Phù Diêu

Chương 791



Xe tới nơi nhưng Vương Quốc Hoa đã đi. Điều này làm cho Hồ Lỵ âm thầm cao hứng một chút. Thật lòng mà nói Hồ Lỵ không thích Hồ Vân đến. Chẳng qua căn cứ tục lệ nếu không để ả tới ở, ả nhất định sẽ nói với bố mẹ, cuối cùng cô vẫn phải cho ả vào ở cùng mình.

….

Khương Kiệt gọi tới tỏ vẻ muốn mời khách ăn cơm. Vương Quốc Hoa phải nhận lời, hắn đứng lên mặc quần áo thấy khá nhăn nên dứt khoát đi về chỗ ở rồi tắm qua.

Có lẽ do tiêu hao quá lớn nên hắn tắm xong mà vẫn phải ngồi trên ghế thở hổn hển.

Đến tời gian, Vương Quốc Hoa bảo Huệ Trân an bài một chiếc xe, người phụ nữ này tìm một xe Audi tới. Vương Quốc Hoa không nói gì mà cứ thế lên xe đi. Nhìn xe biến mất, Huệ Trân hỏi A Anh:

- Lãnh đạo gần đây thế nào?

A Anh khó hiểu nói:

- Vẫn như vậy?

Hồ Lỵ cúi đầu suy nghĩ một chút mới lẩm bẩm nói.

- Sao không có hiệu quả nhỉ?

Ả lại nhìn làn da không quá trắng của Vương Quốc Hoa, mặt và mông đều hơi nhọn, hơn nữa mông kia vểnh cao kia, Hồ Lỵ thoáng nghĩ đôi chút. Lần trước bị nhắc nhở nhưng Hồ Lỵ vẫn không từ bỏ ý đồ của mình. Nguyên tắc của cô ả là có thể làm cho lãnh đạo ở trong nhà khách hài lòng. Nếu Vương Quốc Hoa là ông già thì không nói, một người mới có hơn 30 sao lại không có ham muốn nhỉ?

Khương Kiệt mời khách ở khách sạn Nông Châu, Vương Quốc Hoa vừa dừng xe, Khương Kiệt đã xuất hiện. Hắn cười hì hì bắt chuyện.

- Chủ tịch tỉnh Quốc Hoa đến.

Vương Quốc Hoa đóng cửa quay đầu lại nói:

- Không đến muộn chứ?

- Không có, là tôi tới sớm.

Khương Kiệt vừa nói vừa vội vàng mời vào. Ở dưới lầu đã có thêm một người đàn ông trung niên béo lùi cười nói.

- Chào mừng chủ tịch Vương đến.

Khương Kiệt giới thiệu.

- Bao Đại Minh –- Tổng giám đốc khách sạn này, việc tiếp đón ở văn phòng về cơ bản đặt ở đây.

Vương Quốc Hoa rất cho thể diện đưa tay ra.

- Làm phiền anh phải đợi.

- Không có gì, không có gì, mời chủ tịch Vương.

Bao Đại Minh nhìn trông rất bình thường nhưng có thể làm tổng giám đốc ở đây thì đâu thể bình thường được.

Phòng ăn ở tầng hai, đó là một phòng rộng nhất khách sạn. Vương Quốc Hoa tiến vào, bên trong đã có người ngồi. Thấy Tôn Hoành Vũ ở trong, Vương Quốc Hoa quay đầu lại có chút tức giận nhìn Khương Kiệt.

Khương Kiệt vội vàng nhỏ giọng nói.

- Tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa mỉm cười. Hắn đây là cố ý mà thôi. chứ hắn biết nếu Lãnh Vũ không gật đầu thì Khương Kiệt không dám xằng bậy.

Cục diện hôm nay là do Ngưu Căn Hoa xử lý. Sở công an bố trí một người vào Cục công an là không dễ, Tôn Hoành Vũ gọi điện tới chuyển đạt lại ý của Vương Quốc Hoa, Ngưu Căn Hoa vừa nghe cũng hiểu tên họ Thái kia có thể giữ được. Y vội vàng tìm quan hệ cuối cùng tìm được Khương Kiệt.

Vương Quốc Hoa lúc này mới không hề khách khí ngồi vào chính giữa. hắn ngồi xuống, một em trẻ tuổi đi lên rót trà, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Bao Đại Minh nhưng không nói gì. Bao Đại Minh lập tức đưa tay ra hiệu, mấy cô em đứng sau phục vụ lập tức đi ra. Bao Đại Minh mỉm cười nói.

- Các vị lãnh đạo ngồi nói chuyện, lát tôi lên hỏi lãnh đạo muốn dùng gì.

Vừa nói y cũng đi ra ngoài.

Vương Quốc Hoa ngồi, Khương Kiệt cũng ngồi, bốn vị khác đều đứng. Lão THái nhìn người khác rồi đi lên cúi đầu nói chuyện.

- Chủ tịch Vương, tôi đến nhận sai với ngài, do tôi dạy dỗ con không được tốt.

Vương Quốc Hoa khoát tay chặn lại:

- Được rồi, không cần nói nữa, dù sao cũng chưa tạo thành ảnh hưởng quá xấu. Nhưng việc trấn an chủ quán cần phải làm, cần bồi thường, xin lỗi cũng phải làm. Sau này nhất định phải chú ý, không thể ỷ vào quyền lực trong tay mà làm bậy.

Bốn người đến đây có cấp bậc cũng không thấp. Một bí thư thành phố Nông Châu, một giám đốc Sở công an, một chính ủy, một cục trưởng Cục công an thành phố. Tôn Hoành Vũ không phải thường vụ tỉnh ủy nên coi như thấp hơn Vương Quốc Hoa nửa bậc, y hạ thấp tư thế xuất hiện coi như là rất nể mặt Vương Quốc Hoa. Càng quan trọng hơn là Lãnh Vũ muốn khống chế cục diện toàn tỉnh, y cần Vương Quốc Hoa phối hợp.

Không khí vốn khẩn trương rất nhanh được thả lỏng. Khương Kiệt không nghĩ chuyện diễn ra thuận lợi như vậy. Về phần họ Thái thì đương nhiên biết nên nói như thế nào. Quán kia nhất định có quan hệ với Vương Quốc Hoa, nếu không dựa vào gì hắn đến đó. Lãnh đạo muốn tìm một nơi tốt một chút thì có gì là khó chứ?

Vương Quốc Hoa cũng không hy vọng việc này ầm lên, hắn cũng đã đánh người, việc này có ai biết sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu.

Tôn Hoành Vũ nhân cơ hội báo cáo tiếp.

- Chủ tịch Vương, vụ án của con tôi bên tòa án đã có ý kiến sơ bộ. Đầu tiên toàn bộ trách nhiệm đều do bên đánh người, tiếp theo cân nhắc bọn họ tự thú nên có tình tiết giảm nhẹ.

- Việc này cứ để bên chuyên môn làm. Chỉ cần phù hợp trình tự là được.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Hắn vốn không muốn dễ dàng bỏ qua mấy tên kia nhưng Lãnh Vũ đã có ám chỉ, hắn đành phải chấp nhận.

Vương Quốc Hoa có thể giải thích Lãnh Vũ sao làm như vậy.

- Tôi đi gọi đồ ăn.

Khương Kiệt chủ động đứng lên. y mở cửa ra, Bao Đại Minh đã chờ ở ngoài. Y một lần nữa tiến vào nói:

- Chủ tịch Vương, hôm nay ngài là nhân vật chính, là tôi gọi món hay là ngài.

- Tôi thế nào cũng được. Anh hỏi các đồng chí khác.

Khương Kiệt lập tức nói.

- Bao Đại Minh, anh cứ tự bố trí, hôm nay là do đồng chí Căn Hoa mời khách.

Y nói như vậy cũng không ai phản đối.

- Vậy tôi sẽ chọn món, nhưng lãnh đạo cũng nên cho biết muốn uống rượu gì chứ?

Bao Đại Minh cẩn thận xin chỉ thị. Người khác không nói mà nhìn hết vào Vương Quốc Hoa.

- Uống bia đi.

Vương Quốc Hoa làm chủ đòi uống bia, hắn chủ yếu lo lát mấy người kia mời mình uống.

- Có bia Đức, ngài thấy có nên uống loại này không?

Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:

- Uống bia Sơn thủy đi, đây là sản phẩm của công ty rượu thành phố, chúng tôi cũng nên ủng hộ.

Bao Đại Minh mở to mắt, khách sạn này không có bia đó, nguyên nhân là do cấp bậc thấp. Bia này có năm đồng một chia, khách đến đây ăn toàn tiêu tiền chùa thì ai muốn uống loại đó. Nhưng y vẫn cười nói.

- Chủ tịch Vương rất quan tâm công ty của thành phố, đúng là làm tôi cảm động. Sau này có khách muốn uống bia tôi nhất định sẽ đề cử bia Sơn Thủy.

Câu nịnh bợ rất rõ nhưng lại hợp với tình hình.

Đồ ăn được mang lên rất nhanh đều là sơn hào hải vị đầy cả bàn. Vương Quốc Hoa uống hết ba chai rồi thôi không uống nữa. không phải hắn không uống được nữa chỉ là không muốn cho đám người kia mặt mũi nhiều quá. Mặt khác hắn về còn phải tự lái xe, uống thêm nữa chính là vượt quá quy định.

Vương Quốc Hoa dừng uống, bữa ăn cũng dừng. Bao Đại Minh vào hỏi có cần mang cơm lên không, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ không cần, cũng nên về. Mọi người đứng lên tiễn, Vương Quốc Hoa chặn lại.

- Mọi người ăn tiếp, lão Bao tiễn tôi là được rồi.

Người khác đành dừng lại, Bao Đại Minh xuống lầu nói sẽ phái một lái xe đưa chủ tịch Vương về. Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, lái xe khi có độ cồn là không an toàn.

Đi được nửa đường, Vương Quốc Hoa có người gọi. Trên máy hiển thị tên là “Dã miêu”, Vương Quốc Hoa không khỏi kinh ngạc, sao lại có số này trong máy mình.

- Đang làm gì thế?

Vương Quốc Hoa thoáng cái hiểu, là cô ả lưu số vào máy mình.

- Chuyện kia xử lý xong rồi, vừa mới ăn cơm với người vì việc này

- Thích niêm phong cứ việc, em không quan tâm cái này.

Tâm trạng Hồ Lỵ có vẻ không cao, Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ rồi nói:

- Đang ở quán hay ở nhà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện