Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng
Chương 9
9.1
Vì để thay đổi thẩm mỹ vặn vẹo của Lâm Sở, Mộc Thần dày công selfie mấy tấm cho Lâm Sở xem: “Nè, có phải đẹp hơn cái cậu chụp không.”
Lâm Sở đang muốn trêu cậu nhận điện thoại xem chăm chú, hờ hững nói: “Một chút!”
Mộc Thần quả quyết phóng ánh mắt nghi ngờ qua: “Có phải cậu giận tớ xóa hình cậu chụp nên mới nói vậy không?”
Nghĩ tới ngày Mộc Thần phát rồ dùng vũ lực áp đảo mình, còn xóa đi các tấm ảnh mấy tháng tâm huyết của mình, Lâm Sở liền đau lòng đến không thể thở nổi, ngã lên ghế sofa ôm ngực yếu ớt nói: “Cậu tính bồi thường sao đây?”
Mộc Thần cong môi nói, nói: “Tớ selfie thêm mấy tấm cho cậu.”
“Được.” Lâm Sở ngồi xuống, nghiêm trang nhìn Mộc Thần nói: “Nhưng mà mấy tấm cậu chụp dù đẹp, cũng chỉ có một kiểu, không đủ sáng tạo.”
Mộc Thần cảnh giác hỏi: “Làm sao sáng tạo?”
Lâm Sở ánh mắt lấp lánh: “Không bằng cậu cởi hết quần áo ra rồi chụp…”
3 giây sau, hai tay nam thần bị bắt chéo sau lưng mặt áp xuống ghế sofa, Mộc Thần hung hăng cưỡi trên lưng hắn, đỏ mặt nói: “Về sau còn dám nói vậy nữa không?”
Tuy Mộc Thần cũng có một chân vẽ truyện H, nhưng cậu chỉ ý dâm ở thế giới 2D, so với Lâm Sở 3D nói mà mặt không đổi sắc, thì ý dâm đó chả là gì, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lâm Sở vừa giãy dụa vừa trêu: “Tớ chỉ nói về nghệ thuật, cậu nghĩ lệch đi đâu?”
Mộc Thần một tay đè chặt Lâm Sở xuống, một tay chọt lét cơ bụng Lâm Sở: “Cậu còn nói, có nhận sai không?”
“Ha ha ha ha ha!” Lâm Sở cười đến đau bụng, bị chọt lét một hồi thở không ra hơi đành nhận sai: “Cục cưng tớ sai rồi! Đừng chọt nữa ha ha ha ha ha! “
“Ai là cục cưng của cậu.” Mộc Thần nhỏ giọng thì thầm, từ trên người Lâm Sở nhảy xuống.
“Cậu đó.” Lâm Sở thở hổn hển từ trên ghế sofa ngồi dậy, thế nhanh như chớp ở trên gò má Mộc Thần ‘chụt’ một cái thật to, sau đó vội chạy về phòng ngủ khóa trái cửa, phòng ngừa Mộc Thần truy sát.
Mộc Thần sờ sờ mảnh ướt át trên mặt, tâm tình phức tạp không gì sánh được.
Mấy ngày nay cậu đau buồn phát hiện, nam thần hoàn mỹ mà mình từng ngày nhớ đêm mong… Thật! Ra! Có! Bệnh!
Chuyện này giống như một tên trộm, khổ luyện thân thủ, nghiên cứu hệ thống bảo vệ, làm hết các công tác chuẩn bị, rốt cục dưới một đêm mây đen gió lớn thành công lẻn vào bảo tàng Louvre trộm được bức ảnh ‘Mona Lisa’, mọi thứ đều thuận lợi đến không tưởng, kết quả về nhà mở ra xem… CMN! ‘Mona Lisa’ biến thành tranh H rồi!
9.2
Nam thần từ ‘Mona Lisa’ đột nhiên biến thành tranh H là do biểu hiện các hành vi biến thái.
Lúc Mộc Thần đang tắm Lâm Sở nhất định sẽ đau bụng, vội vàng vọt vào phòng tắm ngay cả quần cũng không cởi đã ngồi xuống bồn cầu, diễn xuất vô cùng thô bỉ, chính là cái kiểu diễn xuất nát lạn cứ 30s là sẽ bị đạo diễn mắng chửi đó. May mà phòng tắm có treo một tấm rèm ngăn cách, chỉ là tấm rèm rất mềm, Mộc Thần đang tắm sẽ phát hiện tấm rèm bị xốc lên một góc, Lâm Sở lộ ra nửa cái mặt đẹp trai nhưng biến thái hào hứng nhìn lén mình, còn huýt sáo!
Lúc đó Mộc Thần sẽ nổi giận đùng đùng đè tấm rèm lại, nhưng mà vài giây sau nửa gương mặt của Lâm Sở lại từ đầu kia tấm rèm nhô ra.
Mộc Thần đè bên trái, Lâm Sở liền chạy tới bên phải, Mộc Thần đè bên phải, Lâm Sở liền chạy tới bên trái, không khác gì trò đập chuột lắm.
“Lâm Sở!”
Cuối cùng, tiểu Mộc Thần không thể nhịn được nữa một bên rống giận một bên nhanh chóng xối sạch bọt sữa tắm trên người, Lâm Sở lén chạy ra, Mộc Thần bọc khăn tắm chụp lấy dép đuổi theo đánh nam thần khắp phòng.
Lại ví như, có một ngày Lâm Sở đi mua đồ ăn bên ngoài về, Mộc Thần đang làm ổ trên ghế sofa xem phim, Lâm Sở há miệng run rẩy chạy đến ngồi xuống bên cạnh Mộc Thần, hai tay vèo một cái chui vào trong áo ngủ Mộc Thần, không nói hai lời ở trên lưng nhéo hai cái. Mộc Thần bị hành vi biến thái đột ngột đó mà bối rối, sợ hãi đè bàn tay tác loạn của Lâm Sở lại, hỏi: “Làm gì đó!”
“Tay lạnh, tớ ủ ấm cái.” Lâm Sở thần tình lạnh lùng, nghiêm mặt nói bậy.
“Bây giờ là mùa hè đó biết không?” Mộc Thần rút tay Lâm Sở từ trong áo ra.
Lâm Sở mím môi một cái, ủy khuất nói: “Thế nhưng trong lòng tớ lạnh.”
Mộc Thần xắn tay áo lên: “Đến, đánh một trận liền không lạnh nữa.”
Hành vi biến thái của Lâm Sở còn có một điểm chính là lợi dụng tất cả các tình huống, luôn bất ngờ hôn, hắn đặc biệt rất thích hôn Mộc Thần.
Nhưng mà Mộc Thần vì hôm đột ngột biến thân đó mà trong lòng có hơi lo lắng, cậu mơ hồ cảm thấy chuyện biến thân có liên quan đến việc hôn môi, nên lặng lẽ giữ khoảng cách an toàn với Lâm Sở vài ngày, kết quả là Lâm Sở thành công nghẹn thành một tên biến thái.
Hiện tại dù Mộc Thần làm gì cũng phải phòng bị Lâm Sở đột nhiên tập kích, bí kíp của Lâm Sở chính là thừa dịp Mộc Thần chuyên tâm làm chuyện khác sẽ nhẹ nhàng bước tới, ở trên mặt Mộc Thần hun một tiếng thật vang dội, hun xong bỏ chạy vô cùng kích thích.
Mộc Thần ăn, Lâm Sở dán tới, chụt!
Mộc Thần vẽ, Lâm Sở chạy tới, chụt!
Mộc Thần đi bộ, Lâm Sở đuổi theo, chụt!
Mộc Thần ngủ, Lâm Sở thoải mái ngồi bên giường, chụt chụt chụt!
Chụt! Chụt! Chụt!
Mộc Thần đau khổ muốn chết, cứ tiếp tục yêu đương kiểu này, rất có thể mình sẽ bị thần kinh luôn, hơn nữa còn là chứng bệnh không kiềm chế được, biểu hiện cụ thể là bây giờ thấy ai đẹp trai là muốn đánh.
Nam thần cao lãnh của tui đâu!
Lúc trước ở trước mặt nam thần dè dặt bảo trì hình tượng đơn phương đau khổ là vì cái gì chứ!
Mộc Thần cảm thấy tam quan mấy ngày nay của mình đã thay đổi hết! Nút F5 trong đầu như bị chọt hỏng!
9.3
Vừa rồi lại thành công đánh lén Mộc Thần một lần nữa, Lâm Sở trốn ở trong phòng kiên quyết không ra, Mộc Thần đành nhàm chán ôm gối ăn bánh Tart trứng chơi điện thoại, lướt weibo một hồi, sau đó lo lắng mở danh bạ điện thoại, thấy tên của ca ca, sự xoắn xuýt mấy ngày nay lại tiếp tục trỗi dậy.
Cậu rất muốn gọi điện thoại hỏi cơ thể của mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại đột ngột biến thân, nhưng nếu thật sự có dính đến hôn môi, vậy thì chuyện mình đang yêu đương không có cách nào gạt ca ca được. Ngày hôm đó sau khi về nhà Mộc Thần lên wechat trò chuyện với Hà Hi, Mộc Thần nói bóng nói gió hỏi Hà Hi, nếu như mình yêu đương ca ca biết sẽ có phản ứng gì.
Hà Hi: “Ngoài việc nó chém cái tên đó thành mấy mảnh sau đó đem nấu lẩu thì còn phản ứng gì khác sao?”
Mộc Thần cố gắng phản bác: “Sẽ không! Ca ca của em lần trước nói sẽ không hỏi nếu em không chịu nói, còn nói em trưởng thành rồi sẽ không quản lý nữa.”
Hà Hi: “Cái tên cuồng em trai biến thái kia nói em cũng tin sao?”
Mộc Thần: “Không cho nói ca ca của em biến thái.”
Hà Hi: “Cho nên em thừa nhận nó có chứng cuồng em trai rồi?”
Mộc Thần: “… Một chút! Có thể bỏ qua không tính.”
Hà Hi: “Còn ‘Có thể bỏ qua không tính’! No! No! Em không biết đâu, lúc em lên Đại học anh em ở nhà khóc thảm thiết cỡ nào, gào như có tang, làm anh sợ muốn chết, còn tưởng em chết rồi. Sau đó mới biết thật ra là do nó nhớ em, lo em ở trường bị lộ thân phận, lo em bị người ta khi dễ, lo em ăn uống không ngon, lo em từ trên giường ngã xuống gãy chân, lo em bị giáo viên phạt đứng, lo cái này lo cái kia, nước mắt nước mũi đầy mặt, anh phải an ủi tới nửa đêm, vốn đang chuẩn bị kính dâng thân thể trinh trắng của mình ra, kết quả nó không muốn, chậc… “
Mộc Thần: “… Em không thấy ảnh khóc.”
Hà Hi: “Đương nhiên, ở trước mặt em có bị đánh chết nó cũng không khóc, cho nên em nghĩ, nếu nó biết em trai bảo bối chạy theo người khác, có phải nó sẽ chém người đó đi nấu lẩu không? Nhúng chàm tương vừng kèm ớt cay xát một trận mới có thể giải mối hận trong lòng nó đó!”
Mộc Thần: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hà Hi: “Cho nên, em cần có một chị dâu nha, để nó đem toàn bộ tinh lực thả lên người khác thì khi đó sẽ không để ý em nữa. Thế nhưng anh em thật quái đản, đã không thích chị gái ngực to, cũng không thích tiểu thịt tươi, tin cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, xin đi, anh cảm thấy nó nhất định là có sở thích quái dị gì đó, aiz mấy hôm trước anh biết một ngưu đầu, em thấy anh em có chịu… “
Mộc Thần: “Câm miệng, tạm biệt.”
Hà Hi: “Ấy từ từ, vậy người lùn thì sao? Gấu mèo? Ui đệt, được rồi! Còn có nửa người nửa rắn!”
Thế là từ đó về sau cái tên Hà Hi mãi mãi nằm trong sổ đen của Mộc Thần.
9.4
Có chuyện mà không dám hỏi ca ca thật sự là rất khổ tâm, hơn nữa cũng không có bạn bè nào là người sói khác để hỏi thăm vấn đề này… Ngoại trừ Mộc Phong, Mộc Thần căn bản không thích các người sói khác, cậu thấy tính tình bọn họ quá hung hăng, lúc chung đụng rất dễ mất lòng, hơn nữa đại đa số người sói đều cảm thấy Mộc Thần sau khi biến thân chẳng khác gì củ cải trắng, tuy ở trước mặt Mộc Phong không dám nói gì, nhưng trong lời nói cử chỉ luôn mang theo ý khinh thường, cho nên Mộc Thần với đồng loại chỉ là sơ giao, ngược lại rất thân thiết với con người.
Mộc Thần ưu thương ăn xong cái bánh Tarts trứng cuối cùng, đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà Mộc Thần mới vừa vào ổ chăn nằm, Lâm Sở liền ôm gối mặt dày ngồi bên giường, trên gương mặt đẹp trai hoàn mỹ lóe ra tia sáng biến thái.
Mộc Thần cảnh giác đè lại góc chăn: “Không cho phép vào chăn của tớ.”
Lâm Sở nằm thẳng tắp bên ngoài: “Tớ không vào, tớ nằm ở đây.”
“Vậy cũng không được, về phòng cậu đi.” Mộc Thần biểu thị mình còn chưa có chuẩn bị tinh thần cùng nam thần trình diễn cảnh H ở thế giới 3D đâu.
Lâm Sở bắt đầu chơi xấu: “Thích thì cậu ôm tớ về đi.”
Có gì mà không được chứ! Tiểu Mộc Thần khờ dại nghĩ, cho Lâm Sở một cái bế công chúa lãng mạn, đi về phía phòng ngủ khác. Nhưng mà mới vừa bước một bước, Lâm Sở ở trong lòng lại đột nhiên ôm cổ cậu hun một cái.
Mộc Thần đỏ mặt, nhưng tay bận, Lâm Sở nhắm chuẩn cơ hội càn rỡ thêm, hôn đến lúc Mộc Thần thở không ra hơi, mà Mộc Thần vẫn còn đang ôm hắn, quả thật oan ức muốn chết.
Trong lúc bất chợt, dự cảm biến thân lại xuất hiện mãnh liệt một lần nữa, sói nhỏ không thể nhịn được nữa buông lỏng tay, nam thần anh tuấn nặng nề ngã xuống sàn, tạo thành một âm thanh vang dội.
Lâm Sở ôm thắt lưng phát ra tiếng kêu thảm: “AAAAA!”
Lại mưu sát chồng rồi! (ノ ≧┏Д┓≦) ノ
Vì để thay đổi thẩm mỹ vặn vẹo của Lâm Sở, Mộc Thần dày công selfie mấy tấm cho Lâm Sở xem: “Nè, có phải đẹp hơn cái cậu chụp không.”
Lâm Sở đang muốn trêu cậu nhận điện thoại xem chăm chú, hờ hững nói: “Một chút!”
Mộc Thần quả quyết phóng ánh mắt nghi ngờ qua: “Có phải cậu giận tớ xóa hình cậu chụp nên mới nói vậy không?”
Nghĩ tới ngày Mộc Thần phát rồ dùng vũ lực áp đảo mình, còn xóa đi các tấm ảnh mấy tháng tâm huyết của mình, Lâm Sở liền đau lòng đến không thể thở nổi, ngã lên ghế sofa ôm ngực yếu ớt nói: “Cậu tính bồi thường sao đây?”
Mộc Thần cong môi nói, nói: “Tớ selfie thêm mấy tấm cho cậu.”
“Được.” Lâm Sở ngồi xuống, nghiêm trang nhìn Mộc Thần nói: “Nhưng mà mấy tấm cậu chụp dù đẹp, cũng chỉ có một kiểu, không đủ sáng tạo.”
Mộc Thần cảnh giác hỏi: “Làm sao sáng tạo?”
Lâm Sở ánh mắt lấp lánh: “Không bằng cậu cởi hết quần áo ra rồi chụp…”
3 giây sau, hai tay nam thần bị bắt chéo sau lưng mặt áp xuống ghế sofa, Mộc Thần hung hăng cưỡi trên lưng hắn, đỏ mặt nói: “Về sau còn dám nói vậy nữa không?”
Tuy Mộc Thần cũng có một chân vẽ truyện H, nhưng cậu chỉ ý dâm ở thế giới 2D, so với Lâm Sở 3D nói mà mặt không đổi sắc, thì ý dâm đó chả là gì, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lâm Sở vừa giãy dụa vừa trêu: “Tớ chỉ nói về nghệ thuật, cậu nghĩ lệch đi đâu?”
Mộc Thần một tay đè chặt Lâm Sở xuống, một tay chọt lét cơ bụng Lâm Sở: “Cậu còn nói, có nhận sai không?”
“Ha ha ha ha ha!” Lâm Sở cười đến đau bụng, bị chọt lét một hồi thở không ra hơi đành nhận sai: “Cục cưng tớ sai rồi! Đừng chọt nữa ha ha ha ha ha! “
“Ai là cục cưng của cậu.” Mộc Thần nhỏ giọng thì thầm, từ trên người Lâm Sở nhảy xuống.
“Cậu đó.” Lâm Sở thở hổn hển từ trên ghế sofa ngồi dậy, thế nhanh như chớp ở trên gò má Mộc Thần ‘chụt’ một cái thật to, sau đó vội chạy về phòng ngủ khóa trái cửa, phòng ngừa Mộc Thần truy sát.
Mộc Thần sờ sờ mảnh ướt át trên mặt, tâm tình phức tạp không gì sánh được.
Mấy ngày nay cậu đau buồn phát hiện, nam thần hoàn mỹ mà mình từng ngày nhớ đêm mong… Thật! Ra! Có! Bệnh!
Chuyện này giống như một tên trộm, khổ luyện thân thủ, nghiên cứu hệ thống bảo vệ, làm hết các công tác chuẩn bị, rốt cục dưới một đêm mây đen gió lớn thành công lẻn vào bảo tàng Louvre trộm được bức ảnh ‘Mona Lisa’, mọi thứ đều thuận lợi đến không tưởng, kết quả về nhà mở ra xem… CMN! ‘Mona Lisa’ biến thành tranh H rồi!
9.2
Nam thần từ ‘Mona Lisa’ đột nhiên biến thành tranh H là do biểu hiện các hành vi biến thái.
Lúc Mộc Thần đang tắm Lâm Sở nhất định sẽ đau bụng, vội vàng vọt vào phòng tắm ngay cả quần cũng không cởi đã ngồi xuống bồn cầu, diễn xuất vô cùng thô bỉ, chính là cái kiểu diễn xuất nát lạn cứ 30s là sẽ bị đạo diễn mắng chửi đó. May mà phòng tắm có treo một tấm rèm ngăn cách, chỉ là tấm rèm rất mềm, Mộc Thần đang tắm sẽ phát hiện tấm rèm bị xốc lên một góc, Lâm Sở lộ ra nửa cái mặt đẹp trai nhưng biến thái hào hứng nhìn lén mình, còn huýt sáo!
Lúc đó Mộc Thần sẽ nổi giận đùng đùng đè tấm rèm lại, nhưng mà vài giây sau nửa gương mặt của Lâm Sở lại từ đầu kia tấm rèm nhô ra.
Mộc Thần đè bên trái, Lâm Sở liền chạy tới bên phải, Mộc Thần đè bên phải, Lâm Sở liền chạy tới bên trái, không khác gì trò đập chuột lắm.
“Lâm Sở!”
Cuối cùng, tiểu Mộc Thần không thể nhịn được nữa một bên rống giận một bên nhanh chóng xối sạch bọt sữa tắm trên người, Lâm Sở lén chạy ra, Mộc Thần bọc khăn tắm chụp lấy dép đuổi theo đánh nam thần khắp phòng.
Lại ví như, có một ngày Lâm Sở đi mua đồ ăn bên ngoài về, Mộc Thần đang làm ổ trên ghế sofa xem phim, Lâm Sở há miệng run rẩy chạy đến ngồi xuống bên cạnh Mộc Thần, hai tay vèo một cái chui vào trong áo ngủ Mộc Thần, không nói hai lời ở trên lưng nhéo hai cái. Mộc Thần bị hành vi biến thái đột ngột đó mà bối rối, sợ hãi đè bàn tay tác loạn của Lâm Sở lại, hỏi: “Làm gì đó!”
“Tay lạnh, tớ ủ ấm cái.” Lâm Sở thần tình lạnh lùng, nghiêm mặt nói bậy.
“Bây giờ là mùa hè đó biết không?” Mộc Thần rút tay Lâm Sở từ trong áo ra.
Lâm Sở mím môi một cái, ủy khuất nói: “Thế nhưng trong lòng tớ lạnh.”
Mộc Thần xắn tay áo lên: “Đến, đánh một trận liền không lạnh nữa.”
Hành vi biến thái của Lâm Sở còn có một điểm chính là lợi dụng tất cả các tình huống, luôn bất ngờ hôn, hắn đặc biệt rất thích hôn Mộc Thần.
Nhưng mà Mộc Thần vì hôm đột ngột biến thân đó mà trong lòng có hơi lo lắng, cậu mơ hồ cảm thấy chuyện biến thân có liên quan đến việc hôn môi, nên lặng lẽ giữ khoảng cách an toàn với Lâm Sở vài ngày, kết quả là Lâm Sở thành công nghẹn thành một tên biến thái.
Hiện tại dù Mộc Thần làm gì cũng phải phòng bị Lâm Sở đột nhiên tập kích, bí kíp của Lâm Sở chính là thừa dịp Mộc Thần chuyên tâm làm chuyện khác sẽ nhẹ nhàng bước tới, ở trên mặt Mộc Thần hun một tiếng thật vang dội, hun xong bỏ chạy vô cùng kích thích.
Mộc Thần ăn, Lâm Sở dán tới, chụt!
Mộc Thần vẽ, Lâm Sở chạy tới, chụt!
Mộc Thần đi bộ, Lâm Sở đuổi theo, chụt!
Mộc Thần ngủ, Lâm Sở thoải mái ngồi bên giường, chụt chụt chụt!
Chụt! Chụt! Chụt!
Mộc Thần đau khổ muốn chết, cứ tiếp tục yêu đương kiểu này, rất có thể mình sẽ bị thần kinh luôn, hơn nữa còn là chứng bệnh không kiềm chế được, biểu hiện cụ thể là bây giờ thấy ai đẹp trai là muốn đánh.
Nam thần cao lãnh của tui đâu!
Lúc trước ở trước mặt nam thần dè dặt bảo trì hình tượng đơn phương đau khổ là vì cái gì chứ!
Mộc Thần cảm thấy tam quan mấy ngày nay của mình đã thay đổi hết! Nút F5 trong đầu như bị chọt hỏng!
9.3
Vừa rồi lại thành công đánh lén Mộc Thần một lần nữa, Lâm Sở trốn ở trong phòng kiên quyết không ra, Mộc Thần đành nhàm chán ôm gối ăn bánh Tart trứng chơi điện thoại, lướt weibo một hồi, sau đó lo lắng mở danh bạ điện thoại, thấy tên của ca ca, sự xoắn xuýt mấy ngày nay lại tiếp tục trỗi dậy.
Cậu rất muốn gọi điện thoại hỏi cơ thể của mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại đột ngột biến thân, nhưng nếu thật sự có dính đến hôn môi, vậy thì chuyện mình đang yêu đương không có cách nào gạt ca ca được. Ngày hôm đó sau khi về nhà Mộc Thần lên wechat trò chuyện với Hà Hi, Mộc Thần nói bóng nói gió hỏi Hà Hi, nếu như mình yêu đương ca ca biết sẽ có phản ứng gì.
Hà Hi: “Ngoài việc nó chém cái tên đó thành mấy mảnh sau đó đem nấu lẩu thì còn phản ứng gì khác sao?”
Mộc Thần cố gắng phản bác: “Sẽ không! Ca ca của em lần trước nói sẽ không hỏi nếu em không chịu nói, còn nói em trưởng thành rồi sẽ không quản lý nữa.”
Hà Hi: “Cái tên cuồng em trai biến thái kia nói em cũng tin sao?”
Mộc Thần: “Không cho nói ca ca của em biến thái.”
Hà Hi: “Cho nên em thừa nhận nó có chứng cuồng em trai rồi?”
Mộc Thần: “… Một chút! Có thể bỏ qua không tính.”
Hà Hi: “Còn ‘Có thể bỏ qua không tính’! No! No! Em không biết đâu, lúc em lên Đại học anh em ở nhà khóc thảm thiết cỡ nào, gào như có tang, làm anh sợ muốn chết, còn tưởng em chết rồi. Sau đó mới biết thật ra là do nó nhớ em, lo em ở trường bị lộ thân phận, lo em bị người ta khi dễ, lo em ăn uống không ngon, lo em từ trên giường ngã xuống gãy chân, lo em bị giáo viên phạt đứng, lo cái này lo cái kia, nước mắt nước mũi đầy mặt, anh phải an ủi tới nửa đêm, vốn đang chuẩn bị kính dâng thân thể trinh trắng của mình ra, kết quả nó không muốn, chậc… “
Mộc Thần: “… Em không thấy ảnh khóc.”
Hà Hi: “Đương nhiên, ở trước mặt em có bị đánh chết nó cũng không khóc, cho nên em nghĩ, nếu nó biết em trai bảo bối chạy theo người khác, có phải nó sẽ chém người đó đi nấu lẩu không? Nhúng chàm tương vừng kèm ớt cay xát một trận mới có thể giải mối hận trong lòng nó đó!”
Mộc Thần: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hà Hi: “Cho nên, em cần có một chị dâu nha, để nó đem toàn bộ tinh lực thả lên người khác thì khi đó sẽ không để ý em nữa. Thế nhưng anh em thật quái đản, đã không thích chị gái ngực to, cũng không thích tiểu thịt tươi, tin cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, xin đi, anh cảm thấy nó nhất định là có sở thích quái dị gì đó, aiz mấy hôm trước anh biết một ngưu đầu, em thấy anh em có chịu… “
Mộc Thần: “Câm miệng, tạm biệt.”
Hà Hi: “Ấy từ từ, vậy người lùn thì sao? Gấu mèo? Ui đệt, được rồi! Còn có nửa người nửa rắn!”
Thế là từ đó về sau cái tên Hà Hi mãi mãi nằm trong sổ đen của Mộc Thần.
9.4
Có chuyện mà không dám hỏi ca ca thật sự là rất khổ tâm, hơn nữa cũng không có bạn bè nào là người sói khác để hỏi thăm vấn đề này… Ngoại trừ Mộc Phong, Mộc Thần căn bản không thích các người sói khác, cậu thấy tính tình bọn họ quá hung hăng, lúc chung đụng rất dễ mất lòng, hơn nữa đại đa số người sói đều cảm thấy Mộc Thần sau khi biến thân chẳng khác gì củ cải trắng, tuy ở trước mặt Mộc Phong không dám nói gì, nhưng trong lời nói cử chỉ luôn mang theo ý khinh thường, cho nên Mộc Thần với đồng loại chỉ là sơ giao, ngược lại rất thân thiết với con người.
Mộc Thần ưu thương ăn xong cái bánh Tarts trứng cuối cùng, đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà Mộc Thần mới vừa vào ổ chăn nằm, Lâm Sở liền ôm gối mặt dày ngồi bên giường, trên gương mặt đẹp trai hoàn mỹ lóe ra tia sáng biến thái.
Mộc Thần cảnh giác đè lại góc chăn: “Không cho phép vào chăn của tớ.”
Lâm Sở nằm thẳng tắp bên ngoài: “Tớ không vào, tớ nằm ở đây.”
“Vậy cũng không được, về phòng cậu đi.” Mộc Thần biểu thị mình còn chưa có chuẩn bị tinh thần cùng nam thần trình diễn cảnh H ở thế giới 3D đâu.
Lâm Sở bắt đầu chơi xấu: “Thích thì cậu ôm tớ về đi.”
Có gì mà không được chứ! Tiểu Mộc Thần khờ dại nghĩ, cho Lâm Sở một cái bế công chúa lãng mạn, đi về phía phòng ngủ khác. Nhưng mà mới vừa bước một bước, Lâm Sở ở trong lòng lại đột nhiên ôm cổ cậu hun một cái.
Mộc Thần đỏ mặt, nhưng tay bận, Lâm Sở nhắm chuẩn cơ hội càn rỡ thêm, hôn đến lúc Mộc Thần thở không ra hơi, mà Mộc Thần vẫn còn đang ôm hắn, quả thật oan ức muốn chết.
Trong lúc bất chợt, dự cảm biến thân lại xuất hiện mãnh liệt một lần nữa, sói nhỏ không thể nhịn được nữa buông lỏng tay, nam thần anh tuấn nặng nề ngã xuống sàn, tạo thành một âm thanh vang dội.
Lâm Sở ôm thắt lưng phát ra tiếng kêu thảm: “AAAAA!”
Lại mưu sát chồng rồi! (ノ ≧┏Д┓≦) ノ
Bình luận truyện