Phượng Tê Thần Cung

Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi



Cánh tay hắn xiết chặt, bỗng ép người xuống, nói thầm bên tai nàng: “Sợ sao?”

Lộ Ánh Tịch giương mắt, chỉ im lặng nhìn hắn. Hắn ép sát vào người nàng, làm nàng nằm trọn trong lòng ngực rắn chắc, rộng lớn của hắn, sự thâm mật này khiến nàng run run.

“Ánh Tịch.” Hắn hắng giọng gọi nàng, tiếng nói khàn khàn mà dịu dàng, “Trẫm luôn nghĩ, bao giờ mới là lúc thích hợp đây.”

Nàng chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, ậm ừ hồi lâu mới thốt ra tiếng: “Ngự thư phòng là nơi trang nghiêm…”

Hắn thở dài một tiếng, cầm bàn tay mềm mại của nàng, đan năm ngón vào nhau, điệu bộ vô cùng quấn quýt.

Tai nàng nóng lên, vừa hoảng sợ vừa xấu hổ. Lẽ nào tối nay là đêm tân hôn thật sự của nàng?

Hắn luồn một cánh tay ra sau lưng, kéo nàng nằm gọn trên khuỷu tay hắn, chăm chú nhìn nàng.

Cây trâm cài trên tóc nàng lỏng lẻo rớt xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, giống như dải lụa hảo hạng, màu sắc sáng bóng, mềm mượt suông dài.

Hắn khẽ lướt nhanh qua, ánh mắt rung động sững sờ. Vẻ phong tình của nàng, lúc nào cũng vô ý bộc lộ ra ngoài, khiến người ta xao xuyến không thôi, có thể nàng cũng không nhận ra.

Thấy ánh mắt hắn ngày càng nóng bỏng, Lộ Ánh Tịch càng bất an lo lắng. Đến lúc này nàng vẫn không tài nào cam tâm tình nguyện. Với nàng mà nói, giao bản thân cho một người, cũng cần phải có dũng khí rất lớn. Uyên ương cùng bay, loan phượng cùng hót, không chỉ hòa hợp về thân thể mà tâm hồn cũng phải đồng điệu. Nhưng trong mắt hắn, phải chăng chỉ là một lần chinh phục, một lần chiếm đoạt?

Hắn dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, nhẹ nhàng nói: “Ánh Tịch, Trẫm sẽ chờ ngày nàng cam tâm tình nguyện.”

Nàng bán tín bán nghi, nhẹ giọng hỏi: “Quyết không nuốt lời?”

Hắn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt anh tuấn càng thêm lãng tử mê người.

Nàng thở dài một hơi, nhích người đến bên mép giường.

Hắn chống tay ngồi dậy, mỉm cười nhìn nàng, nhưng đôi mắt lại âm u phức tạp. Nàng không phải là xử nữ, đây là nỗi sỉ nhục lớn đối với hắn. Không thể phủ nhận rằng, hắn lần lữa mãi không muốn nàng, cái đó là một trong những nguyên nhân. Hắn tự nhận thấy bản thân không phải là người bảo thủ cổ hủ, nàng có quá khứ của nàng, hắn cũng vậy. Nhưng dù tự thuyết phục chính mình thế nào, trong lòng vẫn có một chút phiền muộn, khó khăn lại càng khó khăn.

Bầu không khí yên lặng, khiến người ta chất chứa buồn bực. Lộ Ánh Tịch tìm chuyện để nói: “Hoàng thượng, Hàn Thục phi đang chờ ở Thần Cung, dường như có chuyện quan trọng cầu kiến. Có lẽ Hoàng thượng nên trở lại Thần Cung xem sao?”

Lời này cố ý làm hắn cụt hứng, hoàng đế nhàn nhã trả lời: “Đợi đến giờ Hợi, nàng ấy sẽ bỏ đi.”

Lộ Ánh Tịch tò mò liếc hắn một cái: “Biết đâu Hàn Thục phi thật sự có chuyện quan trọng?” Hắn như đã lường trước chuyện gì?

Hoàng đế lại như cảm thấy vô vị nhếch môi, từ từ ngồi dậy khỏi giường, chắp tay thong thả bước đi, lười nhác nói: “Loanh quanh luẩn quẩn mấy chuyện ghen tuông vớ vẩn.”

Lộ Ánh Tịch vũng vội vàng đứng dậy, đến lúc này mới thấy an tâm, xem ra đêm nay hắn sẽ không làm thế với nàng nữa. Vuốt lại mái tóc dài rối tung, nàng tiếp tục hỏi: “Có phải phi tần nào lại náo loạn?”

Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thật ra Trẫm biết hết, Thanh Vận và Như Sương xích mích ganh ghét từ trước. Hai nàng ấy cứ giành qua giật lại, thật sự làm Trẫm đau đầu.”

“Nhiều con nhiều cháu nhiều phúc thọ, nhưng mà… nhiều thê nhiều thiếp nhiều nhấp nhô.” Lộ Ánh Tịch khẽ cười, đôi mắt phát sáng vui vẻ cùng láu lỉnh.

Hoàng đế nghiêng người nhìn nàng, khẽ hừ một cái nói: “Nàng có muốn cùng hưởng cái phúc này cùng Trẫm?”

Lộ Ánh Tịch vẫn cười tươi, ôn nhu dò hỏi: “Rốt cuộc các nàng ấy có ân oán gì?”

Hoàng đế ánh mắt đột nhiên u ám, như đang nghĩ đến những chuyện không vui đã qua. Trầm ngâm hồi lâu, hắn mới nói: “Thanh Vận và Như Sương vào cung gần như cùng một lúc, chẳng qua Thanh Vận có thai trước. Huyết mạch của Trẫm ít ỏi, bởi vậy càng cảm thấy vui mừng, mở đại tiệc chiêu đãi quần thần, chiếu cáo tin vui.”

Hắn dừng một chút, chau mày ngán ngẩm. Lộ Ánh Tịch thầm nghĩ, chẳng lẽ Hạ Như Sương ghen tị, mới tính kế hại Hàn Thục phi xảy thai?

Hoàng đế nhếch môi cười khổ, lại nói: “Sau này nghĩ lại mới thấy, thì ra đó là một quãng thời gian không vui vẻ gì. Thanh Vận căn bản không có thai, là do tên thái y kia chẩn đoán sai.”

Lộ Ánh Tịch giật mình, chuyển hướng suy nghĩ đã đoán được quỷ kế phía sau. Xem chừng có người thông đồng với tên thái y kia, muốn mượn điều đó vu hại Hàn Thục phi vào tội khi quân. Nhưng lại đánh giá thấp sự thông minh của hoàng đế, thủ thuật che mắt kém cỏi đó sao có thể che mắt hắn được.

“Tên thái y kia có bị hỏi tội?” Nàng hỏi ngay. Trong vụ án đó, tên thái y kia là nhân vật quan trọng.

“Sự tình bị phát giác ngay tối hôm đó, thái y kia sợ tội treo cổ tự sát, chết không đối chứng.” Hoàng đế thở dài một hơi.

“Hoàng thượng nhân từ, cũng không truy cứu nhầm lẫn sơ ý của Hàn Thục phi.” Lộ Ánh Tịch cũng thở dài theo. Mặc dù không có chứng cứ chứng minh là ai đã đã đứng đằng sau giật dây giở trò quỷ, nhưng Hàn Thục phi nhất định đã cho rằng người đó là Hạ Quý phi, bởi vậy mới kết thù kết oán với người họ Hạ.

“Khi đó Trẫm mới đăng cơ được hai năm, xã tắc chưa vững chắc, lòng dân chưa bình ổn. Rất nhiều chuyện, không thể thẳng thừng điều tra, trách phạt nghiêm minh.” Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, tự chế giễu hỏi, “Có phải nàng cảm thấy Trẫm bất tài?”

“Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, lấy đại cục làm trọng, thật là thông minh hơn người.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng an ủi. Nàng có thể hiểu rõ nổi khổ tâm khi đó của hắn. Lúc đó Hạ gia quyền cao chức trọng, cho dù chuyện đó do Hạ Quý phi bày ra, Hoàng thượng cũng không thể truy cứu tới cùng. Mà trong lòng hắn cũng rõ Hàn Thục phi vô tội, liền giải quyết đơn giản, mắt nhắm mắt mở dàn xếp ổn thỏa.

“Nàng tâng bốc Trẫm như vậy, thật chẳng có chút nghiêm túc nào cả.” Hoàng đế khẽ cười.

“Thần thiếp chỉ ăn ngay nói thẳng.” Nàng cũng mỉm cười. Hiện nay Hạ gia thất thế, Hàn gia đắc thế. Hàn Thục phi đương nhiên muốn báo thù chuyện năm xưa, liền năm lần bảy lượt tìm cớ gây sự với Hạ Quý phi. Trong trường hợp này người cảm thấy phiền phức nhất, có lẽ là hoàng đế.

“Tối nay Trẫm không trở lại Thần Cung, mà đến cung Phượng Tê với Hoàng hậu.” Hoàng thượng như có phần mệt mỏi, tay day day huyệt Thái Dương.

“Vâng.” Nàng ngoan ngoãn trả lời, chợt nghĩ đến một chuyện lại nói: “Mấy ngày qua cung Phượng Tê cũng không bình yên, hay là Hoàng thượng tạm thời đừng đến?”

“Không phải Trẫm đã nói sẽ bảo vệ nàng sao? Đương nhiên sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Hoàng đế cười như không cười nhìn nàng.

“Vậy Thần thiếp tạ ơn thánh ân của Hoàng thượng.” Nàng nở nụ cười tươi.

Hoàng đế vươn tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, bước ra khỏi Ngự thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện