Phối Giác
Chương 19
Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Sau khi bình phục hoàn toàn, Lâm Tĩnh Hải cũng đã gầy đi đáng kể. Trước kia hắn không có tướng mạo tuấn tú, nhưng hắn cũng rất yêu quý thân thể của mình, còn lúc này đến thân thể cũng đã vô cùng tiều tụy.
Nghe thấy Lâm Tĩnh Hải tự giễu, Thạch Lỗi nói: “Thế nào, bây giờ vị thanh niên anh tuấn ngài đây đã nổi danh trong giới rồi. Giai đoạn chúng ta vượt qua gian khó mà cải tử hồi sinh đã được đông đảo giới truyền thông vừa kể vừa thổi phồng lên. Bây giờ chúng ta đang trên đà phát triển rất tốt.”
Trên mặt Thạch Lỗi tràn đầy hào hứng cùng ý chí phấn đấu cao độ. Lâm Tĩnh Hải hâm mộ nhìn chàng trai Thạch Lỗi trẻ tuổi ngập tràn sinh khí. Ngẫm lại bản thân, hắn mặc dù cũng mới hai lăm tuổi, nhưng tựa hồ như đã già lắm rồi, trong lòng lúc này chỉ là một mảnh hoang vu.
Lê Ương vốn là một người rất giữ chữ tín, nguồn tài chính hắn đã hứa cũng đến đúng lúc. Sau khi tình hình công ty ổn định, Lâm Tĩnh Hải ngồi nhìn điện thoại trên bàn làm việc. Hắn biết mình phải gọi điện, không cần biết có nên giữ chữ tín hay không, nếu như có thể, hắn thật sự muốn chạy trốn tới nơi nào đó không có ai biết hắn. Nhưng hắn biết mình không thể, chính mình đã bị một cái mạng nhện vô hình trói buộc mất rồi, hơn nữa Lê Ương cũng không phải người lương thiện gì cho cam. Hắn cũng hiểu một khi mình đã gọi thì sẽ không bao giờ quay đầu lại được nữa, nhưng chính mình lúc này cũng đã không có cách để quay đầu lại nữa.
“A lô?” Đây là số điên thoại riêng mà Lê Ương đưa cho Lâm Tĩnh Hải.
“Xin chào, Lê tổng. Tôi là Lâm Tĩnh Hải.” Thanh âm Lê Tĩnh Hải vang lên khô khốc.
“Gọi tôi là Lê Ương được rồi. Thân thể cậu đã khá hơn chưa?”
“Đã khỏe rồi.”
“Hôm nay thứ ba, cậu cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe. Thứ năm tôi tới đón cậu.” Lê Ương cũng không nhiều lời, nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Tĩnh Hải nhanh chóng hít sâu một hơi.
Có thế chứ… sẽ được thôi… chỉ cần ngươi cố gắng nỗ lực là được…
Thần kinh Lâm Tĩnh Hải đã được rèn luyện trở nên ngày càng cứng cỏi, hắn cố gắng làm việc, không hề có một chút gì thay đổi, chỉ là sớm đem bữa ăn tối gặp mặt để thương lượng sửa lại thành thứ tư.
“Vâng, xin chào.”
“Tĩnh Hải…”
Lâm Tĩnh Hải có chút mê muội: “…” Lạc Tường??
“Tôi là Lê Ương.”
Trong lòng Lâm Tĩnh Hải như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh… Nguyên lai, mọi chuyện sớm đã là thương hải tang điền, một mối tình cảm lưu luyến này vốn chưa từng tồn tại…
*Thương hải tang điền: thế sự xoay vần
“Tĩnh Hải?”
“Xin lỗi, Lê Ương. Tôi chỉ là có chút thất thần thôi. Anh tới rồi sao? Vậy chờ một chút, tôi sẽ xuống ngay.”
Vẫn là buổi tối thứ năm, vẫn là vội vã chạy xuống, vẫn là đứng một chỗ tìm kiếm người nam nhân bên cạnh một cánh cửa xe đã mở sẵn, nhưng đã hoàn toàn không còn như xưa nữa. Sự thật luôn luôn tàn nhẫn khiến cho con người ta trở nên cứng cỏi hơn… đem trái tim xé tan rồi chà đạp hết lần này đến lần khác, đến khi đau đớn thấu tâm can thì lại chầm chậm dùng kim khâu lại, tùy ý để cho vết thương bên trong trở nên mưng mủ thối nát mới vừa lòng…
Một chiếc Cadillac khỏe khoắn đang nằm lặng yên không một tiếng động, bên cạnh là Lâm Tĩnh Hải đang đứng ngẩn người: “Tĩnh Hải.”
Lâm Tĩnh Hải cố kéo thần trí quay về nhìn lại, Lê Ương đã mở cửa xe chờ hắn lên xe. Lâm Tĩnh Hải liền cúi đầu chui vào trong.
Tựa hồ như không có gì khác so với trước đây, hai người cùng nhau đặt một phòng ăn tối, Lê Ương còn gắp thức ăn cho Lâm Tĩnh Hải, rồi trách hắn bây giờ quá gầy. Cuối cùng, Lâm Tĩnh Hải ngồi yên không nhúc nhích, còn Lê Ương sẽ rất tự nhiên mà cầm card đi tính tiền.
… Tôi cũng không đối xử với cậu có gì đặc biệt, vậy mà cậu đã yêu thương nhung nhớ rồi…
Nguyên lai, đối với bạn giường, người ta thật sự có thể làm như vậy.
Đôi mắt Lâm Tĩnh Hải dường như mất đi tiêu cự, có chút nhòa đi. Chán chường nhưng lại mê man. Khẽ nhếch đôi môi để nở một nụ cười mê người đầy gợi cảm, hắn đã thật sự thay đổi rồi… Vốn là tình yêu làm cho hắn thay đổi? Sự phản bội khiến hắn thay đổi? Hay chỉ đơn thuần là trái tim hắn không còn như xưa?
“Theo lý mà nói, tôi nên mua một căn hộ tặng cho cậu, nhưng chúng ta bình thường sẽ không gặp mặt, cho nên quên đi vậy. Tôi nếu như muốn gặp cậu, thì sẽ gọi điện thoại. Cậu yên tâm, tôi sẽ không đối xử với cậu như trai bao đâu, bởi vì chúng ta vốn là giao dịch. Trao đổi theo nhu cầu mà thôi.” Trong một căn phòng tại một khách sạn xa hoa, Lê Ương đang ngồi trên ghế salon nói chuyện với Lâm Tĩnh Hải.
Lâm Tĩnh Hải gật đầu, hắn đưa tay lên vuốt tóc mình, cảm thấy có chút cứng ngắc.
“Đi tắm đi!”
Lâm Tĩnh Hải nghe lời bước nhanh vào phòng tắm.
Khi hắn đã tắm sạch sẽ toàn bộ cơ thể, hắn mới chậm rãi đi ra. Mặc dù biết dù có trốn cũng trốn không xong, nhưng hắn vẫn muốn trì hoãn được càng lâu càng tốt. Lâm Tĩnh Hải có chút cứng ngắc, bởi vì hắn nhìn thấy Lê Ương sau khi tắm xong đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon vừa uống hồng tửu vừa cầm điều khiển TV đổi kênh. Trên bàn trà có một cái ly, hẳn là của Lâm Tĩnh Hải. Lê Ương hướng Lâm Tĩnh Hải có ý bảo, Lâm Tĩnh Hải cầm lấy rồi nhìn chiếc ly nghĩ, hay là cứ uống cho xong. Coi như là tưởng nhớ thì có sao, nghĩ lại thì trước kia người ấy cũng chưa từng cùng ngươi uống qua hồng tửu…
Lê Ương tắt TV, kéo theo Lâm Tĩnh Hải ngồi xuống salon, ôm hắn rồi thấp giọng bảo: “Sợ rồi à?” Thanh âm Lê Ương ẩn chứa sự xâm chiếm mạnh mẽ nhưng lại vẫn đầy từ tính như trước. Lâm Tĩnh Hải cố gắng làm cho mình trông thật bình thường, lắc đầu, không có gì phải sợ, đây chính là giới hạn mà mình phải nỗ lực vượt qua!
Lê Ương hôn rất ôn nhu, có lẽ cũng cảm giác được Lâm Tĩnh Hải đang run rẩy. Chiếc lưỡi chậm rãi xâm nhập, đôi môi quấn lấy không rời, khí tức của cả hai giao hòa lẫn nhau. Lê Ương cứ từng bước khám phá từng điểm mẫn cảm trên cơ thể của Lâm Tĩnh Hải, vô cùng ôn nhu, khiêu khích nhưng cũng tràn đầy dục tính.Tayhắn còn không ngừng vuốt ve phân thân của Tĩnh Hải, làm cho hắn phải thở dốc, không nhịn được mà rên rỉ…
Lúc Lê Ương tiến vào, Lâm Tĩnh Hải không nhịn được mà bật khóc, chỉ nghẹn ngào không lên tiếng vì sợ làm người kia mất hứng, nhưng sự khiêu khích của Lê Ương ngược lại càng thêm hữu lực.
Thực sự thì, người kia đối với hắn đã ôn nhu lắm rồi…
Khi Lâm Tĩnh Hải dưới thân Lê Ương đạt tới cao trào, thân thể hắn trở nên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sảng khoái như vậy, cũng là lần chính thức duy nhất hắn đạt tới cao trào. Nhưng giống như hít thuốc phiện, càng tuyệt vời khì càng khiến cho người ta thống khổ.
Hóa ra, mình như vậy cũng có cảm giác, bản thân chắc thực sự là đồng tính luyến ái rồi…
Ngay lúc Lâm Tĩnh Hải vẫn còn đang thở dốc, Lê Ương bất chợt ôm hắn tới giường, hôn lên môi hắn, tiếp tục đưa hắn vào một vòng cao trào mới.
Khi hơi thở hai người đã điều hòa trở lại, Lê Ương liền ôm Lâm Tĩnh Hải đến phòng tắm, cũng không để tâm đến hắn đang lúng túng đưa tay ngăn trở: “Đây là điều tôi nên làm. Cậu có thân phận đặc biệt, không phải là trai bao của tôi.”
Tayhắn ôn nhu xâm nhập vào địa phương khó nói kia, đem dịch thể bên trong chậm rãi lấy ra. Trong lòng Lâm Tĩnh Hải vừa ngượng ngùng vừa đau khổ, vì sao cứ khắc khắc lại phải nhắc nhở hắn về sự thật tàn nhẫn ấy.
Bởi vì nhờ Lê Ương quan tâm, Lê Tĩnh Hải không hề bị thương. Khi sự tình qua đi, Lê Ương lại đưa hắn lên giường, sau đó mới rời đi. Lê Ương trừ khi đi công tác, nếu không cũng sẽ không ngủ bên ngoài.
Lâm Tĩnh Hải mỉm cười trào phúng: Thật sự là một ông chủ tốt, vừa nhiều tiền lại ôn nhu, không những thế còn giúp mình rửa sạch nữa chứ, thế mà mình trước kia còn không biết lượng sức mà mong có được tình yêu.
Cuộc sống theo quy luật cứ thế chậm rãi trôi đi, điều chung duy nhất giữa hai người cũng chỉ là ân ái.
Sau buổi tối hôm ấy, Lê Ương và Lâm Tĩnh Hải cũng từng có lúc đụng mặt nhau, nhưng hai người cũng chỉ trò chuyện vài câu, cũng rất tự nhiên hờ hững lạnh nhạt, như những người bình thường gặp nhau.
Beta – reader: Băng Tiêu
Sau khi bình phục hoàn toàn, Lâm Tĩnh Hải cũng đã gầy đi đáng kể. Trước kia hắn không có tướng mạo tuấn tú, nhưng hắn cũng rất yêu quý thân thể của mình, còn lúc này đến thân thể cũng đã vô cùng tiều tụy.
Nghe thấy Lâm Tĩnh Hải tự giễu, Thạch Lỗi nói: “Thế nào, bây giờ vị thanh niên anh tuấn ngài đây đã nổi danh trong giới rồi. Giai đoạn chúng ta vượt qua gian khó mà cải tử hồi sinh đã được đông đảo giới truyền thông vừa kể vừa thổi phồng lên. Bây giờ chúng ta đang trên đà phát triển rất tốt.”
Trên mặt Thạch Lỗi tràn đầy hào hứng cùng ý chí phấn đấu cao độ. Lâm Tĩnh Hải hâm mộ nhìn chàng trai Thạch Lỗi trẻ tuổi ngập tràn sinh khí. Ngẫm lại bản thân, hắn mặc dù cũng mới hai lăm tuổi, nhưng tựa hồ như đã già lắm rồi, trong lòng lúc này chỉ là một mảnh hoang vu.
Lê Ương vốn là một người rất giữ chữ tín, nguồn tài chính hắn đã hứa cũng đến đúng lúc. Sau khi tình hình công ty ổn định, Lâm Tĩnh Hải ngồi nhìn điện thoại trên bàn làm việc. Hắn biết mình phải gọi điện, không cần biết có nên giữ chữ tín hay không, nếu như có thể, hắn thật sự muốn chạy trốn tới nơi nào đó không có ai biết hắn. Nhưng hắn biết mình không thể, chính mình đã bị một cái mạng nhện vô hình trói buộc mất rồi, hơn nữa Lê Ương cũng không phải người lương thiện gì cho cam. Hắn cũng hiểu một khi mình đã gọi thì sẽ không bao giờ quay đầu lại được nữa, nhưng chính mình lúc này cũng đã không có cách để quay đầu lại nữa.
“A lô?” Đây là số điên thoại riêng mà Lê Ương đưa cho Lâm Tĩnh Hải.
“Xin chào, Lê tổng. Tôi là Lâm Tĩnh Hải.” Thanh âm Lê Tĩnh Hải vang lên khô khốc.
“Gọi tôi là Lê Ương được rồi. Thân thể cậu đã khá hơn chưa?”
“Đã khỏe rồi.”
“Hôm nay thứ ba, cậu cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe. Thứ năm tôi tới đón cậu.” Lê Ương cũng không nhiều lời, nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Tĩnh Hải nhanh chóng hít sâu một hơi.
Có thế chứ… sẽ được thôi… chỉ cần ngươi cố gắng nỗ lực là được…
Thần kinh Lâm Tĩnh Hải đã được rèn luyện trở nên ngày càng cứng cỏi, hắn cố gắng làm việc, không hề có một chút gì thay đổi, chỉ là sớm đem bữa ăn tối gặp mặt để thương lượng sửa lại thành thứ tư.
“Vâng, xin chào.”
“Tĩnh Hải…”
Lâm Tĩnh Hải có chút mê muội: “…” Lạc Tường??
“Tôi là Lê Ương.”
Trong lòng Lâm Tĩnh Hải như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh… Nguyên lai, mọi chuyện sớm đã là thương hải tang điền, một mối tình cảm lưu luyến này vốn chưa từng tồn tại…
*Thương hải tang điền: thế sự xoay vần
“Tĩnh Hải?”
“Xin lỗi, Lê Ương. Tôi chỉ là có chút thất thần thôi. Anh tới rồi sao? Vậy chờ một chút, tôi sẽ xuống ngay.”
Vẫn là buổi tối thứ năm, vẫn là vội vã chạy xuống, vẫn là đứng một chỗ tìm kiếm người nam nhân bên cạnh một cánh cửa xe đã mở sẵn, nhưng đã hoàn toàn không còn như xưa nữa. Sự thật luôn luôn tàn nhẫn khiến cho con người ta trở nên cứng cỏi hơn… đem trái tim xé tan rồi chà đạp hết lần này đến lần khác, đến khi đau đớn thấu tâm can thì lại chầm chậm dùng kim khâu lại, tùy ý để cho vết thương bên trong trở nên mưng mủ thối nát mới vừa lòng…
Một chiếc Cadillac khỏe khoắn đang nằm lặng yên không một tiếng động, bên cạnh là Lâm Tĩnh Hải đang đứng ngẩn người: “Tĩnh Hải.”
Lâm Tĩnh Hải cố kéo thần trí quay về nhìn lại, Lê Ương đã mở cửa xe chờ hắn lên xe. Lâm Tĩnh Hải liền cúi đầu chui vào trong.
Tựa hồ như không có gì khác so với trước đây, hai người cùng nhau đặt một phòng ăn tối, Lê Ương còn gắp thức ăn cho Lâm Tĩnh Hải, rồi trách hắn bây giờ quá gầy. Cuối cùng, Lâm Tĩnh Hải ngồi yên không nhúc nhích, còn Lê Ương sẽ rất tự nhiên mà cầm card đi tính tiền.
… Tôi cũng không đối xử với cậu có gì đặc biệt, vậy mà cậu đã yêu thương nhung nhớ rồi…
Nguyên lai, đối với bạn giường, người ta thật sự có thể làm như vậy.
Đôi mắt Lâm Tĩnh Hải dường như mất đi tiêu cự, có chút nhòa đi. Chán chường nhưng lại mê man. Khẽ nhếch đôi môi để nở một nụ cười mê người đầy gợi cảm, hắn đã thật sự thay đổi rồi… Vốn là tình yêu làm cho hắn thay đổi? Sự phản bội khiến hắn thay đổi? Hay chỉ đơn thuần là trái tim hắn không còn như xưa?
“Theo lý mà nói, tôi nên mua một căn hộ tặng cho cậu, nhưng chúng ta bình thường sẽ không gặp mặt, cho nên quên đi vậy. Tôi nếu như muốn gặp cậu, thì sẽ gọi điện thoại. Cậu yên tâm, tôi sẽ không đối xử với cậu như trai bao đâu, bởi vì chúng ta vốn là giao dịch. Trao đổi theo nhu cầu mà thôi.” Trong một căn phòng tại một khách sạn xa hoa, Lê Ương đang ngồi trên ghế salon nói chuyện với Lâm Tĩnh Hải.
Lâm Tĩnh Hải gật đầu, hắn đưa tay lên vuốt tóc mình, cảm thấy có chút cứng ngắc.
“Đi tắm đi!”
Lâm Tĩnh Hải nghe lời bước nhanh vào phòng tắm.
Khi hắn đã tắm sạch sẽ toàn bộ cơ thể, hắn mới chậm rãi đi ra. Mặc dù biết dù có trốn cũng trốn không xong, nhưng hắn vẫn muốn trì hoãn được càng lâu càng tốt. Lâm Tĩnh Hải có chút cứng ngắc, bởi vì hắn nhìn thấy Lê Ương sau khi tắm xong đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon vừa uống hồng tửu vừa cầm điều khiển TV đổi kênh. Trên bàn trà có một cái ly, hẳn là của Lâm Tĩnh Hải. Lê Ương hướng Lâm Tĩnh Hải có ý bảo, Lâm Tĩnh Hải cầm lấy rồi nhìn chiếc ly nghĩ, hay là cứ uống cho xong. Coi như là tưởng nhớ thì có sao, nghĩ lại thì trước kia người ấy cũng chưa từng cùng ngươi uống qua hồng tửu…
Lê Ương tắt TV, kéo theo Lâm Tĩnh Hải ngồi xuống salon, ôm hắn rồi thấp giọng bảo: “Sợ rồi à?” Thanh âm Lê Ương ẩn chứa sự xâm chiếm mạnh mẽ nhưng lại vẫn đầy từ tính như trước. Lâm Tĩnh Hải cố gắng làm cho mình trông thật bình thường, lắc đầu, không có gì phải sợ, đây chính là giới hạn mà mình phải nỗ lực vượt qua!
Lê Ương hôn rất ôn nhu, có lẽ cũng cảm giác được Lâm Tĩnh Hải đang run rẩy. Chiếc lưỡi chậm rãi xâm nhập, đôi môi quấn lấy không rời, khí tức của cả hai giao hòa lẫn nhau. Lê Ương cứ từng bước khám phá từng điểm mẫn cảm trên cơ thể của Lâm Tĩnh Hải, vô cùng ôn nhu, khiêu khích nhưng cũng tràn đầy dục tính.Tayhắn còn không ngừng vuốt ve phân thân của Tĩnh Hải, làm cho hắn phải thở dốc, không nhịn được mà rên rỉ…
Lúc Lê Ương tiến vào, Lâm Tĩnh Hải không nhịn được mà bật khóc, chỉ nghẹn ngào không lên tiếng vì sợ làm người kia mất hứng, nhưng sự khiêu khích của Lê Ương ngược lại càng thêm hữu lực.
Thực sự thì, người kia đối với hắn đã ôn nhu lắm rồi…
Khi Lâm Tĩnh Hải dưới thân Lê Ương đạt tới cao trào, thân thể hắn trở nên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sảng khoái như vậy, cũng là lần chính thức duy nhất hắn đạt tới cao trào. Nhưng giống như hít thuốc phiện, càng tuyệt vời khì càng khiến cho người ta thống khổ.
Hóa ra, mình như vậy cũng có cảm giác, bản thân chắc thực sự là đồng tính luyến ái rồi…
Ngay lúc Lâm Tĩnh Hải vẫn còn đang thở dốc, Lê Ương bất chợt ôm hắn tới giường, hôn lên môi hắn, tiếp tục đưa hắn vào một vòng cao trào mới.
Khi hơi thở hai người đã điều hòa trở lại, Lê Ương liền ôm Lâm Tĩnh Hải đến phòng tắm, cũng không để tâm đến hắn đang lúng túng đưa tay ngăn trở: “Đây là điều tôi nên làm. Cậu có thân phận đặc biệt, không phải là trai bao của tôi.”
Tayhắn ôn nhu xâm nhập vào địa phương khó nói kia, đem dịch thể bên trong chậm rãi lấy ra. Trong lòng Lâm Tĩnh Hải vừa ngượng ngùng vừa đau khổ, vì sao cứ khắc khắc lại phải nhắc nhở hắn về sự thật tàn nhẫn ấy.
Bởi vì nhờ Lê Ương quan tâm, Lê Tĩnh Hải không hề bị thương. Khi sự tình qua đi, Lê Ương lại đưa hắn lên giường, sau đó mới rời đi. Lê Ương trừ khi đi công tác, nếu không cũng sẽ không ngủ bên ngoài.
Lâm Tĩnh Hải mỉm cười trào phúng: Thật sự là một ông chủ tốt, vừa nhiều tiền lại ôn nhu, không những thế còn giúp mình rửa sạch nữa chứ, thế mà mình trước kia còn không biết lượng sức mà mong có được tình yêu.
Cuộc sống theo quy luật cứ thế chậm rãi trôi đi, điều chung duy nhất giữa hai người cũng chỉ là ân ái.
Sau buổi tối hôm ấy, Lê Ương và Lâm Tĩnh Hải cũng từng có lúc đụng mặt nhau, nhưng hai người cũng chỉ trò chuyện vài câu, cũng rất tự nhiên hờ hững lạnh nhạt, như những người bình thường gặp nhau.
Bình luận truyện