Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 20: Xem!Ở kia có một cái đại thánh mẫu



Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn màn hình nhìn thật lâu, thẳng cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới, cô mới dần dần đi vào giấc ngủ.

Mà khi cô tỉnh lại một lần nữa, cô đã đi vào một thế giới khác.

Mạc Vân Quả tỉnh dậy là do một tiếng khóc làm giật mình, tiếng khóc kia ai oán thê lương, lại mang theo sự nhu nhược của người con gái, khiến cho người ta thương tiếc.

Mạc Vân Quả chậm rãi mở to mắt, thấy một người con gái ngồi bên mép giường mình khóc đến hoa lê đái vũ, bên cạnh cô ta còn có một chàng trai vô cùng tuấn mỹ.

Vẻ mặt người kia nhìn cô gái tràn đầy yêu thương, dường như dáng vẻ cô gái bây giờ khiến hắn rất đau lòng.

Cùng lúc đó, trong đầu Mạc Vân Quả xuất hiện âm thanh Đoàn Tử nhắc nhở: Phòng phát sóng trực tiếp đã mở ra, nhiệm vụ của vị diện này: Sửa đổi bản tính thánh mẫu. Lần phát sóng này thời hạn một tuần, xin kí chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Thánh mẫu? trong mắt Mạc Vân Quả xẹt qua một tia sáng, là nói cô gái trước mắt này sao? Quanh thân tỏa ra một quầng sáng thánh mẫu, bản thân nhìn thấy thật sự muốn phá hư nó đi......

"A a a! Tiểu Quả Quả cuối cùng phòng phát sóng trực tiếp của cô cũng mở rồi!"

"Hằng ngày thổ lộ với nữ thần moah moah!"

"Tiểu Quả Quả! Đợi ngươi đã lâu ~ moah moah!"

"Nói, nhiệm vụ lần này là sửa đổi bản tính thánh mẫu, như vậy, vấn đề tiếp theo, thánh mẫu là cái gì? Có thể ăn sao?"

"Cùng câu hỏi, cùng câu hỏi! Cầu tiểu Quả Quả giải đáp!"

"+1"

"+2"

"+10086"

............

Trong đầu Mạc Vân Quả không ngừng vang lên các loại âm thanh trong phòng phát sóng trực tiếp, giờ phút này, ý niệm thăng cấp phòng phát sóng càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Những âm thanh kia, thật là quá ồn ào!

"Thánh mẫu, thiện lương, vô hại, vô tội, thuần khiết, nữ chủ không có tâm cơ." Mạc Vân Quả ở trong đầu giải đáp, sau đó lại dẫn tới một trận thảo luận ồn ào hơn.

Lúc này, Bạch Liên thấy Mạc Vân Quả tỉnh, vội vàng dừng khóc thút thít.

"Mạc tỷ tỷ, chị...... chị tỉnh?" Thân mình Bạch Liên khẽ run lên, thoạt nhìn có chút sợ hãi Mạc Vân Quả.

"Ừ." Mạc Vân Quả lên tiếng, cũng không muốn nói thêm cái gì.

Bạch Liên lén nhìn Mạc Vân Quả thấy thái độ lãnh đạm của cô, cắn cắn môi, sau đó thật cẩn thận lôi kéo ống tay áo Mạc Vân Quả.

"Mạc tỷ tỷ, thực xin lỗi, em không biết chị ở nơi đó, em...... em chỉ là muốn cứu tiểu cẩu cẩu." Nói xong câu này, trên mặt Bạch Liên hiện lên khởi vẻ tươi cười, hiển nhiên là nghĩ tới tiểu cẩu cẩu kia.

Lúc này Mạc Vân Quả, bởi vì chưa tiếp thu kịch bản của thế giới này cho nên cách tốt nhất là im lặng.

"Ừ." Lại là một tiếng trả lời cho có lệ, nhưng chính là thái độ lãnh đạm này, ở trong mắt của Bạch Liên lại thành một ý tứ khác, cô ta cho rằng cô đang tức giận.

"Mạc tỷ tỷ, chị...... chị đừng tức giận nữa có được không? Em xin lỗi chị." Bạch Liên thân mình tiểu biên độ run rẩy, hiển nhiên là ở sợ hãi này Mạc Vân Quả đối nàng làm chút cái gì.

Mạc Vân Quả nhìn đôi tay nhỏ nhắn không ngừng giày vò áo bệnh nhân của mình, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia không kiên nhẫn.

"Cô có thể đi rồi." Mạc Vân Quả không chút khách khí nói.

Nhưng mà còn không chờ Bạch Liên nói cái gì, người đàn ông vẫn luôn che chở cô ta lại không thoải mái.

"Mạc Vân Quả! Cô đây là có ý gì? Liên Liên cũng đã xin lỗi cô rồi!" Thanh âm của người đàn ông kia rất lớn, làm Bạch Liên sợ tới mức thân mình run lên.

Vũ Trạch nhìn thấy phản ứng của Bạch Liên, vội vàng dỗ cô ta, ngữ khí mềm nhẹ, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng hung ác vừa rồi.

khuôn mặt Mạc Vân Quả lạnh lẽo, lúc đang muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy một giọng nói mát lạnh.

"Nơi này, thật đúng là thật náo nhiệt a......"

Edit: Bạch Liên....Bạch Liên tính tình thánh mẫu= Bạch liên hoa trá hình???? Tiểu Quả Quả chúc cô may nắm:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện