Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng
Chương 18: Phát cuồng
Một mối tình rực rỡ hơn cả pháo hoa, nó nở rộ trên bầutrời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nền trời xanh thẳm của cô, khôngđể lại dấu vết nào.
Bảng quảng cáo đèn neo của nhà hàng Hoàng Đô tỏa ranhững chùm sáng sặc sỡ kỳ dị, giống như màn đêm mở ra đôi mắt lẳng lơ.
Mạnh Thời đỗ xe trước cửa, cười ném chìa khóa cho bảovệ gác cổng nói: “Giám đốc Hoàng đã đến chưa?”
“Đến rồi ạ, đang nhắc đến cậu đó ạ.”
Anh bước nhanh lên cầu thang, khệnh khạng bước vàotrong tiếng chào đồng loạt cậu Mạnh của mọi người. Đúng lúc vị giám đốc điềuhành đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc xe việt dã cải trang độc nhất vô nhị đó củaanh bèn cười: “Tôi nói mà, làm sao cậu Mạnh lại có thể lái xe taxi được, làmtôi giật cả mình.”
Mạnh Thời nhìn anh ta nói: “Ông Trần, tôi lái chiếcJetta đó, ông lái con xe này, chúng ta thử đua xem.”
Giám đốc Trần cười xun xoe: “Làm sao tôi dám đọ vớicậu Mạnh được. Dưới bàn tay cậu, con Alto cũng có thể lái phong độ như conAudi, còn tôi chỉ có thể lái xe Benz thành xe Ben-ben thôi. Mời cậu đi lối nàyạ!”
Anh ta đẩy cánh cửa của gian phòng riêng, cung kínhnói: “Ông chủ, cậu Mạnh đã đến rồi ạ.”
“Cậu Thời, mau vào đây!” Một giọng nói sang sảng cấtlên.
Trong phòng có hai người đàn ông đang ngồi, ngườichống hai tay lên tựa lưng của ghế sofa tầm ba mươi tuổi, trông rất điển trai,mang vẻ phong lưu của Tây Môn đại quan nhân. Vị còn lại tầm bốn mươi tuổi, mặcáo phông, quần âu, mỉm cười nhìn ra, mang đậm khí phách của đại ca Tống Giang.
“Nếu mà không chịu đến thì tôi sẽ phạt rượu cậu đấy!”Tây Môn đại quan nhân hơi ngửa đầu, ra hiệu cho hai cô nhân viên phục vụ đi ra.
Mạnh Thời tay chắp sau lưng, mỉm cười bước vào, ngồixuống bưng chén rượu lên, sau đó mới chào đại ca Tống Giang, “Cục trưởng Lý đợilâu rồi đúng không ạ?”
Cục trưởng Lý nghịch chén rượu trong tay, nhìn thẳngvào Mạnh Thời, cười nói: “Sông Lan Khê chỉ có một Nhà Gianh, một nhà họ Mạnh.Cậu Mạnh người giống như tên, nghe danh từ lâu!”
“Thôi đừng văn thơ nữa, Mạnh Thời là anh em của tôi,cục trưởng Lý là đại ca của tôi, đều không phải người ngoài. Nào, cạn chén!”Giám đốc Hoàng Dục của nhà hàng Hoàng Đô nhấc chén rượu lên.
Ba người cười uống nốt rượu, Mạnh Thời lấy ra mộtchiếc hộp nói: “Tôi mới có được lư hương hai tai, biết anh chỉ thích xem, khôngthích mua, cứ xem đi.”
Hoàng Dục nhìn Mạnh Thời nói: “Cậu không nói rõ ra tứclà muốn thử tôi đúng không? Cục trưởng Lý nghiên cứu đồ sứ kỹ hơn tôi, lần nàythì cậu gặp được chuyên gia rồi.”
Đưa mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu ý cười. MạnhThời bê chiếc lư hương đặt lên tràng kỷ, để dưới ánh đèn. Thân lư hương tỏa raánh sáng dịu mắt của chất ngọc. Cục trưởng Lý dựa lưng ra phía sau, tay bưngchén rượu chậm rãi thưởng thức. Mạnh Thời không hề bất ngờ khi nhìn thấy vẻkinh ngạc và thích thú hiện lên trong mắt Cục trưởng Lý.
“Tuyệt vời, đẹp thật! Lư hương này của đời nhà Minhư?”
“Ha ha, sứ đời Nam Tống đấy. Cha tôi đã từng giámđịnh, đồ quý dân gian đấy, nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm là ba trăm nghìntệ!”
Nghe thấy mức giá này, cục trưởng Lý hít một hơi thậtsâu, lưu luyến thu ánh mắt lại.
Hoàng Dục thì dịch người lên phía trước, thận trọngcầm lư hương lên xem một lượt, nói vẻ không tin: “Còn giá trị hơn cả lượng vàngcùng thể tích ấy nhỉ. Chậc chậc, Mạnh Thời, cậu kiếm đâu ra vậy.”
“Tôi mua đấy, trúng được quả lớn, giá mua cũng rẻthôi. Cục trưởng Lý là đại ca của anh, đương nhiên cũng là đại ca của tôi rồi.Đây là lần gặp gỡ đầu tiên, gì thì cũng phải có quà gặp mặt chứ, lư hương nàytôi tặng cho đại ca đấy.” Mạnh Thời uể oải nói.
Cục trưởng Lý giật mình, khua tay liên hồi: “Món nàyquý hiếm quá, không được.”
Mạnh Thời đặt chén rượu xuống, đẩy lư hương ra trướcmặt cục trưởng Lý, mỉm cười nói: “Nguồn gốc đàng hoàng, đại ca đừng từ chối,đây là chút lòng thành của tiểu đệ. Nhà họ Mạnh cái gì cũng thiếu, chỉ riêngnhững thứ đồ này không phải là ít.”
Cục trưởng Lý lại từ chối, mặt Mạnh Thời liền biếnsắc. Anh cầm lư hương lên nói: “Đại ca không nhận, giữ nó lại chẳng để làm gì,đập đi cho xong!”
Anh đập mạnh xuống tràng kỷ thật. Lực đập rất mạnh,đến nỗi cục trưởng Lý phải ôm chặt lư hương và tay Mạnh Thời, người đứng khôngvững ngã nhoài xuống ghế sofa. Cục trưởng Lý cười đau khổ: “Cậu Mạnh, cậu đừnglàm kẻ phá gia trước mặt tôi được không? Được, tôi xin nhận!”
Cục trưởng Lý nhìn Hoàng Dục, lắc đầu, cười bất lựctrách: “Cái cậu Mạnh này!” Tay đón lấy vỏ hộp, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Ba người uống rượu chuyện trò rất vui vẻ, đến khi đãngà ngà say, Mạnh Thời mới khéo léo xin ý kiến về vụ án liên quan đến Phùng Hy.Nghe xong cục trưởng Lý trả lời với vẻ khó xử, chứng cứ đã rõ ràng, chỉ đợi lờikhai của bên Giang Thị nữa thôi, trừ phi công ty Phùng Hy xin rút đơn kiện, lờikhai của nhà họ Giang có lợi cho cô ấy, nếu không thì phiền hà đấy.
“Bất kể kết quả thế nào, tôi cũng không muốn cô ấyphải chịu khổ trong đó. Đại ca cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, lư lương này làquà gặp mặt của tiểu đệ, không phải hối lộ đại ca đâu. Ha ha.” Mạnh Thời tinh ýnhận ra vẻ do dự trên mặt cục trưởng Lý, liền nói thêm để ông yên tâm, nhưngtrong lòng lại vô cùng thất vọng. Không còn cách nào nữa, tìm đến cục trưởng Lýcũng không giải quyết được vấn đề gì, anh còn có thể làm gì nữa?
Có lư hương trị giá mấy trăm nghìn, chỉ cần làm mộtviệc nhỏ như vậy. Trong lòng cục trưởng Lý cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhẹnhàng nói: “Đã là bạn gái cậu thì tôi phải quan tâm rồi, hơn nữa cô ấy lại làvô tội. Nhà họ Giang thâm độc thật, để tôi nói với cục trưởng cục thuế địaphương Trần xem sao, ông ấy thường đến Giang Thị uống trà.”
Đây là món quà ngoài dự tính, Mạnh Thời cười nói:“Thiện ý của đại ca tiểu đệ xin nhận, nếu cần nhất định tiểu đệ sẽ nhờ đại cagiúp.”
Nhìn thấy xe của cục trưởng Lý rời nhà hàng, Hoàng Dụcmới khoác vai Mạnh Thời nói: “Thời này, liệu có quý giá quá không? Cậu khôngxót tôi cũng thấy xót, thà để tôi bỏ ra ba trăm nghìn tệ mua còn hơn!”
“Hoàng Dục, đưa cho ông ta tiền mặt ông ta có dám nhậnkhông? Có cục trưởng Lý nâng đỡ, cô ấy sẽ đỡ khổ hơn.” Giọng Mạnh Thời lộ rõ vẻxót xa. Anh miễn cưỡng cười, nói: “Có khả năng tôi sắp cưới rồi. Tôi nói trướcvới anh, tôi sẽ không mời người bạn nào đâu. Giờ báo cho anh biết, để anh khỏiphải suy nghĩ.”
Hoàng Dục giật mình nói: “Cậu tặng lư hương mấy trămnghìn trước, sau đó lại còn định đền chuyện trăm năm của mình hay sao, ngườiđàn bà nào đáng để cậu phải làm như vậy? Cô gái lần trước uống say ở Hoàng Đôđó hả? Có xinh đẹp lắm đâu? Cậu điên rồi à?”
“Đi, đi uống rượu thôi. Chúc mừng cuộc sống đơn thânđã kết thúc!” Mạnh Thời mỉm cười không trả lời, hai người lại quay vào phòng,tiếp tục uống rượu.
Trên phố cổ, đèn lồng đỏ lặng lẽ chiếu xuống con đườngkhông một bóng người, Mạnh Thời loạng choạng đi tới. Anh ôm con sư tử đá trướccửa cố gắng giữ người cho khỏibị ngã, bất ngờ đâm sầm vào cánh cổng sơn đen,tay kéo vòng đồng kêu leng keng, “Chú Tần! Mở cửa! Mở cửa!”
Tiếng anh vọng lên hồi lâu trên con đường vắng tanh,mấy chú chó thấy vậy sủa liên hồi. Chú Tần nghe thấy có tiếng động bèn bật dậy,kéo then cửa ra, Mạnh Thời liền ngã dụi xuống bậc cửa.
Chú Tần giật mình, bước đến đỡ anh dậy, Mạnh Thời cườingọt ngào với chú: “Chú Tần, cháu sắp cưới rồi.”
Đến khi đỡ Mạnh Thời vào giường nằm, anh đã say bấttỉnh nhân sự, mồm lảm nhảm liên hồi sắp cưới.
Cha mẹ Mạnh Thời cũng bị đánh thức, nhìn thấy MạnhThời say, mẹ Mạnh Thời xót con mắt đỏ hoe.
“Đi nấu một bát trà gừng với đường đỏ.” Mạnh ThụyThành dặn dò, lặng lẽ ngồi bên giường.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Mạnh Thời trong tìnhtrạng bê tha. Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ thương con. Ông cầm khăn lau mồhôi trên mặt Mạnh Thời cùng chú Tần cởi quần áo anh ra, nhìn thấy có mấy nốttím bầm mới tinh trên tay, rõ ràng là bị ngã trên đường về, bất giác cũng thấyxót xa.
“Đi kiểm tra xem, tối nay đi uống rượu với ai.”
Nửa tiếng sau, chú Tần quay về báo cáo: “Tôi đã đi hỏihết những nơi thiếu gia thường hay lui tới, đi uống với Hoàng Dục, ông ta cũngsay rồi. Trong điện thoại chửi thiếu gia điên rồi nói cái gì mà mắt không chớpném đi mấy trăm nghìn.”
Mạnh Thụy Thành vừa nghe xong đã hiểu. Nó dùng cái nàyđể mua quan hệ cho Phùng Hy ư?
“Tôi sắp cưới rồi. Cưới rồi!” Mạnh Thời lẩm bẩm, caumày.
Mạnh Thụy Thành cúi người xuống nhẹ nhàng hỏi: “Thời,con muốn cưới ai?”
“Giang… Du San!”
Miệng Mạnh Thời thốt ra những từ không rõ ràng, dườngnhư anh đã tỉnh hơn đôi chút, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt đềuđang quay cuồng. Mặt cha gần trong gang tấc, nằm ở giữa vòng xoáy nhìn anh. Anhcố gắng đưa tay ra kéo Mạnh Thụy Thành, vừa mới mở miệng đã khóc nghẹn ngào.
“Con xin cha, con xin cha đấy! Nhà họ Giang đòi hầm bímật, con cần cô ấy, con chỉ cần cô ấy!” Bàn tay anh chỉ túm được một góc vạt áocủa Mạnh Thụy Thành, lôi rất chặt. Anh như đứa trẻ không đòi được kẹo quay rakhóc ăn vạ, ánh mắt lộ rõ vẻ ấm ức và cô đơn.
Mẹ Mạnh Thời bưng trà gừng nấu với đường đỏ vào, nghethấy câu này của Mạnh Thời, chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ toang. Bà xôngvào, ôm lấy Mạnh Thời gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ông thấy chưa, ông ép nó đếnnhường này đây! Thời ơi, Thời ơi, con đừng dọa mẹ!”
Mạnh Thụy Thành đứng dậy, Mạnh Thời ngẩng đầu nhìn ông,nằm sấp xuống giường nôn thốc nôn tháo.
“Thời ạ, hầm bí mật không thể coi là lễ ăn hỏi để tặngcho người khác được, con hãy từ bỏ suy nghĩ này đi. Không có hầm bí mật, con sẽkhông lấy được Giang Du San đâu, thôi ngủ sớm đi.” Nói xong, Mạnh Thụy Thànhcúi đầu nhìn vạt áo vẫn đang nắm trong tay Mạnh Thời. Ông cúi người rút áo từtay Mạnh Thời ra, đi ra mà không ngoái đầu nhìn lại.
Chú Tần đi sau Mạnh Thời, cách một đoạn khá xa vẫn còncó thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ Mạnh Thời trong phòng. Ông thở dài thườnthượt.
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Giang Duy Hán. Chú sắp xếpđi.”
Ánh mắt chú Tần lộ rõ vẻ vui mừng, Mạnh Thụy Thành đãđi vào thư phòng.
Trời đã sáng dần, đứng trong hàng rào sắt cô đã nhìnthấy ánh sáng ban mai trên bầu trời. Đây là ngày thứ ba Phùng Hy bị triệu tậpđến để bắt tạm giam. Sau một đêm hỏi cung, cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt haiviên công an cũng hằn lên tia máu. Cô ngáp một cái, nghe thấy viên công an hỏi:“Nói đi, nếu chị không nói, chúng tôi cũng có thể dựa vào những chứng cứ và lờikhai của nhân chứng giao cho viện kiểm sát phê chuẩn bắt chị.”
“Tôi nói rồi, tôi không biết trong hộp trà có tiền.Tôi không nhận một xu nào của Giang Thị, cũng không cấu kết với Giang Thị đểkiếm chác tiền bồi thường của công ty.” Phùng Hy lặng lẽ nói xong, lại bổ sungthêm một câu: “Nếu các anh tiếp tục không cho tôi ngủ, tôi sẽ kiện các anh vìtội ép cung! Các anh cứ liệu mà làm đấy!”
Rầm! Một viên công an đập bàn: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Phùng Hy liền nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, cửamở ra lại đóng lại. Dù nhắm mắt cũng vẫn có thể cảm thấy ánh đèn chói mắt, rõràng là mệt đến tột độ nhưng lại không ngủ được, cô như người bị cởi trầntruồng nằm phơi mình trên sa mạc, nhìn thấy mặt trời đốt cháy từng centimettrên cơ thể mình, chỉ mong tìm được một chỗ râm để nghỉ.
Cô đã quên đi thời gian, không biết mặt trời đã lêncao. Ngồi trên ghế cứng khó chịu đến mức chỉ muốn nhảy lên gào thét thật lớn.Cô cố gắng quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình, nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽtrong ký ức –vẻ đắc ý khi sửa chiếc váy hai dây mặc trong buổi khiêu vũ tập thểcủa trường thành váy ngắn, vẻ biết lỗi của Phụ Minh Ý sau khi ngủ dậy trên tàu,Mạnh Thời kéo tay cô trong nước vuốt ve ngực nói anh yêu cô.
“Cô Phùng Hy, tỉnh dậy đi! Cô có thể về được rồi!”
Cô đã bị lay dậy, Phùng Hy cố gắng mở mắt ra, nhìnthấy viên công an hỏi cung đứng trước mặt, mở chiếc còng số tám còng vào ghếra.
“Vụ án đã được bãi bỏ rồi. Cô có thể về được rồi.”Viên công an mặt mày vô cảm, dường như không hài lòng với kết quả này.
Cô đứng dậy, suýt nữa thì ngã xuống, ngồi cả một đêm,lưng tê gối mỏi. Phùng Hy vươn vai, nhấc chân, đón lấy túi xách, hỏi: “Công tychúng tôi bãi bỏ hay nhà họ Giang không cung cấp được lời khai gì cho các anh?”
Viên công an không trả lời câu hỏi này, rồi anh ta đưacho cô hộp trà và hai mươi nghìn USD: “Cô đếm đi, ký vào tờ giấy đã nhận đồđạc.”
Phùng Hy không nhúc nhích, cô lạnh lùng nhìn xấp USDtrên tay anh ta, nói: “Không phải đồ của tôi.”
Cô chậm rãi lê bước ra ngoài, nghĩ về nhà tắm một cáirồi đi ngủ. Viên công an liền ngăn cô lại, “Không được, cô phải ký tên vào rồimới được về.”
“Không phải của tôi, tôi ký cái gì? Tôi không về nữa!”Cô gầm lên, nhìn viên công an bằng ánh mắt phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên trongba ngày qua Phùng Hy nổi cáu, “Nói bắt là bắt, nói thả la thả, xã hội cũ hả?Không giải thích cho tôi một lời nào, tôi không về nữa!”
Hai viên công an cùng lập tức nổi cáu, đã bao giờ nhìnthấy người nào ăn vạ ở đồn công an? Người ta dù anh hùng đến đâu cũng phải tỏra dễ bảo, còn người đàn bà này, ba ngày nay cứng đầu cứng cổ, đúng lúc đã lấyđược vật chứng chuẩn bị xin lệnh bắt, ai ngờ hôm nay vừa vào giờ làm việc, cụctrưởng Lý đích thân lái xe đến thông báo vụ án đã được bãi bỏ rồi. Anh ta và đồngnghiệp còn định tố cáo công ty CWE vì tội báo áo giả, kết quả là bị cục trưởngLý chửi cho một thôi một hồi. Sau khi ra, trưởng đồn nói người phụ nữ này bịoan, hai người mới cảm thấy bớt ấm ức. Nghĩ đến việc một cô gái xinh xắn bịgiam hai ngày, đêm qua còn hỏi cung suốt đêm, viên cảnh sát thôi không nổi nóngnữa.
“Lấy ra từ nhà cô đúng không? Đương nhiên là phải đểcô tự giải quyết rồi. Ký tên rồi về đi. Cô Phùng Hy, không phải cô cũng đã nóirồi đó sao, chúng ta đều phải dựa vào công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, hàtất gì lại gây khó dễ cho chúng tôi?”
Phùng Hy trợn mắt nhìn anh ta, trợn một hồi cũng thấychán, nhưng lại chưa muốn hạ mình, bèn giận dỗi nói: “Nhưng kiểu gì cũng phảinói cho tôi biết, có phải công ty tôi bãi bỏ vụ án này không?”
“Đúng vậy, tổng công ty của các cô báo án, giờ lại bãibỏ.” Viên công an trả lời rất dứt khoát, chỉ sợ cô thay đổi ý định không chịura, đẩy giấy bút ra trước mặt cô.
Phùng Hy ký tên, viên cảnh sát đang định thở phào thìnhìn thấy cô bê hộp trà lên, nghiến răng nói: “Đồng chí công an, tôi muốn báoán, có người định hãm hại tôi!”
Viên công an sững người, nhìn Phùng Hy không biết nóigì.
Phùng Hy phì cười: “Dọa anh thôi, muốn tố cáo tôi đếnthẳng tòa án.”
Viên công an xoa xoa đầu lông mày, bị dày vò cả đêmkhông ngủ cũng mệt rồi, uể oải nói: “Cô Phùng Hy, về thôi, chốn này không phảilà danh lam thắng cảnh gì đâu, đừng ở đây gây chuyện nữa.”
Phùng Hy cười ỏn ẻn: “Tại tôi phải ngồi lâu quá, muốnđứng một lát cho đỡ mỏi rồi về, tôi cũng chẳng muốn ở lại đây đâu.”
Trước vẻ mặt dở khóc dở cười của viên công an, PhùngHy ra khỏi đồn công an, nỗi bực dọc trong lòng đã giảm đi rất nhiều.
Hai chiếc ô tô đỗ ngoài cửa, chiếc xe Audi màu đen củaPhụ Minh ý và một chiếc xe Benz màu đen. Phùng Hy dừng chân lại, Phụ Minh Ý đãbiết được tin và đến đón cô. Cô thầm than, không biết nên nói gì với Phụ Minh Ýđây. Gậy ông đập lưng ông, sút nữa thì cô bị vào tù vì cái bẫy anh giăng. Anhđến để xin lỗi ư?
Phụ Minh Ý xuống xe, mỉm cười nhìn cô: “Hy Hy, anh đưaem về nhà, có chuyện gì trên đường sẽ nói.”
Phùng Hy nắm chặt máy điện thoại, cô đang định gọi choMạnh Thời. Nghĩ một lát, cô nói “Vâng.”
Cô cũng rất muốn biết tình hình cụ thể. Rõ ràng làMạnh Thời vẫn chưa biết tin cô được thả. Nghĩ đến món thịt thỏ rút xương mà anhđưa vào trại tạm giam cho cô, Phùng Hy mím môi cười.
“Cô là Phùng Hy đúng không ạ? Lão gia nhà chúng tôi họMạnh, ông muốn gặp cô một lát.”
Phùng Hy quay đầu lại với vẻ vô cùng bất ngờ, một cụgià tóc bạc đang đứng cạnh chiếc xe Benz, ông mặc lụa Tàu màu trắng, mang phongthái của một ông tiên. Cô chớp chớp mắt, đây chắc là chú Tần mà Mạnh Thời haynhắc tới. Cô lại thấy buồn cười, Mạnh Thời chưa bao giờ kể với cô rằng, nhà anhkhông những ở bên sông Lan Khê, mà còn giữ truyền thống của xã hội cũ. Ông gọicha Mạnh Thời là lão gia. Thế ông gọi Mạnh Thời là gì nhỉ?
“Chú là chú Tần đúng không ạ? Mạnh Thời đâu hả chú?”
Cha anh nắm thông tin nhanh thật đấy, ông không báotin cô được thả với Mạnh Thời ư?
Chú Tần gật gật đầu, nhẹ nhàng trả lời cô. “Thiếu giacó việc, lão gia dặn tôi đón cô Phùng Hy đến Nhà Gianh.”
Phụ Minh Ý cau mày, nói: “Hiện giờ cô ấy quá mệt khôngtiện đi. Hy Hy, chúng ta đi thôi.”
Sự độc đoán của anh khiến Phùng Hy phản cảm. Dù thếnào cũng là chuyện của cô, lại là cha Mạnh Thời mời, cho dù cha Mạnh Thời phảnđối hay tán thành, hiện giờ cô đều không thể từ chối.
“Tổng giám đốc Phụ, cảm ơn anh đã đến đón em. Việcliên quan đến vụ án hôm khác chúng ta sẽ bàn, xin lỗi anh!” Nói xong Phùng Hyđi đến chỗ chú Tần. Chú Tần mở cưa cho cô, PHùng Hy lịch sự nói: “Cảm ơn chú.”
Lên xe rồi cô mới phát hiện ra lái xe đang trong độtuổi trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, mặt tròn, cười mắt híp lại. Vừa nhìnPhùng Hy lại nhớ đến Phật Di Lặc. Anh ta quay đầu cười giới thiệu với Phùng Hy:“Tôi là Vũ San, rất vinh hạnh được làm quen với cô Phùng Hy.”
Anh ta có quan hệ gì với nhà họ Mạnh? Lái xe? Phùng Hygật đầu chào lại lòng không khỏi nghi ngờ.
Lúc xe nổ máy cô nhìn ra ngoài, Phụ Minh Ý sầm mặtđứng bên xe ô tô nhìn cô. Lúc đến chỗ rẽ, cô lại quay đầu lại, Phụ Minh Ý vẫnđang nhìn cô, bóng anh lẻ loi.
Đi sau chú Tần và Vũ San, lần đầu tiên Phùng Hy đặtchân vào Nhà Gianh. Cô liếc nhìn khu nhà bí ẩn này với một tâm trạng vừa nghingờ vừa tò mò, trong lòng cảm thấy bất an. Trên xe cô nhắn tin cho Mạnh Thời,anh không trả lời. Cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại tắt máy. Cha Mạnh Thờibiết hôm nay cô được thả khỏi đồn công an, cũng trong thời điểm này mạnh Thờicắt đứt liên lạc với cô.
Phùng Hy nheo mắt lại, nhìn thấy ánh nắng rọi xuốngsân, cô nghĩ, cô đã đoán ra được nội dung của cuộc nói chuyện.
Đi qua sảnh giữa, dọc theo hành lang đến gian phòngbên trái, chú Tần đẩy cửa vào nói: “Cô Phùng Hy, cô ngồi đây nghỉ một lát nhé.”
Giữa phòng có một vách ngăn kẻ ô vuông uốn hoa, bêntrong có giường và tủ quần áo, gian ngoài gần cửa sổ có một chiếc bàn lớn,giấy, mực, bút, nghiên được đặt gọn gàng trên bàn. Sát tường là một tủ sách,trên tường có treo tranh chữ. Phòng ốc được dọn dẹp rất gọn gàng.
“Đây là phòng của thiếu gia,” Chú Tần nói.
Phùng Hy quay đầu lại nhìn ông, nghe nói là phòng củaMạnh Thời, cô không còn cảm thấy ngại ngần, bất an như lúc trước nữa. Cô chậmrãi nhìn bức chữ trên tường. Chữ Mạnh Thời viết, được nhìn nét bút của anh, cảmthấy vô cùng thân thiết. Cô lại gọi điện cho Mạnh Thời, vẫn thấy tắt máy. PhùngHy sờ tay lên chữ của Mạnh Thời, nghĩ, lẽ nào cô không thể gặp được anh nữa ư?
Chú Tần đem đến cho cô bát cháo và mấy món ăn kèm, còncó thêm hai chiếc khăn nóng hổi. Phùng Hy cảm kích lấy một cái úp lên mặt, nghethấy chú Tần nói: “Lúc đầu lão gia định đợi cô Phùng Hy nghỉ ngơi xong mới gặp,nhưng do sốt ruột, phiền cho cô quá”.
Khăn úp lên mặt, xua đi mọi mệt mỏi. Đợi đến khi lạnh,cô lại đổi sang cái còn lại, tinh thần đã bình tĩnh trở lại. Cô đặt khăn xuốngcười nói: “Phiền cho chú Tần quá. Buổi sáng cháu đã ăn sáng ở trại tạm giamrồi, cháu chưa thấy đói. Bây giờ cháu có thể đi gặp bác Mạnh rồi chứ ạ?”
Chú Tần nhẹ nhàng nói: “Cô có cần nghỉ ngơi một látnữa không?”
Phùng Hy lắc đầu.
Cô theo sau chú Tần ra khỏi phòng Mạnh Thời, chú Tầndừng chân lại, đột nhiên nói: “Lão gia đang đợi cô ở thư phòng. Cô Phùng, bìnhthường lão gia thích nhất là bưng ấm trà Tử Sa của ông uống trà, và thích cảkinh Phật nữa. Tôi không vào nữa, gian phòng đằng trước kia kìa”.
“Chú Tần!”. Phùng Hy gọi, khẽ nói: “Cháu cảm ơn chú”.
Chú Tần nhìn cô cười, quay người đi ra.
Sự tiết lộ của ông ít nhiều cũng khiến Phùng Hy nhenlên một tia hy vọng. Có lẽ cha Mạnh Thời không phải là không đồng ý, chỉ là sốtruột muốn gặp cô thì sao?
Cô bước vào thư phòng, dừng chân trước bình phong.Mạnh Thụy Thành đang viết chữ, Phùng Hy bước vào rõ ràng là làm phiền ông,chiếc bút trong tay khựng lại trên không.
Ông nhìn Phùng Hy, đặt bút lên giá gác bút, nói: “Vàođi.”
Phùng Hy vòng qua bình phong, nhìn liếc chữ trên bàn,hai chữ rất to: “Đại tự.”
“Hồi nhỏ cô có đạt giải thư pháp dành cho thiếu nhicủa thành phố, hiện giờ cô còn luyện chữ không?”. Mạnh Thụy Thành nhớ rằngtrong hồ sơ của Phùng Hy có ghi năng khiếu này, bèn lên tiếng hỏi.
Ông không nghĩ rằng Phùng Hy vẫn còn luyện chữ. Contrẻ thường được cha mẹ đưa đến các lớp năng khiếu để tập luyện, hồi đó giànhđược giải thư pháp dành cho thiếu nhi không có nghĩa rằng chữ của cô đẹp đếnmức nào. Mạnh Thời giấu rất kỹ chuyện này. Anh nghĩ rằng giống như để một mỹnhân ra mắt, không thổi phồng cái đẹp của mỹ nhân thì còn có thể khiến ngườikhác bất ngờ; nếu ca ngợi quá sớm, mỹ nhân dù đẹp đến đâu cũng khó tránh bịngười ta nhìn với ánh mắt săm soi.
Phùng Hy khiêm tốn trả lời: “Thỉnh thoảng cháu có viếtạ.”
Câu trả lời của cô vẫn khiến Mạnh Thụy Thành hơi bấtngờ. Nhớ đến sự ranh mãnh của Mạnh Thời, ông nghiêng đầu giấu đi nụ cười trênmôi. Cậu con trai giấu kín những ưu điểm của Phùng Hy, mục đích là để tạo sựbất ngờ.
Phùng Hy vẫn có phần khác với trong ảnh. Trong ảnhPhùng Hy mắt ngân ngấn nước mắt, trông rất yếu đuối.Lúc này đây cô cả đêm khôngngủ, ở trại tạm giam ba ngày, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Cô bình tĩnhquan sát mọi thứ xung quanh, kể cả ông. Nói chuyện dù khiêm tốn đến đâu cũngkhông giấu nổi gây cho người ta một cảm giác giỏi giang, quyết đoán. Ông khôngbiết rằng, khi bước vào làm việc Phùng Hy chính là như vậy, cô đã coi việc gặpmặt ông là một cuộc thử thách rồi.
Mạnh Thụy Thành lùi ra sau vài bước, nói: “Viết mộtchữ cho ta xem xem sao. Bức chữ này chỉ còn thiếu một chữ, bổ sung vào hộ ta.”
Câu đố này rất khó, Mạnh Thụy Thành thích thư pháp,viết chữ cỡ lớn là sở thích lớn nhất của ông, đương nhiên là ông phải luyệnnhiều, chữ viết ra ngay ngắn hào phóng. Ông chỉ viết hai chữ, Phùng Hy khôngphải viết cho hợp với nét chữ của ông, mà còn phải viết thêm một chữ cuối cùng.
Nhìn hai chữ to tướng và cây bút lông dài gần một mét,Phùng Hy nhớ lại cảnh ngày xưa cha cô đưa cô đi luyện chữ. Cô đã từng viết loạichữ to này. Cha cô làm cho cô một cái bút bằng cây lau sàn nhỏ, xách một xônước lã, hai cha con ra quảng trường vào lúc sẩm tối chấm vào nước viết xuốngnền. Mọi người đi bộ thể dục thường đến xem cô ra sức vung cây bút to đó vàthốt lên: “Cô bé này giỏi thật!” Lúc đó cô thấy rất vui, và cũng cảm thấy rấttự hào, đến khi cha cô cảm thấy con gái không nên dùng bút to để viết, bắt côviết kiểu chữ thể hành và thể khải, cô còn phải đối một thời gian rất lâu.
Nên viết chữ gì đằng sau chữ “Đại tự” nhỉ? Phùng Hynhớ đến lời nhắc nhở của chú Tần, mắt liếc quanh, bèn nhìn thấy trên góc bàn cóđặt một ống trà Tử Sa bên trên có khắc bốn chữ “đắc đại tự đại”. Phùng Hy suýtthì bật cười, chú Tần dễ thương thật.
Cô nhìn đến mười phút vẫn chưa thấy động bút, Mạnh ThụyThành vẫn chăm chú theo dõi. Ông chậm rãi lên tiếng: “Không viết được thìthôi”.
Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Cháu xin lỗi, cháu mảixem quá nên quên mất. Cháu mượn bác chiếc ghế có được không ạ.” Nói rồi cô bêchiếc ghế đang đặt bên cạnh, cởi giày ra đứng lên, cầm cây bút lớn dài khoảngmột mét, chấm mực, viết xuống chữ “Tại”.
“Đại tự tại?”, Mạnh Thụy Thành biết rõ nhưng vẫn cốtình hỏi.
“Trên chiếc ấm Tử Sa của bác có mấy chữ này, cháu xinmạo muội viết theo như thế”. Phùng Hy nhảy xuống, đi giày vào, cười tươi giảithích.
Cô nghĩ câu hỏi này cô trả lời rất thành công.
Mạnh Thụy thành “Ừ” một tiếng, Phùng Hy không thaothao bất tuyệt nói ngụ ý của cụm từ “Đại tự tại”, câu trả lời thành thật khiếnông rất hài lòng. Cô rất thông minh, rõ ràng là không hay viết loại chữ to này.Cô nhìn lâu như vậy là để mô phỏng, sau khi đã quyết định mới đặt bút, không hềdo dự. Nhìn cô không hề giống như đang viết chữ, mà là vẽ chữ thì đúng hơn.Nhìn thoáng qua, dường như ba chữ cũng khá tương đồng.
“Phùng Hy, cô là một người rất chịu khó suy nghĩ, nghĩra rồi sẽ không do dự. Vậy thì, xin cô cho biết là điều kiện gì có thể sẽ khiếncô rời xa Mạnh Thời?”
Niềm vui nho nhỏ vừa nhen lên đã bị Mạnh Thụy Thànhdập tắt. Nhà Gianh sâu hun hút, cảnh đẹp, mái hiên cong vút, hành lang quanhco, đình đài bên bờ sông, lắng đọng thời gian, cũng lắng đọng cả lịch sử và tậptục. Nhà kim thạch, nhà sưu tầm đồ cổ, nhà thư pháp… Không, không phải nhưnhững gì Mạnh Thời đã nói. Anh chỉ là để cô yên lòng, nhưng hiện giờ anh đã biếnmất, không ai có thể ngăn cản hộ cô mặt thú đang từ trong giấc mơ vồ tới.
Cô rất lấy làm tiếc, nhưng cô đã có sự chuẩn bị từtrước.
“Mạnh Thời không yêu cháu, cháu sẽ không bám riết anhấy đâu.” Phùng Hy trấn tĩnh trả lời.
Mạnh Thụy Thành nhìn cô, đây là một cô gái chín chắn,thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, có tài. Cô ta biết nắm vào cái có lợinhất là trái tim Mạnh Thời.
Ông chuyển ngay sang chủ đề khác, “Phụ Minh Ý tài hoahơn người, rất thiết tha với cô. Vợ cậu ấy đã mất, cậu ấy cũng đã từng kết hôn,sẽ không bao giờ có sự kén chọn như chúng tôi ở đây, tại sao cô lại không lựachọn cậu ấy? Ta còn có thể nói cho cô biết, cô được thả cũng là nhờ có Phụ MinhÝ. Cậu ấy đã không lựa chọn cách hãm hại cô để mình được yên thân.”
Phùng Hy sửng sốt, biết bao cảm nghĩ trào dâng tronglòng, sau đó là cảm động. Cô nghĩ một cách bi ai, rõ ràng là Phụ Minh Ý vì muốnđá Vương Thiết nhưng cuối cùng lại trúng bẫy, rõ ràng là cái sai của anh, tạisao cô lại phải cảm động chứ? Bởi vì lần này anh không bỏ rơi cô ư? Cô trở nênkém cỏi từ bao giờ vậy? Anh đã làm cái việc anh ấy đáng phải làm, tại sao côphải cảm động?
Cô nhìn đám ảnh đặt trên bàn của Mạnh Thụy Thành và đãhiểu ra mọi chuyện. Cô giành được quá ít, hạnh phúc nắm được quá ít, đến nỗikhi người khác chỉ cần tốt với cô một chút, cô đều cảm thấy bất ngờ.
Phát hiện này khiến Phùng Hy cảm thấy chua xót tronglòng.
“Nhìn xem ảnh của hai người này, sâu nặng như thế, côtưởng ta cũng sẽ ngốc nghếch như thằng Thời bị cô lừa à? Lúc tìm người chụp nhữngbức ảnh này ta đã hiểu, cô là người đàn bà vô cùng phức tạp, cô không hề thậtlòng với thằng Thời!” Mạnh Thụy Thành chắp tay sau lưng nhìn Phùng Hy, ánh mắtlộ rõ vẻ lạnh lùng.
Ông đã làm cô nổi giận. Hiện giờ cha mẹ cô vẫn cònđang bực bội, vẫn còn chưa biết bao nhiêu chuyện xảy ra đối với cô như thế này.Phùng Hy nhìn chằm chằm vào Mạnh Thụy Thành, nói không hề khách khí: “Ảnh là dobác nhờ người chụp hả? Số ảnh trong tay Điền Đại Vĩ là do bác đưa đúng không?Bác làm như thế mà không cảm thấy có lỗi với gia tộc họ Mạnh, một gia tộc đờiđời thư hương hay sao? Bác điều tra cháu cũng đủ rồi, bác có quyền gì can thiệpvào cuộc sống của người khác? Điền Đại Vĩ là chồng cũ của cháu! Chồng cũ, báchiểu không? Bác có biết những tấm ảnh này rơi vào tay anh ta sẽ gây ra phiền hàgì cho cháu hay không? Bác có biết cha mẹ cháu thất vọng và buồn về cháu nhưthế nào khi nhìn thấy những tấm ảnh này ở nhà anh ta hay không?”
“Đúng vậy, xin lỗi, ta đã sai, ta không ngờ rằng lạibị cha mẹ cô nhìn thấy. Ta thẳng thắn nói với cô là để xin cô tha lỗi cho ta,một người cha vì con trai mà phải phạm sai lầm.” Mạnh Thụy Thành bình thản nhìncô, giọng rất thành khẩn.
Lời xin lỗi bất ngờ đã khiến Phùng Hy hả giận. Côkhông hiểu tại sao Mạnh Thụy Thành lại xin lỗi.
“Ta làm sai thì ta chịu lỗi. Tuy nhiên, lại quay vềchủ đề cũ, điều kiện gì để cô chịu buông tha cho nó?”
“Mạnh Thời đâu ạ? Cho dù có phải chia tay, cũng phảinói với nhau một câu chứ?’
“Năm xưa Phụ Minh Ý bỏ rơi cô cũng có nói câu nàođâu.”
Câu nói này như một mũi dao nhọn đâm vào tim Phùng Hy.Cô cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, cảm giác bàng hoàng, chua xót sau khi Phụ Minh Ýcắt đứt liên lạc lại một lần nữa khiến cô cảm thấy quá đủ.
Một nỗi chán chường ập tới. Một mối tình rực rỡ hơn cảpháo hoa, nó nở rộ trên bầu trời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nềntrời xanh thẳm của cô, không để lại dấu vết nào.
Không gọi điện thoại được cho anh, Mạnh Thời đã biếnmất như vậy, thay vào đó là cha anh xuất đầu lộ diện nói chuyện điều kiện vớicô, đề nghị cô từ bỏ anh.
Mạnh Thời ngại ngùng, không tiện mở lời ư, hay là vìanh cũng có nổi khổ khó nói.
Trái tim Phùng Hy đau nhói từng hồi. Cô cười nói: “BácMạnh, cháu là một người phụ nữ rất hiện thực, cảm ơn bác đã giúp cháu để cháuđược thả. Nếu bác muốn cháu dùng việc rời xa Mạnh Thời để đổi lấy tự do chocháu thì cháu không có gì để nói; nếu bác mong muốn cháu đưa ra lời hứa thìcháu có thể nói với bác rằng, cháu sẽ không bao giờ chủ động đi tìm anh ấy.”
Cô thật thông minh. Mạnh Thụy Thành không ngờ Phùng Hylại nghĩ được thấu đáo như vậy. “Tại sao cô biết là ta đã giúp cô?”
“Nếu không phải như vậy thì làm sao chú Tần lại có thểđứng trước cửa đồn công an để đợi cháu ngay từ sáng sớm?” Cô lịch sự trả lời,cười và quay người đi ra. Sân vườn tĩnh mịch, sống mũi cô cay cay, giây phútnày đây hai mí mắt bỗng dưng lại đỏ hoe.
Cô đã đấu tranh cho mình nhưng không thu được kết quảgì.Cô không bỏ cuộc, chỉ là vì cô không có đủ tư cách để đưa ra điều kiện.
Chú Tần đang đứng ngoài cửa, cau mày nhìn cô, dò hỏi:“Cô Phùng, lão gia không đồng ý à?”
Phùng Hy thử cố gắng cười, nhưng lại sợ không kìm chếđược và bật khóc. Cô mím chặt môi nhìn chú Tần, không nói lời nào.
“Cô bỏ cuộc thế này có phải là rất không công bằng vớicậu ấy không?”
Cô đang bỏ cuộc ư? Rõ ràng là cô không tìm được anhnữa.
Chú Tần có vẻ sốt ruột, cười ranh mãnh: “Cô có thểquay lại xin lão gia một lần nữa không? Có thể lần này sẽ được đấy!”
Phùng Hy ngây người ko hiểu. Chú Tần đẩy cô một cái,nói: “Bây giờ quay lại xin lão gia đi. Mau! Cô nhìn thấy không? Ông đang ngồitrong thư phòng đợi cô đấy!”
Cô bị đẩy bước loạng choạng, nhìn thấy ánh mắt chú Tầnvừa tỏ vẻ khích lệ vừa có phần sốt sắng, bỗng dưng trong lòng cảm thấy ấm áphơn. Nhưng cô lại nhớ đến những bức ảnh mà nhà họ Mạnh đã chụp và câu nói củaMạnh Thụy Thành, bản thân cô vừa nói không bao giờ chủ động đi tìm Mạnh Thời.Phùng Hy bướng bỉnh trả lời: “Chú Tần, cháu mệt rồi. Mạnh Thời tắt máy, anh ấykhông muốn nói chuyện với cháu, chắc chắn là anh ấy có cái khó riêng của anhấy. Cháu biết một gia đình như họ Mạnh rất khó chấp nhận cháu. Chưa đặt chânvào Nhà Gianh cháu còn có những mơ mộng hão huyền, vào đây rồi cháu đã pháthiện ra rằng, hoàn cảnh gia đình cách biệt quá lớn, cháu không dám leo cao.Cháu được bình an trở về, đã là may mắn lắm rồi. Chú Tần, cảm ơn chú. Không cóMạnh Thời, cháu vẫn có thể sống tốt.”
Cô khịt khịt mũi. Chú Tần định nói gì nhưng lại thôi,Phùng Hy coi như không nghe thấy, ngẩng đầu đi ra khỏi Nhà Gianh.
Cô bước đi rất nhanh, muốn sớm rời khỏi đoạn đường đibộ này rồi bắt xe về nhà.
“Phùng Hy!”
Cô buột miệng, “Mạnh Thời!”
Vừa nói ra khỏi miệng, Phùng Hy liền dừng chân lại.Người đang bước về phía cô rõ ràng là Phụ Minh Ý. Anh theo đến Nhà Gianh để đợicô ư?
Phụ Minh Ý đứng trước mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ thấuhiểu và thương cảm. Anh không hỏi gì nhiều, nói dứt khoát với Phùng Hy: “Anhđưa em về nhà. Trên đường có chuyện muốn nói với em.”
Trên đường về cô không nói gì, ngồi đờ đẫn. Đến khunhà ở, Phùng Hy lắc đầu: “Đừng đưa em vào trong nữa, em muốn yên tĩnh một lát.”
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ dậy đến công ty làmnhé. Việc thực hiện hợp đồng của Cừ Giang không thể thiếu được em.”
Nghe đến mấy chữ “hợp đồng của Cừ Giang”, Phùng Hycười một cách giễu cợt: “Thực sự là coi như không có chuyện gì xảy ra thật ư?Vương Thiết đâu? Giang Du San đâu? Không phải đã tìm đủ mọi cách định hãm hạiem đó sao?”
“Vương Thiết được điều lên công ty Tây Bắc làm tổnggiám đốc rồi. Giang Thị xuất hàng để xảy ra lỗi, đã hòa giải được với công ty,không lấy khoản tiền bồi thường một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệnữa, tiếp tục thực hiện hợp đồng cung cấp hàng. Hy Hy, tất cả đã qua rồi.” PhụMinh Ý nhẹ nhàng giải thích.
Phùng Hy cười lớn: “Em chịu để anh đưa về là vì muốnnói lời cảm ơn với anh. Nghe nói anh đã giúp một việc lớn để em không bị chịutội oan! Em bị giam ba ngày, ba ngày này đối với các anh một thoáng là quangay, nhưng đối với em lại là khắc cốt ghi tâm. Nhà họ Giang hãm hại em, bỏ haimươi nghìn USD vào giữa hộp đựng trà là giả hay sao? Tối qua em bị hỏi cungsuốt đêm là giả hay sao? Cha mẹ em tức bỏ về vì đám ảnh đó là giả hay sao? Sónggió đã trôi qua, hợp đồng tiếp tục thực hiện, các anh phải xem xét đến lợi íchvà quyền lực, coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn em thì sao? Để em tiếp tụcthực hiện hợp đồng của Cừ Giang, để em tiếp tục tay bắt mặt mừng với nhữngngười muốn hãm hại em, hợp tác vui vẻ? Không thể! Phụ Minh Ý, dù hiện thực đếnđâu em cũng sẽ không bao giờ sống một cách hèn mạt nữa! Em không làm nữa! Emkhông cần công việc này!”
Phụ Minh Ý nhanh tay túm chặt lấy cánh tay cô nói: “HyHy, em từ chức cũng được. Anh đã từng nói, anh sẽ chuyển số cổ phần tương ứngsang tên em!”
Phùng Hy cười lắc đầu: “Con người ta không thể ngay cảlòng tự trọng mà cũng không cần. Em không cần! Cho dù có phải bắt đầu lại từđầu cũng không sao. Em không còn muốn dính dáng gì với công ty nữa. Ngày mai emsẽ đến công ty làm thủ tục từ chức!”
Phụ Minh Ý nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nói: “HyHy, hiện giờ em rất mệt, anh định chưa nói. Anh chuẩn bị về Bắc Kinh rồi. Nếugia đình họ Mạnh không đồng ý cho em và Mạnh Thời yêu nhau thì em có muốn cùnganh rời chốn này không? Tám năm trước anh đã để vuột mất cơ hội, giờ đây, em cóthể cho anh một cơ hội hay không?”
Phùng Hy sững người, chủ đề câu chuyện thay đổi quánhanh, cả đêm cô không ngủ, ba ngày căng thẳng, mệt đến mức đầu óc muốn nổtung. Tại sao Phụ Minh Ý lại đưa ra lời đề nghị trong lúc này? “Đừng thương hạiem nữa, em không hề đáng thương. Con người ta không phải chỉ yêu một người trongsuốt cuộc đời mình. Cho dù là phải kết thúc cuộc tình một lần nữa, nhưng emcũng sẽ không kết thúc sinh mạng của mình đâu. Em vẫn sẽ tìm việc để sống, vẫnsẽ nỗ lực để được sống tốt hơn!”
“Hy Hy, không phải anh thương hại em. Anh không hềquên em, chưa bao giờ quên em. Em về nhà ngủ một giấc và suy nghĩ đi nhé. Chúngta đã trải qua quá nhiều chuyện, tại sao lại không thể bắt đầu lại từ đầu? Anhbiết hiện giờ người em yêu là Mạnh Thời, hiện giờ đưa ra lời đề nghị này cũnglà hơi vội. Nhưng anh rất thật lòng.”
Phùng Hy thở dài nói: “Đừng nói nữa. Em mệt rồi, emphải về ngủ một giấc đã.”
Anh nhìn cô, dịu dàng nói: “Em về đi, ngủ một giấcngon nhé. Không được tắt máy đâu đấy, nếu không anh sẽ đứng ở đây không vềđâu.”
Giọng anh ngang ngược như là người gần gũi nhất vớicô, nhưng Phùng Hy biết, không phải nữa, mãi mãi không phải.
Cô bước vào khu chung cư, bước chân hơi khựng lại. Côđã chuyển đến nhà Mạnh Thời. Phòng cô bừa bộn ngổn ngang, giường cũng trốngkhông.
Cô nhìn lên tòa nhà Mạnh Thời ngần ngừ một lát, đằngnào anh cũng không có nhà, có chỗ để tắm nước nóng và ngủ một giấc là được rồi.
Cô mở cửa, căn phòng trống vắng toát lên một vẻ ubuồn. Phùng Hy tự nói với mình rằng, cô cần đi ngủ. Cô tắm rất thoải mái, sấyđầu khô rồi quay ra ngủ.
Ban đêm, cô mơ màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động,bèn thì thào gọi: “Mạnh Thời!” Bất chợt tỉnh dậy. Bên cạnh không có người,không có sự ấm áp của Mạnh Thời. Cô lấy điện thoại gọi cho anh, điện thoại báohiệu đối phương đã tắt máy. Cô thẫn thờ ngồi trên giường, đột nhiên nhảy lên,bước đến bàn học mài mực.
Tiếng mài mực kích thích thần kinh tê liệt của cô.
Gió thổi tung rèm cửa ùa vào phòng.
Phùng Hy cầm bút lên. Cô nhớ đến cảnh lần đầu tiênMạnh Thời đưa bút viết ở nhà cô. Cô mài mực, lén nhìn nghiêng anh. Gương mặtkhôi ngô, tuấn tú.
“Bích đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoasổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinh hồi, khả tích nhất chi như họa.”
Cô không viết câu cuối cùng “Vi thùy khai” (Hoa nở vìai), thở dài trong lòng, tiếc cho tình yêu của Mạnh Thời và cô.
“Mạnh Thời, tại sao anh không mở máy? Anh không có đủcan đảm để nói lời tạm biệt với em ư?” Cô thầm thì hỏi, bao nỗi ấm ức, sợ hãi,căng thẳng, xót xa trong mấy ngày qua trào dâng trong lòng.
Phùng Hy bật tất cả các bóng đèn trong nhà lên. Cô nhớđến lần đầu tiên đến nhà Mạnh Thời ăn cơm, cô ngượng ngùng giấu rau chân vịtdưới đáy bát; nhớ đến những mâu thuẫn khi quay về Tiểu Nam Sơn, đứng đợi anhbên xe anh; nhớ đến trong suối nước lạnh cóng, Mạnh Thời nói anh yêu sự cảmđộng của cô.
Ngón tay dính một ít bụi, chút bụi đó như làm bẩn taycô khiến cô rất khó chịu. Phùng Hy vội cầm giẻ lau, lau đồ đạc và sàn nhà.
Cô lau như một cái máy, trong đầu chỉ nghĩ về nhữnghình ảnh khi còn đang ở bên Mạnh Thời. Trái tim trống trải rất khó chịu, côkhông biết phải dùng cái gì mới có thể lấp đầy cảm giác cô đơn trống vắng này.Lý trí ban ngày đã không cánh mà bay. Phùng Hy vứt giẻ lau xuống, ngồi trên sànnhà gục đầu xuống gối, đầu óc cảm thấy rối bời.
Có thật là cầu xin cha anh sẽ được ư? Phùng Hy khôngbiết. Nhưng Mạnh Thời đâu? Tại sao một người đàn ông như anh lại tắt máy diđộng?
Bảng quảng cáo đèn neo của nhà hàng Hoàng Đô tỏa ranhững chùm sáng sặc sỡ kỳ dị, giống như màn đêm mở ra đôi mắt lẳng lơ.
Mạnh Thời đỗ xe trước cửa, cười ném chìa khóa cho bảovệ gác cổng nói: “Giám đốc Hoàng đã đến chưa?”
“Đến rồi ạ, đang nhắc đến cậu đó ạ.”
Anh bước nhanh lên cầu thang, khệnh khạng bước vàotrong tiếng chào đồng loạt cậu Mạnh của mọi người. Đúng lúc vị giám đốc điềuhành đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc xe việt dã cải trang độc nhất vô nhị đó củaanh bèn cười: “Tôi nói mà, làm sao cậu Mạnh lại có thể lái xe taxi được, làmtôi giật cả mình.”
Mạnh Thời nhìn anh ta nói: “Ông Trần, tôi lái chiếcJetta đó, ông lái con xe này, chúng ta thử đua xem.”
Giám đốc Trần cười xun xoe: “Làm sao tôi dám đọ vớicậu Mạnh được. Dưới bàn tay cậu, con Alto cũng có thể lái phong độ như conAudi, còn tôi chỉ có thể lái xe Benz thành xe Ben-ben thôi. Mời cậu đi lối nàyạ!”
Anh ta đẩy cánh cửa của gian phòng riêng, cung kínhnói: “Ông chủ, cậu Mạnh đã đến rồi ạ.”
“Cậu Thời, mau vào đây!” Một giọng nói sang sảng cấtlên.
Trong phòng có hai người đàn ông đang ngồi, ngườichống hai tay lên tựa lưng của ghế sofa tầm ba mươi tuổi, trông rất điển trai,mang vẻ phong lưu của Tây Môn đại quan nhân. Vị còn lại tầm bốn mươi tuổi, mặcáo phông, quần âu, mỉm cười nhìn ra, mang đậm khí phách của đại ca Tống Giang.
“Nếu mà không chịu đến thì tôi sẽ phạt rượu cậu đấy!”Tây Môn đại quan nhân hơi ngửa đầu, ra hiệu cho hai cô nhân viên phục vụ đi ra.
Mạnh Thời tay chắp sau lưng, mỉm cười bước vào, ngồixuống bưng chén rượu lên, sau đó mới chào đại ca Tống Giang, “Cục trưởng Lý đợilâu rồi đúng không ạ?”
Cục trưởng Lý nghịch chén rượu trong tay, nhìn thẳngvào Mạnh Thời, cười nói: “Sông Lan Khê chỉ có một Nhà Gianh, một nhà họ Mạnh.Cậu Mạnh người giống như tên, nghe danh từ lâu!”
“Thôi đừng văn thơ nữa, Mạnh Thời là anh em của tôi,cục trưởng Lý là đại ca của tôi, đều không phải người ngoài. Nào, cạn chén!”Giám đốc Hoàng Dục của nhà hàng Hoàng Đô nhấc chén rượu lên.
Ba người cười uống nốt rượu, Mạnh Thời lấy ra mộtchiếc hộp nói: “Tôi mới có được lư hương hai tai, biết anh chỉ thích xem, khôngthích mua, cứ xem đi.”
Hoàng Dục nhìn Mạnh Thời nói: “Cậu không nói rõ ra tứclà muốn thử tôi đúng không? Cục trưởng Lý nghiên cứu đồ sứ kỹ hơn tôi, lần nàythì cậu gặp được chuyên gia rồi.”
Đưa mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu ý cười. MạnhThời bê chiếc lư hương đặt lên tràng kỷ, để dưới ánh đèn. Thân lư hương tỏa raánh sáng dịu mắt của chất ngọc. Cục trưởng Lý dựa lưng ra phía sau, tay bưngchén rượu chậm rãi thưởng thức. Mạnh Thời không hề bất ngờ khi nhìn thấy vẻkinh ngạc và thích thú hiện lên trong mắt Cục trưởng Lý.
“Tuyệt vời, đẹp thật! Lư hương này của đời nhà Minhư?”
“Ha ha, sứ đời Nam Tống đấy. Cha tôi đã từng giámđịnh, đồ quý dân gian đấy, nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm là ba trăm nghìntệ!”
Nghe thấy mức giá này, cục trưởng Lý hít một hơi thậtsâu, lưu luyến thu ánh mắt lại.
Hoàng Dục thì dịch người lên phía trước, thận trọngcầm lư hương lên xem một lượt, nói vẻ không tin: “Còn giá trị hơn cả lượng vàngcùng thể tích ấy nhỉ. Chậc chậc, Mạnh Thời, cậu kiếm đâu ra vậy.”
“Tôi mua đấy, trúng được quả lớn, giá mua cũng rẻthôi. Cục trưởng Lý là đại ca của anh, đương nhiên cũng là đại ca của tôi rồi.Đây là lần gặp gỡ đầu tiên, gì thì cũng phải có quà gặp mặt chứ, lư hương nàytôi tặng cho đại ca đấy.” Mạnh Thời uể oải nói.
Cục trưởng Lý giật mình, khua tay liên hồi: “Món nàyquý hiếm quá, không được.”
Mạnh Thời đặt chén rượu xuống, đẩy lư hương ra trướcmặt cục trưởng Lý, mỉm cười nói: “Nguồn gốc đàng hoàng, đại ca đừng từ chối,đây là chút lòng thành của tiểu đệ. Nhà họ Mạnh cái gì cũng thiếu, chỉ riêngnhững thứ đồ này không phải là ít.”
Cục trưởng Lý lại từ chối, mặt Mạnh Thời liền biếnsắc. Anh cầm lư hương lên nói: “Đại ca không nhận, giữ nó lại chẳng để làm gì,đập đi cho xong!”
Anh đập mạnh xuống tràng kỷ thật. Lực đập rất mạnh,đến nỗi cục trưởng Lý phải ôm chặt lư hương và tay Mạnh Thời, người đứng khôngvững ngã nhoài xuống ghế sofa. Cục trưởng Lý cười đau khổ: “Cậu Mạnh, cậu đừnglàm kẻ phá gia trước mặt tôi được không? Được, tôi xin nhận!”
Cục trưởng Lý nhìn Hoàng Dục, lắc đầu, cười bất lựctrách: “Cái cậu Mạnh này!” Tay đón lấy vỏ hộp, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Ba người uống rượu chuyện trò rất vui vẻ, đến khi đãngà ngà say, Mạnh Thời mới khéo léo xin ý kiến về vụ án liên quan đến Phùng Hy.Nghe xong cục trưởng Lý trả lời với vẻ khó xử, chứng cứ đã rõ ràng, chỉ đợi lờikhai của bên Giang Thị nữa thôi, trừ phi công ty Phùng Hy xin rút đơn kiện, lờikhai của nhà họ Giang có lợi cho cô ấy, nếu không thì phiền hà đấy.
“Bất kể kết quả thế nào, tôi cũng không muốn cô ấyphải chịu khổ trong đó. Đại ca cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, lư lương này làquà gặp mặt của tiểu đệ, không phải hối lộ đại ca đâu. Ha ha.” Mạnh Thời tinh ýnhận ra vẻ do dự trên mặt cục trưởng Lý, liền nói thêm để ông yên tâm, nhưngtrong lòng lại vô cùng thất vọng. Không còn cách nào nữa, tìm đến cục trưởng Lýcũng không giải quyết được vấn đề gì, anh còn có thể làm gì nữa?
Có lư hương trị giá mấy trăm nghìn, chỉ cần làm mộtviệc nhỏ như vậy. Trong lòng cục trưởng Lý cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhẹnhàng nói: “Đã là bạn gái cậu thì tôi phải quan tâm rồi, hơn nữa cô ấy lại làvô tội. Nhà họ Giang thâm độc thật, để tôi nói với cục trưởng cục thuế địaphương Trần xem sao, ông ấy thường đến Giang Thị uống trà.”
Đây là món quà ngoài dự tính, Mạnh Thời cười nói:“Thiện ý của đại ca tiểu đệ xin nhận, nếu cần nhất định tiểu đệ sẽ nhờ đại cagiúp.”
Nhìn thấy xe của cục trưởng Lý rời nhà hàng, Hoàng Dụcmới khoác vai Mạnh Thời nói: “Thời này, liệu có quý giá quá không? Cậu khôngxót tôi cũng thấy xót, thà để tôi bỏ ra ba trăm nghìn tệ mua còn hơn!”
“Hoàng Dục, đưa cho ông ta tiền mặt ông ta có dám nhậnkhông? Có cục trưởng Lý nâng đỡ, cô ấy sẽ đỡ khổ hơn.” Giọng Mạnh Thời lộ rõ vẻxót xa. Anh miễn cưỡng cười, nói: “Có khả năng tôi sắp cưới rồi. Tôi nói trướcvới anh, tôi sẽ không mời người bạn nào đâu. Giờ báo cho anh biết, để anh khỏiphải suy nghĩ.”
Hoàng Dục giật mình nói: “Cậu tặng lư hương mấy trămnghìn trước, sau đó lại còn định đền chuyện trăm năm của mình hay sao, ngườiđàn bà nào đáng để cậu phải làm như vậy? Cô gái lần trước uống say ở Hoàng Đôđó hả? Có xinh đẹp lắm đâu? Cậu điên rồi à?”
“Đi, đi uống rượu thôi. Chúc mừng cuộc sống đơn thânđã kết thúc!” Mạnh Thời mỉm cười không trả lời, hai người lại quay vào phòng,tiếp tục uống rượu.
Trên phố cổ, đèn lồng đỏ lặng lẽ chiếu xuống con đườngkhông một bóng người, Mạnh Thời loạng choạng đi tới. Anh ôm con sư tử đá trướccửa cố gắng giữ người cho khỏibị ngã, bất ngờ đâm sầm vào cánh cổng sơn đen,tay kéo vòng đồng kêu leng keng, “Chú Tần! Mở cửa! Mở cửa!”
Tiếng anh vọng lên hồi lâu trên con đường vắng tanh,mấy chú chó thấy vậy sủa liên hồi. Chú Tần nghe thấy có tiếng động bèn bật dậy,kéo then cửa ra, Mạnh Thời liền ngã dụi xuống bậc cửa.
Chú Tần giật mình, bước đến đỡ anh dậy, Mạnh Thời cườingọt ngào với chú: “Chú Tần, cháu sắp cưới rồi.”
Đến khi đỡ Mạnh Thời vào giường nằm, anh đã say bấttỉnh nhân sự, mồm lảm nhảm liên hồi sắp cưới.
Cha mẹ Mạnh Thời cũng bị đánh thức, nhìn thấy MạnhThời say, mẹ Mạnh Thời xót con mắt đỏ hoe.
“Đi nấu một bát trà gừng với đường đỏ.” Mạnh ThụyThành dặn dò, lặng lẽ ngồi bên giường.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Mạnh Thời trong tìnhtrạng bê tha. Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ thương con. Ông cầm khăn lau mồhôi trên mặt Mạnh Thời cùng chú Tần cởi quần áo anh ra, nhìn thấy có mấy nốttím bầm mới tinh trên tay, rõ ràng là bị ngã trên đường về, bất giác cũng thấyxót xa.
“Đi kiểm tra xem, tối nay đi uống rượu với ai.”
Nửa tiếng sau, chú Tần quay về báo cáo: “Tôi đã đi hỏihết những nơi thiếu gia thường hay lui tới, đi uống với Hoàng Dục, ông ta cũngsay rồi. Trong điện thoại chửi thiếu gia điên rồi nói cái gì mà mắt không chớpném đi mấy trăm nghìn.”
Mạnh Thụy Thành vừa nghe xong đã hiểu. Nó dùng cái nàyđể mua quan hệ cho Phùng Hy ư?
“Tôi sắp cưới rồi. Cưới rồi!” Mạnh Thời lẩm bẩm, caumày.
Mạnh Thụy Thành cúi người xuống nhẹ nhàng hỏi: “Thời,con muốn cưới ai?”
“Giang… Du San!”
Miệng Mạnh Thời thốt ra những từ không rõ ràng, dườngnhư anh đã tỉnh hơn đôi chút, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt đềuđang quay cuồng. Mặt cha gần trong gang tấc, nằm ở giữa vòng xoáy nhìn anh. Anhcố gắng đưa tay ra kéo Mạnh Thụy Thành, vừa mới mở miệng đã khóc nghẹn ngào.
“Con xin cha, con xin cha đấy! Nhà họ Giang đòi hầm bímật, con cần cô ấy, con chỉ cần cô ấy!” Bàn tay anh chỉ túm được một góc vạt áocủa Mạnh Thụy Thành, lôi rất chặt. Anh như đứa trẻ không đòi được kẹo quay rakhóc ăn vạ, ánh mắt lộ rõ vẻ ấm ức và cô đơn.
Mẹ Mạnh Thời bưng trà gừng nấu với đường đỏ vào, nghethấy câu này của Mạnh Thời, chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ toang. Bà xôngvào, ôm lấy Mạnh Thời gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ông thấy chưa, ông ép nó đếnnhường này đây! Thời ơi, Thời ơi, con đừng dọa mẹ!”
Mạnh Thụy Thành đứng dậy, Mạnh Thời ngẩng đầu nhìn ông,nằm sấp xuống giường nôn thốc nôn tháo.
“Thời ạ, hầm bí mật không thể coi là lễ ăn hỏi để tặngcho người khác được, con hãy từ bỏ suy nghĩ này đi. Không có hầm bí mật, con sẽkhông lấy được Giang Du San đâu, thôi ngủ sớm đi.” Nói xong, Mạnh Thụy Thànhcúi đầu nhìn vạt áo vẫn đang nắm trong tay Mạnh Thời. Ông cúi người rút áo từtay Mạnh Thời ra, đi ra mà không ngoái đầu nhìn lại.
Chú Tần đi sau Mạnh Thời, cách một đoạn khá xa vẫn còncó thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ Mạnh Thời trong phòng. Ông thở dài thườnthượt.
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Giang Duy Hán. Chú sắp xếpđi.”
Ánh mắt chú Tần lộ rõ vẻ vui mừng, Mạnh Thụy Thành đãđi vào thư phòng.
Trời đã sáng dần, đứng trong hàng rào sắt cô đã nhìnthấy ánh sáng ban mai trên bầu trời. Đây là ngày thứ ba Phùng Hy bị triệu tậpđến để bắt tạm giam. Sau một đêm hỏi cung, cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt haiviên công an cũng hằn lên tia máu. Cô ngáp một cái, nghe thấy viên công an hỏi:“Nói đi, nếu chị không nói, chúng tôi cũng có thể dựa vào những chứng cứ và lờikhai của nhân chứng giao cho viện kiểm sát phê chuẩn bắt chị.”
“Tôi nói rồi, tôi không biết trong hộp trà có tiền.Tôi không nhận một xu nào của Giang Thị, cũng không cấu kết với Giang Thị đểkiếm chác tiền bồi thường của công ty.” Phùng Hy lặng lẽ nói xong, lại bổ sungthêm một câu: “Nếu các anh tiếp tục không cho tôi ngủ, tôi sẽ kiện các anh vìtội ép cung! Các anh cứ liệu mà làm đấy!”
Rầm! Một viên công an đập bàn: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Phùng Hy liền nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, cửamở ra lại đóng lại. Dù nhắm mắt cũng vẫn có thể cảm thấy ánh đèn chói mắt, rõràng là mệt đến tột độ nhưng lại không ngủ được, cô như người bị cởi trầntruồng nằm phơi mình trên sa mạc, nhìn thấy mặt trời đốt cháy từng centimettrên cơ thể mình, chỉ mong tìm được một chỗ râm để nghỉ.
Cô đã quên đi thời gian, không biết mặt trời đã lêncao. Ngồi trên ghế cứng khó chịu đến mức chỉ muốn nhảy lên gào thét thật lớn.Cô cố gắng quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình, nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽtrong ký ức –vẻ đắc ý khi sửa chiếc váy hai dây mặc trong buổi khiêu vũ tập thểcủa trường thành váy ngắn, vẻ biết lỗi của Phụ Minh Ý sau khi ngủ dậy trên tàu,Mạnh Thời kéo tay cô trong nước vuốt ve ngực nói anh yêu cô.
“Cô Phùng Hy, tỉnh dậy đi! Cô có thể về được rồi!”
Cô đã bị lay dậy, Phùng Hy cố gắng mở mắt ra, nhìnthấy viên công an hỏi cung đứng trước mặt, mở chiếc còng số tám còng vào ghếra.
“Vụ án đã được bãi bỏ rồi. Cô có thể về được rồi.”Viên công an mặt mày vô cảm, dường như không hài lòng với kết quả này.
Cô đứng dậy, suýt nữa thì ngã xuống, ngồi cả một đêm,lưng tê gối mỏi. Phùng Hy vươn vai, nhấc chân, đón lấy túi xách, hỏi: “Công tychúng tôi bãi bỏ hay nhà họ Giang không cung cấp được lời khai gì cho các anh?”
Viên công an không trả lời câu hỏi này, rồi anh ta đưacho cô hộp trà và hai mươi nghìn USD: “Cô đếm đi, ký vào tờ giấy đã nhận đồđạc.”
Phùng Hy không nhúc nhích, cô lạnh lùng nhìn xấp USDtrên tay anh ta, nói: “Không phải đồ của tôi.”
Cô chậm rãi lê bước ra ngoài, nghĩ về nhà tắm một cáirồi đi ngủ. Viên công an liền ngăn cô lại, “Không được, cô phải ký tên vào rồimới được về.”
“Không phải của tôi, tôi ký cái gì? Tôi không về nữa!”Cô gầm lên, nhìn viên công an bằng ánh mắt phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên trongba ngày qua Phùng Hy nổi cáu, “Nói bắt là bắt, nói thả la thả, xã hội cũ hả?Không giải thích cho tôi một lời nào, tôi không về nữa!”
Hai viên công an cùng lập tức nổi cáu, đã bao giờ nhìnthấy người nào ăn vạ ở đồn công an? Người ta dù anh hùng đến đâu cũng phải tỏra dễ bảo, còn người đàn bà này, ba ngày nay cứng đầu cứng cổ, đúng lúc đã lấyđược vật chứng chuẩn bị xin lệnh bắt, ai ngờ hôm nay vừa vào giờ làm việc, cụctrưởng Lý đích thân lái xe đến thông báo vụ án đã được bãi bỏ rồi. Anh ta và đồngnghiệp còn định tố cáo công ty CWE vì tội báo áo giả, kết quả là bị cục trưởngLý chửi cho một thôi một hồi. Sau khi ra, trưởng đồn nói người phụ nữ này bịoan, hai người mới cảm thấy bớt ấm ức. Nghĩ đến việc một cô gái xinh xắn bịgiam hai ngày, đêm qua còn hỏi cung suốt đêm, viên cảnh sát thôi không nổi nóngnữa.
“Lấy ra từ nhà cô đúng không? Đương nhiên là phải đểcô tự giải quyết rồi. Ký tên rồi về đi. Cô Phùng Hy, không phải cô cũng đã nóirồi đó sao, chúng ta đều phải dựa vào công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, hàtất gì lại gây khó dễ cho chúng tôi?”
Phùng Hy trợn mắt nhìn anh ta, trợn một hồi cũng thấychán, nhưng lại chưa muốn hạ mình, bèn giận dỗi nói: “Nhưng kiểu gì cũng phảinói cho tôi biết, có phải công ty tôi bãi bỏ vụ án này không?”
“Đúng vậy, tổng công ty của các cô báo án, giờ lại bãibỏ.” Viên công an trả lời rất dứt khoát, chỉ sợ cô thay đổi ý định không chịura, đẩy giấy bút ra trước mặt cô.
Phùng Hy ký tên, viên cảnh sát đang định thở phào thìnhìn thấy cô bê hộp trà lên, nghiến răng nói: “Đồng chí công an, tôi muốn báoán, có người định hãm hại tôi!”
Viên công an sững người, nhìn Phùng Hy không biết nóigì.
Phùng Hy phì cười: “Dọa anh thôi, muốn tố cáo tôi đếnthẳng tòa án.”
Viên công an xoa xoa đầu lông mày, bị dày vò cả đêmkhông ngủ cũng mệt rồi, uể oải nói: “Cô Phùng Hy, về thôi, chốn này không phảilà danh lam thắng cảnh gì đâu, đừng ở đây gây chuyện nữa.”
Phùng Hy cười ỏn ẻn: “Tại tôi phải ngồi lâu quá, muốnđứng một lát cho đỡ mỏi rồi về, tôi cũng chẳng muốn ở lại đây đâu.”
Trước vẻ mặt dở khóc dở cười của viên công an, PhùngHy ra khỏi đồn công an, nỗi bực dọc trong lòng đã giảm đi rất nhiều.
Hai chiếc ô tô đỗ ngoài cửa, chiếc xe Audi màu đen củaPhụ Minh ý và một chiếc xe Benz màu đen. Phùng Hy dừng chân lại, Phụ Minh Ý đãbiết được tin và đến đón cô. Cô thầm than, không biết nên nói gì với Phụ Minh Ýđây. Gậy ông đập lưng ông, sút nữa thì cô bị vào tù vì cái bẫy anh giăng. Anhđến để xin lỗi ư?
Phụ Minh Ý xuống xe, mỉm cười nhìn cô: “Hy Hy, anh đưaem về nhà, có chuyện gì trên đường sẽ nói.”
Phùng Hy nắm chặt máy điện thoại, cô đang định gọi choMạnh Thời. Nghĩ một lát, cô nói “Vâng.”
Cô cũng rất muốn biết tình hình cụ thể. Rõ ràng làMạnh Thời vẫn chưa biết tin cô được thả. Nghĩ đến món thịt thỏ rút xương mà anhđưa vào trại tạm giam cho cô, Phùng Hy mím môi cười.
“Cô là Phùng Hy đúng không ạ? Lão gia nhà chúng tôi họMạnh, ông muốn gặp cô một lát.”
Phùng Hy quay đầu lại với vẻ vô cùng bất ngờ, một cụgià tóc bạc đang đứng cạnh chiếc xe Benz, ông mặc lụa Tàu màu trắng, mang phongthái của một ông tiên. Cô chớp chớp mắt, đây chắc là chú Tần mà Mạnh Thời haynhắc tới. Cô lại thấy buồn cười, Mạnh Thời chưa bao giờ kể với cô rằng, nhà anhkhông những ở bên sông Lan Khê, mà còn giữ truyền thống của xã hội cũ. Ông gọicha Mạnh Thời là lão gia. Thế ông gọi Mạnh Thời là gì nhỉ?
“Chú là chú Tần đúng không ạ? Mạnh Thời đâu hả chú?”
Cha anh nắm thông tin nhanh thật đấy, ông không báotin cô được thả với Mạnh Thời ư?
Chú Tần gật gật đầu, nhẹ nhàng trả lời cô. “Thiếu giacó việc, lão gia dặn tôi đón cô Phùng Hy đến Nhà Gianh.”
Phụ Minh Ý cau mày, nói: “Hiện giờ cô ấy quá mệt khôngtiện đi. Hy Hy, chúng ta đi thôi.”
Sự độc đoán của anh khiến Phùng Hy phản cảm. Dù thếnào cũng là chuyện của cô, lại là cha Mạnh Thời mời, cho dù cha Mạnh Thời phảnđối hay tán thành, hiện giờ cô đều không thể từ chối.
“Tổng giám đốc Phụ, cảm ơn anh đã đến đón em. Việcliên quan đến vụ án hôm khác chúng ta sẽ bàn, xin lỗi anh!” Nói xong Phùng Hyđi đến chỗ chú Tần. Chú Tần mở cưa cho cô, PHùng Hy lịch sự nói: “Cảm ơn chú.”
Lên xe rồi cô mới phát hiện ra lái xe đang trong độtuổi trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, mặt tròn, cười mắt híp lại. Vừa nhìnPhùng Hy lại nhớ đến Phật Di Lặc. Anh ta quay đầu cười giới thiệu với Phùng Hy:“Tôi là Vũ San, rất vinh hạnh được làm quen với cô Phùng Hy.”
Anh ta có quan hệ gì với nhà họ Mạnh? Lái xe? Phùng Hygật đầu chào lại lòng không khỏi nghi ngờ.
Lúc xe nổ máy cô nhìn ra ngoài, Phụ Minh Ý sầm mặtđứng bên xe ô tô nhìn cô. Lúc đến chỗ rẽ, cô lại quay đầu lại, Phụ Minh Ý vẫnđang nhìn cô, bóng anh lẻ loi.
Đi sau chú Tần và Vũ San, lần đầu tiên Phùng Hy đặtchân vào Nhà Gianh. Cô liếc nhìn khu nhà bí ẩn này với một tâm trạng vừa nghingờ vừa tò mò, trong lòng cảm thấy bất an. Trên xe cô nhắn tin cho Mạnh Thời,anh không trả lời. Cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại tắt máy. Cha Mạnh Thờibiết hôm nay cô được thả khỏi đồn công an, cũng trong thời điểm này mạnh Thờicắt đứt liên lạc với cô.
Phùng Hy nheo mắt lại, nhìn thấy ánh nắng rọi xuốngsân, cô nghĩ, cô đã đoán ra được nội dung của cuộc nói chuyện.
Đi qua sảnh giữa, dọc theo hành lang đến gian phòngbên trái, chú Tần đẩy cửa vào nói: “Cô Phùng Hy, cô ngồi đây nghỉ một lát nhé.”
Giữa phòng có một vách ngăn kẻ ô vuông uốn hoa, bêntrong có giường và tủ quần áo, gian ngoài gần cửa sổ có một chiếc bàn lớn,giấy, mực, bút, nghiên được đặt gọn gàng trên bàn. Sát tường là một tủ sách,trên tường có treo tranh chữ. Phòng ốc được dọn dẹp rất gọn gàng.
“Đây là phòng của thiếu gia,” Chú Tần nói.
Phùng Hy quay đầu lại nhìn ông, nghe nói là phòng củaMạnh Thời, cô không còn cảm thấy ngại ngần, bất an như lúc trước nữa. Cô chậmrãi nhìn bức chữ trên tường. Chữ Mạnh Thời viết, được nhìn nét bút của anh, cảmthấy vô cùng thân thiết. Cô lại gọi điện cho Mạnh Thời, vẫn thấy tắt máy. PhùngHy sờ tay lên chữ của Mạnh Thời, nghĩ, lẽ nào cô không thể gặp được anh nữa ư?
Chú Tần đem đến cho cô bát cháo và mấy món ăn kèm, còncó thêm hai chiếc khăn nóng hổi. Phùng Hy cảm kích lấy một cái úp lên mặt, nghethấy chú Tần nói: “Lúc đầu lão gia định đợi cô Phùng Hy nghỉ ngơi xong mới gặp,nhưng do sốt ruột, phiền cho cô quá”.
Khăn úp lên mặt, xua đi mọi mệt mỏi. Đợi đến khi lạnh,cô lại đổi sang cái còn lại, tinh thần đã bình tĩnh trở lại. Cô đặt khăn xuốngcười nói: “Phiền cho chú Tần quá. Buổi sáng cháu đã ăn sáng ở trại tạm giamrồi, cháu chưa thấy đói. Bây giờ cháu có thể đi gặp bác Mạnh rồi chứ ạ?”
Chú Tần nhẹ nhàng nói: “Cô có cần nghỉ ngơi một látnữa không?”
Phùng Hy lắc đầu.
Cô theo sau chú Tần ra khỏi phòng Mạnh Thời, chú Tầndừng chân lại, đột nhiên nói: “Lão gia đang đợi cô ở thư phòng. Cô Phùng, bìnhthường lão gia thích nhất là bưng ấm trà Tử Sa của ông uống trà, và thích cảkinh Phật nữa. Tôi không vào nữa, gian phòng đằng trước kia kìa”.
“Chú Tần!”. Phùng Hy gọi, khẽ nói: “Cháu cảm ơn chú”.
Chú Tần nhìn cô cười, quay người đi ra.
Sự tiết lộ của ông ít nhiều cũng khiến Phùng Hy nhenlên một tia hy vọng. Có lẽ cha Mạnh Thời không phải là không đồng ý, chỉ là sốtruột muốn gặp cô thì sao?
Cô bước vào thư phòng, dừng chân trước bình phong.Mạnh Thụy Thành đang viết chữ, Phùng Hy bước vào rõ ràng là làm phiền ông,chiếc bút trong tay khựng lại trên không.
Ông nhìn Phùng Hy, đặt bút lên giá gác bút, nói: “Vàođi.”
Phùng Hy vòng qua bình phong, nhìn liếc chữ trên bàn,hai chữ rất to: “Đại tự.”
“Hồi nhỏ cô có đạt giải thư pháp dành cho thiếu nhicủa thành phố, hiện giờ cô còn luyện chữ không?”. Mạnh Thụy Thành nhớ rằngtrong hồ sơ của Phùng Hy có ghi năng khiếu này, bèn lên tiếng hỏi.
Ông không nghĩ rằng Phùng Hy vẫn còn luyện chữ. Contrẻ thường được cha mẹ đưa đến các lớp năng khiếu để tập luyện, hồi đó giànhđược giải thư pháp dành cho thiếu nhi không có nghĩa rằng chữ của cô đẹp đếnmức nào. Mạnh Thời giấu rất kỹ chuyện này. Anh nghĩ rằng giống như để một mỹnhân ra mắt, không thổi phồng cái đẹp của mỹ nhân thì còn có thể khiến ngườikhác bất ngờ; nếu ca ngợi quá sớm, mỹ nhân dù đẹp đến đâu cũng khó tránh bịngười ta nhìn với ánh mắt săm soi.
Phùng Hy khiêm tốn trả lời: “Thỉnh thoảng cháu có viếtạ.”
Câu trả lời của cô vẫn khiến Mạnh Thụy Thành hơi bấtngờ. Nhớ đến sự ranh mãnh của Mạnh Thời, ông nghiêng đầu giấu đi nụ cười trênmôi. Cậu con trai giấu kín những ưu điểm của Phùng Hy, mục đích là để tạo sựbất ngờ.
Phùng Hy vẫn có phần khác với trong ảnh. Trong ảnhPhùng Hy mắt ngân ngấn nước mắt, trông rất yếu đuối.Lúc này đây cô cả đêm khôngngủ, ở trại tạm giam ba ngày, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Cô bình tĩnhquan sát mọi thứ xung quanh, kể cả ông. Nói chuyện dù khiêm tốn đến đâu cũngkhông giấu nổi gây cho người ta một cảm giác giỏi giang, quyết đoán. Ông khôngbiết rằng, khi bước vào làm việc Phùng Hy chính là như vậy, cô đã coi việc gặpmặt ông là một cuộc thử thách rồi.
Mạnh Thụy Thành lùi ra sau vài bước, nói: “Viết mộtchữ cho ta xem xem sao. Bức chữ này chỉ còn thiếu một chữ, bổ sung vào hộ ta.”
Câu đố này rất khó, Mạnh Thụy Thành thích thư pháp,viết chữ cỡ lớn là sở thích lớn nhất của ông, đương nhiên là ông phải luyệnnhiều, chữ viết ra ngay ngắn hào phóng. Ông chỉ viết hai chữ, Phùng Hy khôngphải viết cho hợp với nét chữ của ông, mà còn phải viết thêm một chữ cuối cùng.
Nhìn hai chữ to tướng và cây bút lông dài gần một mét,Phùng Hy nhớ lại cảnh ngày xưa cha cô đưa cô đi luyện chữ. Cô đã từng viết loạichữ to này. Cha cô làm cho cô một cái bút bằng cây lau sàn nhỏ, xách một xônước lã, hai cha con ra quảng trường vào lúc sẩm tối chấm vào nước viết xuốngnền. Mọi người đi bộ thể dục thường đến xem cô ra sức vung cây bút to đó vàthốt lên: “Cô bé này giỏi thật!” Lúc đó cô thấy rất vui, và cũng cảm thấy rấttự hào, đến khi cha cô cảm thấy con gái không nên dùng bút to để viết, bắt côviết kiểu chữ thể hành và thể khải, cô còn phải đối một thời gian rất lâu.
Nên viết chữ gì đằng sau chữ “Đại tự” nhỉ? Phùng Hynhớ đến lời nhắc nhở của chú Tần, mắt liếc quanh, bèn nhìn thấy trên góc bàn cóđặt một ống trà Tử Sa bên trên có khắc bốn chữ “đắc đại tự đại”. Phùng Hy suýtthì bật cười, chú Tần dễ thương thật.
Cô nhìn đến mười phút vẫn chưa thấy động bút, Mạnh ThụyThành vẫn chăm chú theo dõi. Ông chậm rãi lên tiếng: “Không viết được thìthôi”.
Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Cháu xin lỗi, cháu mảixem quá nên quên mất. Cháu mượn bác chiếc ghế có được không ạ.” Nói rồi cô bêchiếc ghế đang đặt bên cạnh, cởi giày ra đứng lên, cầm cây bút lớn dài khoảngmột mét, chấm mực, viết xuống chữ “Tại”.
“Đại tự tại?”, Mạnh Thụy Thành biết rõ nhưng vẫn cốtình hỏi.
“Trên chiếc ấm Tử Sa của bác có mấy chữ này, cháu xinmạo muội viết theo như thế”. Phùng Hy nhảy xuống, đi giày vào, cười tươi giảithích.
Cô nghĩ câu hỏi này cô trả lời rất thành công.
Mạnh Thụy thành “Ừ” một tiếng, Phùng Hy không thaothao bất tuyệt nói ngụ ý của cụm từ “Đại tự tại”, câu trả lời thành thật khiếnông rất hài lòng. Cô rất thông minh, rõ ràng là không hay viết loại chữ to này.Cô nhìn lâu như vậy là để mô phỏng, sau khi đã quyết định mới đặt bút, không hềdo dự. Nhìn cô không hề giống như đang viết chữ, mà là vẽ chữ thì đúng hơn.Nhìn thoáng qua, dường như ba chữ cũng khá tương đồng.
“Phùng Hy, cô là một người rất chịu khó suy nghĩ, nghĩra rồi sẽ không do dự. Vậy thì, xin cô cho biết là điều kiện gì có thể sẽ khiếncô rời xa Mạnh Thời?”
Niềm vui nho nhỏ vừa nhen lên đã bị Mạnh Thụy Thànhdập tắt. Nhà Gianh sâu hun hút, cảnh đẹp, mái hiên cong vút, hành lang quanhco, đình đài bên bờ sông, lắng đọng thời gian, cũng lắng đọng cả lịch sử và tậptục. Nhà kim thạch, nhà sưu tầm đồ cổ, nhà thư pháp… Không, không phải nhưnhững gì Mạnh Thời đã nói. Anh chỉ là để cô yên lòng, nhưng hiện giờ anh đã biếnmất, không ai có thể ngăn cản hộ cô mặt thú đang từ trong giấc mơ vồ tới.
Cô rất lấy làm tiếc, nhưng cô đã có sự chuẩn bị từtrước.
“Mạnh Thời không yêu cháu, cháu sẽ không bám riết anhấy đâu.” Phùng Hy trấn tĩnh trả lời.
Mạnh Thụy Thành nhìn cô, đây là một cô gái chín chắn,thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, có tài. Cô ta biết nắm vào cái có lợinhất là trái tim Mạnh Thời.
Ông chuyển ngay sang chủ đề khác, “Phụ Minh Ý tài hoahơn người, rất thiết tha với cô. Vợ cậu ấy đã mất, cậu ấy cũng đã từng kết hôn,sẽ không bao giờ có sự kén chọn như chúng tôi ở đây, tại sao cô lại không lựachọn cậu ấy? Ta còn có thể nói cho cô biết, cô được thả cũng là nhờ có Phụ MinhÝ. Cậu ấy đã không lựa chọn cách hãm hại cô để mình được yên thân.”
Phùng Hy sửng sốt, biết bao cảm nghĩ trào dâng tronglòng, sau đó là cảm động. Cô nghĩ một cách bi ai, rõ ràng là Phụ Minh Ý vì muốnđá Vương Thiết nhưng cuối cùng lại trúng bẫy, rõ ràng là cái sai của anh, tạisao cô lại phải cảm động chứ? Bởi vì lần này anh không bỏ rơi cô ư? Cô trở nênkém cỏi từ bao giờ vậy? Anh đã làm cái việc anh ấy đáng phải làm, tại sao côphải cảm động?
Cô nhìn đám ảnh đặt trên bàn của Mạnh Thụy Thành và đãhiểu ra mọi chuyện. Cô giành được quá ít, hạnh phúc nắm được quá ít, đến nỗikhi người khác chỉ cần tốt với cô một chút, cô đều cảm thấy bất ngờ.
Phát hiện này khiến Phùng Hy cảm thấy chua xót tronglòng.
“Nhìn xem ảnh của hai người này, sâu nặng như thế, côtưởng ta cũng sẽ ngốc nghếch như thằng Thời bị cô lừa à? Lúc tìm người chụp nhữngbức ảnh này ta đã hiểu, cô là người đàn bà vô cùng phức tạp, cô không hề thậtlòng với thằng Thời!” Mạnh Thụy Thành chắp tay sau lưng nhìn Phùng Hy, ánh mắtlộ rõ vẻ lạnh lùng.
Ông đã làm cô nổi giận. Hiện giờ cha mẹ cô vẫn cònđang bực bội, vẫn còn chưa biết bao nhiêu chuyện xảy ra đối với cô như thế này.Phùng Hy nhìn chằm chằm vào Mạnh Thụy Thành, nói không hề khách khí: “Ảnh là dobác nhờ người chụp hả? Số ảnh trong tay Điền Đại Vĩ là do bác đưa đúng không?Bác làm như thế mà không cảm thấy có lỗi với gia tộc họ Mạnh, một gia tộc đờiđời thư hương hay sao? Bác điều tra cháu cũng đủ rồi, bác có quyền gì can thiệpvào cuộc sống của người khác? Điền Đại Vĩ là chồng cũ của cháu! Chồng cũ, báchiểu không? Bác có biết những tấm ảnh này rơi vào tay anh ta sẽ gây ra phiền hàgì cho cháu hay không? Bác có biết cha mẹ cháu thất vọng và buồn về cháu nhưthế nào khi nhìn thấy những tấm ảnh này ở nhà anh ta hay không?”
“Đúng vậy, xin lỗi, ta đã sai, ta không ngờ rằng lạibị cha mẹ cô nhìn thấy. Ta thẳng thắn nói với cô là để xin cô tha lỗi cho ta,một người cha vì con trai mà phải phạm sai lầm.” Mạnh Thụy Thành bình thản nhìncô, giọng rất thành khẩn.
Lời xin lỗi bất ngờ đã khiến Phùng Hy hả giận. Côkhông hiểu tại sao Mạnh Thụy Thành lại xin lỗi.
“Ta làm sai thì ta chịu lỗi. Tuy nhiên, lại quay vềchủ đề cũ, điều kiện gì để cô chịu buông tha cho nó?”
“Mạnh Thời đâu ạ? Cho dù có phải chia tay, cũng phảinói với nhau một câu chứ?’
“Năm xưa Phụ Minh Ý bỏ rơi cô cũng có nói câu nàođâu.”
Câu nói này như một mũi dao nhọn đâm vào tim Phùng Hy.Cô cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, cảm giác bàng hoàng, chua xót sau khi Phụ Minh Ýcắt đứt liên lạc lại một lần nữa khiến cô cảm thấy quá đủ.
Một nỗi chán chường ập tới. Một mối tình rực rỡ hơn cảpháo hoa, nó nở rộ trên bầu trời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nềntrời xanh thẳm của cô, không để lại dấu vết nào.
Không gọi điện thoại được cho anh, Mạnh Thời đã biếnmất như vậy, thay vào đó là cha anh xuất đầu lộ diện nói chuyện điều kiện vớicô, đề nghị cô từ bỏ anh.
Mạnh Thời ngại ngùng, không tiện mở lời ư, hay là vìanh cũng có nổi khổ khó nói.
Trái tim Phùng Hy đau nhói từng hồi. Cô cười nói: “BácMạnh, cháu là một người phụ nữ rất hiện thực, cảm ơn bác đã giúp cháu để cháuđược thả. Nếu bác muốn cháu dùng việc rời xa Mạnh Thời để đổi lấy tự do chocháu thì cháu không có gì để nói; nếu bác mong muốn cháu đưa ra lời hứa thìcháu có thể nói với bác rằng, cháu sẽ không bao giờ chủ động đi tìm anh ấy.”
Cô thật thông minh. Mạnh Thụy Thành không ngờ Phùng Hylại nghĩ được thấu đáo như vậy. “Tại sao cô biết là ta đã giúp cô?”
“Nếu không phải như vậy thì làm sao chú Tần lại có thểđứng trước cửa đồn công an để đợi cháu ngay từ sáng sớm?” Cô lịch sự trả lời,cười và quay người đi ra. Sân vườn tĩnh mịch, sống mũi cô cay cay, giây phútnày đây hai mí mắt bỗng dưng lại đỏ hoe.
Cô đã đấu tranh cho mình nhưng không thu được kết quảgì.Cô không bỏ cuộc, chỉ là vì cô không có đủ tư cách để đưa ra điều kiện.
Chú Tần đang đứng ngoài cửa, cau mày nhìn cô, dò hỏi:“Cô Phùng, lão gia không đồng ý à?”
Phùng Hy thử cố gắng cười, nhưng lại sợ không kìm chếđược và bật khóc. Cô mím chặt môi nhìn chú Tần, không nói lời nào.
“Cô bỏ cuộc thế này có phải là rất không công bằng vớicậu ấy không?”
Cô đang bỏ cuộc ư? Rõ ràng là cô không tìm được anhnữa.
Chú Tần có vẻ sốt ruột, cười ranh mãnh: “Cô có thểquay lại xin lão gia một lần nữa không? Có thể lần này sẽ được đấy!”
Phùng Hy ngây người ko hiểu. Chú Tần đẩy cô một cái,nói: “Bây giờ quay lại xin lão gia đi. Mau! Cô nhìn thấy không? Ông đang ngồitrong thư phòng đợi cô đấy!”
Cô bị đẩy bước loạng choạng, nhìn thấy ánh mắt chú Tầnvừa tỏ vẻ khích lệ vừa có phần sốt sắng, bỗng dưng trong lòng cảm thấy ấm áphơn. Nhưng cô lại nhớ đến những bức ảnh mà nhà họ Mạnh đã chụp và câu nói củaMạnh Thụy Thành, bản thân cô vừa nói không bao giờ chủ động đi tìm Mạnh Thời.Phùng Hy bướng bỉnh trả lời: “Chú Tần, cháu mệt rồi. Mạnh Thời tắt máy, anh ấykhông muốn nói chuyện với cháu, chắc chắn là anh ấy có cái khó riêng của anhấy. Cháu biết một gia đình như họ Mạnh rất khó chấp nhận cháu. Chưa đặt chânvào Nhà Gianh cháu còn có những mơ mộng hão huyền, vào đây rồi cháu đã pháthiện ra rằng, hoàn cảnh gia đình cách biệt quá lớn, cháu không dám leo cao.Cháu được bình an trở về, đã là may mắn lắm rồi. Chú Tần, cảm ơn chú. Không cóMạnh Thời, cháu vẫn có thể sống tốt.”
Cô khịt khịt mũi. Chú Tần định nói gì nhưng lại thôi,Phùng Hy coi như không nghe thấy, ngẩng đầu đi ra khỏi Nhà Gianh.
Cô bước đi rất nhanh, muốn sớm rời khỏi đoạn đường đibộ này rồi bắt xe về nhà.
“Phùng Hy!”
Cô buột miệng, “Mạnh Thời!”
Vừa nói ra khỏi miệng, Phùng Hy liền dừng chân lại.Người đang bước về phía cô rõ ràng là Phụ Minh Ý. Anh theo đến Nhà Gianh để đợicô ư?
Phụ Minh Ý đứng trước mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ thấuhiểu và thương cảm. Anh không hỏi gì nhiều, nói dứt khoát với Phùng Hy: “Anhđưa em về nhà. Trên đường có chuyện muốn nói với em.”
Trên đường về cô không nói gì, ngồi đờ đẫn. Đến khunhà ở, Phùng Hy lắc đầu: “Đừng đưa em vào trong nữa, em muốn yên tĩnh một lát.”
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ dậy đến công ty làmnhé. Việc thực hiện hợp đồng của Cừ Giang không thể thiếu được em.”
Nghe đến mấy chữ “hợp đồng của Cừ Giang”, Phùng Hycười một cách giễu cợt: “Thực sự là coi như không có chuyện gì xảy ra thật ư?Vương Thiết đâu? Giang Du San đâu? Không phải đã tìm đủ mọi cách định hãm hạiem đó sao?”
“Vương Thiết được điều lên công ty Tây Bắc làm tổnggiám đốc rồi. Giang Thị xuất hàng để xảy ra lỗi, đã hòa giải được với công ty,không lấy khoản tiền bồi thường một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệnữa, tiếp tục thực hiện hợp đồng cung cấp hàng. Hy Hy, tất cả đã qua rồi.” PhụMinh Ý nhẹ nhàng giải thích.
Phùng Hy cười lớn: “Em chịu để anh đưa về là vì muốnnói lời cảm ơn với anh. Nghe nói anh đã giúp một việc lớn để em không bị chịutội oan! Em bị giam ba ngày, ba ngày này đối với các anh một thoáng là quangay, nhưng đối với em lại là khắc cốt ghi tâm. Nhà họ Giang hãm hại em, bỏ haimươi nghìn USD vào giữa hộp đựng trà là giả hay sao? Tối qua em bị hỏi cungsuốt đêm là giả hay sao? Cha mẹ em tức bỏ về vì đám ảnh đó là giả hay sao? Sónggió đã trôi qua, hợp đồng tiếp tục thực hiện, các anh phải xem xét đến lợi íchvà quyền lực, coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn em thì sao? Để em tiếp tụcthực hiện hợp đồng của Cừ Giang, để em tiếp tục tay bắt mặt mừng với nhữngngười muốn hãm hại em, hợp tác vui vẻ? Không thể! Phụ Minh Ý, dù hiện thực đếnđâu em cũng sẽ không bao giờ sống một cách hèn mạt nữa! Em không làm nữa! Emkhông cần công việc này!”
Phụ Minh Ý nhanh tay túm chặt lấy cánh tay cô nói: “HyHy, em từ chức cũng được. Anh đã từng nói, anh sẽ chuyển số cổ phần tương ứngsang tên em!”
Phùng Hy cười lắc đầu: “Con người ta không thể ngay cảlòng tự trọng mà cũng không cần. Em không cần! Cho dù có phải bắt đầu lại từđầu cũng không sao. Em không còn muốn dính dáng gì với công ty nữa. Ngày mai emsẽ đến công ty làm thủ tục từ chức!”
Phụ Minh Ý nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nói: “HyHy, hiện giờ em rất mệt, anh định chưa nói. Anh chuẩn bị về Bắc Kinh rồi. Nếugia đình họ Mạnh không đồng ý cho em và Mạnh Thời yêu nhau thì em có muốn cùnganh rời chốn này không? Tám năm trước anh đã để vuột mất cơ hội, giờ đây, em cóthể cho anh một cơ hội hay không?”
Phùng Hy sững người, chủ đề câu chuyện thay đổi quánhanh, cả đêm cô không ngủ, ba ngày căng thẳng, mệt đến mức đầu óc muốn nổtung. Tại sao Phụ Minh Ý lại đưa ra lời đề nghị trong lúc này? “Đừng thương hạiem nữa, em không hề đáng thương. Con người ta không phải chỉ yêu một người trongsuốt cuộc đời mình. Cho dù là phải kết thúc cuộc tình một lần nữa, nhưng emcũng sẽ không kết thúc sinh mạng của mình đâu. Em vẫn sẽ tìm việc để sống, vẫnsẽ nỗ lực để được sống tốt hơn!”
“Hy Hy, không phải anh thương hại em. Anh không hềquên em, chưa bao giờ quên em. Em về nhà ngủ một giấc và suy nghĩ đi nhé. Chúngta đã trải qua quá nhiều chuyện, tại sao lại không thể bắt đầu lại từ đầu? Anhbiết hiện giờ người em yêu là Mạnh Thời, hiện giờ đưa ra lời đề nghị này cũnglà hơi vội. Nhưng anh rất thật lòng.”
Phùng Hy thở dài nói: “Đừng nói nữa. Em mệt rồi, emphải về ngủ một giấc đã.”
Anh nhìn cô, dịu dàng nói: “Em về đi, ngủ một giấcngon nhé. Không được tắt máy đâu đấy, nếu không anh sẽ đứng ở đây không vềđâu.”
Giọng anh ngang ngược như là người gần gũi nhất vớicô, nhưng Phùng Hy biết, không phải nữa, mãi mãi không phải.
Cô bước vào khu chung cư, bước chân hơi khựng lại. Côđã chuyển đến nhà Mạnh Thời. Phòng cô bừa bộn ngổn ngang, giường cũng trốngkhông.
Cô nhìn lên tòa nhà Mạnh Thời ngần ngừ một lát, đằngnào anh cũng không có nhà, có chỗ để tắm nước nóng và ngủ một giấc là được rồi.
Cô mở cửa, căn phòng trống vắng toát lên một vẻ ubuồn. Phùng Hy tự nói với mình rằng, cô cần đi ngủ. Cô tắm rất thoải mái, sấyđầu khô rồi quay ra ngủ.
Ban đêm, cô mơ màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động,bèn thì thào gọi: “Mạnh Thời!” Bất chợt tỉnh dậy. Bên cạnh không có người,không có sự ấm áp của Mạnh Thời. Cô lấy điện thoại gọi cho anh, điện thoại báohiệu đối phương đã tắt máy. Cô thẫn thờ ngồi trên giường, đột nhiên nhảy lên,bước đến bàn học mài mực.
Tiếng mài mực kích thích thần kinh tê liệt của cô.
Gió thổi tung rèm cửa ùa vào phòng.
Phùng Hy cầm bút lên. Cô nhớ đến cảnh lần đầu tiênMạnh Thời đưa bút viết ở nhà cô. Cô mài mực, lén nhìn nghiêng anh. Gương mặtkhôi ngô, tuấn tú.
“Bích đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoasổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinh hồi, khả tích nhất chi như họa.”
Cô không viết câu cuối cùng “Vi thùy khai” (Hoa nở vìai), thở dài trong lòng, tiếc cho tình yêu của Mạnh Thời và cô.
“Mạnh Thời, tại sao anh không mở máy? Anh không có đủcan đảm để nói lời tạm biệt với em ư?” Cô thầm thì hỏi, bao nỗi ấm ức, sợ hãi,căng thẳng, xót xa trong mấy ngày qua trào dâng trong lòng.
Phùng Hy bật tất cả các bóng đèn trong nhà lên. Cô nhớđến lần đầu tiên đến nhà Mạnh Thời ăn cơm, cô ngượng ngùng giấu rau chân vịtdưới đáy bát; nhớ đến những mâu thuẫn khi quay về Tiểu Nam Sơn, đứng đợi anhbên xe anh; nhớ đến trong suối nước lạnh cóng, Mạnh Thời nói anh yêu sự cảmđộng của cô.
Ngón tay dính một ít bụi, chút bụi đó như làm bẩn taycô khiến cô rất khó chịu. Phùng Hy vội cầm giẻ lau, lau đồ đạc và sàn nhà.
Cô lau như một cái máy, trong đầu chỉ nghĩ về nhữnghình ảnh khi còn đang ở bên Mạnh Thời. Trái tim trống trải rất khó chịu, côkhông biết phải dùng cái gì mới có thể lấp đầy cảm giác cô đơn trống vắng này.Lý trí ban ngày đã không cánh mà bay. Phùng Hy vứt giẻ lau xuống, ngồi trên sànnhà gục đầu xuống gối, đầu óc cảm thấy rối bời.
Có thật là cầu xin cha anh sẽ được ư? Phùng Hy khôngbiết. Nhưng Mạnh Thời đâu? Tại sao một người đàn ông như anh lại tắt máy diđộng?
Bình luận truyện