Quả Nhân Có Bệnh
Chương 3: Đoạn tụ
Khụ khụ, ta tự cắt đứt ý nghĩ xấu xa này.
“Chuẩn bị một chút, quả nhân muốn đi ngủ.”
Ta gấp hồ sơ lại, duỗi thắt lưng, ngày mai còn phải lâm triều, đến lúc đó, chắc chắn là tất cả mọi người đều chú ý đến vấn đề này.
Tiểu Lộ Tử lĩnh ý, nhẹ nhàng đi xuống, đi được một nửa lại dừng chân, quay đầu nói: “Bệ hạ, Liên cô cô tiến cung.”
Ta ngẩn ra, lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Sao không nói sớm, Liên cô ở đâu?”
Tiểu Lộ Tử cuống quýt quỳ xuống: “Liên cô cô vừa mới tiến cung, đã tới nội phủ khố (kho) trước rồi, nói là sẽ tới đây ngay.”
“Đi, đi, đi!” Ta vung tay áo, định chạy ra ngoài, chưa chạy đến cửa đã nhìn thấy Liên cô của ta.
“Liên cô!” Ta nghênh đón, đỡ cánh tay bà, dụi dụi vào người bà vô cùng thân thiết: “Liên cô đã đến rồi, sao lại không sai người thông báo một tiếng.”
Liên cô cười, sờ sờ đầu ta, “Bệ hạ có việc bận, ta không thể để cho người ta quấy rầy người.”
Ta đỡ bà ngồi xuống một bên, hỏi: “Người sao lại có thời gian rảnh mà tiến cung? Mẫu thân ta bên đó không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, chỉ là tham ăn thôi, Nhị cha của người muốn ta vào cung lấy chút trái cây Lương quốc tiến cống, Ngũ cha của người cũng muốn chút linh chi tuyết liên, ta liền đến nội phủ khố một chuyến, cũng là giúp họ đến thăm xem Đậu Đậu nhà bọn họ có khỏe không?"
Đậu Đậu là nhũ danh của ta. Đại danh là Tương Tư, tiểu tự Hồng Đậu, xưng là Đậu Đậu.
Mẫu thân ta chẳng những là quỷ lười, lại còn là quỷ tham ăn. Nữ nhân ấy à, làm tốt không bằng lấy chồng tốt, bà có năm ông chồng tốt, chuyện gì cũng có người khác nghĩ thay cho bà, bà khi làm Minh Đức hoàng đế đã thanh nhàn, lại còn không biết thỏa mãn, không nên đi làm Thái Thượng Hoàng, còn cuỗm năm cha của ta đi, chạy đến Vân Vụ sơn xây biệt viện, một năm cũng khó trở về 1-2 lần.
Liên cô vốn là tướng tài đắc lực bên người Nhị cha ta, sau thiên hạ yên ổn, bà liền bị phái tới chăm sóc ta, bà đối với ta như con đẻ, ta cũng gọi bà một tiếng cô cô.
Vị cô cô này, khéo léo hơn mẫu thân ta nhiều.
« Liên cô, người ở lại cùng ta đi. Một mình ta ở trong cung, rất là cô đơn. » Ta ôm bà làm nũng.
Liên cô mỉm cười nói :”Như vậy, liền nạp vài nam nhân mà sủng ái đi.”
Ta nghẹn họng, không dám tin ngẩng đầu nhìn bà. “Liên cô, người, sao người có thể nói những lời này? Là mẫu thân ta bảo người nói như vậy sao ? »
Liên cô nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt ta, cười nói: “Mấy vị cha của người đều nói như vậy. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, người cũng đã 18 tuổi, đang là lứa tuổi đẹp nhất của nữ tử, lại một mình một người ở Sùng Đức cung, không khỏi rất cô đơn. Mẫu thân của người vì việc chung thân đại sự này mà không ít lần thở dài, nếu người không nhìn trúng ai trong triều, vậy tìm ở dân gian cũng được. Nàng ta đang nhàn chả có việc gì, bèn bắt đầu tuyển tú nam cho người.”
Ta khe khẽ thở dài, quay mặt nhìn ánh nến trên bàn kia, buồn bã nói: “Thực ra mẫu thân lo lắng cho ta chỉ là thứ yếu, nhàn không có việc gì làm mới là thật chứ gì…."
Liên cô ho nhẹ hai tiếng, cười yếu ớt nói, “Mấy vị phụ thân của người cũng nói, nên tìm mấy nam nhân hầu hạ người, sớm khai chi tán diệp.” (sinh con nối dõi)
Thực ra, thời còn lập nam đế, vì sợ phi tần trong hậu cung xuất tường (ngoại tình), thế nên mới đem tất thẩy cung nhân đi thiến. Đến khi lập nữ đế, nam nữ đã không thành vấn đề nữa, chỉ bởi năm vị phụ thân của ta cực kỳ hay ghen, trong hậu cung vẫn không có nam tử bình thường, đến thời của ta cũng vậy, ngoài nữ nhân ra thì không còn nam nhân nào là hoàn chỉnh.
Ta nhếch khóe miệng, vờ cười nói, « Khiến các vị phụ thân lo lắng rồi.... Liên cô, cho nên lần này người đến, là làm thuyết khách ư ? »
« Là tới thăm người. » Liên cô cười cười, « Dù sao, người cũng là một cô con gái ngoan. »
Nghe xong câu này, huyệt thái dương ta nảy lên bình bịch. «A Tự lại gây sự rồi sao ?
Chỉ có thể vì tiểu đệ A Tự của ta kia gây sự, bọn họ mới có thể nhớ tới đứa con gái này là dịu dàng quan tâm, thành thật, đáng yêu đến mức nào.
Liên cô bất đắc dĩ nói, " A Tự mang pháo hoa của Tam cha người đi ra ngoài chơi, làm cháy kho thuốc súng, lại đốt sạch vườn thuốc của Ngũ cha người, Tam cha, Ngũ cha người tức giận muốn giết người, Tứ cha người ngăn lại, đem nhốt, nó lại chuồn êm ra ngoài, cầm ngân phiếu mấy ngàn lượng của Nhị cha người, chạy đến dân gian chơi. Cuối cùng là bị bắt ở Ỷ Hồng lâu."
Ỷ Hồng lâu....
A Tự, đệ đệ bảo bối của ta, năm nay mới có 10 tuổi mà đã có khí thế lớn như vậy, nếu để cho nó làm hoàng đế, vậy Hạ Kiệt Thương Trụ kia làm sao xứng với tiếng hôn quân, bạo quân? So với nó, cái tiếng dâm quân này của ta coi như còn tốt chán --- nhưng lại là bị oan uổng!
"Mẫu thân người nói, Lưu gia đành trông cậy vào người. » Liên cô vỗ bả vai của ta một cách nặng nề, « Người thân là trưởng tỷ, cần rộng lượng một chút. »
« Đó là trách nhiệm của ta. » Ta thở dài, sai người dọn phòng cho Liên cô cẩn thận, bà ở lại hai ngày đã phải quay về rồi.
Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng hả.
Tiễn Liên cô, ta phiền muộn chống má trầm tư, lại vẫy tay gọi Tiểu Lộ Tử lại.
« Tiểu Lộ Tử, quả nhân hỏi ngươi một việc. » Ta đắn đo một chút, mở miệng hỏi, « Ngươi có biết Tô ngự sử để ý cô nương nhà ai không ? »
Tiểu Lộ Tử kinh ngạc nói : « Tô ngự sử có người trong lòng rồi sao ? »
« Không có sao ? » Ta ngẩn ra, « Nhưng quả nhân nghe nói hắn cự tuyệt người khác cầu thân, đấy là vì sao? »
Tiểu Lộ Tử ở trong cung hối hả ngược xuôi, tai mắt có vẻ nhanh nhẹn, tin tức gì cũng có. Hắn trả lời : « Chuyện Tô ngự sử từ chối chuyện cầu thân không phải là giả, ngay cả Cô Tô quận chúa (*) cũng bị ngài ấy cự tuyệt. »
(*) 姑苏翁主: há há, thank nàng Lộng Nguyệt, không thì đứa gà mờ như mình chắc vẫn để là Cô Tô Ông chủ rồi :P
Cô Tô quận chúa, nổi tiếng vừa tài năng, lại vừa xinh đẹp, tuổi vừa 16, là nữ tử trong mộng của bao nhiêu nam nhân, thế mà Tô Quân chàng lại ....
« Ngay cả Cô Tô quận chúa cũng chướng mắt hắn, lẽ nào lại chẳng phải đã có người trong lòng ? » Ta nghi hoặc hỏi.
« Có thể bởi Tô ngự sử chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ tử nào, chuyên tâm vào chuyện triều chính, ngay cả chốn yên hoa(lầu xanh, kỹ viện) cũng chưa từng đặt chân tới, làm sao có người trong lòng được chứ?"
Tiểu Lộ Tử cũng chống má trầm tư. « Chẳng nhẽ người trong lòng ngài ấy ở trong triều sao? »
Tim ta nảy lên một cái, đập thình thịnh. « Vậy ngươi nói xem ... có thể là ai ? »
Trong triều có vài vị nữ quan, nhưng mà phần lớn tuổi đều đã ngoài 30.
« Chuyện này Tiểu Lộ Tử đoán không ra. » Tiểu Lộ Tử lắc đầu, « Có điều một nam nhân tốt, đến tuổi không kết hôn, cũng chưa chắc đã vì một nữ nhân khác ! »
Ta run run nói : « Không thì còn có thể vì cái gì?”
Tiểu Lộ Tử nhe răng cười : « Có thể là vì một nam nhân khác. Đương nhiên, cũng có thể bởi chính hắn không được. »
Ta nghẹn họng, ho khan liên tục.
« Thôi đi, thôi đi, không nói nữa. » Ta xua tay lên giường, lại chột dạ thêm một câu, “Qủa nhân vốn đang nghĩ, nếu hắn thực có ý trung nhân, liền giúp hắn chỉ hôn, nghĩ lại vẫn là thôi đi.”
Tiểu Lộ Tử cười nói : « Bệ hạ, người thật có lòng với thần tử. Có điều, Tô ngự sử chưa thành thân là không sai, nhưng chẳng phải Bùi tướng đến nay vẫn một mình đó sao ? » Nói xong 1 lát lại thì thào lẩm bẩm, "Mà không phải, Bùi tướng còn lớn hơn Tô ngự sử vài tuổi, năm nay đã 26 »
Đúng vậy .....
Bùi Tranh, hắn vì sao mà đến nay vẫn chưa lập gia đình?
Hắn quyền cao chức trọng, khi người đế đô nói « Bùi tướng Tô khanh », còn đặt hắn ở đằng trước. Dựa vào tướng mạo tài năng của hắn, chắc chắn càng có nhiều nữ tử tranh nhau vào phủ, vì cớ gì phủ hắn cũng không thấy có truyền tin tốt ? Hơn nữa, phủ cũng không chứa đầy cơ thiếp giải sầu như kẻ khác, chẳng lẽ....
Hắn là vì một nam nhân khác ?
----------------------------
Ngày thứ hai lên triều, giải quyết xong những việc nhỏ nhặt trước, trên triều im lặng một lát, cũng là thời điểm thích hợp bàn chuyện đại sự ngày hôm qua.
Ta vốn tưởng việc này có lẽ do Bùi Tranh hoặc Tô quân mở đầu, cũng không thèm ngước mắt liếc kẻ vừa bước ra khỏi hàng, chắp tay nói : « Bệ hạ, thần có việc muốn tấu. »
Ta cau mày nhìn hắn, loáng thoáng có dự cảm không lành, ấp a ấp úng nói : « Nói, nói đi. »
Người này.... hình như là tay sai bên cạnh quốc sư, gián nghị đại phu (thần tử chuyên can gián) Bàng Trọng .....
Bàng Trọng ho khan hai tiếng thanh thanh cổ họng, lập tức bắt đầu đọc diễn cảm : « Thánh nhân dạy rằng: tu thân, tề gia, trị quốc rồi mới bình thiên hạ, muốn trị quốc, trước phải tề gia. Thánh nhân lại dạy, âm dương hòa hợp vạn vật sinh sôi, Càn Khôn định mà thiên hạ thái bình. Thánh nhân còn răn, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng... »
Ta thầm nghĩ : Có phải qủa nhân rất không biết cách trọng dụng nhân tài, tên ngốc đến mức độ này mà lại là gián nghị đại phu của quả nhân….
« [chỗ này lược bớt 300 chữ].... Bệ hạ sớm đã trưởng thành, hậu cung lại trống không, không con nối dõi, thiên hạ dù đã thái bình nhưng lại vẫn có điều cần lo.. Thần nghĩ, nên mở rộng cửa hậu cung, nạp tài tuấn trong thiên hạ, sản sinh con cháu nối nghiệp Đại Trần ta. »
Trên triều im lặng một lát, lúc sau một người chầm chậm đi ra, thấp giọng nói « Thần, tán thành. »
Tên này mở đầu, gần như ngay sau đó ba chữ « Thần tán thành » này trong giây lát vang vọng, các đại thần tuổi ngoài 40 hưởng ứng nhiệt liệt.
Mở rộng cửa hậu cung – chuyện này nghe sao lại dâm, tà như vậy?
Sinh sản con cháu kế thừa Đại Trần – sao nghe giống lợn đẻ vậy?
Lũ thần tử này sao đều mong chờ quả nhân làm kẻ dâm, tà … chỉ biết đẻ như lợn nái cơ chứ?
Hôm qua, quốc sư vừa mới nói đến chuyện này, hôm nay gián nghị đại phu đã đề cập đến, rõ ràng là do quốc sư bày đặt, làm sao mà kẻ nào cũng quan tâm đến hôn sự của ta như vậy?
Ta nắm chặt tay như đón đại địch, lặng lẽ liếc phản ứng của Tô Quân, chàng chưa từng nói ba chữ “Thần tán thành”, chỉ lẳng lặng đứng một bên, không có phản ứng, lông mi dài rậm che phủ đôi đồng tử, làm người ta không nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt chàng – ta thật không biết nên vui sướng, hay mất mát.
"Việc này, chúng ái khanh à.... » Ta nhìn trời --- nhìn không tới, nhìn xà nhà là được rồi, « Hôm nay, thời tiết rất tốt ... Việc này ngày khác bàn tiếp đi. »
Không biết vị lão thần nào thán một câu, « Ngày mai lại ngày mai, sao nhiều ngày mai thế. Bệ hạ đã 18 tuổi rồi, thần phụ công Minh Đức bệ hạ nhờ vả, tội thần đáng chết vạn lần ! »
Vì thế, lại một mảnh thanh âm vọng lại : « Tội đáng chết vạn lần ... tội đáng chết vạn lần... »
Lại nữa, lại nữa rồi ! Đều học từ quốc sư ! Mẫu thân nói vô cùng đúng, lũ văn thần này giống y như oán phụ, động tí là một khóc, hai làm ầm ĩ, ba thắt cổ, không giết chết hắn, hắn bèn lải nhải, giết chết hắn, còn khiến hắn được cái danh trung nghĩa, còn quả nhân bị tiếng xấu là hôn quân!
Ta hiên ngang lẫm liệt từ chối : « Chúng ái khanh, tổ tiên răn rằng, Lương quốc chưa diệt, nghĩ gì đến gia sự! Qủa nhân cũng nói như vậy ! »
Phía dưới có một người lạnh giọng đáp trả: « Bệ hạ, nay Lương quốc là nước bạn của chúng ta, lời này tổn hại đến bang giao hai nước ... »
Ta nghẹn ứ, trừng mắt nhìn về phía người đang nói chuyện bên dưới, chúng thần lâm triều đều cúi thấp đầu, chỉ có hắn dám không kiêng nể gì nhướng mày nhếch mi nhìn thẳng ta như vậy.
« Bùi tướng.... »
Ta nghiến răng, hận không thể lấy ngọc tỉ ném vào mặt hắn, chuyện này ta muốn làm lâu rồi, nhưng mà ...
Ta đội nhiên nghĩ đến một chuyện, đuôi lông mày cong lên vui vẻ, đổi sắc mặt mỉm cười nói, “Gián nghị đại phu nói phải, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, Bùi tướng năm nay đã 26, nam tử Đại Trần ta đa phần 18 tuổi đã thành gia, Bùi tướng vì nước vì dân mà hết lòng hết sức, đến nay chưa lập gia đình, là quả nhân thất trách. Không bằng lo hôn sự của Bùi tướng trước đi."
Khi ta nói lời này, ta vẫn nhìn chằm chằm mắt Bùi Tranh, lúc ta mới mở miệng, đôi mày kiếm của hắn khẽ nhếch lên kinh ngạc, đôi mắt phượng sâu không lường được ánh lên sắc lạ, lập tức lại nhuộm ý cười, khi ta nói xong chữ cuối cùng, ý cười kia đã tràn đầy hai mắt -- ta nói lỡ lời rồi sao?
Hắn thậm chí nhìn còn có vẻ vui mừng, khẽ gật đầu, dịu giọng nói: “Bệ hạ quan tâm vi thần, vi thần khắc sâu trong dạ, chỉ là vi thần sớm đã có hôn ước, không dám bội ước.”
Ớ.... Ta ngây người.
Bùi Tranh từng có hôn ước? Ta sao lại chưa từng nghe thấy ?
Ta nghi hoặc nhìn về phía cao thủ buôn chuyện – Tiểu Lộ Tử, hắn nhìn ta có vẻ bối rối.
« Nếu đã có hôn ước, vì sao vẫn chưa thành hôn ? » Ta hỏi.
Bùi Tranh mỉm cười nói : "Nội tình chuyện này, không thể nói cho người ngoài biết. Xin bệ hạ thứ tội."
Người ngoài....
Nghe được hai chữ này, lòng ta rất không thoải mái. Quan hệ của ta với Bùi Tranh, xét ở tầng bệ hạ - mẫu thân ta thì là quân thần, xét ở tầng Thừa tướng - phụ quân của ta thì là sư huynh muội, còn ở tầng phụ thân thân sinh của ta cũng là nghĩa huynh muội, thế mà ngay cả chuyện hắn có hôn ước ta cũng chưa từng được qua, quả là quá khách sáo.
Ta phủi tay áo, hừ nhạt một tiếng, nói : « Đã vậy, quả nhân cũng không nhiều chuyện nữa. Gián nghị đại phu, khanh nói quy củ việc tuyển chọn xem nào?"
Bàng Trọng nghe vậy, tinh thần phấn chấn, nhếch miệng cười nói : «Chiếu theo lệ cũ, tú nam loại một phải có xuất thân là con cái đàng hoàng nhà quan từ ngũ phẩm trở lên; quan viên ngũ phẩm trở lên, trong nhà có con cháu đến tuổi phải báo cáo triều đình, do ti nữ quan thẩm định. Tú nam loại hai phải là con nhà đoàng hoàng trong sạch, từ các nơi chọn lựa, vào cung xét duyệt."
Đã hiểu tại sao mấy vị đại thần ngoài 40 vì sao mà lại hưởng ứng nhiệt liệt như vậy, làm chức gì cũng không thể so với làm quốc trượng, vừa có mỹ danh, vừa không mang tiếng nịnh thần, lại có thể làm hoàng thân quốc thích, hợp tình hợp lý mà hưởng quyền thế tài phú, đúng là danh lợi cùng thu.
Ta nhìn thấy mấy vị lão thần đã có cháu tỏ vẻ đầy tiếc hận, không sinh con muộn vài năm, mấy vị con chưa đầy 13 tuổi lại hận không sinh sớm vài năm.
Ta tựa khuỷu tay vào long ỷ chống má, trong lòng rất chi là khổ sở, làm hoàng đế thật sự có quá nhiều việc không được tự do, nhất là khi phải làm một vị minh quân, nếu ta có thể không cần thể diện giống mẫu thân, chẳng tội gì mà phải để bản thân uất ức mãi thế này.
Tú nam loại một phải có xuất thân là người đàng hoàng con nhà ngũ phẩm trở lên, quan viên ngũ phẩm trở lên nếu trong nhà có con vừa đến tuổi lập thất phải báo cáo triều đình ....
Đợi 1 chút....
Lòng ta reo lên một tiếng, trước mắt như hiện lên một tia sáng rạng đông.
Quốc sư là nhất phẩm đương triều, phù hợp yêu cầu nhà ngũ phẩm trở lên.
Tô Quân lại là cháu ruột Quốc sư, lại phù hợp yêu cầu thứ hai.
Cái gọi là người đàng hoàng, cũng chính là chưa từng có quan hệ da thịt với nữ tử.
Tô quân chàng nhất định là được.
Quốc sư, trưởng bối của ta, chẳng lẽ ta hiểu lầm người?
Thực ra, người sớm đã phát hiện ra quả nhân yêu Hoán Khánh sâu nặng, sớm muốn đem Hoán Khanh giao cho quả nhân, chỉ là bởi vì quả nhân da mặt mỏng, chậm chạp không dám mở miệng, mắt lại thấy Hoán Khanh tuổi cũng đã lớn, người cũng ngồi không yên, cuối cùng phải ra tay sao?
Nghĩ đến đây, nhiệt huyết sôi trào, thiêu đốt ta đến váng đầu hoa mắt, những chuyện không vui vừa rồi đều quên hết, chỉ ngây ngốc nhìn về nam nhân dưới bậc thềm.
Hoán Khanh của ta .... mày như viễn sơn hàm thúy, sắc như xuân hiểu sinh huy ....
viễn sơn hàm thúy, xuân hiểu sinh huy: núi xa ẩn màu xanh ngọc, bình minh mùa xuân rực rỡ, chắc thế :-ss
Ngay lúc đó, chàng như cảm thấy được, ngước mắt mắt nhìn ta, bốn mắt chạm nhau, tay phải ta run lên, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, nén tiếng cười "khà khà khà" lại trong lồng ngực.
Ta ngượng ngùng quay mặt đi, ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nói : « Đã như vậy, cứ giao cho ti nữ quan phụ trách đi. Chọn nhị đẳng tú nam sẽ hao tài tốn của, nhất đẳng tú nam là được rồi."
Tuy là nói chọn nhất đẳng tú nam, nhưng những kẻ khác chỉ là đến làm nền thôi, đến cửa cung chơi tí là có thể về nhà rồi, đời thứ hai nhà dòng dõi ở đế đô chẳng có mấy nhân tài kiệt xuất có thể so bì với Hoán Khanh, chẳng có gì đáng uy hiếp.
Qủa nhân nhịn nhiều năm như vậy, bứt rứt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể xua mây mù thấy trời xanh rồi!
“Chuẩn bị một chút, quả nhân muốn đi ngủ.”
Ta gấp hồ sơ lại, duỗi thắt lưng, ngày mai còn phải lâm triều, đến lúc đó, chắc chắn là tất cả mọi người đều chú ý đến vấn đề này.
Tiểu Lộ Tử lĩnh ý, nhẹ nhàng đi xuống, đi được một nửa lại dừng chân, quay đầu nói: “Bệ hạ, Liên cô cô tiến cung.”
Ta ngẩn ra, lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Sao không nói sớm, Liên cô ở đâu?”
Tiểu Lộ Tử cuống quýt quỳ xuống: “Liên cô cô vừa mới tiến cung, đã tới nội phủ khố (kho) trước rồi, nói là sẽ tới đây ngay.”
“Đi, đi, đi!” Ta vung tay áo, định chạy ra ngoài, chưa chạy đến cửa đã nhìn thấy Liên cô của ta.
“Liên cô!” Ta nghênh đón, đỡ cánh tay bà, dụi dụi vào người bà vô cùng thân thiết: “Liên cô đã đến rồi, sao lại không sai người thông báo một tiếng.”
Liên cô cười, sờ sờ đầu ta, “Bệ hạ có việc bận, ta không thể để cho người ta quấy rầy người.”
Ta đỡ bà ngồi xuống một bên, hỏi: “Người sao lại có thời gian rảnh mà tiến cung? Mẫu thân ta bên đó không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, chỉ là tham ăn thôi, Nhị cha của người muốn ta vào cung lấy chút trái cây Lương quốc tiến cống, Ngũ cha của người cũng muốn chút linh chi tuyết liên, ta liền đến nội phủ khố một chuyến, cũng là giúp họ đến thăm xem Đậu Đậu nhà bọn họ có khỏe không?"
Đậu Đậu là nhũ danh của ta. Đại danh là Tương Tư, tiểu tự Hồng Đậu, xưng là Đậu Đậu.
Mẫu thân ta chẳng những là quỷ lười, lại còn là quỷ tham ăn. Nữ nhân ấy à, làm tốt không bằng lấy chồng tốt, bà có năm ông chồng tốt, chuyện gì cũng có người khác nghĩ thay cho bà, bà khi làm Minh Đức hoàng đế đã thanh nhàn, lại còn không biết thỏa mãn, không nên đi làm Thái Thượng Hoàng, còn cuỗm năm cha của ta đi, chạy đến Vân Vụ sơn xây biệt viện, một năm cũng khó trở về 1-2 lần.
Liên cô vốn là tướng tài đắc lực bên người Nhị cha ta, sau thiên hạ yên ổn, bà liền bị phái tới chăm sóc ta, bà đối với ta như con đẻ, ta cũng gọi bà một tiếng cô cô.
Vị cô cô này, khéo léo hơn mẫu thân ta nhiều.
« Liên cô, người ở lại cùng ta đi. Một mình ta ở trong cung, rất là cô đơn. » Ta ôm bà làm nũng.
Liên cô mỉm cười nói :”Như vậy, liền nạp vài nam nhân mà sủng ái đi.”
Ta nghẹn họng, không dám tin ngẩng đầu nhìn bà. “Liên cô, người, sao người có thể nói những lời này? Là mẫu thân ta bảo người nói như vậy sao ? »
Liên cô nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt ta, cười nói: “Mấy vị cha của người đều nói như vậy. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, người cũng đã 18 tuổi, đang là lứa tuổi đẹp nhất của nữ tử, lại một mình một người ở Sùng Đức cung, không khỏi rất cô đơn. Mẫu thân của người vì việc chung thân đại sự này mà không ít lần thở dài, nếu người không nhìn trúng ai trong triều, vậy tìm ở dân gian cũng được. Nàng ta đang nhàn chả có việc gì, bèn bắt đầu tuyển tú nam cho người.”
Ta khe khẽ thở dài, quay mặt nhìn ánh nến trên bàn kia, buồn bã nói: “Thực ra mẫu thân lo lắng cho ta chỉ là thứ yếu, nhàn không có việc gì làm mới là thật chứ gì…."
Liên cô ho nhẹ hai tiếng, cười yếu ớt nói, “Mấy vị phụ thân của người cũng nói, nên tìm mấy nam nhân hầu hạ người, sớm khai chi tán diệp.” (sinh con nối dõi)
Thực ra, thời còn lập nam đế, vì sợ phi tần trong hậu cung xuất tường (ngoại tình), thế nên mới đem tất thẩy cung nhân đi thiến. Đến khi lập nữ đế, nam nữ đã không thành vấn đề nữa, chỉ bởi năm vị phụ thân của ta cực kỳ hay ghen, trong hậu cung vẫn không có nam tử bình thường, đến thời của ta cũng vậy, ngoài nữ nhân ra thì không còn nam nhân nào là hoàn chỉnh.
Ta nhếch khóe miệng, vờ cười nói, « Khiến các vị phụ thân lo lắng rồi.... Liên cô, cho nên lần này người đến, là làm thuyết khách ư ? »
« Là tới thăm người. » Liên cô cười cười, « Dù sao, người cũng là một cô con gái ngoan. »
Nghe xong câu này, huyệt thái dương ta nảy lên bình bịch. «A Tự lại gây sự rồi sao ?
Chỉ có thể vì tiểu đệ A Tự của ta kia gây sự, bọn họ mới có thể nhớ tới đứa con gái này là dịu dàng quan tâm, thành thật, đáng yêu đến mức nào.
Liên cô bất đắc dĩ nói, " A Tự mang pháo hoa của Tam cha người đi ra ngoài chơi, làm cháy kho thuốc súng, lại đốt sạch vườn thuốc của Ngũ cha người, Tam cha, Ngũ cha người tức giận muốn giết người, Tứ cha người ngăn lại, đem nhốt, nó lại chuồn êm ra ngoài, cầm ngân phiếu mấy ngàn lượng của Nhị cha người, chạy đến dân gian chơi. Cuối cùng là bị bắt ở Ỷ Hồng lâu."
Ỷ Hồng lâu....
A Tự, đệ đệ bảo bối của ta, năm nay mới có 10 tuổi mà đã có khí thế lớn như vậy, nếu để cho nó làm hoàng đế, vậy Hạ Kiệt Thương Trụ kia làm sao xứng với tiếng hôn quân, bạo quân? So với nó, cái tiếng dâm quân này của ta coi như còn tốt chán --- nhưng lại là bị oan uổng!
"Mẫu thân người nói, Lưu gia đành trông cậy vào người. » Liên cô vỗ bả vai của ta một cách nặng nề, « Người thân là trưởng tỷ, cần rộng lượng một chút. »
« Đó là trách nhiệm của ta. » Ta thở dài, sai người dọn phòng cho Liên cô cẩn thận, bà ở lại hai ngày đã phải quay về rồi.
Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng hả.
Tiễn Liên cô, ta phiền muộn chống má trầm tư, lại vẫy tay gọi Tiểu Lộ Tử lại.
« Tiểu Lộ Tử, quả nhân hỏi ngươi một việc. » Ta đắn đo một chút, mở miệng hỏi, « Ngươi có biết Tô ngự sử để ý cô nương nhà ai không ? »
Tiểu Lộ Tử kinh ngạc nói : « Tô ngự sử có người trong lòng rồi sao ? »
« Không có sao ? » Ta ngẩn ra, « Nhưng quả nhân nghe nói hắn cự tuyệt người khác cầu thân, đấy là vì sao? »
Tiểu Lộ Tử ở trong cung hối hả ngược xuôi, tai mắt có vẻ nhanh nhẹn, tin tức gì cũng có. Hắn trả lời : « Chuyện Tô ngự sử từ chối chuyện cầu thân không phải là giả, ngay cả Cô Tô quận chúa (*) cũng bị ngài ấy cự tuyệt. »
(*) 姑苏翁主: há há, thank nàng Lộng Nguyệt, không thì đứa gà mờ như mình chắc vẫn để là Cô Tô Ông chủ rồi :P
Cô Tô quận chúa, nổi tiếng vừa tài năng, lại vừa xinh đẹp, tuổi vừa 16, là nữ tử trong mộng của bao nhiêu nam nhân, thế mà Tô Quân chàng lại ....
« Ngay cả Cô Tô quận chúa cũng chướng mắt hắn, lẽ nào lại chẳng phải đã có người trong lòng ? » Ta nghi hoặc hỏi.
« Có thể bởi Tô ngự sử chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ tử nào, chuyên tâm vào chuyện triều chính, ngay cả chốn yên hoa(lầu xanh, kỹ viện) cũng chưa từng đặt chân tới, làm sao có người trong lòng được chứ?"
Tiểu Lộ Tử cũng chống má trầm tư. « Chẳng nhẽ người trong lòng ngài ấy ở trong triều sao? »
Tim ta nảy lên một cái, đập thình thịnh. « Vậy ngươi nói xem ... có thể là ai ? »
Trong triều có vài vị nữ quan, nhưng mà phần lớn tuổi đều đã ngoài 30.
« Chuyện này Tiểu Lộ Tử đoán không ra. » Tiểu Lộ Tử lắc đầu, « Có điều một nam nhân tốt, đến tuổi không kết hôn, cũng chưa chắc đã vì một nữ nhân khác ! »
Ta run run nói : « Không thì còn có thể vì cái gì?”
Tiểu Lộ Tử nhe răng cười : « Có thể là vì một nam nhân khác. Đương nhiên, cũng có thể bởi chính hắn không được. »
Ta nghẹn họng, ho khan liên tục.
« Thôi đi, thôi đi, không nói nữa. » Ta xua tay lên giường, lại chột dạ thêm một câu, “Qủa nhân vốn đang nghĩ, nếu hắn thực có ý trung nhân, liền giúp hắn chỉ hôn, nghĩ lại vẫn là thôi đi.”
Tiểu Lộ Tử cười nói : « Bệ hạ, người thật có lòng với thần tử. Có điều, Tô ngự sử chưa thành thân là không sai, nhưng chẳng phải Bùi tướng đến nay vẫn một mình đó sao ? » Nói xong 1 lát lại thì thào lẩm bẩm, "Mà không phải, Bùi tướng còn lớn hơn Tô ngự sử vài tuổi, năm nay đã 26 »
Đúng vậy .....
Bùi Tranh, hắn vì sao mà đến nay vẫn chưa lập gia đình?
Hắn quyền cao chức trọng, khi người đế đô nói « Bùi tướng Tô khanh », còn đặt hắn ở đằng trước. Dựa vào tướng mạo tài năng của hắn, chắc chắn càng có nhiều nữ tử tranh nhau vào phủ, vì cớ gì phủ hắn cũng không thấy có truyền tin tốt ? Hơn nữa, phủ cũng không chứa đầy cơ thiếp giải sầu như kẻ khác, chẳng lẽ....
Hắn là vì một nam nhân khác ?
----------------------------
Ngày thứ hai lên triều, giải quyết xong những việc nhỏ nhặt trước, trên triều im lặng một lát, cũng là thời điểm thích hợp bàn chuyện đại sự ngày hôm qua.
Ta vốn tưởng việc này có lẽ do Bùi Tranh hoặc Tô quân mở đầu, cũng không thèm ngước mắt liếc kẻ vừa bước ra khỏi hàng, chắp tay nói : « Bệ hạ, thần có việc muốn tấu. »
Ta cau mày nhìn hắn, loáng thoáng có dự cảm không lành, ấp a ấp úng nói : « Nói, nói đi. »
Người này.... hình như là tay sai bên cạnh quốc sư, gián nghị đại phu (thần tử chuyên can gián) Bàng Trọng .....
Bàng Trọng ho khan hai tiếng thanh thanh cổ họng, lập tức bắt đầu đọc diễn cảm : « Thánh nhân dạy rằng: tu thân, tề gia, trị quốc rồi mới bình thiên hạ, muốn trị quốc, trước phải tề gia. Thánh nhân lại dạy, âm dương hòa hợp vạn vật sinh sôi, Càn Khôn định mà thiên hạ thái bình. Thánh nhân còn răn, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng... »
Ta thầm nghĩ : Có phải qủa nhân rất không biết cách trọng dụng nhân tài, tên ngốc đến mức độ này mà lại là gián nghị đại phu của quả nhân….
« [chỗ này lược bớt 300 chữ].... Bệ hạ sớm đã trưởng thành, hậu cung lại trống không, không con nối dõi, thiên hạ dù đã thái bình nhưng lại vẫn có điều cần lo.. Thần nghĩ, nên mở rộng cửa hậu cung, nạp tài tuấn trong thiên hạ, sản sinh con cháu nối nghiệp Đại Trần ta. »
Trên triều im lặng một lát, lúc sau một người chầm chậm đi ra, thấp giọng nói « Thần, tán thành. »
Tên này mở đầu, gần như ngay sau đó ba chữ « Thần tán thành » này trong giây lát vang vọng, các đại thần tuổi ngoài 40 hưởng ứng nhiệt liệt.
Mở rộng cửa hậu cung – chuyện này nghe sao lại dâm, tà như vậy?
Sinh sản con cháu kế thừa Đại Trần – sao nghe giống lợn đẻ vậy?
Lũ thần tử này sao đều mong chờ quả nhân làm kẻ dâm, tà … chỉ biết đẻ như lợn nái cơ chứ?
Hôm qua, quốc sư vừa mới nói đến chuyện này, hôm nay gián nghị đại phu đã đề cập đến, rõ ràng là do quốc sư bày đặt, làm sao mà kẻ nào cũng quan tâm đến hôn sự của ta như vậy?
Ta nắm chặt tay như đón đại địch, lặng lẽ liếc phản ứng của Tô Quân, chàng chưa từng nói ba chữ “Thần tán thành”, chỉ lẳng lặng đứng một bên, không có phản ứng, lông mi dài rậm che phủ đôi đồng tử, làm người ta không nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt chàng – ta thật không biết nên vui sướng, hay mất mát.
"Việc này, chúng ái khanh à.... » Ta nhìn trời --- nhìn không tới, nhìn xà nhà là được rồi, « Hôm nay, thời tiết rất tốt ... Việc này ngày khác bàn tiếp đi. »
Không biết vị lão thần nào thán một câu, « Ngày mai lại ngày mai, sao nhiều ngày mai thế. Bệ hạ đã 18 tuổi rồi, thần phụ công Minh Đức bệ hạ nhờ vả, tội thần đáng chết vạn lần ! »
Vì thế, lại một mảnh thanh âm vọng lại : « Tội đáng chết vạn lần ... tội đáng chết vạn lần... »
Lại nữa, lại nữa rồi ! Đều học từ quốc sư ! Mẫu thân nói vô cùng đúng, lũ văn thần này giống y như oán phụ, động tí là một khóc, hai làm ầm ĩ, ba thắt cổ, không giết chết hắn, hắn bèn lải nhải, giết chết hắn, còn khiến hắn được cái danh trung nghĩa, còn quả nhân bị tiếng xấu là hôn quân!
Ta hiên ngang lẫm liệt từ chối : « Chúng ái khanh, tổ tiên răn rằng, Lương quốc chưa diệt, nghĩ gì đến gia sự! Qủa nhân cũng nói như vậy ! »
Phía dưới có một người lạnh giọng đáp trả: « Bệ hạ, nay Lương quốc là nước bạn của chúng ta, lời này tổn hại đến bang giao hai nước ... »
Ta nghẹn ứ, trừng mắt nhìn về phía người đang nói chuyện bên dưới, chúng thần lâm triều đều cúi thấp đầu, chỉ có hắn dám không kiêng nể gì nhướng mày nhếch mi nhìn thẳng ta như vậy.
« Bùi tướng.... »
Ta nghiến răng, hận không thể lấy ngọc tỉ ném vào mặt hắn, chuyện này ta muốn làm lâu rồi, nhưng mà ...
Ta đội nhiên nghĩ đến một chuyện, đuôi lông mày cong lên vui vẻ, đổi sắc mặt mỉm cười nói, “Gián nghị đại phu nói phải, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, Bùi tướng năm nay đã 26, nam tử Đại Trần ta đa phần 18 tuổi đã thành gia, Bùi tướng vì nước vì dân mà hết lòng hết sức, đến nay chưa lập gia đình, là quả nhân thất trách. Không bằng lo hôn sự của Bùi tướng trước đi."
Khi ta nói lời này, ta vẫn nhìn chằm chằm mắt Bùi Tranh, lúc ta mới mở miệng, đôi mày kiếm của hắn khẽ nhếch lên kinh ngạc, đôi mắt phượng sâu không lường được ánh lên sắc lạ, lập tức lại nhuộm ý cười, khi ta nói xong chữ cuối cùng, ý cười kia đã tràn đầy hai mắt -- ta nói lỡ lời rồi sao?
Hắn thậm chí nhìn còn có vẻ vui mừng, khẽ gật đầu, dịu giọng nói: “Bệ hạ quan tâm vi thần, vi thần khắc sâu trong dạ, chỉ là vi thần sớm đã có hôn ước, không dám bội ước.”
Ớ.... Ta ngây người.
Bùi Tranh từng có hôn ước? Ta sao lại chưa từng nghe thấy ?
Ta nghi hoặc nhìn về phía cao thủ buôn chuyện – Tiểu Lộ Tử, hắn nhìn ta có vẻ bối rối.
« Nếu đã có hôn ước, vì sao vẫn chưa thành hôn ? » Ta hỏi.
Bùi Tranh mỉm cười nói : "Nội tình chuyện này, không thể nói cho người ngoài biết. Xin bệ hạ thứ tội."
Người ngoài....
Nghe được hai chữ này, lòng ta rất không thoải mái. Quan hệ của ta với Bùi Tranh, xét ở tầng bệ hạ - mẫu thân ta thì là quân thần, xét ở tầng Thừa tướng - phụ quân của ta thì là sư huynh muội, còn ở tầng phụ thân thân sinh của ta cũng là nghĩa huynh muội, thế mà ngay cả chuyện hắn có hôn ước ta cũng chưa từng được qua, quả là quá khách sáo.
Ta phủi tay áo, hừ nhạt một tiếng, nói : « Đã vậy, quả nhân cũng không nhiều chuyện nữa. Gián nghị đại phu, khanh nói quy củ việc tuyển chọn xem nào?"
Bàng Trọng nghe vậy, tinh thần phấn chấn, nhếch miệng cười nói : «Chiếu theo lệ cũ, tú nam loại một phải có xuất thân là con cái đàng hoàng nhà quan từ ngũ phẩm trở lên; quan viên ngũ phẩm trở lên, trong nhà có con cháu đến tuổi phải báo cáo triều đình, do ti nữ quan thẩm định. Tú nam loại hai phải là con nhà đoàng hoàng trong sạch, từ các nơi chọn lựa, vào cung xét duyệt."
Đã hiểu tại sao mấy vị đại thần ngoài 40 vì sao mà lại hưởng ứng nhiệt liệt như vậy, làm chức gì cũng không thể so với làm quốc trượng, vừa có mỹ danh, vừa không mang tiếng nịnh thần, lại có thể làm hoàng thân quốc thích, hợp tình hợp lý mà hưởng quyền thế tài phú, đúng là danh lợi cùng thu.
Ta nhìn thấy mấy vị lão thần đã có cháu tỏ vẻ đầy tiếc hận, không sinh con muộn vài năm, mấy vị con chưa đầy 13 tuổi lại hận không sinh sớm vài năm.
Ta tựa khuỷu tay vào long ỷ chống má, trong lòng rất chi là khổ sở, làm hoàng đế thật sự có quá nhiều việc không được tự do, nhất là khi phải làm một vị minh quân, nếu ta có thể không cần thể diện giống mẫu thân, chẳng tội gì mà phải để bản thân uất ức mãi thế này.
Tú nam loại một phải có xuất thân là người đàng hoàng con nhà ngũ phẩm trở lên, quan viên ngũ phẩm trở lên nếu trong nhà có con vừa đến tuổi lập thất phải báo cáo triều đình ....
Đợi 1 chút....
Lòng ta reo lên một tiếng, trước mắt như hiện lên một tia sáng rạng đông.
Quốc sư là nhất phẩm đương triều, phù hợp yêu cầu nhà ngũ phẩm trở lên.
Tô Quân lại là cháu ruột Quốc sư, lại phù hợp yêu cầu thứ hai.
Cái gọi là người đàng hoàng, cũng chính là chưa từng có quan hệ da thịt với nữ tử.
Tô quân chàng nhất định là được.
Quốc sư, trưởng bối của ta, chẳng lẽ ta hiểu lầm người?
Thực ra, người sớm đã phát hiện ra quả nhân yêu Hoán Khánh sâu nặng, sớm muốn đem Hoán Khanh giao cho quả nhân, chỉ là bởi vì quả nhân da mặt mỏng, chậm chạp không dám mở miệng, mắt lại thấy Hoán Khanh tuổi cũng đã lớn, người cũng ngồi không yên, cuối cùng phải ra tay sao?
Nghĩ đến đây, nhiệt huyết sôi trào, thiêu đốt ta đến váng đầu hoa mắt, những chuyện không vui vừa rồi đều quên hết, chỉ ngây ngốc nhìn về nam nhân dưới bậc thềm.
Hoán Khanh của ta .... mày như viễn sơn hàm thúy, sắc như xuân hiểu sinh huy ....
viễn sơn hàm thúy, xuân hiểu sinh huy: núi xa ẩn màu xanh ngọc, bình minh mùa xuân rực rỡ, chắc thế :-ss
Ngay lúc đó, chàng như cảm thấy được, ngước mắt mắt nhìn ta, bốn mắt chạm nhau, tay phải ta run lên, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, nén tiếng cười "khà khà khà" lại trong lồng ngực.
Ta ngượng ngùng quay mặt đi, ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nói : « Đã như vậy, cứ giao cho ti nữ quan phụ trách đi. Chọn nhị đẳng tú nam sẽ hao tài tốn của, nhất đẳng tú nam là được rồi."
Tuy là nói chọn nhất đẳng tú nam, nhưng những kẻ khác chỉ là đến làm nền thôi, đến cửa cung chơi tí là có thể về nhà rồi, đời thứ hai nhà dòng dõi ở đế đô chẳng có mấy nhân tài kiệt xuất có thể so bì với Hoán Khanh, chẳng có gì đáng uy hiếp.
Qủa nhân nhịn nhiều năm như vậy, bứt rứt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể xua mây mù thấy trời xanh rồi!
Bình luận truyện