Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 3: Quá khứ



Từ nhỏ, ta đã biết mình khác người. Chỉ vì đôi mắt không cùng màu mà ta bị mọi người xa lánh, kể cả phụ thân cũng sợ hãi khi nhìn ta. Người luôn ép ta học mọi thứ nhưng khi đôi mắt của ta trở về cùng màu thì người lại sợ hãi. Ban đầu ta thích thú khi nhìn nét mặt sợ hãi của mọi người nhưng sau này, mỗi lần thấy thế, ta lại không thoải mái.

Lần đầu ta gặp Phượng Âm là một ngày đầy nắng. Ta trốn học cờ nên chạy khỏi Nhữ Tê Cung, phải chọn những con đường quanh co vắng người mà trốn, cuối cùng lại đến Tĩnh Thần cung. Ban đầu ta nghĩ đó là lãnh cung mà cung nhân hay nói, nơi nhốt những phu thị không được Mẫu hoàng sủng ái.

So với Nhữ Tê cung thì khác nhau nhiều lắm, vừa nhỏ lại đơn sơ, không bằng Thiên Viên Các ta ở. Cung nhân cũng không nhiều, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.

Ta leo lên thân cây gần bờ tường, tầm mắt vừa đúng nhìn thấy một đứa bé gái đang viết chữ. Dù đứa trẻ đó ăn mặc đơn sơ, thậm chí y phục còn không đẹp bằng tỳ nữ hầu hạ ta nhưng điều gì đó ở nàng khiến ta không thể rời mắt, một cảm giác quen thuộc mà ta chưa từng có với bất cứ ai, kể cả phụ thân.

Đột nhiên đứa bé ấy ngẩng đầu lên, chúng ta nhìn nhau. Ta nhìn gương mặt giống mình như đúc kia, nàng cũng nhìn ta, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Ta nhảy vào sân, bước về phía nàng. Ta muốn quan sát nàng kỹ hơn. Gương mặt nàng giống ta gần như toàn bộ nhưng đôi mắt lại đen láy, như một hồ nước tĩnh lặng.

- Ngươi là ai?

Ta hỏi. Nàng nhìn ta, trả lời:

- Ta là Phượng Âm.



Từ đó ta hay đến Tĩnh Thần cung chơi với Phượng Âm, đương nhiên ta luôn đến vào giờ học cờ. Mỗi lần trở về từ Tĩnh Thần cung, cảnh thường thấy là các cung nữ trông coi ta bị phụ thân đánh, tiếng kêu khóc vang khắp cung đình. Nhưng phụ thân lại không dám đánh ta. Cuối cùng, người không cho ta học cờ nữa mà học cưỡi ngựa, bắn cung. Ta không thể đến Tĩnh Thần cung tìm Phượng Âm nữa.

Một lần đang bắn cung, ta đột nhiên muốn gặp Phượng Âm một cách kỳ lạ. Nên ta lẻn đến Tĩnh Thần cung.

Mặc cho ta lật tung Tĩnh Thần cung nhưng vẫn không thấy nàng ấy ở đâu. Bọn cung nhân cứ vụng trộm nhìn về một phía, ta theo hướng đó đi đến.

Phía trước có một đám người đang đứng, có tiếng cười khoái chí của Gia Hoà vang lên. Hắn là hoàng tử được Mẫu hoàng ưu ái, thường chọc ghẹo cung nhân làm vui.

Ta len vào giữa, nhìn rõ cảnh Phượng Âm cuộn tròn mình bị một đám cung nhân đánh, bên cạnh là Gia Hoà đang cười.

Một luồng khí nóng từ bụng bốc lên, ta chỉ muốn giết chết cái lũ khốn kiếp ấy.

Ta chỉ nhớ mình dùng roi ngựa đánh mạnh vào mặt Gia Hoà. Rồi tiếng la hét, tiếng kêu khóc càng khiến ta điên cuồng hơn, đôi mắt ta hoàn toàn không trông thấy gì ngoài một màu đỏ, có bóng người loáng thoáng, tiếng ồn càng ngày càng nhiều, rồi yên ắng hẳn.

Mắt dần nhìn rõ hơn, luồng khí nóng cũng biến mất. Trước mắt ta là những cung nhân nằm la liệt, tất cả đều bất động. Gia Hoà nằm giữa đám cung nhân, gương mặt vặn vẹo sợ hãi, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn ta, hắn cũng không động đậy. Một dòng nước đỏ thấm vào giày ta, dinh dính. Không chỉ giày, y phục của ta, roi ngựa cũng toàn một màu đỏ, môi ta nếm được vị ngòn ngọt, tanh tanh.

Ta quay lại nhìn Phượng Âm, nàng ấy cũng nằm đó, bất động nhưng vẫn còn thở. Khi ta định bế nàng đi thì có người tới, rất nhiều người tới. Mẫu hoàng là người chạy tới đầu tiên, Người nhìn Gia Hoà rồi kinh hoàng nhìn ta, phụ thân cũng có cùng biểu cảm đó. Ta biết mình sẽ bị phạt vì đánh Gia Hoà nhưng ta không sợ, cùng lắm là chịu đòn thôi.

Nhưng ta không bị phạt, cũng không ai dám nhắc đến Gia Hoà nữa. Hắn cũng không xuất hiện nhưng từ đó, mọi người càng sợ ta hơn, không một kẻ nào dám nói chuyện với ta, trừ Phượng Âm.

Phụ thân nói với ta về Lễ Trưởng thành, ta biết được nó nguy hiểm thế nào, chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào, giống Gia Hoà. Ta không muốn chết, ta cũng không muốn Phượng Âm chết nên liều mạng học võ, cưỡi ngựa, bắn cung đều học đến thành thục. Nhưng ngày đó đến quá mau, ta và Phượng Âm quá yếu, khả năng chết của chúng ta là cao nhất, hơn nữa đối thủ đều là những kẻ ghét chúng ta, bọn chúng sẽ không nương tay cho ta hay Phượng Âm.

Ngày ta tham gia Lễ Trưởng thành, Phụ thân cho ta hai cây đoản kiếm màu đen, hy vọng chúng có thể giúp ta giữ mạng. Ta dùng một cái, một cái tặng cho Phượng Âm, dù nàng đi cùng ta nhưng cũng có thể gặp nguy hiểm.

Phụ thân nói phải tìm thấy đền Phượng Hoàng mới có thể thoát khỏi núi Phượng hoàng. Nếu không thể ra ngoài, chúng ta sẽ bị lạc trong rừng, làm mồi cho dã thú nơi đây. Ta không biết đền Phượng hoàng ở đâu, chỉ có thể dắt Phượng Âm đi mãi về phía Đông. Đến ngày thứ ba, ta phát hiện có người đi theo chúng ta, có cả sát khí.

Đối thủ không yếu, thậm chí mạnh hơn ta. Có Phượng Âm đi cùng, khả năng hai chúng ta đều chết.

Ta để nàng lại bờ suối rồi dẫn kẻ kia đến nơi khác. Người theo dõi chúng ta hoá ra lại là Phượng Bích, người mà ta không muốn gặp nhất. Không chỉ thân thể nàng hơn ta nhiều lần mà võ công cũng đứng đầu trong các công chúa. Đối mặt với nàng ấy, khả năng chiến thắng của ta gần như không có.

Phượng Bích không nói gì với ta, lặng lẽ rút kiếm. Ta cũng rút kiếm phòng thủ, bây giờ nói gì cũng vô ích.

Tám người đi vào, chỉ có ba người sống sót trở ra. Bây giờ chúng ta đã không có sự lựa chọn, hoặc sống hoặc chết mà thôi.

Ta và Phượng Bích đánh nhau, ta rất nhanh rơi vào hạ phong, người cũng bị kiếm của Phượng Bích đâm bị thương ở tay và đùi, dù biết rất nhanh nữa thôi nàng sẽ kết thúc ta nhưng ta không muốn chết. Nếu ta gục ở đây, Phượng Âm phía sau cũng sẽ không sống nổi, nàng ấy không có võ công, chỉ một cái vặn tay của Phượng Bích cũng đủ giết Phượng Âm chín lần rồi.

Phượng Bích nói với ta:

- Dương nhi, ta cũng không muốn giết ngươi nhưng nếu ngươi không chết, ta không thể quay về gặp Mẫu hoàng.

Luồng khí nóng quen thuộc lại bốc lên, ta để mặc cho cơ thể mình tự cử động. Ta biết, thứ làm mọi người sợ hãi nơi ta lại trỗi dậy, nhưng nếu đó là cách duy nhất để ta và Phượng Âm sống thì ta không cần cản trở nó, cứ để Phượng Bích chết đi.

Khi ta tỉnh táo lại thì Phượng Bích quả nhiên đã chết, gương mặt nàng là vẻ không thể tin.

Mệt mỏi dựa vào thân cây, cơ thể ta lại thêm vết thương, đùi trái bị thêm hai nhát kiếm, vai phải cũng bị thương. Xé váy băng qua loa, ta quay lại tìm Phượng Âm nhưng nàng đã không ở đó, giống như chưa từng đến đó, dù ta gọi khản cổ, Phượng Âm cũng không lên tiếng trả lời ta.

Mùi máu tanh kéo dã thú đến tìm ta, hết chó hoang lại đến hổ vằn, thậm chí có trăn và gấu. Ta không biết luồng khí nóng kia bốc lên bao nhiêu lần nhưng cơ thể càng ngày càng yếu, vết thương ngày càng chồng chất, thậm chí đi lại với ta cũng là vấn đề. Ngoài việc đi thẳng về phía trước thì ta không thể làm gì được nữa, nếu một con chó hoang xuất hiện cũng khiến ta chết không thể nghi ngờ.

Ta cứ đi như thế, như người mù dò đường. Ta đã nghĩ mình không thể sống cho đến khi nhìn thấy con Phượng hoàng sừng sững trước mắt, ngạc nhiên hơn là Phượng Âm đang ngồi dưới con Phượng hoàng. Nàng ấy không sao, toàn thân đều khoẻ mạnh.

- A Dương?

Tiếng của nàng ấy át đi tiếng ù ù trong tai, ta nghe giọng mình khàn đặc:

- Dìu ta qua đó.

Phía sau con Phượng hoàng có ba căn phòng, một cái đã mở. Ta cùng Phượng Âm đi đến.

Ta biết nàng đã không được chọn. Nàng tới đây trước ta nhưng cánh cửa đã không mở. Nhưng nếu bây giờ nàng ấy không vào được căn phòng nào, thì chỉ có thể chết ở đây mà thôi.

Phượng Âm vào được một căn phòng, ta cũng chọn căn phòng của Định quốc tướng quân. Phụ thân nói không được vào căn phòng Quốc sư, nhất định phải vào phòng của Đế vương. Nhưng…

Thôi đi, phòng nào cũng được.

Trong phòng mù mịt, tăm tối, chính giữa có một thanh kiếm đen. Ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống, dù vậy nhưng lại như bị hút hết vào màu đen của thanh kiếm kia.

Phải rút nó ra, mới coi như hoàn thành Lễ Trưởng thành.

Ta run rẩy đi về phía thanh kiếm.

Ngay khi ta chạm tay vào, thanh kiếm đột nhiên ngã xuống, kéo theo cả ta cùng lăn xuống sàn.

Kiếm đã được rút. Lễ trưởng thành hoàn tất.

Ta ôm thanh kiếm lạnh lẽo vào lòng, ngồi dựa vào bệ đá, nhìn ra cánh cửa đã đóng chặt, chờ đợi.

Ngồi trong căn phòng đó lâu đến mức các vết thương của ta ngừng chảy máu, cơ thể lạnh dần, ngay khi ta sắp ngủ thiếp đi mới có người đến mở cửa. Người đến là Quốc sư, nàng lại gần ôm ta vào lòng, bế ta ra ngoài.

Bên ngoài sáng rực ánh đuốc, Mẫu hoàng từ trên cao nhìn xuống.

Quốc sư nhẹ nhàng đặt ta xuống nền gạch lạnh băng, sau đó tránh qua một bên. Ta đột nhiên quyến luyến hơi ấm và hương thơm của nàng.

Nhìn xung quanh, bên cạnh ta là Phượng Âm đang ngất , bên trái nàng ấy là Phượng Thành ngơ ngác nhìn vào khoảng không. Phía sau, Phượng Ngưng và Phượng Ngoã người nhuộm đầy máu, chỉ còn thoi thóp thở. Sau nữa là Phượng Bích, Phượng Kim và Phượng Phi không còn toàn vẹn nữa, bọn họ chết rồi.

Tiếng nữ tỳ vang lên chát chúa. Ta nhìn Mẫu hoàng trên cao, Người cũng nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng. Phụ thân cũng nhìn ta, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng. Ta biết, người hy vọng ta vào phòng Đế vương nhưng ta lại vào căn phòng của Định quốc tướng quân, phụ sư kỳ vọng của Người.

Chỉ là… ta không hối hận.

Có người kéo ta lên, đưa vào một chiếc xe ngựa lắc lư. Trước khi rèm buông xuống, ta còn nghe tiếng phụ thân van xin Mẫu hoàng cho ta dưỡng thương xong hãy lên đường. Nhưng chiếc xe cứ thế xé màn đêm lao đi, mang theo ý thức của ta ngày một xa dần.

Cứ thế, ngày đi đêm nghỉ, ý thức của ta lúc mơ hồ lúc tỉnh táo. Cả quãng đường dài, ta chỉ nhớ đau đớn từ chỗ bị thương không được băng bó dội lên, cả người lúc nóng lúc lạnh, miệng lưỡi khô đắng, không còn biết tay chân mình ở đâu.

Ta biết có người đưa nước và bánh bao vào xe ngựa, đáng tiếc lại không có sức cầm lấy cắn, cũng không có người đút ta ăn. Điều ta mong mỏi nhất là khi trời mưa, xe bị dột, ta có thể uống được một ít nước.

Ngày qua ngày, vết thương của ta lành lại, cũng có thể ăn được chút lương khô, tự lấy nước cho mình.

Cuối cùng cũng đến được Hoả Hương.

Đón ta là một trận cướp bóc, bọn cướp có hơn mười người, đều là hán tử. Chúng bao vây lấy xe ngựa, gươm đao sáng loáng.

Hai bên đánh nhau, khi ta giết tên cướp cuối cùng thì bốn phu xe đã chết, ngựa cũng không đi được nữa. Trước mặt là tường thành đắp bằng đất thủng lỗ chỗ, hai chữ Hoả Hương mờ nhạt ở giữa, thiếu nét lung tung, bạc màu vì gió cát.

Trong thành không còn một nhà dân, chỉ có những túp lều của binh lính, ọt ẹt như sắp gãy rụng, bao phủ là một màu vàng của đất. Những tên lính tuần tra nhìn ta mà không buồn hỏi han, quân trang trên người mục nát, bạc phếch, đơn sơ đón những cơn gió mang theo bụi bay đầy trời. Nhìn ngọn cờ treo trên thành, rách chỉ còn một nửa, phần phật theo những cơn gió, không thể nhìn ra màu sắc.

- Trưởng thành ở đâu?

Ta hỏi một tên lính canh đang ngồi gác dưới tàng cây trơ trọi. Hắn không nhìn ta, hất mặt về một bên. Phía đó có một lão già đang vót tre, người gầy như cây củi, đen đủi, gương mặt bụi bặm không nhìn rõ mắt mũi.

- Ngươi là Trưởng thành sao?

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt lèm bèm, nói bằng giọng khàn khàn:

- Tiểu cô nương, tị nạn thì vào thẳng trong thành tìm bà Kim, bà ấy sẽ cho ngươi ăn.

- Ta là Định quốc tướng quân, Thánh chỉ ở đây. Hoả Hương sau này thuộc quyền quản lý của ta.

...

- Tướng quân?

Ông lão trước mắt bỗng nhiên trẻ lại, thành hình dáng của Kính Thiên, xung quanh cũng không có ánh nắng chói chang, không có những ngôi nhà lụp xụp mà đổi thành đình nghỉ mát ở Thiên Viên các. Hoá ra, chỉ là hồi ức thôi...

- Chuyện gì?

- Lãnh Tiếu cầu kiến.

- Để hắn vào đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện