Phong Đao
Chương 112: Hoàng tước
Diệp Phù Sinh đời này gặp qua rất nhiều trò «treo đầu dê bán thịt chó», hữu danh vô thực tỷ như Ngô cơ tửu quán gân cổ rao Hạnh Hoa tửu ủ lâu năm lại pha ba phần nước lạnh. Nhưng mà mấy cái đó so với Độ Ách động đều là chuyện nhỏ.
Lấy nửa canh giờ chạy loạn của y mà xem, nơi đây không nên gọi là “Độ Ách động”, mà chuyển thành “Mê Tung động” sẽ phù hợp thực tế hơn.
Cũng không hiểu được nơi một vị hòa thượng khổ tu, sao lại có nhiều cơ quan ngầm đến như vậy, giống như một cái ruột đánh vô số nút thắt, khắp nơi đều có chướng ngại vật. Diệp Phù Sinh một bên muốn kéo đám canh gác chạy vòng quanh, một bên còn phải đề phòng cơ quan đầy rẫy, chỉ hơi không lưu ý liền khiến bản thân cũng rơi vào ngõ cụt.
Trước mặt là con đường bị một khối đá khổng lồ chặn đứng, sau lưng là truy binh sắp chuyển qua chỗ ngoặt, trái phải không chỗ nào ẩn nấp được. Diệp Phù Sinh nhíu mày, ngón tay đã ấn lên chuôi đao sẵn sàng cá chết lưới rách. Đột nhiên, y cảm thấy đầu vai căng thẳng, suýt nữa đã rút đao ra khỏi vỏ nghịch thế đâm lên. Cũng may y kịp ghìm bản năng lại, nương theo một lực kéo nọ nhảy lên trên.
Phía trên có một khối đá thiên nhiên nhô ra, kham kham đủ cho một tiểu hài tử cỡ Tạ Ly đứng lên. Hai người thành niên cũng chỉ có thể lấy nó làm lót chân đỡ tạm, thân thể thì dựa sát vào vách động.
Diệp Phù Sinh bị người này lấy cánh tay trái ôm chặt thắt lưng. Hai người giống như là dán vào nhau, cơ hồ tuy hai mà một. Đối phương tựa lưng vào vách động, tay phải nắm một thanh chủy thủ cắm vào khe đá trên đầu, miễn cưỡng ổn định thân thể, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun bên tai Diệp Phù Sinh. Người sau có chút ngứa, nhịn không được rụt rụt cổ.
Bọn họ đều một tiếng chưa nói ra, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, từ góc độ kia có thể nhìn thấy truy binh nối đuôi nhau mà vào, mang theo đèn đuốc nhìn ngó chung quanh. May mắn vị trí này bí ẩn, ánh sáng lại không chiếu tới, bóng người hòa cùng những tảng đá, nếu không rất nhanh liền sẽ bại lộ.
Cho dù có ánh lửa, Diệp Phù Sinh lại không vội vã quay đầu lại nhìn xem là ai vươn tay viện thủ, mà là bấm tay moi tìm khối đá vụn, ánh mắt nhíu lại tìm đúng khe hở, lúc truy binh bận rộn lục soát liền bắn ra ngoài.
Nghe được động tĩnh, truy binh tìm mãi không thấy gì lập tức liền xông ra chỗ ngoặt. Hai người Diệp Phù Sinh cũng không vội mở miệng hoặc nhảy xuống đất, nín thở đợi trong chốc lát. Quả nhiên có bốn người cầm cây đuốc quay lại, thấy nơi đây vẫn không người như cũ, mới lần thứ hai rời đi.
Thân thể bởi vì tư thế đứng vặn vẹo này đã có chút cứng ngắc, eo lưng lại bị ôm xiết đến nhức mỏi, Diệp Phù Sinh cong cong khóe miệng, đem lỗ tai dán lên vách động, nghe được động tĩnh dần dần xa, mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Người sau lưng vẫn còn không có buông y ra, ngược lại ôm đến chặt hơn chút nữa.
Diệp Phù Sinh vươn tay gỡ hai cái không ra, cũng không phát giận. Y chưa quay đầu lại, chỉ là thở dài có chút ai oán: “A Nghiêu, ngươi nhẹ tay một chút, ta đau thắt lưng.”
Cánh tay ôm y cứng đờ, rốt cục nới ra một chút, nhưng cũng không thu lại, chỉ là thêm chút khe hở, hư hư vòng quanh người y.
Diệp Phù Sinh cũng không vội tránh né, liền nhân khe hở khó có được này mà xoay người. Đáng tiếc hai người đều đứng rất sát, y vừa động như vậy đã cảm thấy trên môi nóng lên, cọ qua một gò má ấm mềm.
Sở Tích Vi lời đến bên miệng lại trôi tuột về trong bụng, chỉ cảm thấy một cái chạm ngắn ngủi này, tựa như một dòng suối mềm mại chảy vào cánh đồng khô hạn, thấm vào từng khe đất nứt nẻ, xoa dịu từng sớ đất khô héo, hồi phục bừng bừng sinh cơ.
Nơi đây tối đen, bọn họ cũng không dám châm chút lửa. Diệp Phù Sinh dĩ nhiên không nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Sở Tích Vi từ từ đỏ lên, chỉ là xuyên qua quần áo, cảm thụ nhịp đập trong ngực hắn.
Sở Tích Vi tim đập đến rất nhanh, tựa như hài tử nghịch ngợm lấy hòn đá quẳng vào trong hồ nước. Hòn đá liền nảy lên mấy cái tạo nên vài vòng gợn sóng, sau đó mới rơi vào trong nước bùm một tiếng, mặt hồ thật lâu vẫn không thể tĩnh lặng trở lại.
Người đã lớn như vậy, còn giống tiểu hài nhi tâm tình hay thay đổi!
Diệp Phù Sinh có chút muốn cười, hốc mắt đã nóng lên.
Y chớp chớp mắt, bằng cảm giác tiến đến bên tai Sở Tích Vi, nhẹ giọng thì thầm: “A Nghiêu, sao ngươi lại tới đây?”
Sở Tích Vi nghiêng đầu, cố lấy giọng lạnh nhạt nói: “Đi theo ngươi.”
Khinh công của hắn là Diệp Phù Sinh dốc lòng truyền thụ, mười năm qua cho dù phong đao tuyết kiếm đều chưa bao giờ ngừng tu tập. Nếu đem công phu “Hà Phi bộ” mà nói, Sở Tích Vi cũng không kém Diệp Phù Sinh bao nhiêu. Hắn đuổi theo cũng không gấp, lại cố tình che dấu hành tích, lực chú ý của Diệp Phù Sinh hơn phân nửa là đặt ở trên người Hằng Viễn, không phát hiện ra hắn cũng chẳng có gì lạ.
Diệp Phù Sinh nghĩ thông suốt, liền cười: “Người ném cái vỏ cây kia, quả nhiên là ngươi a.”
Lúc ấy y đã có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, một người có thể lặng yên tới gần bọn họ không nên phát ra động tĩnh lớn như thế. Hành động của đối phương không giống ngẫu nhiên, mà như là cố tình cắt ngang cuộc trò chuyện của Tiết Thiền Y cùng Diệp Phù Sinh.
Lúc Diệp Phù Sinh đi đến bên thân cây kia cẩn thận quan sát, liền đã có suy đoán.
Quyền ấn trên thân cây nhìn như phổ thông, lại là dồn lực nhấn ở giữa một chút, sau đó hướng bốn phía lan tỏa, chính là kiểu “một điểm tạo xung lực”, phải là người rất cao tay mới có thể lưu lại dấu vết.
Nhưng mà loại thủ pháp này, Diệp Phù Sinh lại quá quen thuộc – Kinh Lôi.
Lúc ấy y liền suy đoán khả năng Sở Tích Vi thông qua mật báo của Bách Quỷ môn biết được Vô Tướng tự sinh biến, âm thầm chạy tới Vấn Thiện sơn. Y liền phá hủy vết tích quyền ấn, xem như giúp đệ tử tính tình nóng nảy kia thu dọn dấu vết một chút.
Diệp Phù Sinh vốn định sau khi rời khỏi Độ Ách động sẽ nghĩ cách tìm hắn, không ngờ hai người ngay tại nơi này gặp lại.
Y nhắc tới việc này, Sở Tích Vi liền có chút giận dỗi: “Như thế nào? Chê ta quấy rầy hai…”
Câu dỗi còn nói chưa nói xong, một bàn tay Diệp Phù Sinh liền vòng đến sau đầu hắn, kéo hắn hướng mình bên này xích lại gần, khẽ cười nói: “Ngoan nào, đừng có đổ dấm, sư phụ không ăn chua.”
Dừng một chút, Diệp Phù Sinh lại nói: “Ta đối với Tiết cô nương chỉ có lòng trông chừng vãn bối cho cố nhân, không có ý gì khác, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Cằm Sở Tích Vi đặt trên vai Diệp Phù Sinh, cảm thụ tay của đối phương theo gáy mình đi xuống khẽ vuốt tới lưng, cả người tựa như con mèo được vuốt lông, chậm rãi nhu thuận trở lại.
Hắn thở dài nói: “Ta không nghĩ nhiều, nhưng nàng sẽ.”
Khi đó Diệp Phù Sinh không chú ý, Sở Tích Vi lại núp phía sau cây nhìn rõ ràng. Tiết Thiền Y khi trò chuyện sóng mắt dịu dàng, mặc dù không có tình cảm luyến ái, rốt cuộc lại có lòng ngưỡng mộ.
Nữ nhi đang tuổi trăng tròn, chính là thời điểm của mối tình đầu. Hiện giờ gặp được nam tử từng chung hoạn nạn, cố tình người nọ lại còn phong lưu phóng khoáng, văn thao vũ lược, cho dù chưa gợi lên tình yêu nam nữ, chung quy cũng sinh hảo cảm.
Diệp Phù Sinh ngẩn ra, nhịn không được cười: “A Nghiêu a, ngươi xem ta ngàn tốt vạn hay, nhưng không phải người nào nhìn ta cũng như thế.”
Sở Tích Vi không nói lời nào, cằm gác lên vai y cọ cọ, có chút ngứa ngáy.
Diệp Phù Sinh có rất nhiều điều muốn nói cùng hắn, nhưng trước mắt không phải là thời điểm thích hợp cho nhi nữ tình trường. Y chỉ đành một tay vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, dưới chân bước ra, thân thể xoay chuyển. Hai người cùng thả mình rơi xuống đất chỉ bốc lên một chút bụi.
Nơi đây mới vừa bị lục soát qua, lính gác đều bận truy tìm nơi khác, hiện tại xem như tạm thời an toàn. Diệp Phù Sinh phủi bụi trên quần áo, đi thẳng vào vấn đề: “Vô Tướng tự đã bị Táng Hồn cung khống chế, lần này Võ Lâm đại hội sợ là muốn chơi một hồi bắt ba ba trong hũ.”
Nếu là y tính toán sở liệu không sai, việc Triệu Kình bị bắt mặc dù là thật, nhưng trên thực tế bất quá hắn chính là con mồi bị Hách Liên Ngự tung tới. Lấy một Hữu hộ pháp đổi lấy nhiều võ lâm bạch đạo như vậy, xem thế nào cũng không hề thiệt thòi.
Sở Tích Vi gật đầu, lại nói: “Ngươi biết Triệu Kình là người phương nào không?”
Diệp Phù Sinh hơi suy nghĩ một chút: “Triệu Kình này, ngoại trừ huyết án phái Hoàng Sơn thì tên tuổi không hề hiển lộ, theo lý mà nói ngồi không nổi ở vị trí Hữu hộ pháp, chỉ sợ là có người chống lưng… Nghe nói Táng Hồn cung còn có một vị Tả hộ pháp, tên gọi ‘Triệu Băng Nga’. Không phải là hai người này có liên quan với nhau chứ?”
Sở Tích Vi nói: “Mẫu tử.”
Diệp Phù Sinh nhíu mày. Về Triệu Băng Nga, tin tức của y cũng không nhiều lắm. Chỉ biết người này là Tả hộ pháp của Táng Hồn cung, tuổi đã gần đến thiên mệnh (*), nhiều năm qua đều giúp Hách Liên Ngự xử lý nội vụ trong Táng Hồn cung, đảm trách phòng thủ Mê Tung lĩnh cùng huấn luyện ám khách, tuy là dạng không lộ thanh danh, cũng thật sự là nhân vật đáng gờm.
[(*) từ «ngũ thập tri thiên mệnh»: đến tuổi 5x thì hiểu được mệnh trời]
Y bên này suy tư, Sở Tích Vi tựa như tâm hữu linh tê, mở miệng nói: “Triệu Băng Nga là từ họ mẹ. Huynh trưởng của nàng là Táng Hồn cung tiền nhiệm cung chủ Hách Liên Trầm.”
Diệp Phù Sinh cả kinh.
Táng Hồn cung hiện giờ tính đến Hách Liên Ngự, bất quá cũng chỉ mới truyền hai đời. Nhưng bọn họ quật khởi nhanh, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ trong vòng ba mươi năm đã thành đầu lĩnh ma đạo, nội bộ cấu kết đan xen, phạm vi thế lực rộng lớn, khó có thể nhổ tận gốc.
Diệp Phù Sinh năm đó chịu thiệt trong tay Hách Liên Ngự, từ đó về sau vẫn luôn chú ý tin tức về Táng Hồn cung. Y tìm hiểu biết đời trước của nó là một đại gia tộc mang họ kép Hách Liên ngoài Tây Nam quan ngoại. Gia tộc Hách Liên truyền thừa trăm năm, tổ tiên là hỗn huyết man nhân, nhiều thế hệ cũng cùng Man tộc thông hôn, lúc trước cùng tiền triều hoàng thất có quan hệ thông gia, trong lúc nhất thời phong quang vô lượng. Thẳng cho đến khi Đại Sở khai quốc, thế lực Hách Liên gia rút lui khỏi trung nguyên, lần nữa quay trở về quan ngoại.
Ba mươi bốn năm trước, nội bộ Hách Liên gia phân liệt. Chủ gia từ từ suy yếu cùng với thế lực ngày càng mạnh mẽ của bàng chi (*) tranh giành địa vị suốt hai năm. Cuối cùng chủ gia diệt tuyệt, bàng chi đắc thắng, thành lập Táng Hồn cung, cung chủ đời thứ nhất chính là Hách Liên Trầm.
[(*) Chủ gia: dòng chính đích truyền/ Bàng chi: dòng phụ]
Diệp Phù Sinh trầm ngâm một khắc: “Ta đối với Hách Liên Trầm hiểu biết chỉ giới hạn trong một quyển ghi chép, trong đó nói người này võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt, là một người làm nên đại sự hiếm thấy, nếu không cũng sẽ không vì Táng Hồn cung vạch ra con đường phía trước. Đáng tiếc hắn lại cố chấp, không hiểu tình thế, đi con đường khác người cho nên không chết tử tế được.”
Mạng lưới tin tức của Lược Ảnh vệ độc bộ thiên hạ, Diệp Phù Sinh biết mấy việc này chẳng có gì lạ. Nghe vậy, Sở Tích Vi cười lạnh một tiếng, bổ sung: “Mười sáu năm trước, giang hồ đồn đãi Hách Liên Trầm bạo bệnh mà chết, Táng Hồn cung chủ từ đó về sau biến thành Hách Liên Ngự, thế lực nội bộ nhanh chóng chuyển dời đến dưới tay hắn. Ngươi cảm thấy việc này hợp tình hợp lý không?”
Diệp Phù Sinh nheo mắt: “Năm đó, Triệu Băng Nga giúp Hách Liên Ngự?”
“Không có Triệu Băng Nga, Hách Liên Ngự muốn thu nạp thế lực tuyệt không dễ dàng như thế. Nhưng nếu là Triệu Băng Nga muốn phản hắn thì sao?” Sở Tích Vi mỉm cười: “Triệu Băng Nga bởi vì hắn mà ngã một cái đau, hiện tại muốn đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Hắn nói đến mờ mịt, Diệp Phù Sinh lại thực sự nhạy cảm ngửi ra một tia huyết tinh hương vị. Chỉ sợ cái chết năm đó của Hách Liên Trầm cùng việc Triệu Băng Nga khuỷu tay vươn ra ngoài còn có sự tình khác.
Hách Liên Ngự dùng lời nói lừa gạt Triệu Băng Nga, hiện giờ người sau biết chân tướng, tự nhiên muốn đòi nợ?
Diệp Phù Sinh tâm niệm rất nhanh quay ngược trở lại, đem tin tức Doanh Tụ tiết lộ cho mình, kết hợp một chút với tình hình Vô Tướng tự hiện giờ, nói: “Ngươi cùng Triệu Băng Nga hợp tác rồi?.”
Hách Liên Ngự bọ ngựa bắt ve sầu, từng nghĩ qua sau lưng mình còn có hoàng tước chờ sẵn?
Ý niệm vừa điểm, Diệp Phù Sinh sờ sờ cằm: “A Nghiêu, ngươi là tính toán trước tiên tìm hiểu rõ ràng hư thực trong Vô Tướng tự, ước lượng số người hữu dụng cùng có thể tin tưởng, tìm hiểu bố trí của Táng Hồn cung … Chờ đến thời điểm xảy ra sự việc, mới đưa lực lượng của mình xuất hiện phải không?”
Sở Tích Vi nhướng mày: “Ta làm không đúng?”
“Rất đúng, chính là còn chưa đủ. Ngủ đông chờ thời là biện pháp tốt, nhưng dễ dàng làm cho mình lâm vào tình thế nguy hiểm. Ngươi nếu mà muốn cùng Hách Liên Ngự cứng đối cứng, thực hiện như vậy không sai. Nhưng nếu nói ngươi muốn mượn cơ hội cắn ngược lại Táng Hồn cung, vậy chỉ dựa vào Bách Quỷ môn là không đủ.”
Đôi mắt Diệp Phù Sinh trong bóng tối cũng sáng lên, tựa như ánh mắt con cáo già không có hảo ý “Trước mắt, ngươi có thể phái người dọc theo con đường xuống núi mà tìm hiểu. Nếu ta đoán không sai, hẳn là sẽ có thu hoạch tốt a…”
Lấy nửa canh giờ chạy loạn của y mà xem, nơi đây không nên gọi là “Độ Ách động”, mà chuyển thành “Mê Tung động” sẽ phù hợp thực tế hơn.
Cũng không hiểu được nơi một vị hòa thượng khổ tu, sao lại có nhiều cơ quan ngầm đến như vậy, giống như một cái ruột đánh vô số nút thắt, khắp nơi đều có chướng ngại vật. Diệp Phù Sinh một bên muốn kéo đám canh gác chạy vòng quanh, một bên còn phải đề phòng cơ quan đầy rẫy, chỉ hơi không lưu ý liền khiến bản thân cũng rơi vào ngõ cụt.
Trước mặt là con đường bị một khối đá khổng lồ chặn đứng, sau lưng là truy binh sắp chuyển qua chỗ ngoặt, trái phải không chỗ nào ẩn nấp được. Diệp Phù Sinh nhíu mày, ngón tay đã ấn lên chuôi đao sẵn sàng cá chết lưới rách. Đột nhiên, y cảm thấy đầu vai căng thẳng, suýt nữa đã rút đao ra khỏi vỏ nghịch thế đâm lên. Cũng may y kịp ghìm bản năng lại, nương theo một lực kéo nọ nhảy lên trên.
Phía trên có một khối đá thiên nhiên nhô ra, kham kham đủ cho một tiểu hài tử cỡ Tạ Ly đứng lên. Hai người thành niên cũng chỉ có thể lấy nó làm lót chân đỡ tạm, thân thể thì dựa sát vào vách động.
Diệp Phù Sinh bị người này lấy cánh tay trái ôm chặt thắt lưng. Hai người giống như là dán vào nhau, cơ hồ tuy hai mà một. Đối phương tựa lưng vào vách động, tay phải nắm một thanh chủy thủ cắm vào khe đá trên đầu, miễn cưỡng ổn định thân thể, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun bên tai Diệp Phù Sinh. Người sau có chút ngứa, nhịn không được rụt rụt cổ.
Bọn họ đều một tiếng chưa nói ra, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, từ góc độ kia có thể nhìn thấy truy binh nối đuôi nhau mà vào, mang theo đèn đuốc nhìn ngó chung quanh. May mắn vị trí này bí ẩn, ánh sáng lại không chiếu tới, bóng người hòa cùng những tảng đá, nếu không rất nhanh liền sẽ bại lộ.
Cho dù có ánh lửa, Diệp Phù Sinh lại không vội vã quay đầu lại nhìn xem là ai vươn tay viện thủ, mà là bấm tay moi tìm khối đá vụn, ánh mắt nhíu lại tìm đúng khe hở, lúc truy binh bận rộn lục soát liền bắn ra ngoài.
Nghe được động tĩnh, truy binh tìm mãi không thấy gì lập tức liền xông ra chỗ ngoặt. Hai người Diệp Phù Sinh cũng không vội mở miệng hoặc nhảy xuống đất, nín thở đợi trong chốc lát. Quả nhiên có bốn người cầm cây đuốc quay lại, thấy nơi đây vẫn không người như cũ, mới lần thứ hai rời đi.
Thân thể bởi vì tư thế đứng vặn vẹo này đã có chút cứng ngắc, eo lưng lại bị ôm xiết đến nhức mỏi, Diệp Phù Sinh cong cong khóe miệng, đem lỗ tai dán lên vách động, nghe được động tĩnh dần dần xa, mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Người sau lưng vẫn còn không có buông y ra, ngược lại ôm đến chặt hơn chút nữa.
Diệp Phù Sinh vươn tay gỡ hai cái không ra, cũng không phát giận. Y chưa quay đầu lại, chỉ là thở dài có chút ai oán: “A Nghiêu, ngươi nhẹ tay một chút, ta đau thắt lưng.”
Cánh tay ôm y cứng đờ, rốt cục nới ra một chút, nhưng cũng không thu lại, chỉ là thêm chút khe hở, hư hư vòng quanh người y.
Diệp Phù Sinh cũng không vội tránh né, liền nhân khe hở khó có được này mà xoay người. Đáng tiếc hai người đều đứng rất sát, y vừa động như vậy đã cảm thấy trên môi nóng lên, cọ qua một gò má ấm mềm.
Sở Tích Vi lời đến bên miệng lại trôi tuột về trong bụng, chỉ cảm thấy một cái chạm ngắn ngủi này, tựa như một dòng suối mềm mại chảy vào cánh đồng khô hạn, thấm vào từng khe đất nứt nẻ, xoa dịu từng sớ đất khô héo, hồi phục bừng bừng sinh cơ.
Nơi đây tối đen, bọn họ cũng không dám châm chút lửa. Diệp Phù Sinh dĩ nhiên không nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Sở Tích Vi từ từ đỏ lên, chỉ là xuyên qua quần áo, cảm thụ nhịp đập trong ngực hắn.
Sở Tích Vi tim đập đến rất nhanh, tựa như hài tử nghịch ngợm lấy hòn đá quẳng vào trong hồ nước. Hòn đá liền nảy lên mấy cái tạo nên vài vòng gợn sóng, sau đó mới rơi vào trong nước bùm một tiếng, mặt hồ thật lâu vẫn không thể tĩnh lặng trở lại.
Người đã lớn như vậy, còn giống tiểu hài nhi tâm tình hay thay đổi!
Diệp Phù Sinh có chút muốn cười, hốc mắt đã nóng lên.
Y chớp chớp mắt, bằng cảm giác tiến đến bên tai Sở Tích Vi, nhẹ giọng thì thầm: “A Nghiêu, sao ngươi lại tới đây?”
Sở Tích Vi nghiêng đầu, cố lấy giọng lạnh nhạt nói: “Đi theo ngươi.”
Khinh công của hắn là Diệp Phù Sinh dốc lòng truyền thụ, mười năm qua cho dù phong đao tuyết kiếm đều chưa bao giờ ngừng tu tập. Nếu đem công phu “Hà Phi bộ” mà nói, Sở Tích Vi cũng không kém Diệp Phù Sinh bao nhiêu. Hắn đuổi theo cũng không gấp, lại cố tình che dấu hành tích, lực chú ý của Diệp Phù Sinh hơn phân nửa là đặt ở trên người Hằng Viễn, không phát hiện ra hắn cũng chẳng có gì lạ.
Diệp Phù Sinh nghĩ thông suốt, liền cười: “Người ném cái vỏ cây kia, quả nhiên là ngươi a.”
Lúc ấy y đã có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, một người có thể lặng yên tới gần bọn họ không nên phát ra động tĩnh lớn như thế. Hành động của đối phương không giống ngẫu nhiên, mà như là cố tình cắt ngang cuộc trò chuyện của Tiết Thiền Y cùng Diệp Phù Sinh.
Lúc Diệp Phù Sinh đi đến bên thân cây kia cẩn thận quan sát, liền đã có suy đoán.
Quyền ấn trên thân cây nhìn như phổ thông, lại là dồn lực nhấn ở giữa một chút, sau đó hướng bốn phía lan tỏa, chính là kiểu “một điểm tạo xung lực”, phải là người rất cao tay mới có thể lưu lại dấu vết.
Nhưng mà loại thủ pháp này, Diệp Phù Sinh lại quá quen thuộc – Kinh Lôi.
Lúc ấy y liền suy đoán khả năng Sở Tích Vi thông qua mật báo của Bách Quỷ môn biết được Vô Tướng tự sinh biến, âm thầm chạy tới Vấn Thiện sơn. Y liền phá hủy vết tích quyền ấn, xem như giúp đệ tử tính tình nóng nảy kia thu dọn dấu vết một chút.
Diệp Phù Sinh vốn định sau khi rời khỏi Độ Ách động sẽ nghĩ cách tìm hắn, không ngờ hai người ngay tại nơi này gặp lại.
Y nhắc tới việc này, Sở Tích Vi liền có chút giận dỗi: “Như thế nào? Chê ta quấy rầy hai…”
Câu dỗi còn nói chưa nói xong, một bàn tay Diệp Phù Sinh liền vòng đến sau đầu hắn, kéo hắn hướng mình bên này xích lại gần, khẽ cười nói: “Ngoan nào, đừng có đổ dấm, sư phụ không ăn chua.”
Dừng một chút, Diệp Phù Sinh lại nói: “Ta đối với Tiết cô nương chỉ có lòng trông chừng vãn bối cho cố nhân, không có ý gì khác, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Cằm Sở Tích Vi đặt trên vai Diệp Phù Sinh, cảm thụ tay của đối phương theo gáy mình đi xuống khẽ vuốt tới lưng, cả người tựa như con mèo được vuốt lông, chậm rãi nhu thuận trở lại.
Hắn thở dài nói: “Ta không nghĩ nhiều, nhưng nàng sẽ.”
Khi đó Diệp Phù Sinh không chú ý, Sở Tích Vi lại núp phía sau cây nhìn rõ ràng. Tiết Thiền Y khi trò chuyện sóng mắt dịu dàng, mặc dù không có tình cảm luyến ái, rốt cuộc lại có lòng ngưỡng mộ.
Nữ nhi đang tuổi trăng tròn, chính là thời điểm của mối tình đầu. Hiện giờ gặp được nam tử từng chung hoạn nạn, cố tình người nọ lại còn phong lưu phóng khoáng, văn thao vũ lược, cho dù chưa gợi lên tình yêu nam nữ, chung quy cũng sinh hảo cảm.
Diệp Phù Sinh ngẩn ra, nhịn không được cười: “A Nghiêu a, ngươi xem ta ngàn tốt vạn hay, nhưng không phải người nào nhìn ta cũng như thế.”
Sở Tích Vi không nói lời nào, cằm gác lên vai y cọ cọ, có chút ngứa ngáy.
Diệp Phù Sinh có rất nhiều điều muốn nói cùng hắn, nhưng trước mắt không phải là thời điểm thích hợp cho nhi nữ tình trường. Y chỉ đành một tay vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, dưới chân bước ra, thân thể xoay chuyển. Hai người cùng thả mình rơi xuống đất chỉ bốc lên một chút bụi.
Nơi đây mới vừa bị lục soát qua, lính gác đều bận truy tìm nơi khác, hiện tại xem như tạm thời an toàn. Diệp Phù Sinh phủi bụi trên quần áo, đi thẳng vào vấn đề: “Vô Tướng tự đã bị Táng Hồn cung khống chế, lần này Võ Lâm đại hội sợ là muốn chơi một hồi bắt ba ba trong hũ.”
Nếu là y tính toán sở liệu không sai, việc Triệu Kình bị bắt mặc dù là thật, nhưng trên thực tế bất quá hắn chính là con mồi bị Hách Liên Ngự tung tới. Lấy một Hữu hộ pháp đổi lấy nhiều võ lâm bạch đạo như vậy, xem thế nào cũng không hề thiệt thòi.
Sở Tích Vi gật đầu, lại nói: “Ngươi biết Triệu Kình là người phương nào không?”
Diệp Phù Sinh hơi suy nghĩ một chút: “Triệu Kình này, ngoại trừ huyết án phái Hoàng Sơn thì tên tuổi không hề hiển lộ, theo lý mà nói ngồi không nổi ở vị trí Hữu hộ pháp, chỉ sợ là có người chống lưng… Nghe nói Táng Hồn cung còn có một vị Tả hộ pháp, tên gọi ‘Triệu Băng Nga’. Không phải là hai người này có liên quan với nhau chứ?”
Sở Tích Vi nói: “Mẫu tử.”
Diệp Phù Sinh nhíu mày. Về Triệu Băng Nga, tin tức của y cũng không nhiều lắm. Chỉ biết người này là Tả hộ pháp của Táng Hồn cung, tuổi đã gần đến thiên mệnh (*), nhiều năm qua đều giúp Hách Liên Ngự xử lý nội vụ trong Táng Hồn cung, đảm trách phòng thủ Mê Tung lĩnh cùng huấn luyện ám khách, tuy là dạng không lộ thanh danh, cũng thật sự là nhân vật đáng gờm.
[(*) từ «ngũ thập tri thiên mệnh»: đến tuổi 5x thì hiểu được mệnh trời]
Y bên này suy tư, Sở Tích Vi tựa như tâm hữu linh tê, mở miệng nói: “Triệu Băng Nga là từ họ mẹ. Huynh trưởng của nàng là Táng Hồn cung tiền nhiệm cung chủ Hách Liên Trầm.”
Diệp Phù Sinh cả kinh.
Táng Hồn cung hiện giờ tính đến Hách Liên Ngự, bất quá cũng chỉ mới truyền hai đời. Nhưng bọn họ quật khởi nhanh, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ trong vòng ba mươi năm đã thành đầu lĩnh ma đạo, nội bộ cấu kết đan xen, phạm vi thế lực rộng lớn, khó có thể nhổ tận gốc.
Diệp Phù Sinh năm đó chịu thiệt trong tay Hách Liên Ngự, từ đó về sau vẫn luôn chú ý tin tức về Táng Hồn cung. Y tìm hiểu biết đời trước của nó là một đại gia tộc mang họ kép Hách Liên ngoài Tây Nam quan ngoại. Gia tộc Hách Liên truyền thừa trăm năm, tổ tiên là hỗn huyết man nhân, nhiều thế hệ cũng cùng Man tộc thông hôn, lúc trước cùng tiền triều hoàng thất có quan hệ thông gia, trong lúc nhất thời phong quang vô lượng. Thẳng cho đến khi Đại Sở khai quốc, thế lực Hách Liên gia rút lui khỏi trung nguyên, lần nữa quay trở về quan ngoại.
Ba mươi bốn năm trước, nội bộ Hách Liên gia phân liệt. Chủ gia từ từ suy yếu cùng với thế lực ngày càng mạnh mẽ của bàng chi (*) tranh giành địa vị suốt hai năm. Cuối cùng chủ gia diệt tuyệt, bàng chi đắc thắng, thành lập Táng Hồn cung, cung chủ đời thứ nhất chính là Hách Liên Trầm.
[(*) Chủ gia: dòng chính đích truyền/ Bàng chi: dòng phụ]
Diệp Phù Sinh trầm ngâm một khắc: “Ta đối với Hách Liên Trầm hiểu biết chỉ giới hạn trong một quyển ghi chép, trong đó nói người này võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt, là một người làm nên đại sự hiếm thấy, nếu không cũng sẽ không vì Táng Hồn cung vạch ra con đường phía trước. Đáng tiếc hắn lại cố chấp, không hiểu tình thế, đi con đường khác người cho nên không chết tử tế được.”
Mạng lưới tin tức của Lược Ảnh vệ độc bộ thiên hạ, Diệp Phù Sinh biết mấy việc này chẳng có gì lạ. Nghe vậy, Sở Tích Vi cười lạnh một tiếng, bổ sung: “Mười sáu năm trước, giang hồ đồn đãi Hách Liên Trầm bạo bệnh mà chết, Táng Hồn cung chủ từ đó về sau biến thành Hách Liên Ngự, thế lực nội bộ nhanh chóng chuyển dời đến dưới tay hắn. Ngươi cảm thấy việc này hợp tình hợp lý không?”
Diệp Phù Sinh nheo mắt: “Năm đó, Triệu Băng Nga giúp Hách Liên Ngự?”
“Không có Triệu Băng Nga, Hách Liên Ngự muốn thu nạp thế lực tuyệt không dễ dàng như thế. Nhưng nếu là Triệu Băng Nga muốn phản hắn thì sao?” Sở Tích Vi mỉm cười: “Triệu Băng Nga bởi vì hắn mà ngã một cái đau, hiện tại muốn đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Hắn nói đến mờ mịt, Diệp Phù Sinh lại thực sự nhạy cảm ngửi ra một tia huyết tinh hương vị. Chỉ sợ cái chết năm đó của Hách Liên Trầm cùng việc Triệu Băng Nga khuỷu tay vươn ra ngoài còn có sự tình khác.
Hách Liên Ngự dùng lời nói lừa gạt Triệu Băng Nga, hiện giờ người sau biết chân tướng, tự nhiên muốn đòi nợ?
Diệp Phù Sinh tâm niệm rất nhanh quay ngược trở lại, đem tin tức Doanh Tụ tiết lộ cho mình, kết hợp một chút với tình hình Vô Tướng tự hiện giờ, nói: “Ngươi cùng Triệu Băng Nga hợp tác rồi?.”
Hách Liên Ngự bọ ngựa bắt ve sầu, từng nghĩ qua sau lưng mình còn có hoàng tước chờ sẵn?
Ý niệm vừa điểm, Diệp Phù Sinh sờ sờ cằm: “A Nghiêu, ngươi là tính toán trước tiên tìm hiểu rõ ràng hư thực trong Vô Tướng tự, ước lượng số người hữu dụng cùng có thể tin tưởng, tìm hiểu bố trí của Táng Hồn cung … Chờ đến thời điểm xảy ra sự việc, mới đưa lực lượng của mình xuất hiện phải không?”
Sở Tích Vi nhướng mày: “Ta làm không đúng?”
“Rất đúng, chính là còn chưa đủ. Ngủ đông chờ thời là biện pháp tốt, nhưng dễ dàng làm cho mình lâm vào tình thế nguy hiểm. Ngươi nếu mà muốn cùng Hách Liên Ngự cứng đối cứng, thực hiện như vậy không sai. Nhưng nếu nói ngươi muốn mượn cơ hội cắn ngược lại Táng Hồn cung, vậy chỉ dựa vào Bách Quỷ môn là không đủ.”
Đôi mắt Diệp Phù Sinh trong bóng tối cũng sáng lên, tựa như ánh mắt con cáo già không có hảo ý “Trước mắt, ngươi có thể phái người dọc theo con đường xuống núi mà tìm hiểu. Nếu ta đoán không sai, hẳn là sẽ có thu hoạch tốt a…”
Bình luận truyện