Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng
Chương 38
“Được rồi” Ngô Liệt cọ chóp mũi Hà Hi, dáng vẻ bá đạo tổng tài, “Vậy chơi tiếp đi, nạp 10.000 đi dù nạp ít hay nhiều nó cũng tính phí chuyển, phiền phức.”
“Được được!” Hà Hi vỗ đùi, thuần thục gõ mật mã thanh toán của Ngô Liệt, đồ rất nhanh được chuyển vào game, lần này vậy mà thật sự rút được món mong muốn. Tâm trạng Hà Hi vô cùng tốt, vui vẻ khen ngợi: “Con người anh cũng được đó.”
Ngô Liệt cười đến tà khí: “Chỉ như vậy đã bán đứng bản thân?”
“Chậc, anh nói đúng, tôi không thể chỉ như vậy liền thỏa hiệp với thế lực tà ác.” Hà Hi mặt kiên nghị.
Ngô Liệt cưng chiều vuốt vuốt tóc trên trán Hà Hi, nói: “Cậu đã nhiều ngày không ra ngoài rồi, không bằng chờ lát nữa mặt trời lặn tôi cùng cậu ra ngoài đi dạo.”
“Có thể sao có thể sao?” Hà Hi nhảy dựng lên, hết sức phấn khởi nói: “Anh bây giờ không sợ tôi chạy?”
Ngô Liệt chớp mắt: “Thích cái gì trực tiếp mua cái đó, đắt cũng không lo, ngày hôm nay tôi thanh toán hết, còn chạy nữa không?”
“Không chạy.” Hà Hi vẻ mặt trung thực, nhanh chóng quỳ dưới gấu quần thế lực tà ác, cam tâm tình nguyện bị ăn mòn trong cái xã hội xa hoa đồi truỵ này!
Ngô Liệt bật cười: “Sớm biết như vậy tôi liền mua một trăm túi để tiền ở cửa, cho cậu khỏi đi.”
“Rắm!” Hà Hi tỏ vẻ coi thường, “Bộ tôi không biết dọn đi sao?”
Ngô Liệt: “Phì.”
Nhiều ngày không được ra ngoài tiểu Vampire vô cùng hào hứng thay một bộ quần áo cộng giày mới do Ngô Liệt đo ni đóng riêng cho cậu, nhìn gương làm tóc, còn xịt nước hoa nam, hớn hở như một chú chim được xổ lồng!
Ngô Liệt đứng dựa cửa phòng tắm, lẳng lặng nhìn Hà Hi quay tới quay lui, khóe môi cong lên, cười đến hư hỏng vô lại, nhưng ánh mắt rất săn sóc.
“Hà Hi.” Ngô Liệt thấp giọng gọi.
“Hả?” Hà Hi đang gạt tóc mái, đang muốn tạo độ cong.
“Còn nhớ tên của cậu là ai đặt không?” Ngô Liệt hỏi.
“Đương nhiên là…” Hà Hi đầy tự tin nói được phân nửa, đột nhiên giật mình, qua mấy giây sau, cậu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía Ngô Liệt, gào to: “Tôi không nhớ aaaa!”
Ngô Liệt khoát khoát tay, thất vọng nói: “Không nhớ thì không nhớ!”
“Xong, tôi cảm thấy mình phải chụp CT não.” Hà Hi hoang mang trợn mắt, con ngươi xinh đẹp dưới ánh đèn phòng tắm nhìn có vẻ mơ hồ, “Theo lý thuyết chắc là ba mẹ tôi đặt… Vấn đề là chuyện của ba mẹ tôi cũng không nhớ rõ lắm…”
“Đừng nghĩ nữa.” Ngô Liệt ôm Hà Hi vào trong lòng, cánh tay rắn chắc bảo vệ đầu Hà Hi, “Tôi không nên hỏi.”
Tiểu Vampire hít sâu một hơi: “Xong đời, thanh niên thần kinh đang ngoắc tôi, anh mau thả tôi đi đi, nếu không… Đến lúc tôi phát bệnh rồi, anh mỗi ngày phải đổ phân đổ nước tiểu hầu hạ tôi.”
Ngô Liệt sửa sai nói: “Nuôi cậu.”
Hà Hi: “Cút!”
“Mỗi ngày mặt trời lặn cậu sẽ khôi phục, sẽ không bị thần kinh.” Ngô Liệt nhẹ nhéo mũi nhỏ của cậu.
“Có lý, nhưng có phải anh biết gì không?” Hà Hi nghi ngờ lườm Ngô Liệt, “Mau nói cho tôi biết.”
“Năn nỉ tôi đi.” Ngô Liệt nâng mặt cậu lên.
Hà Hi vứt bỏ tiết tháo cực nhanh: “Năn nỉ anh.”
“Ngoan.” Ngô Liệt tay vỗ vỗ mặt cậu, xoay người đi.
“…” Hà Hi hiuhiu chạy theo ra ngoài, bi thương tỏ vẻ muốn đi tới khu thương mại cao cấp nhất thành phố!
Dám khi dễ quỷ quỷ, quỷ quỷ cà nổ thẻ mi!
Thế là hai tiếng sau, Hà Hi hăm hở đi phía trước, đứng trước các quầy tủ kính trang sức và quần áo hàng hiệu xa xỉ phẩm nổi tiếng chỉ chỉ, Ngô Liệt xách theo bọc lớn bọc nhỏ cười khanh khách đi theo sau, hai người nhìn qua nhất định là một đôi trời sinh, vô cùng xứng!
Đúng lúc này, có một tổ hợp tương tự hai người đi tới trước mặt Hà Hi và Ngô Liệt, cũng là một thanh niên đẹp trai nhị ngũ bát vạn [1] hai tay cắm túi quần tiêu sái đi phía trước, một người đàn ông anh tuấn cao to xách túi to túi nhỏ đi theo sau.
[1] ‘Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn. (Theo TTV)
“Yo.” Ngô Liệt trước phản ứng trước, trong giọng nói mang theo địch ý, “Đây chẳng phải là cậu bạn người sói của cậu sao?”
“Mộc Phong!” Hà Hi giống như cùng Mộc Phong thất lạc nhau 800 năm co chân lên chạy như điên, giống như viên đạn ‘đoàng’ một cái nhào vào người Mộc Phong, sau đó oan ức xoa xoa mũi, nhìn Mộc Phong đang kinh ngạc than phiền: “Cứng quá, đụng đau.”
“Anh là ai? Làm gì vậy?” Thấy một anh đẹp zai không rõ nguồn gốc hơn nữa toàn thân tản ra hơi thở tiểu tiện nhân nhào vào trong lòng người đàn ông của mình, ra-đa dò tình địch của Giang Hàn trong chớp mắt liền nổ tung!
“Bạn anh.” Mộc Phong bình tĩnh lui về sau một bước, hỏi han: “Mấy hôm nay không thấy mày, dạo này bận lắm hả?”
Hà Hi đau khổ nói: “Rõ ràng là mất tích 22 ngày! Bị người ta giam-cầm đó!”
Mộc Phong nâng mắt nhìn Ngô Liệt đang đảm nhiệm vai ‘culi’, tuy nhận ra hắn chính là thợ săn quái vật ngày đó đuổi bắt Hà Hi, nhưng thấy không khí đầy phấn hồng giữa hai người họ đánh chết Mộc Phong cũng không tin giữa bọn họ có tồn tại quan hệ ép buộc, thế là không có chút thành ý nói: “À, hai người chơi tiếp đi.”
“Híc — mày không quan tâm quỷ quỷ chút nào!” Hà Hi tủi thân hít hít nước mũi, nhào vào trên người Mộc Phong khóc như mưa.
Mộc Phong: …
Không hiểu nỗi Vampire các người.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Giang Hàn, Mộc Phong nhíu nhíu mày muốn đem người đẩy ra, nhưng đúng lúc này Ngô Liệt cũng đột nhiên nhào vào trong lòng Mộc Phong gào khóc lên!
Hà Hi sửng sốt, nhưng vẫn nghiêm túc diễn đập lên ngực Mộc Phong hai cái: “Mày cũng không gọi điện hỏi thăm tao, không sợ tao gặp chuyện không may sao!”
Ngô Liệt cũng bắt chước đập hai cái, ríu rít nói: “Đúng vậy, tui không nghe tui không nghe!”
Mộc Phong, Giang Hàn: …
Hà Hi lau nước mắt cá sấu đứng thẳng người, tức giận đâm đâm xương sườn Ngô Liệt: “Anh khóc như vậy sao tôi khóc được nữa, có thể đừng làm loạn hay không?”
Đúng là phá hư bầu không khí!
“Đó là do diễn xuất của cậu không tới nơi, cho nên mới dễ bị người khác quấy nhiễu.” Ngô Liệt vẻ mặt điềm tĩnh, “Cậu rốt cuộc có muốn diễn không?”
Hà Hi một giây nhập vai: “Muốn!”
Ngô Liệt nắn nắn cằm của cậu: “Vậy mau làm quy tắc ngầm với Ngô đạo.”
Hà Hi ôm mặt kinh hô: “Không ngờ anh lại là loại đạo diễn này!”
Ngô Liệt từ trong túi lấy ra một cái thẻ, dùng cạnh thẻ ngả ngớn vỗ vỗ gương mặt Hà Hi: “Đây thẻ từ mở cửa phòng Ngô đạo, mật mã cậu biết, thức thời thì đêm nay ngoan ngoãn qua đây.”
“Biết rồi Ngô đạo.” Hà Hi ngọt ngào cười, đoạt lấy thẻ chạy vào cửa hàng bên cạnh, say mê nói: “Toàn bộ quần áo đẹp này là của tôi!”
Vừa nhìn là đã biết không phải chính phái quỷ quỷ!
Sự việc xảy ra quá nhanh, Mộc Phong giống như bị gió lốc cuốn đi đơ mặt đứng tại chỗ: …
Tại sao cứ chuyên môn play kiểu này trước mặt tui?
“Còn nhìn chằm chằm cái gì hả?” Giang Hàn đột nhiên hung hăng đạp chân Mộc Phong một cái, còn nói, “Đẹp không?”
Mộc Phong tùy cậu đạp, giải thích: “Chỉ là một người bạn, tính cách nó là vậy, em đừng để ý.”
Mắt Giang Hàn lóe hung quang: “Em hỏi anh, đẹp không?”
Mộc Phong khẽ vuốt mặt Giang Hàn, dịu dàng nói: “Em đẹp nhất, ai cũng không bằng em.”
“Hừ.” Giang Hàn cười nhạt, nhưng mà khóe môi vểnh lên bán đứng cậu.
“Mệt không? Đau không? Đói bụng không?” Mộc Phong vỗ mông Giang Hàn một cái, “Tìm chỗ ăn nghỉ ngơi?”
“Mệt, đau, đói.” Giang Hàn lời ít ý nhiều trả lời, “Nhưng tiệc tối em không đi sẽ trễ, anh tự ăn đi.”
Mộc Phong tiếc nuối nói: “Thật sự không thể dẫn người nhà theo?”
Giang Hàn lập tức đỏ tai: “Cái gì người nhà, con trai hay là papa?”
Mộc Phong nhướn mày, tốt tính nói: “Ông xã.”
“Không thể!” Tuy chỉ là đi ăn uống rượu với đám bạn không có gì không thể mang theo, nhưng Giang Hàn vẫn ngại, chỉ với hình thể của Mộc Phong nếu như dẫn theo nói là bạn trai mình, vậy đám hồ bằng cẩu hữu kia sẽ biết Giang đại thiếu gia cậu là người bị đè ở dưới.
Hình tượng tổng công khổ tâm kinh doanh nhiều năm sẽ tiêu tan!
Mộc Phong nhấp môi dưới muốn nói lại thôi, rộng lượng nói: “Được, vậy em chơi vui, sắp tàn tiệc gọi điện cho anh, anh đón em.”
Dù sao mấy kiểu party này Giang Hàn thường sẽ chơi đến sau nửa đêm, không tiện gọi Tiểu Triệu tới đón.
“Đã biết.” Giang Hàn không được tự nhiên gật đầu.
Sau đó Giang Hàn cùng đám bạn của mình tập hợp, mọi người cùng đi ăn đi chơi bowling đi hát, bọn họ toàn là những thành phần ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều chơi bời lêu lổng, đại thiếu gia mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa. Đèn màu phòng KTV chiếu qua lại một hồi khiến Giang Hàn thấy bực dọc khó tả, đám còn lại toàn là kể chuyện gần đây đã đi đâu chơi, mấy hôm trước dụ được em gái nào, đã làm gì tốn bao nhiêu tiền. Giang Hàn càng nghe càng cảm thấy khó chịu không còn chút sức lực, chán đến chết uống một hớp rượu, trong đầu hình ảnh cùng ăn cơm chiều cùng dắt chó đi dạo mấy hôm nay với Mộc Phong dần dần hiện lên không đúng lúc.
Mùa hè gió đêm lạnh, loài hoa không biết tên tỏa ra mùi hương rất thơm, mấy con chó thích thú lăn lăn trên cỏ, làm mặt cỏ xẹp xuống, người bên cạnh cùng mình nói chuyện câu được câu không, tiếng nói thật thà dịu dàng giống như tiếng đàn violin…
Giang Hàn hít một hơi thật dài trong không khí đầy khói, dưới tiếng hát ngũ âm không hoàn chỉnh đinh tai nhức óc tìm một người có quan hệ khá tốt gào lên giải thích mình có chuyện tạm thời phải đi trước, người bạn đó vẻ mặt giảo hoạt nhìn cậu chớp chớp mắt.
“…” Giang Hàn liếc mắt, đi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Mộc Phong, nói hắn đến đón mình.
“Anh đến ngay, sao sớm vậy?” Mộc Phong hôm nay không hiểu tại sao, từ sau khi Giang Hàn đi rồi cũng cảm thấy khó chịu lo lắng bức rứt trong người, nên hắn không đi xa, vẫn lái xe vòng vòng gần đó.
Giang Hàn chậm rãi đi đến bên lề đường, nhìn xe chạy tới chạy lui, nhỏ giọng than phiền: “Không có hứng, còn không bằng về nhà ngủ.”
“Được, về nhà tắm nước nóng, ăn khuya, sau đó ngủ… Anh còn một giao lộ nữa là tới.” Giọng của Mộc Phong giống như có ma lực thổi vào vành tai Giang Hàn, làm cho Giang Hàn bắt đầu từ lỗ tai tê ngứa một đường dọc đến eo.
Giang Hàn đang muốn nói gì đó, đột nhiên có thứ gì từ trên đầu ụp xuống, thế giới bỗng chốc trở nên đen kịt, Giang Hàn kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là đi muốn giật cái thứ trùm trên đầu mình ra, bị gai tay, hình như là một bao tải. Giang Hàn đang giãy dụa, trên lưng đột nhiên bị đập liên tục, đau tận xương cốt, từ đó tới giờ Giang Hàn chưa từng ăn khổ như thế, đau đến toàn thân run lên, chân mềm nhũn suýt nữa ngã khụy trên mặt đất, mấy cánh tay muốn thô lỗ lôi cậu đi.
Lúc này, tiếng rống giận của Mộc Phong không xa truyền đến: “Buông tay!”
Mới vừa rồi đầu óc còn trống rỗng Giang Hàn nghe giọng nói này, nhất thời sức mạnh trong người không biết từ đâu dâng lên, liều mạng vùng vẫy thoát ra. Cánh tay vừa lộ được ra ngoài được liền cào mấy đường máu trên cánh tay tên côn đồ, Giang Hàn lập tức chạy, vừa chạy vừa gỡ bao tải quăng xuống đất, nhưng mấy người kia cũng không ngu, thấy Giang Hàn sắp chạy liền lập tức chen nhau lên ghìm người lại, lấy tốc độ nhanh nhất tha cậu lên xe, phanh cửa lại chạy đi.
Cảnh cuối cùng Giang Hàn nhìn thấy chính là Mộc Phong bẻ tay lái xe từ góc đường đối diện phóng đến, phóng thẳng tới hàng rào trước mặt, sau đó xuống xe, tay phải đặt trên thành rào chắn, từ sau hàng rào phóng qua, hai cái chân thon dài ở trong bóng đêm vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, quá sức đẹp trai, ngay sau đó, Giang Hàn đã bị ép nhét vào trong xe cái gì cũng không nhìn thấy.
Ở trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, tiểu tiện nhân trong lòng Giang Hàn cũng không quên nhộn nhạo một cái!
Phắc! Ông xã thật con mẹ nó đẹp trai!
Mà sao lại không lái xe!
Nhưng sự thật là Mộc Phong lái xe thẳng tới chỗ Giang Hàn nên suýt tông ngã rào chắn đường, muốn chạy đường khác thì phải quay đầu, nhưng phía trước xe Mộc Phong còn có một chiếc xe khác nên không thể thực hiện được, hơn nữa chiếc xe đó còn đang chờ đèn đỏ.
Mộc Phong cũng không quan tâm tới việc mình có bị người ta nhìn thấy hay không, dùng hai chân phóng theo, mấy lần suýt đuổi kịp, đều bị chiếc xe bánh mì đó đạp ga bỏ lại. Đuổi theo một đường sau đó chiếc xe bánh mì quẹo vào giao lộ đi hướng ngoại thành, dòng xe trên đường thoáng chốc ít đi, tài xế chiếc xe bánh mì đó cứ liên tục đạp chân ga trong tích tắc bỏ xa Mộc Phong ở đằng sau. Lửa giận của Mộc Phong bốc lên, con ngươi đỏ rực, đuổi theo mấy bước nữa đột nhiên phát ra tiếng tru thê lương của sói, thân hình lập tức thay đổ, bắp thịt cuồn cuộn nổi lên, vốn 1m9 lại cao lên thêm nửa thước, móng tay biến thành sắc nhọn, hai cái nanh sói sắc bén từ trong khóe miệng nhe ra ngoài, ngoại trừ mặt thì da toàn thân bắt đầu mọc lông sói gai góc, cái đuôi to khoẻ vung mạnh một cái, gần như muốn đánh lửa trong không khí, quần áo trên người đều bị bắp thịt to bất chợt mà nổ tung rách rưới, toàn bộ quá trình biến hóa chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Sau khi biến thân tốc độ Mộc Phong tăng gấp mấy lần, hắn chạy tới dưới chân một tòa cao tầng, hai ba bước nhảy lên tường ngoài leo lên đỉnh, sau đó chạy như điên đuổi theo hướng xe bánh mì, từ mái lầu nhà này bay sang mái lầu tòa nhà khác, động tác nhanh như gió, so với xe bánh mì còn nhanh hơn mấy lần, trong chốc lát đã đuổi kịp lần nữa. Xe bánh mì lại rẽ vào một đoạn đường ra ngoại thành, nhà cửa và người trên đường càng ngày càng ít, rốt cục, trước lúc xe bánh mì rẽ vào một con đường đèn lờ mờ, đường xấu dằn xóc, Mộc Phong thấy trong chu vi không có ai, liền từ trên một nóc nhà nhảy xuống, cả người đổ ập lên trên mui xe bánh mì!
Mọi người trong xe, bao gồm cả Giang Hàn đều cực kỳ hoảng sợ, Giang Hàn sau khi bị nhét vào xe bị hai tên một trái một phải trói hai tay lại, kẹp chặt ở giữa ghế sau, không cho phép cậu nhìn đông nhìn tây, hơn nữa kính cửa xe bánh mì này đã được cố ý sửa lại, buổi tối nhìn ra ngoài không rõ, cho nên Giang Hàn vốn không biết Mộc Phong đuổi tận cùng không buông ở phía sau, thậm chí còn ở trong lòng cầu khẩn Mộc Phong nghìn vạn lần phải nhớ kỹ bảng số xe để báo cảnh sát, nên khi nghe tiếng đập vang này run giật bắn lên, hoảng sợ nhìn lên trần xe.
Trần xe bị vật nặng ép xuống nên phía dưới lõm vào, sau đó, theo tiếng cào chói tai, năm cái móng vuốt đột nhiên xuyên qua cái trần bằng sắt mò vào, lập tức, tiếng kim loại phát ra tiếng ầm ĩ đáng sợ, hơn nửa cái trần xe bánh mì thế mà lại bị người ta nhấc lên!
Giang Hàn vừa sợ hãi lại vừa mong chờ nhìn lên trên, vừa nhìn, liền đối mặt với một đôi mắt sói điên cuồng khốc liệt, lóe ra ánh sáng màu xanh u ám trong đêm.
“Được được!” Hà Hi vỗ đùi, thuần thục gõ mật mã thanh toán của Ngô Liệt, đồ rất nhanh được chuyển vào game, lần này vậy mà thật sự rút được món mong muốn. Tâm trạng Hà Hi vô cùng tốt, vui vẻ khen ngợi: “Con người anh cũng được đó.”
Ngô Liệt cười đến tà khí: “Chỉ như vậy đã bán đứng bản thân?”
“Chậc, anh nói đúng, tôi không thể chỉ như vậy liền thỏa hiệp với thế lực tà ác.” Hà Hi mặt kiên nghị.
Ngô Liệt cưng chiều vuốt vuốt tóc trên trán Hà Hi, nói: “Cậu đã nhiều ngày không ra ngoài rồi, không bằng chờ lát nữa mặt trời lặn tôi cùng cậu ra ngoài đi dạo.”
“Có thể sao có thể sao?” Hà Hi nhảy dựng lên, hết sức phấn khởi nói: “Anh bây giờ không sợ tôi chạy?”
Ngô Liệt chớp mắt: “Thích cái gì trực tiếp mua cái đó, đắt cũng không lo, ngày hôm nay tôi thanh toán hết, còn chạy nữa không?”
“Không chạy.” Hà Hi vẻ mặt trung thực, nhanh chóng quỳ dưới gấu quần thế lực tà ác, cam tâm tình nguyện bị ăn mòn trong cái xã hội xa hoa đồi truỵ này!
Ngô Liệt bật cười: “Sớm biết như vậy tôi liền mua một trăm túi để tiền ở cửa, cho cậu khỏi đi.”
“Rắm!” Hà Hi tỏ vẻ coi thường, “Bộ tôi không biết dọn đi sao?”
Ngô Liệt: “Phì.”
Nhiều ngày không được ra ngoài tiểu Vampire vô cùng hào hứng thay một bộ quần áo cộng giày mới do Ngô Liệt đo ni đóng riêng cho cậu, nhìn gương làm tóc, còn xịt nước hoa nam, hớn hở như một chú chim được xổ lồng!
Ngô Liệt đứng dựa cửa phòng tắm, lẳng lặng nhìn Hà Hi quay tới quay lui, khóe môi cong lên, cười đến hư hỏng vô lại, nhưng ánh mắt rất săn sóc.
“Hà Hi.” Ngô Liệt thấp giọng gọi.
“Hả?” Hà Hi đang gạt tóc mái, đang muốn tạo độ cong.
“Còn nhớ tên của cậu là ai đặt không?” Ngô Liệt hỏi.
“Đương nhiên là…” Hà Hi đầy tự tin nói được phân nửa, đột nhiên giật mình, qua mấy giây sau, cậu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía Ngô Liệt, gào to: “Tôi không nhớ aaaa!”
Ngô Liệt khoát khoát tay, thất vọng nói: “Không nhớ thì không nhớ!”
“Xong, tôi cảm thấy mình phải chụp CT não.” Hà Hi hoang mang trợn mắt, con ngươi xinh đẹp dưới ánh đèn phòng tắm nhìn có vẻ mơ hồ, “Theo lý thuyết chắc là ba mẹ tôi đặt… Vấn đề là chuyện của ba mẹ tôi cũng không nhớ rõ lắm…”
“Đừng nghĩ nữa.” Ngô Liệt ôm Hà Hi vào trong lòng, cánh tay rắn chắc bảo vệ đầu Hà Hi, “Tôi không nên hỏi.”
Tiểu Vampire hít sâu một hơi: “Xong đời, thanh niên thần kinh đang ngoắc tôi, anh mau thả tôi đi đi, nếu không… Đến lúc tôi phát bệnh rồi, anh mỗi ngày phải đổ phân đổ nước tiểu hầu hạ tôi.”
Ngô Liệt sửa sai nói: “Nuôi cậu.”
Hà Hi: “Cút!”
“Mỗi ngày mặt trời lặn cậu sẽ khôi phục, sẽ không bị thần kinh.” Ngô Liệt nhẹ nhéo mũi nhỏ của cậu.
“Có lý, nhưng có phải anh biết gì không?” Hà Hi nghi ngờ lườm Ngô Liệt, “Mau nói cho tôi biết.”
“Năn nỉ tôi đi.” Ngô Liệt nâng mặt cậu lên.
Hà Hi vứt bỏ tiết tháo cực nhanh: “Năn nỉ anh.”
“Ngoan.” Ngô Liệt tay vỗ vỗ mặt cậu, xoay người đi.
“…” Hà Hi hiuhiu chạy theo ra ngoài, bi thương tỏ vẻ muốn đi tới khu thương mại cao cấp nhất thành phố!
Dám khi dễ quỷ quỷ, quỷ quỷ cà nổ thẻ mi!
Thế là hai tiếng sau, Hà Hi hăm hở đi phía trước, đứng trước các quầy tủ kính trang sức và quần áo hàng hiệu xa xỉ phẩm nổi tiếng chỉ chỉ, Ngô Liệt xách theo bọc lớn bọc nhỏ cười khanh khách đi theo sau, hai người nhìn qua nhất định là một đôi trời sinh, vô cùng xứng!
Đúng lúc này, có một tổ hợp tương tự hai người đi tới trước mặt Hà Hi và Ngô Liệt, cũng là một thanh niên đẹp trai nhị ngũ bát vạn [1] hai tay cắm túi quần tiêu sái đi phía trước, một người đàn ông anh tuấn cao to xách túi to túi nhỏ đi theo sau.
[1] ‘Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn. (Theo TTV)
“Yo.” Ngô Liệt trước phản ứng trước, trong giọng nói mang theo địch ý, “Đây chẳng phải là cậu bạn người sói của cậu sao?”
“Mộc Phong!” Hà Hi giống như cùng Mộc Phong thất lạc nhau 800 năm co chân lên chạy như điên, giống như viên đạn ‘đoàng’ một cái nhào vào người Mộc Phong, sau đó oan ức xoa xoa mũi, nhìn Mộc Phong đang kinh ngạc than phiền: “Cứng quá, đụng đau.”
“Anh là ai? Làm gì vậy?” Thấy một anh đẹp zai không rõ nguồn gốc hơn nữa toàn thân tản ra hơi thở tiểu tiện nhân nhào vào trong lòng người đàn ông của mình, ra-đa dò tình địch của Giang Hàn trong chớp mắt liền nổ tung!
“Bạn anh.” Mộc Phong bình tĩnh lui về sau một bước, hỏi han: “Mấy hôm nay không thấy mày, dạo này bận lắm hả?”
Hà Hi đau khổ nói: “Rõ ràng là mất tích 22 ngày! Bị người ta giam-cầm đó!”
Mộc Phong nâng mắt nhìn Ngô Liệt đang đảm nhiệm vai ‘culi’, tuy nhận ra hắn chính là thợ săn quái vật ngày đó đuổi bắt Hà Hi, nhưng thấy không khí đầy phấn hồng giữa hai người họ đánh chết Mộc Phong cũng không tin giữa bọn họ có tồn tại quan hệ ép buộc, thế là không có chút thành ý nói: “À, hai người chơi tiếp đi.”
“Híc — mày không quan tâm quỷ quỷ chút nào!” Hà Hi tủi thân hít hít nước mũi, nhào vào trên người Mộc Phong khóc như mưa.
Mộc Phong: …
Không hiểu nỗi Vampire các người.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Giang Hàn, Mộc Phong nhíu nhíu mày muốn đem người đẩy ra, nhưng đúng lúc này Ngô Liệt cũng đột nhiên nhào vào trong lòng Mộc Phong gào khóc lên!
Hà Hi sửng sốt, nhưng vẫn nghiêm túc diễn đập lên ngực Mộc Phong hai cái: “Mày cũng không gọi điện hỏi thăm tao, không sợ tao gặp chuyện không may sao!”
Ngô Liệt cũng bắt chước đập hai cái, ríu rít nói: “Đúng vậy, tui không nghe tui không nghe!”
Mộc Phong, Giang Hàn: …
Hà Hi lau nước mắt cá sấu đứng thẳng người, tức giận đâm đâm xương sườn Ngô Liệt: “Anh khóc như vậy sao tôi khóc được nữa, có thể đừng làm loạn hay không?”
Đúng là phá hư bầu không khí!
“Đó là do diễn xuất của cậu không tới nơi, cho nên mới dễ bị người khác quấy nhiễu.” Ngô Liệt vẻ mặt điềm tĩnh, “Cậu rốt cuộc có muốn diễn không?”
Hà Hi một giây nhập vai: “Muốn!”
Ngô Liệt nắn nắn cằm của cậu: “Vậy mau làm quy tắc ngầm với Ngô đạo.”
Hà Hi ôm mặt kinh hô: “Không ngờ anh lại là loại đạo diễn này!”
Ngô Liệt từ trong túi lấy ra một cái thẻ, dùng cạnh thẻ ngả ngớn vỗ vỗ gương mặt Hà Hi: “Đây thẻ từ mở cửa phòng Ngô đạo, mật mã cậu biết, thức thời thì đêm nay ngoan ngoãn qua đây.”
“Biết rồi Ngô đạo.” Hà Hi ngọt ngào cười, đoạt lấy thẻ chạy vào cửa hàng bên cạnh, say mê nói: “Toàn bộ quần áo đẹp này là của tôi!”
Vừa nhìn là đã biết không phải chính phái quỷ quỷ!
Sự việc xảy ra quá nhanh, Mộc Phong giống như bị gió lốc cuốn đi đơ mặt đứng tại chỗ: …
Tại sao cứ chuyên môn play kiểu này trước mặt tui?
“Còn nhìn chằm chằm cái gì hả?” Giang Hàn đột nhiên hung hăng đạp chân Mộc Phong một cái, còn nói, “Đẹp không?”
Mộc Phong tùy cậu đạp, giải thích: “Chỉ là một người bạn, tính cách nó là vậy, em đừng để ý.”
Mắt Giang Hàn lóe hung quang: “Em hỏi anh, đẹp không?”
Mộc Phong khẽ vuốt mặt Giang Hàn, dịu dàng nói: “Em đẹp nhất, ai cũng không bằng em.”
“Hừ.” Giang Hàn cười nhạt, nhưng mà khóe môi vểnh lên bán đứng cậu.
“Mệt không? Đau không? Đói bụng không?” Mộc Phong vỗ mông Giang Hàn một cái, “Tìm chỗ ăn nghỉ ngơi?”
“Mệt, đau, đói.” Giang Hàn lời ít ý nhiều trả lời, “Nhưng tiệc tối em không đi sẽ trễ, anh tự ăn đi.”
Mộc Phong tiếc nuối nói: “Thật sự không thể dẫn người nhà theo?”
Giang Hàn lập tức đỏ tai: “Cái gì người nhà, con trai hay là papa?”
Mộc Phong nhướn mày, tốt tính nói: “Ông xã.”
“Không thể!” Tuy chỉ là đi ăn uống rượu với đám bạn không có gì không thể mang theo, nhưng Giang Hàn vẫn ngại, chỉ với hình thể của Mộc Phong nếu như dẫn theo nói là bạn trai mình, vậy đám hồ bằng cẩu hữu kia sẽ biết Giang đại thiếu gia cậu là người bị đè ở dưới.
Hình tượng tổng công khổ tâm kinh doanh nhiều năm sẽ tiêu tan!
Mộc Phong nhấp môi dưới muốn nói lại thôi, rộng lượng nói: “Được, vậy em chơi vui, sắp tàn tiệc gọi điện cho anh, anh đón em.”
Dù sao mấy kiểu party này Giang Hàn thường sẽ chơi đến sau nửa đêm, không tiện gọi Tiểu Triệu tới đón.
“Đã biết.” Giang Hàn không được tự nhiên gật đầu.
Sau đó Giang Hàn cùng đám bạn của mình tập hợp, mọi người cùng đi ăn đi chơi bowling đi hát, bọn họ toàn là những thành phần ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều chơi bời lêu lổng, đại thiếu gia mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa. Đèn màu phòng KTV chiếu qua lại một hồi khiến Giang Hàn thấy bực dọc khó tả, đám còn lại toàn là kể chuyện gần đây đã đi đâu chơi, mấy hôm trước dụ được em gái nào, đã làm gì tốn bao nhiêu tiền. Giang Hàn càng nghe càng cảm thấy khó chịu không còn chút sức lực, chán đến chết uống một hớp rượu, trong đầu hình ảnh cùng ăn cơm chiều cùng dắt chó đi dạo mấy hôm nay với Mộc Phong dần dần hiện lên không đúng lúc.
Mùa hè gió đêm lạnh, loài hoa không biết tên tỏa ra mùi hương rất thơm, mấy con chó thích thú lăn lăn trên cỏ, làm mặt cỏ xẹp xuống, người bên cạnh cùng mình nói chuyện câu được câu không, tiếng nói thật thà dịu dàng giống như tiếng đàn violin…
Giang Hàn hít một hơi thật dài trong không khí đầy khói, dưới tiếng hát ngũ âm không hoàn chỉnh đinh tai nhức óc tìm một người có quan hệ khá tốt gào lên giải thích mình có chuyện tạm thời phải đi trước, người bạn đó vẻ mặt giảo hoạt nhìn cậu chớp chớp mắt.
“…” Giang Hàn liếc mắt, đi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Mộc Phong, nói hắn đến đón mình.
“Anh đến ngay, sao sớm vậy?” Mộc Phong hôm nay không hiểu tại sao, từ sau khi Giang Hàn đi rồi cũng cảm thấy khó chịu lo lắng bức rứt trong người, nên hắn không đi xa, vẫn lái xe vòng vòng gần đó.
Giang Hàn chậm rãi đi đến bên lề đường, nhìn xe chạy tới chạy lui, nhỏ giọng than phiền: “Không có hứng, còn không bằng về nhà ngủ.”
“Được, về nhà tắm nước nóng, ăn khuya, sau đó ngủ… Anh còn một giao lộ nữa là tới.” Giọng của Mộc Phong giống như có ma lực thổi vào vành tai Giang Hàn, làm cho Giang Hàn bắt đầu từ lỗ tai tê ngứa một đường dọc đến eo.
Giang Hàn đang muốn nói gì đó, đột nhiên có thứ gì từ trên đầu ụp xuống, thế giới bỗng chốc trở nên đen kịt, Giang Hàn kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là đi muốn giật cái thứ trùm trên đầu mình ra, bị gai tay, hình như là một bao tải. Giang Hàn đang giãy dụa, trên lưng đột nhiên bị đập liên tục, đau tận xương cốt, từ đó tới giờ Giang Hàn chưa từng ăn khổ như thế, đau đến toàn thân run lên, chân mềm nhũn suýt nữa ngã khụy trên mặt đất, mấy cánh tay muốn thô lỗ lôi cậu đi.
Lúc này, tiếng rống giận của Mộc Phong không xa truyền đến: “Buông tay!”
Mới vừa rồi đầu óc còn trống rỗng Giang Hàn nghe giọng nói này, nhất thời sức mạnh trong người không biết từ đâu dâng lên, liều mạng vùng vẫy thoát ra. Cánh tay vừa lộ được ra ngoài được liền cào mấy đường máu trên cánh tay tên côn đồ, Giang Hàn lập tức chạy, vừa chạy vừa gỡ bao tải quăng xuống đất, nhưng mấy người kia cũng không ngu, thấy Giang Hàn sắp chạy liền lập tức chen nhau lên ghìm người lại, lấy tốc độ nhanh nhất tha cậu lên xe, phanh cửa lại chạy đi.
Cảnh cuối cùng Giang Hàn nhìn thấy chính là Mộc Phong bẻ tay lái xe từ góc đường đối diện phóng đến, phóng thẳng tới hàng rào trước mặt, sau đó xuống xe, tay phải đặt trên thành rào chắn, từ sau hàng rào phóng qua, hai cái chân thon dài ở trong bóng đêm vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, quá sức đẹp trai, ngay sau đó, Giang Hàn đã bị ép nhét vào trong xe cái gì cũng không nhìn thấy.
Ở trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, tiểu tiện nhân trong lòng Giang Hàn cũng không quên nhộn nhạo một cái!
Phắc! Ông xã thật con mẹ nó đẹp trai!
Mà sao lại không lái xe!
Nhưng sự thật là Mộc Phong lái xe thẳng tới chỗ Giang Hàn nên suýt tông ngã rào chắn đường, muốn chạy đường khác thì phải quay đầu, nhưng phía trước xe Mộc Phong còn có một chiếc xe khác nên không thể thực hiện được, hơn nữa chiếc xe đó còn đang chờ đèn đỏ.
Mộc Phong cũng không quan tâm tới việc mình có bị người ta nhìn thấy hay không, dùng hai chân phóng theo, mấy lần suýt đuổi kịp, đều bị chiếc xe bánh mì đó đạp ga bỏ lại. Đuổi theo một đường sau đó chiếc xe bánh mì quẹo vào giao lộ đi hướng ngoại thành, dòng xe trên đường thoáng chốc ít đi, tài xế chiếc xe bánh mì đó cứ liên tục đạp chân ga trong tích tắc bỏ xa Mộc Phong ở đằng sau. Lửa giận của Mộc Phong bốc lên, con ngươi đỏ rực, đuổi theo mấy bước nữa đột nhiên phát ra tiếng tru thê lương của sói, thân hình lập tức thay đổ, bắp thịt cuồn cuộn nổi lên, vốn 1m9 lại cao lên thêm nửa thước, móng tay biến thành sắc nhọn, hai cái nanh sói sắc bén từ trong khóe miệng nhe ra ngoài, ngoại trừ mặt thì da toàn thân bắt đầu mọc lông sói gai góc, cái đuôi to khoẻ vung mạnh một cái, gần như muốn đánh lửa trong không khí, quần áo trên người đều bị bắp thịt to bất chợt mà nổ tung rách rưới, toàn bộ quá trình biến hóa chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Sau khi biến thân tốc độ Mộc Phong tăng gấp mấy lần, hắn chạy tới dưới chân một tòa cao tầng, hai ba bước nhảy lên tường ngoài leo lên đỉnh, sau đó chạy như điên đuổi theo hướng xe bánh mì, từ mái lầu nhà này bay sang mái lầu tòa nhà khác, động tác nhanh như gió, so với xe bánh mì còn nhanh hơn mấy lần, trong chốc lát đã đuổi kịp lần nữa. Xe bánh mì lại rẽ vào một đoạn đường ra ngoại thành, nhà cửa và người trên đường càng ngày càng ít, rốt cục, trước lúc xe bánh mì rẽ vào một con đường đèn lờ mờ, đường xấu dằn xóc, Mộc Phong thấy trong chu vi không có ai, liền từ trên một nóc nhà nhảy xuống, cả người đổ ập lên trên mui xe bánh mì!
Mọi người trong xe, bao gồm cả Giang Hàn đều cực kỳ hoảng sợ, Giang Hàn sau khi bị nhét vào xe bị hai tên một trái một phải trói hai tay lại, kẹp chặt ở giữa ghế sau, không cho phép cậu nhìn đông nhìn tây, hơn nữa kính cửa xe bánh mì này đã được cố ý sửa lại, buổi tối nhìn ra ngoài không rõ, cho nên Giang Hàn vốn không biết Mộc Phong đuổi tận cùng không buông ở phía sau, thậm chí còn ở trong lòng cầu khẩn Mộc Phong nghìn vạn lần phải nhớ kỹ bảng số xe để báo cảnh sát, nên khi nghe tiếng đập vang này run giật bắn lên, hoảng sợ nhìn lên trần xe.
Trần xe bị vật nặng ép xuống nên phía dưới lõm vào, sau đó, theo tiếng cào chói tai, năm cái móng vuốt đột nhiên xuyên qua cái trần bằng sắt mò vào, lập tức, tiếng kim loại phát ra tiếng ầm ĩ đáng sợ, hơn nửa cái trần xe bánh mì thế mà lại bị người ta nhấc lên!
Giang Hàn vừa sợ hãi lại vừa mong chờ nhìn lên trên, vừa nhìn, liền đối mặt với một đôi mắt sói điên cuồng khốc liệt, lóe ra ánh sáng màu xanh u ám trong đêm.
Bình luận truyện