Phong Lưu Chân Tiên

Chương 2: Khởi đầu mới



- Có thể cho ta vào trong không?

- Không được! Không xác định được ngươi là ai ta sẽ không để ngươi tiến vào.

Vương lão có chút lo sợ. Gần đây xem thời sự có rất nhiều vụ nhân lúc chỉ có trẻ em và người già ở nhà mà tiến hành cướp của giết người. Tuy còn trẻ hắn cũng có luyện chút ít võ công nhưng đối mặt với bọn cướp có hung khí thì vẫn không đủ.

Lắc đầu cười nhẹ một tiếng, một nửa miếng ngọc bội hình rồng xuất hiện trên tay Dương Thiên:

- Không biết lão nhân gia ngài có từng thấy vật này?

Lập tức cánh cửa mở ra, một lão nhân nhìn thoáng qua cũng đã hơn 70 tuổi. Lúc này trên gương mặt lão nhân cực kì kích động, khóe mắt có chút ngấn lệ:

- Ân nhân, cuối cùng gia tộc ta cũng đợi được ngươi rồi. Ta gọi là Vương Lục, có thể gọi ta là Vương lão là được rồi. Mau, mau vào đi.

- Ta gọi là Dương Thiên.

Bước vào nhà, chính diện phòng khách là một bức ảnh một vị lão đạo, râu tóc bạc trắng bay, lưng đeo 1 thanh kiếm. Cả người tỏa ra một cảm giác hư ảo không chân thực. Không phải Dương Thiên thì là ai?

Có chút cảm khái, tiến vào ngồi đối diện với lão nhân, đặt nửa miếng ngọc bội trên bàn. Lão nhân hai tay run rẫy cầm lấy nửa miếng ngọc bội. Đưa tay lên cổ kéo xuống 1 nửa miếng ngọc bọc có phần tương tự. Ánh sáng lóe lên, cuối cùng ghép thành một cái hoàn chỉnh ngọc bội. Lão nhân lời nói có chút nghẹn giọng:

- Không sai, gia tộc ta đợi ngươi cũng đã mấy trăm năm, tính đến ta đã là đời thứ 6. Cuối cùng cũng đợi được rồi.

- Ta cũng không phải là các ngươi ân nhân, ta chỉ là hậu bối của hắn. Mang theo miếng ngọc bội này đến nhờ ngươi giúp đỡ vài việc thôi.

- Không! Tổ tiên đã giao lại. Bất kì ai cầm ngọc bội đến tựu là ân nhân của chúng ta. Bất kể ngươi muốn gì chúng ta đều đáp ứng. Còn nữa, tổ tiên còn để lại một khoản tiền rất lớn gửi tại ngân hàng, cụ thể bao nhiêu ta không biết. Đây là tiền bán những đồ vật trước kia giữ lại.

Dương Thiên rất vui mừng, hắn biết mình không nhìn lầm người. Cũng không cần khách khí nữa:

- Việc đó để sau lại nói. Trước mắt có việc cần Vương lão giúp đỡ. Ta theo sư phụ trên núi tu luyện từ bé. Bây giờ xuống núi ngoại trừ ngôn ngữ những thứ khác đều không rõ. Cần Vương lão giúp ta một chút.

- Không vấn đề gì. Vậy ngươi trước tiên ở lại đây. Ta sẽ dạy ngươi hết thảy

- Vậy việc này phiền lão nhân gia rồi.

- Không việc gì, đây là chuyện ta phải làm đấy.

Thấy Vương lão dường như có việc gì muốn nói mà cứ ngập ngừng. Dương Thiên lập tức nói:

- Vương lão, ngươi có việc gì cứ nói. Nếu có thể giúp ta chắc chắn sẽ giúp đấy.

Nghĩ đến cháu gái, Vương lão vẫn quyết định nói ra:

- Ta nghe tổ tiên truyền lại sư phụ ngươi là thần tiên thật sự, thần thông quảng đại không gì không làm được. Cháu gái ta từ bé mắc bệnh không rõ nguyên nhân, đã thử qua rất nhiều thứ thuốc, đi khắp các bác sĩ trên thế giới nhưng vẫn không trị được. Ngươi là đệ tử của lão nhân gia người có hay không thể giúp ta thử trị cho nàng?

Hắn cũng không quá tin tưởng vào thần tiên, cho là sư phụ của Dương Thiên bất quá chỉ là hậu nhân của người kia mà thôi. Bất quá chỉ cần có một tia hi vọng hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

- Không vấn đề gì. Khi nào thuận tiện thì đưa cháu gái ngươi đến cho ta xem thử.

- Thật cảm ơn.

Vương lão cháu gái đang đi du học. Tạm thời chưa thể về được. Dương Thiên dứt khoát ở lại Vương gia bắt đầu học hỏi về địa cầu hiện tại. Văn hóa, cách cư xử, các tầng lớp xã hội, quy tắc của từng tầng lớp khác nhau, các kĩ năng như lái xe, sử dụng máy tính. Dương lão hết sức nhiệt tình chỉ dạy cặn kẽ, Dương Thiên cũng một lòng tiếp thu nên rất nhanh học được. Hắn cảm thấy thế giới bây giờ rất tuyệt, khác xa khi xưa, rất đáng để khám phá. Hắn đặc biệt thích máy tính và mạng internet. Đây là phát minh cực kì tuyệt vời. Bất kì tối nào hắn cũng lên mạng tìm tòi các thông tin mới, đọc các tiểu thuyết hay, tất nhiên, dùng phần lớn thời gian để lĩnh ngộ các kĩ thuật tán gái hiện đại, dù sao thế giới đổi khác, không thể lại dùng các cách cũ được. Đây mới là mục đích chính của hắn hiện tại, cũng là lí tưởng của mọi nam nhân trên thế giới: “Đánh một mảng hậu cung thật lớn”

Trong vòng 1 năm, Dương Thiên cơ bản đã học hết những gì Vương lão dạy. Hắn cũng quyết định chuyển ra ngoài sống. Dù Vương lão nhiệt tình giữ lại cũng không được. Số tiền tổ tiên Vương gia để lại vô cùng lớn, hơn 30 tỷ đô la Mỹ. Đổi qua nội tệ cũng đến hơn Uq5frNH 300 tỷ. Dù Dương Thiên từ chối nhưng Vương lão nhất quyết không đồng ý. Không còn cách nào, hắn trước tiếp đổi 10 tỷ đô la Mỹ thành 100 tỷ nội tệ rồi chuyển vào 100 tài khoản khác nhau. Với sự trợ giúp của Vương lão việc này rất dễ dàng.

Tuổi của hắn vừa tròn 20, tựu đúng ra đang phải là sinh viên đại học. Bằng một ít tiền trực tiếp làm các loại giấy tờ tùy thân, một thân phận mới và trở thành một sinh viên đại học Thanh Hoa-trường đại học lớn nhất tỉnh và một trong 3 trường nổi tiếng nhất cả nước. Không khỏi có chút cảm khái, thế giới này, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng có thể giải quyết được.

Về phần cháu gái của Vương lão thì còn một tháng sau sẽ về nước, Dương Thiên hứa hẹn khi đó sẽ đến chữa cho nàng. Dù trước kia hắn một mực nâng cao thực lực chứ không học tấp bất cứ cái gì y thuật. Nhưng thân là một vị Chân tiên. Không có bật kì bệnh gì hắn không thể chữa.

Từ biệt Vương lão, Dương Thiên dọn tới biệt thự mới mua, hắn có tiền, cũng nên sống thoải mái một chút. Vả lại tính toán sau này có nhiều lão bà cũng cần một ngôi nhà thật lớn. Biệt thự này Dương Thiên bỏ ra hơn 100 triệu mua lại, muốn bao nhiêu lớn thì có bấy nhiêu lớn. Đồ đạc cần thiết cũng đã sắm sửa hoàn tất. Đồng thời thông qua các mối quan hệ của Vương lão nhập về một dàn máy vi tính với công nghệ tốt nhất thế giới và đường truyền mạng tốt nhất. Dương Thiên hắn cảm thấy các thể loại game, phim ảnh của thế giới này rất tuyệt, không thể tận hưởng trọn vẹn thật uổng phí.

Chuyển đến biệt thự được một tuần thì đến lúc nhập học. Dương Thiên có chút hưng phấn. Cuộc sống mới này thật đáng để mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện