Phong Đao

Chương 111: Tây Phật



Trong một khắc này, Diệp Phù Sinh suy nghĩ rất nhiều – Tây Phật tài năng xuất chúng – nếu dùng mưu mẹo nham hiểm đương nhiên là phải ưu tiên lấy mạng hắn, nhưng hiện tại xem ra đối phương vẫn còn sống tốt. Tuy vậy, ngoại trừ cái chết, thủ đoạn khác e là cũng chỉ có thể vây hắn nhất thời.

Nhưng xem ngoài cửa động thủ vệ bất quá chỉ hai ba người. Trừ phi Bộ Tuyết Dao là đại ngốc tử tự cho mình tài năng bằng trời, nếu không tuyệt sẽ không dám lơ lỏng như thế.

Bộ Tuyết Dao dĩ nhiên tâm tư kỳ quỷ đa đoan, như vậy trong động này chỉ sợ có huyền cơ khác.

Theo lý mà nói, dưới tình huống không rõ thực hư như thế này, Diệp Phù Sinh chắc chắn không đồng ý để Huyền Tố một mình đi vào. Nhưng thứ nhất, hiện giờ chỉ mình y là khinh công cao cường có thể đem thủ vệ dẫn dụ rời đi, thuận tiện tra xét nơi khác trong động thu thập manh mối. Thứ hai, Huyền Tố không phải là tiểu hài tử cần bảo hộ như Tạ Ly, hắn phải tự mình bước về phía trước, không thể cả đời để người dẫn sau lưng.

So với Diệp Phù Sinh tâm tư trăn trở, tính tình Huyền Tố đơn thuần đến gần như nhu thuận. Huống chi hắn ở phương diện này thật sự khuyết thiếu kinh nghiệm, Diệp Phù Sinh nói lời này, cũng liền ngoan ngoãn đáp ứng, không hề dị nghị.

Diệp Phù Sinh đối hắn gật gật đầu, nhặt lên một cục đá, chiếu một cái dũng đạo phía bên phải liền ném qua.

Chiêu thức ném của y rất có kỹ xảo. Bởi vì góc độ đặc biệt, cục đá chạm xuống đất sau đó lại bật lên, mượn lực bắn về phía trước thêm hai phát, nghe thoáng qua tựa như tiếng bước chân chạy vội.

“Ai?!”

Thủ vệ chấn động, hai kẻ trong đó rút đao đuổi qua, trạm canh gác gần đó cũng hướng bên này chạy tới, đương trường nhất thời hỗn loạn bất kham.

Diệp Phù Sinh đối Huyền Tố đưa ra một cái thủ thế, thân ảnh như dán vào tường từ dũng đạo bên trái bay vút mà đi. Cùng một lúc, hai bên trái phải đều xảy ra vấn đề, thủ vệ không biết được hư thật, chỉ có thể chia binh làm hai đường đuổi theo, đảo mắt liền mang đi hơn phân nửa người.

Nhân cơ hội này, Huyền Tố bám lên vách núi phía trên, cẩn thận tránh đi ánh lửa, như một con thằn lằn nhanh nhẹn tiến vào, ẩn nấp nơi khoảng trống phía trên cửa động, cũng không vội hành động thiếu suy nghĩ.

Sau một lát, quả nhiên có thủ vệ vội vàng mang theo cây đuốc đi vào. Hắn cảnh giác mà nhìn quét một vòng không phát hiện điều gì lạ liền xoay người đi ra canh giữ ngoài cửa động.

Trên trán Huyền Tố đã thấy lấm tấm  mồ hôi. Chỉ ngắn ngủi nửa ngày này hắn đã mạo hiểm quá hai mươi năm gộp lại, trong lúc nhất thời cảm thấy kinh hoàng, tay chân đều có chút nhũn ra.

Hắn không dám nhảy xuống đất, sợ phát ra tiếng vang kinh động người ở phía ngoài, liền ỷ vào khinh công cùng lực cánh tay bám vào vách tường tiềm hành, đi theo phương hướng tiếng đàn truyền đến, có thể nói là từng bước đi từng bước khó. Cũng may Huyền Tố gắng sức cực đại, tính tình lại bình thản lãnh tĩnh, không hề vì tình huống khẩn cấp mà rối loạn. Ngay lúc bắt đầu có chút gian nan, sau đó hắn đã thích ứng rất nhanh, động tác cũng nhuần nhuyễn hơn.

Nơi này tối lửa tắt đèn, một khúc «Vấn Thủy» liền thành kẻ dẫn đường duy nhất. Huyền Tố nhĩ lực hơn người, xác định nó là từ cổng tò vò phía trước truyền đến, liền cử động thân thể, dùng hai chân kẹp lấy một khối đá, đột nhiên xoay người đổi chiều, hai tay dừng lại trên phiến cửa đá kia.

Hắn ở trong lòng cẩn thận tính toán khoảng cách mình đã đi qua, hẳn là tiếng đẩy cửa đá sẽ không kinh động đến thủ vệ bên ngoài, liền hạ quyết tâm, hai tay phát lực, đem cửa đá đẩy ra hai bên.

Tro bụi rơi xuống đầy mặt cũng không làm Huyền Tố khó chịu. Cửa đá phát ra tiếng vang nhỏ, nhưng không đủ để khiến cho người chú ý. Huyền Tố nhịn xuống xúc động muốn hắt xì, lần thứ hai tăng lực, đem cửa đá chậm rãi đẩy tiếp, lộ ra một khe hở vừa đủ cho mình lách qua.

Hắn tựa như hầu tử nhảy nhót, từ trong khe cửa lách đi vào. Mới vừa thu tay, cửa đá liền khép lại như cũ. Huyền Tố rơi xuống đất, còn chưa đứng vững, liền cảm giác kình phong ập vào mặt. Hắn theo bản năng mà nghiêng đầu sang một bên, chính là một cánh tay xanh xao sát qua má, đánh thật mạnh vào trên cửa đá, vậy mà để lại một quyền ấn mờ nhạt.

Huyền Tố cả kinh, nương theo ánh sáng hôn ám trong động nhìn về phía người tập kích mình.

Đó là một tăng nhân thân mặc tăng bào màu xám, chỉ là vết máu loang lổ, lam lũ rách nát, sắc mặt xanh mét, hai mắt trống rỗng chết lặng, chỉ có khi nhìn đến người sống mới có chút thần quang.

Tựa như sói hoang đang đói khát điên cuồng chợt thấy được một con mồi thơm ngọt.

Một mùi hôi thối nồng nặc đập vào mặt, Huyền Tố có chút ghê tởm, đưa tay áo lên che mặt, lộ ra một đôi mắt rút đi nhu sắc, giống như băng nổi trên hồ nước xuân, ngưng tụ lại thành hàn ý.

Cái này động này thực lớn, nhưng bên trong có rất nhiều người, bởi vậy vẫn có vẻ chật chội.

Huyền Tố liếc nhìn sơ qua vừa thấy, ước chừng có hơn bốn mươi người, quá nửa đều là tăng nhân, những người còn lại ăn mặc khác biệt nhưng đều là giang hồ nhân sĩ.

Hắn nhìn rõ mặt những người này, đồng tử nháy mắt co rút nhanh …

Hơn bốn mươi người, trên thân đều nhiễm máu, áo quần rách rưới. Nhiều người còn không trọn vẹn tứ chi, da thịt trên miệng vết thương nhăn nhúm, thậm chí đã sinh mủ.

Nhưng bọn họ tựa như không biết đau đớn, chỉ dùng ánh mắt chằm chằm mà nhìn Huyền Tố, từ trong đôi mắt trống rỗng toát ra điên cuồng cùng ác ý.

Một số kẻ đối Huyền Tố nhếch môi, như là đang cười, nhưng hắn chỉ thấy bọn họ nhe hàm răng cùng đôi môi nhiễm máu, trong miệng lại không có đầu lưỡi.

Lưỡi bọn họ đều bị người cắt tận gốc, hẳn là để bọn họ không thể kêu cứu hoặc than khóc kêu gào vang ra ngoài động núi, khiến cho ngoại nhân chú ý.

Phật viết địa ngục có sáu đường, trong đó có đói khát khó nhịn, là con đường của ngạ quỷ đáng ghê tởm.

Huyền Tố là ngay từ niên thiếu đã xuất gia làm đạo sĩ. Bởi vì Phật Đạo khác biệt, hắn đối Phật gia thuyết pháp đại để cũng chỉ hiểu biết bề ngoài, cho tới bây giờ mới tận mắt nhìn thấy “Địa ngục”.

Hai tay trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt thành quyền, mu bàn tay gân xanh nổi lên, hắn không thể khống chế mà hít vào một hơi mang theo mùi tanh tưởi, khoảng khắc đi vào phế phủ, trong ngực cũng dâng lên một phen lửa giận.

“Khạch khạch …”

Tăng nhân tập kích Huyền Tố từ nơi cổ họng phát ra tiếng động kỳ quái làm người ta sởn tóc gáy. Hắn cong tay thành trảo, chộp đến mặt Huyền Tố, tựa hồ là muốn sống sờ sờ móc ra khối thịt.

Huyền Tố không muốn đối với những kẻ đáng thương này động thủ, chỉ đành chật vật mà tránh đi một trảo, lại cảm thấy trên đùi căng thẳng, có người gắt gao ôm lấy chân trái hắn.

Đó là một nữ tử, tuy vết máu loang lổ trên mặt nhưng vẫn còn có thể mơ hồ nhận ra dung mạo thanh tú, hẳn đã từng là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Hiện tại nàng lại phủ phục trên mặt đất ôm chân hắn không quan tâm mà gặm cắn, mà cẳng chân dưới hai đầu gối nàng cũng đã thối rữa.

Răng nanh cách ống quần cắn xé da thịt, cho dù chưa có rách ra, cũng làm cho Huyền Tố kinh hoảng xuất một thân mồ hôi lạnh. Hắn xoay người đưa một ngón tay điểm vào tay nữ tử, vận xảo lực rút chân mình ra. Nhưng mà hơn bốn mươi người nổi điên đều hướng đến hắn nhào tới, Huyền Tố trở tay nắm chặt ống tiêu bằng đồng bên hông, ngón tay ngập ngừng một khắc, rốt cuộc vẫn không cởi xuống.

Huyền Tố thân mang hai bộ công pháp. Một cái là nội công tâm pháp tối cao “Vô cực công” của Thái Thượng cung. Một bộ ngoại công khác lại là hắn có trước khi vào môn phái. Bộ công pháp này cùng tính tình hắn bất đồng, thủ pháp chính là quyết tuyệt tàn nhẫn, một khi vận dụng chính là sát chiêu. Bởi vậy hắn từng đáp ứng sư phụ, một đời không giết, không động thủ với người vô tội.

Trước mắt những người này mặc dù giống như điên cuồng, chiêu chiêu đe doạ, nhưng là đều là những kẻ bất hạnh bị người làm hại. Huyền Tố lúc trước tại Già Lam thành đối với kẻ đả thương người vô tội kia ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn, hiện tại đối mặt những người này liền có bấy nhiêu do dự không quyết.

Hắn vừa tránh vừa né, không động sát cũng không thể nặng tay, rất nhanh liền như trứng chọi đá, từng bước lui về phía sau, thẳng đến lúc lưng chạm vào cửa đá, không thể lui được nữa.

Những kẻ điên kia vẫn còn vừa bò vừa lết vừa đi tới gần, trong miệng nhiểu nước dãi, móng tay cào lên vách động cùng mặt đất, phát ra thanh âm chói tai.

Nhân gian tiến thóai lưỡng nan, có đôi khi lui về phía sau một bước, liền thật có thể mở ra trời cao biển rộng sao?

Huyền Tố vào giờ khắc này đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại những kẻ điên cuồng chỗ này chỗ kia, dĩ nhiên cũng không nhận biết bàn tay mình lần thứ hai lại đặt lên đồng tiêu bên hông.

Giết người hoặc giết mình, ngươi chọn cái nào?

Ngón tay hắn run rẩy, hết nắm vào lại mở ra. Huyền Tố một phen kéo xuống đồng tiêu, ở trên bàn tay xoay chuyển, thuận thế ném ra, vững vàng cắm vào một khe hở trên vách đá.

Cùng lúc đó, trước khi Huyền Tố bị túm lấy cánh tay, hắn đã kịp đưa tay bắt lấy một người dùng sức đẩy ra, bức thành một khoảng trống cỡ hai thước, người cũng nhân cơ hội nhảy lên, bám chắc lấy đồng tiêu, hiểm hiểm treo giữa không trung.

Hắn không dám khinh mạn, hai chân thuận thế nâng lên, móc lấy cây đèn treo phía trên huyệt động, dùng sức kéo một cái. Chiếc đèn rơi đập xuống đất, ánh sáng tắt ngúm, huyệt động nhất thời lâm vào trong bóng đêm.

Vào thời khắc này, cầm khúc «Vấn Thủy» đột nhiên vút cao. Huyền Tố đang lúc do dự, khó cái là trước mắt tối đen đến đưa tay không thấy được năm ngón, hắn chỉ có thể nghe biết tiếng đàn là từ nơi này truyền đến, lại không tìm thấy vị trí cụ thể.

Tiếng đàn chuyển lên âm điệu cao, thánh thót thanh minh không dứt bên tai. Đột nhiên, một tiếng tiêu nổi lên, xảo diệu chen vào khoảng lặng của cầm khúc. Một điệp tam chuyển, kế tiếp cất cao, giống như nước chảy tới cuối thác đổ xuống, ầm ầm chảy xiết, tựa như hòn đá lăn vào hồ sâu, đột nhiên tạo thành tiếng vang thật lớn, bọt nước văng khắp nơi, kích đến tai mắt tâm can người đều chấn động!

Huyền Tố bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa một búng máu liền phun ra. Hắn nhanh chóng đề nội tức áp chế huyết lưu nơi cổ họng, lại cảm thấy phía dưới đột nhiên yên tĩnh, những kẻ điên cuồng kia vậy mà đều bất động.

Tiếng tiêu chợt lóe lên rồi biến mất, cầm khúc cũng dần dần kết thúc. Hai đạo nhạc cụ gần như hoàn mỹ mà hòa làm một, nếu không có thận trọng tinh tế mà chú ý, tuyệt sẽ không nghe ra âm thanh kỳ lạ mới vừa nổi lên.

Người đánh đàn lấy tay ngừng lại dư âm của huyền cầm. Người thổi tiêu lại phảng phất như chưa từng tồn tại, không nói một lời, không động một phân, tựa như là hoàn hảo tan vào trong bóng tối.

Người đánh đàn dĩ nhiên là Tây Phật, như vậy lấy tiếng tiêu mạnh mẽ phá vỡ thần trí là ai?

Huyền Tố cảm thấy do dự, nhưng nhớ đến Diệp Phù Sinh đang dẫn mấy kẻ canh gác rời đi, rốt cuộc không dám kéo dài thời gian, liền hướng về phía phát ra tiếng cầm tiêu thấp giọng nói: “Xin hỏi, là Sắc Không đại sư sao?”

Trong bóng tối truyền đến một thanh âm già nua, nhẹ như nước: “A Di Đà Phật, lão nạp mắt không thể thấy, cho nên thí chủ vừa mới đi vào không thể phân biệt đúng lúc.”

Huyền Tố cả kinh.

Năm năm trước khi Đoan Nhai đạo trưởng qua đời, Sắc Không thiền sư đích thân đến phúng viếng, hắn dĩ nhiên nhận biết thanh âm đối phương. Nhưng thời điểm đó, Sắc Không thiền sư tuổi tác mặc dù cao, hai mắt lại sáng ngời như đuốc, làm thế nào đến bây giờ mắt lại không thể nhìn thấy?

Đoan Nhai đạo trưởng khi còn sống đối với hắn vô cùng tốt, ngày thường nhắc đến Sắc Không thiền sư cũng tỏ ra ý kính nể vô cùng. Huyền Tố mưa dầm thấm đất, tự nhiên đối với người này sinh ra thân cận. Huống chi lần đó Đoan Nhai đạo trưởng qua đời, Đoan Thanh cùng Đoan Hành bận xử lý nhiễu loạn trong môn phái, không kịp để ý mà xem nhẹ tâm tình của hắn. Thẳng đến khi Sắc Không thiền sư tại linh đường của Đoan Nhai đưa một tay xoa lên cái trán hắn bị nóng bỏng, ôn ngôn khuyên giải an ủi.

Huyền Tố đối với Sắc Không thiền sư thân cận, trước mắt biết được đối phương tình huống không ổn, làm sao còn có thể bình tâm. Nhưng mà thân thể hắn mới vừa vừa động, chợt nghe thấy một thanh âm khác truyền đến, như đoạn băng thiết tuyết, cực kỳ lãnh lệ: “Không được hành động thiếu suy nghĩ, có chuyện nói ngắn gọn!”

Thanh âm này rất lạnh lùng, tựa như băng tuyết mùa đông bao trùm khắp chốn, vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo đến không tránh vào đâu được, khiến cho Huyền Tố thiếu chút nữa run chân té xuống.

Hắn thật vất vả ổn định chính mình, đè thấp thanh âm có chút run rẩy: “Đoan… Đoan Thanh sư thúc?”

Đoan Thanh vốn nên tọa trấn ở Vong Trần phong, như thế nào lại xuất hiện tại nơi này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện