Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 109: Phiên ngoại: Phong Nghị (4)
Phiên ngoại: Phong Nghị (4)
Một ngày, mẫu thân gọi ta vào thư phòng, nghiêm túc nói với ta:
- Đại hoàng tử dẫn muội muội của Thanh Nương bỏ trốn, hoàng thượng để thái tử đi bắt họ về.
Tin tức này chẳng liên quan gì đến ta nhưng mẫu thân lại nói ra, e rằng có điều nguy hiểm.
- Thái tử có bắt được không ạ?
Người gật đầu:
- Đại hoàng tử bị bắt về nhốt trong cung, một người cũng không được tiếp cận. Nữ tử kia thì chết…
Ta nhìn mẫu thân, nghi ngờ:
- Còn thái tử?
- Bị đánh một trăm roi.
Ta giật mình.
Một trăm roi còn không phải lấy mạng người sao?
Hoàng thượng tại sao lại đánh thái tử? Chẳng phải nàng đã bắt người trở về rồi sao? Trừ khi…
- Nghị nhi, nói ta nghe suy nghĩ của con.
Ta nhìn mẫu thân, lo lắng:
- Bắt đại hoàng tử là chiêu bài hoàng thượng thử thái tử…
Mẫu thân gật đầu chờ ta nói tiếp:
- Thái tử bị đánh vì người bắt đại hoàng tử về là người hoàng thượng cử đi giám sát thái tử.
Mẫu thân trầm lặng nhìn ta, gật đầu:
- Ta cũng có suy nghĩ này.
Mồ hôi lạnh của ta tuôn ra như suối. Hoàng thượng cá tính mạnh mẽ, ghét nhất những người nhu nhược. Thái tử lần này vì nhân từ mà không hoàn thành nhiệm vụ, không những làm hoàng thượng thất vọng mà e rằng chiếc ghế này, nàng ngồi không được lâu nữa.
Triều đình hiệu giờ có tới năm công chúa sống sót, bất cứ lúc nào cũng có thể thay vị trí thái tử. Mà… Nguyệt Lương trong lễ trưởng thành còn chưa hoàn thành nghi thức, vị trí thái tử của nàng chỉ là tạm thời.
Nếu Nguyệt Lương bị phế truất…
- Nghị nhi, còn muốn lấy Nguyệt Lương không?
Mẫu thân hỏi ta, sắc mặt nàng rất khó đoán. Ta gật đầu:
- Con muốn thành phượng quân của Nguyệt Lương.
Mẫu thân thở dài:
- Vậy ngày mai trèo lên cây rồi nhảy xuống.
Ta bất ngờ nhìn mẫu thân. Nàng kiên quyết:
- Nếu muốn làm phu quân của Nguyệt Lương thì ngoan ngoãn làm theo lời ta nói.
Ta trầm tư quay về phòng của mình, suy nghĩ lại lời của mẫu thân nhưng vẫn không hiểu tại sao phải làm thế. Chỉ là, ta không tin mẫu thân sẽ hại mình.
****
- Công tử, mau xuống đây đi!
Lữ Ngư, thư đồng của ta cuống quýt chạy dưới gốc cây, hoảng hốt nhìn lên trên này. Tận lực phá rối suy nghĩ của ta…
Mẫu thân nói ta leo lên cây rồi nhảy xuống. Ý người là gì?
Nếu muốn biết, chỉ có một cách thôi…
- Công tử??!!!
Lữ Ngư chạy lại đỡ ta, khóc lóc thảm thiết. Ta ngất đi mà trong đầu ngoài cảm giác đau thấu xương thì chỉ còn lại tiếng heo bị chọc tiết của Lữ Ngư.
****
Mở mắt ra, ta nhìn thấy gương mặt lo lắng đầy ẩn nhẫn của mẫu thân. Nàng tức giận, còn có đau lòng hỏi ta:
- Ngươi nhất định phải trở thành phu quân của Nguyệt Lương sao?
Ta khó nhọc gật đầu:
- Mẫu thân, người giải thích cho con tại sao phải làm thế này đi.
Mẫu thân nhìn ta, kiên cường bức những giọt nước mắt vào trong. Nàng nói:
- Hoàng thượng tuy lập Nguyệt Lương làm thái tử nhưng thái độ của người rất kỳ lạ. Các đời vua trước khi lập thái tử đều dốc lòng dạy dỗ nhưng hoàng thượng lại tập trung khảo nghiệm, vạch lá tìm sâu đối với Nguyệt Lương. Ta e rằng…
Ta lo lắng:
- Ý người là hoàng thượng muốn đổi thái tử sao?
Mẫu thân gật đầu:
- Tính cách Nguyệt Lương quá mềm yếu, không hợp lòng hoàng thượng. Hơn nữa, phượng quân đã mất, nàng mất đi thế lực của nhà phụ thân. Tĩnh phu thị bên kia… không làm liên luỵ nàng đã là may mắn, có thể giúp được gì chứ?
- Mẫu thân, hoàng thượng định để ai thay thế?
Mẫu thân nhìn ta, tròng mắt ảm đạm:
- Khó nói! Hiện giờ chỉ có Hoạ Lương và Tịnh Lương có khả năng. Trước kia còn Nhật Lương nhưng e rằng mạng nàng khó bảo toàn. Tịnh Lương năng lực tạm ổn nhưng ta không nghĩ hoàng thượng sẽ để nàng làm hoàng đế. Không vì cái gì, chỉ là linh cảm của ta thôi. Còn Hoạ Lương, đứa trẻ này năng lực thực sự không có, sống sót qua lễ trưởng thành đã là kỳ tích, sao có thể tranh giành ngôi hoàng đế? Tuy nhiên, đó chỉ là xét về năng lực cá nhân còn các yếu tố khác, Hoạ Lương hơn Nguyệt Lương rất nhiều. Tuổi tác của Hoạ Lương lớn hơn Nguyệt Lương nên thế lực trong triều căn bản cũng có. Hơn nữa, nàng lại nạp Hứa Vĩnh làm đại phu thị, có thế lực của Lãnh gia giúp đỡ, Hoạ Lương không những bảo toàn được tính mạng mà còn có thể ngồi lên ghế thái tử.
Lãnh gia? Hứa Vĩnh sao?
- Nghị nhi, ta biết con và Hứa Vĩnh giao tình không tồi nhưng nếu con thực sự muốn trở thành phu quân của Nguyệt Lương, nhất định phải đề phòng Hứa Vĩnh.
Dưới ánh nhìn nghiêm túc mẫu thân, ta nặng nề gật đầu.
Hứa Vĩnh quả thật đối với ta không bạc nhưng tương lai của ta là Nguyệt Lương. Ta không thể vì chút tình cảm này mà phá huỷ tương lai của mình, tương lai của Phong gia.
****
Mẫu thân tung tin ra bên ngoài ta trở thành ngốc tử, không gặp người lạ. Người đích thân dạy ta học tập, nhìn nhận cục diện triều đình, tính toán các mối quan hệ, thu nhận hạ nhân. Tin tức của ta nhờ có mẫu thân mà linh mẫn hơn nhiều.
Hứa Vĩnh quả thật giúp Hoạ Lương tranh giành ghế thái tử, còn không tiếc danh dự nạp thêm phu thị cho nàng. Hoạ Lương nhờ nạp thêm các phu thị, thế lực trong triều tăng lên không ít. Hoàng thượng lại dung túng, ngầm giúp đỡ cho nàng. Ta sợ rằng, hoàng thượng nhìn trúng Hứa Vĩnh có năng lực mà muốn nhường ngôi cho Hoạ Lương.
Tình trạng của Nguyệt Lương vô cùng nguy hiểm. Ta định sau lễ trưởng thành vài năm mới thành hôn với nàng nhưng e rằng không kịp. Nếu Phong gia không công khai ủng hộ, chiếc ghế của Nguyệt Lương sợ rằng khó giữ.
Khi thế lực của Hoạ Lương mở rộng không ngừng, chuẩn bị truất ngôi thái tử thì hoàng thượng lại ra thánh chỉ ban hôn cho ta và Nguyệt Lương. Một lần nữa đưa triều đình về thế cục cân bằng.
Ngày cầm thánh chỉ ban hôn, người đầu tiên ta muốn gặp là Hứa Vĩnh.
****
Nhạc Thi Trai đông đúc nhưng yên tĩnh. Ta đến căn phòng hạng nhất trên lầu, nếu nhớ không nhầm Hứa Vĩnh vẫn hay đến đó ngồi uống trà, nhìn xuống đường cái thất thần.
Khi ta đẩy cửa phòng, huynh ấy quả thật đang ngồi bên bàn, nhìn xuống đường cái, chìm vào ký ức bản thân.
Khi ta là hài tử, huynh ấy đã là thiếu niên. Hôm nay, ta là một thiếu niên giống với huynh ấy ngày trước thì huynh ấy đã là một nam nhân trưởng thành. Ta… nói cho cùng đều chậm hơn huynh ấy vài năm.
- Không giả ngốc nữa?
Hứa Vĩnh nhìn ta, mỉm cười. Ta cúi đầu nhìn vào ly trà trước mặt:
- Ta đến gặp huynh muốn nói một chuyện.
- …
Hứa Vĩnh nhìn ta, mỉm cười không nói. Ta hít một hơi sâu:
- Ta sẽ thành phu quân của Nguyệt Lương, ta sẽ bảo vệ nàng ấy…
- Vậy nên?
Ta nhìn vào Hứa Vĩnh, thành thật:
- Huynh… đừng bày kế hại nàng nữa.
Tròng mắt Hứa Vĩnh đen láy, tĩnh lặng, giọng nói trầm trầm:
- Ngươi đến đây hạ chiến thư với ta sao?
Ta lắc đầu:
- Ta không muốn đối đầu với huynh…
- Bất luận ai giúp đỡ Nguyệt Lương đều là đối đầu với ta.
Ta ngạc nhiên nhìn Hứa Vĩnh, gương mặt huynh ấy không chút cảm xúc. Ta không hiểu nhưng cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc tại đó. Giao tình thầy trò cũng kết thúc ngắn ngủi như vậy.
Huynh ấy sẽ tiếp tục hại Nguyệt Lương. Còn ta, ta sẽ tiếp tục bảo vệ nàng.
Một ngày, mẫu thân gọi ta vào thư phòng, nghiêm túc nói với ta:
- Đại hoàng tử dẫn muội muội của Thanh Nương bỏ trốn, hoàng thượng để thái tử đi bắt họ về.
Tin tức này chẳng liên quan gì đến ta nhưng mẫu thân lại nói ra, e rằng có điều nguy hiểm.
- Thái tử có bắt được không ạ?
Người gật đầu:
- Đại hoàng tử bị bắt về nhốt trong cung, một người cũng không được tiếp cận. Nữ tử kia thì chết…
Ta nhìn mẫu thân, nghi ngờ:
- Còn thái tử?
- Bị đánh một trăm roi.
Ta giật mình.
Một trăm roi còn không phải lấy mạng người sao?
Hoàng thượng tại sao lại đánh thái tử? Chẳng phải nàng đã bắt người trở về rồi sao? Trừ khi…
- Nghị nhi, nói ta nghe suy nghĩ của con.
Ta nhìn mẫu thân, lo lắng:
- Bắt đại hoàng tử là chiêu bài hoàng thượng thử thái tử…
Mẫu thân gật đầu chờ ta nói tiếp:
- Thái tử bị đánh vì người bắt đại hoàng tử về là người hoàng thượng cử đi giám sát thái tử.
Mẫu thân trầm lặng nhìn ta, gật đầu:
- Ta cũng có suy nghĩ này.
Mồ hôi lạnh của ta tuôn ra như suối. Hoàng thượng cá tính mạnh mẽ, ghét nhất những người nhu nhược. Thái tử lần này vì nhân từ mà không hoàn thành nhiệm vụ, không những làm hoàng thượng thất vọng mà e rằng chiếc ghế này, nàng ngồi không được lâu nữa.
Triều đình hiệu giờ có tới năm công chúa sống sót, bất cứ lúc nào cũng có thể thay vị trí thái tử. Mà… Nguyệt Lương trong lễ trưởng thành còn chưa hoàn thành nghi thức, vị trí thái tử của nàng chỉ là tạm thời.
Nếu Nguyệt Lương bị phế truất…
- Nghị nhi, còn muốn lấy Nguyệt Lương không?
Mẫu thân hỏi ta, sắc mặt nàng rất khó đoán. Ta gật đầu:
- Con muốn thành phượng quân của Nguyệt Lương.
Mẫu thân thở dài:
- Vậy ngày mai trèo lên cây rồi nhảy xuống.
Ta bất ngờ nhìn mẫu thân. Nàng kiên quyết:
- Nếu muốn làm phu quân của Nguyệt Lương thì ngoan ngoãn làm theo lời ta nói.
Ta trầm tư quay về phòng của mình, suy nghĩ lại lời của mẫu thân nhưng vẫn không hiểu tại sao phải làm thế. Chỉ là, ta không tin mẫu thân sẽ hại mình.
****
- Công tử, mau xuống đây đi!
Lữ Ngư, thư đồng của ta cuống quýt chạy dưới gốc cây, hoảng hốt nhìn lên trên này. Tận lực phá rối suy nghĩ của ta…
Mẫu thân nói ta leo lên cây rồi nhảy xuống. Ý người là gì?
Nếu muốn biết, chỉ có một cách thôi…
- Công tử??!!!
Lữ Ngư chạy lại đỡ ta, khóc lóc thảm thiết. Ta ngất đi mà trong đầu ngoài cảm giác đau thấu xương thì chỉ còn lại tiếng heo bị chọc tiết của Lữ Ngư.
****
Mở mắt ra, ta nhìn thấy gương mặt lo lắng đầy ẩn nhẫn của mẫu thân. Nàng tức giận, còn có đau lòng hỏi ta:
- Ngươi nhất định phải trở thành phu quân của Nguyệt Lương sao?
Ta khó nhọc gật đầu:
- Mẫu thân, người giải thích cho con tại sao phải làm thế này đi.
Mẫu thân nhìn ta, kiên cường bức những giọt nước mắt vào trong. Nàng nói:
- Hoàng thượng tuy lập Nguyệt Lương làm thái tử nhưng thái độ của người rất kỳ lạ. Các đời vua trước khi lập thái tử đều dốc lòng dạy dỗ nhưng hoàng thượng lại tập trung khảo nghiệm, vạch lá tìm sâu đối với Nguyệt Lương. Ta e rằng…
Ta lo lắng:
- Ý người là hoàng thượng muốn đổi thái tử sao?
Mẫu thân gật đầu:
- Tính cách Nguyệt Lương quá mềm yếu, không hợp lòng hoàng thượng. Hơn nữa, phượng quân đã mất, nàng mất đi thế lực của nhà phụ thân. Tĩnh phu thị bên kia… không làm liên luỵ nàng đã là may mắn, có thể giúp được gì chứ?
- Mẫu thân, hoàng thượng định để ai thay thế?
Mẫu thân nhìn ta, tròng mắt ảm đạm:
- Khó nói! Hiện giờ chỉ có Hoạ Lương và Tịnh Lương có khả năng. Trước kia còn Nhật Lương nhưng e rằng mạng nàng khó bảo toàn. Tịnh Lương năng lực tạm ổn nhưng ta không nghĩ hoàng thượng sẽ để nàng làm hoàng đế. Không vì cái gì, chỉ là linh cảm của ta thôi. Còn Hoạ Lương, đứa trẻ này năng lực thực sự không có, sống sót qua lễ trưởng thành đã là kỳ tích, sao có thể tranh giành ngôi hoàng đế? Tuy nhiên, đó chỉ là xét về năng lực cá nhân còn các yếu tố khác, Hoạ Lương hơn Nguyệt Lương rất nhiều. Tuổi tác của Hoạ Lương lớn hơn Nguyệt Lương nên thế lực trong triều căn bản cũng có. Hơn nữa, nàng lại nạp Hứa Vĩnh làm đại phu thị, có thế lực của Lãnh gia giúp đỡ, Hoạ Lương không những bảo toàn được tính mạng mà còn có thể ngồi lên ghế thái tử.
Lãnh gia? Hứa Vĩnh sao?
- Nghị nhi, ta biết con và Hứa Vĩnh giao tình không tồi nhưng nếu con thực sự muốn trở thành phu quân của Nguyệt Lương, nhất định phải đề phòng Hứa Vĩnh.
Dưới ánh nhìn nghiêm túc mẫu thân, ta nặng nề gật đầu.
Hứa Vĩnh quả thật đối với ta không bạc nhưng tương lai của ta là Nguyệt Lương. Ta không thể vì chút tình cảm này mà phá huỷ tương lai của mình, tương lai của Phong gia.
****
Mẫu thân tung tin ra bên ngoài ta trở thành ngốc tử, không gặp người lạ. Người đích thân dạy ta học tập, nhìn nhận cục diện triều đình, tính toán các mối quan hệ, thu nhận hạ nhân. Tin tức của ta nhờ có mẫu thân mà linh mẫn hơn nhiều.
Hứa Vĩnh quả thật giúp Hoạ Lương tranh giành ghế thái tử, còn không tiếc danh dự nạp thêm phu thị cho nàng. Hoạ Lương nhờ nạp thêm các phu thị, thế lực trong triều tăng lên không ít. Hoàng thượng lại dung túng, ngầm giúp đỡ cho nàng. Ta sợ rằng, hoàng thượng nhìn trúng Hứa Vĩnh có năng lực mà muốn nhường ngôi cho Hoạ Lương.
Tình trạng của Nguyệt Lương vô cùng nguy hiểm. Ta định sau lễ trưởng thành vài năm mới thành hôn với nàng nhưng e rằng không kịp. Nếu Phong gia không công khai ủng hộ, chiếc ghế của Nguyệt Lương sợ rằng khó giữ.
Khi thế lực của Hoạ Lương mở rộng không ngừng, chuẩn bị truất ngôi thái tử thì hoàng thượng lại ra thánh chỉ ban hôn cho ta và Nguyệt Lương. Một lần nữa đưa triều đình về thế cục cân bằng.
Ngày cầm thánh chỉ ban hôn, người đầu tiên ta muốn gặp là Hứa Vĩnh.
****
Nhạc Thi Trai đông đúc nhưng yên tĩnh. Ta đến căn phòng hạng nhất trên lầu, nếu nhớ không nhầm Hứa Vĩnh vẫn hay đến đó ngồi uống trà, nhìn xuống đường cái thất thần.
Khi ta đẩy cửa phòng, huynh ấy quả thật đang ngồi bên bàn, nhìn xuống đường cái, chìm vào ký ức bản thân.
Khi ta là hài tử, huynh ấy đã là thiếu niên. Hôm nay, ta là một thiếu niên giống với huynh ấy ngày trước thì huynh ấy đã là một nam nhân trưởng thành. Ta… nói cho cùng đều chậm hơn huynh ấy vài năm.
- Không giả ngốc nữa?
Hứa Vĩnh nhìn ta, mỉm cười. Ta cúi đầu nhìn vào ly trà trước mặt:
- Ta đến gặp huynh muốn nói một chuyện.
- …
Hứa Vĩnh nhìn ta, mỉm cười không nói. Ta hít một hơi sâu:
- Ta sẽ thành phu quân của Nguyệt Lương, ta sẽ bảo vệ nàng ấy…
- Vậy nên?
Ta nhìn vào Hứa Vĩnh, thành thật:
- Huynh… đừng bày kế hại nàng nữa.
Tròng mắt Hứa Vĩnh đen láy, tĩnh lặng, giọng nói trầm trầm:
- Ngươi đến đây hạ chiến thư với ta sao?
Ta lắc đầu:
- Ta không muốn đối đầu với huynh…
- Bất luận ai giúp đỡ Nguyệt Lương đều là đối đầu với ta.
Ta ngạc nhiên nhìn Hứa Vĩnh, gương mặt huynh ấy không chút cảm xúc. Ta không hiểu nhưng cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc tại đó. Giao tình thầy trò cũng kết thúc ngắn ngủi như vậy.
Huynh ấy sẽ tiếp tục hại Nguyệt Lương. Còn ta, ta sẽ tiếp tục bảo vệ nàng.
Bình luận truyện