Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 12: Hài cốt



Nói một cách chuẩn xác thì đó cũng không thể coi là một cái sơn động bởi vì xung quanh nơi này căn bản không có núi, thứ mà Phong Nhược đang nhìn thấy là một khối nham thạch cao đến mấy chục trượng, một nửa khối nham thạch này bị chôn trong lòng đất, còn một nửa khác nhô hẳn ra ngoài.

Mà thứ được gọi là sơn động kia chính là một cái hố thiên nhiên nằm trên khối nham thạch đó.

Phong Nhược vốn đang định lập tức rời đi bởi vì hắn nghe thấy âm thanh trận chiến ở xa kia có vẻ như đang tiến gần tới đây, tất nhiên hắn không muốn bị những linh thú có thực lực kinh khủng kia chặn lại ở chỗ này, chỉ có điều bên ngoài cửa động có một bộ xương linh thú khổng lồ đã làm cho hắn thay đổi chủ ý, bởi xương của những linh thú cấp cao rất có giá trị.

Đến khi xông tới gần Phong Nhược bỗng trợn tròn mắt, bởi vì bộ xương này vô cùng hoàn chỉnh, toàn thân nó dài chừng mười trượng, chỉ riêng cái đầu nhô lên đã cao khoảng năm trượng rồi, mặc dù là vật chết nhưng bên trong vẫn còn ẩn chứa một cổ khí thế ngạo nghễ, dưới khí thế đó Phong Nhược thậm chí có vẻ không dám nhìn thẳng vào bộ xương này.

"Kỳ quái ? Đây là linh thú gì ? Đã chết rồi mà xương cốt vẫn uy phong đến thế?"

Mặc dù trong lòng hơi kinh sợ nhưng Phong Nhược vẫn không từ bỏ ý định muốn kiếm chút cháo của mình, do đó hắn lập tức đi một vòng quanh bộ xương này, đáng tiếc cả bộ xương này không có lấy một chỗ rời ra, mà nếu cứ để thế không tách ra thì với kích thước to lớn như vậy thắt lưng trữ vật của hắn không thể chứa được.

"Chậc chậc, đáng tiếc thật !"

Mắt thấy bộ xương trong suốt như ngọc này tản ra tia sáng nhàn nhạt, Phong Nhược nóng nãy đến nổi giậm chân bực bội, bởi vì chỉ bằng vào chất liệu tuyệt hảo của bộ xương trước mặt đây, cũng có thể đoán được vật này có giá trị to lớn đến dường nào.

"Mặc kệ, dù sao cũng phải thử một lần, nếu bỏ qua thứ tốt như thế này chắc chắn sẽ hối hận cả đời!"

Phong Nhược nhìn xung quanh một chút rồi giơ thanh Bôn Lôi kiếm lên, hắn tận lực chém vào chỗ xương sườn nho nhỏ.

"Keng..." một âm thanh cực kỳ thanh thúy vang lên, vừa giống như hắn gõ lên một khối ngọc tinh xảo vừa tựa như một tiếng gió rít thổi qua phía chân trời mang theo vô số âm thanh rúng động, thậm Phong Nhược còn bị xuất hiện ảo giác nữa, dường như dưới âm thanh rung động này bầu không khí xung quanh đều nổi lên một trận dao động.

Mà cùng lúc đó thanh Bôn Lôi kiếm trong tay Phong Nhược cũng bị một cổ lực lượng khổng lồ bắn ngược ra, làm hắn lảo đảo thiếu chút nữa đã té ngã, hắn nhìn lại chỗ xương sườn trong suốt kia, vậy mà ngay cả một dấu vết để lại cũng không thấy.

"Sao có thể như vậy !"

Ánh mắt của Phong Nhược cũng trợn tròn lên, đây là xương cốt của loại linh thú nào? Lại có được hiệu quả thần kỳ đến như vậy?

Phong Nhược có vẻ khó tin nhìn chằm chằm thêm một lát đến lúc hắn hoàn toàn hết hy vọng, quả thật thứ bảo bối thần kỳ này hắn không làm sao mang đi được, lúc này hắn lại nhìn xuống cái hố khổng lồ kia, bên trong có rất nhiều xương cốt khổng lồ nằm rải rác, hiển nhiên đây là hang ổ của một loài linh thú vô cùng mạnh bạo nào đó, nói không chừng chủ nhân của đám linh thú này lại là một trong hai con đang đánh nhau đằng kia thì sao.

Ngay sau đó Phong Nhược không chút chậm trễ, dùng tốc độ cực nhanh xông tới, hắn lập tức thu thập hết đống xương chất đầy trên mặt đất vào thắt lưng trữ vật, mặc dù phẩm chất những bộ xương này so với bộ xương ngoài kia đúng là một trời một vực, nhưng không thể nghi ngờ gì bọn chúng đều là xương cốt của ma thú cấp bốn trở lên, lấy đem về ít nhiều gì cũng bán được mấy ngàn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp đấy.

"Ồ ?" Bỗng nhiên Phong Nhược ồ lên một tiếng lạ kỳ, bởi hắn phát hiện một bộ hài cốt không trọn vẹn của loài người nằm rải rác dưới đám xương quanh đây.

Từ tình trạng tổn hại của bộ hài cốt kia có thể thấy vị huynh đài đáng thương này hình như không phải chết trong miệng linh thú, nên thân thể không bị ăn sạch, mà bị một thanh chủy thủ rỉ sét lốm đốm cắm trên ngực, lực đạo đâm vào hình như rất mạnh, cơ hồ đánh toàn bộ xương lồng ngực của người này thành phấn vụn, hơn nữa trên bộ hài cốt đó còn mơ hồ có thể thấy được một bộ trang phục đã bị tổn hại và thắt lưng trữ vật.

"Không ngờ đây là một tu sĩ ?"

Trong lòng Phong Nhược thoáng vui vừng, hắn tranh thủ lấy chiếc thắt lưng trữ vật ra trước, bởi vì tu sĩ nào có thể đến được thế giới này đều chẳng phải là kẻ yếu đuối, đương nhiên có thể ngoại lệ duy nhất chỉ có hắn mà thôi, biết đâu trong thắt lưng trữ vật này có thứ gì đó tốt một chút, vậy chẳng phải là hắn vừa kiếm được một khoản lợi kếch xù hay sao?

Vừa lấy được thắt lưng trữ vật kia xong, Phong Nhược suy nghĩ một lát liền chộp luôn thanh chủy thủ dài không đến ba tấc kia, tuy thanh chủy thủ đó nhìn thoạt qua có vẻ như sắp bị rỉ nát đến nơi, nhưng hắn có cảm giác thanh chủy thủ có chút cổ quái khó hình dung.

Hiện tại thu hoạch coi như rất khá rồi, Phong Nhược không dám nán lại lâu, hắn lập tức gọi Ngân Giáp Thiên Thù rời đi, chỉ có điều làm hắn cảm thấy không thể tin nổi, đó là tự nhiên động tác của Ngân Giáp Thiên Thù co lại một cục, như đang quỳ bái bộ xương khổng lồ kia vậy.

"Ê này, một bộ hài cốt thôi mà, đáng để ngươi kinh ngạc đến như vậy sao?"

Phong Nhược tiến lên kéo Ngân Giáp Thiên Thù chạy về gốc cây đại thụ gần đó, bởi vì lúc này bất chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân rầm rầm, hiển nhiên trận chiến ở bên kia đã đến hồi kết thúc, có lẽ chủ nhân của sơn động này sắp trở về rồi.

Phong Nhược chạy một mạch đến cây đại thụ kia, lúc này Ngân Giáp Thiên Thù đã thoát khỏi trạng thái cúng bái quỷ dị lúc nãy, mỗi lần nghĩ tới vẫn cứ làm cho hắn sức hoài nghi, có phải bộ xương kia có họ hàng gì với tên gia hỏa này không? Chẳng qua hiện tại hắn đang phải chạy trối chết, nên khó lòng nghĩ ngợi thêm về việc này.

Sau khi leo lên cao hơn ba mươi trượng, Phong Nhược nhịn không được liền nhìn xuống phía dưới một chút, chỉ thấy dưới khối nham thạch khổng lộ kia đã xuất hiện một bóng đen khổng lồ, hình dáng bóng đen nọ hơi giống thằn lằn chỉ có điều cái đầu nó vô cùng to lớn, gần như chiếm hết phân nửa toàn bộ thân thể.

Mà lúc này trong miệng bóng đen kia lại đang kẹp một thi thể khổng lồ, Phong Nhược cẩn thận nhìn lại mới thấy rõ ràng đó chính là con bọ cạp to đùng, nhưng không rõ có phải là con mà lúc trước hắn đã từng nhìn thấy hay không nữa?

Diễn biến kế tiếp lại làm cho Phong Nhược càng thêm trợn mắt há mồm, chính là bóng đen khổng lồ kia cũng không nuốt chửng thi thể Bọ Cạp Vương nọ mà một mực cung kính đặt trước bộ xương khổng lồ ở cách đó không xa, sau đó nó bỗng xoay người rời đi.

"Thế này, thế này..."

Trong đầu Phong Nhược càng thêm mơ hồ khó hiểu, bộ dạng nó hoàn toàn giống với hình thức quỳ bái lúc trước của Ngân Giáp Thiên Thù, nhưng hiện tại con linh thú đó lại còn dâng cả cống phẩm nữa chứ.

Không đúng, dường như bộ xương này có gì đó hết sức cổ quái, chẳng lẽ trước đây nó có năng lực siêu cấp hay sao?

Vừa nghĩ tới đây Phong Nhược thật sự muốn chạy xuống xem kỹ lại một lượt, tiếc là sau khi hắn đắn đo suy nghĩ rồi bỏ qua ý định này, bởi vì bộ xương kia chém thì không đứt, bỏ vào thắt lưng trữ vật lại không xong, nếu chỉ nhìn ngó thôi cũng chẳng làm được gì!

Đương nhiên quan trọng hơn cả là dù Phong Nhược có lấy được thứ xương thần kỳ này đi nữa, thì sau khi bán ra ngoài có lẽ cũng ăn ngủ không yên đâu.

Cho nên sau khi cảm khái một chập, Phong Nhược liền tranh thủ thời gian dẫn theo Ngân Giáp Thiên Thù tiếp tục leo lên trên, hiện tại đang là ban đêm nên hắn cần tìm đường thoát khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt!

Chẳng qua Phong Nhược cũng không biết rằng, sau khi hắn rời đi không lâu thì cổ thi thể của Bọ Cạp Vương kia bỗng nhiên hóa thành một vũng máu, sau đó rút hết vào bộ xương kia một cách quỷ dị.

"Hỏng bét, cái hầm ngầm này quả nhiên không dễ vào như vậy!"

Phong Nhược đang núp sau mấy rễ cây bỗng cau mày thở dài than, lúc trước sau khi rời khỏi địa phương quỷ dị kia hắn bắt đầu đi thẳng về phía trước để tìm lối ra, bởi vì căn cứ vào cách thức thú triều xuất hiện lúc trước, hắn liền cả gan suy đoán rằng thế giới dưới lòng đất này ắt hẳn là có rất nhiều cửa ra mới đúng, nếu không thì với lượng linh thú đông đúc thế này, làm sao có thể chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi sau khi mặt trời lặn liền có thể lao ra nhanh thế.

Mà sự thật cũng đúng như Phong Nhược dự đoán, hắn chỉ tìm hơn hai canh giờ, đi về phía trước không tới hai mươi dặm liền phát hiện một lối ra to đùng, phỏng chừng dài hơn mười dặm, hắn đứng tại vị trí này mà nhìn vào lối đi thấy giống như một cái phễu dẹp cực lớn, chỉ có điều đầu nhỏ của chiếc phễu đó nằm ở một nơi chật hẹp chỉ hơn mười trượng, ngay cả chiều rộng cũng không vượt quá năm mươi trượng.

Vốn cái này cũng không tính là gì, với thân thể nhỏ bé của Phong Nhược thì vẫn có thể chui ra, vẫn đề là có vô số con dơi đang treo ngược phía trên cái phễu đó, rõ ràng chúng quá đông và dày đặc chi chít, chỉ sợ có đến hơn vài chục vạn con, chỉ nhìn thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại.

Nếu đây chỉ là những con dơi bình thường thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà... những con dơi màu đen này đều rất lớn, thiếu chút nữa có thể so với con Kên kên vô lại của Phong Nhược rồi, hơn nữa chúng đều là linh thú cấp bốn!

Dưới tình huống như vậy, cho dù Phong Nhược có cưỡi Kên kên xông qua thì cũng như xông vào tử lộ thôi!

Đương nhiên nếu tận dụng tốc độ kinh khủng của Thanh điểu thì ngược lại rất dễ dàng, nhưng vấn đề là đại ca đó không dễ mở lời chút nào, suy tính kỹ càng trước sau rốt cuộc Phong Nhược vẫn chưa có kế sách nào khả thi.

"Chẳng lẽ cả đời này mình sống mãi ở đây sao?"

Phong Nhược thoáng bi quan âm thầm nghĩ ngợi.

Ngay lúc hắn đang định tìm một chỗ kín để hết mực cầu xin Thanh điểu một phen, thì một tràng tiếng rít cổ quái từ bên ngoài truyền đến, mà dưới sự kích thích của tiếng rít này có vô số con dơi đen xì kia bỗng nhiên trở nên rối loạn, khi ngó qua thấy giống như một vùng đen nhúc nhích vậy, cho dù lá gan Phong Nhược không nhỏ đồng thời ở cách chúng rất xa, nhưng khi chứng kiến thanh thế này cũng khó kềm chế tự nhiên không dám hít thở!

Do đối mặt với loại sức mạnh như núi cao biển cả này, thực lực của một cá nhân quả thật vô cùng nhỏ bé, bạc nhược, cho dù là tu sĩ đi nữa cũng khó có khả năng đối mặt.

Lúc này bầy dơi bị tiếng rít cổ quái kia khuấy động, tức khắc cả đám dơi đông nghịt như hóa thành một cơn cuồn phong đen kịt bay thẳng ra ngoài.

"Ồ, quái lạ. Chẳng lẽ có người cố ý hấp dẫn những con dơi này sao?"

Vừa chứng kiến qua quang cảnh này, trong lòng Phong Nhược chợt nghĩ ra, bởi vì mặc dù tiếng rít này có vẻ cổ quái nhưng nó không giống như tiếng của linh thú, huống hồ những con dơi này đã sống ở cửa ra vào chắc chắn là có nguyên nhân kỳ lạ nào đó, cho nên chúng mới không công kích những con linh thú tới lui hằng ngày, tương tự thế những con linh thú kia cũng chẳng tấn công bầy dơi này!

Nghĩ vậy Phong Nhược liền vội vàng phong ấn Ngân Giáp Thiên Thù lại, bởi nếu thật sự có người chủ động hấp dẫn những con dơi đó, không chừng hắn có thể nhân cơ hội này tranh thủ thời gian, mà nhân cơ hội cưỡi Kên kên bay ra ngoài.

Lúc này chỉ trong vòng mười nhịp thở ngắn ngủi, cả bầy dơi đen đủi kia đã ào ra hơn phân nữa, tuy Phong Nhược không cách nào nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng hắn cũng có thể hình dung được cảnh tượng ngoài đó kinh khủng đến cỡ nào, có lẽ trông giống như bị đám mây đen khổng lồ phủ kín, thật không biết người nào có thực lực mạnh mẻ đến nổi dám đối mặt với vô số con dơi gớm ghiếc thế này.

Chỉ trong chốc lát ở cổng ra vào đã không còn lại bao nhiêu con dơi nữa, ngay lúc này một tia vàng chói tựa như vệt sáng bất ngờ quét ngang qua, tia sáng vàng này dài đến mấy trăm trượng, chỉ cần tung ra một đòn thôi đã có hơn ngàn con dơi đen thủi rơi xuống nghe 'bạch bạch...', sau đó trong nháy mắt liền vạch ra một lỗ hổng khá lớn.

Vừa chứng kiến cảnh này bất chợt làm cho Phong Nhược sôi trào nhiệt huyết, hắn thầm nghĩ không biết đến khi nào mình mới có được loại bản lĩnh mạnh mẽ thế này nữa.

Ngay lúc này tại lỗ hổng do tia sáng vàng chói kia tạo thành bỗng xuất hiện năm bóng người, năm người này không cưỡi tọa kỵ phi hành, mà mỗi người đều đạp trên một thanh kiếm có ánh sáng chói mắt! Tốc độ của quầng sáng đó vô cùng nhanh, hơn nữa còn rất linh hoạt.

Sau khi năm người này xuất hiện căn bản không dừng lại chút nào, mà hướng về một phía bay nhanh tới trước, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến bầy dơi đen đang đuổi theo ở phía sau.

Chờ cho bóng dáng của năm người nọ hoàn toàn biến mất, Phong Nhược mới thả Kên kên ra mà liều mạng bay về phía cửa, hiện tại nơi đó còn chưa đến vài nghìn con dơi đen, quả thật đây đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Lúc này Phong Nhược cảm thấy lo lắng là bởi vì tình hình của Khô Mộc Hải rất kỳ dị, hắn cưỡi con Kên kên cấp ba này chỉ có thể phát huy được bảy phần tốc độ của ngày thường, mà lại còn nơm nớp lo sợ rằng không chừng chỉ cần một con dơi đen gần đó xông tới đây thôi cũng đủ để hù chết nó rồi.

"Thật quá quắc, bình thường ta đối đãi với tên ngốc nhà ngươi cũng không tệ, giờ chủ nhân gặp nạn lẽ nào ngươi không biết hy sinh vì nghĩa một lần sao? Như vậy dù có chết ta cũng không quên ngươi!"

Với tốc độ chậm rì của Kên kên càng khiến cho Phong Nhược thật sự lộ rõ vẻ gấp gáp, hắn hận không thể nhổ thẳng cặp cánh kia để lặp vào thân hình của Ngân Giáp Thiên Thù mà bay cho nhanh, hắn thật sự không muốn bị con thú nhút nhát này hại chết.

Đáng tiếc, đúng là trong cái xui cũng có cái... rủi, vốn hướng bay mà Phong Nhược chọn cũng không có dơi đen nhiều lắm, nhưng khi con Kên kên này mới chậm lại một nhịp thôi, lập tức có hơn mười con dơi xông tới, bộ dáng hùng hổ của chúng làm Phong Nhược nhễu mồ hôi lạnh đầy trán.

"A Ngốc à, ngay lúc này ngươi phải đứng vững đấy, ít nhất ngươi không được run!''

Phong Nhược vừa giục Kên kên vừa thả Ngân Giáp Thiên Thù ra, hiện giờ đúng là hắn không còn cách nào khác nữa, bọn dơi đen thủi này đều là linh thú cấp bốn, trong khi Kên kên có toàn lực ra sức đi nữa cũng chỉ là linh thú cấp ba nên tất nhiên sẽ bị áp chế, cho nên điều hắn cần duy nhất lúc này là nó phải giữ thật vững chắc.

Tốc độ của hơn chục con dơi kia không hề thay đổi, âm thanh kéo theo phát ra nghe “Vèo vèo...”, từ xa nhìn tới cứ như một đám mây đen với thanh thế cực lớn!

"Hừ! Hung hăng gì chứ ? Đi chết hết đi!"

Phong Nhược cũng ra đòn không nhẹ tay chút nào, khi hơn chục con dơi kia xông tới gần hắn liền giơ tay phát ra ba tia Mộc Sát kiếm khí, hiện tại sau khi dung hợp hoàn toàn Tiên Thiên Mộc Sát đã từng xâm nhập dạo trước, hiện tại uy lực của Mộc Sát kiếm khí tăng lên gần hai lần, không chỉ lực công kích tăng lên thôi mà cự ly công kích cũng đạt đến hai mươi trượng.

Tuy rằng trên phương diện khống chế độ chính xác còn có vẻ chưa được như ý lắm, nhưng ba tia Mộc Sát kiếm khí này vẫn đánh trúng vào hai con dơi! Trong đó có một con tức khắc bị chẻ đôi, con còn lại bị thương ở cánh!

Mà ở cạnh bên, chiến tích của Ngân Giáp Thiên Thù cũng không hề kém hơn, ấy vậy mà nó có thể phun ra một lúc ba sợi tơ nhện, làm cho ba con trong số đó bị rơi xuống!

Trong tức khắc hắn đã uy hiếp được năm con còn lại, làm chúng không dám tiến tới trong vòng hai mươi trượng.

Nhân cơ hội này, con Kên kên cả người run rẩy cuối cùng cũng chịu bò ra!

Thế nhưng Phong Nhược còn chưa kịp thở, bỗng phía trước xuất hiện thêm mấy trăm con dơi nữa, bọn chúng kết thành một đám mây đen kịt đang lao thẳng tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện