nước tốt, là nơi có phong thủy thịnh vượng tốt lành, là môi trường mà người cả một đời thích nhất, chiếc xe vòng quanh dọc theo con đường lại chạy thêm gần nửa tiếng nữa, mới tới được phạm vi Tập gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện