Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 122: Còn có?
Vương Kha đã tỉnh dậy, anh ta bị thương không hề nhẹ. Khi Chu Trạch xuống cầu thang, anh thấy Vương Kha đang nằm trên ghế sofa, khuôn mặt tỏ rõ vẻ sợ hãi.
"Anh có cùng tôi giúp gì không?" Chu Trạch hỏi.
Vương Kha lắc đầu và nói: "Chỉ cần anh giúp tôi…"
"Ừm, nếu vậy tôi về đây."
Chu Trạch thấy Vương Kha lắc đầu, anh liền quay người và trực tiếp đi ra phía cửa, như không nghe thấy câu nói sau của Vương Kha.
"....." Vương Kha.
Thấy Chu Trạch đi ra khỏi cửa, Oanh Oanh và lão đạo lập tức đi theo.
Kỳ thật, đối với Chu Trạch mà nói, chuyện này đã được xử lý xong. Những chuyện còn lại, Tiểu Louli sẽ xử lý. Như lúc nãy chẳng hạn, cô đã không màng đến an nguy của mình mà lao ra cứu Vương Kha, cô coi anh ta như cha ruột của mình.
Điều này không khỏi làm cho Chu Trạch có chút xúc động, tất nhiên, không phải do tình cảm thắm thiết giữa hai "cha con" họ.
Lần trước khi đối đầu với tên quỷ sai ở trong thân xác em của bác sĩ Lâm, dường như, cô ta cũng bị ảnh hưởng bởi thân phận của Lâm Di, cô ta cũng tự coi mình như một thành viên trong gia đình nhà họ Lâm. Thậm chí, cô giết người mà không một chút suy nghĩ, chỉ muốn cho "chị" mình là bác sĩ Lâm được vui vẻ.
Tiểu Louli lúc nãy cũng vậy, cô dù sức khỏe rất yếu như vẫn xả thân để cứu "cha" mình. Anh không nghĩ, Vương Kha lại hấp dẫn như thế.
Như vậy,
Phải chăng khi quỷ sai ở trong thân xác của người nào, thì sẽ bị ảnh hưởng bởi thân phận của người đó?
Vì thế, anh cũng sẽ bị ảnh hưởng?
Dường như có một khoảng thời gian anh muốn có một thắc mắc,
Mỗi nỗi chấp niệm bám theo anh trong một thời gian dài:
Tại sao bác sĩ Lâm không ngủ cùng anh?
Vâng, đó là do ảnh hưởng của Từ Lạc;
Bản thân anh bình thường, không tồn tại trong đầu những suy nghĩ như thế.
Nhưng, người như tác động mà anh gặp phải không nặng nề như của Tiểu Louli và cô em vợ. Hẳn là tùy vào mỗi người mà những tác động cũng sẽ khác nhau.
Ví dụ, như Tểu Louli và cô em vợ có thể dễ dàng ra vào Địa ngục. Khi khi xuất hồn khỏi thân xác thì người mượn hồn vẫn có thể sống và sinh hoạt bình thường. Nhưng, cần một thời gian để hòa nhập giữa hai linh hồn, vì vậy, không thể tránh hỏi sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa hai linh hồn cùng tồn tại trong một cơ thể.
Mà Chu Trạch và Đường Thơ, hai người họ đang ở trong thân xác của hai người đã chết, vì vậy, tác động qua lại giữa linh hồn họ và linh hồn của thân xác là rất nhỏ.
Việc này đều sẽ có lợi và có hại,
Ví dụ như Chu Trạch sẽ không giả vờ giống hệt được là một người khác như tiểu Louli:
"biubiubiu"
Bắt xa trở về hiệu sách, Chu Trạch ngáp dài một hơi, anh đã thấm mệt. Có một chuyện ngoài ý muốn là hiệu sách bây giờ vẫn còn khách.
Nhìn lên đồng hồ, giờ đã hơn 2 giờ sáng.
Nếu như đó là linh hồn của một người đã chết, anh sẽ không mấy ngạc nhiên. Nhưng vị khách này làm một người sống.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng, đang ngồi đó đọc sách và bấm điện thoại.
Nhìn cô còn rất trẻ, khoảng chừng 26 tuổi, cách đọc sách của cô cùng rất kỳ lạ, một tay lật sách, tay bên kia lướt điện thoại không ngừng. Cô giống một nữ sinh đang đi tìm tài liệu.
Oanh Oanh vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi chiến đấu với ông lão kia, cô không bị thương nhưng trên người dính một chút nước mủ. Cô đã đi theo Chu Trạch trong một thời gian dài, nên cũng phần nào bị nhiễm tính sạch sẽ của Chu Trạch.
Phải biết rằng, cơ thể của cô đã ở trong lòng đất 200 năm, Chu Trạch không tin Bạch phu nhân sẽ lấy thân xác này thường xuyên đi làm đẹp.
Lão đạo thì đi ra ngoài mua đồ ăn khuya. Hứa Thanh Lãng không có trong cửa hàng. Bình thường, đồ ăn của mọi người là do Hứa Thanh Lãng chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, Chu Trạch có chút đau lòng,
Nếu Hứa Thanh Lãng không quay về nữa,
Anh chỉ có thể uống nước ô mai và sống qua ngày.
Không vội vã lên lầu để nghỉ ngơi, Chu Trạch đi rót một ly nước và đặt trước mặt cô gái, đồng thời, anh cũng ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Mặc dù có chút tiếc nuối bởi vì cô ấy là người sống. Nhưng cô ấy cũng là khách, cũng cần được đối xử tận tình.
"Cảm ơn."
Cô gái ngước mặt lên nhìn Chu Trạch, sau đó, tiếp tục cúi xuống và chăm chỉ đọc sách, dáng ngồi của cô như đang thiền.
Chu Trạch ban đầu nghĩ rằng đây là thói quen của cô, nhưng sau một hồi để ý, cô ấy không chỉ ngồi trống rỗng như vậy mà còn có cảm xúc.
Dường như lúc nãy Chu Trạch thấy trong ánh mắt của cô ấy lúc nhìn lên rất vui vẻ.
"Anh là chủ của hiệu sách này?" Cô gái hỏi.
Chu Trạch gật đầu, cầm ly nước lên và uống một ngụm.
Thận trọng, rất thận trọng.
"Hiệu sách này kinh doanh ổn không?" Cô gái hỏi tiếp.
Chu Trạch nhíu mày, thực sự anh không thích những câu hỏi như thế này. Bởi vì, những câu hỏi này làm cho anh suy nghĩ việc kinh doanh của hiệu sách không tốt cho lắm.
Nhưng, không thể giải thích với cô ấy rằng hiệu sách này phần lớn để phục vụ người chết. Khi họ đến đây, họ sẽ được Chu Trạch tiễn xuống Địa ngục.
"Vẫn tốt."
"Tôi thấy hiệu sách của anh kinh doanh rất ổn. Buổi tối đến đây gọi một ly đồ uống và đọc sách, thực sự rất thú vị." Cô gái nói.
"Ừm."
Vừa thu phục được tiểu Louli, tâm trạng của Chu Trạch rất tốt, anh vẫn có thể cùng cô gái kia trò chuyện:
"Cô có phải người dẫn chương trình?"
Cô gái lắc đầu.
"Hay cô làm trong đài phát thanh?"
Cô gái liền gật đầu và nở một nụ cười: "Ông chủ à, anh rất thông minh."
Không phải thông minh hay không thông minh, điều quan trọng là, đầu năm nay có rất nhiều phát thanh viên mới vào nghề.
"Cô làm về chương trình gì?"
"Tiểu thuyết." Cô gái lôi điện thoại di động từ trong túi ra và hỏi: " Anh có thường nghe tiểu thuyết dạng âm thanh không?"
Chu Trạch nhớ lại, hình như trong máy tính của Từ Lạc có một số truyện tiểu thuyết dưới dạng âm thanh.
"Tôi thỉnh thoảng có nghe." Chu Trạch trả lời qua loa.
"Nghệ danh của tôi là "Hoa Gia", nếu anh lười biếng đọc sách, anh có thể nghe sách dưới dạng âm thanh." Chu Trạch giới thiệu với Chu Trạch.
"Cô thường đọc những loại tiểu thuyết gì?"
"Tôi thường thu âm những loại tiểu thuyết kinh dị. Trong khi thu âm chúng tôi sẽ chèn thêm nào những âm thanh kinh dị, khi nghe cảm thấy rất kích thích. Bên cạnh đó, tôi cũng thu âm một vài chủ đề khác"
"Một vài chủ đề khác?" Chu Trạch trở nên tập trung.
"Tôi cũng chưa thu âm nhiều về những chủ đề này cho lắm. Có nhiều người sẵn sàng để nghe những chủ đề này, nhưng hiện tại những chủ đề này bị quản lý rất nghiêm ngặt và không được phép.
Trên thực tế, những kỹ thuật thu âm và kỹ xảo chúng tôi đã từng được học qua."
"Còn có người sẽ chỉ dạy cho cô?"
"Đúng vậy. Chúng tôi sẽ đăng kí học, khi đủ người, họ sẽ mở một lớp để dạy. Một lớp có mười mấy người, nam có, nữ có, cùng học theo cách nói của giáo viên.
Giáo viên không ngừng nói với chúng tôi: Sau khi cảm xúc dâng trào, chúng ta phải có những lúc trầm dịu lại để câu chuyện thêm phần lôi cuốn."
Chu Trạch khẽ há miệng, thì ra đây là cách để đọc.
Hãy tưởng tượng ra bầu không khí lúc đó, thật sự hấp dẫn!
Tất nhiên, đây chính là nghệ thuật, và cũng chính là không việc. Mỗi người sinh ra trên thế giới này không phải ai cũng có hoàn cảnh giống nhau, được sống trong nhung lụa từ thời còn nhỏ.
"Lúc chúng tôi đang học trong lớp, có hai người dù đã học nhiều nhưng cách phát âm vẫn sai. Giáo viên chỉ đến gần họ và nói: "Thả lỏng đi, thả lỏng"."
Nói xong, cô gái tự nở một nụ cười, cách nói chuyện của cô rất cuốn hút. Đương nhiên, cô đã được học cách nói, và đó là nghề của cô ấy.
"Vậy tại sao cô lại có hứng thú đến đây?" Chu Trạch hỏi.
Huống hồ, bây giờ đã rất muộn.
"Có một fan hâm mộ đã yêu cầu tôi đến đây." Cô gái trả lời. "Người đó đã ủng hộ tôi trong một thời gian dài, kể từ khi tôi mới bước vào nghề. Người ấy đã nhắn tin và động viên tôi mỗi ngày. Kết quả, tôi không ngờ anh ấy cũng ở Thông Thành, nhưng anh ấy nói anh ấy sắp về quê, ở một nơi cách Thông Thành rất xa.
Cho nên, hôm nay anh ấy đã hẹn tôi ra đây để gặp mặt, và tôi đã đồng ý."
"Anh ấy đã tặng cô rất nhiều quà?" Chu Trạch hỏi.
Cô gái lắc đầu: "Không nhiều, nhưng điều quan trọng nhất là anh ấy đã thầm theo dõi tôi từ khi tôi mới chập chững bước vào nghề, chưa có tên tuổi cho đến tận bây giờ."
"Anh ta hẹn cô đến hiệu sách này và nói sắp đi xa?"
Trong lòng Chu Trạch chợt hiện lên một suy nghĩ.
Đối với người sống, hiệu sách của anh vắng vẻ như một hiệu sách bị bỏ hoang, nhưng đối với những linh hồn, hiệu sách này có ý nghĩa rất quan trọng.
"Cô nói, những người hâm mộ và lắng nghe cô đều là người sống?"
"Tất nhiên rồi, tôi không bao giờ đề nghị bán vé với họ cả, cũng không có gói trên zombie và taobao hoạt động."
Rõ ràng, cô đã hiểu sai ý của Chu Trạch.
Chu Trạch lắc đầu, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
Cô gái nghĩ Chu Trạch không tin nên tiếp tục nói:
"Ông chủ, thị trường âm thanh thực sự không lớn và chưa mấy phát triển. Nhưng trên đất nước này có hơn một tỷ người, dù tỷ lệ người nghe thấp nhưng khi quy ra số liệu cụ thể thì con số đó cũng không nhỏ.
Anh phải biết rằng,
Thị giác sẽ hạn chế trí tưởng tượng của con người,
Thính giác mới chính là cái kích thích trí tưởng tượng."
"Lời nói này khá có chiều sâu."
Chu Trạch đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa. Oanh Oanh đã tắm xong và đi ra ngoài.
Trùng hợp, Chu Trạch thấy một người đàn ông mặc áo trắng đang bước vào hiệu sách. Anh ta nhìn xung quanh, khi thấy Chu Trạch, anh ta xấu hổ và mỉm cười,
Sau khi thấy cô gái đang ngồi bên cạnh Chu Trạch, anh ta lặng lẽ đi đến.
Cô gái không hề nhìn thấy anh, không hề biết có người đang đến gần mình.
"Tôi rất thích công việc của cô, cũng rất thích giọng nói của cô. Tôi sắp phải đi rồi, mong cô cố lên.
Cô không phải những người mới bước vào nghề, đã có rất nhiều kinh nghiệm, dù về sau không có tôi ủng hộ nữa, nhưng tôi tin cô sẽ ngày càng phát triển.
Cố lên!"
Chàng trai đưa tay lên, làm điệu bộ khích lệ tinh thần cô gái.
Tuy nhiên,
Cô không nghe thấy, cũng không hay biết.
Thay vào đó, cô nhìn lên đồng hồ rồi thầm nói lời hẹn ước với người hâm mộ, giống như, cô đã bị lỡ hẹn.
Chu Trạch không vội vã đưa người đàn ông xuống Địa ngục mà anh đi sang bên giá sách và lấy một cuốn sách ra.
Thực tế, sự xuất hiện của Internet có sức ảnh hưởng rất lớn,
Cách màn hình,
Bạn không thể nào phân biệt được người ủng hộ bạn là đàn ông hay phụ nữ.
Trong diễn đàn, ở phần đánh giá,
Có những bình luận,
Có những lượt thích,
Có những người mắng bạn,
Hay ủng hộ bạn,
Có lẽ, không chỉ có người sống,
Mà còn có….
"Anh có cùng tôi giúp gì không?" Chu Trạch hỏi.
Vương Kha lắc đầu và nói: "Chỉ cần anh giúp tôi…"
"Ừm, nếu vậy tôi về đây."
Chu Trạch thấy Vương Kha lắc đầu, anh liền quay người và trực tiếp đi ra phía cửa, như không nghe thấy câu nói sau của Vương Kha.
"....." Vương Kha.
Thấy Chu Trạch đi ra khỏi cửa, Oanh Oanh và lão đạo lập tức đi theo.
Kỳ thật, đối với Chu Trạch mà nói, chuyện này đã được xử lý xong. Những chuyện còn lại, Tiểu Louli sẽ xử lý. Như lúc nãy chẳng hạn, cô đã không màng đến an nguy của mình mà lao ra cứu Vương Kha, cô coi anh ta như cha ruột của mình.
Điều này không khỏi làm cho Chu Trạch có chút xúc động, tất nhiên, không phải do tình cảm thắm thiết giữa hai "cha con" họ.
Lần trước khi đối đầu với tên quỷ sai ở trong thân xác em của bác sĩ Lâm, dường như, cô ta cũng bị ảnh hưởng bởi thân phận của Lâm Di, cô ta cũng tự coi mình như một thành viên trong gia đình nhà họ Lâm. Thậm chí, cô giết người mà không một chút suy nghĩ, chỉ muốn cho "chị" mình là bác sĩ Lâm được vui vẻ.
Tiểu Louli lúc nãy cũng vậy, cô dù sức khỏe rất yếu như vẫn xả thân để cứu "cha" mình. Anh không nghĩ, Vương Kha lại hấp dẫn như thế.
Như vậy,
Phải chăng khi quỷ sai ở trong thân xác của người nào, thì sẽ bị ảnh hưởng bởi thân phận của người đó?
Vì thế, anh cũng sẽ bị ảnh hưởng?
Dường như có một khoảng thời gian anh muốn có một thắc mắc,
Mỗi nỗi chấp niệm bám theo anh trong một thời gian dài:
Tại sao bác sĩ Lâm không ngủ cùng anh?
Vâng, đó là do ảnh hưởng của Từ Lạc;
Bản thân anh bình thường, không tồn tại trong đầu những suy nghĩ như thế.
Nhưng, người như tác động mà anh gặp phải không nặng nề như của Tiểu Louli và cô em vợ. Hẳn là tùy vào mỗi người mà những tác động cũng sẽ khác nhau.
Ví dụ, như Tểu Louli và cô em vợ có thể dễ dàng ra vào Địa ngục. Khi khi xuất hồn khỏi thân xác thì người mượn hồn vẫn có thể sống và sinh hoạt bình thường. Nhưng, cần một thời gian để hòa nhập giữa hai linh hồn, vì vậy, không thể tránh hỏi sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa hai linh hồn cùng tồn tại trong một cơ thể.
Mà Chu Trạch và Đường Thơ, hai người họ đang ở trong thân xác của hai người đã chết, vì vậy, tác động qua lại giữa linh hồn họ và linh hồn của thân xác là rất nhỏ.
Việc này đều sẽ có lợi và có hại,
Ví dụ như Chu Trạch sẽ không giả vờ giống hệt được là một người khác như tiểu Louli:
"biubiubiu"
Bắt xa trở về hiệu sách, Chu Trạch ngáp dài một hơi, anh đã thấm mệt. Có một chuyện ngoài ý muốn là hiệu sách bây giờ vẫn còn khách.
Nhìn lên đồng hồ, giờ đã hơn 2 giờ sáng.
Nếu như đó là linh hồn của một người đã chết, anh sẽ không mấy ngạc nhiên. Nhưng vị khách này làm một người sống.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng, đang ngồi đó đọc sách và bấm điện thoại.
Nhìn cô còn rất trẻ, khoảng chừng 26 tuổi, cách đọc sách của cô cùng rất kỳ lạ, một tay lật sách, tay bên kia lướt điện thoại không ngừng. Cô giống một nữ sinh đang đi tìm tài liệu.
Oanh Oanh vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi chiến đấu với ông lão kia, cô không bị thương nhưng trên người dính một chút nước mủ. Cô đã đi theo Chu Trạch trong một thời gian dài, nên cũng phần nào bị nhiễm tính sạch sẽ của Chu Trạch.
Phải biết rằng, cơ thể của cô đã ở trong lòng đất 200 năm, Chu Trạch không tin Bạch phu nhân sẽ lấy thân xác này thường xuyên đi làm đẹp.
Lão đạo thì đi ra ngoài mua đồ ăn khuya. Hứa Thanh Lãng không có trong cửa hàng. Bình thường, đồ ăn của mọi người là do Hứa Thanh Lãng chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, Chu Trạch có chút đau lòng,
Nếu Hứa Thanh Lãng không quay về nữa,
Anh chỉ có thể uống nước ô mai và sống qua ngày.
Không vội vã lên lầu để nghỉ ngơi, Chu Trạch đi rót một ly nước và đặt trước mặt cô gái, đồng thời, anh cũng ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Mặc dù có chút tiếc nuối bởi vì cô ấy là người sống. Nhưng cô ấy cũng là khách, cũng cần được đối xử tận tình.
"Cảm ơn."
Cô gái ngước mặt lên nhìn Chu Trạch, sau đó, tiếp tục cúi xuống và chăm chỉ đọc sách, dáng ngồi của cô như đang thiền.
Chu Trạch ban đầu nghĩ rằng đây là thói quen của cô, nhưng sau một hồi để ý, cô ấy không chỉ ngồi trống rỗng như vậy mà còn có cảm xúc.
Dường như lúc nãy Chu Trạch thấy trong ánh mắt của cô ấy lúc nhìn lên rất vui vẻ.
"Anh là chủ của hiệu sách này?" Cô gái hỏi.
Chu Trạch gật đầu, cầm ly nước lên và uống một ngụm.
Thận trọng, rất thận trọng.
"Hiệu sách này kinh doanh ổn không?" Cô gái hỏi tiếp.
Chu Trạch nhíu mày, thực sự anh không thích những câu hỏi như thế này. Bởi vì, những câu hỏi này làm cho anh suy nghĩ việc kinh doanh của hiệu sách không tốt cho lắm.
Nhưng, không thể giải thích với cô ấy rằng hiệu sách này phần lớn để phục vụ người chết. Khi họ đến đây, họ sẽ được Chu Trạch tiễn xuống Địa ngục.
"Vẫn tốt."
"Tôi thấy hiệu sách của anh kinh doanh rất ổn. Buổi tối đến đây gọi một ly đồ uống và đọc sách, thực sự rất thú vị." Cô gái nói.
"Ừm."
Vừa thu phục được tiểu Louli, tâm trạng của Chu Trạch rất tốt, anh vẫn có thể cùng cô gái kia trò chuyện:
"Cô có phải người dẫn chương trình?"
Cô gái lắc đầu.
"Hay cô làm trong đài phát thanh?"
Cô gái liền gật đầu và nở một nụ cười: "Ông chủ à, anh rất thông minh."
Không phải thông minh hay không thông minh, điều quan trọng là, đầu năm nay có rất nhiều phát thanh viên mới vào nghề.
"Cô làm về chương trình gì?"
"Tiểu thuyết." Cô gái lôi điện thoại di động từ trong túi ra và hỏi: " Anh có thường nghe tiểu thuyết dạng âm thanh không?"
Chu Trạch nhớ lại, hình như trong máy tính của Từ Lạc có một số truyện tiểu thuyết dưới dạng âm thanh.
"Tôi thỉnh thoảng có nghe." Chu Trạch trả lời qua loa.
"Nghệ danh của tôi là "Hoa Gia", nếu anh lười biếng đọc sách, anh có thể nghe sách dưới dạng âm thanh." Chu Trạch giới thiệu với Chu Trạch.
"Cô thường đọc những loại tiểu thuyết gì?"
"Tôi thường thu âm những loại tiểu thuyết kinh dị. Trong khi thu âm chúng tôi sẽ chèn thêm nào những âm thanh kinh dị, khi nghe cảm thấy rất kích thích. Bên cạnh đó, tôi cũng thu âm một vài chủ đề khác"
"Một vài chủ đề khác?" Chu Trạch trở nên tập trung.
"Tôi cũng chưa thu âm nhiều về những chủ đề này cho lắm. Có nhiều người sẵn sàng để nghe những chủ đề này, nhưng hiện tại những chủ đề này bị quản lý rất nghiêm ngặt và không được phép.
Trên thực tế, những kỹ thuật thu âm và kỹ xảo chúng tôi đã từng được học qua."
"Còn có người sẽ chỉ dạy cho cô?"
"Đúng vậy. Chúng tôi sẽ đăng kí học, khi đủ người, họ sẽ mở một lớp để dạy. Một lớp có mười mấy người, nam có, nữ có, cùng học theo cách nói của giáo viên.
Giáo viên không ngừng nói với chúng tôi: Sau khi cảm xúc dâng trào, chúng ta phải có những lúc trầm dịu lại để câu chuyện thêm phần lôi cuốn."
Chu Trạch khẽ há miệng, thì ra đây là cách để đọc.
Hãy tưởng tượng ra bầu không khí lúc đó, thật sự hấp dẫn!
Tất nhiên, đây chính là nghệ thuật, và cũng chính là không việc. Mỗi người sinh ra trên thế giới này không phải ai cũng có hoàn cảnh giống nhau, được sống trong nhung lụa từ thời còn nhỏ.
"Lúc chúng tôi đang học trong lớp, có hai người dù đã học nhiều nhưng cách phát âm vẫn sai. Giáo viên chỉ đến gần họ và nói: "Thả lỏng đi, thả lỏng"."
Nói xong, cô gái tự nở một nụ cười, cách nói chuyện của cô rất cuốn hút. Đương nhiên, cô đã được học cách nói, và đó là nghề của cô ấy.
"Vậy tại sao cô lại có hứng thú đến đây?" Chu Trạch hỏi.
Huống hồ, bây giờ đã rất muộn.
"Có một fan hâm mộ đã yêu cầu tôi đến đây." Cô gái trả lời. "Người đó đã ủng hộ tôi trong một thời gian dài, kể từ khi tôi mới bước vào nghề. Người ấy đã nhắn tin và động viên tôi mỗi ngày. Kết quả, tôi không ngờ anh ấy cũng ở Thông Thành, nhưng anh ấy nói anh ấy sắp về quê, ở một nơi cách Thông Thành rất xa.
Cho nên, hôm nay anh ấy đã hẹn tôi ra đây để gặp mặt, và tôi đã đồng ý."
"Anh ấy đã tặng cô rất nhiều quà?" Chu Trạch hỏi.
Cô gái lắc đầu: "Không nhiều, nhưng điều quan trọng nhất là anh ấy đã thầm theo dõi tôi từ khi tôi mới chập chững bước vào nghề, chưa có tên tuổi cho đến tận bây giờ."
"Anh ta hẹn cô đến hiệu sách này và nói sắp đi xa?"
Trong lòng Chu Trạch chợt hiện lên một suy nghĩ.
Đối với người sống, hiệu sách của anh vắng vẻ như một hiệu sách bị bỏ hoang, nhưng đối với những linh hồn, hiệu sách này có ý nghĩa rất quan trọng.
"Cô nói, những người hâm mộ và lắng nghe cô đều là người sống?"
"Tất nhiên rồi, tôi không bao giờ đề nghị bán vé với họ cả, cũng không có gói trên zombie và taobao hoạt động."
Rõ ràng, cô đã hiểu sai ý của Chu Trạch.
Chu Trạch lắc đầu, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
Cô gái nghĩ Chu Trạch không tin nên tiếp tục nói:
"Ông chủ, thị trường âm thanh thực sự không lớn và chưa mấy phát triển. Nhưng trên đất nước này có hơn một tỷ người, dù tỷ lệ người nghe thấp nhưng khi quy ra số liệu cụ thể thì con số đó cũng không nhỏ.
Anh phải biết rằng,
Thị giác sẽ hạn chế trí tưởng tượng của con người,
Thính giác mới chính là cái kích thích trí tưởng tượng."
"Lời nói này khá có chiều sâu."
Chu Trạch đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa. Oanh Oanh đã tắm xong và đi ra ngoài.
Trùng hợp, Chu Trạch thấy một người đàn ông mặc áo trắng đang bước vào hiệu sách. Anh ta nhìn xung quanh, khi thấy Chu Trạch, anh ta xấu hổ và mỉm cười,
Sau khi thấy cô gái đang ngồi bên cạnh Chu Trạch, anh ta lặng lẽ đi đến.
Cô gái không hề nhìn thấy anh, không hề biết có người đang đến gần mình.
"Tôi rất thích công việc của cô, cũng rất thích giọng nói của cô. Tôi sắp phải đi rồi, mong cô cố lên.
Cô không phải những người mới bước vào nghề, đã có rất nhiều kinh nghiệm, dù về sau không có tôi ủng hộ nữa, nhưng tôi tin cô sẽ ngày càng phát triển.
Cố lên!"
Chàng trai đưa tay lên, làm điệu bộ khích lệ tinh thần cô gái.
Tuy nhiên,
Cô không nghe thấy, cũng không hay biết.
Thay vào đó, cô nhìn lên đồng hồ rồi thầm nói lời hẹn ước với người hâm mộ, giống như, cô đã bị lỡ hẹn.
Chu Trạch không vội vã đưa người đàn ông xuống Địa ngục mà anh đi sang bên giá sách và lấy một cuốn sách ra.
Thực tế, sự xuất hiện của Internet có sức ảnh hưởng rất lớn,
Cách màn hình,
Bạn không thể nào phân biệt được người ủng hộ bạn là đàn ông hay phụ nữ.
Trong diễn đàn, ở phần đánh giá,
Có những bình luận,
Có những lượt thích,
Có những người mắng bạn,
Hay ủng hộ bạn,
Có lẽ, không chỉ có người sống,
Mà còn có….
Bình luận truyện