Phong Lưu Chân Tiên

Chương 609: Máu của Đan Đan



Trực tiếp bỏ viên bát phẩm đan dược Đan Đan vừa tạo ra vào miệng, Dương Thiên tiếp tục nhắm mắt, tiến hành luyện hóa. Lại thêm 10 ngày, hai mắt Dương Thiên một lần nữa mở ra. Hắn nở nụ cười nhẹ, lực lượng Độ Kiếp Lục Chuyển khiến sự tự tin của Dương Thiên tăng vọt. Tất cả đều nằm trong dự tính cho nên Dương Thiên cũng không có phản ứng gì quá khích. Hắn nhìn qua quang cầu ngũ sắc bên cạnh, Khổng Tước vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh.

Không thể thu hồi quang cầu vào cơ thể, Dương Thiên không thể tùy tiện mang nàng đi. Hắn cũng không thể để nàng ở đây một mình, lỡ như quá trình hấp thu xảy ra vấn đề gì sẽ trở tay không kịp. Dù sao Thái Hư Cổ Long cũng sẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có thể hành động, Dương Thiên quyết định tiếp tục ở lại đây, chờ đợi Khổng Tước hoàn thành việc luyện hóa của nàng.

Quá trình này so với dự đoán của Dương Thiên còn lâu hơn rất nhiều. Tu luyện không kể năm tháng, chớp mắt đã trôi qua gần 1 năm. Trong một năm thời gian này, Dương Thiên vẫn luôn túc trực ở đây, không rời đi nửa bước. Hắn dùng chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này để nghiên cứu Long Văn. Thời gian quá ngắn, Long Văn lại là một nhánh của trận pháp, thâm ảo vô cùng. Cho dù Dương Thiên có Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn hỗ trợ thì cũng chỉ hiểu thêm được một hai, so với Long Ngạo Thiên vẫn còn kém nhiều lắm.

Vào một ngày, khi hắn đang nghiên cứu Long Văn như thường lệ, quang cầu vốn luôn không có động tĩnh gì bất ngờ tỏa ra hào quang chói mắt. Dương Thiên thu hồi vài cái ngọc giản mà hắn tiện tay chôm chỉa được từ bảo khố của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, ngẩn đầu nhìn về phía quang cầu:

- Rốt cuộc cũng muốn xong rồi sao. Ta cũng có chút tò mò, không biết ngươi sẽ thức tỉnh huyết mạch đến mức độ nào.

Tinh huyết Thần Thú Thiên Khẩu Xà, cộng thêm Ngũ Sắc Thạch, thức tỉnh vài cấp bậc là chuyện bình thường. Tất nhiên, nhiều hay ít vẫn còn phụ thuộc vào thiên phú của Khổng Tước. Nhớ đến đây, Dương Thiên khẽ lắc đầu, hắn dường như còn chưa biết tên thật của nàng, thật sự quá thất bại.

Ngũ Sắc Thần Quang từ bên trong quang cầu tỏa ra, tràn ngập không gian. Mơ hồ có thể nhìn thấy hư ảnh một con Khổng Tước cao hơn ngàn trượng ẩn hiện bên phủ lấy không gian. Ngũ Sắc Thần Quang ngày càng đậm, quang cầu bay lên cao, bên trong không ngừng truyền ra từng đợt sóng linh lực chấn động.

Dương Thiên vẻ mặt ngưng trọng, lặng lẽ đứng ở một bên quan sát. Hắn có thể cảm nhận được sự thống khổ của Khổng Tước ẩn chứa bên trong từng đợt sóng linh lực truyền ra. Thức tỉnh huyết mạch đau đớn là khó tránh khỏi, cho nên Dương Thiên sẽ không can dự vào. Hắn chỉ túc trực một bên, phòng khi nàng gặp phải nguy hiểm mới ra tay.

Quá trình thức tỉnh còn thuận lợi hơn Dương Thiên đã dự tính. Trong vòng mười ngày, Khổng Tước hoàn thành trọn vẹn 3 lần thức tỉnh, tất cả đều thành công. Bất quá, trên mặt Dương Thiên không hề có sự vui mừng, ngược lại càng thêm nghiêm túc. Vốn dĩ hắn cho rằng nàng chỉ có thể tiếp tục thức tỉnh huyết mạch hai lần, hoặc nhiều nhất là ba lần, nhưng hiện tại đã là lần thứ tư. Năng lực của tinh huyết Thiên Khẩu Xà phối hợp với Ngũ Sắc Thạch còn mạnh hơn dự kiến của hắn rất nhiều.

Nếu đổi lại là người ngoài sẽ cho rằng đây là chuyện tốt. Dương Thiên thì khác, hắn hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này. Thức tỉnh là chuyện tốt, thế nhưng tu vị của Khổng Tước lại không đủ. Ba lần thức tỉnh trước vốn đã vượt xa tu vị của nàng. Bằng một cách thần kỳ nào đó, Khổng Tước đã vượt qua được. Lần thứ tư này thì khác, Dương Thiên dám khẳng định, nếu không có sự trợ giúp của ngoại lực, sức mạnh huyết mạch Thần Thú sẽ bạo phát vượt ra khỏi sự khống chế của nàng. Đến khi đó, kết quả không khó để đoán ra.

Trong lòng Dương Thiên truyền ra một tia ý niệm, Đan Đan lập tức xuất hiện trên vai hắn, vẻ mặt ngái ngủ “ô, ô” vài tiếng tỏ vẻ bất mãn. Dương Thiên cười nhẹ:

- Đừng giận, có việc gấp cần nhờ đến ngươi giúp đỡ. Sau đó sẽ tìm cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon, có được không?

Nghe đến đồ ăn ngon, hai mắt Đan Đan sáng lên, liên tục gật đầu. Dương Thiên nhìn về phía quang cầu đang phát ra Ngũ Sắc Thần Quang rực rỡ trên cao:

- Ta cần một giọt máu của ngươi để đảm bảo nàng sẽ an toàn.

Máu của Đan Đan ẩn chứa tinh hoa tích tụ rất nhiều năm, so với một viên bát phẩm đan dược còn trân quý hơn rất nhiều. Nhưng nếu lấy nó ra để sử dụng, Đan Đan sẽ rơi vào tình trạng suy yếu. Không những phải dùng nhiều bảo vật quý giá bồi dưỡng, trong một thời gian dài nữa nó sẽ không thể tiếp tục tạo ra bát phẩm đan dược. Tất nhiên, để nó thành công tấn cấp lên cửu phẩm đan dược, vấn đề này cũng sẽ được giải quyết. Cho nên, nếu để Đan Đan xuất ra một giọt máu, đồng nghĩa với việc Dương Thiên trong thời gian tới sẽ không có bát phẩm đan dược để khôi phục tu vị. Bất quá, chuyện này với hắn cũng không mấy quan trọng. Thế giới này vĩnh viễn không thiếu bảo vật, chỉ cần ngươi có đủ năng lực đem nó đoạt đến tay là được.

Nghe Dương Thiên nói, Đan Đan liền tỏ ra do dự, nó còn chưa trưởng thành, một giọt máu có ý nghĩa rất lớn. Quan trọng hơn, nó sợ đau. Có điều nghĩ đến những đồ ăn ngon mà Dương Thiên nói đến, Đan Đan nhắm mắt lại, đưa bàn tay nhỏ về phía trước, bộ dạng giống như đang đi chịu chết.

Dương Thiên không làm ra bất kỳ động tác nào, một giọt máu màu xanh từ trong người Đan Đan hiện ra, vững vàng rơi trên tay hắn. Một chút đau đớn cũng không có. Đan Đan chỉ cảm thấy cả người vô lực. Nó “ô ô” vài tiếng như muốn nói gì đó rồi chui vào cơ thể Dương Thiên tiếp tục nghỉ ngơi.

Máu của đan đan so với bất kỳ lại đan dược nào tại Linh Giới đều tốt hơn rất nhiều. Có nó, Dương Thiên không dám đảm bảo sẽ giúp cho Khổng Tước thức tỉnh huyết mạch lần thứ tư thành công, nhưng bảo vệ cho nàng không bị thương tổn thì vẫn nắm chắc.

Thức tỉnh huyết mạch lần thứ tư này so với ba lần trước khó khăn hơn rất nhiều, từng âm thanh đau đớn của Khổng Tước từ trong quang cầu liên tục truyền ra. Hư ảnh Khổng Tước bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, phóng ra huyết quang lấn át cả Ngũ Sắc Thần Quang. Dương Thiên biết đã đến lúc phải can thiệp. Hắn vận chuyển Chuyển Hóa Quyết, đem giọt máu của Đan Đan luyện hóa, sau đó sử dụng Sinh Mệnh Bản Nguyên biến nó thành Sinh Mệnh Lực với phẩm chất cực cao.

Làm xong một chuyện, Dương Thiên vung tay, sinh mệnh lực màu xanh nhạt phóng ra, bao phủ lấy toàn bộ hư ảnh Khổng Tước cao hơn ngàn trượng kia. Sinh Mệnh Lực đi đến đâu, những vết nứt kia khôi phục với một tốc độ chóng mặt. Chỉ trong chớp mắt, hư ảnh Khổng Tước đã trở lại nguyên vẹn như cũ.

Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Những vết nứt kia vừa khôi phục chưa được bao lâu lại tiếp tục vỡ ra, rồi lại được Sinh Mệnh Lực chữa trị. Quá trình này lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Ánh sáng màu xanh của Sinh Mệnh Lực dần mờ đi. Ở chiều ngược lại, khí tức của Khổng Tước bên trong quang cầu ngày một tăng mạnh, đã tiếp cận với Hợp Thể kỳ.

Dương Thiên chắp hai tay sau lưng, gương mặt không tỏ cảm xúc. Hắn đang chờ đợi một thứ. Không để cho Dương Thiên thất vọng, phía trên bầu trời mây đen bắt đầu kéo đến. Từng tia lôi đình lực lượng từ bên trong phát ra, uy áp phủ xuống.

Thiên kiếp là lực lượng pháp tắc, chỉ cần không có sức mạnh siêu việt luân hồi, đứng trên pháp tắc thì cho dù trốn ở bất kỳ đâu, thiên kiếp vẫn sẽ tìm đến được. Cho nên Dương Thiên chính là muốn lợi dụng Kiếp Lực để cho Khổng Tước hoàn toàn luyện hóa được tinh huyết Thiên Khẩu Xà và Ngũ Sắc Thạch, cũng như chân chính kết thúc lần thức tỉnh thứ tư này.

Mây đen vần vũ, lực lượng thiên kiếp hội tụ. Hư ảnh Khổng Tước kiêu ngạo ngẩn đầu lên cất một tiếng gáy, không hề có chút e sợ thiên kiếp. Mỗi loại Thần Thú từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành phải trải qua rất nhiều lần độ kiếp. Bọn nó xem thiên kiếp là thử thách cần phải trải qua để mạnh hơn. Hơn nữa, huyết mạch Thần Thú đang chảy trong cơ thể không cho phép bọn nó sợ hãi.

Ngay khi thiên kiếp chuẩn bị đánh xuống, trên cao bất ngờ mở ra một khoảng không trống rỗng, Ngũ Sắc Thần Quang mang theo khí tức thần thánh từ bên trong tràn ra, dường như muốn đem thiên kiếp đẩy lùi. Dương Thiên ngơ ngác nhìn một màn này:

- Đây là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện