Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 8



8.1

Mộc Thần lôi Lâm Sở ra ngoài hành lang, hai người đứng đối mặt, nhìn nhau một cái lại nhanh chóng xoay qua chỗ khác, vừa xoay sang chỗ khác lại nhịn không được quay lại nhìn nhau, cứ như vậy hai lần sau đó Mộc Thần ‘phì’ cười một tiếng.

“Tớ thích cậu.” Lâm Sở nghiêm túc lặp lại, sau đó ôm chặt Mộc Thần vào trong lòng, Mộc Thần cũng dùng sức ôm lại, trong lòng đầy mùi hương của đối phương, hai người kích động đến muốn xuất linh hồn, hận không thể nắm tay nhau chạy vòng vòng trên sân trường!

“… Vậy sao cậu hôm qua đột nhiên chạy đi?” Xác định quan hệ xong chuyện thứ nhất Mộc Thần nghĩ tới là lời giải đáp cho ngày hôm qua.

Nhớ lại biểu hiện kỳ cục của mình hôm qua Lâm Sở rất muốn khóc treo cổ, thế là dứt khoát tỏ vẻ “Tớ nghe không hiểu”, giả ngu maximum.

Thấy dáng vẻ không nhớ gì của hắn, Mộc Thần buộc lòng phải miêu tả cặn kẽ cảnh tượng lúc đó một lần nữa.

“Dừng.” Lâm Sở đen mặt, dùng ngón tay đè môi Mộc Thần lại, khẽ nói: “Lúc đó tớ sợ cậu từ chối.”

Mộc Thần giật mình, kinh ngạc cười, “Sao có thể, lúc đó tớ muốn hỏi cậu nói ‘Người yêu’ là ai, nếu như không có, … “

Trong nháy mắt Lâm Sở cảm thấy hình tượng gào khóc chạy trối chết của mình càng thêm ngu xuẩn, vô cùng mất mặt, cho nên không thể làm gì khác hơn là làm mặt lãnh khốc không nói gì.

“Sao không nói gì?” Mộc Thần ngẩng đầu, dùng ngón tay chọt chọt gương mặt lạnh lùng của Lâm Sở.

Lâm Sở nắm ngón tay của Mộc Thần, uy nghiêm nói: “Gọi chồng.”

Hí hí hí đã sớm muốn thử nói như vậy! (*/w*)

Mộc Thần ngượng ngùng, lắc đầu cực nhanh: “Không gọi.”

“Hun một cái, hai chọn một.” Lâm Sở cố gắng nghiêm mặt, không để lộ ham muốn nhộn nhạo cười to, lực chú ý toàn bộ tập trung trên cánh môi xinh đẹp của Mộc Thần.

Nhanh chọn nhanh chọn! Chọn đáp án nào cũng được! Chọn hết luôn cũng không sao! Đây là câu hỏi tặng điểm đó nha bạn học Mộc Thần!

Mộc Thần che miệng rụt lại phía sau, mắt long lanh, oán trách nói: “Sao cậu lại biến thành như vầy, không giống bình thường chút nào.”

Lâm Sở không khống chế được biểu cảm, khóe môi cong lên, hỏi: “Bình thường tớ như thế nào?”

Mộc Thần nghiêm túc nói: “Cậu bình thường luôn nghiêm mặt, lạnh như băng không thích nói chuyện, không để ý đến tớ, cảm giác vô cùng chính trực. “

Vì để có thể hành động biến thái một cách hợp logic tiếp, Lâm Sở lập tức thanh minh: “Không phải, tớ không hề chính trực.”

Phải chú ý câu hỏi có biết không bạn học Mộc! Đừng có để rơi vào bẫy của người ra đề chứ! Σ(っ °Д°;) っ

Tiểu Mộc Thần nhạy bén nhất thời cảm thấy có nguy cơ: “… Cậu cường điệu lên để làm gì?”

“Vì cái này.” Lâm Sở cầm cổ tay Mộc Thần, nhẹ nhàng lấy bàn tay che miệng ra, sau đó hôn xuống.

Bắt đầu chỉ là xúc cảm mềm mại lành lạnh, bốn cánh môi vụng về ma sát dần dần ấm lên, rồi chợt hừng hực hừng hực, bọn họ cũng đã quên là ai hé miệng trước, bởi vì lúc đầu lưỡi chạm vào nhau trái tim đã run lên không còn nhớ gì cả, từ sợi tóc tới đầu ngón tay, toàn thân cao thấp không chỗ nào không bị thiêu đốt.

“Được rồi… chúng ta đang ở hành lang đó … ” Mộc Thần khẽ đẩy Lâm Sở ra, không dám dùng sức.

“Mặc kệ.” Lâm Sở hoàn toàn không có ý dừng lại, cúi đầu ngậm cánh môi Mộc Thần, mút mê say.

Trái tim trong lồng ngực càng ngày càng đập điên cuồng, mỗi một giọt máu trong mạch máu đều như đang sôi trào, cháy đến đau đớn, một luồng nhiệt từ lòng bàn chân xông thẳng đỉnh đầu, xương cụt và da đầu đột nhiên bắt đầu nóng lên… Mộc Thần hít một hơi, chợt đẩy Lâm Sở ra, toàn thân bối rối.

— Đây là dấu hiệu sắp biến thân!

Nhưng rõ ràng không có trăng rằm, cũng không có ý biến, sao cơ thể lại đột nhiên muốn biến thân?

“Làm sao vậy?” Lâm Sở đột ngột bị cắt ngang, dè dặt nhìn Mộc Thần.

Trong lòng Mộc Thần hỗn loạn vô cùng, nhưng đã không kịp suy nghĩ nữa, trước tiên phải tìm một nơi trốn trước đã, thế là một phút trước vừa mới xác lập quan hệ yêu đương hôn đến khó dứt, Mộc Thần đột nhiên ôm đầu vọt thẳng vào WC nam cách đó mười thước.

Lâm Sở trong chớp mắt bị vứt bỏ, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, tuyết rơi đầy trời, lá rơi đầy trời, vẻ mặt hoảng hốt: …

!? Đây là cái tình tiết quỷ quái gì? Lẽ nào vợ tui mắc tè sao? Σ(⊙▽⊙”...

8.2

Lâm Sở chần chừ một lúc, cũng đi vào WC nam theo, lần lượt kiểm tra từng phòng, ngày càng giống tên biến thái.

“Mộc Thần? Cậu sao vậy?” Lâm Sở đẩy tới cánh cửa đếm ngược thứ hai phát hiện bên trong khóa trái.

Bên trong truyền ra giọng nói lo lắng của Mộc Thần: “Cậu đừng chờ tớ, về trước đi.”

Lâm Sở im lặng một phút, nói: “Cậu cần giấy không?”

“Vấn đề không phải là giấy!” Mộc Thần trốn trong nhà xí gấp đến độ muốn cào tường, hai cái tai sói nhỏ bởi vì căng thẳng mà dựng thẳng lên, sau 10 tuổi, ngoại trừ có mấy lần không cẩn thận thấy trăng rằm, từ đó tới bây giờ cậu chưa từng gặp tình huống biến thân không có cách nào khống chế, toàn thân bối rối, muốn gọi điện thoại cho ca ca nhưng điện thoại lại để ở phòng học.

“Đừng ngại, mở cửa, ngoan.” Lâm Sở ở bên ngoài kiên nhẫn gõ cửa.

“Tớ có chút chuyện, cậu trước đi.” Mộc Thần cắn môi, khó khăn lặp lại.

Lâm Sở trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Có phải cậu không thích tớ không, chỉ là miễn cưỡng bản thân…”

Mộc Thần không thể làm gì khác hơn là ở WC bày tỏ một lần nữa: “Tớ thích! Thực sự thích, nhưng cậu có thể để tớ ở một mình 5 phút không?”

“Được rồi.” Lâm Sở nhàn nhạt lên tiếng, bên ngoài rất nhanh yên tĩnh lại.

Mộc Thần đem đuôi sói từ trong quần rút ra, gấp đến độ ngoắc liên tục, cậu thử dùng ý niệm hay dùng để giải trừ biến thân, nhưng hoàn toàn vô ích, mới vừa ngọt ngào và kích động dần dần trở thành uể oải, tim cũng đập bình thường lại, cảm giác huyết dịch sôi trào cũng đã biến mất. Mộc Thần thở dài, tức giận nhéo bản thân và tai sói của mình để suy nghĩ đối sách, nhưng mà suy nghĩ một hồi, biến thân lại tự động giải trừ không báo trước, đột ngột giống như lúc nó biến.

“A?” Mộc Thần mờ mịt sờ sờ đầu, lại sờ sờ mông.

Nhưng mà chẳng có gì cả.

Mộc Thần lo lắng, ở trong WC thêm chút nữa, thấy không có dấu hiệu biến thân nữa cậu mới đẩy cửa ra, dè dặt nhìn bên ngoài.

Lâm Sở bình tĩnh ngồi xổm trước cửa WC, nhìn cậu không chớp mắt.

Nhất định là xấu hổ! Không sai, dù sao vợ tui cũng rất ngây thơ! o(≧▽≦)o

Xem ra xưng hô ‘chồng’ này phải từ từ thay đổi, không thể nóng vội. (*°▽°*) 八(*°▽°*)

Nhưng mà chứng xấu hổ của Mộc Thần lại phát tác: “… Sao cậu không đổi chỗ đứng.”

Lâm Sở chân thành tiến lên ôm cậu: “Cậu ở đâu tớ ở đó, tớ đơn phương cậu lâu như vậy, mỗi ngày đều muốn có thể quang minh chính đại nói với cậu những lời này.”

Lúc này, một nam sinh xui xẻo đi tới cần giải quyết, thấy hai người đang ở WC ôm nhau tỏ tình, nhất thời tiến cũng không được lui cũng không xong.

“Hay là chúng ta ra ngoài trước đi.” Mộc Thần dở khóc dở cười.

Thấy có người ngoài ở đây, trong chớp mắt Lâm Sở lại đông thành một tảng núi băng, mặt lạnh gật đầu: “Ừ.”

8.3

Nhân lúc giữa tiết được giải lao 10 phút, Lâm Sở và Mộc Thần lặng lẽ chuồn về.

Các sinh viên khác thần thái vô cùng hưng phấn nhìn bọn họ, ngay cả tinh thần thầy giáo già tóc hoa râm trên bục giảng cũng đột nhiên phấn chấn lên.

Dù sao đây cũng là CP Hot từ đầu tới chân, cùng giới, nhan sắc cao, lại còn come out công khai… Nói chung vô cùng đáng giá nhìn chăm chú 10 phút.

Mộc Thần bị nhìn đến xấu hổ, nếu như không phải sợ cuối kỳ rớt tín chỉ quả thật hận không thể bỏ chạy ngay lập tức, mà Lâm Sở thì lại hiện ra bản sắc nam thần cao lãnh, ngẩng đầu ưỡn ngực thản nhiên nhận hết tất cả các ánh mắt, vẫn nắm tay Mộc Thần, còn vô cùng phối hợp định kéo hai bàn tay đang nắm từ dưới mặt bàn đặt lên bàn học, tình yêu đẹp của cả lớp đó.

Cho các người nhìn! (卍)~(~(~( ̄▽ ̄)

Nhưng mà khí lực của Mộc Thần rất lớn, Lâm Sở đem hết cả vốn liếng ra cũng không nhúc nhích tay cậu được, vô cùng ưu thương: …

“Đừng có nháo trong lớp.” Mộc Thần thấp giọng nói.

Lâm Sở liền tóm lấy trọng điểm, giải đề cực nhanh: “Vậy về nhà nháo.”

“Chỗ nào cũng không cho, trước đây sao không nhìn ra cậu như thế… ” Sói nhỏ buồn bực, đánh tay hắn một cái.

“Không gì?” Mắt Lâm Sở chứa ý cười.

“Không đứng đắn.” Mộc Thần liếc mắt.

“Cho cậu xem cái này.” Lâm Sở lấy điện thoại ra, ấn nút home, dáng Mộc Thần phồng má ăn bánh xuất hiện trên màn hình. Lâm Sở tự hào vỗ ngực một cái, giống như tranh công nói: “Đẹp không? Tớ chụp lén đó.”

Mộc Thần nhìn thoáng qua, đầu tiên là quai hàm bị thức ăn nhồi căng phồng khiến gương mặt có vẻ lớn, miệng lúc nhai đồ ăn cũng khó nhìn, tóc thì xù, mắt thì nửa khép nửa mở…

Quả nhiên là do Lâm Sở chụp lén, Mộc Thần thấy hình mình xấu không chịu nỗi, ôm đầu rên: “Xấu — quá — đi!”

Trong mắt Lâm Sở tóe lên tia lửa: “Không cho phép nói vợ của tớ xấu.”

Có phải ghen tị vợ tui đẹp không? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Nhưng vấn đề là cậu là vợ tui mà! Σ(°°)︴

Mộc Thần không nói gì nhìn hắn.

Lâm Sở si mê hun một cái ‘bép’ lên màn hình điện thoại, thanh âm đặc biệt vang dội, trên màn hình còn lưu lại dấu nước miếng.

“Đừng có hôn, rất xấu… ” Mộc Thần xấu hổ gục xuống bàn.

Lâm Sở mê say thưởng thức màn hình điện thoại của mình, khó hiểu nói: “Thẩm mỹ của cậu thật kỳ lạ.”

Mình vậy mà lại bị người ta hoài nghi thẩm mỹ kỳ lạ, Mộc Thần hữu khí vô lực: “Cậu là gay thật sao…”

Ánh mắt thẳng nam đâu rồi.

“Đẹp mà.” Lâm Sở chưa từ bỏ ý định, lại mở album ảnh chụp lén Mộc Thần ra, chỉ vào một tấm Mộc Thần buổi sáng mới dậy còn chưa tỉnh đang ngáp đầu tóc rối bời chỉa tứ tung, khen ngợi: “Cậu xem, hồn nhiên cỡ nào.”

Mộc Thần sụp đổ đoạt lấy điện thoại Lâm Sở, hung dữ nói: “Tịch thu!”

Lâm Sở sốt ruột: “Đừng xóa.”

“Không xóa mới lạ!” Mộc Thần trừng hắn một cái, quả thật hận không thể trực tiếp biến thân nhai nát điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện