Phong Khí Quan Trường

Chương 345: Người Nhật khen ngợi



Triệu Thu Hoa quyết định dùng yến trong Chử Viên khiến cho nhân viên phụ trách chiêu đãi của thị ủy cũng như phía Chử Viên trở tay không kịp, nhất thời loạn cả lên.

Theo ý kiến Lưu Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa, thực phẩm, đầu bếp và nhân viên phục vụ đều phải lập từ điều ở Nam viên sang, chỉ mượn Chử Viên làm nơi thiết yến thôi.

Nếu làm thế này, đối với Chử Viên không có lợi ích gì rõ rệt cả.

Tuy bên này không chuẩn bị đủ thực phẩm, cần phải điều tạm một bộ phận ở Nam viên, nhưng Thẩm Hoài kiên trì để đầu bếp và nhân viên phục vụ của Chử Viên tự đứng ra tổ chức…Đối với Chử Viên, lần này là một lần khảo nghiệm, cũng là cơ hội để nâng cao chất lượng phục vụ, Thẩm Hoài cũng sẽ không quá bận tâm nếu mắc chút sai lầm.

Thẩm Hoài giúp Trần Đồng định ra một số nguyên tắc lớn, đem chuyện còn lại ném cho Lưu Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa, phía trấn chính phủ để Lý Phong đứng ra phối hợp toàn diện, hắn còn phải trở về bồi đám Triệu Thu Hoa nữa.

Lưu Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa tức đến giậm chân, Thẩm Hoài không sợ có sâu trong đĩa thức ăn của Triệu Thu Hoa, Tô Duy Quân nhưng bọn hắn sợ a…

Triệu Thu Hoa quyết định nghỉ lại, nói đến cùng là bởi sự phát triển của Mai Khê khiến ông ta cảm thấy hứng thú, đương nhiên Thẩm Hoài phải quay vào trong tiếp chuyện. Song hai người bọn hắn, một là phó chủ nhiệm thị ủy, một là bí thư khu ủy, ở trước mặt Triệu Thu Hoa và Tô Duy Quân lại thành nhân vật không đủ nặng nhẹ, không có tư cách để lên tiếng than vãn.

Tuy quyết định lâm thời này khiến việc tổ chức dạ yến trở nên phức tạp, nhưng Thẩm Hoài có thể dư ra một lượng thời gian dài, hướng đám Triệu Thu Hoa, Tô Duy Quân, Trần Bảo Tề thuyết minh càng cụ thể quy hoạch phát triển trong tương lai của Mai Khê.

Thẩm Hoài không cho rằng Triệu Thu Hoa là người có năng lực quá đặc biệt, thậm chí trình độ làm kinh tế của ông ta còn xa mới sánh nổi Điền Gia Canh. Nhưng trình độ Điền bí thư cao đến mấy thì cái ghế bí thư tỉnh ủy sừng sững ra đó, Thẩm Hoài không cách nào mời ông ta xuống Mai Khê, đương mặt cầu càng nhiều nguồn lực từ trên tỉnh xuống được.

Tuy trình độ Triệu Thu Hoa thấp chút, song làm phó bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng, dù đứng ở phái hệ trung lập, không khả năng có hảo cảm hay đặc biệt chiếu cố gì Thẩm Hoài, nhưng lúc ấy cho hắn chút ấn tượng về Mai Khê, đối với sự phát triển ngày sau của thị trấn tuyệt đối sẽ không hỏng.

Có đôi lúc người dưới chạy đứt chân, dùng hết bản sự toàn thân đều làm không thành, song đối với nhân vật cấp bậc như họ Triệu lại là chuyện dễ như bỡn, chỉ cần đánh mắt cái là xong.

Đồng dạng Thẩm Hoài hy vọng một số lý niệm trong sự phát triển của Mai Khê mà hắn quán triệt trong đó sẽ tạo được chút ảnh hưởng lên Triệu Thu Hoa, đối với Hoài Hải, điều này sẽ có tác động thúc đẩy rất trực tiếp, thẳng hướng chính diện.

Lý Phong bận phụ trách bồi Trần Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa chuẩn bị yến tiệc, Thẩm Hoài quay sang gọi mấy người Hà Thanh Xã, Viên Hồng Quân, Hoàng Tân Lương lại, nói: “Còn phải đợi chút thời gian nữa, không khả năng để Triệu tỉnh trưởng ngồi đây chờ được, giờ tôi vào đó, xem có mời được Triệu tỉnh trưởng đến phố cổ, Chử Viên và Tân Mai tiểu thôn dạo một vòng không, các cậu lập tức chia nhau sắp xếp một cái…”

Lãnh đạo tỉnh ở lại dùng yến, mới đầu đám Hà Thanh Xã cũng chấn kinh, hoảng loạn, không biết xoay xở thế nào, nhưng giờ đã trấn định trở lại, ý thức ra đây là cơ ngộ dành cho Mai Khê.

Đây gọi là được mặt trên đuề huề, dưới cũng dễ thở.

Mười thị trấn nổi bật của tỉnh, nói đến cùng là cái trò mà Triệu Thu Hoa bày đi ra.

Năm nay Mai Khê có thể lọt vào danh sách hay không, Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Viên Hồng Quân không thực sự quá chắc chắn, rốt cuộc vốn liếng Mai Khê tích được hẵng còn kém.

Nhưng nếu thành tựu Mai Khê dành được qua thời gian gần đây được Triệu Thu Hoa khẳng định, đánh giá cao; nửa năm sau, trên tỉnh bình tuyển, nhất định phải cân nhắc đến ý kiến của vị tỉnh trưởng đại nhân này.

Thẩm Hoài vừa ra ý kiến, không biết Triệu Thu Hoa có thật đồng ý ra dạo một vòng không, nhưng đám Hà Thanh Xã đã hưng phấn như đánh máu gà, chuồn ra phân tán đi chuẩn bị.

Thẩm Hoài quay về đại sảnh, trình bày ý tưởng với mấy người Triệu Thu Hoa, Tô Duy Quân, Đàm Khải Bình.

Trong lòng Đàm Khải Bình hơi không vui, nhưng nếu đã quyết định ở lại dùng yến, để chuẩn bị yến tiệc chu đáo cũng cần khoảng một tiếng, không thể để Triệu Thu Hoa ngồi đây đợi suông được. Hơn nữa Triệu Thu Hoa muốn đi hay không là ở ông ta, có ngăn cũng ngăn không nổi.

“Được, đi thử xem.” Triệu Thu Hoa nói.

Mặt đông Chử Viên* còn có hai sân viện kiểu Thanh mạt còn chưa cải tạo xong, nhưng tạo cảnh đã hoàn thành, xuyên qua đó là tới phố cổ Mai Khê.

* Mấy chương gần đây nhầm tên nhà hàng, phải là Thượng Khê Viên mới đúng, Chử Viên là tên khu công viên. Xl vì sơ sót…. Tên tác giả viết hay lặp, lại lỗi chính tả lung tung, nhiều lúc sửa lại, bỏ những đoạn thừa nên hơi đau đầu.

Phố cổ muốn hoàn toàn cải tạo xong, đổ vào 100 triệu chưa chắc đã đủ dùng, Mai Khê mới đổ vào 10 triệu, đem hoàn cảnh bên ngoài trang hoàng lại, thanh lý con kênh, xây mới đường đá, quét trắng tường ngoài, gia cố những phòng cũ nát, trên thực tế công tác làm được chưa nhiều.

Sửa đồ cũ như cũ càng tốn tiền hơn đập mới xây lại nhiều, số tiền này trước mắt Mai Khê còn chưa đủ thực lực để nện xuống.

Chẳng qua hiệu quả không phải không có, trải qua cải tạo sơ bộ, vẻ ngoài phố cổ rực rỡ hơn nhiều, lại vẫn giữ được cổ sắc, nhã trí… khá có vài phần vận vị. Đương nhiên Thẩm Hoài cũng thông báo thực tế cho đám người Triệu Thu Hoa nghe:

“Trước mắt cả con phố chỉ có mấy nhà thương nghiệp như Thượng Khê Viên, tửu quán Mai Viên, lữ xá Thanh Niên đầu tư, lượng đầu tư ước khoảng 10 triệu. Để cải tạo thương nghiệp hóa toàn con phố có lẽ cần thời gian 3-5 năm, thậm chí lâu hơn nữa. Do khu phố nằm trong góc khá cô lập, thị trấn có kế hoạch gạt ra một quỹ đất nằm giữ phố để xây quảng trường, xây một cây cầu bộ hành, xuyên ngang Chử Viên, nối với phố thương nghiệp của Tân Mai tiểu thôn. Chử Viên cũng chia thành mặt đông và mặt tây, mặt tây là khu dân cư, mặt đông là khu biệt thự, sẽ có một số xí nghiệp hợp tác xây nhà hàng cao cấp phong cách biệt thự, đến lúc Triệu tỉnh trưởng, Tô chánh văn phòng lại tới Đông Hoa, có thể đến Mai Khê nghỉ dưỡng…”

Thẩm Hoài vừa đi vừa giới thiệu quy hoạch cụ thể trong năm đến ba năm kế tiếp cho Triệu Thu Hoa, Tô Duy Quân nghe.

Công trình giai đoạn một, giai đoạn hai của Tân Mai tiểu thôn cơ bản đã trú đầy; công trình kỳ đang hoàn thành giao phòng… chợ rau cũng bắt đầu đi vào hoạt động. Phố thương nghiệp của Tân Mai tiểu thôn tuy xây dựng nhằm mục đích phục vụ nhu cầu của dân cư phụ cận, nhưng được kiến thiết Cồn Giang quy hoạch chỉnh sửa lại một ít, vẻ ngoài nhìn còn sạch sẽ hơn cả phố phường bình thường.

Triệu Thu Hoa hứng lên, muốn đến xã khu Tân Thái gia kiều xem bà con sau khi tái định cư ăn ở. Cả đoàn người ngồi xe trực tiếp chạy thẳng về hướng Nam, năm ba phút sau đã đến nơi.

Công trình giai đoạn hai của khu dân cư đã hoàn thành, gần 2000 hộ vào ở. Trung tâm xã khu kiến thiết đầy đủ các dịch vụ công cộng như nhà trẻ, tiểu học, trạm xá và đã đi vào sử dụng, Thẩm Hoài dẫn bí thư xã khu Thái gia kiều trước đây là Tống Hiểu Quân kéo đến trước mặt đám người tt, giới thiệu tình hình kiến thiết và quy hoạch nơi đây.

Mai Khê có gần 30000 hộ, cư dân nội trấn chiếm không đến 1/6, để bảo đảm khu công nghiệp đảm bảo tiến độ, dọc theo công lộ Mai Hạc phải di dời gần 10000 hộ, xã khu Thái gia kiều có trách nhiệm an trí một nửa trong số đó.

“Khu khai phát điển hình của tỉnh trong ba năm cũng chỉ quy hoạch được 20-30 km2, Mai Khê rất có chí khí a.” Dù Triệu Thu Hoa biết Thẩm Hoài là con trai Tống Bính Sinh, khác phái hệ, không cần quá để tâm làm gì, nhưng vẫn không khỏi cảm khái vì bố cục phát triển to lớn mà Mai Khê dựng nên, hỏi: “Ven đường đi tôi thấy ở Tân Mai tiểu thôn và khu Thái gia kiều có rất nhiều người đang trồng cây. Các khu đất đó không tính toán sử dụng à?”

Thẩm Hoài giải thích:

“Mặc dù kêu gọi đầu tư có thể xúc tiến việc làm, tăng thêm thu nhập, nhưng người dân ở Mai Khê trình độ văn hóa chưa cao, không thể thỏa mãn điều kiện tuyển dụng cơ bản của một số công xưởng, trong khi đó phần lớn dân cư lại là thanh niên. Thu hồi đất đai rồi, những người không có kỹ năng này sẽ rất khó sinh sống. Cho dù đã có tiền bồi thường, nhưng nếu không trợ giúp thêm, bọn họ sẽ thành gánh nặng cho thị trấn…. bần cùng không phải xã hội chủ nghĩa.. Trấn chính phủ tính tận dụng quỹ đất còn dư để phát triển lâm nghiệp, sáng tạo càng nhiều việc làm. Trước mắt tỉ lệ xanh hóa ở Mai Khê còn thấp, theo thống kê năm 93 thì chưa đến 5%. Để nâng cao chỉnh thể chất lượng hoàn cảnh của thị trấn, trấn chính phủ có kế hoạch nâng cao tỷ lệ xanh hóa lên 15% trong vòng 5 năm, đồng nghĩa trong năm năm tiếp theo, toàn thị trấn phải trồng trọt 16000 mẫu đất rừng. Muốn phủ xanh đất trống đồi trọc cần một quá trình tương đương dài, quy hoạch nông nghiệp và kiến thiết đường sá cũng phải được thực hiện đồng bộ. Trước mắt biện pháp của trấn chính phủ là với những quỹ đất đã giải tỏa xong, nếu trong ba năm vẫn không có quy hoạch cụ thể, nhất luật đem làm vườn ươm, trồng mầm cây dự trữ. Như thế một là có thể bảo đám tỷ lệ xanh hóa không ngừng tăng trưởng, hai là trước khi những đất đai kia có quy hoạch, mầm cây cũng có thời gian lớn lên, sau một thời gian có thể dời trồng vào đất rừng, ba nữa là sáng tạo càng nhiều việc làm trong ngành lâm nghiệp, bảo đảm cho bà con nông dân mất đất vẫn có được chất lượng cuộc sống tương đương với hoàn cảnh kinh tế phát triển…”

“Chi phí hoàn toàn do thị trấn bỏ ra?” Bản thân Triệu Thu Hoa cũng có nghiên cứu nhất định về kinh tế. Hắn biết tài chính Mai Khê dư dả chút, nhưng dù dư dả đến đâu mà muốn làm nên nhiều chuyện thế này, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

“Thị trấn bỏ ra một bộ phận, các xí nghiệp cũng phải chi tiền.” Thẩm Hoài cười, chỉ vào Trường Sơn Tín Phu, nói với Triệu Thu Hoa: “Lúc đàm phán với Fuji, chúng ta kiên trì đòi bổ sung thêm chi phí xanh hóa 120 mẫu đất. May mà phía Fuji cũng hiểu cho điều này, giờ tôi thay mặt cho thị trấn Mai Khê, cảm tạ các bạn ở Fuji…”

Sau khi kí kết, Trường Sơn Tín Phu đại diện Fuji ngồi vào ghế tổng giám đốc phía NB, đồng thời đảm nhiệm phó chủ tịch hội đồng quản trị, phụ trách lãnh đạo tập thể quản lý và kỹ thuật phía Nhật.

Đội ngũ quản lý và kỹ thuật của song phương Trung Nhật là điều khoản trọng yếu được xác định rõ trong quá trình đàm phán. Trọn cả tập thể được vận hành ổn định sẽ quyết định tới trọn cả hạng mục có thể vận hành, hoạt động bình thường hay không.

Không khả năng xuất hiện tình huống “phía TQ đổi tổng giám đốc mà phía Nhật không chút cảm giác”, bởi thế vì bảo đảm hợp đồng được kí kết, hạng mục bình ổn tiến vào giai đoạn kiến thiết, Đàm Khải Bình mới cắn răng giữ lại Chu Minh, không dám đổi người.

Sau vụ hắt trà, cảm quan của Trường Sơn Tín Phu với Thẩm Hoài rất kém, nhưng y không thể không thừa nhận năng lực quản lý địa phương và quản trị xí nghiệp của hắn rất xuất sắc, vượt xa tưởng tượng ban đầu.

Các xí nghiệp Nhật đầu tư vào những địa phương khác ở TQ căn bản chưa nghe qua chi phí xanh hóa là cái gì; nhưng Thẩm Hoài kiên trì đòi cho được 1 triệu chi phí xanh hóa, Trường Sơn Tín Phu cảm giác chuyện này không chỉ là nói nói đơn giản vậy thôi.

Thời gian hắn đến TQ không dài, trước sau chưa được bốn tháng, nhưng nơi đến nhiều nhất lại chính là Mai Khê.

Mai Khê rất lạc hậu, đồng thời kiến thiết lại rất nhanh. Nhưng có một điểm khiến Trường Sơn Tín Phu rất hân thưởng, đó là đầu tư về mặt xanh hóa của thị trấn, rất kiên quyết, rất tập trung, rất hiếm thấy ở TQ…. Điểm này hắn phi thường tán đồng.

Người Nhật rất coi trọng tự nhiên, sau khi kinh tế phát triển cang coi trọng bảo hộ hoan cảnh môi trường. Đối với một dự án đầu tư hơn 600 triệu nhân dân tệ mà nói, chút chi phí xanh hóa trả cho địa phương không tính là gì, điều quan trọng là phía chính phủ địa phương có đáng tin hay không.

Bản thân Trường Sơn Tín Phu rất không ưa con người Thẩm Hoài, nhưng đối với kế hoạch trồng mới 16000 mẫu đất rừng của Mai Khê…. Đặc biệt là trong kế hoạch gửi gắm nhiều tâm huyết cho địa phương thế này… rất là tán thưởng.

Đầu tư xây xưởng, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.

Cái gọi là thiên thời chính là quan hệ ngoại giao kinh tế giữa Trung – Nhật, chính sách ưu đãi mà địa phương dành cho nhà đầu tư.

Cái gọi là địa lợi là địa hình, bố cục nhà xưởng phải tận hết khả năng hợp lý, phù hợp với tư duy sản nghiệp sắt thép tiên tiến; ngoài ra, giao thông vận tải, cung ứng vật tư, điện nước… phải toàn diện, giá cả hợp lý.

Cái gọi là nhân hòa chính là đội ngũ quản lý ổn định, cung cấp đầy đủ lực lượng công nhân giá rẻ, quan viên địa phương đủ uy tín hay không, hoàn cảnh trị an thế nào…. Tất cả đều là các yếu tố không thể xem nhẹ.

Cân nhắc toàn diện xong, cuối cùng Fuji mới quyết định đem xưởng hùn vốn xây dựng ở Mai Khê.

Trường Sơn Tín Phu muốn biểu hiện phong phạm lãnh đạo trước mặt tập thể phe mình một cái, lúc giao đàm với Triệu Thu Hoa đều rất khách quan, đem những yếu tố cho lợi cho dự án hùn vốn của Mai Khê khen thưởng một lần…

Triệu Thu Hoa khẽ gật đầu, hồi mới đầu hắn tính thúc đẩy Fuji hùn vốn với tỉnh thép, nhưng quyền chủ động ở trong tay Fuji, bọn họ chạy đến Đông Hoa xây xưởng, hắn cũng chỉ có thể thuận thế mà làm, không thể cưỡng cầu. Giờ nghe đại diện phía Nhật nói mới nhận thức ra điều kiện ở Mai Khê vượt xa điều kiện ở tỉnh thép nhiều.

Triệu Thu Hoa quay sang cười nói với Trần Bảo Tề, Đàm Khải Bình: “Kinh nghiệm của Mai Khê là rất đáng quý, thành phố phải tổng kết toàn diện, trên tỉnh cũng sẽ đẩy mạnh nhân rộng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện