Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 127
Quá mơ hồ, gần như trong nháy mắt cao trào hiện ra rất nhiều thứ nhưng lại vô cùng mờ mờ ảo.
Giống như những thứ ta muốn nhìn thấy, ta khao khát, nhưng cũng như bức tranh vẽ ra trong niềm vui sướng – một cảnh tượng giả dối.
Sở Mộ Vân từ từ bình tĩnh lại, lười biếng dựa vào mép giường.
Hắn rủ mi mắt nhìn nam nhân bên cạnh.
Đường nét cơ thể Lăng Huyền rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta xem nhẹ dung mạo của y — Đây không phải nói khuôn mặt của y bình thường mà là ngược lại, y vô cùng tuấn mỹ. Tuy nhiên cơ thể của y lại quá bắt mắt đến mức che khuất đi khuôn mặt anh tuấn kia.
Khi mặc quần áo đã thế, lúc cởi quần áo lại càng khiến người ta muốn phụt máu mũi.
Thứ kia của Sở Mộ Vân vừa mới bình tĩnh lại bắt rục rịch.
Hiển nhiên một lần cũng không thể thỏa mãn được tiểu lang khuyển. Y tiến lên, đặt tay bên giường, cúi đầu hôn Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân không cử động, chỉ hơi ngửa đầu khiến nụ hôn này càng thêm sâu và dài hơn.
Nói về chuyện hôn, Lăng Huyền vô cùng tài giỏi, học lâu như vậy cũng thành quen, biết rất rõ làm sao mới có thể khiến nam nhân dưới thân thêm động tình.
Sở Mộ Vân có ý muốn kéo dài thời gian nên không cử động, chỉ chậm rãi hôn môi, mãi đến khi Lăng Huyền cầm lấy bàn tay hắn đang đặt trên bụng.
Sở Mộ Vân cứ tưởng y muốn mình chạm vào thứ kia của y, nhưng không ngờ...
Lại là mười ngón tay đan nhau.
Bàn tay hai người đều rất nóng. Cùng là những ngón tay thon dài, điểm khác nhau chính là mỗi ngón tay Sở Mộ Vân đều mịn màng, tinh tế, còn lòng bàn tay Lăng Huyền lại có vết chai mỏng — Chuyện này có liên quan đến việc bọn họ tu hành, Sở Mộ Vân không dùng vũ khí, còn Lăng Huyền tinh thông mọi thứ nên đương nhiên sẽ có vết chai.
Nhưng điều này không cản trở gì cả, thậm chí còn vì cảm giác thô ráp mà tê dại như trái tim đang rung động vậy.
Lăng Huyền chủ động hầu hạ, Sở Mộ Vân đương nhiên rất hưởng thụ.
Thật ra Sở Mộ Vân đã biết đêm nay Lăng Huyền muốn làm thêm chuyện gì.
Đều là nam nhân nên mấy chuyện khát vọng này không cản được. Trước đây chưa biết nên không vượt rào, giờ biết rồi thì sao có thể không nghĩ tới?
Sở Mộ Vân không nói gì mà bình tĩnh quan sát.
Lăng Huyền vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt bên môi Sở Mộ Vân.
Trái tim y khẽ nảy lên, dừng mọi hành động lại.
Sở Mộ Vân nhìn y: "Sao vậy?"
Lăng Huyền đứng dậy nói: "Muốn tắm rửa không?"
Sở Mộ Vân hơi ngạc nhiên.
Lăng Huyền xoay người xuống giường, chân dài thẳng tắp, tấm lưng rắn chắc khỏe mạnh, đường cong cơ thể đẹp đến mức người ta không thể rời mắt được.
Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm y với ánh mắt nóng bỏng.
Lăng Huyền vẫn không quay đầu lại: "Ta đi trước."
Vậy mà thật sự đi rồi... Nếm cũng chưa nếm thử mà đã đi rồi.
Sở Mộ Vân dựa vào giường, trong đầu hiện lên cơ thể mê hoặc của nam nhân vừa rồi.
Vóc dáng cường tráng và làn da màu lúa mạch gợi cảm cũng không phải là khẩu vị của Sở Mộ Vân, nhưng hắn không thể xóa bỏ hình ảnh kia ra khỏi đầu, thậm chí nó càng ngày càng rõ ràng hơn...
Hắn chưa bao giờ phải kìm nén, cứ nghĩ đơn giản mà lại tuốt một phát.
Sau khi xong việc, Sở Mộ Vân thở hổn hển, có chút tự giễu bật cười.
Lâu lắm rồi không làm, thật sự... có chút nhớ.
Khi Lăng Huyền đi ra đúng lúc Sở Mộ Vân xuống giường.
Chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt Lăng Huyền đã bốc lên ngọn lửa, dục vọng vừa kìm nén lại bùng lên dữ dội.
Sở Mộ Vân không khỏa thân, nhưng so với khi không mặc đồ thì lại càng hấp dẫn hơn.
Áo khoác rộng hờ hững vắt trên vai, cánh tay thon dài ẩn sau tay áo, giơ lên để lộ càng thêm gợi tình; vạt áo phía trước rộng mở lộ ra lồng ngực trắng, cặp chân dài ẩn hiện đầy mê hoặc.
Yết hầu Lăng Huyền khẽ chuyển động.
Sở Mộ Vân mỉm cười nhìn y: "Nước trong hồ đã thay chưa?"
Lăng Huyền nói: "Thay rồi."
Sở Mộ Vân: "Đi ngủ đi, lát ta sẽ trở lại."
Lăng Huyền không chút do dự: "Được."
Sở Mộ Vân đi xa, Lăng Huyền vẫn đứng tại chỗ.
Một trăm năm này y chưa từng nhìn thấu Sở Mộ Vân, nhưng từng giây từng phút lại luôn bị hắn hấp dẫn.
Hắn cường đại, thông minh, gần như không gì không làm được.
Hắn dạy y vô số thứ, cho y một thế giới hoàn toàn mới, nhưng lại luôn tạo ra một rào cản giữa hai người.
Rào cản rất mỏng, gần như là trong suốt, tuy nhiên lúc nào cũng ở đó, khiến y làm thế nào cũng không thể vượt qua.
Lăng Huyền rất muốn làm đến cuối cùng, thứ kia cho dù có dội nước đá nhưng vẫn trướng đến phát đau.
Tuy nhiên y lại có cảm giác rõ ràng — không hề có căn cứ nào, hoàn toàn bằng trực giác thấy rằng nếu làm đến cuối sẽ xảy ra chuyện gì.
Chuyện này y cực kỳ không muốn.
Sở Mộ Vân nằm trong hồ ấm áp, mỗi tế bào trên cơ thể đều rất thoải mái.
Linh cục cưng: "QAQ!"
Sở Mộ Vân nhàn nhạt nói: "Sao vậy? Ta cũng không đè Phẫn nộ của ngươi, thế vẫn không cam lòng sao?"
Linh khóc thút thít lên án: "Ngươi không muốn làm với y!"
Sở Mộ Vân: "Ai nói vậy? Ta cam tâm nằm dưới, vậy vẫn chưa đủ chân thành sao?"
Linh: "〒﹏〒, ta thà để ngươi đè y còn hơn..."
Sở Mộ Vân: "..."
Cho nên sinh vật đơn thuần không dễ bị trêu chọc, trực giác là thứ sâu không lường được.
Bây giờ Sở Mộ Vân cũng không vội, hắn có thể hỏi thăm tung tích Lăng Vân Tông trước khi rời đi.
Dù sao chỉ cần ném cho Lăng Huyền một chiêu thức là y có thể tự chơi một mình được rất lâu.
Sở Mộ Vân tính ra thời gian đại khái. 900 năm sau cũng là lúc hắn gặp Dạ Kiếm Hàn, Lăng Vân Tông khi đó đã là môn phái đệ nhất. Trước đó thì Lăng Vân Tông cũng đã xuất hiện, nhưng lại không có tiếng tăm gì, ước chừng chỉ là một môn phái nhỏ của Yêu giới, miễn cưỡng tồn tại mà thôi.
Hắn cần phải âm thầm nâng đỡ Lăng Vân Tông, khiến thanh danh của môn phái này đi lên, sau đó đại đệ tử mới tới đây bái nhập môn hạ.
Đại đệ tử là ai? Đương nhiên là Lăng Túc Vân.
Điểm khó của thuật Đại Hành ở chỗ này, muốn tìm được Thân Xác Tương Ứng gần như là mò kim dưới biển, không có chút hy vọng.
Nhưng chuyện này với Sở Mộ Vân lại dễ như trở bàn tay.
Tất cả đã có sẵn, việc hắn cần làm là đảm bảo lịch sử không bị thay đổi và tiến hành từng bước một.
Sở Mộ Vân đi xa nhà, không gặp được lão tông chủ Lăng Vân Tông nhưng lại gặp được người quen.
Thanh niên có làn da trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt to tròn ngấn nước trông có vẻ nhút nhát yếu đuối nhưng lại vì đôi môi đỏ khẽ cắn mà mang vẻ quyến rũ, mê hoặc.
Sở Mộ Vân rất hứng thú nhìn "hồ ly tinh" cải trang thành thỏ trắng nhỏ này.
Thanh niên kia cũng không biết rằng người trước mặt đã nhìn ra lớp ngụy trang của mình, cứ nghĩ mình đã quyến rũ được hắn nên rất hưng phấn.
Vị này cực kì anh tuấn! Dáng người đẹp như vậy, tu vi lại còn cao, kỹ thuật trên giường chắc chắn cực kì tốt!
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ... Thanh niên này chính là yêu tộc ưm ưm a a ở chương trước.
Bạn thụ này sẽ không xảy ra chuyện máu chó gì với nhóm nhân vật chính (cái quái gì) nên mọi người đừng lo!
Giống như những thứ ta muốn nhìn thấy, ta khao khát, nhưng cũng như bức tranh vẽ ra trong niềm vui sướng – một cảnh tượng giả dối.
Sở Mộ Vân từ từ bình tĩnh lại, lười biếng dựa vào mép giường.
Hắn rủ mi mắt nhìn nam nhân bên cạnh.
Đường nét cơ thể Lăng Huyền rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta xem nhẹ dung mạo của y — Đây không phải nói khuôn mặt của y bình thường mà là ngược lại, y vô cùng tuấn mỹ. Tuy nhiên cơ thể của y lại quá bắt mắt đến mức che khuất đi khuôn mặt anh tuấn kia.
Khi mặc quần áo đã thế, lúc cởi quần áo lại càng khiến người ta muốn phụt máu mũi.
Thứ kia của Sở Mộ Vân vừa mới bình tĩnh lại bắt rục rịch.
Hiển nhiên một lần cũng không thể thỏa mãn được tiểu lang khuyển. Y tiến lên, đặt tay bên giường, cúi đầu hôn Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân không cử động, chỉ hơi ngửa đầu khiến nụ hôn này càng thêm sâu và dài hơn.
Nói về chuyện hôn, Lăng Huyền vô cùng tài giỏi, học lâu như vậy cũng thành quen, biết rất rõ làm sao mới có thể khiến nam nhân dưới thân thêm động tình.
Sở Mộ Vân có ý muốn kéo dài thời gian nên không cử động, chỉ chậm rãi hôn môi, mãi đến khi Lăng Huyền cầm lấy bàn tay hắn đang đặt trên bụng.
Sở Mộ Vân cứ tưởng y muốn mình chạm vào thứ kia của y, nhưng không ngờ...
Lại là mười ngón tay đan nhau.
Bàn tay hai người đều rất nóng. Cùng là những ngón tay thon dài, điểm khác nhau chính là mỗi ngón tay Sở Mộ Vân đều mịn màng, tinh tế, còn lòng bàn tay Lăng Huyền lại có vết chai mỏng — Chuyện này có liên quan đến việc bọn họ tu hành, Sở Mộ Vân không dùng vũ khí, còn Lăng Huyền tinh thông mọi thứ nên đương nhiên sẽ có vết chai.
Nhưng điều này không cản trở gì cả, thậm chí còn vì cảm giác thô ráp mà tê dại như trái tim đang rung động vậy.
Lăng Huyền chủ động hầu hạ, Sở Mộ Vân đương nhiên rất hưởng thụ.
Thật ra Sở Mộ Vân đã biết đêm nay Lăng Huyền muốn làm thêm chuyện gì.
Đều là nam nhân nên mấy chuyện khát vọng này không cản được. Trước đây chưa biết nên không vượt rào, giờ biết rồi thì sao có thể không nghĩ tới?
Sở Mộ Vân không nói gì mà bình tĩnh quan sát.
Lăng Huyền vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt bên môi Sở Mộ Vân.
Trái tim y khẽ nảy lên, dừng mọi hành động lại.
Sở Mộ Vân nhìn y: "Sao vậy?"
Lăng Huyền đứng dậy nói: "Muốn tắm rửa không?"
Sở Mộ Vân hơi ngạc nhiên.
Lăng Huyền xoay người xuống giường, chân dài thẳng tắp, tấm lưng rắn chắc khỏe mạnh, đường cong cơ thể đẹp đến mức người ta không thể rời mắt được.
Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm y với ánh mắt nóng bỏng.
Lăng Huyền vẫn không quay đầu lại: "Ta đi trước."
Vậy mà thật sự đi rồi... Nếm cũng chưa nếm thử mà đã đi rồi.
Sở Mộ Vân dựa vào giường, trong đầu hiện lên cơ thể mê hoặc của nam nhân vừa rồi.
Vóc dáng cường tráng và làn da màu lúa mạch gợi cảm cũng không phải là khẩu vị của Sở Mộ Vân, nhưng hắn không thể xóa bỏ hình ảnh kia ra khỏi đầu, thậm chí nó càng ngày càng rõ ràng hơn...
Hắn chưa bao giờ phải kìm nén, cứ nghĩ đơn giản mà lại tuốt một phát.
Sau khi xong việc, Sở Mộ Vân thở hổn hển, có chút tự giễu bật cười.
Lâu lắm rồi không làm, thật sự... có chút nhớ.
Khi Lăng Huyền đi ra đúng lúc Sở Mộ Vân xuống giường.
Chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt Lăng Huyền đã bốc lên ngọn lửa, dục vọng vừa kìm nén lại bùng lên dữ dội.
Sở Mộ Vân không khỏa thân, nhưng so với khi không mặc đồ thì lại càng hấp dẫn hơn.
Áo khoác rộng hờ hững vắt trên vai, cánh tay thon dài ẩn sau tay áo, giơ lên để lộ càng thêm gợi tình; vạt áo phía trước rộng mở lộ ra lồng ngực trắng, cặp chân dài ẩn hiện đầy mê hoặc.
Yết hầu Lăng Huyền khẽ chuyển động.
Sở Mộ Vân mỉm cười nhìn y: "Nước trong hồ đã thay chưa?"
Lăng Huyền nói: "Thay rồi."
Sở Mộ Vân: "Đi ngủ đi, lát ta sẽ trở lại."
Lăng Huyền không chút do dự: "Được."
Sở Mộ Vân đi xa, Lăng Huyền vẫn đứng tại chỗ.
Một trăm năm này y chưa từng nhìn thấu Sở Mộ Vân, nhưng từng giây từng phút lại luôn bị hắn hấp dẫn.
Hắn cường đại, thông minh, gần như không gì không làm được.
Hắn dạy y vô số thứ, cho y một thế giới hoàn toàn mới, nhưng lại luôn tạo ra một rào cản giữa hai người.
Rào cản rất mỏng, gần như là trong suốt, tuy nhiên lúc nào cũng ở đó, khiến y làm thế nào cũng không thể vượt qua.
Lăng Huyền rất muốn làm đến cuối cùng, thứ kia cho dù có dội nước đá nhưng vẫn trướng đến phát đau.
Tuy nhiên y lại có cảm giác rõ ràng — không hề có căn cứ nào, hoàn toàn bằng trực giác thấy rằng nếu làm đến cuối sẽ xảy ra chuyện gì.
Chuyện này y cực kỳ không muốn.
Sở Mộ Vân nằm trong hồ ấm áp, mỗi tế bào trên cơ thể đều rất thoải mái.
Linh cục cưng: "QAQ!"
Sở Mộ Vân nhàn nhạt nói: "Sao vậy? Ta cũng không đè Phẫn nộ của ngươi, thế vẫn không cam lòng sao?"
Linh khóc thút thít lên án: "Ngươi không muốn làm với y!"
Sở Mộ Vân: "Ai nói vậy? Ta cam tâm nằm dưới, vậy vẫn chưa đủ chân thành sao?"
Linh: "〒﹏〒, ta thà để ngươi đè y còn hơn..."
Sở Mộ Vân: "..."
Cho nên sinh vật đơn thuần không dễ bị trêu chọc, trực giác là thứ sâu không lường được.
Bây giờ Sở Mộ Vân cũng không vội, hắn có thể hỏi thăm tung tích Lăng Vân Tông trước khi rời đi.
Dù sao chỉ cần ném cho Lăng Huyền một chiêu thức là y có thể tự chơi một mình được rất lâu.
Sở Mộ Vân tính ra thời gian đại khái. 900 năm sau cũng là lúc hắn gặp Dạ Kiếm Hàn, Lăng Vân Tông khi đó đã là môn phái đệ nhất. Trước đó thì Lăng Vân Tông cũng đã xuất hiện, nhưng lại không có tiếng tăm gì, ước chừng chỉ là một môn phái nhỏ của Yêu giới, miễn cưỡng tồn tại mà thôi.
Hắn cần phải âm thầm nâng đỡ Lăng Vân Tông, khiến thanh danh của môn phái này đi lên, sau đó đại đệ tử mới tới đây bái nhập môn hạ.
Đại đệ tử là ai? Đương nhiên là Lăng Túc Vân.
Điểm khó của thuật Đại Hành ở chỗ này, muốn tìm được Thân Xác Tương Ứng gần như là mò kim dưới biển, không có chút hy vọng.
Nhưng chuyện này với Sở Mộ Vân lại dễ như trở bàn tay.
Tất cả đã có sẵn, việc hắn cần làm là đảm bảo lịch sử không bị thay đổi và tiến hành từng bước một.
Sở Mộ Vân đi xa nhà, không gặp được lão tông chủ Lăng Vân Tông nhưng lại gặp được người quen.
Thanh niên có làn da trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt to tròn ngấn nước trông có vẻ nhút nhát yếu đuối nhưng lại vì đôi môi đỏ khẽ cắn mà mang vẻ quyến rũ, mê hoặc.
Sở Mộ Vân rất hứng thú nhìn "hồ ly tinh" cải trang thành thỏ trắng nhỏ này.
Thanh niên kia cũng không biết rằng người trước mặt đã nhìn ra lớp ngụy trang của mình, cứ nghĩ mình đã quyến rũ được hắn nên rất hưng phấn.
Vị này cực kì anh tuấn! Dáng người đẹp như vậy, tu vi lại còn cao, kỹ thuật trên giường chắc chắn cực kì tốt!
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ... Thanh niên này chính là yêu tộc ưm ưm a a ở chương trước.
Bạn thụ này sẽ không xảy ra chuyện máu chó gì với nhóm nhân vật chính (cái quái gì) nên mọi người đừng lo!
Bình luận truyện