Phá Giới
Chương 10: Phá giới
Yeah! Phá giới rồi ~
Thảo trường oanh phi, vạn vật sống dậy, chó mèo bắt đầu phát xuân, hồ ly thì bắt đầu phát sầu.
Bắt đầu tu đạo chưa được bao lâu, hồ ly liền trở nên thanh tâm quả dục, hàng năm tới mùa giao @ phối đều mặc kệ đồng loại ở bên ngoài @ xuân, mình hắn ở trong sơn động đóng cửa tu luyện. Hôm nay không biết có phải vì đã biến thành hình người, mà dục @ hỏa ngủ quên đã lâu theo khí trời ấm áp mà lần nữa đốt lên hay không. Nghe tiếng gọi tìm bạn đời bên ngoài cửa sổ, nhìn sang người ngủ bên cạnh mình, hồ ly không cách nào bình tĩnh nổi.
Từ khi quen biết đến nay, tiểu hòa thượng mỗi ngày đều ôm hồ ly mới ngủ được. Hồ ly cảm thấy tiểu hòa thượng vẫn chỉ là tiểu hòa thượng, nên cũng mặc kệ, ai biết nhân loại lớn nhanh vậy chứ, mới qua chưa được vài năm, tiểu hòa thượng đã vô tình từ một tiểu hài tử đầu tròn tròn trưởng thành thành một thanh niên thân hình cao lớn.
Người xuất gia coi trọng giường trải chiếu, không quan trọng chuyện nằm ngủ, giường của hòa thượng vốn không rộng, hôm nay tiểu hòa thượng đã trưởng thành, hồ ly cũng tu luyện thành hình người, giường nhỏ càng thêm chật chội. Mấy ngày vì thời tiết lúc ấm chợt lạnh, chăn mền đơn bạc trong miếu căn bản không chống chọi được với rét lạnh ban đêm, tiểu hòa thượng rất thích người ấm áp bên cạnh, những khi ngủ, cả người liền áp vào thân hồ ly, hoàn toàn không biết hồ ly nhịn có bao nhiêu vất vả.
Cái mùa giao @ phối chết tiệt này! A Hồng A Lục không thể phát ra tiếng động nhỏ một chút à? Hồ ly ở trong thiện phòng đều có thể nghe thấy rõ bọn chúng ở trong ổ gà làm những chuyện gì, không thể chịu nổi ngồi dậy. Hai con gà trống không đẻ ra trứng còn làm đến khí thế ngất trời như vậy, quả thực thiên lý bất dung, nếu không phải sợ phá sát giới sẽ khiến tiểu hòa thượng thương tâm, hai cái con "làm gà" kia tuyệt đối không thể sống đến giờ này.
Tiểu hòa thượng nói không được sát sanh, hồ ly liền ăn chay theo y; tiểu hòa thượng mỗi ngày đều phải ngồi niệm kinh, hồ ly ngồi bên ngoài Phật đường có thể đọc làu làu các loại kinh thư; tiểu hòa thượng phải đốn củi hái thuốc, hồ ly liền theo y đi khắp núi đồi tìm các loại quả dại đút cho y ăn; tiểu hòa thượng nói phải tưởng niệm mẫu thân đã qua đời; hồ ly mỗi ngày hái hoa dại đem tới trước vách núi mẫu thân của tiểu hòa thượng nhảy xuống ngày xưa, cầu nguyện bà trên trời có linh thiêng, phù hộ hồ ly khi tu thành hình người sẽ biến thành hình dạng của bà; tiểu hòa thượng phải xuống núi hóa duyên, hồ ly không thể cùng đi theo, ở trên con đường lên núi mỏi mắt trông ngóng y về;... Vốn là chỉ vì báo ơn mới theo y, bất tri bất giác, tâm của hồ ly tất cả đều đặt trên người tiểu hòa thượng, kể cả thứ tâm tư không nên có này.
Tiểu hòa thượng chung quy vẫn là hòa thượng, cho dù cùng hồ ly cha cùng một chỗ, cũng là phạm vào sắc giới. Chỉ cần vẫn còn là tiểu hòa thượng, tiểu tâm tư của hồ ly chỉ có thể thối nát trong lòng. Lại càng không cần phải xét người yêu khác lối, Bạch Nương Tử và Hứa Tiên lưỡng tình tương duyệt đấy, nhưng vẫn bị cầm gậy đánh uyên ương, hồ ly đối với hòa thượng chỉ là đơn phương, sao có thể có kết quả tốt được? Nhưng tâm hồ ly hết lần này tới lần khác cứ không nghe theo không buông bỏ mà đặt trên người tiểu hòa thượng, dù là tươi cười trên mặt hàng ngày, hay trong nội tâm đang nhỏ máu.
Tiểu hòa thượng ngủ chỏng vó trên giường, cổ áo cơ hồ mở đến bụng, đôi chân trơn bóng cũng duỗi ra khỏi chăn. Hồ ly chỉ liếc một cái, cũng cảm giác một cỗ tà hỏa từ bụng dưới xông lên, luống cuống tay chân dùng chăn mền gói kỹ tiểu hòa thượng lại, trực tiếp theo cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy trối chết.
Đầu mùa xuân hồ nước lạnh như băng rét thấu xương, ngâm mình bên trong thân thể đau, tâm sẽ không đau nữa. Toàn bộ thân mình hồ ly ngâm trong hồ nước lạnh lẽo, chỉ chừa chóp mũi lộ ra khỏi mặt nước, nước mắt nóng hổi hòa vào trong làn nước, lập tức trở nên mát lạnh như lòng hắn lúc này. Không sao hết, tuổi thọ của con người rất ngắn, dùng không được bao lâu đâu, tiểu hòa thượng rồi cũng sẽ biến thành một dạng như lão hòa thượng trụ trì thôi, cuối nữa thì biến thành bộ xương khô yên nghỉ trong phần mộ phồng phồng. Miếu rồi sẽ đổ, núi rồi sẽ bằng, nhân gian rồi sẽ đổi qua các triều đại, rất nhanh sẽ không ai nhớ ở đây từng có một ngọn núi, trên núi từng có một tòa miếu, duy nhất không thay đổi chỉ có hồ ly đã thành yêu, còn có tâm hắn chỉ thuộc về tiểu hòa thượng của hắn nữa. Khóe miệng hồ ly nhếch lên một độ cong cay đắng, lệ rơi trong hồ, ngay cả cá cũng không nhìn thấy được.
(Tự nhiên tâm tôi thấy nhói nhói)
"Hồ ly!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, hồ ly sặc một ngụm nước vào trong mũi, luống ca luống cuống tranh thủ thời gian đào tẩu, nhưng ngược lại càng sặc tợn, tiếng phì nước trực tiếp dẫn tiểu hòa thượng tới.
"Hồ ly, ngươi sao lại rơi xuống hồ nước rồi? Đừng sợ, ta tới cứu ngươi!" Tiểu hòa thượng hai ba phát giật phăng quần áo vứt bên bờ, thoắt cái lao mình xuống nước.
"Đừng qua đây!" Hồ ly ra sức phì, nhưng trong lúc bối rối càng thêm không phân rõ phương hướng, ngược lại trực tiếp phì đến trong ngực tiểu hòa thượng.
"Ngươi sao thế này?" Tiểu hòa thượng ôm lấy hồ ly, lau đi nước trên mặt hắn: "Ngươi không phải đi nhà xí sao? Thế nào mà lại rớt xuống hồ nước như vầy?"
"Mau buông tay!" Hồ ly vừa nói chuyện vừa thở gấp, làn da tái nhợt bị tình @ dục nhuộm đỏ, đôi mắt vũ mị vì nước mắt nhiễm lên một tầng sương mù, một bộ dục cự hoàn nghênh. "Ngươi đi mau." Hồ ly phí công vọng tưởng đẩy được tiểu hòa thượng ra, đôi tay mềm mại hết lần này tới lần khác chạm tới hắn, khiến hắn không còn một tia khí lực, "Bây giờ là mùa động dục, nếu ngươi không đi, ta sẽ muốn..." Những lời còn lại đều bị nụ hôn nhiệt liệt ngăn trở về.
Hô hấp trong miệng hồ ly bị cướp mất, trong chốc lát chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, một mạch đợi đến lúc tiểu hòa thượng buông miệng hắn ra, mới nói được mấy chữ: "Mùa động dục của nhân loại đã tới chưa?"
Tiểu hòa thượng nhịn không được cười lên: "Hồ ly ngốc."
(Nội dung miêu tả thân mật bên dưới có liên quan từ cổ trở xuống, không thích hợp cho phụ nữ mang thai và thai nhi đọc, để tránh ảnh hưởng tới nhân cách phát dục của thai nhi, mong đừng cảm thấy ghét bỏ)
"Hồ ly?" Sau khi lên bờ, hồ ly liền đưa lưng về phía tiểu hòa thượng cuộn thành một đoàn, ôm đuôi vuốt vuốt lông bên trên, tiểu hòa thượng có chút lo lắng đặt tay lên vai hồ ly, "Ta làm ngươi đau rồi à? Ngươi giận sao?"
"Ta là giận bản thân mình." Một giọt long lanh nước mắt trượt thẳng xuống cằm hồ ly, chôn đầu vào cái đuôi bung xù, "Ngươi luôn đối tốt với ta như vậy, ta còn muốn báo đáp ngươi, nhưng mỗi lần đều hại ngươi phá giới. Lần này... lại hại ngươi nữa..."
"Đúng thật, từ khi quen biết đến nay, ngươi đã hại ta phá bao nhiêu giới rồi?" Tiểu hòa thượng xoay mặt hồ ly qua, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt hắn, "Giới nói dối của người xuất gia, không nói lời lừa dối, tâm khẩu tương ứng. Ngày đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, ta đã hao tâm tổn trí giấu diếm sư phụ và sư huynh chuyện ngươi biết nói, vì sợ bọn họ phát hiện ngươi là hồ ly tinh, sẽ đuổi ngươi đi mất; Giới sát sinh của người xuất gia, không được giết hại các loại nhuyễn động. Ngươi đau lòng ta mỗi ngày bắt côn trùng vất vả, một mực âm thầm giựt dây A Hồng A Lục và gà mái đi dùng bữa côn trùng trong vườn rau, còn tưởng ta không biết chắc; Giới lấy hương hoa của người xuất gia, không đòi hỏi. Ngươi nói muốn làm mẹ ruột của ta, may vá quần áo cho ta, lại không khâu được, vốn chỉ cần vá một miếng thôi, ngươi lại đi chọc nát cả bộ y phục, còn chọc đến đầu ngón tay toàn lỗ kim. Lúc thời tiết chuyển lạnh, không có y phục mặc cũng chẳng có biện pháp trách ngươi."
"Khi đó vẫn là bàn chân mờ." Hồ ly cúi đầu nhìn nhìn ngón tay mình, "Ngươi có biết dùng ngón chân cầm kim có cỡ nào khó không?"
"Ngươi sợ ta trời trở lạnh sẽ bị cảm, cả ngày cuốn trên cổ ta nói làm khăn quàng cổ hồ ly của ta. Nhưng về sau trời nóng, ngươi vẫn không chịu xuống, cuốn đến trên cổ ta nổi hết rôm sảy nữa."
May mà sau khi biến thành người còn giữ lại lỗ tai và đuôi. Hồ ly kéo hai lỗ tai xuống che mặt.
"Giới ngồi cao nằm cao giường ngủ lớn, không đòi hỏi. Ta không thuộc kinh thư, bị sư phụ phạt chép kinh trong nội đường, ngươi biến bồ đoàn thành giường lớn cho ta ngủ, còn biến thành người thay ta chép kinh luôn; Giới không ăn sai giờ, quá trưa không ăn. Buổi tốt hôm tết Nguyên Tiêu, ngươi nhét nguyên tiêu rán vào miệng ta, nhét xong mới cho ta biết trong nhân bánh nguyên tiêu hạt vừng có mỡ heo; Giới uống rượu của người xuất gia, không say xỉn. Hồi tết Trung thu ngươi dùng rượu hoa quế ủ chuốc ta quá chén, sau đó dùng son phấn vẽ ta thành đại hoa kiểm*; Giới dâm dục của người xuất gia, không nghĩ chuyện phòng the, không được tà dục. Ngươi từ sau khi hóa thành người, liền hàng đêm tiến vào mộng ta cùng ta làm những chuyện hết sức dâm dục."
*đại hoa kiểm: tô vẽ như mấy người hát hí kịch í
Hồ ly thả tay xuống: "Tiểu hòa thượng..."
"Ngươi có biết ngươi hại ta nặng nhất là cái gì không?" Tiểu hòa thượng ôm chầm lấy hồ ly, "Người xuất gia luôn nghĩ việc bố thí, loại trừ ý tham, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khiến ta tham luyến được ở cùng ngươi mỗi ngày, vĩnh viễn không bao giờ đủ."
Hồ ly ngây ngẩn cả người.
"Hồ ly, nếu ta hoàn tục, ngươi sẵn lòng cả đời ở cùng ta chứ?"
"Cả đời..." Hơi nước phủ khắp tròng mắt hồ ly, "Nhưng ta không thể rời khỏi ngọn núi này, ngươi hoàn tục muốn xuống núi, chúng ta không thể cùng một chỗ, chớ nói chi tới vĩnh viễn."
"Ta đi cầu sư phụ, gỡ kim cô trên cổ ngươi xuống. Nếu ông không chịu, ta sẽ ở dưới núi này làm tiều phu, chúng ta có thể ngày ngày gặp mặt."
"Nhưng hoàn tục rất vất vả, ngươi cũng không muốn tới xem những nơi phồn hoa sao?"
"Nơi phồn hoa còn có kiếp sau, kiếp sau nữa có thể đi xem, nhưng đời này ở với ngươi không thể thiếu mất một ngày được."
"Ta là hồ ly cha, cho dù cùng ngươi, cũng không có cách này sinh con dưỡng cái được."
"Ta không quan tâm."
"Ta và ngươi người yêu khác lối."
"Cho nên ta càng quý trọng mỗi thời mỗi khắc ở bên ngươi. Nhưng ngươi có bằng lòng cùng kẻ phàm tu tục tử dương thọ chỉ ngắn ngủi vào thập niên là ta đây cùng một chỗ không?"
"Ta bằng lòng." Hồ ly từ khi biết nói tới nay chưa từng hy vọng xa vời sẽ nói những lời này cho tiểu hòa thượng, "Nếu trụ trì chịu gỡ kim cô của ta xuống, ta sẽ xuống núi tìm ngươi. Kiếp này tận còn có kiếp sau, kiếp sau tận còn có kiếp sau nữa, bất luận ngươi biến gà biến chó, biến ngựa biến khỉ gì, ta nhất định vẫn có thể tìm được ngươi."
"Không thể trông mong chút nào vào ta được chứ?" Tiểu hòa thượng xoa xoa sống mũi cao thẳng của hồ ly, "Nếu đời này cứ trông mong ta phá giới gặp báo ứng, kiếp sau chỉ có thể làm súc sinh à?"
"Kiếp sau làm súc sinh, ngươi có thể cùng ta một chỗ tu luyện, cùng một chỗ thành tiên. Tiểu hòa thượng, kiếp sau ngươi cũng đừng làm người nữa nha, làm hồ ly có được không? Như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ."
"Được."
Người yêu khác lối, hồ ly có thể vì tiểu hòa thượng quy y cửa Phật, tiểu hòa thượng cũng có thể vì hồ ly quy vào yêu giới.
Thảo trường oanh phi, vạn vật sống dậy, chó mèo bắt đầu phát xuân, hồ ly thì bắt đầu phát sầu.
Bắt đầu tu đạo chưa được bao lâu, hồ ly liền trở nên thanh tâm quả dục, hàng năm tới mùa giao @ phối đều mặc kệ đồng loại ở bên ngoài @ xuân, mình hắn ở trong sơn động đóng cửa tu luyện. Hôm nay không biết có phải vì đã biến thành hình người, mà dục @ hỏa ngủ quên đã lâu theo khí trời ấm áp mà lần nữa đốt lên hay không. Nghe tiếng gọi tìm bạn đời bên ngoài cửa sổ, nhìn sang người ngủ bên cạnh mình, hồ ly không cách nào bình tĩnh nổi.
Từ khi quen biết đến nay, tiểu hòa thượng mỗi ngày đều ôm hồ ly mới ngủ được. Hồ ly cảm thấy tiểu hòa thượng vẫn chỉ là tiểu hòa thượng, nên cũng mặc kệ, ai biết nhân loại lớn nhanh vậy chứ, mới qua chưa được vài năm, tiểu hòa thượng đã vô tình từ một tiểu hài tử đầu tròn tròn trưởng thành thành một thanh niên thân hình cao lớn.
Người xuất gia coi trọng giường trải chiếu, không quan trọng chuyện nằm ngủ, giường của hòa thượng vốn không rộng, hôm nay tiểu hòa thượng đã trưởng thành, hồ ly cũng tu luyện thành hình người, giường nhỏ càng thêm chật chội. Mấy ngày vì thời tiết lúc ấm chợt lạnh, chăn mền đơn bạc trong miếu căn bản không chống chọi được với rét lạnh ban đêm, tiểu hòa thượng rất thích người ấm áp bên cạnh, những khi ngủ, cả người liền áp vào thân hồ ly, hoàn toàn không biết hồ ly nhịn có bao nhiêu vất vả.
Cái mùa giao @ phối chết tiệt này! A Hồng A Lục không thể phát ra tiếng động nhỏ một chút à? Hồ ly ở trong thiện phòng đều có thể nghe thấy rõ bọn chúng ở trong ổ gà làm những chuyện gì, không thể chịu nổi ngồi dậy. Hai con gà trống không đẻ ra trứng còn làm đến khí thế ngất trời như vậy, quả thực thiên lý bất dung, nếu không phải sợ phá sát giới sẽ khiến tiểu hòa thượng thương tâm, hai cái con "làm gà" kia tuyệt đối không thể sống đến giờ này.
Tiểu hòa thượng nói không được sát sanh, hồ ly liền ăn chay theo y; tiểu hòa thượng mỗi ngày đều phải ngồi niệm kinh, hồ ly ngồi bên ngoài Phật đường có thể đọc làu làu các loại kinh thư; tiểu hòa thượng phải đốn củi hái thuốc, hồ ly liền theo y đi khắp núi đồi tìm các loại quả dại đút cho y ăn; tiểu hòa thượng nói phải tưởng niệm mẫu thân đã qua đời; hồ ly mỗi ngày hái hoa dại đem tới trước vách núi mẫu thân của tiểu hòa thượng nhảy xuống ngày xưa, cầu nguyện bà trên trời có linh thiêng, phù hộ hồ ly khi tu thành hình người sẽ biến thành hình dạng của bà; tiểu hòa thượng phải xuống núi hóa duyên, hồ ly không thể cùng đi theo, ở trên con đường lên núi mỏi mắt trông ngóng y về;... Vốn là chỉ vì báo ơn mới theo y, bất tri bất giác, tâm của hồ ly tất cả đều đặt trên người tiểu hòa thượng, kể cả thứ tâm tư không nên có này.
Tiểu hòa thượng chung quy vẫn là hòa thượng, cho dù cùng hồ ly cha cùng một chỗ, cũng là phạm vào sắc giới. Chỉ cần vẫn còn là tiểu hòa thượng, tiểu tâm tư của hồ ly chỉ có thể thối nát trong lòng. Lại càng không cần phải xét người yêu khác lối, Bạch Nương Tử và Hứa Tiên lưỡng tình tương duyệt đấy, nhưng vẫn bị cầm gậy đánh uyên ương, hồ ly đối với hòa thượng chỉ là đơn phương, sao có thể có kết quả tốt được? Nhưng tâm hồ ly hết lần này tới lần khác cứ không nghe theo không buông bỏ mà đặt trên người tiểu hòa thượng, dù là tươi cười trên mặt hàng ngày, hay trong nội tâm đang nhỏ máu.
Tiểu hòa thượng ngủ chỏng vó trên giường, cổ áo cơ hồ mở đến bụng, đôi chân trơn bóng cũng duỗi ra khỏi chăn. Hồ ly chỉ liếc một cái, cũng cảm giác một cỗ tà hỏa từ bụng dưới xông lên, luống cuống tay chân dùng chăn mền gói kỹ tiểu hòa thượng lại, trực tiếp theo cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy trối chết.
Đầu mùa xuân hồ nước lạnh như băng rét thấu xương, ngâm mình bên trong thân thể đau, tâm sẽ không đau nữa. Toàn bộ thân mình hồ ly ngâm trong hồ nước lạnh lẽo, chỉ chừa chóp mũi lộ ra khỏi mặt nước, nước mắt nóng hổi hòa vào trong làn nước, lập tức trở nên mát lạnh như lòng hắn lúc này. Không sao hết, tuổi thọ của con người rất ngắn, dùng không được bao lâu đâu, tiểu hòa thượng rồi cũng sẽ biến thành một dạng như lão hòa thượng trụ trì thôi, cuối nữa thì biến thành bộ xương khô yên nghỉ trong phần mộ phồng phồng. Miếu rồi sẽ đổ, núi rồi sẽ bằng, nhân gian rồi sẽ đổi qua các triều đại, rất nhanh sẽ không ai nhớ ở đây từng có một ngọn núi, trên núi từng có một tòa miếu, duy nhất không thay đổi chỉ có hồ ly đã thành yêu, còn có tâm hắn chỉ thuộc về tiểu hòa thượng của hắn nữa. Khóe miệng hồ ly nhếch lên một độ cong cay đắng, lệ rơi trong hồ, ngay cả cá cũng không nhìn thấy được.
(Tự nhiên tâm tôi thấy nhói nhói)
"Hồ ly!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, hồ ly sặc một ngụm nước vào trong mũi, luống ca luống cuống tranh thủ thời gian đào tẩu, nhưng ngược lại càng sặc tợn, tiếng phì nước trực tiếp dẫn tiểu hòa thượng tới.
"Hồ ly, ngươi sao lại rơi xuống hồ nước rồi? Đừng sợ, ta tới cứu ngươi!" Tiểu hòa thượng hai ba phát giật phăng quần áo vứt bên bờ, thoắt cái lao mình xuống nước.
"Đừng qua đây!" Hồ ly ra sức phì, nhưng trong lúc bối rối càng thêm không phân rõ phương hướng, ngược lại trực tiếp phì đến trong ngực tiểu hòa thượng.
"Ngươi sao thế này?" Tiểu hòa thượng ôm lấy hồ ly, lau đi nước trên mặt hắn: "Ngươi không phải đi nhà xí sao? Thế nào mà lại rớt xuống hồ nước như vầy?"
"Mau buông tay!" Hồ ly vừa nói chuyện vừa thở gấp, làn da tái nhợt bị tình @ dục nhuộm đỏ, đôi mắt vũ mị vì nước mắt nhiễm lên một tầng sương mù, một bộ dục cự hoàn nghênh. "Ngươi đi mau." Hồ ly phí công vọng tưởng đẩy được tiểu hòa thượng ra, đôi tay mềm mại hết lần này tới lần khác chạm tới hắn, khiến hắn không còn một tia khí lực, "Bây giờ là mùa động dục, nếu ngươi không đi, ta sẽ muốn..." Những lời còn lại đều bị nụ hôn nhiệt liệt ngăn trở về.
Hô hấp trong miệng hồ ly bị cướp mất, trong chốc lát chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, một mạch đợi đến lúc tiểu hòa thượng buông miệng hắn ra, mới nói được mấy chữ: "Mùa động dục của nhân loại đã tới chưa?"
Tiểu hòa thượng nhịn không được cười lên: "Hồ ly ngốc."
(Nội dung miêu tả thân mật bên dưới có liên quan từ cổ trở xuống, không thích hợp cho phụ nữ mang thai và thai nhi đọc, để tránh ảnh hưởng tới nhân cách phát dục của thai nhi, mong đừng cảm thấy ghét bỏ)
"Hồ ly?" Sau khi lên bờ, hồ ly liền đưa lưng về phía tiểu hòa thượng cuộn thành một đoàn, ôm đuôi vuốt vuốt lông bên trên, tiểu hòa thượng có chút lo lắng đặt tay lên vai hồ ly, "Ta làm ngươi đau rồi à? Ngươi giận sao?"
"Ta là giận bản thân mình." Một giọt long lanh nước mắt trượt thẳng xuống cằm hồ ly, chôn đầu vào cái đuôi bung xù, "Ngươi luôn đối tốt với ta như vậy, ta còn muốn báo đáp ngươi, nhưng mỗi lần đều hại ngươi phá giới. Lần này... lại hại ngươi nữa..."
"Đúng thật, từ khi quen biết đến nay, ngươi đã hại ta phá bao nhiêu giới rồi?" Tiểu hòa thượng xoay mặt hồ ly qua, dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt hắn, "Giới nói dối của người xuất gia, không nói lời lừa dối, tâm khẩu tương ứng. Ngày đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, ta đã hao tâm tổn trí giấu diếm sư phụ và sư huynh chuyện ngươi biết nói, vì sợ bọn họ phát hiện ngươi là hồ ly tinh, sẽ đuổi ngươi đi mất; Giới sát sinh của người xuất gia, không được giết hại các loại nhuyễn động. Ngươi đau lòng ta mỗi ngày bắt côn trùng vất vả, một mực âm thầm giựt dây A Hồng A Lục và gà mái đi dùng bữa côn trùng trong vườn rau, còn tưởng ta không biết chắc; Giới lấy hương hoa của người xuất gia, không đòi hỏi. Ngươi nói muốn làm mẹ ruột của ta, may vá quần áo cho ta, lại không khâu được, vốn chỉ cần vá một miếng thôi, ngươi lại đi chọc nát cả bộ y phục, còn chọc đến đầu ngón tay toàn lỗ kim. Lúc thời tiết chuyển lạnh, không có y phục mặc cũng chẳng có biện pháp trách ngươi."
"Khi đó vẫn là bàn chân mờ." Hồ ly cúi đầu nhìn nhìn ngón tay mình, "Ngươi có biết dùng ngón chân cầm kim có cỡ nào khó không?"
"Ngươi sợ ta trời trở lạnh sẽ bị cảm, cả ngày cuốn trên cổ ta nói làm khăn quàng cổ hồ ly của ta. Nhưng về sau trời nóng, ngươi vẫn không chịu xuống, cuốn đến trên cổ ta nổi hết rôm sảy nữa."
May mà sau khi biến thành người còn giữ lại lỗ tai và đuôi. Hồ ly kéo hai lỗ tai xuống che mặt.
"Giới ngồi cao nằm cao giường ngủ lớn, không đòi hỏi. Ta không thuộc kinh thư, bị sư phụ phạt chép kinh trong nội đường, ngươi biến bồ đoàn thành giường lớn cho ta ngủ, còn biến thành người thay ta chép kinh luôn; Giới không ăn sai giờ, quá trưa không ăn. Buổi tốt hôm tết Nguyên Tiêu, ngươi nhét nguyên tiêu rán vào miệng ta, nhét xong mới cho ta biết trong nhân bánh nguyên tiêu hạt vừng có mỡ heo; Giới uống rượu của người xuất gia, không say xỉn. Hồi tết Trung thu ngươi dùng rượu hoa quế ủ chuốc ta quá chén, sau đó dùng son phấn vẽ ta thành đại hoa kiểm*; Giới dâm dục của người xuất gia, không nghĩ chuyện phòng the, không được tà dục. Ngươi từ sau khi hóa thành người, liền hàng đêm tiến vào mộng ta cùng ta làm những chuyện hết sức dâm dục."
*đại hoa kiểm: tô vẽ như mấy người hát hí kịch í
Hồ ly thả tay xuống: "Tiểu hòa thượng..."
"Ngươi có biết ngươi hại ta nặng nhất là cái gì không?" Tiểu hòa thượng ôm chầm lấy hồ ly, "Người xuất gia luôn nghĩ việc bố thí, loại trừ ý tham, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khiến ta tham luyến được ở cùng ngươi mỗi ngày, vĩnh viễn không bao giờ đủ."
Hồ ly ngây ngẩn cả người.
"Hồ ly, nếu ta hoàn tục, ngươi sẵn lòng cả đời ở cùng ta chứ?"
"Cả đời..." Hơi nước phủ khắp tròng mắt hồ ly, "Nhưng ta không thể rời khỏi ngọn núi này, ngươi hoàn tục muốn xuống núi, chúng ta không thể cùng một chỗ, chớ nói chi tới vĩnh viễn."
"Ta đi cầu sư phụ, gỡ kim cô trên cổ ngươi xuống. Nếu ông không chịu, ta sẽ ở dưới núi này làm tiều phu, chúng ta có thể ngày ngày gặp mặt."
"Nhưng hoàn tục rất vất vả, ngươi cũng không muốn tới xem những nơi phồn hoa sao?"
"Nơi phồn hoa còn có kiếp sau, kiếp sau nữa có thể đi xem, nhưng đời này ở với ngươi không thể thiếu mất một ngày được."
"Ta là hồ ly cha, cho dù cùng ngươi, cũng không có cách này sinh con dưỡng cái được."
"Ta không quan tâm."
"Ta và ngươi người yêu khác lối."
"Cho nên ta càng quý trọng mỗi thời mỗi khắc ở bên ngươi. Nhưng ngươi có bằng lòng cùng kẻ phàm tu tục tử dương thọ chỉ ngắn ngủi vào thập niên là ta đây cùng một chỗ không?"
"Ta bằng lòng." Hồ ly từ khi biết nói tới nay chưa từng hy vọng xa vời sẽ nói những lời này cho tiểu hòa thượng, "Nếu trụ trì chịu gỡ kim cô của ta xuống, ta sẽ xuống núi tìm ngươi. Kiếp này tận còn có kiếp sau, kiếp sau tận còn có kiếp sau nữa, bất luận ngươi biến gà biến chó, biến ngựa biến khỉ gì, ta nhất định vẫn có thể tìm được ngươi."
"Không thể trông mong chút nào vào ta được chứ?" Tiểu hòa thượng xoa xoa sống mũi cao thẳng của hồ ly, "Nếu đời này cứ trông mong ta phá giới gặp báo ứng, kiếp sau chỉ có thể làm súc sinh à?"
"Kiếp sau làm súc sinh, ngươi có thể cùng ta một chỗ tu luyện, cùng một chỗ thành tiên. Tiểu hòa thượng, kiếp sau ngươi cũng đừng làm người nữa nha, làm hồ ly có được không? Như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ."
"Được."
Người yêu khác lối, hồ ly có thể vì tiểu hòa thượng quy y cửa Phật, tiểu hòa thượng cũng có thể vì hồ ly quy vào yêu giới.
Bình luận truyện