Quả Nhân Có Bệnh

Chương 4: Tú nam



Đuôi lông mày nhếch lên vui vẻ, ta đã định phất tay áo bãi triều, chợt thấy Tô Quân tiến lên từng bước bước ra khỏi hàng, từng bước từng bước kia như đang đạp lên tim ta, khiến ta bỗng rùng mình.

"Bệ hạ, vụ án thiếu hụt tiền sửa chữa đường thủy đã có nhân chứng mới, mời bệ hạ thẩm vấn nhân chứng.”

Nén lại tâm tình, ta ho nhẹ một tiếng nói: “Phải phải, hôm qua con trai Hạ Kính là Hạ Lan đã đầu thú, người này vừa là nhân chứng vừa là phạm nhân, quả nhân đã đưa hắn vào đại lao trong cung để trông coi, việc thẩm vấn phạm nhân vẫn giao cho Tô ngự sử cùng quan viên trong Đại Lý Tự phụ trách, quả nhân dự thính là được.”

Bên dưới mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mọi ánh mắt đổ dồn về phía Bùi Tranh.

Bùi Tranh đứng đầu quần thần, tuy rằng cách ta một khoảng, nhưng trong nháy mắt hắn tùy ý cúi đầu vỗ tay áo kia, ta rõ ràng cảm giác được chút chèn ép.

“Có điều việc này …. việc này nghiêm trọng, vẫn là mời …. Thừa tướng …. cũng cùng dự thính…” Trong lòng tội lỗi mà chêm một câu.

Bùi Tranh cười nhạt, nói : “Thần, tuân chỉ.”

Tô Quân liếc hắn, bước ra khỏi hàng, nói: “Thần cho rằng, không thể.”

Ta ngẩn người. “Vì sao?”

Tô Quân cúi đầu nói: “Thủ phạm chính Hạ Kính khi còn làm Đại Tư Nông có 'qua lại thân mật' với Bùi tướng, sau được điều làm thứ sử hai châu, tất cả văn kiện đều qua tay Thừa tướng. Bùi tướng thân có quan hệ với người trong vụ án, theo lý để tránh ngờ vực, không nên tham dự thẩm vấn.”

Ta nhìn sang phía Bùi Tranh.

« Tô ngự sử nói sai rồi. »

Bùi Tranh thong dong nói, « Bản quan xưa nay lấy việc giúp người làm chuyện tốt, lại thêm thân là Thừa tướng, phải để ý mọi chuyện trong ngoài chính sự, có việc tất phải giải quyết, khi Hạ Kính còn là Đại Tư Nông, làm việc hết lòng hết sức, phàm là quyết sách mỗi ngày đều báo cáo, bởi vậy tự nhiên được lòng bản quan. Không kể Hạ Kính, bá quan văn võ trong triều, phạm là người tận tâm làm việc, có người nào không kết giao với bản quan ? »

Nói xong, liếc xéo Tô Quân, khẽ cười nói, “Kể cả Tô ngự sử ngài cũng không tránh khỏi việc phải 'qua lại thân mật' với bản quan.”

"Qua lại thân mật" bốn chữ kia đầy nhịp điệu, ý tứ sâu xa, ta nghe mà nheo mắt, tim nảy lên, ngơ ngác nhìn về phía hai người kia….

Ánh mắt Tô Quân lạnh lùng, nhưng lập tức đã bình thường trở lại, lại phản công: “Thừa tướng đại nhân nắm toàn bộ triều chính, quyền lực khuynh đảo, chỉ sợ uy thế quá lớn, lúc thẩm vấn khiến tội phạm chịu áp lực, không thể cho lời khai chính xác, tỉ mỉ.”

Bùi Tranh nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi : “Tô ngự sử đang nói bản quan có thể ép tội phạm làm giả lời khai?”

Tô Quan thản nhiên nói : « Hạ quan không dám, cũng không nói như vậy.”

Bùi Tranh gật đầu mỉm cười nói : « Như thế thì tốt. Có bệ hạ ở đây, ta nghĩ tội phạm kia cũng có thể yên tâm nói thật, cũng không cần lo lắng người của Đại Lý Tự bức cung.”

Người của Đại Lý tự vừa bị nhắc tên, nháy mắt mặt đã đỏ lên.

Ta không đành lòng liếc nhìn Đại Lý Tự khanh – người này làm vật hy sinh cho Bùi Tranh cùng Tô quân đã lâu, lại nhìn hai người đang lạnh lùng đứng đối diện nhau, chầm chậm lên tiếng ngắt lời: “Đã vậy, thì cùng đi đi…”

Bùi Tranh nhếch khóe môi, ngước mắt nhìn ta, đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nhướng lên, tâm tư cùng cảm xúc trong đáy mắt kia sợ rằng đời này ta không thể hiểu hết.

Thực ra, vừa rồi thấy hắn và Tô quân đối chọi gay gắt chuyện “qua lại thân mật” là lúc ta hoài nghi cái hắn gọi là hôn ước kia, có phải là để hắn che dấu sự thật của chính hắn hay không, sự thật là hắn sớm đã vì Hoán Khanh mà đoạn tay áo.

----------------

Việc thẩm vấn tiến hành ở nhà lao dưới lòng đất trong Sùng Đức cung. Sùng đức cung chính là quà tặng của mấy vị phụ thân nhân dịp ta trưởng thành, sau khi ta đăng cơ liền dời đến ở trong Sùng Đức cung. Tam cha của ta xuất thân Đường môn, về thuật bố trí cơ quan ít người có thể bì kịp ông, Tứ cha xuất thân từ ám môn trong hoàng thất, chuyên huấn luyện ám vệ ẩn núp khắp nơi, hai người biến Sùng Đức cung thành tường đồng vách sắt, chẳng những đề phòng kẻ khác lẩn vào, còn đề phòng việc ta lẻn trốn ra ngoài...

Thẩm vấn Hạ Lan là việc do Tô Quân và Đại Lý Tự khanh phụ trách, ta và Bùi Tranh chỉ là dự thính mà thôi. Bùi Tranh từ đầu tới cuối không nói lời nào, cũng không biết hắn theo tới làm cái gì, xem Tô Quân hay là xem Hạ Lan ?

Trước câu hỏi của Tô Quân, Hạ Lan có vẻ là hỏi gì đáp nấy, nhưng ra khỏi nhà lao, Tô Quân lại nói với ta : « Lời khai của Hạ Lan chưa hoàn chỉnh cũng chưa chính xác, rõ ràng vẫn có việc giấu diếm. »

Bùi Tranh đã bị ta đuổi đi, trong phòng chỉ còn ta với Tô Quân, sau khi nhận ra y của lão Quốc sư, ta đã thực sự coi Tô Quân là người một nhà, trong lòng càng cảm thấy ngọt ngào, bước hai bước đến gần chàng nói : « Nếu hắn đã đến đây, vì sao còn phải giấu diếm ? »

Hạ Kính là chủ mưu vụ án đã mất tích vài tháng, nay sự xuất hiện của Hạ Lan chứng thực rằng Hạ Kính đã chết, bị đồng mưu hại chết, nhưng đồng mưu là ai, Hạ Lan lại nói hắn cũng không biết. Chỉ là hy vọng triều đình đòi lại công bằng cho phụ thân, cho dù chết cũng không thể uổng mạng.

« Chỉ sợ hắn vẫn còn lo ngại .... »

Mi tâm Tô Quân nhíu lại, dường như không chú ý là ta đang tới gần, « Bởi vì hắn biết một ít bí mật đủ để lấy mạng.... Bệ hạ »

Tô Quân đột nhiên ngẩng đầu, khiến kẻ đang có ý đồ gây rối ta đây sợ tới mức thụt lùi về sau vài bước, tim đập thình thịch.

"Chuyện gì, chuyện gì ? » Ta vẫn còn đang hoảng, trừng mắt nhìn chàng.

Tô Quân liếc nhìn ta với vẻ kỳ quái, « Bệ hạ giật mình rồi ư ? »

"Không, không, không có! » Ta không nên vì mê mẩn sắc đẹp mà suýt chút làm ra chuyện cầm thú, Hoán Khanh tất nhiên không thích nữ tử quá mức phóng đãng, ta vẫn nên rụt rè một chút mới tốt.

« Khanh vừa mới nói cái gì ? » Ta chỉnh lại biểu cảm trên mặt, dịu giọng hỏi.

"Bệ hạ, tính mệnh Hạ Lan đang ngàn cân treo sợi tóc, nhìn khắp đế đô, cũng chỉ có Sùng đức cung là an toàn nhất. Xin bệ hạ hãy phái người bảo vệ Hạ Lan. » Tô Quân nghiêm nghị nói.

Ta nghiêm túc gật đầu : « Đây là việc đương nhiên, Sùng Đức cung canh phòng cẩn mật, không ai có thể động đến hắn, khanh yên tâm đi. »

Tô Quân lúc này mới khẽ thở phào, nhợt nhạt cười, lập tức cảnh xuân phơi phới đầy phòng.

Cảnh xuân này mãi không tan biến, cho đến khi Liên cô ôm một đống tranh cuộn tròn bước vào, ta vẫn đang chống má cười ngớ ngẩn, bị bà nhéo mặt một cái, mới lấy lại tinh thần

« Đậu Đậu, sao lại cười đầy mặt xuân tình thế? » Liên cô ngồi xuống ở phía đối diện, mắt khẽ chớp, « Chẳng lẽ động lòng với trai trẻ nhà nào rồi? »

« Cô cô... Đừng có trêu chọc người ta.... » Ta ngượng nghịu cúi đầu, tiện tay nghịch nghịch mấy cuộn tranh.

Thứ phụ quân ta yêu nhất là tranh chữ, ta vốn là nhờ Liên cô giúp ta mang về cho phụ quân ta mấy bức tranh chữ nổi tiếng, kết quả một bức vừa mở ra, ta ngây người.

Một bức, một bức, lại một bức....

Ta day mi tâm, cười khổ nói : « Liên cô, đây là cái gì ? »

Liên cô cười với ta : « Là bức họa tú nam mà mẫu thân người chọn cho người. »

Ta lập tức như bị sét đánh.

« Mẫu thân người nói, trước sinh nhật 18 tuổi phải định liệu xong hôn sự cho người. Trong triều nếu không có ai vừa mắt, thì lựa chọn trong dân gian. Đây là mẫu thân người thay người tuyển nhị đẳng tú nam. »

Liên cô mở cả bảy bức tranh, trải hết lên bàn.

« Tuy nói là nhị đẳng, cũng chẳng kém gì mấy vị công tử đời thứ hai ở đế đô. Đây, là huynh đệ kết nghĩa của cháu ngoại em họ Tam cha người, là kiếm khách nổi danh cả vùng đất Thục, mày kiếm mắt sáng, tuổi trẻ anh tuấn. Đây, là đệ tử trong học viện của phụ quân người, tao nhã lịch sự, phẩm hạnh đoan chính. Đây, là do Tứ cha người giới thiệu, nghe nói thông minh lanh lợi, nói chút là hiểu. »

“Liên cô!”

Khóe miệng ta giật giật. « Người này nhìn có vẻ còn chưa đến 10 tuổi. »

Liên cô cười không để tâm. « Tứ cha của người nói, chồng cũng có thể nuôi từ bé, như vậy mới có thể chung thủy, không một dạ hai lòng. Bây giờ nhìn thì độ chênh lệch tuổi tác có vẻ lớn, nhưng qua 10 năm nữa, hắn 18, người 26, chênh lệch này lại thấy nhỏ. »

Thật là... cầm thú ....

Ta đặt tay phải lên trên bức hóa, thở dài nói : « Liên cô, hôm nay lâm triều, ta đã phái ti nữ quan đi chọn nhất đẳng tú nam rồi. »

Liên cô nhíu mày, kéo dài âm cuối. « Hả? Người đổi ý lúc nào vậy ? Chẳng lẽ nhà nào có con trai vừa mới lớn sao? »

Mặt ta nóng lên, "Thật ra .... Liên cô, ta nói cho người, người đừng nói cho mẫu thân nhá, người này không đáng tin cậy.... »

Liên cô cười gật đầu, « Đương nhiên, ta đã bao giờ nói bí mật của người cho nàng đâu? »

Thành thật mà nói, Liên cô quả thật chưa từng bán bí mật của ta cho mẫu thân, có điều bà đều nói cho Nhị cha ta, sau đó mẫu thân quấn quýt lấy Nhị cha, Nhị cha lại nói lại cho bà biết....

Nhưng mà ta đang vui, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, kéo tay áo Liên cô, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bà, tên người ấy lăn lộn trên đầu lưỡi ta mấy lần, vẫn – không nói ra được.

Liên cô thấy ta khó mở miệng, cũng không bức cung, chớp mắt, lập tức cười nói : « Không thì để ta đoán, người đáp ? »

Ta đỏ mặt gật gật đầu. « Cũng được. »

"Người ấy hơn người vài tuổi? »

Ta gật, Hoán Khanh hơn ta 5 tuổi, ta 18, chàng 23.

« Người này ở trong triều giữ chức vị quan trọng ? »

Ta tiếp tục gật đầu. Thế hệ thứ hai nhà dòng dõi có ít kẻ xuất sắc, Hoán Khanh tuổi trẻ như vậy đã giữ chức ngự sử lại càng hiếm.

« Người này với người, là sư xuất đồng môn, quen biết từ nhỏ ? »

Ta thấy nụ cười mỉm nơi khóe miệng Liên cô, liền đỏ mặt nói, « Liên cô, sợ là người đều đã biết rồi... »

Liên cô cười nói : « Trước chỉ là đoán, đến nay coi như được chứng thực. Đậu Đậu, người thích hắn từ khi nào, vì cớ gì lại kéo dài tới giờ ? »

Ta nắm góc áo, rũ mi mắt nói : « Nhiều năm như vậy, chàng ở bên cạnh ta, lòng ta vẫn có chàng, chỉ là thái độ chàng không rõ ràng, khiến ta không đoán ra suy nghĩ trong lòng chàng, không biết chàng có nửa phần tình ý với ta không. »

« Bây giờ sao lại quyết định rồi, có chuyện gì khiến người xác định được tâm ý của hắn sao ? »

« Hôm nay, gián nghị đại phu đề cập đến việc chọn tú nam, chàng cũng trong hàng ngũ tú nam nhưng không phản đối, nghĩ lại tất thảy những việc chàng làm mấy năm gần đây, có lẽ chàng đối với ta không phải vô tình. »

Tuy là nói như vậy, ta vẫn có chút thấp thỏm. Ngẩn ngơ nhớ lại thuở nhỏ cùng chàng làm bạn đọc sách. Ngày xuân, sau giờ ngọ, dưới tán hoa hạnh, gió mát hiu hiu, ta đang cầm sách nằm ngủ dưới tán cây, một đóa hoa hạnh thổi xuống đậu trên mí mắt khiến ta giật mình tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, nhập nhèm mở mắt , cảm thấy chút lành lạnh dịu dàng trên mí mắt, ngón tay thon dài trắng nõn nhặt cánh hoa, người ấy ngồi xuống bên cạnh ta, cười dịu dàng như gió xuân thổi rụng cánh hoa hạnh, làm mỗi lần nhìn ta đều tê dại, bủn rủn.

Ta vẫn nhớ ánh mắt chàng nhìn ta lúc đó, chàng chưa từng nhìn ai như vậy bao giờ, cũng chưa có ai khác nhìn ta như vậy

Có thể nào không động lòng ...

« Đậu Đậu. » Liên cô nhẹ nhàng xoa đầu ta, kéo suy nghĩ của ta trở về. « Sự thay đổi của người mấy năm gần đây là vì hắn sao ? »

Bị Liên cô nhìn thấu mất rồi...

Ta gật đầu.

Liên cô bật cười nói : « Người hồi nhỏ rất hoạt bát đáng yêu, so với mẫu thân người bớt đi vài phần thô lỗ, lại thanh tú hơn ba phần, lanh lợi tinh quái, làm người ta yêu. Những năm gần đây lại dần vào khuôn phép, tựa như đang kìm nén chính mình. Người muốn làm một vị minh quân, phải không ?"

Chàng là hiền thần, ta đương nhiên phải làm minh quân mới xứng với chàng. Chàng quân tử đứng đắn, ta đương nhiên cũng phải hiền lương thục đức.

Liên cô lại nói : « Đậu đậu, có lẽ người nghĩ sai rồi. Hắn vốn là thích bản tính hoạt bát của người, hắn muốn làm một vị năng thần, đơn giản là muốn giữ vững thiên hạ này cho người, yêu chiều người, để người có thể làm một vị vua nhàn nhã như mẫu thân người vậy, làm chuyện mình muốn làm, làm người như mình muốn. Đậu Đậu, người không cần phải để bản thân thiệt thòi như vậy. »

Liên cô vì lẽ gì lại hiểu Hoán Khanh như vậy ?

Ta ngạc nhiên nhìn bà, nghĩ lại những năm gần đây, ta càng theo khuôn phép, Hoán Khanh lại càng như xa cách, không giống lúc 12, 13 tuổi, ta cũng có chút hành vi vô lễ với chàng, nhưng chàng vẫn cười ấm áp. Bây giờ, dù là đang mỉm cười với ta, nhưng lại không có bao nhiêu ấm áp, chân thành.

Những năm ấy, ta theo Tam cha du ngoạn giang hồ, tình tính không dịu dàng như nữ tử đế đô, cũng không để ý chuyện nam nữ phân biệt, thường xuyên có chút đụng chạm chân tay với chàng, chàng chưa từng bài xích, chỉ là trên khuôn mặt trắng nõn phủ một lớp hồng nhạt mỏng manh, ta nhìn mà ngẩn ngơ.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, những lời này thật chẳng sai ....

Ta hồi mới bốn tuổi đã « không cẩn thận » xem phải xuân cung đồ do mẫu thân ta « không cẩn thận » bỏ quên, chữ còn chưa biết hết mà đã xem hết « Kim Bình Mai », « Nhục Bồ Đoàn » (*), lúc nhỏ xem còn lơ mơ, lớn lên tự nhiên là hiểu, làm sao còn có thể giả bộ trong sáng ngây thơ ? Khi nãy, ở gần Hoán Khanh, loáng thoáng ngửi được mùi hương thơm mát thoang thoảng trên người chàng, nhìn cạnh mặt tuấn tú của chàng, ta suýt nữa không kìm được muốn hôn lên khóe môi chàng.

(*) Há há, lúc đầu xem bản cv lẫn online đều để là X, may quá có cao thủ Lộng Nguyệt giúp đỡ, đã ra tên các cuốn sách, thanks a lot! :x

Aizz ... thực ra, bản tính ta không phải lương thiện, thuần khiết gì, lại cố gắng giả bộ thánh nữ cao ngạo, tôn quý, không thể xâm phạm trước mặt chàng ...

Có lẽ là ta sai lầm rồi chăng? Chàng không phải không thích ta phóng đãng, thậm chí có lẽ chỉ thích ta tỏ vẻ phóng đãng ở trước mặt chàng, tựa như phụ thân đối với mẫu thân vậy, mấy năm nay là chính ta đã chọn giữ khoảng cách với chàng, bây giờ muốn thân thiết với chàng, còn có thể sao ?

« Liên cô, ta đã sai nhiều năm như thế, đã bỏ lỡ nhiều năm như thế .... ». Ta buồn bã nói, trong lòng chua xót, khổ sở.

« Còn chưa muộn. » Liên cô cười vô cùng ấm áp, vỗ về tóc ta, nói « Thực ra, mẫu thân và vài vị phụ thân của người đều lo cho người, không nỡ nhìn người phải để bản thân chịu uất ức vì người ngoài. Con rể dù tốt, vẫn là người ngoài, làm sao so được với con ruột? Chỉ là phụ quân cùng Nhị cha người chỉ biết thương con gái, không nỡ dạy dỗ, đánh mắng con gái bảo bối của mình, đành phải dạy dỗ, đánh mắng người ngoài, để cho bọn họ phò tá người, bảo vệ người, đỡ để người một thân một mình ở đây bị lũ thần tử trong triều ức hiếp. »

Nhớ tới phụ quân dịu dàng, Nhị cha yêu chiều, ta nhịn không nổi khóe mắt nóng lên, có lúc ta từng oán trách mẫu thân cuỗm năm phụ thân của ta đi mất, ngay cả A Tự cũng không để lại cho ta, khiến ta chỉ có một mình đơn độc ở lại đế đô, bên cạnh ta, chỉ có Hoán Khanh.

Liên cô nhéo nhéo má của ta, thở dài nói : « Làm một vị vua, người còn nhỏ tuổi, không hiểu có thể từ từ học, nhưng làm một cô gái, người nên sớm gả đi thôi. May mắn là người tỉnh ngộ sớm, nếu không chờ thêm 2 năm, chỉ sợ người quay đầu lại, người ấy cũng chờ không nổi nữa. »

Chàng 23 tuổi, thân là cháu ruột Tô gia, thân mang trọng trách khai chi tán diệp, quả thực là không thể chờ, ta cũng thế ....

« Cha mẹ người vẫn quan tâm đến hôn sự của người, thực ra bọn họ cũng rất vừa ý đứa bé Bùi Tranh kia, dù sao cũng là nhìn hắn trưởng thành, tướng mạo, tài năng đều xứng với người, ta cũng nhìn ra, mấy người bọn họ đều coi Bùi Tranh làm con rể nuôi từ bé, chỉ chờ người trưởng thành, chuyện chung thân đại sự liền cứ thế mà làm, chỉ là người vẫn không tỏ vẻ gì, chúng ta đều tưởng người không thích hắn, nếu không thích, cha mẹ người cũng không ép ... »

« Dừng ! »

Ta giơ tay chặn lời Liên cô, trừng mắt nhìn bà, « Nói gì đến Bùi Tranh đâu ! Hắn thì có liên quan gì tới ta ? »

Liên cô ngạc nhiên, « Người không phải nói người thích Bùi Tranh sao ? »

« Người ta nói là Tô Quân, Tô Hoán Khanh ! »

Bùi Tranh, chồng nuôi từ bé....

Ta choáng váng – đây coi là gì ?

Ép duyên ư ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện