Phá Hiểu - Đào Công Tử
Chương 25
Trước ngực, bên eo và làn da trên đùi Hiểu Hiểu đều đã tiếp nhận huấn luyện dạy dỗ đặc thù, khách quan mà nói so với những địa phương khác trên thân thể càng thêm mẫn cảm non mịn, bởi vậy mới đi ra ngoài có một lần, mặc quần jean chất liệu cứng rắn cùng với quần áo lông dài, liền bị kích thích dẫn đến xảy ra vấn đề.
Hách Vân Sanh chỉ biết Hiểu Hiểu là một nam hài tử bán thân thể, đối với những tính chất đặc biệt kia của Hiểu Hiểu, một chút cũng đều không biết.
Hoặc là nói, Hách Vân Sanh ngoại trừ đối với chuyện làm ăn cống hiến mười phần tâm tư ra, những chuyện khác trái lại có thể bỏ qua liền bỏ qua, sẽ đặt không quá nhiều chú ý lên đó.
Cho nên khiến cho Hiểu Hiểu vừa tới vài ngày liền xảy ra tình huống không ngừng, trong đó phần lớn trách nhiệm cần Hách Vân Sanh đến gánh chịu. ── Anh đã đáp ứng với Nghiêm Quân rằng sẽ chiếu cố Hiểu Hiểu, lại không đủ tận tâm a.
Đương nhiên, trong đó còn có một phần nguyên nhân là do Hiểu Hiểu cam chịu, tuy cậu biểu hiện ra là một tên đầy tớ làm đúng bổn phận của mình, nội tâm lại một mảnh mờ mịt, chỉ chết lặng dựa vào người chủ nhân mà Nghiêm Quân cho cậu.
Vào lúc này, Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh đang ôn nhu bôi thuốc cho cậu, những thay đổi xảy đến rất nhanh nhưng lại làm cho nội tâm cậu bình tĩnh dị thường, cậu nghiêng đầu đánh giá Hách Vân Sanh, không rõ tại sao nam nhân rõ ràng thoạt nhìn rất táo bạo này, lại sẽ có một mặt cẩn thận ôn hòa như thế.
Hách Vân Sanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, hỏi “Xem cái gì?”
Hiểu Hiểu không có thu hồi ánh mắt, lời nói nhỏ nhẹ hỏi: “Ngài rốt cuộc vì sao lại đối với Hiểu Hiểu như vậy?”
“Hửm?” – Hách Vân Sanh phát ra một âm đơn, vừa vặn thuốc mỡ đã bôi xong, liền đứng lên nhìn về phía Hiểu Hiểu, “Cậu nói cái gì?”
Hiểu Hiểu rủ xuống mí mắt, khôi phục lại bộ dạng nhu thuận, khẽ lắc đầu.
Hách Vân Sanh nhíu lông mày, không có tiếp tục truy hỏi, anh thả tay đã bôi thuốc cao xuống nói: “Thuốc đã bôi tốt rồi, thuốc trầy da lần trước tôi đưa cho cậu ………………………… có còn không?”
Hiểu Hiểu gật đầu: “Còn.”
“Tổn thương trên đùi tự cậu bôi thuốc đi, nhớ kỹ hai ngày này không nên chạm nước, bôi xong thuốc liền nghỉ ngơi đi.”- Hách Vân Sanh đứng thẳng người lên, lại bị Hiểu Hiểu kéo vạt áo lại.
Hiểu Hiểu nghiêng đầu, một bộ dáng vô tội hỏi: “Chủ nhân, ngài không bôi thuốc cho Hiểu Hiểu sao?”
Hách Vân Sanh nhất thời á khẩu không trả lời được, anh không muốn lại phát sinh sự tình như lần trước, thế nhưng Hiểu Hiểu vậy mà lại hỏi anh như thế…
Hiểu Hiểu cúi đầu xuống đem mặt giấu trong bóng tối, tay túm lấy góc áo của Hách Vân Sanh có chút run rẩy rất nhỏ, cậu nói: “Trước kia là Nghiêm chủ nhân giúp Hiểu Hiểu thoa thuốc đấy…”
Những lời này của Hiểu Hiểu lập lờ nước đôi, tuy Nghiêm Quân sau khi đả thương cậu sẽ ngẫu nhiên thoa thuốc cho cậu, thế nhưng phần lớn là tự cậu bôi thuốc, cho nên những lời nói dối này rất nghiêm trọng, nếu để cho Nghiêm Quân biết, cậu nhất định sẽ lại bị thêm một trận giáo huấn.
Chỉ là nếu có thể đạt được mục đích, những việc này… cũng không tính là cái gì a.
Hách Vân Sanh đối với việc Hiểu Hiểu nói một chút cũng không có hoài nghi, chần chờ hỏi: “Lần trước bị thương cậu cũng không có bôi thuốc sao?”
Hiểu Hiểu lắc đầu.
Trong lòng Hách Vân Sanh giãy dụa, cuối cùng thở dài giống như thỏa hiệp, đưa tay nói: “Thuốc mỡ đâu?”
Hiểu Hiểu phản ứng rất nhanh, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra thuốc trầy da, hai tay dâng lên cho Hách Vân Sanh: “Chủ nhân, thuốc mỡ.”
Hách Vân Sanh cầm thuốc, ngược lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, Hiểu Hiểu ngược lại rất gọn gàng mà cởi quần, chỉ còn sót lại ‘quần chữ T’ màu đen vừa mua hôm nay nằm trên giường, hai chân mở lớn, sau đó, mới dùng con mắt thủy nhuận tội nghiệp nhìn Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, nhận mệnh mà một lần nữa ngồi lên giường.
Dù sao thân thể người này anh cũng đã nhìn qua không chỉ một lần rồi, còn sợ bộ dáng chỉ mặc một cái quần lót sao?
Hách Vân Sanh mở hộp thuốc mỡ ra, ngón tay ngả vào giữa hai chân Hiểu Hiểu, đem thuốc mỡ trong suốt bôi lên đùi Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nhếch bờ môi nhạt màu khống chế chính mình không phát ra tiếng rên rỉ, hai mắt mê ly mà nhìn Hách Vân Sanh.
Kỳ thật từ thời điểm Hách Vân Sanh bôi thuốc ở ngực và eo cho cậu, cậu cũng đã có chút cảm giác rồi, chẳng qua là khi đó trong đầu đang nghĩ đến những chuyện khác, làm phân tán sự chú ý của cậu. Mà lúc này dưới sự chăm chú hết sức của cậu, thân thể rất nhanh đã nổi lên phản ứng.
Hách Vân Sanh vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng khi anh chứng kiến rõ ràng tình huống của Hiểu Hiểu, vẫn cảm thấy tốc độ của mình còn quá chậm.
Hách Vân Sanh làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, thu dọn xong đồ đạc liền đứng dậy định đi.
Thế nhưng khi anh vừa tính toán bỏ chạy, có người lại không để anh chạy dễ dàng như thế.
Đến khi Hách Vân Sanh bị túm áo lần thứ ba, anh cái gì cũng không hỏi, trực tiếp cứng ngắc quay đầu lại, chỉ nghe thấy Hiểu Hiểu dùng thanh âm nhu nhuyễn nhẹ nhàng mà kêu, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu thật là khó chịu a…”
Hách Vân Sanh quan tâm hỏi, “Còn khó chịu ở đâu à?”
“Là hậu huyệt, chủ nhân, hậu huyệt của Hiểu Hiểu thật là khó chịu, ngứa quá a… Chủ nhân, ngài giúp Hiểu Hiểu gãi ngứa được không?” – Hiểu Hiểu ngửa đầu nhìn Hách Vân Sanh, thân thể trên giường vặn vẹo ma sát rất nhỏ, hấp dẫn nói không nên lời.
Hách Vân Sanh nhíu mày: “Hiểu Hiểu, cậu có biết rõ cậu đang nói cái gì không?”
“Hiểu Hiểu biết rõ…”- Hiểu Hiểu gật đầu.
“Vậy cậu có biết rõ cậu nói như thế hậu quả sẽ là cái gì không?”- Hách Vân Sanh tiếp tục hỏi, cơ thể của anh đã bắt đầu xao động rồi.
“Hiểu Hiểu biết rõ ── chủ nhân, ngài là đang ghét bỏ Hiểu Hiểu bẩn sao?”- Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, buông tay đang nắm lấy Hách Vân Sanh ra, bi thương nói: “Hiểu Hiểu đã biết, tuy Hiểu Hiểu chưa từng dùng thân thể này chính thức thừa nhận dục vọng của bất kỳ một nam nhân nào, thế nhưng Hiểu Hiểu dù sao cũng là một tính nô, chỗ kia … cũng đã từng bị chủ nhân trước kia của Hiểu Hiểu dùng khí cụ vuốt vuốt qua vô số lần…”
Cậu nghiêng thân cuộn mình lại …, đưa lưng về phía Hách Vân Sanh, bả vai tuy đã trải qua áp chế, lại vẫn có thể thấy được run run rất nhỏ.
“… Chủ nhân ghét bỏ Hiểu Hiểu bẩn, cũng là phải.”- Hiểu Hiểu thất lạc nói, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy.
Trái tim Hách Vân Sanh tự dưng bắt đầu co rút đau đớn … anh không cần nhìn cũng biết, Hiểu Hiểu nhất định là đã khóc rồi.
Anh thở dài một hơi, lại một lần nữa ngồi xuống giường, tay chạm vào bả vai đang run rẩy của Hiểu Hiểu, thấp giọng nói: “Hiểu Hiểu … Tôi không phải đã nói, không thích trông thấy cậu khóc sao? Tôi chỉ là sợ cậu hối hận mà thôi, hơn nữa … Tôi trước kia cũng chưa từng cùng đồng tính phát sinh quan hệ đó, cái gì cũng không biết … Hiểu Hiểu, tôi cũng không có ý chê cậu bẩn!”
Hiểu Hiểu lập tức quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ(***), tăng thêm vài phần tư thái mềm mại, ngữ khí kiên quyết mà nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu tuyệt đối không hối hận!”
(***)Lê hoa đái vũ [ 梨花 带雨 ]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Hách Vân Sanh chỉ biết Hiểu Hiểu là một nam hài tử bán thân thể, đối với những tính chất đặc biệt kia của Hiểu Hiểu, một chút cũng đều không biết.
Hoặc là nói, Hách Vân Sanh ngoại trừ đối với chuyện làm ăn cống hiến mười phần tâm tư ra, những chuyện khác trái lại có thể bỏ qua liền bỏ qua, sẽ đặt không quá nhiều chú ý lên đó.
Cho nên khiến cho Hiểu Hiểu vừa tới vài ngày liền xảy ra tình huống không ngừng, trong đó phần lớn trách nhiệm cần Hách Vân Sanh đến gánh chịu. ── Anh đã đáp ứng với Nghiêm Quân rằng sẽ chiếu cố Hiểu Hiểu, lại không đủ tận tâm a.
Đương nhiên, trong đó còn có một phần nguyên nhân là do Hiểu Hiểu cam chịu, tuy cậu biểu hiện ra là một tên đầy tớ làm đúng bổn phận của mình, nội tâm lại một mảnh mờ mịt, chỉ chết lặng dựa vào người chủ nhân mà Nghiêm Quân cho cậu.
Vào lúc này, Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh đang ôn nhu bôi thuốc cho cậu, những thay đổi xảy đến rất nhanh nhưng lại làm cho nội tâm cậu bình tĩnh dị thường, cậu nghiêng đầu đánh giá Hách Vân Sanh, không rõ tại sao nam nhân rõ ràng thoạt nhìn rất táo bạo này, lại sẽ có một mặt cẩn thận ôn hòa như thế.
Hách Vân Sanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, hỏi “Xem cái gì?”
Hiểu Hiểu không có thu hồi ánh mắt, lời nói nhỏ nhẹ hỏi: “Ngài rốt cuộc vì sao lại đối với Hiểu Hiểu như vậy?”
“Hửm?” – Hách Vân Sanh phát ra một âm đơn, vừa vặn thuốc mỡ đã bôi xong, liền đứng lên nhìn về phía Hiểu Hiểu, “Cậu nói cái gì?”
Hiểu Hiểu rủ xuống mí mắt, khôi phục lại bộ dạng nhu thuận, khẽ lắc đầu.
Hách Vân Sanh nhíu lông mày, không có tiếp tục truy hỏi, anh thả tay đã bôi thuốc cao xuống nói: “Thuốc đã bôi tốt rồi, thuốc trầy da lần trước tôi đưa cho cậu ………………………… có còn không?”
Hiểu Hiểu gật đầu: “Còn.”
“Tổn thương trên đùi tự cậu bôi thuốc đi, nhớ kỹ hai ngày này không nên chạm nước, bôi xong thuốc liền nghỉ ngơi đi.”- Hách Vân Sanh đứng thẳng người lên, lại bị Hiểu Hiểu kéo vạt áo lại.
Hiểu Hiểu nghiêng đầu, một bộ dáng vô tội hỏi: “Chủ nhân, ngài không bôi thuốc cho Hiểu Hiểu sao?”
Hách Vân Sanh nhất thời á khẩu không trả lời được, anh không muốn lại phát sinh sự tình như lần trước, thế nhưng Hiểu Hiểu vậy mà lại hỏi anh như thế…
Hiểu Hiểu cúi đầu xuống đem mặt giấu trong bóng tối, tay túm lấy góc áo của Hách Vân Sanh có chút run rẩy rất nhỏ, cậu nói: “Trước kia là Nghiêm chủ nhân giúp Hiểu Hiểu thoa thuốc đấy…”
Những lời này của Hiểu Hiểu lập lờ nước đôi, tuy Nghiêm Quân sau khi đả thương cậu sẽ ngẫu nhiên thoa thuốc cho cậu, thế nhưng phần lớn là tự cậu bôi thuốc, cho nên những lời nói dối này rất nghiêm trọng, nếu để cho Nghiêm Quân biết, cậu nhất định sẽ lại bị thêm một trận giáo huấn.
Chỉ là nếu có thể đạt được mục đích, những việc này… cũng không tính là cái gì a.
Hách Vân Sanh đối với việc Hiểu Hiểu nói một chút cũng không có hoài nghi, chần chờ hỏi: “Lần trước bị thương cậu cũng không có bôi thuốc sao?”
Hiểu Hiểu lắc đầu.
Trong lòng Hách Vân Sanh giãy dụa, cuối cùng thở dài giống như thỏa hiệp, đưa tay nói: “Thuốc mỡ đâu?”
Hiểu Hiểu phản ứng rất nhanh, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra thuốc trầy da, hai tay dâng lên cho Hách Vân Sanh: “Chủ nhân, thuốc mỡ.”
Hách Vân Sanh cầm thuốc, ngược lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, Hiểu Hiểu ngược lại rất gọn gàng mà cởi quần, chỉ còn sót lại ‘quần chữ T’ màu đen vừa mua hôm nay nằm trên giường, hai chân mở lớn, sau đó, mới dùng con mắt thủy nhuận tội nghiệp nhìn Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, nhận mệnh mà một lần nữa ngồi lên giường.
Dù sao thân thể người này anh cũng đã nhìn qua không chỉ một lần rồi, còn sợ bộ dáng chỉ mặc một cái quần lót sao?
Hách Vân Sanh mở hộp thuốc mỡ ra, ngón tay ngả vào giữa hai chân Hiểu Hiểu, đem thuốc mỡ trong suốt bôi lên đùi Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nhếch bờ môi nhạt màu khống chế chính mình không phát ra tiếng rên rỉ, hai mắt mê ly mà nhìn Hách Vân Sanh.
Kỳ thật từ thời điểm Hách Vân Sanh bôi thuốc ở ngực và eo cho cậu, cậu cũng đã có chút cảm giác rồi, chẳng qua là khi đó trong đầu đang nghĩ đến những chuyện khác, làm phân tán sự chú ý của cậu. Mà lúc này dưới sự chăm chú hết sức của cậu, thân thể rất nhanh đã nổi lên phản ứng.
Hách Vân Sanh vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng khi anh chứng kiến rõ ràng tình huống của Hiểu Hiểu, vẫn cảm thấy tốc độ của mình còn quá chậm.
Hách Vân Sanh làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, thu dọn xong đồ đạc liền đứng dậy định đi.
Thế nhưng khi anh vừa tính toán bỏ chạy, có người lại không để anh chạy dễ dàng như thế.
Đến khi Hách Vân Sanh bị túm áo lần thứ ba, anh cái gì cũng không hỏi, trực tiếp cứng ngắc quay đầu lại, chỉ nghe thấy Hiểu Hiểu dùng thanh âm nhu nhuyễn nhẹ nhàng mà kêu, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu thật là khó chịu a…”
Hách Vân Sanh quan tâm hỏi, “Còn khó chịu ở đâu à?”
“Là hậu huyệt, chủ nhân, hậu huyệt của Hiểu Hiểu thật là khó chịu, ngứa quá a… Chủ nhân, ngài giúp Hiểu Hiểu gãi ngứa được không?” – Hiểu Hiểu ngửa đầu nhìn Hách Vân Sanh, thân thể trên giường vặn vẹo ma sát rất nhỏ, hấp dẫn nói không nên lời.
Hách Vân Sanh nhíu mày: “Hiểu Hiểu, cậu có biết rõ cậu đang nói cái gì không?”
“Hiểu Hiểu biết rõ…”- Hiểu Hiểu gật đầu.
“Vậy cậu có biết rõ cậu nói như thế hậu quả sẽ là cái gì không?”- Hách Vân Sanh tiếp tục hỏi, cơ thể của anh đã bắt đầu xao động rồi.
“Hiểu Hiểu biết rõ ── chủ nhân, ngài là đang ghét bỏ Hiểu Hiểu bẩn sao?”- Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, buông tay đang nắm lấy Hách Vân Sanh ra, bi thương nói: “Hiểu Hiểu đã biết, tuy Hiểu Hiểu chưa từng dùng thân thể này chính thức thừa nhận dục vọng của bất kỳ một nam nhân nào, thế nhưng Hiểu Hiểu dù sao cũng là một tính nô, chỗ kia … cũng đã từng bị chủ nhân trước kia của Hiểu Hiểu dùng khí cụ vuốt vuốt qua vô số lần…”
Cậu nghiêng thân cuộn mình lại …, đưa lưng về phía Hách Vân Sanh, bả vai tuy đã trải qua áp chế, lại vẫn có thể thấy được run run rất nhỏ.
“… Chủ nhân ghét bỏ Hiểu Hiểu bẩn, cũng là phải.”- Hiểu Hiểu thất lạc nói, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy.
Trái tim Hách Vân Sanh tự dưng bắt đầu co rút đau đớn … anh không cần nhìn cũng biết, Hiểu Hiểu nhất định là đã khóc rồi.
Anh thở dài một hơi, lại một lần nữa ngồi xuống giường, tay chạm vào bả vai đang run rẩy của Hiểu Hiểu, thấp giọng nói: “Hiểu Hiểu … Tôi không phải đã nói, không thích trông thấy cậu khóc sao? Tôi chỉ là sợ cậu hối hận mà thôi, hơn nữa … Tôi trước kia cũng chưa từng cùng đồng tính phát sinh quan hệ đó, cái gì cũng không biết … Hiểu Hiểu, tôi cũng không có ý chê cậu bẩn!”
Hiểu Hiểu lập tức quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ(***), tăng thêm vài phần tư thái mềm mại, ngữ khí kiên quyết mà nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu tuyệt đối không hối hận!”
(***)Lê hoa đái vũ [ 梨花 带雨 ]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Bình luận truyện