Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 125: Trước mặt hắn nàng vì một người nam nhân khác rơi lệ
“Đều do ta.. đều do ta, nếu ta không đi đường đó hắn sẽ không bị ám sát …” Tra Tiểu Tân tràn ngập tự trách, nước mắt trong suốt theo viền mắt lần nữa rơi xuống,tay đỡ lấy Mộc Xuân Phong sợ hắn choáng váng ngã xuống đất.
Mộc Xuân Phong bước từng bước khó khăn đi tới phía trước,tròng mắt đen giống như phủ một lớp hơi sương dịu dàng nhìn sang nàng,cười nhẹ: “Nữ nhân ngốc.”
Tra Tiểu Tân ngẩng hai mắt đẫm lệ lên lo lắng hỏi hắn: ‘Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lâu phủ.
Đèn đuốc sáng trưng,rừng trúc nở đầy hoa.
Nếu là bình thường đến thời gian quy định , nơi đây lúc nữa đêm yên tĩnh không một tiếng động,chẳng qua là tất cả yên tĩnh trong một phút đều bị phá vỡ,tất cả hạ nhân đang ngủ đều tỉnh lại,lấy nước,lấy khăn…cả đoàn người đều bận rộn.
“Vốn là cùng đi uống rượu ai ngờ trên đường trở về lại có người ám sát,sau đó lại xuất hiện thêm một người….thật nhiều máu nha…”Tra Tiểu Tân nói năng lộn xộn, nói xong nước mắt liên tục rơi xuống áo trắng loang lổ nhiều vết máu,ngay cả gương mặt trắng noãn cũng có,vô cùng bẩn nhưng ánh mắt lại trong suốt.
Lâu Lan đợi nàng nói xong sau đó mới mở miệng,giọng nói khàn khàn”Ngươi có bị thương không?”Vừa rồi khoảnh khắc hắn thấy nàng thân thể đầy máu bước vào dường như hồn của hắn cũng kinh hãi,mặt và môi hoảng sợ đến nỗi tái nhợt,phải dùng hết tất cả lý trí mới khống chế không để lộ ra một tia hoảng sợ , cho dù là giờ phút này đang yên lặng hỏi nàng nhưng trong tay áo tay hắn run rẩy không thôi.
“Ta ….ta không có bị thương nhưng Thập Tam Vương gia thay ta cản một kiếm…….. Ngươi phải cứu hắn………”Nhắc tới Mộc Xuân Phong nước trong mắt nàng càng ngày càng nhiều,trên mặt đầy vẻ hối hận,thân hình gầy ốm lạnh run.
“…”
“Lâu vương gia, ngươi nhất định phải cứu cứu hắn,hắn chảy rất nhiều máu….nhiều lắm……….” Càng nói càng thương tâm,nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Vẻ mặt thương tâm của nàng tất cả đều thu vào trong mắt hắn,mắt phượng hẹp dài hơi run rẩy sau đó chậm rãi nhắm lại,từ nãy đến giờ cảm xúc không khống chế được cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại,hiện tại bộ dáng bình tĩnh.
Nàng không có việc gì là tốt rồicho dù nàng trước mặt hắn vì một người nam nhân khác rơi lệ lo lắng.
“Gọi người trị lành bệnh Thập Tam Vương Gia cho bổn vương,súôt đêm không rời.” Mắt phượng hẹp dài lần nữa mở ra khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày,căn dặn kĩ các ngự y,nói xong rời đi,hồng y mềm mại đỏ tươi như máu biến mất trong gió..
“… Lâu…” Tra Tiểu Tân hô một tiếng sau đó môi khép chặt lại, một giọt lệ rơi xuống,hiện tại suy nghĩ nàng đã sớm hỗn loạn không chịu nổi ,căn bản là nàng không chú ý tới vừa mình rồi luôn nói đến Thập Tam Vương Gia bị thương ra sao, hắn chỉ hỏi nàng một câu,nàng có bị thương không.Cho nên dù chỉ một câu nhưng nàng và hắn khoảng cách xa ngàn thước.
Diêu Định vội vàng đuổi tới Vân Hoang Các đẩy cửa ra nói: “ Bẩm vương gia, các ngự y trị liệu cho Thập Tam Vương gia,bọn họ cam đoan hừng đông vương gia nhất định sẽ tỉnh.” Vừa nói xong thì thấy Lâu Lan bận nguyên bộ y phục màu đen lãnh khốc.
“Ngươi ở lại chăm sóc cho Thập Tam Vương gia và nàng.” Lâu Lan mặt không chút thay đổi nói xong cầm lấy kiếm trên bàn phóng ra ngoài.
Biết hắn muốn đi đâu Diêu Định vội lên tiếng: “Vương gia,nếu An Ninh cô nương không có việc gì, Thập Tam Vương gia sáng mai cũng khỏe rồi người cũng đừng ở đây tìm thích khách,lỡ như phía sau bọn họ có thêm nhiều người khác,Người một mình một ngựa lỡ gặp bất trắc………”
Ánh mắt Lâu Lan bình tĩnh như hồ,nhìn sang hắn dùng giọng không có tình cảm nói: “Tránh ra.”Nàng hoảng sợ và thương tâm bộ dáng lúc đó giống như một đao đâm vào lòng hắn,hắn sẽ không tha thứ cho người ám sát nàng,hắn nhất định hoàn trả gấp bội lên trên người đó.
Biết hắn đang tức giận mình nhưng Diêu Định còn không sợ chết tiếp tục khuyên: “Vương gia,ngoài trời lạnh lẽo vốn không tốt cho sức khỏe ,lỡ như bệnh tình lặp lại càng nặng thêm thì biết làm sao?”Từ khi An Ninh cô nương rời đi mỗi đêm hắn luôn đứng trứơc cửa sổ đưa mắt nhìn nơi nàng từng ở,lâu ngày khí hàn nhập thể,ngày hôm qua còn ho ra máu nữa.
Lâu Lan đưa tay đẩy hắn ra, nhẹ nhàng bay lên mái hiên, bóng đen giống như mũi tên vụt bay dưới ánh trăng.
Mà lúc này ở nơi khác
Gia Luật Hằng và hắc y nữ tử đấu mấy trăm hiệp sau rốt cục dừng lại,ánh mắt hắn nhìn nàng không có một tia ấm: “Ta nói rồi,chỉ cần biết được cách giải binh pháp ta sẽ rời đi.”Vì sao nàng không tin tưởng hắn sẽ rời đi?Vì sao nàng không tin hắn sẽ cho nàng danh phận?Đúng vậy,hắn có chút thích Tra Tiểu Tân nhưng hắn biết là một nam nhân phải chịu trách nhiệm sau này làm vua cũng vậy,hắn sẽ không vì một nữ nhân mà làm loạn tất cả.
Hắc y nữ tử ngực phập phồng không ngừng thở gấp,kiếm trong tay từ từ buông xuống buồn bã cười một tiếng: “Nếu như chàng là thiếp,nếu chàng biết thiếp yêu chàng nhiều như thế nào,nếu chàng biết thiếp sợ hãi bị mất đi thế nào?Chàng còn có thể nói như vậy không?”
“… A,nói đi nói lại nàng vẫn là không tin ta.” Hắn nhìn nàng dần dần thất vọng, không muốn nói thêm gì nữa,có nói cũng là lời vô nghĩa.
Thái độ lạnh lùng của hắn tổn thương đến nàng,thanh kiếm buông xuống một lần nữa chỉ về phía hắn, oán hận nói: “Gia Luật Hằng! Chỉ cần thiếp còn sống một ngày thì nàng phải chết!Nếu không ngươi giết thiếp đi!”
Bóng đen kia xoay người hơi chấn động,Gia Luật Hằng khép chặt hai mắt hít sâu mấy hơi ,tay nắm thành quyền, vì sao, vì sao nàng lại muốn ……….muốn ép hắn? Tình cảm chân thật bị đè nén trong lòng thực đã rất thống khổ,nhưng nàng còn muốn chỉ ra điều hắn không muốn đối mặt,vì sao một người từng thích lại biến thành xa lạ thế?
“Hoặc là thiếp giết chàng sau đó tự sát ở đây !” Hắc y nữ tử bị ghen tị làm cho hỗn loạn,cầm kiếm bay thẳng tới hắn, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đúng vậy, có lẽ chỉ có chờ nàng tự tay đâm hắn một kiếm,nàng mới hiểu thực ra hắn đối với nàng có một phần tình cảm,thay vì nói là tình không bằng là nghĩa,nàng vì hắn trả giá rất nhiều, hắn không đành lòng phụ nàng.
Đột nhiên,ngay lúc tình thế cấp bách thời khắc đó một đạo bạch quang đột nhiên xuất hiện chiếu sáng trong bóng tối, bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ cảm thấy như phát ra tầng tầng quang ảnh trong suốt.khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng thời khắc đó chỉ thấy cả người hắc y nữ tử ngã xúông , một tiếng thét phá vỡ đã phá vỡ không khí ngột ngạt vừa rồi.Gia Luật Hằng sửng sốt, chỉ một chút liền lao xuống ôm lấy nàng.
“… Ha ha, các ngươi… Các ngươi đều yêu nàng…” Hắc y nữ tử nhanh tay che chỗ bị thương cười thê lương,máu theo năm ngón tay trắng nõn chảy ra, mùi tanh thê diễm.
Gia Luật Hằng ôm chặt nàng nhìn sang bóng đen kia, âm thanh lãnh triệt: “Một kiếm đổi một kiếm, về sau chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau.” Hắn không muốn cùng Lâu Lan tiếp tục tranh cãi sự việc này,nàng còn đang bị thương nha.
Lâu Lan giống địa ngục tu la đứng ở đằng kia vẫn không nhúc nhích, tóc đen mị loạn ở dưới ánh trăng tung bay, nhè nhẹ từng đợt che khuất đường nét gương mặt, mắt phượng hàm chứa tà ác xua không tan, thân thể phát ra sát khí.Ngọc bạch trong ngón tay còn rỉ máu còn tay kia cầm kiếm chỉ về hướng hắn,giọng nói lạnh lẽo: “Trong mắt bổn vương chưa bao giờ chịu đền bù một, chỉ có trả lại gấp đôi.”
Mộc Xuân Phong bước từng bước khó khăn đi tới phía trước,tròng mắt đen giống như phủ một lớp hơi sương dịu dàng nhìn sang nàng,cười nhẹ: “Nữ nhân ngốc.”
Tra Tiểu Tân ngẩng hai mắt đẫm lệ lên lo lắng hỏi hắn: ‘Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lâu phủ.
Đèn đuốc sáng trưng,rừng trúc nở đầy hoa.
Nếu là bình thường đến thời gian quy định , nơi đây lúc nữa đêm yên tĩnh không một tiếng động,chẳng qua là tất cả yên tĩnh trong một phút đều bị phá vỡ,tất cả hạ nhân đang ngủ đều tỉnh lại,lấy nước,lấy khăn…cả đoàn người đều bận rộn.
“Vốn là cùng đi uống rượu ai ngờ trên đường trở về lại có người ám sát,sau đó lại xuất hiện thêm một người….thật nhiều máu nha…”Tra Tiểu Tân nói năng lộn xộn, nói xong nước mắt liên tục rơi xuống áo trắng loang lổ nhiều vết máu,ngay cả gương mặt trắng noãn cũng có,vô cùng bẩn nhưng ánh mắt lại trong suốt.
Lâu Lan đợi nàng nói xong sau đó mới mở miệng,giọng nói khàn khàn”Ngươi có bị thương không?”Vừa rồi khoảnh khắc hắn thấy nàng thân thể đầy máu bước vào dường như hồn của hắn cũng kinh hãi,mặt và môi hoảng sợ đến nỗi tái nhợt,phải dùng hết tất cả lý trí mới khống chế không để lộ ra một tia hoảng sợ , cho dù là giờ phút này đang yên lặng hỏi nàng nhưng trong tay áo tay hắn run rẩy không thôi.
“Ta ….ta không có bị thương nhưng Thập Tam Vương gia thay ta cản một kiếm…….. Ngươi phải cứu hắn………”Nhắc tới Mộc Xuân Phong nước trong mắt nàng càng ngày càng nhiều,trên mặt đầy vẻ hối hận,thân hình gầy ốm lạnh run.
“…”
“Lâu vương gia, ngươi nhất định phải cứu cứu hắn,hắn chảy rất nhiều máu….nhiều lắm……….” Càng nói càng thương tâm,nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Vẻ mặt thương tâm của nàng tất cả đều thu vào trong mắt hắn,mắt phượng hẹp dài hơi run rẩy sau đó chậm rãi nhắm lại,từ nãy đến giờ cảm xúc không khống chế được cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại,hiện tại bộ dáng bình tĩnh.
Nàng không có việc gì là tốt rồicho dù nàng trước mặt hắn vì một người nam nhân khác rơi lệ lo lắng.
“Gọi người trị lành bệnh Thập Tam Vương Gia cho bổn vương,súôt đêm không rời.” Mắt phượng hẹp dài lần nữa mở ra khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày,căn dặn kĩ các ngự y,nói xong rời đi,hồng y mềm mại đỏ tươi như máu biến mất trong gió..
“… Lâu…” Tra Tiểu Tân hô một tiếng sau đó môi khép chặt lại, một giọt lệ rơi xuống,hiện tại suy nghĩ nàng đã sớm hỗn loạn không chịu nổi ,căn bản là nàng không chú ý tới vừa mình rồi luôn nói đến Thập Tam Vương Gia bị thương ra sao, hắn chỉ hỏi nàng một câu,nàng có bị thương không.Cho nên dù chỉ một câu nhưng nàng và hắn khoảng cách xa ngàn thước.
Diêu Định vội vàng đuổi tới Vân Hoang Các đẩy cửa ra nói: “ Bẩm vương gia, các ngự y trị liệu cho Thập Tam Vương gia,bọn họ cam đoan hừng đông vương gia nhất định sẽ tỉnh.” Vừa nói xong thì thấy Lâu Lan bận nguyên bộ y phục màu đen lãnh khốc.
“Ngươi ở lại chăm sóc cho Thập Tam Vương gia và nàng.” Lâu Lan mặt không chút thay đổi nói xong cầm lấy kiếm trên bàn phóng ra ngoài.
Biết hắn muốn đi đâu Diêu Định vội lên tiếng: “Vương gia,nếu An Ninh cô nương không có việc gì, Thập Tam Vương gia sáng mai cũng khỏe rồi người cũng đừng ở đây tìm thích khách,lỡ như phía sau bọn họ có thêm nhiều người khác,Người một mình một ngựa lỡ gặp bất trắc………”
Ánh mắt Lâu Lan bình tĩnh như hồ,nhìn sang hắn dùng giọng không có tình cảm nói: “Tránh ra.”Nàng hoảng sợ và thương tâm bộ dáng lúc đó giống như một đao đâm vào lòng hắn,hắn sẽ không tha thứ cho người ám sát nàng,hắn nhất định hoàn trả gấp bội lên trên người đó.
Biết hắn đang tức giận mình nhưng Diêu Định còn không sợ chết tiếp tục khuyên: “Vương gia,ngoài trời lạnh lẽo vốn không tốt cho sức khỏe ,lỡ như bệnh tình lặp lại càng nặng thêm thì biết làm sao?”Từ khi An Ninh cô nương rời đi mỗi đêm hắn luôn đứng trứơc cửa sổ đưa mắt nhìn nơi nàng từng ở,lâu ngày khí hàn nhập thể,ngày hôm qua còn ho ra máu nữa.
Lâu Lan đưa tay đẩy hắn ra, nhẹ nhàng bay lên mái hiên, bóng đen giống như mũi tên vụt bay dưới ánh trăng.
Mà lúc này ở nơi khác
Gia Luật Hằng và hắc y nữ tử đấu mấy trăm hiệp sau rốt cục dừng lại,ánh mắt hắn nhìn nàng không có một tia ấm: “Ta nói rồi,chỉ cần biết được cách giải binh pháp ta sẽ rời đi.”Vì sao nàng không tin tưởng hắn sẽ rời đi?Vì sao nàng không tin hắn sẽ cho nàng danh phận?Đúng vậy,hắn có chút thích Tra Tiểu Tân nhưng hắn biết là một nam nhân phải chịu trách nhiệm sau này làm vua cũng vậy,hắn sẽ không vì một nữ nhân mà làm loạn tất cả.
Hắc y nữ tử ngực phập phồng không ngừng thở gấp,kiếm trong tay từ từ buông xuống buồn bã cười một tiếng: “Nếu như chàng là thiếp,nếu chàng biết thiếp yêu chàng nhiều như thế nào,nếu chàng biết thiếp sợ hãi bị mất đi thế nào?Chàng còn có thể nói như vậy không?”
“… A,nói đi nói lại nàng vẫn là không tin ta.” Hắn nhìn nàng dần dần thất vọng, không muốn nói thêm gì nữa,có nói cũng là lời vô nghĩa.
Thái độ lạnh lùng của hắn tổn thương đến nàng,thanh kiếm buông xuống một lần nữa chỉ về phía hắn, oán hận nói: “Gia Luật Hằng! Chỉ cần thiếp còn sống một ngày thì nàng phải chết!Nếu không ngươi giết thiếp đi!”
Bóng đen kia xoay người hơi chấn động,Gia Luật Hằng khép chặt hai mắt hít sâu mấy hơi ,tay nắm thành quyền, vì sao, vì sao nàng lại muốn ……….muốn ép hắn? Tình cảm chân thật bị đè nén trong lòng thực đã rất thống khổ,nhưng nàng còn muốn chỉ ra điều hắn không muốn đối mặt,vì sao một người từng thích lại biến thành xa lạ thế?
“Hoặc là thiếp giết chàng sau đó tự sát ở đây !” Hắc y nữ tử bị ghen tị làm cho hỗn loạn,cầm kiếm bay thẳng tới hắn, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đúng vậy, có lẽ chỉ có chờ nàng tự tay đâm hắn một kiếm,nàng mới hiểu thực ra hắn đối với nàng có một phần tình cảm,thay vì nói là tình không bằng là nghĩa,nàng vì hắn trả giá rất nhiều, hắn không đành lòng phụ nàng.
Đột nhiên,ngay lúc tình thế cấp bách thời khắc đó một đạo bạch quang đột nhiên xuất hiện chiếu sáng trong bóng tối, bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ cảm thấy như phát ra tầng tầng quang ảnh trong suốt.khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng thời khắc đó chỉ thấy cả người hắc y nữ tử ngã xúông , một tiếng thét phá vỡ đã phá vỡ không khí ngột ngạt vừa rồi.Gia Luật Hằng sửng sốt, chỉ một chút liền lao xuống ôm lấy nàng.
“… Ha ha, các ngươi… Các ngươi đều yêu nàng…” Hắc y nữ tử nhanh tay che chỗ bị thương cười thê lương,máu theo năm ngón tay trắng nõn chảy ra, mùi tanh thê diễm.
Gia Luật Hằng ôm chặt nàng nhìn sang bóng đen kia, âm thanh lãnh triệt: “Một kiếm đổi một kiếm, về sau chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau.” Hắn không muốn cùng Lâu Lan tiếp tục tranh cãi sự việc này,nàng còn đang bị thương nha.
Lâu Lan giống địa ngục tu la đứng ở đằng kia vẫn không nhúc nhích, tóc đen mị loạn ở dưới ánh trăng tung bay, nhè nhẹ từng đợt che khuất đường nét gương mặt, mắt phượng hàm chứa tà ác xua không tan, thân thể phát ra sát khí.Ngọc bạch trong ngón tay còn rỉ máu còn tay kia cầm kiếm chỉ về hướng hắn,giọng nói lạnh lẽo: “Trong mắt bổn vương chưa bao giờ chịu đền bù một, chỉ có trả lại gấp đôi.”
Bình luận truyện