Phong Hoa Tuyết

Chương 36: Đùa giỡn



Liễu Thuần (Liễu Huyện lệnh í) ôm mũ cánh chuồn phờ phì phò trở về huyện nha, vào tới chính đường, nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, sắc mặt khôi phục như thường, lấy khăn lau thuốc nhuộm trên mặt, chắp tay sau lưng đi vào hậu viện.

"Lão gia đã trở lại?"

Nha hoàn Thu Cúc đi lên đón, nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn lắp bắp kinh hãi: "Lão gia, huyện quan đại lão gia ngài sao lại bị bẩn thành thế này?"

"Không sao không sao, Thu Cúc, ngươi khiên mộc bồn (thau nước) vào, ta phải gột rửa hết mấy thứ dơ bẩn này."

"Thu Cúc lập tức đi, lão gia ngài về phòng nghỉ ngơi đi ạ!"

"Được."

Đẩy cửa vào phòng, hắn cởi ngoại sam đặt lên, dang tay uốn vai. Thu Cúc bưng thau nước vào phòng. "Lão gia, nước đây ạ, Thu Cúc giúp ngài lau."

"Không cần, ta tự mình làm được, ngươi đi xuống trước đi."

"Vậy lão gia nếu có chuyện gì cần hãy gọi nô tỳ vào ạ."

Thu Cúc lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.

Liễu Thuần chà lau sạch sẽ, thay một bộ ngoại sam mới, suy nghĩ một chút, tìm chốt khóa bên dưới giường, nâng ván giường nên, lộ ra một viên đá phiến to hơn khác thường, đây là cửa vào mật thất. Đẩy phiến đá ra, hắn ở trong phòng sờ soạng một trận tìm ra hai chén rượu cùng một bầu rượu, ngân nga theo thềm đá chậm rãi đi xuống.

Trong thạch động không có ánh sáng mặt trời nên hơi ẩm ướt, loáng thoáng có thể nghe được tiếng hô hấp.

"Lão đệ, ngươi còn sống không?"

Liễu Thuần cầm bầu rượu nhàn nhã đi về phía trước, đến cuối đường là một gian ngục dựng bằng gỗ.

"Hôm nay ta mang theo rượu ngon đến!"

Trong ngục thất là nam nhân quần áo tả tơi sắc mặt vàng vọt ngồi trên đống cỏ khô, tóc râu lộn xộn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Liễu Thuần đẩy phiến đá đi xuống hắn đã nghe thấy, nhưng đối với người này, hắn cũng không muốn để ý tới.

Liễu Thuần cũng không quan tâm, ngồi dưới đất dựa vào song gỗ, dọn chén ra, rót đầy rượu, rồi cầm lấy một chén.

"Uống đi, lê hoa trần nhưỡng (chắc là tên rượu), rất thơm!" Hắn bưng chén rượu ngửa đầu tự nhấp một ngụm. "Nếu là người thường ở trong lao đây chưa được tám năm mười năm chắc đã sớm điên rồi, lão đệ đợi hơn mười lăm năm cư nhiên thần chí còn thanh tỉnh, quả nhiên là ý chí phi phàm. Tại hạ bội phục bội phục a, ha ha."

Nam nhân nhếch lên nụ cười lạnh, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong nhà đá, tựa hồ ngay cả vách tường đều nhẹ run run lên.

"Ha ha, ngươi cư nhiên còn có thể cười được, chống đỡ như vậy không mệt chết sao? Còn không bằng một đao cho mình được thống khoái. Ta cảm thấy thật kỳ quái, Ngự Kiếm sơn trang này đã muốn bị hủy, vì sai còn muốn lưu ngươi? Chủ tử kỳ quái, ngươi cũng kỳ quái, ngươi cái gì cũng không còn, sao không phản ứng gì hết thế?"

Hắn nghiêng người nhìn nam nhân. "Hay là ngươi đã điên thật rồi? Không phải là còn nhớ nữ nhân kia chứ? Ha ha ha, nàng thế nhưng bị phen đại hỏa kia thiêu rụi. Có phải cảm thấy thực châm chọc hay không? Nàng không thuộc về ngươi, cũng không thuộc về ta, mười mấy năm qua, lòng của nàng đều ở trên người người khác, còn sinh hài tử! Đến chết, nàng cũng không biết ngươi ở trong này!"

Nghe câu đó, nam nhân trong ngục giật giật ngón tay, mắt nhắm chậm rãi mở, lại chậm rãi nhắm. Tựa hồ là sớm thành thói quen bị hắn châm chọc khiêu khích.

"Ngươi a, chính là con ghẻ của ta(?)! Đi đâu cũng phải mang theo ngươi, bởi vì ngươi, vận làm quan của ta mấy năm nay vẫn không tốt, thật sự là quá xui! Cơ mà, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết đã lâu, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi thử nghĩ xem, có muốn tìm chủ tử nói giao cái gì đó hắn muốn cho hắn không? Nói không chừng hắn còn có thể thả ngươi một con đường sống đấy."

"Hắn vọng tưởng." Nam nhân bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, ánh mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn chằm chằm Liễu Thuần. "Ta không chỉ không đưa hắn cái gì, mà ta còn muốn lấy mạng hắn. Ha ha, người càn rỡ mệnh sẽ không dài. Ngươi nói với hắn, nếu hắn không giết ta, một ngày kia ta rời nơi này nhất định sẽ đi tìm hắn!"

"Chậc chậc, lời này cũng không được nói lung tung. Có câu nói như thế nào nhỉ, chết tử tế không bằng vẫn còn sống, có ăn có uống được người ta nuôi như vầy không tốt sao? Vũ đao lộng thương có cái gì hay. Đến đến đến, ca ca ta kính ngươi một ly, hãy quên mấy chuyện không vui đi!"

Nam nhân nhìn chằm chằm chén rượu kia, nhích người vươn tay cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, bàn tay dùng sức bóp chén rượu dập nát. Quên? Ha ha, bị nhốt ở nơi không có một chút ánh mặt trời suốt mười lăm năm, tiêu hao thì giờ, mất đi tất cả, nỗi đau này như thế nào có thể quên! Mười lăm năm qua, hắn đem mỗi một thống khổ cùng tra tấn kẻ kia ban cho đều ghi tạc trong lòng. Một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại!

- --

"Cái gì? Ngươi muốn thu Tiểu Mộc làm đồ đệ?" Mặt Lữ Cẩm Hoài hiện rõ vẻ bất khả tử nghị (khó có thể tin). "Ta không có nghe sai chứ Lăng Nhi, ngươi muốn thu nạp đồ đệ? Ngươi không phải vẫn cảm thấy dạy dỗ đồ đệ là chuyện rất phiền toái sao?"

"Giờ ta đổi ý, không được sao?" Tiếu Lăng Nhi bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, môi dính hương rượu, như là thoa một tầng mật, càng thêm phấn nhuận mê người. "Một mình ở Quỷ Quái Môn cũng thực nhàm chán, cân nhắc lại, vẫn nên tìm một người theo bồi ta."

"Lăng Nhi nói lời này không đúng rồi, ngươi làm sao lại một mình đâu. Nếu ngươi nguyện ý, trái tim này của ta đều dâng cho ngươi cầm tiêu khiển." [oa~ (*≧艸≦)]

Tiếu Lăng Nhi nâng cằm: "Tâm của ngươi vẫn là giao cho người khác đi, ta không phải dân thu mua nội tạng, hư thối cũng lấy. Phiền phức." [đủ phũ~]

"Vậy Tiểu Mộc đồng ý?" Lữ Cẩm Hoài gõ gõ bàn, bất mãn nói: "Ngươi muốn nhận đồ đệ, chỉ sợ người ta chưa chắc chịu đâu. Lần trước chúng ta đùa giỡn nàng, nàng không thèm gặp ta, ngươi cũng không khá hơn đâu."

Vừa dứt lời, Lữ Cẩm Hoài chỉ thấy Mộ Dung Tuyết từ trên lầu xuống, hắn vội vàng mở miệng gọi lại, cười hì hì chào hỏi: "Tiểu Mộc, thân thể khỏe hơn chưa?"

"Ân." Mộ Dung Tuyết thản nhiên đáp một câu, ánh mắt liếc đến Tiếu Lăng Nhi ngồi bên cạnh hắn, siết thật chặt nắm tay, như là đã ra một quyết định quan trọng, đi tới chỗ Tiếu Lăng Nhi.

Khóe miệng Tiếu Lăng Nhi mỉm cười, con ngươi sáng ngời mang chút men say, hai má cũng nhiễm phấn hồng, càng hiện lên vẻ xinh đẹp quyến rũ.

"Sao, ngươi có việc muốn nói với ta?"

"Ta, ta......" Mộ Dung Tuyết đứng trước mặt nàng, trù trừ một lúc lâu rốt cuộc mới nặn ra một câu. "Ta nguyện ý trở về với ngươi."

Lữ Cẩm Hoài ngừng ngay việc gõ bàn: "Tiểu Mộc, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta trở về hả? Ngươi có biết Quỷ Quái Môn là cái gì không?"

Mộ Dung Tuyết thành thành thật thật trả lời: "Không biết, nhưng mà ta biết, nàng có thể dạy ta võ công, như vậy đủ rồi."

Lý do không phải cũng hơi...... Híp mắt nhìn thoáng qua Tiếu Lăng Nhi đang cười đến đắc ý, Lữ Cẩm Hoài ai thán một tiếng, về sau, lý do Tiếu Lăng Nhi tìm để cự tuyệt hắn đến thăm càng thêm đủ.

"Kia...... Ta không phải... nên... kính trà cho ngươi sao......"

"Chờ trở về rồi nói sau, ta cũng không muốn người khác được chiếm tiện nghi đồ nhi của ta." Tiếu Lăng Nhi thả chén rượu, nâng cằm tinh tế đánh giá Mộ Dung Tuyết, lật vạt áo đang mở rộng của nàng ra, lộ ra bờ vai nhẵn nhụi trắng bóng, phối hợp với ánh mắt mị hoặc của nàng, một bộ dáng câu nhân mười phần.

"Ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Nữ nhân này, sao mà cứ tùy tiện lộ liền lộ...... Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, tựa đầu nghiêng sang một bên. Còn lữ Cẩm Hoài là bộ dáng sắc lang thèm thuồng nhìn lén. Tiếu Lăng Nhi vẫn chưa để ý đến hắn, ngón tay cong lên kéo vạt áo lại. . truyện ngôn tình

"Ta chỉ đang nghĩ, tiểu đầu gỗ mặc nữ trang, hẳn là hấp dẫn hơn. Nếu thân mình của ngươi không có gì đáng ngại, ngày mai chúng ta liền lên đường trở về. Môn chủ chắc cũng đã trở lại, sẵn dịp, giới thiệu với nàng vị đồ nhi thủy linh linh (ngon miệng @@) này của ta."

"Lăng Nhi, ngươi thật sự chỉ là muốn tìm đồ nhi ở cùng ngươi sao?"

"Làm sao, ngươi cảm thấy ta còn có thể chiếm được cái gì ưu việt trên người nàng đây?"

"Không, không có." Lữ Cẩm Hoài lắc đầu, trong lòng lại buồn bực. Cứ cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn Tiểu Mộc quá không thích hợp, lại ôn nhu lại trìu mến, còn mang theo một tia giảo hoạt. Đối với mình, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng như vậy, chẳng lẽ là thích nha đầu tính trẻ con này muốn đem nàng về trước rồi từ từ dạy sao.

Dạy?

Không có khả năng không có khả năng! Hắn vỗ vỗ đầu, nữ tử cùng nữ tử sao có thể có cảm tình, mình bị hồ đồ mới có thể nghĩ như vậy! Hơn nữa nữ tử như Tiếu Lăng Nhi nếu có thích ai, hẳn phải là nam nhân vĩ đại có thể bảo hộ nàng. Nàng mới không có tính dưỡng nữ sủng giải sầu tịch mịch đâu! [có đó!!]

Thời gian lên đường y theo lời Tiếu Lăng Nhi. Mộ Dung Tuyết cùng vợ chồng Lưu gia nói lời từ biệt, an vị trên xe ngựa Lữ Cẩm Hoài tìm đến.

Đường đi Quỷ Quái Môn xa hơn nhiều so với nàng dự đoán. Xe ngựa ở trên đường đi hai ngày một đêm rồi, vẫn không có ý dừng lại. Thanh Bình cùng Thanh Ngũ thay phiên lái xe, còn Lữ Cẩm Hoài thì nhàn nhã cưỡi ngựa ở phía trước. Mộ Dung Tuyết ngồi lâu đến nỗi eo đau nhức khó nhịn, hơn nữa trên người còn có thương chưa lành, ngồi không xong đứng cũng không được, xoay mặt nhìn Tiếu Lăng Nhi. Nàng nhàn nhã tự đắc nằm nghiêng người, ánh mắt khép hờ, hàng mi nhẹ nhàng rung động, vai phải lộ, cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo.Mảnh vải màu tím bao lấy khuôn ngực, không thể không chế cảnh xuân lộ ra ngoài.

"Tiểu Mộc, háo sắc."

Tiếu Lăng Nhi bỗng nhiên lên tiếng, mở mắt ái muội cười với Mộ Dung Tuyết. Trên mặt Mộ Dung Tuyết nhanh chóng bay lên hai rặng mây đỏ, mới giật mình nhớ lại mình đã nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng một hồi lâu [ai ui Tiểu Tuyết a~~], vội vàng dời tầm mắt.

"Ta, ta không phải cố ý."

"Mặc kệ là cố ý hay không cố ý, Tiểu Mộc không phải đã nhìn sao?"

"...... Đúng, thực xin lỗi......" Hai tay Mộ Dung Tuyết đặt trên đùi, bấu chặt y phục của mình. Tuy nói nàng vừa mới nhìn Tiếu Lăng Nhi mà nghĩ tới chuyện khác, nhưng dù sao, cũng đã nhìn......

"Vậy, ngươi xem đủ chưa? Nếu còn muốn xem, vi sư không ngại hy sinh một chút." [><]

"Không, không cần......" Mặt Mộ Dung Tuyết nóng đến lợi hại. Lần đầu tiên gặp Tiếu Lăng Nhi, nàng đã cảm thấy nàng ta thực yêu mị, lại không ngờ nàng ta lớn gan đến mức dùng lời nói rõ ràng như vậy đến khiêu khích một người cùng là nữ tử như mình. Bỗng nhiên có chút hối hận, mình đây gọi là lên thuyền giặc sao? Nữ nhân như vậy, thật sự có thể dạy mình võ công?

"Tiểu đầu gỗ thật đúng là thẹn thùng, có sắc tâm, không sắc đảm." Tiếu Lăng Nhi đỡ thắt lưng ngồi dậy, vươn tay kéo áo. Mộ Dung Tuyết âm thầm nghĩ, quần áo có phải là quá rộng không, vì sao không đổi cái vừa người một chút chứ.

"Tiểu đầu gỗ."

"Ân."

"Tên thật của ngươi là?"

"Mộ Dung, Mộ Dung Tuyết."

"Mộ Dung Tuyết, ý trắng noãn sao? Thật sự rất giống với ngươi. Về sau, ngươi vẫn kêu là Tiểu Mộc đi, đỡ phải phát sinh chuyện gì nữa. Tên này chỉ có ta biết, hiểu chưa?"

"Ân, đã biết."

"Tiểu Mộc thực ngoan." Tiếu Lăng Nhi nhếch khóe miệng, Mộ Dung Tuyết thay đổi nữ trang giống như đóa sen nhỏ không nhiễm hạt bụi, nhu nhược chọc người thương tiếc. "Ngồi có phải mệt mỏi hay không? Lại đây nằm một lát, ngươi lui tới một góc như vậy cứ như là ta khi dễ ngươi ấy."

"Không cần, ta ngồi......"

Chữ 'được' còn chưa nói ra, thân mình đã bị một cỗ lực đạo kéo về phía trước, Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên ngã vào trong lồng ngực mềm mại của Tiếu Lăng Nhi. Một cỗ hương khí lập tức xông vào mũi, nàng kinh hoảng muốn ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng cười từ đỉnh đầu truyền tới.

"Tiểu đầu gỗ, sao ngươi cố chấp như vậy, ta có thể ăn ngươi chăng?"

Cằm của nàng đặt trên vai mình, lúc nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào tai gây một trận ngứa ngáy. Mộ Dung Tuyết nằm trong lòng nàng, khẩn trương đến nỗi không dám cử động chút xíu nào. Nếu nói từ trước nàng không cảm thấy hai nữ tử ôm nhau có cái gì không ổn, thì từ khi gặp Mạc Tử Ngôn rồi cũng nàng có tình cảm, thân thể trì độn như được thức tỉnh, thậm chí đôi khi còn rất mẫn cảm. Nàng sợ hãi, sợ sẽ có người đối xử với nàng giống Mạc Tử Ngôn.

Cằm bị nắm, sự thấp thỏm của nàng bị Tiếu Lăng Nhi thu vào đáy mắt, trấn an xoa đầu của nàng: "Đừng sợ, ta là sư phụ ngươi, sư phụ sẽ không thương tổn đồ nhi. Về sau ngươi theo ta, ta cũng sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi.

"Ân." Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng đáp lời, thân thể cứng ngắc buông lỏng không ít, là mình nghĩ nhiều đi.

"Tiểu Mộc."

"Ân."

"Ta ôm ngươi, có cảm giác an tâm một chút không?"

"Ân."

"Tiểu Mộc."

"Ân."

"Tiểu Mộc lớn như vậy, có từng thích người nào chưa?"

"...... Từng có...... Nhưng mà, về sau sẽ không có."

"Ngươi khẳng định nhanh như vậy? Chuyện tình cảm, không thể nói chính xác." Tiếu Lăng Nhi kéo nàng vào lòng, từng chút nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng. "Nói như vậy, người kia ở trong lòng ngươi nhất định có vị trí rất trọng yếu, cảm tình ngươi đối với hắn rất sâu."

Mộ Dung Tuyết theo bản năng xiết chặt tay. "Không, ta không thương nàng, giữa chúng ta cái gì cũng không có, nàng lưu cho ta, chỉ còn lại hận."

"Không có yêu, sao mà hận?" Tiếu Lăng Nhi than nhẹ một tiếng. Ở tuổi của Mộ Dung Tuyết, nên được cha mẹ phủng trong lòng bàn tay hảo hảo yêu thương, nếu có trượng phu, cũng phải dùng mọi cách che chở. Nhưng nàng lại gặp toàn chuyện khổ đau, không chỉ có để lại vết sẹo ở trên người, trong tâm cũng bị thương, chịu ủy khuất thật là không ít. "Sau này Quỷ Quái Môn chính là nhà của ngươi. Các sư huynh sư đệ đều là người thân của ngươi, có ủy khuất gì, khổ sở gì, cứ việc nói ra, không cần nghẹn trong lòng, biết không? Bất quá, Lữ sư thúc kia của ngươi là không dùng được, cả ngày một bụng tâm địa gian giảo (gian trá, giảo hoạt), không tính là người tốt gì. Hắn thích cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, ngươi chú ý, đừng để hắn chiếm tiện nghi."

Nếu Lữ Cẩm Hoài ở trong xe, khẳng định sẽ hô to oan uổng [^^]. Người ta thật đủ săn sóc che chở còn có vì người âu yếm sử dụng đủ mọi thủ đoạn, cuối cùng cư nhiên bị đánh giá là kẻ có tâm địa gian giảo, còn dặn đồ đề phải đề phòng mình. Nếu là chính tai nghe được, đại khái tâm sẽ vỡ nát rối tinh rối mù. Nhưng hắn lại ở ngoài cưỡi ngựa, tự nhiên cái gì cũng không nghe thấy, mà Mộ Dung Tuyết đương nhiên nghe lời gật gật đầu, đem lời nói của Tiếu Lăng Nhi đều ghi tạc trong lòng. Ai bảo nàng giờ là sư phụ của mình chứ, mẫu thân đã chết, cha cùng ca ca lại không biết tung tích, sinh tử không rõ, người thân cận với nàng nhất, chỉ có người này.

Editor có lời muốn nói: Hẹn hặp lại vào ngày 4/10! o((*^▽^*))o

Ps: cầu like, cầu nhắn lại =))

D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện