Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít
Chương 82: Ngoại truyện 2
"Anh không có sao hết." Chủ Thần giải thích, mà giọng điệu hoang mang vội vàng phản bội hắn, hắn ủ rũ, thậm chí còn nghĩ, nếu như không tiến hóa, hẳn là hắn sẽ không bị lộ những cảm xúc khác thường.
Nhưng không tiến hóa hắn cũng sẽ không biết thế nào là tình yêu, cũng không biết nhìn thấy một người rồi đột nhiên vui vẻ, cùng sẽ không hiểu thế nào là ngập lòng lắng lo.
"Nói tôi biết, rốt cục có chuyện gì xảy ra?" Long Thiên không giục, chỉ bình tĩnh nhìn Chủ Thần, dịu dàng nhưng trong giọng nói biểu thị rằng hắn nhất định phải biết đầu đuôi câu chuyện.
Chủ Thần luôn cảm thấy mình là vị thần vĩ đại toàn năng, nhưng trước mặt Long Thiên hắn như một đứa trẻ mười tuổi vậy, một cái cớ cũng không lấy nổi.
Mải lo lắng, Chủ Thần vẫn chưa trả lời, đến tận khi Long Thiên đặt đũa xuống bàn, tạo ra một tiếng vang nhè nhẹ.
"Em đừng giận." Chủ Thần bật thốt lên, "Chỉ là anh hết sức mạnh thôi, mật mã kho dữ liệu lưu trữ bị anh dùng bạo lực phá vỡ, đồng thời anh cũng tìm đến hacker kia, giết hắn... Anh không sao, thực sự không sao, em đừng giận."
Biểu cảm trên mặt Long Thiên khẽ đổi, đáng ra hắn phải tức giận, mà nhìn Chủ Thần cẩn thận thế này, hắn không tức nổi, không nhịn nổi bật cười: "Tôi nói rồi, chờ tôi, sao anh không nghe."
"Em đợi lâu lắm rồi, anh không muốn để em đợi nữa." Chủ Thần nhìn hắn, rất chăm chú, "Trước đây anh không hiểu, bây giờ anh hiểu rồi, em đã đợi anh lâu như thế, dù là chỉ thêm có một phút thôi, anh cũng thấy... Rất khó chịu, dù sao thì sức mạnh có thể hồi phục lại được mà."
Long Thiên bị câu này đánh cho rung tim, cơn giận vì Chủ Thần không thèm quan tâm đến bản thân cũng biến mất không thấy tăm hơi, hắn cười cười: "Đói không?"
Câu đó có nghĩa là chuyện này coi như xong, Chủ Thần cũng bởi câu này mà nhớ đến mâu thuẫn của họ khi trước, mở miệng giải thích.
"Đói, thế nhưng mà thôi... Không phải anh muốn sức mạnh của em nên mới thể hiện rằng mình thâm tình." Chủ Thần lắp bắp lóng ngóng giải thích, "Anh yêu em thật, thật sự yêu em, yêu em thật lòng."
"Không sao." Long Thiên đưa tay về phía hắn, sức mạnh ngưng tụ trên đầu ngón tay, "Dù anh chỉ vì sức mạnh mới tìm đến tôi, mà tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện cho anh."
+++
Long Thiên dạy một kỳ, cô Dương nghỉ sinh đã quay lại, Long Thiên cũng tròn trách nhiệm, cùng Chủ Thần về không gian Chủ Thần.
Trong học kỳ này, sức mạnh của Chủ Thần dần khôi phục, dù không bằng lúc mạnh nhất, mà sức mạnh của hắn vốn bất ổn, nên giờ cũng được coi là không tệ, dù sao Chủ Thần cảm thấy mình cũng đã tiến hóa hoàn toàn, dù có tiến hóa nữa thì chắc cũng là chuyện trăm nghìn năm sau.
Long Thiên chia đôi sức mạnh của mình cho Chủ Thần, lúc đầu định cho hết, sau đó hắn sẽ từ từ khôi phục, kết quả dù chết Chủ Thần cũng không muốn, khuyên can đủ đường mới để hắn chấp nhận chia đôi.
Vừa với quay lại không gian Chủ Thần, hai người dính lấy nhau một trận, sau đó Chủ Thần nắm tay Long Thiên giải thích cho hắn nghe quy tắc của thế giới này, xong xuôi mới thả Long Thiên ra ngoài.
Trong không gian Chủ Thần vẫn là một màu trắng không đổi, một chiếc ghế sopha màu trắng, mấy người luân hồi hoặc đứng hoặc ngồi, bắt đầu bàn bạc với nhau ngay trong không gian này.
"Bao lâu rồi?" Người lên tiếng chính là em gái tóc ngắn, trong không gian Chủ Thần không có đêm cũng chẳng có ngày, thời gian như bất động.
Gã đeo kính nhìn đồng hồ, trả lời: "Ba tháng ba ngày một giờ."
Tuy không thể dùng ngày đêm để tính, mà đồng hồ vẫn tồn tại ở thế giới này, hai vòng là một ngày, bọn họ dùng phương pháp như vậy để ghi lại thời gian.
"Chủ Thần nói là ba tháng..."
Một chị gái nóng bỏng đánh gãy lời em gái tóc ngắn, mở miệng: "Các người cho rằng tên kia lợi hại vậy sao? Bây giờ như thế này đều là do hắn?"
Cô gái này là người gia nhập người luân hồi sau em gái tóc ngắn, cũng không biết chuyện trong thế giới bút tiên.
Gã đeo kính lắc đầu: "Không biết, tôi còn không biết hắn là thứ gì, có quan hệ gì với nơi đây, nhưng lần trước khi Chủ Thần trả chúng ta về, nơi đây vẫn vậy không hề thay đổi gì cả."
"Thầy cũng là người luân hồi." Em gái tóc ngắn ngồi giữa ghế sopha, ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Mọi người còn nhớ chứ? Hắn hỏi chúng ta có còn muốn gặp thầy không?"
Bọn họ không hé nửa lời về tên người nhỏ gầy, cũng không muốn nhớ lại, trong thế giới luân hồi hắn như thực thể bóng tối, chỉ vì bản thân mà hắn không từ một thủ đoạn nào, chưa bao giờ để ý đến sự sống còn của người khác, hoặc là nói, ngay cả sự sống chết của bản thân hắn cũng không để ý.
"Sau đó?" Chị gái nóng bỏng vuốt mái tóc dài nhìn em gái tóc ngắn hỏi.
"Sau đó Chủ Thần gặp chuyện." Em gái tóc ngắn nhìn không gian Chủ Thần trống rỗng, trước đây, đối diện ghế sô pha sẽ có một quả cầu màu trắng.
"Đầu tiên là không thể nói chuyện." Gã đeo kính bổ sung, "Đợi đến lần hai thì chỉ có một tiếng để đổi điểm, sau đó lại bắt đầu một vòng luân hồi mới, quá nhanh, đã lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Chủ Thần xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không biết nên làm gì."
"Tiếp sau... Hắn chết." Chị gái tóc dài nói, "Mọi người dùng cái này để đoán, người xuất hiện lúc trước là Chủ Thần?"
"Không, hắn chỉ không trở về, chết hay chưa, chúng tôi cũng không biết." Em gái tóc ngắn nói, "Dù cô có tin hay không, tất cả những chuyện này là toàn bộ sự thật."
"Ha?" Chị gái nóng bỏng chỉ cảm thấy như đang bị đùa giỡn, "Toàn bộ sự thật? Cô đùa tôi à?"
Cô ta vừa dứt lời, một cánh cửa trong không gian trắng như tuyết đột nhiên mở ra, giọng nói từ trong truyền đến: "Học sinh lúc trước của em muốn gặp, giờ ra gặp chút?"
"Học sinh của tôi? Ai cơ?"
Cửa mở rộng, có hai người một trước một sau bước ra, người trước đeo kính nhìn rất nhã nhặn, còn người phía sau đẹp trai vô cùng, liếc mắt một cái như bị dính tầm mắt vào đó.
"Thầy Long." Em gái tóc ngắn đứng lên, nhẹ giọng chào.
"Là các em à?" Long Thiên cười cười cong cong mắt, "Mọi người sống đến bây giờ cũng không tệ lắm."
Gã đeo kính chào hỏi Long Thiên, ánh mắt lại rơi xuống người bên cạnh Long Thiên, hắn do dự đôi chốc, cuối cùng vẫn hỏi: "Hắn... Thật sự là Chủ Thần?"
"Phải." Long Thiên trả lời một chữ, "Bây giờ là người yêu tôi."
Những người luân hồi:???
Hóa ra thầy không chỉ là người luân hồi mạnh nhất, thầy còn cua luôn cả Chủ Thần? Không hổ là thầy giáo trong truyền thuyết.
Ngay cả gã đeo kính cũng tỏ vẻ kinh ngạc, người duy nhất bình tĩnh ở chỗ này là em gái tóc ngắn, cô cười nói: "Chúc mừng thầy, vậy sau này thì thế nào?"
"Hắn sẽ để mọi người quay về." Long Thiên nói, "Hắn không cần trật sự ở nơi đây nữa, mọi người có thể đi."
Nghe vậy những người luân hồi đều tỏ vẻ vui mừng, cơ mà chị gái nóng bỏng đang vui vẻ đột nhiên nghĩ đến thứ gì, mở miệng hỏi: "Thế có đảm bảo rằng sau khi quay về thế giới cũ, các loại bệnh sẽ biến mất chứ?"
Cô bị ung thư thời kỳ cuối, ngay trước lúc chết thì vào thế giới luân hồi, nên vô cùng để ý đến chuyện sau khi quay về.
Lúc này Chủ Thần mới dời tầm mắt về phía Long Thiên qua chỗ khác đôi chốc, nhìn về phía người phụ nữ này: "Thế giới của các người tôi không quản được."
Tay người phụ nữa hơi siết lại: "Vậy thì sau khi rời đi bọn tôi vẫn sẽ chết?"
Chủ Thần bình tĩnh: "Tôi không biết."
"Vậy thì khác gì anh đưa lại chúng tôi vào chỗ chết!" Chị gái tóc dài gào lên, "Tôi không đi, tôi muốn ở lại chỗ này, trừ khi các người đảm bảo rằng chắc chắn tôi sẽ sống, nói là thả đi, nhưng khác gì bảo là đi chết đâu."
"Xin lỗi." Em gái tóc ngắn rút một thanh kiếm từ trong không gian ra, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng chỉ tay, ánh sáng của kiếm phản chiếu lại lóe lên, xẹt qua cổ chị gái, đến khi kiếm thu lại thì máu từ cổ chị gái chảy ra, hai giây sau, máu phun tung tóe.
"Làm phiền rồi ạ, thưa thầy." Em gái tóc ngắn thu kiếm, tạ lỗi với hai người, cô chọn phương thức là tu chân, nên cũng đổi phi kiếm từ kho của Chủ Thần.
Long Thiên cười: "Sau khi ra ngoài thì cố gắng sống tiếp."
Em gái tóc ngắn mỉm cười nhìn hắn: "Em sẽ, cảm ơn thầy... Hẹn gặp lại."
Trong không gian Chủ Thần đột nhiên lóe lên anh sáng cực kỳ chói mắt, khi thế giới biến mất trong ánh sáng, em gái tóc ngắn tập trung tinh thần, bản thân đã đứng ngay trước hiện trường tai nạn xe... Cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô.
Đây là một giây trước khi cô chết, hai chiếc xe đụng vào nhau, thân xe vừa mới biến dạng, thế giới bất động, mà ngay trên đầu cô, có một dãy số đếm ngược: 10, 9, 8...
Cô phát hiện mình không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn chăm chăm vào hàng số, khi đến số không, toàn bộ thế giới chuyển dộng, nhưng dưới cái nhìn của cô gái mang sức mạnh tu chân, tai nạn này đã không thể khiến cô chết được.
Trong lòng suy nghĩ thật nhanh, em gái tóc ngắn điều chỉnh tư thế, không ra khỏi xe, tuy giờ cũng có thể làm được, mà cô chọn vết thương nhẹ, cô cũng không biết được bản thân có sức mạnh tu chân sẽ mang đến hậu quả gì, nên quyết định chọn một phương án khả thi nhất trong tất cả.
Tiếng va chạm vang lên, xe lật bay, xe cứu thương hai mươi phút mới đến, trong tai nạn xe cộ kinh hoàng này họ cứu ra được một cô gái còn sống sót như một phép màu.
Trong không gian Chủ Thần, thấy từng người luân hồi một biến mất trong ánh sáng trắng, Chủ Thần hỏi Long Thiên: "Tiếp sau mình làm gì?"
"Dạy học." Long Thiên quay đầu lại nói, "Dạy anh, học làm sao để có thể sống bình thường trong thế giới bình thường."
Nhưng không tiến hóa hắn cũng sẽ không biết thế nào là tình yêu, cũng không biết nhìn thấy một người rồi đột nhiên vui vẻ, cùng sẽ không hiểu thế nào là ngập lòng lắng lo.
"Nói tôi biết, rốt cục có chuyện gì xảy ra?" Long Thiên không giục, chỉ bình tĩnh nhìn Chủ Thần, dịu dàng nhưng trong giọng nói biểu thị rằng hắn nhất định phải biết đầu đuôi câu chuyện.
Chủ Thần luôn cảm thấy mình là vị thần vĩ đại toàn năng, nhưng trước mặt Long Thiên hắn như một đứa trẻ mười tuổi vậy, một cái cớ cũng không lấy nổi.
Mải lo lắng, Chủ Thần vẫn chưa trả lời, đến tận khi Long Thiên đặt đũa xuống bàn, tạo ra một tiếng vang nhè nhẹ.
"Em đừng giận." Chủ Thần bật thốt lên, "Chỉ là anh hết sức mạnh thôi, mật mã kho dữ liệu lưu trữ bị anh dùng bạo lực phá vỡ, đồng thời anh cũng tìm đến hacker kia, giết hắn... Anh không sao, thực sự không sao, em đừng giận."
Biểu cảm trên mặt Long Thiên khẽ đổi, đáng ra hắn phải tức giận, mà nhìn Chủ Thần cẩn thận thế này, hắn không tức nổi, không nhịn nổi bật cười: "Tôi nói rồi, chờ tôi, sao anh không nghe."
"Em đợi lâu lắm rồi, anh không muốn để em đợi nữa." Chủ Thần nhìn hắn, rất chăm chú, "Trước đây anh không hiểu, bây giờ anh hiểu rồi, em đã đợi anh lâu như thế, dù là chỉ thêm có một phút thôi, anh cũng thấy... Rất khó chịu, dù sao thì sức mạnh có thể hồi phục lại được mà."
Long Thiên bị câu này đánh cho rung tim, cơn giận vì Chủ Thần không thèm quan tâm đến bản thân cũng biến mất không thấy tăm hơi, hắn cười cười: "Đói không?"
Câu đó có nghĩa là chuyện này coi như xong, Chủ Thần cũng bởi câu này mà nhớ đến mâu thuẫn của họ khi trước, mở miệng giải thích.
"Đói, thế nhưng mà thôi... Không phải anh muốn sức mạnh của em nên mới thể hiện rằng mình thâm tình." Chủ Thần lắp bắp lóng ngóng giải thích, "Anh yêu em thật, thật sự yêu em, yêu em thật lòng."
"Không sao." Long Thiên đưa tay về phía hắn, sức mạnh ngưng tụ trên đầu ngón tay, "Dù anh chỉ vì sức mạnh mới tìm đến tôi, mà tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện cho anh."
+++
Long Thiên dạy một kỳ, cô Dương nghỉ sinh đã quay lại, Long Thiên cũng tròn trách nhiệm, cùng Chủ Thần về không gian Chủ Thần.
Trong học kỳ này, sức mạnh của Chủ Thần dần khôi phục, dù không bằng lúc mạnh nhất, mà sức mạnh của hắn vốn bất ổn, nên giờ cũng được coi là không tệ, dù sao Chủ Thần cảm thấy mình cũng đã tiến hóa hoàn toàn, dù có tiến hóa nữa thì chắc cũng là chuyện trăm nghìn năm sau.
Long Thiên chia đôi sức mạnh của mình cho Chủ Thần, lúc đầu định cho hết, sau đó hắn sẽ từ từ khôi phục, kết quả dù chết Chủ Thần cũng không muốn, khuyên can đủ đường mới để hắn chấp nhận chia đôi.
Vừa với quay lại không gian Chủ Thần, hai người dính lấy nhau một trận, sau đó Chủ Thần nắm tay Long Thiên giải thích cho hắn nghe quy tắc của thế giới này, xong xuôi mới thả Long Thiên ra ngoài.
Trong không gian Chủ Thần vẫn là một màu trắng không đổi, một chiếc ghế sopha màu trắng, mấy người luân hồi hoặc đứng hoặc ngồi, bắt đầu bàn bạc với nhau ngay trong không gian này.
"Bao lâu rồi?" Người lên tiếng chính là em gái tóc ngắn, trong không gian Chủ Thần không có đêm cũng chẳng có ngày, thời gian như bất động.
Gã đeo kính nhìn đồng hồ, trả lời: "Ba tháng ba ngày một giờ."
Tuy không thể dùng ngày đêm để tính, mà đồng hồ vẫn tồn tại ở thế giới này, hai vòng là một ngày, bọn họ dùng phương pháp như vậy để ghi lại thời gian.
"Chủ Thần nói là ba tháng..."
Một chị gái nóng bỏng đánh gãy lời em gái tóc ngắn, mở miệng: "Các người cho rằng tên kia lợi hại vậy sao? Bây giờ như thế này đều là do hắn?"
Cô gái này là người gia nhập người luân hồi sau em gái tóc ngắn, cũng không biết chuyện trong thế giới bút tiên.
Gã đeo kính lắc đầu: "Không biết, tôi còn không biết hắn là thứ gì, có quan hệ gì với nơi đây, nhưng lần trước khi Chủ Thần trả chúng ta về, nơi đây vẫn vậy không hề thay đổi gì cả."
"Thầy cũng là người luân hồi." Em gái tóc ngắn ngồi giữa ghế sopha, ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Mọi người còn nhớ chứ? Hắn hỏi chúng ta có còn muốn gặp thầy không?"
Bọn họ không hé nửa lời về tên người nhỏ gầy, cũng không muốn nhớ lại, trong thế giới luân hồi hắn như thực thể bóng tối, chỉ vì bản thân mà hắn không từ một thủ đoạn nào, chưa bao giờ để ý đến sự sống còn của người khác, hoặc là nói, ngay cả sự sống chết của bản thân hắn cũng không để ý.
"Sau đó?" Chị gái nóng bỏng vuốt mái tóc dài nhìn em gái tóc ngắn hỏi.
"Sau đó Chủ Thần gặp chuyện." Em gái tóc ngắn nhìn không gian Chủ Thần trống rỗng, trước đây, đối diện ghế sô pha sẽ có một quả cầu màu trắng.
"Đầu tiên là không thể nói chuyện." Gã đeo kính bổ sung, "Đợi đến lần hai thì chỉ có một tiếng để đổi điểm, sau đó lại bắt đầu một vòng luân hồi mới, quá nhanh, đã lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Chủ Thần xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không biết nên làm gì."
"Tiếp sau... Hắn chết." Chị gái tóc dài nói, "Mọi người dùng cái này để đoán, người xuất hiện lúc trước là Chủ Thần?"
"Không, hắn chỉ không trở về, chết hay chưa, chúng tôi cũng không biết." Em gái tóc ngắn nói, "Dù cô có tin hay không, tất cả những chuyện này là toàn bộ sự thật."
"Ha?" Chị gái nóng bỏng chỉ cảm thấy như đang bị đùa giỡn, "Toàn bộ sự thật? Cô đùa tôi à?"
Cô ta vừa dứt lời, một cánh cửa trong không gian trắng như tuyết đột nhiên mở ra, giọng nói từ trong truyền đến: "Học sinh lúc trước của em muốn gặp, giờ ra gặp chút?"
"Học sinh của tôi? Ai cơ?"
Cửa mở rộng, có hai người một trước một sau bước ra, người trước đeo kính nhìn rất nhã nhặn, còn người phía sau đẹp trai vô cùng, liếc mắt một cái như bị dính tầm mắt vào đó.
"Thầy Long." Em gái tóc ngắn đứng lên, nhẹ giọng chào.
"Là các em à?" Long Thiên cười cười cong cong mắt, "Mọi người sống đến bây giờ cũng không tệ lắm."
Gã đeo kính chào hỏi Long Thiên, ánh mắt lại rơi xuống người bên cạnh Long Thiên, hắn do dự đôi chốc, cuối cùng vẫn hỏi: "Hắn... Thật sự là Chủ Thần?"
"Phải." Long Thiên trả lời một chữ, "Bây giờ là người yêu tôi."
Những người luân hồi:???
Hóa ra thầy không chỉ là người luân hồi mạnh nhất, thầy còn cua luôn cả Chủ Thần? Không hổ là thầy giáo trong truyền thuyết.
Ngay cả gã đeo kính cũng tỏ vẻ kinh ngạc, người duy nhất bình tĩnh ở chỗ này là em gái tóc ngắn, cô cười nói: "Chúc mừng thầy, vậy sau này thì thế nào?"
"Hắn sẽ để mọi người quay về." Long Thiên nói, "Hắn không cần trật sự ở nơi đây nữa, mọi người có thể đi."
Nghe vậy những người luân hồi đều tỏ vẻ vui mừng, cơ mà chị gái nóng bỏng đang vui vẻ đột nhiên nghĩ đến thứ gì, mở miệng hỏi: "Thế có đảm bảo rằng sau khi quay về thế giới cũ, các loại bệnh sẽ biến mất chứ?"
Cô bị ung thư thời kỳ cuối, ngay trước lúc chết thì vào thế giới luân hồi, nên vô cùng để ý đến chuyện sau khi quay về.
Lúc này Chủ Thần mới dời tầm mắt về phía Long Thiên qua chỗ khác đôi chốc, nhìn về phía người phụ nữ này: "Thế giới của các người tôi không quản được."
Tay người phụ nữa hơi siết lại: "Vậy thì sau khi rời đi bọn tôi vẫn sẽ chết?"
Chủ Thần bình tĩnh: "Tôi không biết."
"Vậy thì khác gì anh đưa lại chúng tôi vào chỗ chết!" Chị gái tóc dài gào lên, "Tôi không đi, tôi muốn ở lại chỗ này, trừ khi các người đảm bảo rằng chắc chắn tôi sẽ sống, nói là thả đi, nhưng khác gì bảo là đi chết đâu."
"Xin lỗi." Em gái tóc ngắn rút một thanh kiếm từ trong không gian ra, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng chỉ tay, ánh sáng của kiếm phản chiếu lại lóe lên, xẹt qua cổ chị gái, đến khi kiếm thu lại thì máu từ cổ chị gái chảy ra, hai giây sau, máu phun tung tóe.
"Làm phiền rồi ạ, thưa thầy." Em gái tóc ngắn thu kiếm, tạ lỗi với hai người, cô chọn phương thức là tu chân, nên cũng đổi phi kiếm từ kho của Chủ Thần.
Long Thiên cười: "Sau khi ra ngoài thì cố gắng sống tiếp."
Em gái tóc ngắn mỉm cười nhìn hắn: "Em sẽ, cảm ơn thầy... Hẹn gặp lại."
Trong không gian Chủ Thần đột nhiên lóe lên anh sáng cực kỳ chói mắt, khi thế giới biến mất trong ánh sáng, em gái tóc ngắn tập trung tinh thần, bản thân đã đứng ngay trước hiện trường tai nạn xe... Cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô.
Đây là một giây trước khi cô chết, hai chiếc xe đụng vào nhau, thân xe vừa mới biến dạng, thế giới bất động, mà ngay trên đầu cô, có một dãy số đếm ngược: 10, 9, 8...
Cô phát hiện mình không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn chăm chăm vào hàng số, khi đến số không, toàn bộ thế giới chuyển dộng, nhưng dưới cái nhìn của cô gái mang sức mạnh tu chân, tai nạn này đã không thể khiến cô chết được.
Trong lòng suy nghĩ thật nhanh, em gái tóc ngắn điều chỉnh tư thế, không ra khỏi xe, tuy giờ cũng có thể làm được, mà cô chọn vết thương nhẹ, cô cũng không biết được bản thân có sức mạnh tu chân sẽ mang đến hậu quả gì, nên quyết định chọn một phương án khả thi nhất trong tất cả.
Tiếng va chạm vang lên, xe lật bay, xe cứu thương hai mươi phút mới đến, trong tai nạn xe cộ kinh hoàng này họ cứu ra được một cô gái còn sống sót như một phép màu.
Trong không gian Chủ Thần, thấy từng người luân hồi một biến mất trong ánh sáng trắng, Chủ Thần hỏi Long Thiên: "Tiếp sau mình làm gì?"
"Dạy học." Long Thiên quay đầu lại nói, "Dạy anh, học làm sao để có thể sống bình thường trong thế giới bình thường."
Bình luận truyện