Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu
Chương 119
Càng ngày càng nhiều mặt của anh được cô nhìn thấy, Nguyễn Hạ nhìn Tống Đình Thâm một chút, không kìm nén được sự vui mừng, thật may mắn khi cô quyết định xuyên không tới đây. Người tốt như vậy, trải qua nhiều đau khỏ như vậy nếu để anh ăn cơm hộp thì thật không nên. Tác giả cũng thật quá đáng, người tốt như vậy sao có thể viết cho anh chết được?
Ngay khi bữa ăn chuẩn bị bắt đầu, một bạn học nữ khoan thai bước tới.
Cô ta mặc quần áo công sở, để lộ ra vẻ già dặn với mái tóc ngắn, nét mặt lại rất dịu dàng, rất mâu thuẫn với khí chất của cô ấy nhưng kết hợp lại thì rất hài hoà. Trong tay cô cầm laptop, rất dễ nhận ra là vội vã chạy tới.
Nguyễn Hạ để ý, khi cô gái kia nhìn Tống Đình Thâm, ánh mắt của anh so với những người khác dừng lại vài giây, trên mặt cũng lộ ra cảm xúc phức tạp.
Sẽ không phải mối tình đầu trong quá khứ của anh đấy chứ?
Nguyễn Hạ ngồi một bên vừa uống nước chanh vừa nghĩa. Sau khi cô nhìn biểu cảm của Tống Đình Thâm… Dường như không tìm ra được manh mối gì, đương nhiên nét mặt của anh luôn luôn rất bình tĩnh, cho nên chỉ riêng nhìn biểu cảm của anh vẫn không có cách nào phát hiện ra được điều gì.
“Diệp Huyên, cậu là người đến cuối cùng đấy, phải phạt ba chén nha!”
“Thật là, mặc dù mọi người đều bận rộn nhưng hôm nay không phải ngày bình thường mà là lễ mừng thọ của thầy Vương mà cậu lại đến muộn, tự phạt ba chén vẫn còn là do chúng tôi nể tình đấy.”
Bị Nguyễn Hạ nghi ngờ là tình đầu của Tống Đình Thâm, Diệp Huyên đứng lên, rất thoải mái tự phạt mình ba ly rượu trái cây nói: “Thật ra hôm nay tôi uống không được nhiều, tối nay tôi còn một cuộc hợp bằng video với cấp trên. Thật không tốt nếu lấy hình tượng là một con ma men trước mặt người Mỹ.”
“Vây hôm nay bỏ qua cho cậu đấy.”
Diệp Huyên nhìn về phái Tống Đình Thâm thản nhiên cười nói: “Chỉ không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp học trưởng, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Cũng nhiều năm chưa gặp.”
“Câu này không đúng, chúng ta tuy lâu không liên lạc với học trưởng, cậu cũng không sao? Hai người hồi đó phối hợp rất ăn ý. Một lớp phó, một đại diện của lớp Anh ngữ ngay cả bảng tin là do các cậu cùng nhau tạo ra, còn thường xuyên được xếp hạng nhất.”
Nguyễn Hạ thầm nghĩ mối quan hệ kia đúng là không bình thường.
Giữa lớp trưởng và đại diện lớp anh ngữ, đây chính là tình yêu trong trường học, cô đã nhìn thấy mấy đôi như vậy.
Diệp Huyên cười nói: “Tôi ở lại đây, cậu ấy lại ở Đế Đô cách xa nhau như vậy, lại không cùng trường đại học nên chắc chắn liên hệ ngày càng ít đi.”
Tống Đình Thâm chỉ giơ ly lên, cùng với cô ta uống cạn chén nhưng không nói câu nào.
“Hai em hiện tại đều sống tốt cả rồi. Đương nhiên là không phải nói đến em Tống, bây giờ người Đế Đô gọi là tổng giám đốc Tống. Còn Diệp Huyên cũng không tệ đâu, nghe nói công ty của các em chuyển lên thành phố, chắc là em lên chức quản lý, vậy thì cũng có cổ phần trong công ty nhỉ? Giống như chúng ta, họ đều là những người bình thường thôi.”
“Hai bọn họ khi còn học ở trường người thì đứng nhất, người thì đứng thứ hai. Cho nên hiện tại trên mạng đang tuyên truyền rằng đi học là vô dụng không giúp gì hại người. Nhìn lại, lớp chúng ta có ví dụ rõ ràng, dù sao trong lòng tôi cũng thán phục vô cùng, uống cạn một chén!”
“Diệp Huyên hiện tại đã có xe có nhà, cái gì cũng có, điều tiếc nuối nhất chính là không có bạn trai.” Một bạn học nữ thoải mái nói: “Chuyện của cậu ấy tớ biết rất rõ, ngay cả thời gian ăn cơm cùng người khác cậu ấy cũng không có. Ngay cả học trưởng cũng kết hôn và có con trai bốn tuổi, ngược lại thì cậu ấy mỗi ngày sinh hoạt của cậu ấy chỉ có công việc. Thật sự là chán chết mà.”
“Tôi không cảm thấy đó là tiếc nuối.” Diệp Huyên ngồi xuống, mặt bình tĩnh nói: “Không phải mục tiêu của mỗi người đều là kết hôn và sinh con. Tôi rất thích cuộc sống như bây giờ, kết hôn cũng không phải mục tiêu của tôi, cũng không phải chuyện tôi phải làm ngay lập tức.”
Ngay cả Nguyễn hạ cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay vì câu nói của cô ta!
Đúng vậy! Nên như vậy! Mục đích của mỗi người không giống nhau, không phải của ai cũng là kết hôn, sinh con. Có người cảm thấy kết hôn, sinh con là viên mãn nhưng không phải ai cũng muốn cuộc sống như vậy!
Kiểu người độc lập như vậy làm cô rất thích.
Hiện tại cô cảm thấy dù đây là mối tình đầu của Tống Đình Thâm thì cô cũng vẫn thích.
Một bữa ăn rất vui vẻ, Nguyễn Hạ phát hiện ra bạn học cũ của Tống Đình Thâm đều là những người ưu tú, ngữ điệu vui vẻ, chọc cho người khác phải cười ra tiếng. Mọi người cũng không hề ganh đua so sánh, không ai hâm mộ ai, chỉ nói những chuyện đã qua. Cô ngồi cạnh tưởng tượng thôi cũng cảm thấy vui.
Ngay khi bữa ăn chuẩn bị bắt đầu, một bạn học nữ khoan thai bước tới.
Cô ta mặc quần áo công sở, để lộ ra vẻ già dặn với mái tóc ngắn, nét mặt lại rất dịu dàng, rất mâu thuẫn với khí chất của cô ấy nhưng kết hợp lại thì rất hài hoà. Trong tay cô cầm laptop, rất dễ nhận ra là vội vã chạy tới.
Nguyễn Hạ để ý, khi cô gái kia nhìn Tống Đình Thâm, ánh mắt của anh so với những người khác dừng lại vài giây, trên mặt cũng lộ ra cảm xúc phức tạp.
Sẽ không phải mối tình đầu trong quá khứ của anh đấy chứ?
Nguyễn Hạ ngồi một bên vừa uống nước chanh vừa nghĩa. Sau khi cô nhìn biểu cảm của Tống Đình Thâm… Dường như không tìm ra được manh mối gì, đương nhiên nét mặt của anh luôn luôn rất bình tĩnh, cho nên chỉ riêng nhìn biểu cảm của anh vẫn không có cách nào phát hiện ra được điều gì.
“Diệp Huyên, cậu là người đến cuối cùng đấy, phải phạt ba chén nha!”
“Thật là, mặc dù mọi người đều bận rộn nhưng hôm nay không phải ngày bình thường mà là lễ mừng thọ của thầy Vương mà cậu lại đến muộn, tự phạt ba chén vẫn còn là do chúng tôi nể tình đấy.”
Bị Nguyễn Hạ nghi ngờ là tình đầu của Tống Đình Thâm, Diệp Huyên đứng lên, rất thoải mái tự phạt mình ba ly rượu trái cây nói: “Thật ra hôm nay tôi uống không được nhiều, tối nay tôi còn một cuộc hợp bằng video với cấp trên. Thật không tốt nếu lấy hình tượng là một con ma men trước mặt người Mỹ.”
“Vây hôm nay bỏ qua cho cậu đấy.”
Diệp Huyên nhìn về phái Tống Đình Thâm thản nhiên cười nói: “Chỉ không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp học trưởng, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Cũng nhiều năm chưa gặp.”
“Câu này không đúng, chúng ta tuy lâu không liên lạc với học trưởng, cậu cũng không sao? Hai người hồi đó phối hợp rất ăn ý. Một lớp phó, một đại diện của lớp Anh ngữ ngay cả bảng tin là do các cậu cùng nhau tạo ra, còn thường xuyên được xếp hạng nhất.”
Nguyễn Hạ thầm nghĩ mối quan hệ kia đúng là không bình thường.
Giữa lớp trưởng và đại diện lớp anh ngữ, đây chính là tình yêu trong trường học, cô đã nhìn thấy mấy đôi như vậy.
Diệp Huyên cười nói: “Tôi ở lại đây, cậu ấy lại ở Đế Đô cách xa nhau như vậy, lại không cùng trường đại học nên chắc chắn liên hệ ngày càng ít đi.”
Tống Đình Thâm chỉ giơ ly lên, cùng với cô ta uống cạn chén nhưng không nói câu nào.
“Hai em hiện tại đều sống tốt cả rồi. Đương nhiên là không phải nói đến em Tống, bây giờ người Đế Đô gọi là tổng giám đốc Tống. Còn Diệp Huyên cũng không tệ đâu, nghe nói công ty của các em chuyển lên thành phố, chắc là em lên chức quản lý, vậy thì cũng có cổ phần trong công ty nhỉ? Giống như chúng ta, họ đều là những người bình thường thôi.”
“Hai bọn họ khi còn học ở trường người thì đứng nhất, người thì đứng thứ hai. Cho nên hiện tại trên mạng đang tuyên truyền rằng đi học là vô dụng không giúp gì hại người. Nhìn lại, lớp chúng ta có ví dụ rõ ràng, dù sao trong lòng tôi cũng thán phục vô cùng, uống cạn một chén!”
“Diệp Huyên hiện tại đã có xe có nhà, cái gì cũng có, điều tiếc nuối nhất chính là không có bạn trai.” Một bạn học nữ thoải mái nói: “Chuyện của cậu ấy tớ biết rất rõ, ngay cả thời gian ăn cơm cùng người khác cậu ấy cũng không có. Ngay cả học trưởng cũng kết hôn và có con trai bốn tuổi, ngược lại thì cậu ấy mỗi ngày sinh hoạt của cậu ấy chỉ có công việc. Thật sự là chán chết mà.”
“Tôi không cảm thấy đó là tiếc nuối.” Diệp Huyên ngồi xuống, mặt bình tĩnh nói: “Không phải mục tiêu của mỗi người đều là kết hôn và sinh con. Tôi rất thích cuộc sống như bây giờ, kết hôn cũng không phải mục tiêu của tôi, cũng không phải chuyện tôi phải làm ngay lập tức.”
Ngay cả Nguyễn hạ cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay vì câu nói của cô ta!
Đúng vậy! Nên như vậy! Mục đích của mỗi người không giống nhau, không phải của ai cũng là kết hôn, sinh con. Có người cảm thấy kết hôn, sinh con là viên mãn nhưng không phải ai cũng muốn cuộc sống như vậy!
Kiểu người độc lập như vậy làm cô rất thích.
Hiện tại cô cảm thấy dù đây là mối tình đầu của Tống Đình Thâm thì cô cũng vẫn thích.
Một bữa ăn rất vui vẻ, Nguyễn Hạ phát hiện ra bạn học cũ của Tống Đình Thâm đều là những người ưu tú, ngữ điệu vui vẻ, chọc cho người khác phải cười ra tiếng. Mọi người cũng không hề ganh đua so sánh, không ai hâm mộ ai, chỉ nói những chuyện đã qua. Cô ngồi cạnh tưởng tượng thôi cũng cảm thấy vui.
Bình luận truyện