Phong Khí Quan Trường
Chương 285: Ban liên tục
Đến hạ dụ, Cồn Giang chảy theo hình chữ sính (之), ba địa khu bờ bắc là Túc Dự, Đông Hoa, Từ Thành làm nên bố cục hình chữ phẩm (形), một nam hai bắc.
Theo lẽ thường, giữa Đông Hoa và Từ Thành cũng có một đoạn tiếp giáp ngắn, có điều gò đồi bình nguyên Hoàng Hoài giữa hai vùng đột ngột đẩy lên, hình thành nên một rặng núi ven biển cao quá ngàn mét, sâu dọc hơn 2000 cây số vuông.
Nội thành Đông Hoa và trung tâm Từ Thành cách nhau cỡ 120 km, nhưng bị núi lớn chắn ngang, trừ đường thôn huyện và tiểu đạo rìa núi, còn thì không có đường cao tốc nối lẫn nhau.
Quốc lộ 310 được xây dựng men theo sông Cồn Giang, xỏ xuyên địa khu mặt nam Hoài Hải. Nếu ở Đông Hoa mà có việc gì phải tới Từ Thành, thường sẽ đi theo đường 310 bằng cách vòng qua Túc Dự.
Tuy là quốc lộ nhưng mặt đường còn không rộng thoáng bằng công lộ Mai Hạc hay Chử Khê mà Mai Khê vừa xây.
Sau khi qua Túc Dự, từ ngã ba Đông Bắc thành phố, hai bên đường có rất nhiều kiến trúc lấn chiếm lòng lề đường, cộng thêm hai bên đường dừng đỗ rất nhiều phương tiện, người tham gia giao thông lại lộn xộn, khiến Thiệu Chinh phải đi với tốc độ rùa bò 30km/h.
Lúc qua Nghi Nam, trên đường lại đụng phải một vụ tai nạn, giao thông ách tắc kinh khủng, cảnh sát giao thông lại chẳng thấy đâu. Giày vò hơn một giờ mới thông xe; lộ trình hơn 200 cây số nhưng phải mất tròn 6 tiếng đồng hồ mới đến được Từ Thành.
Xe đến nhà khách, trực tiếp chạy thẳng vào trong sân, Tôn Á Lâm vội nhảy xuống, vươn vai giãn lưng giãn cốt, oán thán:
“Hoài Hải phát triển chậm không phải không có duyên cớ a. Cậu nói thử xem, năm 91 đã bắt đầu có quy hoạch xây đường cao tốc Từ Đông, ba năm qua rồi, đã thấy tí động tĩnh nào đâu? Trừ bà đây không sợ khó, không sợ khổ, đổi lại là người khác, có quỷ mới chịu tới Đông Hoa đầu tư, làm việc…”
Vì tránh sưng chân khi ngồi lâu trên xe, Thẩm Hoài phải cởi giày ra cho thoáng, giờ mới ngồi xổm trên xe đi giày vào.
Các địa thị của Hoài Hải đều sớm có quy hoạch phát triển. Riêng như Đông Hoa chẳng hạn, không chỉ đường cao tốc Từ Đông, mà đường sắt Đông Diên đi song song với nó, cả đường cao tốc Đông Phố nối giữa nội thành và huyện Hà Phố, rồi hải cảng Phố Vịnh đều sớm xuất hiện trên giấy vẽ, nhưng muốn đem họa đồ biến thành thực tế, trước hết là phải có tiền.
Thẩm Hoài có xem qua phương án cao tốc Từ Đông của sở giao thông tỉnh, là thiết kế bốn làn xe, tuy không thể nói là tối ưu, bởi vì lộ trình phải vòng qua Túc Dự nên bị kéo dài không nhỏ; nhưng sau khi xây xong, ít nhất có thể rút ngắn thời gian từ Đông Hoa đến Từ Thành xuống dưới ba giờ; nối liền ba thành phố có mối liên hệ gần gũi là Đông Hoa, Túc Dự, Từ Thành, tạo điều kiện phát triển khu tam giác kinh tế bờ bắc Cồn Giang, xúc tiến phát triển công nghiệp, ý nghĩa rất quan trọng.
Dự án đã được các ban ngành liên quan thông qua, công tác ban đầu đã làm xong gần hết, nhưng trừ tiền từ sở giao đông đổ xuống, còn cần địa phương bỏ ra 2 tỷ tiền kiến thiết… Vấn đề chẹn cứng ở chỗ này; trên tỉnh có thể chen ra một bộ phận, Từ Thành có thể chen một phần, nhưng Túc Dự, Đông Hoa cầm không nổi phần mình, bởi thế trọn cả công trình kéo đến hiện nay vẫn chưa được thực thi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài cũng chỉ biết than dài, buộc lại dây giày, đứng lên, an ủi Tôn Á Lâm: “Điền Gia Canh đến Hoài Hải đều cố gắng thúc đẩy công tác mặt này, yêu cầu tỉnh chính phủ ra mặt gom góp toàn bộ tiền đầu tư kiến thiết, như thế không cần khiến các địa thị đẩy tới đẩy lui nữa, tôi nghĩ chắc năm sau có thể bắt tay vào thực hiện được.”
“Mong rằng Điền Gia Canh có thể làm chút thực tế.” Tôn Á Lâm về nước làm việc chưa đến hai năm, nhưng cũng tính là mài được không sai rồi, đối với hiệu suất của chính quyền địa phương nơi đây không mong đợi gì quá nhiều, cũng biết có chút chuyện không phải cứ bí thư tỉnh ủy ra mặt thúc đẩy là có thể làm thành, tuyến dưới thiếu gì cớ để mượn, để đùn đẩy, khiến cả bí thư tỉnh ủy cũng thúc thủ bó tay.
Giống như nhà khách ở Bắc Kinh, nhà khách ở Từ Thành trên thực tế là nơi làm việc cho nhân viên chính quyền Đông Hoa ở trên tỉnh.
Nhà khách này được cải tạo lại từ một khách sạn cũ có từ thời dân quốc.
Trừ lầu chính cao bốn tầng, cũng là khu mở cửa đón khách trọ bình thường, sau lưng lầu chính, men con kênh còn có vài căn biệt thự quy mô khá nhỏ có từ những năm 80, tổ thành chỉnh thể nhà khách Đông Hoa.
Nhà khách Đông Hoa nằm giữa rừng cây cối um tùm, kiến trúc khá cũ, sơn phủ rêu xanh, không quá bắt mắt. Lầu chính thì không có gì, nhưng mấy căn biệt thự men kênh chủ yếu làm chỗ ăn nghỉ cho lãnh đạo thành phố khi lên tỉnh công tác, đều chiếu theo tiêu chuẩn khách sạn 3 sao để bố trí, hoàn cảnh và điều kiện ăn ở đều không sai.
Các khu huyện tuyến dưới của Đông Hoa, bao gồm cả xí nghiệp lớn trực thuộc thành phố như thị thép đều có nơi làm việc riêng ở Từ Thành, chỗ kiêm kinh doanh, chỗ thuần túy là cơ quan làm việc, nhưng đại đa đều không ở chung một chỗ.
Rốt cuộc lãnh đạo khu huyện và những nhân vật như Cố Đồng đều là nhân vật một tay che trời dưới địa phương, không ai muốn lên tỉnh lại phải sinh hoạt dưới mí mắt lãnh đạo thành phố cả.
Duy có nơi làm việc của khu Đường Ấp là trực tiếp đặt luôn trong nhà khách Đông Hoa, chiếm một lầu phụ ba tầng, bên trong cũng có sảnh ăn và phòng khách, chỉ là không mở cửa cho thuê ra ngoài.
Thẩm Hoài thích khung cảnh u tĩnh nơi này, hoàn toàn thoáng mát, quang đãng, nếu muốn ngủ qua đêm trên tỉnh, hắn toàn lại đây cả. Dù sao đây cũng là tòa lầu riêng biệt, đi vào không cần đăng ký qua lầu chính, sẽ không kinh động người khác trong thị ủy.
Thiệu Chinh đã theo Thẩm Hoài qua chỗ này mấy lần, trực tiếp lái xe vào bãi đỗ trước lầu, người phụ trách Trương Thác thấy vội đẩy cửa chạy ra nghênh tiếp: “Đã trễ thế này còn tưởng Thẩm khu trưởng có việc dây dưa, sợ hôm nay chưa lên tỉnh được…”
“Trên đường bị kẹt xe, trễ mất mấy tiếng đồng hồ.” Thẩm Hoài nói.
Ngoài trời gió rét thấu xương, Trương Thác đẩy cửa lớn ra, mời đám Thẩm Hoài vào trong.
Điều chỉnh nhân sự đưa Dương Ngọc Quyền lên thị ủy đảm nhiệm phó thị trưởng và Thẩm Hoài kiêm nhiệm phó khu trưởng còn thiếu trình tự ở Nhân Đại, nên chưa chính thức công bố. Nhưng cũng như tin Phan Thạch Hoa nhảy một bước lên bí thư khu ủy, chuyện này đối với người từng là thư ký cho Dương Ngọc Quyền, mới được điều lên Từ Thành là Trương Thác thì không phải cái gì bí mật nữa rồi.
Đương nhiên Trương Thác có thể chọn theo Dương Ngọc Quyền lên thị ủy, nhưng đối với Trương Thác, kẻ năm nay đã 35 tuổi, chức vụ là phó khoa, thì lúc này theo Dương Ngọc Quyền lên thị ủy phát triển sẽ rất lúng túng.
Sau khi cân nhắc, Dương Ngọc Quyền quyết định, nhân lúc chưa rời Đường Ấp, cho ban liên lạc của khu ở Từ Thành thêm hàm ban đầu tư. Trói cả hai công tác lại một chỗ, đồng thời đem Trương Thác phái tới Từ Thành làm quản lý, kiêm nhiệm phó cục trưởng cục đầu tư, ngoài sáng là vạch khối này ra khỏi khu ủy, quy khu chính phủ phân quản, nhưng thực tế là hoạch vào địa bàn của Thẩm Hoài. Về sau nếu Phan Thạch Hoa muốn nhúng tay cũng phải có chỗ cố kỵ, không dám tùy ý đem Trương Thác đá văng đi, đổi thành tay chân thân tín.
Phan Thạch Hoa cũng rất buồn bực, Dương Ngọc Quyền còn chưa rời Đường Ấp, hắn chỉ biết trừng mắt nhìn Dương Ngọc Quyền bố trí nốt những quân bài còn lại mà không làm gì được.
Nửa tháng sau khi Trương Thác điều lên Từ Thành, có hai lần Phan Thạch Hoa lên tỉnh thành họp, song đều trú ở bên ngoài, bên này có công vụ gì mới gọi Trương Thác làm thay.
Tòa lầu này được thiết kế theo phong cách hội quán những năm đầu thập niên 80, cao ba tầng, tầng ba bố trí khu phòng khách cao cấp, tầng hai là sảng khách quý, phòng hội nghị và hai phòng ăn, một lớn một nhỏ, tầng dưới cùng là đại sảnh, khu làm việc và phòng bếp…. Tất tần tật có bảy nhân viên, kể cả đầu bếp, phục vụ, tất cả đều do khu Đường Ấp phái tới, nhân viên phục vụ toàn là người trẻ đẹp, ngoại hình ưa nhìn. Từ những chi tiết này, có thể nhìn ra, bề ngoài tiền lương cho quan viên hành chính rất thấp, nhưng đãi ngộ ưu việt thì không phải người bình thường có thể so nổi.
Đây là căn nguyên khiến tuyệt đại đa số thà làm đầu gà chứ không chịu làm đuôi phượng… Lãnh đạo khu huyện nhìn qua chỉ là tên quan thất phẩm tép riu, nhưng trừ thiểu số thời gian phải lởn vởn “đi nhẹ nói khẽ” trước mặt lãnh đạo thành phố, tuyệt đại đa số thời gian còn lại đều được người hầu hạ từ đầu tới chân, mà những quan viên cấp tỉnh sảnh trong các bộ ủy, mặc dù cấp bậc cao, song thời gian làm vương làm tướng lại ít, thời gian làm con làm cháu cho sếp thì nhiều… Thế nên rất nhiều người từng cảm khái: Sảnh trưởng cũng tốt, cục trưởng cũng tốt, mà không trấn trưởng cũng tốt nốt. Trên bản chất, chúng không hề khác biệt nhau nhiều.
Tôn Á Lâm mệt bã người, vừa vào phòng là không ló mặt đi đâu nữa, nàng còn phải phụ trách liên lạc với đám Diêu Vinh Hoa nữa. Thẩm Hoài về phòng, trước tắm rửa một cái, rồi dẫn Thiệu Chinh xuống tầng gặp Trương Thác và nói chuyện với các nhân viên, xem xét tình hình chuẩn bị yến tiệc.
Trừ khu công nghiệp cảng Mai Khê, khu Đường Ấp còn chưa có khu khai phát nào có thể dùng để kêu gọi đầu tư. Sau khi đảm nhiệm phó khu trưởng, dù công tác đầu tư không do hắn phân quản, những người khác muốn làm đều khó mà làm nổi, dù có làm được, chủ yếu vẫn là phục vụ cho khu công nghiệp trong tay Thẩm Hoài…
Thẩm Hoài biết muốn làm tốt công tác kêu gọi đầu tư, ban liên lạc của khu chính phủ ở trên tỉnh và các thành thị là một nguồn lực rất trọng yếu, phải lợi dụng cho tốt; không thể chỉ biết hầu hạ lãnh đạo, mà trình báo dự án, đốc thúc công vụ, tổ chức hoạt động thương vụ, giới thiệu thực tế khu công nghiệp cho nhà đầu tư, những việc này đều có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Thẩm Hoài hàn huyên một chút về công tác của ban liên lạc với Trương Thác, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc nhân viên đã qua thông báo nói đám Lý Cốc, Diêu Vinh Hoa đã tới.
Thẩm Hoài đứng lên, gọi Tôn Á Lâm cùng xuống lầu nghênh tiếp.
Diêu Vinh Hoa và Lý Cốc chân trước chân sau tới nơi, Lý Cốc tới một mình, tự thân lái xe.
Đợi dừng xe hẳn, Thẩm Hoài và Diêu Vinh Hoa chạy lại bắt tay, nói: “Thật xin lỗi, tôi lỡ có hẹn trước với giám đốc Diêu. Cũng khó được có cơ hội mời giám đốc Diêu, giám đốc Trương làm khách thế này, không thể lỡ được, đành để Lý chủ nhiệm chịu thiệt chút, cùng đến chỗ rách nát này ăn cơm. Một bàn tiệc mời hai khách, có chỗ nào không phải, mong Lý chủ nhiệm bỏ quá cho…”
“… Cậu nói thế lại thành xa lạ rồi.” Lý Cốc cười, nói: “Sau khi xuống Hoài Hải, tôi cũng đã gặp qua giám đốc Diêu, giám đốc Trương mấy lần, tiếc là chưa có cơ hội ngồi chung mâm, cậu làm thế là giúp bọn tôi đấy chứ.”
Diêu Vinh Hoa cũng ha ha cười lớn; giám đốc chi nhánh ngân hàng TQ Trương Kiến Hoa mà Thẩm Hoài nhờ Diêu Vinh Hoa ra mặt mời cũng cười sảng lãng, nhiệt tình bắt tay với Lý Cốc.
Đúng lúc này có hai chiếc xe chạy tới, chiếc đi đằng trước mở cửa ra, Thẩm Hoài thấy “phụ thân” mình, Tống Bính Sinh mặt trầm như nước, liền cười nhẹ nói với Diêu Vinh Hoa, Trương Kiến Hoa, Lý Cốc: “Ba tôi cũng đến rồi…” Nhưng mà nhìn thấy gương mặt lãnh diễm như sương tháng ba của Tạ Chỉ ngồi ở xe sau, Thẩm Hoài nhịn không nổi nhíu mày, thầm nói: Bà cô này sao cũng đến đây?
Theo lẽ thường, giữa Đông Hoa và Từ Thành cũng có một đoạn tiếp giáp ngắn, có điều gò đồi bình nguyên Hoàng Hoài giữa hai vùng đột ngột đẩy lên, hình thành nên một rặng núi ven biển cao quá ngàn mét, sâu dọc hơn 2000 cây số vuông.
Nội thành Đông Hoa và trung tâm Từ Thành cách nhau cỡ 120 km, nhưng bị núi lớn chắn ngang, trừ đường thôn huyện và tiểu đạo rìa núi, còn thì không có đường cao tốc nối lẫn nhau.
Quốc lộ 310 được xây dựng men theo sông Cồn Giang, xỏ xuyên địa khu mặt nam Hoài Hải. Nếu ở Đông Hoa mà có việc gì phải tới Từ Thành, thường sẽ đi theo đường 310 bằng cách vòng qua Túc Dự.
Tuy là quốc lộ nhưng mặt đường còn không rộng thoáng bằng công lộ Mai Hạc hay Chử Khê mà Mai Khê vừa xây.
Sau khi qua Túc Dự, từ ngã ba Đông Bắc thành phố, hai bên đường có rất nhiều kiến trúc lấn chiếm lòng lề đường, cộng thêm hai bên đường dừng đỗ rất nhiều phương tiện, người tham gia giao thông lại lộn xộn, khiến Thiệu Chinh phải đi với tốc độ rùa bò 30km/h.
Lúc qua Nghi Nam, trên đường lại đụng phải một vụ tai nạn, giao thông ách tắc kinh khủng, cảnh sát giao thông lại chẳng thấy đâu. Giày vò hơn một giờ mới thông xe; lộ trình hơn 200 cây số nhưng phải mất tròn 6 tiếng đồng hồ mới đến được Từ Thành.
Xe đến nhà khách, trực tiếp chạy thẳng vào trong sân, Tôn Á Lâm vội nhảy xuống, vươn vai giãn lưng giãn cốt, oán thán:
“Hoài Hải phát triển chậm không phải không có duyên cớ a. Cậu nói thử xem, năm 91 đã bắt đầu có quy hoạch xây đường cao tốc Từ Đông, ba năm qua rồi, đã thấy tí động tĩnh nào đâu? Trừ bà đây không sợ khó, không sợ khổ, đổi lại là người khác, có quỷ mới chịu tới Đông Hoa đầu tư, làm việc…”
Vì tránh sưng chân khi ngồi lâu trên xe, Thẩm Hoài phải cởi giày ra cho thoáng, giờ mới ngồi xổm trên xe đi giày vào.
Các địa thị của Hoài Hải đều sớm có quy hoạch phát triển. Riêng như Đông Hoa chẳng hạn, không chỉ đường cao tốc Từ Đông, mà đường sắt Đông Diên đi song song với nó, cả đường cao tốc Đông Phố nối giữa nội thành và huyện Hà Phố, rồi hải cảng Phố Vịnh đều sớm xuất hiện trên giấy vẽ, nhưng muốn đem họa đồ biến thành thực tế, trước hết là phải có tiền.
Thẩm Hoài có xem qua phương án cao tốc Từ Đông của sở giao thông tỉnh, là thiết kế bốn làn xe, tuy không thể nói là tối ưu, bởi vì lộ trình phải vòng qua Túc Dự nên bị kéo dài không nhỏ; nhưng sau khi xây xong, ít nhất có thể rút ngắn thời gian từ Đông Hoa đến Từ Thành xuống dưới ba giờ; nối liền ba thành phố có mối liên hệ gần gũi là Đông Hoa, Túc Dự, Từ Thành, tạo điều kiện phát triển khu tam giác kinh tế bờ bắc Cồn Giang, xúc tiến phát triển công nghiệp, ý nghĩa rất quan trọng.
Dự án đã được các ban ngành liên quan thông qua, công tác ban đầu đã làm xong gần hết, nhưng trừ tiền từ sở giao đông đổ xuống, còn cần địa phương bỏ ra 2 tỷ tiền kiến thiết… Vấn đề chẹn cứng ở chỗ này; trên tỉnh có thể chen ra một bộ phận, Từ Thành có thể chen một phần, nhưng Túc Dự, Đông Hoa cầm không nổi phần mình, bởi thế trọn cả công trình kéo đến hiện nay vẫn chưa được thực thi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài cũng chỉ biết than dài, buộc lại dây giày, đứng lên, an ủi Tôn Á Lâm: “Điền Gia Canh đến Hoài Hải đều cố gắng thúc đẩy công tác mặt này, yêu cầu tỉnh chính phủ ra mặt gom góp toàn bộ tiền đầu tư kiến thiết, như thế không cần khiến các địa thị đẩy tới đẩy lui nữa, tôi nghĩ chắc năm sau có thể bắt tay vào thực hiện được.”
“Mong rằng Điền Gia Canh có thể làm chút thực tế.” Tôn Á Lâm về nước làm việc chưa đến hai năm, nhưng cũng tính là mài được không sai rồi, đối với hiệu suất của chính quyền địa phương nơi đây không mong đợi gì quá nhiều, cũng biết có chút chuyện không phải cứ bí thư tỉnh ủy ra mặt thúc đẩy là có thể làm thành, tuyến dưới thiếu gì cớ để mượn, để đùn đẩy, khiến cả bí thư tỉnh ủy cũng thúc thủ bó tay.
Giống như nhà khách ở Bắc Kinh, nhà khách ở Từ Thành trên thực tế là nơi làm việc cho nhân viên chính quyền Đông Hoa ở trên tỉnh.
Nhà khách này được cải tạo lại từ một khách sạn cũ có từ thời dân quốc.
Trừ lầu chính cao bốn tầng, cũng là khu mở cửa đón khách trọ bình thường, sau lưng lầu chính, men con kênh còn có vài căn biệt thự quy mô khá nhỏ có từ những năm 80, tổ thành chỉnh thể nhà khách Đông Hoa.
Nhà khách Đông Hoa nằm giữa rừng cây cối um tùm, kiến trúc khá cũ, sơn phủ rêu xanh, không quá bắt mắt. Lầu chính thì không có gì, nhưng mấy căn biệt thự men kênh chủ yếu làm chỗ ăn nghỉ cho lãnh đạo thành phố khi lên tỉnh công tác, đều chiếu theo tiêu chuẩn khách sạn 3 sao để bố trí, hoàn cảnh và điều kiện ăn ở đều không sai.
Các khu huyện tuyến dưới của Đông Hoa, bao gồm cả xí nghiệp lớn trực thuộc thành phố như thị thép đều có nơi làm việc riêng ở Từ Thành, chỗ kiêm kinh doanh, chỗ thuần túy là cơ quan làm việc, nhưng đại đa đều không ở chung một chỗ.
Rốt cuộc lãnh đạo khu huyện và những nhân vật như Cố Đồng đều là nhân vật một tay che trời dưới địa phương, không ai muốn lên tỉnh lại phải sinh hoạt dưới mí mắt lãnh đạo thành phố cả.
Duy có nơi làm việc của khu Đường Ấp là trực tiếp đặt luôn trong nhà khách Đông Hoa, chiếm một lầu phụ ba tầng, bên trong cũng có sảnh ăn và phòng khách, chỉ là không mở cửa cho thuê ra ngoài.
Thẩm Hoài thích khung cảnh u tĩnh nơi này, hoàn toàn thoáng mát, quang đãng, nếu muốn ngủ qua đêm trên tỉnh, hắn toàn lại đây cả. Dù sao đây cũng là tòa lầu riêng biệt, đi vào không cần đăng ký qua lầu chính, sẽ không kinh động người khác trong thị ủy.
Thiệu Chinh đã theo Thẩm Hoài qua chỗ này mấy lần, trực tiếp lái xe vào bãi đỗ trước lầu, người phụ trách Trương Thác thấy vội đẩy cửa chạy ra nghênh tiếp: “Đã trễ thế này còn tưởng Thẩm khu trưởng có việc dây dưa, sợ hôm nay chưa lên tỉnh được…”
“Trên đường bị kẹt xe, trễ mất mấy tiếng đồng hồ.” Thẩm Hoài nói.
Ngoài trời gió rét thấu xương, Trương Thác đẩy cửa lớn ra, mời đám Thẩm Hoài vào trong.
Điều chỉnh nhân sự đưa Dương Ngọc Quyền lên thị ủy đảm nhiệm phó thị trưởng và Thẩm Hoài kiêm nhiệm phó khu trưởng còn thiếu trình tự ở Nhân Đại, nên chưa chính thức công bố. Nhưng cũng như tin Phan Thạch Hoa nhảy một bước lên bí thư khu ủy, chuyện này đối với người từng là thư ký cho Dương Ngọc Quyền, mới được điều lên Từ Thành là Trương Thác thì không phải cái gì bí mật nữa rồi.
Đương nhiên Trương Thác có thể chọn theo Dương Ngọc Quyền lên thị ủy, nhưng đối với Trương Thác, kẻ năm nay đã 35 tuổi, chức vụ là phó khoa, thì lúc này theo Dương Ngọc Quyền lên thị ủy phát triển sẽ rất lúng túng.
Sau khi cân nhắc, Dương Ngọc Quyền quyết định, nhân lúc chưa rời Đường Ấp, cho ban liên lạc của khu ở Từ Thành thêm hàm ban đầu tư. Trói cả hai công tác lại một chỗ, đồng thời đem Trương Thác phái tới Từ Thành làm quản lý, kiêm nhiệm phó cục trưởng cục đầu tư, ngoài sáng là vạch khối này ra khỏi khu ủy, quy khu chính phủ phân quản, nhưng thực tế là hoạch vào địa bàn của Thẩm Hoài. Về sau nếu Phan Thạch Hoa muốn nhúng tay cũng phải có chỗ cố kỵ, không dám tùy ý đem Trương Thác đá văng đi, đổi thành tay chân thân tín.
Phan Thạch Hoa cũng rất buồn bực, Dương Ngọc Quyền còn chưa rời Đường Ấp, hắn chỉ biết trừng mắt nhìn Dương Ngọc Quyền bố trí nốt những quân bài còn lại mà không làm gì được.
Nửa tháng sau khi Trương Thác điều lên Từ Thành, có hai lần Phan Thạch Hoa lên tỉnh thành họp, song đều trú ở bên ngoài, bên này có công vụ gì mới gọi Trương Thác làm thay.
Tòa lầu này được thiết kế theo phong cách hội quán những năm đầu thập niên 80, cao ba tầng, tầng ba bố trí khu phòng khách cao cấp, tầng hai là sảng khách quý, phòng hội nghị và hai phòng ăn, một lớn một nhỏ, tầng dưới cùng là đại sảnh, khu làm việc và phòng bếp…. Tất tần tật có bảy nhân viên, kể cả đầu bếp, phục vụ, tất cả đều do khu Đường Ấp phái tới, nhân viên phục vụ toàn là người trẻ đẹp, ngoại hình ưa nhìn. Từ những chi tiết này, có thể nhìn ra, bề ngoài tiền lương cho quan viên hành chính rất thấp, nhưng đãi ngộ ưu việt thì không phải người bình thường có thể so nổi.
Đây là căn nguyên khiến tuyệt đại đa số thà làm đầu gà chứ không chịu làm đuôi phượng… Lãnh đạo khu huyện nhìn qua chỉ là tên quan thất phẩm tép riu, nhưng trừ thiểu số thời gian phải lởn vởn “đi nhẹ nói khẽ” trước mặt lãnh đạo thành phố, tuyệt đại đa số thời gian còn lại đều được người hầu hạ từ đầu tới chân, mà những quan viên cấp tỉnh sảnh trong các bộ ủy, mặc dù cấp bậc cao, song thời gian làm vương làm tướng lại ít, thời gian làm con làm cháu cho sếp thì nhiều… Thế nên rất nhiều người từng cảm khái: Sảnh trưởng cũng tốt, cục trưởng cũng tốt, mà không trấn trưởng cũng tốt nốt. Trên bản chất, chúng không hề khác biệt nhau nhiều.
Tôn Á Lâm mệt bã người, vừa vào phòng là không ló mặt đi đâu nữa, nàng còn phải phụ trách liên lạc với đám Diêu Vinh Hoa nữa. Thẩm Hoài về phòng, trước tắm rửa một cái, rồi dẫn Thiệu Chinh xuống tầng gặp Trương Thác và nói chuyện với các nhân viên, xem xét tình hình chuẩn bị yến tiệc.
Trừ khu công nghiệp cảng Mai Khê, khu Đường Ấp còn chưa có khu khai phát nào có thể dùng để kêu gọi đầu tư. Sau khi đảm nhiệm phó khu trưởng, dù công tác đầu tư không do hắn phân quản, những người khác muốn làm đều khó mà làm nổi, dù có làm được, chủ yếu vẫn là phục vụ cho khu công nghiệp trong tay Thẩm Hoài…
Thẩm Hoài biết muốn làm tốt công tác kêu gọi đầu tư, ban liên lạc của khu chính phủ ở trên tỉnh và các thành thị là một nguồn lực rất trọng yếu, phải lợi dụng cho tốt; không thể chỉ biết hầu hạ lãnh đạo, mà trình báo dự án, đốc thúc công vụ, tổ chức hoạt động thương vụ, giới thiệu thực tế khu công nghiệp cho nhà đầu tư, những việc này đều có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Thẩm Hoài hàn huyên một chút về công tác của ban liên lạc với Trương Thác, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc nhân viên đã qua thông báo nói đám Lý Cốc, Diêu Vinh Hoa đã tới.
Thẩm Hoài đứng lên, gọi Tôn Á Lâm cùng xuống lầu nghênh tiếp.
Diêu Vinh Hoa và Lý Cốc chân trước chân sau tới nơi, Lý Cốc tới một mình, tự thân lái xe.
Đợi dừng xe hẳn, Thẩm Hoài và Diêu Vinh Hoa chạy lại bắt tay, nói: “Thật xin lỗi, tôi lỡ có hẹn trước với giám đốc Diêu. Cũng khó được có cơ hội mời giám đốc Diêu, giám đốc Trương làm khách thế này, không thể lỡ được, đành để Lý chủ nhiệm chịu thiệt chút, cùng đến chỗ rách nát này ăn cơm. Một bàn tiệc mời hai khách, có chỗ nào không phải, mong Lý chủ nhiệm bỏ quá cho…”
“… Cậu nói thế lại thành xa lạ rồi.” Lý Cốc cười, nói: “Sau khi xuống Hoài Hải, tôi cũng đã gặp qua giám đốc Diêu, giám đốc Trương mấy lần, tiếc là chưa có cơ hội ngồi chung mâm, cậu làm thế là giúp bọn tôi đấy chứ.”
Diêu Vinh Hoa cũng ha ha cười lớn; giám đốc chi nhánh ngân hàng TQ Trương Kiến Hoa mà Thẩm Hoài nhờ Diêu Vinh Hoa ra mặt mời cũng cười sảng lãng, nhiệt tình bắt tay với Lý Cốc.
Đúng lúc này có hai chiếc xe chạy tới, chiếc đi đằng trước mở cửa ra, Thẩm Hoài thấy “phụ thân” mình, Tống Bính Sinh mặt trầm như nước, liền cười nhẹ nói với Diêu Vinh Hoa, Trương Kiến Hoa, Lý Cốc: “Ba tôi cũng đến rồi…” Nhưng mà nhìn thấy gương mặt lãnh diễm như sương tháng ba của Tạ Chỉ ngồi ở xe sau, Thẩm Hoài nhịn không nổi nhíu mày, thầm nói: Bà cô này sao cũng đến đây?
Bình luận truyện