Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 126
Dù sao cũng là hai nam nhân...
Sở Mộ Vân nhíu mày, hắn không định phổ cập tri thức về "làm tình" chân chính cho tiểu lang khuyển.
Nhưng bây giờ... với cảnh đông cung sống như vậy thì không cần phổ cập cũng có thể lĩnh hội.
Nhìn cũng nhìn rồi, tránh né không có ích gì.
Bộ dạng hai người quấn lấy nhau kia không tệ. Người phía dưới dường như có huyết thống yêu thú, cái tai mềm mại run rẩy, làn da trắng nõn, khuôn mặt tràn ngập xuân sắc. Có lẽ đó là hồ ly tinh hạng nhất, nếu không cũng không phóng đãng như vậy.
Người ở trên có lẽ là Nhân tộc, dáng người cường tráng, tu vi không tệ, thể lực cũng tốt. Gã im lặng nhưng lại khiến người nửa yêu thú kia hét chói tai liên tục.
Sở Mộ Vân liếc một cái liền biết hai tên này không phải là người yêu, 80% là hồ ly quyến rũ nhân tộc kia tận hưởng khoái lạc. Ngươi sướng ta sướng trên nền tảng không có tình cảm đều là chuyện tốt.
Nhưng con hồ ly kia cố tình không giữ mồm miệng.
Có lẽ là sung sướng quá nên ngoài miệng nó kêu lung tung, hết ca ca yêu quý rồi lại đến phu quân tốt... Dường như không biết xấu hổ là gì...
Nếu chỉ là lời dâm loạn lúc hoan ái thì thôi, con hồ ly kia còn cố tình nói "chuyện yêu đương".
Khi sắp kết thúc, miệng của hồ ly vẫn không chịu yên, giống như đào gan móc phổi yêu nhân tộc kia nên mới có được khoái cảm cực lớn.
Nhưng cũng chỉ là giống.
Đôi mắt không lừa được người, nó yêu thật hay không thì Sở Mộ Vân đều biết được.
Nhân tộc kia cũng biết đó chỉ là tình thú. Thế nhưng ở đây lại có người không hiểu.
Sau khi rời đi, Sở Mộ Vân bị hiện trường gv kia khiến cho ngứa ngáy.
Một trăm năm này tuy ngày nào hắn cũng ở chung với Lăng Huyền, nhưng lại không tiếp tục làm mấy chuyện tình ái.
Thứ nhất là do bọn họ bế quan một lần liền mất mấy năm; thứ hai là do đánh nhau cũng có thể phát tiết chứ không cần phải làm tình.
Hơn nữa Sở Mộ Vân còn có chút tư tâm, hắn biết mình sẽ sớm rời khỏi Lăng Huyền nên không muốn y lưu luyến quá nhiều.
Cũng may Lăng Huyền không quá ham thích chuyện này, sau khi bị Sở Mộ Vân làm cho phân tâm liền không để ý nhiều lắm.
Nhưng y rất thích hôn hắn, động một tí lại hôn. Sở Mộ Vân chỉ cho rằng tiểu lang khuyển đang "liếm xương".
Nói nhiều vậy cũng chỉ nhấn mạnh một điều là Sở tổng kìm nén rất lâu, cho nên bây giờ có chút không nhịn được.
Lăng Huyền lại ở cạnh hắn, hai người cũng không phải là chưa từng tuốt cho nhau nên hắn càng thêm ngứa ngáy.
Khi Sở Mộ Vân do dự có nên xuống tay hay không, Lăng Huyền đột nhiên lên tiếng.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
Câu hỏi này...
Sở Mộ Vân cân nhắc một hồi mới nói: "Họ đang làm chuyện thoải mái." Nói xong hắn lại mỉm cười: "Trước đây chúng ta đã làm rồi."
Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn: "Không giống nhau."
Trong lòng Sở Mộ Vân nghĩ: Đương nhiên là không giống nhau, gôn 2 và gôn 3* có thể giống nhau sao? Thế nhưng hắn lừa tiểu lang khuyển đến nghiện, chỉ cần hai, ba câu...
*Thuật ngữ bóng chày ẩn dụ cho tình dục: là cách nói tục ngữ được sử dụng ở thanh thiếu niên để thể hiện mức độ thân mật thể xác với người yêu hoặc các đối tượng tình dục khác.
Gôn 1: Nắm tay, ôm eo, ôm, hôn má
Gôn 2: Hôn miệng, hôn lưỡi (đôi khi có ôm khỏa thân, vuốt ve ngực)
Gôn 3: vuốt ve nhau, quan hệ tình dục
Còn chưa kịp cất lời, Lăng Huyền lại nói: "Người nọ bảo yêu gã kia."
Sở Mộ Vân giật mình.
Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đen nhánh lóe lên: "Yêu là gì?"
Để Sở Mộ Vân giải thích sự khác nhau giữa gôn 2 và gôn 3 là gì thì hắn có thể dễ dàng nói ra mấy lời hoa mỹ, nhưng để nói về tình yêu sến sẩm khiến người ta nổi da gà thì hắn chịu.
Linh khóc thút thít: "Phẫn nộ đại đại của tôi!!!"
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: Lau nước mắt.jpg
Sở Mộ Vân khẽ thở dài, tiếp tục diễn: "Sau này ngươi sẽ hiểu."
Lăng Huyền cau mày.
Từ trước đến nay Sở Mộ Vân luôn nhập vai rất nhanh, hắn vỗ vai Lăng Huyền, bình tĩnh nói: "Đợi đến khi ngươi gặp được người kia, ngươi sẽ hiểu tất cả."
Lời này thật ra không đáng tin, từ trước đến nay đa số tình yêu không phải là nhất kiến chung tình mà là lâu ngày sinh tình.
Sở Mộ Vân cố tình lừa y nên lược mất vế sau.
Nói hai, ba câu mơ hồ, Sở Mộ Vân định chuyển chủ đề khác.
Nhưng ai ngờ Lăng Huyền lại đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn.
Sở Mộ Vân nhìn y: "Sao vậy?"
Lăng Huyền nghiêm túc nhìn hắn: "Dạy ta."
Cơ thể Sở Mộ Vân cứng ngắc, lưng thẳng tắp, nếu không có quần áo che đi thì có thể thấy được cơ bắp sau lưng hắn căng chặt giống như mũi tên đang chuẩn bị lao đi.
Lăng Huyền cúi đầu dựa gần hắn, hơi thở nóng rực phả xuống vào tai hắn: "A Mộc dạy ta được không?"
Cơ thể Sở Mộ Vân chậm rãi thả lỏng, thần thái cũng trầm ổn bình tĩnh như xưa. Mi mắt hắn rủ xuống, đôi mắt đa tình nhanh chóng trở nên bạc tình.
Vì góc độ nên Lăng Huyền không nhìn thấy.
"Nói xong đi." Tâm trạng Sở Mộ Vân bình tĩnh lại: "Nếu có cơ hội ta sẽ dạy ngươi."
Nghe hắn nói vậy, khóe miệng Lăng Huyền khẽ nhếch, đáy mắt tràn ngập vui sướng.
Nhưng mà Linh cục cưng biết hết tất cả lại khóc như mưa.
Hai người cùng trở về hang động, ở lâu như vậy nên hang động đã không còn dáng vẻ như lúc ban đầu. Từ trước đến nay Sở Mộ Vân là người luôn theo chủ nghĩa hưởng lạc, đương nhiên sẽ bố trí không ít đồ.
Cái giường đá kia đã nát thành bột từ lâu, Sở Mộ Vân đổi sang một cái giường ngọc có cùng màu sắc. Cái giường này đông ấm hạ mát, càng thêm thần kì là tác dụng rất tốt, không cứng như đá mà giống với giường nước sau này, khi ngủ rất thoải mái, hơn nữa còn có tác dụng tẩm bổ cơ thể. Không cần nói nhiều về mức độ hài lòng đối với nó.
Tuy chỉ có một cái giường nhưng số lần bọn họ chung chăn chung gối không nhiều lắm. Dù sao tu hành mới là chính, Sở Mộ Vân là một nhà giáo rất xứng chức, Lăng Huyền thì chỉ hận không thể ngày đêm tu luyện, làm gì có thời gian mà ngủ một giấc.
Cho nên phần lớn đồ đạc trong hang động đều là của Sở Mộ Vân.
Trong tủ tràn ngập quần áo, dáng người cả hai không khác nhau là mấy nên thường mặc chung. Bên trái hang động lộ thiên, trên trần treo một hàng dạ minh châu có tác dụng như bóng đèn, phía dưới là bộ bàn ghế hắc ngọc với phong cách lịch sự, tao nhã.
Nơi này là "phòng ăn", phía sau là "thư phòng", Sở Mộ Vân còn thi thuật làm một hồ nước nóng lớn, cho một số hương liệu vào...
Chỗ vốn cầm tù Lăng Huyền mấy ngàn năm đã thay đổi hoàn toàn.
Sở Mộ Vân vừa vào, Lăng Huyền liền hôn hắn, hai người nhìn thấy cảnh kia đều khó kìm nén. Vì đã trở lại chỗ ở của mình nên không cần khách sáo nữa.
Từ cửa động họ đã bắt đầu cởi quần áo, khi lên giường liền ném hết tất cả đồ vướng víu xuống.
Tuy chưa từng làm đến cuối cùng nhưng vuốt ve cũng không ít. Sau khi lăn lộn hồi lâu, vào lúc cuối cùng trong đầu Sở Mộ Vân đột nhiên hiện ra một bóng người mơ hồ.
Người nọ nhìn hắn nói: "Dạy ta."
Sở Mộ Vân nhíu mày, hắn không định phổ cập tri thức về "làm tình" chân chính cho tiểu lang khuyển.
Nhưng bây giờ... với cảnh đông cung sống như vậy thì không cần phổ cập cũng có thể lĩnh hội.
Nhìn cũng nhìn rồi, tránh né không có ích gì.
Bộ dạng hai người quấn lấy nhau kia không tệ. Người phía dưới dường như có huyết thống yêu thú, cái tai mềm mại run rẩy, làn da trắng nõn, khuôn mặt tràn ngập xuân sắc. Có lẽ đó là hồ ly tinh hạng nhất, nếu không cũng không phóng đãng như vậy.
Người ở trên có lẽ là Nhân tộc, dáng người cường tráng, tu vi không tệ, thể lực cũng tốt. Gã im lặng nhưng lại khiến người nửa yêu thú kia hét chói tai liên tục.
Sở Mộ Vân liếc một cái liền biết hai tên này không phải là người yêu, 80% là hồ ly quyến rũ nhân tộc kia tận hưởng khoái lạc. Ngươi sướng ta sướng trên nền tảng không có tình cảm đều là chuyện tốt.
Nhưng con hồ ly kia cố tình không giữ mồm miệng.
Có lẽ là sung sướng quá nên ngoài miệng nó kêu lung tung, hết ca ca yêu quý rồi lại đến phu quân tốt... Dường như không biết xấu hổ là gì...
Nếu chỉ là lời dâm loạn lúc hoan ái thì thôi, con hồ ly kia còn cố tình nói "chuyện yêu đương".
Khi sắp kết thúc, miệng của hồ ly vẫn không chịu yên, giống như đào gan móc phổi yêu nhân tộc kia nên mới có được khoái cảm cực lớn.
Nhưng cũng chỉ là giống.
Đôi mắt không lừa được người, nó yêu thật hay không thì Sở Mộ Vân đều biết được.
Nhân tộc kia cũng biết đó chỉ là tình thú. Thế nhưng ở đây lại có người không hiểu.
Sau khi rời đi, Sở Mộ Vân bị hiện trường gv kia khiến cho ngứa ngáy.
Một trăm năm này tuy ngày nào hắn cũng ở chung với Lăng Huyền, nhưng lại không tiếp tục làm mấy chuyện tình ái.
Thứ nhất là do bọn họ bế quan một lần liền mất mấy năm; thứ hai là do đánh nhau cũng có thể phát tiết chứ không cần phải làm tình.
Hơn nữa Sở Mộ Vân còn có chút tư tâm, hắn biết mình sẽ sớm rời khỏi Lăng Huyền nên không muốn y lưu luyến quá nhiều.
Cũng may Lăng Huyền không quá ham thích chuyện này, sau khi bị Sở Mộ Vân làm cho phân tâm liền không để ý nhiều lắm.
Nhưng y rất thích hôn hắn, động một tí lại hôn. Sở Mộ Vân chỉ cho rằng tiểu lang khuyển đang "liếm xương".
Nói nhiều vậy cũng chỉ nhấn mạnh một điều là Sở tổng kìm nén rất lâu, cho nên bây giờ có chút không nhịn được.
Lăng Huyền lại ở cạnh hắn, hai người cũng không phải là chưa từng tuốt cho nhau nên hắn càng thêm ngứa ngáy.
Khi Sở Mộ Vân do dự có nên xuống tay hay không, Lăng Huyền đột nhiên lên tiếng.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
Câu hỏi này...
Sở Mộ Vân cân nhắc một hồi mới nói: "Họ đang làm chuyện thoải mái." Nói xong hắn lại mỉm cười: "Trước đây chúng ta đã làm rồi."
Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn: "Không giống nhau."
Trong lòng Sở Mộ Vân nghĩ: Đương nhiên là không giống nhau, gôn 2 và gôn 3* có thể giống nhau sao? Thế nhưng hắn lừa tiểu lang khuyển đến nghiện, chỉ cần hai, ba câu...
*Thuật ngữ bóng chày ẩn dụ cho tình dục: là cách nói tục ngữ được sử dụng ở thanh thiếu niên để thể hiện mức độ thân mật thể xác với người yêu hoặc các đối tượng tình dục khác.
Gôn 1: Nắm tay, ôm eo, ôm, hôn má
Gôn 2: Hôn miệng, hôn lưỡi (đôi khi có ôm khỏa thân, vuốt ve ngực)
Gôn 3: vuốt ve nhau, quan hệ tình dục
Còn chưa kịp cất lời, Lăng Huyền lại nói: "Người nọ bảo yêu gã kia."
Sở Mộ Vân giật mình.
Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đen nhánh lóe lên: "Yêu là gì?"
Để Sở Mộ Vân giải thích sự khác nhau giữa gôn 2 và gôn 3 là gì thì hắn có thể dễ dàng nói ra mấy lời hoa mỹ, nhưng để nói về tình yêu sến sẩm khiến người ta nổi da gà thì hắn chịu.
Linh khóc thút thít: "Phẫn nộ đại đại của tôi!!!"
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: Lau nước mắt.jpg
Sở Mộ Vân khẽ thở dài, tiếp tục diễn: "Sau này ngươi sẽ hiểu."
Lăng Huyền cau mày.
Từ trước đến nay Sở Mộ Vân luôn nhập vai rất nhanh, hắn vỗ vai Lăng Huyền, bình tĩnh nói: "Đợi đến khi ngươi gặp được người kia, ngươi sẽ hiểu tất cả."
Lời này thật ra không đáng tin, từ trước đến nay đa số tình yêu không phải là nhất kiến chung tình mà là lâu ngày sinh tình.
Sở Mộ Vân cố tình lừa y nên lược mất vế sau.
Nói hai, ba câu mơ hồ, Sở Mộ Vân định chuyển chủ đề khác.
Nhưng ai ngờ Lăng Huyền lại đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn.
Sở Mộ Vân nhìn y: "Sao vậy?"
Lăng Huyền nghiêm túc nhìn hắn: "Dạy ta."
Cơ thể Sở Mộ Vân cứng ngắc, lưng thẳng tắp, nếu không có quần áo che đi thì có thể thấy được cơ bắp sau lưng hắn căng chặt giống như mũi tên đang chuẩn bị lao đi.
Lăng Huyền cúi đầu dựa gần hắn, hơi thở nóng rực phả xuống vào tai hắn: "A Mộc dạy ta được không?"
Cơ thể Sở Mộ Vân chậm rãi thả lỏng, thần thái cũng trầm ổn bình tĩnh như xưa. Mi mắt hắn rủ xuống, đôi mắt đa tình nhanh chóng trở nên bạc tình.
Vì góc độ nên Lăng Huyền không nhìn thấy.
"Nói xong đi." Tâm trạng Sở Mộ Vân bình tĩnh lại: "Nếu có cơ hội ta sẽ dạy ngươi."
Nghe hắn nói vậy, khóe miệng Lăng Huyền khẽ nhếch, đáy mắt tràn ngập vui sướng.
Nhưng mà Linh cục cưng biết hết tất cả lại khóc như mưa.
Hai người cùng trở về hang động, ở lâu như vậy nên hang động đã không còn dáng vẻ như lúc ban đầu. Từ trước đến nay Sở Mộ Vân là người luôn theo chủ nghĩa hưởng lạc, đương nhiên sẽ bố trí không ít đồ.
Cái giường đá kia đã nát thành bột từ lâu, Sở Mộ Vân đổi sang một cái giường ngọc có cùng màu sắc. Cái giường này đông ấm hạ mát, càng thêm thần kì là tác dụng rất tốt, không cứng như đá mà giống với giường nước sau này, khi ngủ rất thoải mái, hơn nữa còn có tác dụng tẩm bổ cơ thể. Không cần nói nhiều về mức độ hài lòng đối với nó.
Tuy chỉ có một cái giường nhưng số lần bọn họ chung chăn chung gối không nhiều lắm. Dù sao tu hành mới là chính, Sở Mộ Vân là một nhà giáo rất xứng chức, Lăng Huyền thì chỉ hận không thể ngày đêm tu luyện, làm gì có thời gian mà ngủ một giấc.
Cho nên phần lớn đồ đạc trong hang động đều là của Sở Mộ Vân.
Trong tủ tràn ngập quần áo, dáng người cả hai không khác nhau là mấy nên thường mặc chung. Bên trái hang động lộ thiên, trên trần treo một hàng dạ minh châu có tác dụng như bóng đèn, phía dưới là bộ bàn ghế hắc ngọc với phong cách lịch sự, tao nhã.
Nơi này là "phòng ăn", phía sau là "thư phòng", Sở Mộ Vân còn thi thuật làm một hồ nước nóng lớn, cho một số hương liệu vào...
Chỗ vốn cầm tù Lăng Huyền mấy ngàn năm đã thay đổi hoàn toàn.
Sở Mộ Vân vừa vào, Lăng Huyền liền hôn hắn, hai người nhìn thấy cảnh kia đều khó kìm nén. Vì đã trở lại chỗ ở của mình nên không cần khách sáo nữa.
Từ cửa động họ đã bắt đầu cởi quần áo, khi lên giường liền ném hết tất cả đồ vướng víu xuống.
Tuy chưa từng làm đến cuối cùng nhưng vuốt ve cũng không ít. Sau khi lăn lộn hồi lâu, vào lúc cuối cùng trong đầu Sở Mộ Vân đột nhiên hiện ra một bóng người mơ hồ.
Người nọ nhìn hắn nói: "Dạy ta."
Bình luận truyện