Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 20: Kiếm lư



“Có thể bước chân đến Kiếm Lư của bổn viện, coi như số ngươi cũng may mắn, ngươi phải biết rằng có rất nhiều đệ tử của Hạ Tam Viện tranh nhau vỡ đầu mà không có được cơ may này đấy.”

Tiếp Thiên Phong.

Phong Nhược mặt mũi tái nhợt đứng ở một vách núi bị băng tuyết bao phủ dày đặc, im lặng không dám nói năng gì nghe tên quản sự Kiếm Tâm Viện đứng bên cạnh ba hoa giới thiệu. Ở chỗ này cách đỉnh của Tiếp Thiên Phong không đến năm trăm trượng, nên lạnh giá thế nào không cần nghĩ cũng biết, nếu hắn chưa bước vào cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ và đang mặc bộ trang phục Sạn Tuyết thì tuyệt đối không thể cầm cự nổi thời tiết giá lạnh kinh người này.

Phía dưới vách núi trước mặt hắn có một cái tiểu cốc không lớn lắm, bốn phía tiểu cốc đều là vách núi bị gió tuyết mài gọt thẳng tắp, không có một con đường nào đi ra ngoài, cách duy nhất để ra vào là ngự kiếm phi hành bởi vì trong Thượng Tam Viện không cho phép sử dụng linh thú bay bát nháo, nghe nói quy củ này cũng là một cách để cho phần lớn đệ tử của Thượng Tam Viện tập luyện ngự kiếm thuật.

Ngay trong tiểu cốc này chính là kiếm lư của Kiếm Tâm Viện rồi, từ chỗ hắn đứng nhìn xuống có thể nhìn thấy rất nhiều hơi nước bay lên, lên cao được mười trượng thì hóa tuyết bay phất phơ theo gió.

“Chức vụ Hỏa Công Ngự Thủ này thực ra là một chức quan nhỏ nhàn rỗi mà quy củ tông môn từ vài ngàn năm trước đã định ra, nhưng mà mấy trăm năm rồi chẳng có ma nào đảm nhiệm chức vụ này. Công việc chính là trông coi Kiếm Lư ngay dưới chỗ Hỏa Linh Tuyền, rất đơn giản, thậm chí ngươi ngủ cả ngày cũng chả sao bởi vì mọi việc trong viện đều có cao thủ để mắt. Nói cho cùng ngươi ở đấy cũng chẳng khác đi lưu đày là mấy, trừ khi ngươi có thể ngự kiếm bay ra còn không thì cả đời chỉ có thế ở đây mà chờ chết thôi!”

“Tất nhiên hơn được một cái là ngươi không cần lo lắng chết đói chết rét, chỗ kiếm lư này là nơi mà đệ tử Thượng Tam Viện hằng ngày luyện kiếm, nếu như ngươi chịu khó một tý không khéo cũng có cơ hội kiếm chút ít Ngũ Hành Thạch hoặc Linh Thạch cũng nên! Mà thôi, bây giờ ngươi đi xuống được rồi!”

Nói xong, tên quản sự Kiếm Tâm Viện vỗ vỗ tay, ngay sau đó có một sợi xích đen phóng thẳng từ dưới vách núi lên, nhưng sợi xích này đâm thằng lên không trung chẳng bám vào đâu cả, chắc chắn là có cao thủ ở phía dưới phát lực nâng lên rồi.

“Ha ha! Con đường này chỉ có thể xuống, không được phép lên, mà còn việc này nữa, đã bước chân xuống dưới đó mà ngươi dám sử dụng linh thú trốn chạy thì việc đầu tiên cần nghĩ đến là tính toán làm sao tránh được Xích Sắt Huyền Băng dài một trăm chín mươi chín trượng này đi đã nhé!” Tên quản sự Kiếm Tâm Viện nói xong cười cười nhìn Phong Nhược :”Nếu bây giờ ngươi hối hận thì vẫn còn kịp đấy!”

“Đa tạ sư huynh nhắc nhở, nhưng mà tiểu đệ vẫn chưa đến mức phải hối hận.” Phong Nhược bình tĩnh nhìn tên quản sự rồi thi lễ, chuyển người nhảy thẳng xuống vách núi, nhưng không bước lên sợi xích đen kia!” “Ê ê! Ngươi đừng có làm liều chứ, vách núi này cao hơn hai trăm trượng đấy!”

Nhìn thấy Phong Nhược tung người nhảy xuống, tên quản sự của Kiếm Tâm Viện giật mình sợ hãi, vội lao tới bên vách núi niệm kiếm quyết chuẩn bị ứng cứu, nhưng sắc mặt lập tức cứng đờ, hai mắt trợn to, mọi hành động đều dừng lại. Bởi vì Phong Nhược không lăn ra như hắn tưởng tượng mà thoải mái rơi xuống , chẳng biết từ bao giờ trong tay Phong Nhược phóng ra từng đoàn ánh sáng màu xanh lần lượt bắn thẳng vào vách núi, nhờ đó mà đem thân hình của y giảm tốc rồi rơi xuống từng quãng một, cứ thế trong khoảng thời gian ngắn đã đi xuống được năm sáu mươi trượng.

“Đây là pháp thuật Thập Trượng Thanh Ti sao? Lại có thể sử dụng như vậy?”

Tận mắt nhìn hình bóng Phong Nhược khuất sau đám mây mù, tên quản sự Kiếm Tâm Viện mới bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói.

“Chà chà! Tên tiểu tử này cũng cổ quái đấy! Nhưng mà muốn trở thành đệ tử chính thức của bổn viện cũng không hề dễ dàng như thế đâu! Trong Kiếm Tâm Viện cao thủ nhiều như mây, nếu không có thực lực cường đại thì cứ cho là ngươi Trúc Cơ thành công cũng không có đất dùng!”

“Hây!”

Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, sắc mặt Phong Nhược bình tĩnh như thường, vách núi cao hai trăm linh một trượng hắn chỉ mất thời gian chín lần thở là thoải mái đi xuống, tất nhiên hắn không vì việc này chứng tỏ điều gì, đơn giản chỉ vì hắn không muốn giống như con khỉ leo dọc cái xích sắt kia mà thôi!

“Rầm rầm!” Một chuỗi tiếng động ầm ỹ do sợi xích sắt gây nên vang lên sau lưng Phong Nhược. Hắn xoay người nhìn lại thì thấy sợi xích sắt vừa mới dựng thẳng tắp đã rơi xuống, nhưng không hề lộn xộn mà cuộn thành một vòng tròn lớn. Bên cạnh xích sắt có lão già toàn thân đỏ au, đầu tóc bạc trắng được bối gọn. Lão đang khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm nghiền nhưng điều làm cho người ta sợ hãi là chỗ xương bả vai bị hai sợi xích sắt màu bạc xuyên thủng, hai sợi xích này đâm thẳng sâu vào trong lưng của lão.

Chưa hết, ở xương đùi của lão cũng có mấy sợi xích màu bạc xuyên qua, trong tay nắm sợi Xích Sắt Huyền Băng to lớn kia.

Nhìn thấy cảnh này, Phong Nhược giật mình khiếp đảm, lúc trước ở vách núi nhìn thấy sợi xích sắt thẳng đứng hắn đã có chút nghi ngờ, không hiểu có tu sỹ thực lực cường đại nào lại đi làm công việc hèn mọn này nữa. Nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu, lão già này là tù nhân của Kiếm Tâm Viện.

Thế nhưng nếu lão già này đúng là tù nhân như hắn nghĩ thì làm sao có thể ngoan ngoan nghe lời mà làm việc này như vậy? Nhớ lại lời nói của tên quản sự Kiếm Tâm Viện, sợi xích sắt trong tay lão già dài gần hai trăm trượng, chừng này cũng đủ sức khống chế toàn bộ phạm vi của tiểu cốc rồi, chẳng lẽ đám cao tầng của Kiếm Tâm Viện tuyệt không lo lắng gì về điều này sao…?

Phong Nhược đang suy đoán linh tinh thì lão già kia đột nhiên mở hai mắt, trừng lên nhìn thẳng vào hắn. Con ngươi của lão già kỳ quái lại có màu xanh, khi hắn mở mắt thì gân xanh thô to nổi lên toàn thân vô cùng hung ác, thật giống rất nhiều rễ cây đang chạy loạn khắp cơ thể lão, nhìn thật kinh khủng đáng sợ!

“Cút!”

Một tiếng gầm nhẹ như dã thú phát ra từ miệng lão già! Thanh âm vang lên, tuy không lớn nhưng xuyên thẳng vào tai Phong Nhược, đâm sâu vào trong đầu hắn, may mắn nó chỉ lướt qua rồi lập tức biến mất nếu không lần này chắc chắn hắn đã bị trọng thương rồi.

Nghe thế Phong Nhược sợ hãi không còn dám đứng lại nữa, quay người cuống cuồng chạy đi, chạy một mạch ra xa hơn mười trượng mới lén lút quay lại nhìn lão già thì thấy lão đã lại nhắm mắt, mà tình trạng quái dị trên thân thể cũng dần dần biến mất.

“Quái thật? Nơi này lại có một lão già quái vật như vậy!”

Thở phào một hơi, hắn không dám lảng vảng lại gần tìm hiểu lão già kia nữa, bắt đầu nhìn ngó xem tình hình trong tiểu cốc.

Tiểu cốc này cũng không rộng lắm, phạm vi tầm hai trăm trượng, có lẽ do Hỏa Linh Tuyền mà ở đây ấm áp như mùa xuân, nhưng hơi bực mình là rất ẩm ướt!

Ở chính giữa tiểu cốc có một quảng trường rộng lớn, bốn phía dựng lên tám mươi mốt thanh kiếm to lớn đứng sừng sững giữa trời. Những thanh kiếm khổng lồ này không biết làm từ vật liệu gì, bên ngoài loáng thoáng có khắc ký tự kỳ quái, có lẽ là cấm chế bí hiểm nào đó, Phong Nhược kiên nhẫn ngắm nghía hồi lâu cũng không tìm được chút đầu mối nào!

Mà chỗ quảng trường này vắng tanh không có bóng người nào, sau khi hắn đi tới mới phát hiện tại trung tâm quảng trường có một cánh cửa rộng mấy trượng thông xuống dưới đất, nhìn vào có thể thấy tầng tầng thềm đá chui sâu vào lòng đất.

“Hỏa Linh Tuyền chắc hẳn ở dưới này rồi!”

Phong Nhược vừa nghĩ vừa thong thả bước xuống, cầu thang bằng đá này rất dài, hắn vừa đi vừa đếm, tổng cộng có ba trăm linh bảy bậc thềm. Lúc hắn đi tới thềm đá cuối cùng liền thấy trước mắt một khoảng không gian cực kỳ rộng lớn nằm trong lòng núi, cùng lúc này một cơn sóng nhiệt cũng cuộn tới táp vào người hắn!

Phong Nhược sợ hãi hít thở sâu mấy cái mới hồi phục tinh thần, bởi vì khung cảnh trong lòng núi hoàn toàn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Cái động trong lòng núi này chỉ cao vài chục trượng nhưng rộng đến mấy ngàn trượng, ngay tại vị trí trung tâm có một hồ nham thạch lớn chừng vài chục trượng, ở trong hồ liêp tiếp phun ra một cột lửa cực lớn cao mấy chục trượng, dưới ánh sáng của ngọn lửa, toàn bộ lòng núi ánh lên một màu đỏ thẫm. Phong Nhược đang đứng cách xa Hỏa Linh Tuyền mấy trăm trượng nhưng cảm thấy khổ sở vô cùng, hít thở không nổi, muốn bước tới phía trước một bước cũng vô cùng khó khăn.

Nhưng ở phía xa gần khu vực Hỏa Linh Tuyền có gần trăm tên đệ tử của Thượng Tam Viện đang khoanh chân ngồi, tu vi của bọn hắn đều từ Trúc Cơ sơ kỷ trở lên.

Tu vi càng cao thì chỗ ngồi càng gần Hỏa Linh Tuyền, trong đó có ba người nam nữ chỉ ngồi cách Hỏa Linh Tuyền hơn mười trượng. Lửa trong Hỏa Linh Tuyền hừng hực thiêu đốt, thậm chí có lúc táp trọn thân thể của ba người nhưng bọn hắn vẫn ngồi im không tỏ ra điều gì khác thường.

“Đây là luyện kiếm sao?” Phong Nhược chẳng hiểu gì thầm suy đoán, vì hắn nhìn mãi cũng không thấy kiếm của đám người kia ở chỗ nào!

Vừa nghĩ vẩn vơ đến đây hắn liền thấy một sợi chỉ lửa từ trong Hỏa Linh Tuyền lao ra rất nhanh, sợi chỉ lửa này vô cùng linh hoạt, bay một vòng xung quanh Hỏa Linh Tuyền rồi nhanh như chớp chui vào vỏ kiếm sau lưng một tên đệ tử.

Mà lúc này tên đệ tử kia mới đứng lên, dáng vẻ mệt mỏi, im lặng lùi ra rất xa rồi ngồi xuống bắt đầu khôi phục pháp lực.

Nhìn thấy một màn này Phong Nhược mới hiểu được việc mà nãy giờ hắn thắc mắc, thì ra phương pháp rèn kiếm kỳ lạ như vậy, tuy nhiên để làm được điều này cần pháp lực rất cao thâm và khả năng thao túng pháp lực xuất thần nhập hóa, vì ngọn lửa trong Hỏa Linh Tuyền quá mạnh mẽ, nếu không cẩn thận lại làm hao tổn chính kiếm khí của bản thân mình cũng nên!

Suy nghĩ cẩn thận về điều này, Phong Nhược cảm thấy rất hưng phấn, thì ra cái chức Hỏa Công Ngự Thủ này cũng được việc, có thể mỗi ngày đều đến quan sát các cao thủ ngự kiếm chế luyện kiếm thì đối với phương diện tu luyện ngự kiếm thuật của hắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt!

Hắn đang tính toán thử bước tới phía trước vài bước, nhưng chân mới vừa nhón thì một đạo kiếm quang sáng như tuyết bỗng nhiên lao vọt đến trước mặt hắn “Véo.” Khi kiếm quang biến mất, hơi lạnh lập tức tỏa ra bốn phía, khí thế kinh người đâm thẳng vào tảng đá dưới chân hắn, nếu vừa rồi hắn bước tới thì chắc chắc đã bị đạo kiếm khí này chặt đứt một chân rồi!

“Đứng lại! Ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào kiếm lư!”

Phong Nhược bỗng ngẩng đầu, liền thấy một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, uy nghiêm đang từ chỗ bên cạnh Hỏa Linh Tuyền đi về phía hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện