Phong Khí Quan Trường

Chương 396: Giường xập



Thẩm Hoài đi thăm con gái nuôi, không bao giờ đi tay không, không quan tâm đến việc bị Hùng Đại Ny từ chối, liền kéo cô đến siêu thị chọn một đống đồ ăn vặt cùng vài thứ đồ chơi, rồi lại chaỵ đến quầy tính tiền.

Nhìn thấy trong tay Hùng Đại Ny còn cầm vài món đồ, Thẩm Hoài liền giật lấy rồi nói

- Khách sáo làm cái gì, đưa đây tính tiền một thể, đống đồ này xem như tôi mua cho Duyệt Đình, còn hai cái này xem như tôi mua cho cô

Nói tới đây, những lời khách sáo của Thẩm Hoài nói không được nữa rồi, anh giật lấy hai gói đồ trong tay Hùng Đại Ny, là hai gói băng vệ sinh.

Mặt Hùng Đại Ny đỏ bừng lên, cô không nghĩ rằng Thẩm Hoài lại nhanh đến thế, lập tức đã giật lấy hai gói đồ, cúi đầu nhìn mũi giày ấp úng nói:

- Hai ngày nữa là đến rồi

Nói xong lại tự trách mình, đến hay không đến nói với Thẩm Hoài làm cái gì?

Mặt Thẩm Hoài cũng không đến nỗi dày, cũng không thể trả lại hai gói đó cho Hùng Đại Ny để cô tự trả tiền, anh chỉ còn cách mặt dày đem đến quầy tính tiền.

Nhân viên bán hàng là một người phụ nữ trung niên, bà liếc xéo Thẩm Hoài rồi nói to:

- Giúp vợ mua băng vệ sinh thì làm sao, cũng không phải mua bao cao su?

Hùng Đại Ny ngẩng mặt nhìn Thẩm Hoài một cái, mặt anh ta quả thực cũng có chút đỏ, không nhịn được cười liền cười lên một tiếng, cũng không giảI thích gì thêm với người bán hàng, liền đi ra cửa và đứng đợi Thẩm Hoài tính tiền.

Thẩm Hoài sách một bịch đồ to đi ra ngoài, nhìn thấy Hùng Đại Ny đứng ở phía cửa siêu thị, trên mặt vẫn ửng đỏ, ánh mắt trong sáng khiến người khác siêu lòng.

Hắn để đồ ở ghế sau, đợi Hùng Đại Ny lên xe, rồi lái xe đi về hướng Tân Giai Uyển.

Thẩm Hoài hỏi:

- Cô có đặt cho Duyệt Đình một biệt danh nào không?

Hùng Đại Ny đang nhìn cảnh vật bên ngoài liền quay đầu lại nhìn Thẩm Hoài vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, rồi nói:

- Vẫn chưa, cũng nghĩ ra vài cái tên rồi, nhưng thấy không hay mà sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?

Thẩm Hoài nói:

- Tôi muốn nói với cô từ lâu rồinhưng không biết có phù hợp không, Duyệt Đình sinh ra không phải nặng bảy cân bảy lượng (ba kí tám) sao? Hay đặt biệt danh là thất thất, cô thấy thế nào?

Hùng Đại Ny vui mừng nói:

- Cũng hay đấy chứ, vừa đúng lúc chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra biệt danh nào hay cho Duyệt Đình. Không nghĩ rằng anh cũng khá là quan tâm đến Duyệt Đình nhà chúng tôi đấy chứ

Thẩm Hoài cười:

- Đương nhiên rồi, cô nghĩ làm bố nuôi như tôi chỉ được mỗi cái tên thôi sao?

Đến lầu dưới nhà họ Hùng, Thẩm Hoài sách bịch đồ thi theo sau Hùng Đại Ny.

Hùng Đại Ny gõ cửa trước, không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng liền nói với Thẩm Hoài:

- Có thể mẹ tôi đưa Duyệt Đình đi công viên chơi rồi, anh vào nhà ngồi chơi, hai bà cháu chắc tí nữa là về rồi đấy.

Cô lấy chià khóa từ trong túi ra rồi mở cửa, bảo Thẩm Hoài để túi đổ trên bàn trong phòng khách.

Hùng Đại Ny rót nước trà cho Thẩm Hoài rồi nói:

- Hôm nay thời tiết hay thay đổi, tôi ra lan can lấy quần áo, anh ngồi đó chơi nhé.

Cô ấy đi qua phòng ngủ, đến lan can ngoài phòng ngủ lấy đồ cất vào.

Trưa nay thời tiết nóng bức, vào đến phòng Hùng Đại Ny đã cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một áo sơ mi chất liệu băng tơ lụa, nhón chân lấy đồ trên lan can, cùng lúc đó chiếc áo sơ mi bó chặt vào eo, lộ ra thân hình đẫy đà của người phụ nữ.

Thẩm Hoài đi vào phòng vệ sinh, đi vệ sinh xong đã nghe Hùng Đại Ny ngoài lan can hét lên một tiếng ‘AAAAA’

Thẩm Hoài mở cửa phòng vệ sinh hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Hùng Đại Ny trả lời:

- Không có chuyện gì hết, có một cơn gió đi qua, nên bị bụi bay vào mắt.

Thẩm Hoài rửa tay, đi vào phòng ngủ nhìn thấy Hùng Đại Ny đang cầm một đống quần áo trên tay, đứng ngoài lan can ngẩng đầu lên tỏ vẻ khó chịu.

Nghe thấy tiếng Thẩm Hoài bước vào, Hùng Đại Ny liên đưa đống quần áo cho hắn, mới đưa tay lên dụi dụi mắt, đợi mắt không còn khó chịu như lúc nãy, mới mở mắt ra, mới quay đầu vào trong, hỏi Thẩm Hoài:

- Anh xem trong mắt tôi có cái gì không?

Thẩm Hoài để đống quần áo trên giường, nhìn thấy Hùng Đại Ny nước mắt lưng tròng, ửng đỏ lên, phía đuôi mắt có cái gai nhỏ, liền nói:

- Cô đứng yên, có một cái gai, tôi giúp cô lấy nó ra...

Sau đó hắn kéo cô lại gần bàn trang điểm để cô dựa vào đó, rồi kéo mắt cô ấy ra sau đó dùng tay từ từ kéo cái gai ra, rồi nhẹ nhàng thổi hai lần, rồi hỏi:

- Bây giở cô cảm thấy thế nào, có thấy khó chịu nữa không?

Đứng gần Thẩm Hoài như vậy, Hùng Đại Ny có chút ngượng ngùng, liền quay lại lấy gương xem.

Hùng Đại Ny trước kia có dáng người cao và gầy, giống em gái cô bây giờ, hai năm nay lại mập ra, ngực tròn ra, vòng eo thì thon nhỏ lại.

Thẩm Hoài lại nghĩ Chu Minh chỉ vì Hà Nguyệt Liên, mà bỏ rơi người vợ như thế này, hình như đang hối hận ở nhà ôm gối khóc rồi thì phải? Có một chút tiếc nuối, nếu như năm xưa hắn không lưu luyến chuyện cũ, và thoát ra khỏi những ràng buộc thì có lẽ cuộc đời hắn cùng Hùng Đại Ny và Chu Minh sẽ không như thế này.

Chỉ có thể là cuộc đời không thể đơn giản mà mơ mộng, nhưng cũng không thể cấm con người mơ mộng.

Phòng ngủ rất chật, bàn trang điểm cách giường không đến 40cm, hai người đứng có chút chật chội, Hùng Đại Ny nhìn qua gương thấy Thẩm Hoài vẫn chưa bỏ tay ra, vẫn đứng phía sau lưng tay để lên eo mắt vẫn nhìn eo cô, có một chút khó chịu, trong đầu nghĩ, tại sao bọn con trai ai cũng như nhau như thế nhỉ? Lại không tiện nói hắn ta, chỉ còn cách tiếp tục giả bộ soi gương xem mắt có bị sao không.

Một lát sau, mới để ý đến Thẩm Hoài đang nghĩ gì, cô mới biết đã hiểu lầm anh ta rồi, mặt đỏ lên một tí, quay lại hỏi Thẩm hoài:

- Anh đang nghĩ gì thế?

Hùng Đại Ny quay lại, mặt đối mặt nhìn nhau, cách nhau chưa đầy 10cm, Thẩm Hoài mới chú ý và mới biết hai người đứng gần nhau quá, liền nói:

- Không nghĩ gì hết, chỉ nghĩ mắt của cô nếu chưa khỏi thì tôi giúp cô thổi lại lần nữa,

Rồi hắn tiện thể ngồi xuống.

Rắc Rắc!

Thẩm Hoài không nghĩ rằng giường lại không chắc chắn như vậy, nếu thêm một người như hắn nữa thì chắc không xong, mông mới chạm xuống giường thôi đã nghe âm thanh từ giường phát ra, hắn ý thức được liền đứng dậy.

Hùng Đại Ny cũng hoảng sợ, nắm lấy tay Thẩm Hoài, chỉ là giường xập còn nhanh hơn mình nghĩ, Thẩm Hoài vẫn chưa đứng dậy giường đã xập xuống, Thẩm Hoài không kịp nắm lấy tay Hùng Đại Ny, người đã mất cân bằng, kéo Hùng Đại Ny ngã vào người hắn, hai người suýt chút nữa bị đống quần áo và chăn màn đè lên.

Miệng của Hùng Đại Ny chạm vào mặt Thẩm Hoài, hàm răng đau nhức.

Không ngờ ngày hôm nay lại gặp chuyện xui xẻo như vậy, nhìn thấy cô và hắn bị đống đồ cùng chăn màn đè lên, nhìn thấy một đống lộn xộn thư thế, cô lại ở trong lòng Thẩm Hoài khiến cô không nhịn được cười.

Má Thẩm Hoài bị Hùng Đại Ny đè lên có chút đau, nhưng được ôm một đại mỹ nhân trong lòng cũng mãn nguyện liên hỏi:

- Hay là tôi đi về, cô cũng đừng nói với mẹ cô là tôi đến, vài này nữa tôi đền lại giường này cho cô.?

Hùng Đại Ny mặt đỏ ửng lên, nghĩ cũng đúng, Thẩm Hoài ỏ trong phòng của cô, giường lại bị xập rồi, giải thích với ai họ cũng không tin. Liền đứng dậy nói:

- Đống đồ hôm nay anh mua xem như là tiền chiếc giường

Kéo Thẩm Hoài đứng lên cũng hy vọng hắn ta nhanh nhanh ra về, nếu không lại gặp mẹ cô, cô có một trăm cái miệng cũng giải thích không được giường làm sao lại xập.

Vừa mới mở của ra đã nghe tiếng bước chân người sắp đi lên, Thẩm Hoài sửng sốt, nhìn Hùng Đại Ny, trong lòng nghĩ nếu như Bạch Tố Mai về kịp lúc như vậy thì hắn ở lại giải thích một tí, cũng còn hơn là quắt đít đi về. Bạch Tố Mai cũng không đến nỗi hiểu lầm nghĩ đến chuyện gì khác.

Nghe thấy là tiếng bước chân của hai người, Thẩm Hoài mặt trắng bệch ra nhìn Hùng Đại Ny và nói:

- Chúng ta không làm chuyện gì mờ ám đấy chứ, sao nhìn bộ dạng cô giống kẻ trộm vậy?

Tim Hùng Đại Ny đập thình thịch nói:

- Anh còn nói vớ vẩn nữa thì tôi bứt anh đền giường bậy giờ.

Đúng lúc này, người từ dưới lầu đã lên đến nơi, nhìn thấy Chu Minh cùng mẹ anh ta sách một bịch đồ đi lên, Hùng Đại Ny và Thẩm Hoài dại cả mắt.

Chu Minh tuy là đã ly hôn với Hùng Đại, nhưng Duyệt Đình vẫn là con gái của anh, nếu có thời gian anh liền mua một ít đồ hoặc là tự đưa đến hoặc là nhờ mẹ anh đưa đến nhà họ Hùng.

Người quản lí của nhà máy thép đúng là thật khách sao, lần này có người từ Nhật Bản đem sữa trẻ em đem về tặng anh. Hôm nay anh có chút thời gian nên lái xe cùng mẹ anh đưa đến nhà họ Hùng. Không nghĩ rằng mới lên đến lầu đã nhìn thấy Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny lén lút đứng trên cửa muốn đi ra.

Đã đầu đông mà Hùng Đại Ny chỉ mặc một cái áo sơ mi, áo sơ mi còn bị mất một cái nút áo, lộ ra một góc thịt, phía dưới mặc một cái váy thẳng nhưng cũng nhăn nhó, Thẩm Hoài cũng gần như là như thế, hình như hai người đó mới lăn trên đất xong.

Tuy là Thẩm Hoài cũng mặc một áo khoác, nhưng khóa quần vẫn chưa kéo lên, trên má lại có vết son môi.

Lại trông thấy Hùng Đại Ny thở hồng hộc, nét mặt lại biến sắc, rõ ràng là bộ dạng ăn vụng. Chu Minh tức giận, chú ý đến mắt Hùng Đại Ny có gì đó không bình thường, mắt đỏ đỏ, giống như mới khóc xong.

Chu Minh lấy tay đẩy Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny một cái, đi vào trong phòng, nhìn thấy giường bị xập xuống, lại lộn xộn, xoay người chạy đến cửa, giơ tay lên đấm cho Thẩm Hoài một cái:

- Con mẹ mày, mày đã làm gì Đại Ny?

Thẩm Hoài tránh được cú đấm của Chu minh, bất thình lình ôm lấy hắn đẩy về phía sau, hắn loạng choạng, lùi về phía sau, chân đạp lên khoảng không, cả hai người đều bị lăn xuống cầu thang.

Thẩm Hoài tìm mọi cách giải thích nhưng đều không được, Chu Minh căn bản không cho hắn có cơ hội giải thích, lăn xuống góc cầu thang, ngẫu nhiên Chu Minh lại đè lên người Thẩm Hoài, liền nắm chặt tay vung lên đấm vào mặt Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài bị đè ở phía dưới, gò má liên tiếp bị đấm vào, gáy đụng vào mặt xi măng, khiến hắn hoa cả mắt.

Hùng Đại Ny chạy lên kéo Chu Minh, không để y đánh Thẩm Hoài:

- Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.

Chu Minh đang bừng bừng tức giận, lại không ngờ Hùng Đại Ny lại lao ra giúp Thẩm Hoài, liền tức giận chửi bới, xông lên đấm vào mặt cô ấy một cái khiến cô té xuống bậc thang.

- Con mẹ mày, sướng quá nên như thế chứ gì, đúng là không ra thể thống gì hết, đồ con đĩ.

Thẩm Hoài tận dụng cơ hội này, nín thở một cái, dùng chân đá Chu Minh ra, lấy tay đấm lại, lấy lại thế. Chu Minh cứ nghĩ Thẩm Hoài đã làm gì Hùng Đại Ny nên tức giận đùng đùng, không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như thế, liền đứng lên rồi xông lên.

Từ lầu 4, hai người liên tiếp đánh xuống đến tận mặt đất vẫn chưa chịu buông tay, liên tiếp đánh.

Hùng Đại Ny lảo đảo người chạy theo xuống, Mẹ Chu Minh theo phía sau, nắm chặt tóc và đánh lên đầu cô, cô không thể không níu lấy tay mẹ Chu Minh.

Lúc này có vài người đang tập luyện ở khuôn viên nhìn thấy hai bên đấm đá lẫn nhau, không nhượng bộ, liền gọi bảo vệ đến kéo Chu Minh và Thẩm Hoài ra.

Hùng Đại Ny khóc lóc giải thích:

- Đúng là mọi chuyện không như anh nghĩ, tôi với Thẩm Hoài không có gì hết.

Mẹ Chu Minh chạy đến, nắm chặt tóc cô vừa đánh vừa chửi:

- Giường đều xập rồi, cô còn không thừa nhận! Thanh danh nhà họ Chu chúng tôi đều do người không biết xấu hổ như cô bôi nhọ hết rồi, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

Hùng Đại Ny chưa từng nhìn thấy mẹ Chu Minh tức giận như thế nên sợ hãi núp ở phía sau, lúc này mọi người đứng bên cạnh không giúp đỡ được gì. Bỗng có một người đưa tay ra nắm chặt lấy áo mẹ Chu Minh kéo ra.

Quả nhiên là Bạch Tố Mai, Mẹ Chu Minh bị đẩy té xuống đất, liền khóc lóc ầm ĩ:

- Đúng là mất mặt quá, đến giường cũng xập rồi, giường cũng xập rồi, đôi gian phu dâm phụ kia còn không thừa nhận, còn muốn đánh con trai tôi đến chết! Ông trời ơi còn có đạo lí nữa hay không đây.

Mặt Bạch Tố Mai lạnh băng, chỉ mặt Chu Minh lớn tiếng quát mắng:

- Hùng Đại Ny ngủ với ai, muốn ngủ với ai, liên quan gì đến anh? Đâu đến lượt mấy người đến la lối om sòm như thế. Con gái tôi bị anh hành hạ như thế chưa đủ hay sao mà anh vẫn còn mặt mũi đến đây? Đem bà già nhiều chuyện này đi về, nếu không tôi đi tìm Đàm Khải Bình hỏi xem có phải ông Bí thư Thành ủy phái anh đến nhà tôi bắt gian hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện