Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 2: Lôi kéo



Ánh nắng chiếu tới chỗ ta đang đứng, đầu giờ Dần. Nắng ở đây muộn hơn ở Hoả Hương, khi ta luyện công xong thì mới có nắng tới.

- Tướng quân!

Ngô Thanh gọi, ta quay lại nhìn hắn, phía sau còn có một người trùm kín mặt.

Ta cùng họ hướng đình nghỉ đi vào, Ngô Thanh buông rèm xuống, người kia khom người hành lễ. Ta khoát tay, nói:

- Ngươi và ta đều là công chúa, không cần rườm rà như vậy. Ngồi đi.

Nàng ngồi xuống, cởi bỏ mũ trùm.

Đã hơn năm năm mới gặp lại, Phượng Ngoã có vẻ thay đổi nhiều. Trong ký ức của ta, nàng là một cô nương hay cười, hay nói. Nhưng bây giờ, trước mặt ta lại là một thiếu phụ nhẹ nhàng, kín đáo. Trước đây nàng nổi trội bao nhiêu thì bây giờ lặng lẽ bấy nhiêu, giống một ni cô không vương bụi trần.

Ta cầm ấm trà, rót cho ta và nàng mỗi người một tách, rồi cầm tách của mình uống cái ực.

Phượng Ngoã nhìn ta cười.

Nhìn nàng, ta nói:

- Ngươi thay đổi nhiều quá.

Nàng dịu dàng nhìn ta:

- Ngươi tuỳ tiện đi nhiều.

Ta nhún vai:

- Trong quân không có nhiều quy tắc như vậy. Thoải mái là được, để ý làm gì.

Phượng Ngoã nhìn ta cười, nàng chậm rãi nhấp ngụm trà. Ta khó hiểu hỏi nàng:

- Chỉ là một nam nhân lại có thể thay đổi ngươi như vậy?

Phượng Ngoã ngước lên nhìn ta, nàng cười rồi nhìn ra xa xa, nói:

- Ngươi chưa gặp được người như thế nên không hiểu đâu. Chàng cho ta biết hạnh phúc thực sự. Dù có cả thiên hạ thì thế nào? Không bằng một ngày bình yên bên nhau, cùng nhau nhìn mưa rơi bên thềm.

Ta khó hiểu nhìn nàng.

Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu. Với ta hạnh phúc nhất là có thể đấu một trận sảng khoái với đối thủ mạnh hơn mình, nhất là khi kiếm của ta nhuộm đỏ máu của kẻ thù, kết liễu hắn trong sự thoả mãn.

Ta để Phượng Ngoã nhớ tới nam nhân của nàng, nhìn sang Ngô Thanh.

Đợi hắn đi xa, ta mới lôi Phượng Ngoã về thực tại:

- Ngươi giúp ta hay Mẫu hoàng.

Phượng Ngoã nhìn ta, có chút bần thần. Nàng nói:

- Ta chỉ muốn có một cuộc sống bình yên.

Ta tự rót trà cho mình, nhắc nhở:

- Ta hay Mẫu hoàng đều có thể cho ngươi một cuộc sống bình yên.

Phượng Ngoã vẫn ngồi im đó, nàng vuốt bụng mình, nói:

- Phượng Dương, tại sao ngươi lại chống đối Mẫu hoàng, từ chối vị trí Thái tử? Vì Phượng Âm sao?

Ta ngước mắt nhìn nàng, nói:

- Phượng Ngoã, lấy tư cách là một công chúa Nghi quốc, ngươi nghĩ ta hay Phượng Âm trở thành Hoàng đế thì thích hợp hơn?

Phượng Ngoã nhắm mắt, nàng hỏi ta:

- Nếu thành Hoàng đế, ngươi sẽ làm gì?

- San bằng Định Thành, mở rộng bờ cõi.

Phượng Ngoã nhấp thêm ngụm trà, tư lự nhìn ta, nàng chậm rãi nói:

- Ta chỉ muốn có một sống thanh bình. Bách tính cũng chỉ muốn duy trì sự yên ổn này mà thôi… Phượng Dương, ta giúp người.

Nhìn Ngô Thanh tiễn Phượng Ngoã đi xa, ta có chút bồi hồi. Ta không biết mình làm vậy là đúng hay sai nhưng là một Công chúa Nghi quốc, ta phải có trách nhiệm với bách tích, với cuộc sống không có chiến hoả ngoài kia.

- Bạch Triển?

Một làn gió thổi phía sau ta, hắn tới rồi.

- Phong Nghị thế nào?

Ta hỏi, giọng Bạch Triển khô khan vang lên:

- Vẫn bị giam trong hậu cung.

- Tối nay chúng ta tới gặp hắn. Chuẩn bị đi.

Bạch Triển lui xuống, ta ngồi trong đình nghỉ nhìn ra sân luyện võ, khung cảnh giống hệt ở Hoả Hương nhưng cảm giác lại không giống. Nơi đây mát mẻ hơn Hoả Hương, cũng có sức sống hơn nhưng lại không có cảm giác gần gũi. Luôn có cảm giác ở đất khách.

Lý do ta quay về đây là gì?

Không phải vì lệnh của Mẫu hoàng!

Vậy tại sao ta lại từ bỏ khung trời của mình, quay lại cái lồng son này? Phượng Âm sao? Hay vì cái chết tức tưởi của phụ thân? Vì cái quá khứ không chịu ngủ yên trong ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện