Phối Giác
Chương 18
Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Hiệu suất làm việc của Thạch Lỗi rất cao, xem ra là người có tiềm năng vô hạn, ước chừng chỉ hơn hai giờ sau, những người lãnh đạo cấp cao của công ty đã đến đông đủ.
Mặc dù không phải là một công ty lớn, nhưng những người đến đã đứng chật bên trong căn phòng nhỏ, khiến cho những y tá đi ngang qua đều sợ không dám nhìn. Tiểu Ngưu cũng rất ngoan ngoãn đứng nép vào bên người vị bác sĩ kia.
Lâm Tĩnh Hải trầm ổn nói ra một phần câu chuyện, làm cho ban lãnh đạo mỗi người đều cảm thấy bất an hơn, nhưng tình thế nói chung cũng chưa đến mức tệ lắm. Lâm Tĩnh Hải mặc dù đã đánh giá sai con người Tiểu Tào, nhưng ánh mắt nhìn người tài của hắn thì không sai. Nói cách khác, công ty thương mại Cẩm Hải cũng không phải ngẫu nhiên mà trở thành một ngôi sao mới trong các doanh nghiệp của thành phố.
Lâm Tĩnh Hải nói đại khái ý tứ của mình, rằng việc lần này hắn cũng vẫn nắm vững trong lòng bàn tay, khiến cho toàn thể ban lãnh đạo đều thêm đoàn kết, lòng người đang xao động cũng nhanh chóng vững vàng trở lại, đối với tình hình cũng sẽ có ảnh hưởng tích cực hơn. Hơn nữa, hắn cũng nhân tiện nói cho bọn họ biết, Thạch Lỗi vốn là do mình sắp xếp làm nhân viên để y nhanh chóng làm quen với công việc trợ lý. Thạch Lỗi tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn bảo trì sự lặng yên. Ngay tại đây, Lâm Tĩnh Hải cũng giao cho Thạch Lỗi đảm nhận vị trí trợ lý của mình, thay mặt mình xử lý việc công ty. Ban lãnh đạo tuy có chút kinh ngạc, nhưng do đã được rèn luyện nên tất cả đều giữ im lặng.
Khi mọi người đã về hết, cơ thể Lâm Tĩnh Hải đã có chút suy nhược. Dù sao bản thân cũng sắp phải làm giải phẫu, thân thể lúc này đau đến khó mà chịu nổi.
Đúng lúc ấy, Hoàng Quân đến thăm. Tuy đã ngoài sáu mươi, nhưng tinh thần cùng thể lực của ông vẫn rất sung mãn. “Đại thiếu gia.”
Lâm Tĩnh Hải vốn không quen được người khác gọi đại thiếu gia, bởi vì chính bản thân hắn cũng chưa từng coi mình đứng ở vị trí ấy.
“Ông đã đến rồi à. Vị này là?” Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy bên cạnh Hoàng Quân có một người đàn ông rất có khí chất. Người đàn ông mặc một bộ âu phục được thiết kế khá công phu, mi mắt thâm thúy sâu thăm thẳm, nhìn có vẻ vô tình nhưng vẫn tỏa ra khí thế như muốn lấn át tất cả mọi người.
Hoàng Quân cuống quít giới thiệu: “Vị này chính là Lê Ương, Lê tiên sinh…”
“Tôi biết rồi, khẳng định ngài chính là bạn hàng lâu năm của công ty cha tôi, tổng tài của xí nghiệp Lê thị Lê tiên sinh. Hoan nghênh ngài đến thăm, chiêu đãi không được chu toàn, thật sự mong ngài lượng thứ.” Lâm Tĩnh Hải nhiệt tình nói. Trong lòng hắn mơ hồ có chút hy vọng Lê Ương có thể giúp hắn.
Lê Ương tiến lên bắt tay Lâm Tĩnh Hải, nhìn thấy trên tay hắn buộc rất nhiều kim thông với những ống truyền dịch, lực đạo tay hắn cũng không khỏi giảm nhẹ đi.
Hoàng Quân ở bên cạnh bổ sung thêm: “Lê tiên sinh hôm nay vốn cùng phu nhân đến bệnh viện kiểm tra định kỳ thai sản. Tình cờ trên đường thì gặp tôi, nghe tôi nói Đại thiếu gia bị bệnh nên nhân tiện đến thăm luôn.”
Lâm Tĩnh Hải khách khí cười cười: “Phải cảm ơn Lê tiên sinh rồi.”
Lê Ương cũng chỉ nói vài câu khách khí rồi đi. Lâm Tĩnh Hải thật sự có chút thất vọng, xem ra Hoàng Quân cũng không đem chuyện mình đang cần trợ giúp về mặt tài chính ra nói với hắn.
Lúc sau, Hoàng Quân cũng xin phép cáo từ. Hắn dù sao cũng là thư ký của Lâm thị, không phải của Lâm Tĩnh Hải.
Lâm Tĩnh Hải nằm trên giường, nhìn sắc trời đang ngày một tối.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Tĩnh Hải thầm nghĩ thật là kỳ quái, giờ này còn có ai đến nữa chứ?
“Mời vào.”
Khi người đó tiến vào, dường như khiến cho cả phòng bệnh sáng hẳn lên, đó là Lê Ương.
“Lê tiên sinh?” Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lê Ương nhìn hắn hồi lâu, bầu không khí lặng yên toát ra vài phần quỷ dị.
“Tôi nghe Hoàng Quân nói cậu bây giờ đang rất cần tiền?”
Lâm Tĩnh Hải cười khổ: “Đúng vậy.”
“Tôi có thể giúp cậu…” Câu nói nửa vời đầy ẩn ý, sau đó lại là im lặng bao trùm.
Ánh mặt trời sắp tàn nhưng vẫn vương lại chút nắng rơi rớt trong căn phòng nhỏ, như thể vẫn chưa muốn rời xa chốn nhân gian đầy mỹ lệ.
Lâm Tĩnh Hải vẫn lặng yên chờ đợi, hắn cũng không ngây thơ đến nỗi cho rằng Lê Ương sẽ đưa tay giúp đỡ một kẻ xa lạ như mình mà không có điều kiện. Càng huống chi kẻ xa lạ này lại là người có đầy đủ khả năng đắc tội với Lê thị.
“Vợ của tôi đang mang thai, hơn nữa thân thể nàng không khỏe, bác sĩ yêu cầu nhất định không thể sinh hoạt vợ chồng…” Ánh mặt trời như vẫn còn phảng phất lướt qua tấm rèm buông nơi cửa sổ…
“Tôi là một người có nhu cầu sinh lý rất mạnh mẽ. Cái giá cậu phải trả chỉ là cùng với tôi trong lúc vợ tôi mang thai…” Những tia nắng cuối cùng vẫn còn lưu luyến hôn lên nơi cổ tay gầy trơ xương đang chết sững đến quên cả phản ứng của Lâm Tĩnh Hải…
“Cậu là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân rất có thể diện, cũng là một người có chút thành tựu trong sự nghiệp. Như vậy sẽ không đi khắp nơi sinh sự, dễ hợp dễ tan. Hơn nữa cậu có thể yên tâm, tôi cũng không phải là người có sở thích gì kỳ quái. Chỉ đơn thuần là giao dịch thân thể mà thôi, điều quan trọng nhất chỉ là không thương tổn vợ tôi là được…” Ánh nắng ngày tàn rốt cuộc cũng không thể nào chống lại nổi bóng tối đang tràn về, bị tàn nhẫn kéo xuống nơi chân trời âm u tĩnh mịch…
Lâm Tĩnh Hải như thể cũng đã bị kéo vào trong bóng đêm, bị tước đi ánh sáng khiến cho hắn không còn nhìn rõ Lê Ương, cũng không nhìn thấy chính mình nữa.
Lê Ương cũng không chờ Lâm Tĩnh Hải trả lời, tiếp tục nói: “Lâm tiên sinh vốn là người thông minh, tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ, sáng ngày mai cho tôi biết đáp án.” Dứt lời, hắn xoay người đi tới lối ra, động tác ưu nhã giống như quỷ hút máu. Chỉ còn lại Lâm Tĩnh Hải bị nhấn chìm trong bóng đêm vô cùng vô tận.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hải chỉ còn một mảnh tích mịch, cứ thế ngồi im lặng tới tận hừng đông. Khi bác sĩ tới phòng để kiểm tra, nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, cũng chỉ im lặng đi ra, nhân tiện ôm theo Tiểu Ngưu đang ngủ gà ngủ gật bên ngoài. Chỉ có một tiếng thở dài tan đi trong màn đêm yên tĩnh…
Sang ngày hôm sau, bầu trời sáng trong quang đãng, Lâm Tĩnh Hải nhận được điện thoại do Thạch Lỗi vội vàng gọi tới: “Tổng giám đốc, hình như bên kia đã nghe phong phanh được chuyện hiện giờ chúng ta đang gặp khó khăn trong việc thực hiện hợp đồng…”
Lâm Tĩnh Hải chỉ đành thở dài nói: “Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi, xế chiều tôi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục. Cậu yên tâm, đến xế chiều sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Lâm Tĩnh Hải khẽ cắn môi: Vậy ra cổ nhân có câu ‘nhà lệch lại gặp mưa dầm’ thật không hề sai. Sao lại vậy chứ? Công ty vốn là tâm huyết cả đời của mình, bị sụp đổ như thế này thật không cam tâm, hơn nữa lúc này mình muốn phẫu thuật cũng cần một số tiền rất lớn, mà tiền này thì nhất định không thể không chi, mình còn chưa muốn chết mà. Tuy rằng công ty của Lạc Tường có lẽ sẽ có cách liên lạc với Lâm Hiểu, nhưng nhất định Lạc Tường đã dặn dò không được phép nói cho mình, công ty của cha cũng không có cách nào mượn tiền được. Trong tình huống này, ngay cả ngân hàng cũng sẽ ngại mạo hiểm quá lớn mà không dám cho vay, càng huống chi thời gian hiện giờ quá gấp gáp. Mình hiện giờ còn chút tiền tiết kiệm, nhưng cũng đã đầu tư vào công ty hết rồi, bây giờ các hạng mục lại đang luân chuyển bình thường, căn bản không có nguồn tài chính nào nhàn rỗi. Tào Hoa, Tào Hoa, tôi đối với cậu không tệ, sao cậu lại nhẫn tâm đến vậy…
Khi Lâm Tĩnh Hải gọi điện thoại cho Lê Ương, chính trợ lý riêng của Lê Ương nghe máy. Hắn mời Lê Ương ghé qua một chuyến. Đối phương cũng rất thoải mái, vui vẻ nhận lời ngay. Có lẽ y hẳn là đã liệu đến chuyện này rồi. Lâm Tĩnh Hải nhắm mắt lại. Mới hôm qua, mặt trời vẫn còn chiếu những tia nắng rực rỡ, ấm áp, vậy mà hôm nay đã không thấy tăm hơi. Bên ngoài chỉ còn những cơn gió quạnh hiu cuốn bức rèm lay động như đang nhìn vào trong dò xét.
Mùa thu đã sang rồi…
Lê Ương không phải là người thích dây dưa chậm chạp, ngay buổi trưa hắn đã xuất hiện trong phòng bệnh của Lâm Tĩnh Hải.
Lâm Tĩnh Hải cố níu kéo chút hy vọng của mình: “Anh có thể cho tôi mượn tiền trước được không, tôi khẳng định có thể hoàn lại cho anh, kèm theo cả lãi nữa.”
Lê Ương nhìn chăm chú Lâm Tĩnh Hải, đôi mắt sắc sảo như lóe tinh quang: “Cậu hẳn đã rõ tôi muốn cái gì. Tôi không cần gì khác. Điều kiện ấy nếu cậu không thể đáp ứng, tôi cũng không miễn cưỡng. Có điều, tôi nghĩ cậu hẳn cũng rõ ràng, lúc này ngoài tôi ra sẽ không ai có thể giúp cậu cả.”
Lâm Tĩnh Hải kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên hiểu ra: Đúng vậy, Lê Ương sao lại có thể cho mình vay tiền mà không hề điều tra rõ ràng cơ chứ. Hắn hẳn đã biết mình hiện giờ đang khốn đốn thế nào…
Lâm Tĩnh Hải đành cam chịu nghĩ: Mình hiện giờ mang cái bộ dạng này, sau này cũng sẽ có nhu cầu sinh lý mà cùng người khác phát sinh quan hệ, cứ cắn môi mà chấp nhận là sẽ qua hết. Nói không chừng dù có phải làm MB thì mình cũng không thể nào tránh được.
*MB: money boy: trai bao
“Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng phải chờ bệnh của tôi bình phục đã. Hơn nữa năm nghìn vạn bây giờ phải có ngay.”
“Được. Tôi chờ cậu.” Lê Ương đứng dậy định rời đi, khiến cho Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc hỏi: “Không ký hợp đồng sao?”
Lê Ương mở cánh cửa ra rồi quay đầu lại: “Không cần, tôi tin tưởng cậu.”
Lâm Tĩnh Hải chăm chú nhìn vào cánh cửa đã đóng lại sau lưng Lê Ương, cứ thế thất thần hồi lâu. Thì ra mình đến nước này rồi mà cư nhiên còn có người tin tưởng. Lệ từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay xanh tái của Lâm Tĩnh Hải, sau đó lăn xuống tấm ra giường màu trắng, đọng lại trên đó những mảng màu ẩm ướt như những vết bẩn loang ra…
Beta – reader: Băng Tiêu
Hiệu suất làm việc của Thạch Lỗi rất cao, xem ra là người có tiềm năng vô hạn, ước chừng chỉ hơn hai giờ sau, những người lãnh đạo cấp cao của công ty đã đến đông đủ.
Mặc dù không phải là một công ty lớn, nhưng những người đến đã đứng chật bên trong căn phòng nhỏ, khiến cho những y tá đi ngang qua đều sợ không dám nhìn. Tiểu Ngưu cũng rất ngoan ngoãn đứng nép vào bên người vị bác sĩ kia.
Lâm Tĩnh Hải trầm ổn nói ra một phần câu chuyện, làm cho ban lãnh đạo mỗi người đều cảm thấy bất an hơn, nhưng tình thế nói chung cũng chưa đến mức tệ lắm. Lâm Tĩnh Hải mặc dù đã đánh giá sai con người Tiểu Tào, nhưng ánh mắt nhìn người tài của hắn thì không sai. Nói cách khác, công ty thương mại Cẩm Hải cũng không phải ngẫu nhiên mà trở thành một ngôi sao mới trong các doanh nghiệp của thành phố.
Lâm Tĩnh Hải nói đại khái ý tứ của mình, rằng việc lần này hắn cũng vẫn nắm vững trong lòng bàn tay, khiến cho toàn thể ban lãnh đạo đều thêm đoàn kết, lòng người đang xao động cũng nhanh chóng vững vàng trở lại, đối với tình hình cũng sẽ có ảnh hưởng tích cực hơn. Hơn nữa, hắn cũng nhân tiện nói cho bọn họ biết, Thạch Lỗi vốn là do mình sắp xếp làm nhân viên để y nhanh chóng làm quen với công việc trợ lý. Thạch Lỗi tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn bảo trì sự lặng yên. Ngay tại đây, Lâm Tĩnh Hải cũng giao cho Thạch Lỗi đảm nhận vị trí trợ lý của mình, thay mặt mình xử lý việc công ty. Ban lãnh đạo tuy có chút kinh ngạc, nhưng do đã được rèn luyện nên tất cả đều giữ im lặng.
Khi mọi người đã về hết, cơ thể Lâm Tĩnh Hải đã có chút suy nhược. Dù sao bản thân cũng sắp phải làm giải phẫu, thân thể lúc này đau đến khó mà chịu nổi.
Đúng lúc ấy, Hoàng Quân đến thăm. Tuy đã ngoài sáu mươi, nhưng tinh thần cùng thể lực của ông vẫn rất sung mãn. “Đại thiếu gia.”
Lâm Tĩnh Hải vốn không quen được người khác gọi đại thiếu gia, bởi vì chính bản thân hắn cũng chưa từng coi mình đứng ở vị trí ấy.
“Ông đã đến rồi à. Vị này là?” Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy bên cạnh Hoàng Quân có một người đàn ông rất có khí chất. Người đàn ông mặc một bộ âu phục được thiết kế khá công phu, mi mắt thâm thúy sâu thăm thẳm, nhìn có vẻ vô tình nhưng vẫn tỏa ra khí thế như muốn lấn át tất cả mọi người.
Hoàng Quân cuống quít giới thiệu: “Vị này chính là Lê Ương, Lê tiên sinh…”
“Tôi biết rồi, khẳng định ngài chính là bạn hàng lâu năm của công ty cha tôi, tổng tài của xí nghiệp Lê thị Lê tiên sinh. Hoan nghênh ngài đến thăm, chiêu đãi không được chu toàn, thật sự mong ngài lượng thứ.” Lâm Tĩnh Hải nhiệt tình nói. Trong lòng hắn mơ hồ có chút hy vọng Lê Ương có thể giúp hắn.
Lê Ương tiến lên bắt tay Lâm Tĩnh Hải, nhìn thấy trên tay hắn buộc rất nhiều kim thông với những ống truyền dịch, lực đạo tay hắn cũng không khỏi giảm nhẹ đi.
Hoàng Quân ở bên cạnh bổ sung thêm: “Lê tiên sinh hôm nay vốn cùng phu nhân đến bệnh viện kiểm tra định kỳ thai sản. Tình cờ trên đường thì gặp tôi, nghe tôi nói Đại thiếu gia bị bệnh nên nhân tiện đến thăm luôn.”
Lâm Tĩnh Hải khách khí cười cười: “Phải cảm ơn Lê tiên sinh rồi.”
Lê Ương cũng chỉ nói vài câu khách khí rồi đi. Lâm Tĩnh Hải thật sự có chút thất vọng, xem ra Hoàng Quân cũng không đem chuyện mình đang cần trợ giúp về mặt tài chính ra nói với hắn.
Lúc sau, Hoàng Quân cũng xin phép cáo từ. Hắn dù sao cũng là thư ký của Lâm thị, không phải của Lâm Tĩnh Hải.
Lâm Tĩnh Hải nằm trên giường, nhìn sắc trời đang ngày một tối.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Tĩnh Hải thầm nghĩ thật là kỳ quái, giờ này còn có ai đến nữa chứ?
“Mời vào.”
Khi người đó tiến vào, dường như khiến cho cả phòng bệnh sáng hẳn lên, đó là Lê Ương.
“Lê tiên sinh?” Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lê Ương nhìn hắn hồi lâu, bầu không khí lặng yên toát ra vài phần quỷ dị.
“Tôi nghe Hoàng Quân nói cậu bây giờ đang rất cần tiền?”
Lâm Tĩnh Hải cười khổ: “Đúng vậy.”
“Tôi có thể giúp cậu…” Câu nói nửa vời đầy ẩn ý, sau đó lại là im lặng bao trùm.
Ánh mặt trời sắp tàn nhưng vẫn vương lại chút nắng rơi rớt trong căn phòng nhỏ, như thể vẫn chưa muốn rời xa chốn nhân gian đầy mỹ lệ.
Lâm Tĩnh Hải vẫn lặng yên chờ đợi, hắn cũng không ngây thơ đến nỗi cho rằng Lê Ương sẽ đưa tay giúp đỡ một kẻ xa lạ như mình mà không có điều kiện. Càng huống chi kẻ xa lạ này lại là người có đầy đủ khả năng đắc tội với Lê thị.
“Vợ của tôi đang mang thai, hơn nữa thân thể nàng không khỏe, bác sĩ yêu cầu nhất định không thể sinh hoạt vợ chồng…” Ánh mặt trời như vẫn còn phảng phất lướt qua tấm rèm buông nơi cửa sổ…
“Tôi là một người có nhu cầu sinh lý rất mạnh mẽ. Cái giá cậu phải trả chỉ là cùng với tôi trong lúc vợ tôi mang thai…” Những tia nắng cuối cùng vẫn còn lưu luyến hôn lên nơi cổ tay gầy trơ xương đang chết sững đến quên cả phản ứng của Lâm Tĩnh Hải…
“Cậu là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân rất có thể diện, cũng là một người có chút thành tựu trong sự nghiệp. Như vậy sẽ không đi khắp nơi sinh sự, dễ hợp dễ tan. Hơn nữa cậu có thể yên tâm, tôi cũng không phải là người có sở thích gì kỳ quái. Chỉ đơn thuần là giao dịch thân thể mà thôi, điều quan trọng nhất chỉ là không thương tổn vợ tôi là được…” Ánh nắng ngày tàn rốt cuộc cũng không thể nào chống lại nổi bóng tối đang tràn về, bị tàn nhẫn kéo xuống nơi chân trời âm u tĩnh mịch…
Lâm Tĩnh Hải như thể cũng đã bị kéo vào trong bóng đêm, bị tước đi ánh sáng khiến cho hắn không còn nhìn rõ Lê Ương, cũng không nhìn thấy chính mình nữa.
Lê Ương cũng không chờ Lâm Tĩnh Hải trả lời, tiếp tục nói: “Lâm tiên sinh vốn là người thông minh, tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ, sáng ngày mai cho tôi biết đáp án.” Dứt lời, hắn xoay người đi tới lối ra, động tác ưu nhã giống như quỷ hút máu. Chỉ còn lại Lâm Tĩnh Hải bị nhấn chìm trong bóng đêm vô cùng vô tận.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hải chỉ còn một mảnh tích mịch, cứ thế ngồi im lặng tới tận hừng đông. Khi bác sĩ tới phòng để kiểm tra, nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, cũng chỉ im lặng đi ra, nhân tiện ôm theo Tiểu Ngưu đang ngủ gà ngủ gật bên ngoài. Chỉ có một tiếng thở dài tan đi trong màn đêm yên tĩnh…
Sang ngày hôm sau, bầu trời sáng trong quang đãng, Lâm Tĩnh Hải nhận được điện thoại do Thạch Lỗi vội vàng gọi tới: “Tổng giám đốc, hình như bên kia đã nghe phong phanh được chuyện hiện giờ chúng ta đang gặp khó khăn trong việc thực hiện hợp đồng…”
Lâm Tĩnh Hải chỉ đành thở dài nói: “Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi, xế chiều tôi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục. Cậu yên tâm, đến xế chiều sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Lâm Tĩnh Hải khẽ cắn môi: Vậy ra cổ nhân có câu ‘nhà lệch lại gặp mưa dầm’ thật không hề sai. Sao lại vậy chứ? Công ty vốn là tâm huyết cả đời của mình, bị sụp đổ như thế này thật không cam tâm, hơn nữa lúc này mình muốn phẫu thuật cũng cần một số tiền rất lớn, mà tiền này thì nhất định không thể không chi, mình còn chưa muốn chết mà. Tuy rằng công ty của Lạc Tường có lẽ sẽ có cách liên lạc với Lâm Hiểu, nhưng nhất định Lạc Tường đã dặn dò không được phép nói cho mình, công ty của cha cũng không có cách nào mượn tiền được. Trong tình huống này, ngay cả ngân hàng cũng sẽ ngại mạo hiểm quá lớn mà không dám cho vay, càng huống chi thời gian hiện giờ quá gấp gáp. Mình hiện giờ còn chút tiền tiết kiệm, nhưng cũng đã đầu tư vào công ty hết rồi, bây giờ các hạng mục lại đang luân chuyển bình thường, căn bản không có nguồn tài chính nào nhàn rỗi. Tào Hoa, Tào Hoa, tôi đối với cậu không tệ, sao cậu lại nhẫn tâm đến vậy…
Khi Lâm Tĩnh Hải gọi điện thoại cho Lê Ương, chính trợ lý riêng của Lê Ương nghe máy. Hắn mời Lê Ương ghé qua một chuyến. Đối phương cũng rất thoải mái, vui vẻ nhận lời ngay. Có lẽ y hẳn là đã liệu đến chuyện này rồi. Lâm Tĩnh Hải nhắm mắt lại. Mới hôm qua, mặt trời vẫn còn chiếu những tia nắng rực rỡ, ấm áp, vậy mà hôm nay đã không thấy tăm hơi. Bên ngoài chỉ còn những cơn gió quạnh hiu cuốn bức rèm lay động như đang nhìn vào trong dò xét.
Mùa thu đã sang rồi…
Lê Ương không phải là người thích dây dưa chậm chạp, ngay buổi trưa hắn đã xuất hiện trong phòng bệnh của Lâm Tĩnh Hải.
Lâm Tĩnh Hải cố níu kéo chút hy vọng của mình: “Anh có thể cho tôi mượn tiền trước được không, tôi khẳng định có thể hoàn lại cho anh, kèm theo cả lãi nữa.”
Lê Ương nhìn chăm chú Lâm Tĩnh Hải, đôi mắt sắc sảo như lóe tinh quang: “Cậu hẳn đã rõ tôi muốn cái gì. Tôi không cần gì khác. Điều kiện ấy nếu cậu không thể đáp ứng, tôi cũng không miễn cưỡng. Có điều, tôi nghĩ cậu hẳn cũng rõ ràng, lúc này ngoài tôi ra sẽ không ai có thể giúp cậu cả.”
Lâm Tĩnh Hải kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên hiểu ra: Đúng vậy, Lê Ương sao lại có thể cho mình vay tiền mà không hề điều tra rõ ràng cơ chứ. Hắn hẳn đã biết mình hiện giờ đang khốn đốn thế nào…
Lâm Tĩnh Hải đành cam chịu nghĩ: Mình hiện giờ mang cái bộ dạng này, sau này cũng sẽ có nhu cầu sinh lý mà cùng người khác phát sinh quan hệ, cứ cắn môi mà chấp nhận là sẽ qua hết. Nói không chừng dù có phải làm MB thì mình cũng không thể nào tránh được.
*MB: money boy: trai bao
“Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng phải chờ bệnh của tôi bình phục đã. Hơn nữa năm nghìn vạn bây giờ phải có ngay.”
“Được. Tôi chờ cậu.” Lê Ương đứng dậy định rời đi, khiến cho Lâm Tĩnh Hải có chút kinh ngạc hỏi: “Không ký hợp đồng sao?”
Lê Ương mở cánh cửa ra rồi quay đầu lại: “Không cần, tôi tin tưởng cậu.”
Lâm Tĩnh Hải chăm chú nhìn vào cánh cửa đã đóng lại sau lưng Lê Ương, cứ thế thất thần hồi lâu. Thì ra mình đến nước này rồi mà cư nhiên còn có người tin tưởng. Lệ từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay xanh tái của Lâm Tĩnh Hải, sau đó lăn xuống tấm ra giường màu trắng, đọng lại trên đó những mảng màu ẩm ướt như những vết bẩn loang ra…
Bình luận truyện