Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 147: Ân tiểu thư không dám về nhà
Có Du Đại Du trong truyền thuyết mang theo ba nghìn binh mã tới, vậy không cần Thẩm Mặc chỉ huy bừa nữa.
Cho nên đem tình hình trình bày rõ ràng xong, Thẩm Mặc lấy cớ buồn ngủ, chuẩn bị đi tìm một chỗ đánh một giấc cho đã đời.
Khi đi, Du Đại Du đột nhiên háy mắt với y, sau đó lại đánh miệng về phía sau, không biết là muốn biều đạt điều gì.
Thẩm Mặc nghĩ không ra nhưng cũng không hỏi, đi thẳng tới hậu phương.
Dọc đường đi y thấy những hương dung hoặc nằm hoặc ngồi, nhưng bất kể là mệt mỏi bao nhiêu, đều nhiệt tình chào hỏi y, cung kính xưng y là đại nhân. Thẩm Mặc dùng biểu hiện anh hùng của mình, chiếm được sự tôn kính của những nông dân thuần phác này.
Nghe mọi người tán dương tự tấn đáy lòng, mặt y nóng như lửa đốt ... Trận chiến đánh đánh ra thế này đã chứng minh đầy đủ, Thẩm Chuyết Ngôn y không thích hợp với vai trò chỉ huy chiến trưởng.
Phải biết rằng giặc Oa nhân số chưa tới ba trăm, hơn nữa đại đa số không có mũ giáp, còn phải phải bơi vượt sông lên bờ. Bên mình lại mai phục, lại bố trí cơ quan, gần nghìn người từ trên đánh xuống, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa. Theo dự liệu trước đó của y -- Trừ khi quỷ tử không tới, tới là sẽ chết không chỗ chôn.
Nhưng kết quả lại bị giặc Oa tấn công, vài thủ đoạn vặt liền đem quân mình đỡ trái hở phải ... Có nơi chen chúc ba năm trăm người, có nơi chỉ có ba năm chục người. Càng khỏi nói cuối cùng chủ lực của chúng công kích, phòng tuyến gần như sụp đổ .. Nếu chẳng phải Ngô Thành Khí dẫn người tới kịp, e rằng y phải tới địa ngục mà xem lại bản thân rồi.
Thẩm Mặc không nghĩ giặc Oa lợi hại như thế, hương dũng kém cỏi tự tìm an ủi cho bản thân, y biết mấy chục năm trước, vị tổ sư gia kia của y, Vương Thử Nhân tiên sinh, từng dựa vào tám nghìn nghĩa quân lâm thời chiêu mộ được, đánh bại hơn mười vạn đại quân do Ninh Vương chỉ huy, người ta sáng tạo ra kỳ tích không phải là do thủ hạ được huấn luyện tốt. Sự thực những thủ hạ của Vương tiên sinh cơ bản không được huấn luyện, chỉ dựa vào cảm giác chiến trường cùng trí tuệ chiến tranh không ai sánh bắng, luôn làm việc thích hợp vào đúng thời điểm, dùng phương thức không ai ngờ tới đạt được mục tiêu.
Còn bản thân binh thư đã học, đầu óc không ngu xuẩn, vì sao trên chiến trường đầu óc lại mơ hồ, không có năng lực nắm giữ cục diện? Suy đi nghĩ lại, y liền có được một kết luận :" Chỉ huy sa trường không phải sở trường của ta."
Có được kết luận này, tư vị trong lòng Thẩm Mặc thật khó diễn tả. Nhìn thấy Trường Tử ở trước một đống lửa vẫy tay với mình, y hít một hơi, cố phấn chấn tinh thần đi đến bên cạnh:
- Chân khỏe chưa?
Vì khi bơi dùng sức quá lớn, hai chân Trường Tử bị chuột rút, lên bờ không đứng nổi, nên được an bài ở phía sau nghỉ ngơi.
Nghe Thẩm Mặc hỏi, hắn đỏ mặt đáp:
- Hình như bị bong gân rồi.
Thẩm Mặc à một tiếng:
- Vậy nghỉ ngơi đi.
Nếu như bị bong gân tám mười ngày không thể đi lại, trong một tháng khó chạy được.
Thấy Thẩm Mặc hồn vía đâu đâu, Trường Tử nói:
- Còn chưa cám ơn ân cứu mạng của ngươi .. Nếu không có ngươi và vị tráng sĩ kia, ta khẳng định bị giặc Oa băm vằm rồi.
Thâm Mặc lắc đầu, che mặt nói:
- Đừng nói, ta ở trên thuyền vứt bỏ ngươi một lần, không thể vứt bỏ lần thứ hai.
Trường Tử trầm giọng nói:
- Tình hình lúc đó trên thuyền không có chút hi vọng nào, ngươi mà làm ra vẻ anh hùng bừa bãi, ta cũng coi thường ngươi.
Thẩm Mặc lúc này mới ngẩng đầu lên, gian nan nói:
- Thẩm An và Phúc Lục...
Phúc Lục là người làm của Trường Tử.
Trường Tử nhíu chặt mày, nhớ lại cảnh tượng làm người ta thống khổ đó:
- Khi ấy bọn ta đang chơi bài, đột nhiên nghe thấy dưới lầu hỗn loạn. Quản sự vội vàng đi xuống liền không quay lên nữa ... Ta càm giác tám phần là gặp phải thủy tặc nên giấu bọn chúng trong phòng.
- Về sau?
Thẩm Mặc bất giác nhen lên một tia hi vọng.
- Nơi đó có chỗ trốn sao?
Thẩm Mặc ngạc nhiên:
- Trừ gầm giường gầm bàn, đâu còn chỗ nào giấu người phải không?
- Ba bọn ta đều trốn dưới gầm giường.
Trương Tử minh họa:
- Giường đó rộng chín xích, ba người trốn phía dưới vẫn rất rộng rãi.
- Sau nữa?
- Sau nữa những kẻ kia bắt đầu lục phòng.
Trường Tử buồn bực nói:
- Bọn chúng rất có kinh nghiệm, bọn chúng vào một cái liền đâm xuống gầm giường, ta to lớn như thế , lại ở ngoài cùng, tất nhiên là lộ tẩy...
Tới đỏ mặt đầy hổ thẹn:
- Ta cứ tưởng rằng bọn chúng là thủy tặc bình thường, liền bảo Lục Phúc và Thẩm An tiếp tục ẩn nấp, một mình ra đầu hàng, chết tốt cũng chẳng bắng sống, dù nộp hết tiền ra cũng được.
Thấy dáng vẻ xấu hổ của hắn, Thẩm Mặc vỗ vai khẽ nói:
- Ai cũng có những suy nghĩ không được hay ho, chhỉ cần không làm ra thì không tính.
- Bọn chúng vốn muốn giết ta luôn, đao cũng rút ra rồi, nhưng lại nghe bên ngoài có đồng bọn nói Long Đầu muốn người sẵn lòng làm dẫn đường.
Trường Tử như không nghe thấy lời y nói, vẫn tự kể:
- Ta không nghĩ gì liền đồng ý luôn, sau đó bọn chúng đưa ta đi, ta nghĩ hai bọn họ được cứu rồi ... Ai ngờ đám người đó rất xảo trá, tiếp tục đâm vào trong.
- Khi ra ta đi tới cửa liền nghe bọn chúng cười rộ lên nói: "Lại đâm được một tên ." Ay đầu lại nhìn thì thấy bọn chúng lôi Phúc Lục ra...
Vừa nói vừa bật khóc :
- Nếu ta không đồng ý thì người sống là Phúc Lục rồi .. Ta đúng là con chó tham sống sợ chết.
Thẩm Mặc rất hiểu vướng mắc trong lòng Trường Tử, kỳ thực y cũng bị dày vò như thế, rõ ràng bản thân không làm sai, nhưng trong lòng không tha thứ được cho mình. Y khẽ vỗ lưng Trường Tử, an ủi:
- Đừng tự xem thường mình, ngươi là đại anh hùng chân chính. Nếu không phải ngươi dẫn giặc Oa vòng qua nhiều thôn trần như vậy, không biết sẽ còn bao nhiêu người dân bị chết không nhắm mắt. Nếu không phải ngươi hi sinh bản thân dụ giặc Oa lên Hóa Nhân Than, chúng ta cũng không thể bắt cua trong giọ, báo thù cho người tử nạn.
Trường Tử rất nghe lời Thẩm Mặc, lòng tốt hơn rất nhiều, ngượng ngùng nói:
- Khi ấy ta không nghĩ tới làm anh hùng hảo hán gì, chỉ là sau khi ra ngoài thấy bọn chúng giết người cưỡng gian, ghê tởm hơn cả súc sinh, mới biết đó là giặc Oa ... Khi đó ta nghĩ không thể để cho bọn chúng hại các hương thân khác, ngoài ra không nghĩ gì nữa.
Khúc mắc được cởi bỏ, Trường Tử cũng bị hành hạ hai ngày hai đêm rồi, liền ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát sau là ngáy khò khò.
Thẩm Mặc sợ nhất cái tiếng ngáy như sấm rền này, dưới khúc nhạc đệm này, y trằn trọc mãi, rồi bực bồi đứng dấy, đá hờ Trường Tử một cái. Nhìn trăng sáng vằng vặc, cách trời sáng ít nhất một canh giờ, chỉ đành đi tìm chỗ ngủ.
Nhìn thấy đằng xa có mấy xe cỏ khô của quan quân, Thẩm Mặc liền đi nhanh tới, ngủ ở trên cỏ khô đó, tốt hơn ngủ dưới đất nhiều.
Đi tới phát hiện không ai trông coi, Thẩm Mặc liền sờ từng xe, thử xe cỏ trên xe nào khô nhất, mềm nhất. Không ngờ tới xe thứ hai đã nghe thấy tiếng gọi cực nhỏ:
- Thẩm công tử.
Thẩm Mặc không khỏi rùng mình, theo giọng nói nhìn lại, liền thấy một bóng người gầy nhỏ cuộn mình một góc xe, đôi mắt to sáng đang nhìn y đầy mừng rỡ.
Thẩm Mặc đi tới hai bước, nương theo ánh trăng nhìn kỹ, thốt lên:
- Ân tiểu ...
Người kia vội đưa ta ra dấu im lặng, bảo y đừng nói ra, nhưng chắc chắn đã thừa nhận thân phận của mình.
Thẩm Mặc nhìn xung quanh, cười nói:
- Đầu óc ta có hơi ngốc, tiểu thư đừng để ý.
Ân tiểu thư lắc đầu, hỏi nhỏ:
- Công tử không bị thương chứ?
Thẩm Mặc hoạt động chân tay, cười:
- Vẫn tốt số lắm, da cũng không bị xước.
Nói xong đi tới sau góc khuẩn của xe ngồi xuống, tránh bị người ta nhìn thấy. Đợi nấp kín rồi mời kỳ quái hỏi:
- Sao tiểu thư cũng tới?
Ân tiểu thư khẽ đáp:
- Du tướng quân gặp phải ta, sợ ta về một mình nguy hiểm, nên mang ta theo.
Thẩm Mặc lúc này hiểu thái độ ám muội kia của Du Đại Du, thì ra là có ý này. Dừng một lúc hỏi:
- Người trong nhà tiểu thư đã biết chưa?
Ân tiểu thư nghe vậy thì run người, im lặng hồi lâu mới đau đớn nói:
- Chưa...
- Vẫn chưa có cơ hội chuyển lời về nhà sao? Vậy bọn họ nhất định sốt ruột lắm rồi.
Thẩm Mặc đứng dậy:
- Ta đi tìm người báo tin cho tiểu thư.
- Đừng đi..
Ân tiểu thư gọi:
- Là ta không dám báo tin về nhà.
Nói rồi hơi ngẩng đầu lên , hai mắt đỏ hoe:
- Ta sở dĩ theo Du tướng quân tới , trừ .. Cũng là vì không biết phải đối diện thế nào...
Thẩm Mặc hai ngày không ngủ, đầu óc quả thực không mau lẹ như thường ngày, hồ đồ hỏi:
- Đối diện với cái gì? Người bị chết là người thân tiểu thư sao? Đám giăc Oa đó làm bậy, đâu phải trách nhiệm của tiểu thư.
Ân tiểu thư vẫn lắc đầu, cúi đầu xuống nói lí nhí:
- Trách nhiệm phải gánh vác ta tuyệt đối không trốn trách.
- Được rồi, cho dù tiểu thư chuẩn bị gánh vác trách nhiệm.
Thẩm Mặc chân thành nói:
- Vậy tiểu thư phải trở về mới được, hiện giờ con khỉ bùn này có năng lực gì chịu trách nhiệm chứ?
An tiểu thư im lặng hồi lâu, cuối cùng hai hàng lệ chảy xuống, u oán nói:
- Được rồi ta về.
Thẩm Mặc nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim tan nát, đứng dậy nhìn nàng chăm chú hỏi:
- Rốt cuộc là sao?
Ân tiểu thư muốn nói lại thôi, nước mắt thì không ngừng được, cuối cùng cắn khóe áo, khóc không ra tiếng.
Thẩm Mặc bị làm hồ đồ rồi, đành vỗ đầu nói:
- Để ta nghĩ xem, rốt cuộc tiểu thư khóc vì cái gì ...
Nghĩ một lúc liền hiểu ra, y thở dài:
- Tiểu thư đúng là gặp phải rắc rối lớn ...
Cho nên đem tình hình trình bày rõ ràng xong, Thẩm Mặc lấy cớ buồn ngủ, chuẩn bị đi tìm một chỗ đánh một giấc cho đã đời.
Khi đi, Du Đại Du đột nhiên háy mắt với y, sau đó lại đánh miệng về phía sau, không biết là muốn biều đạt điều gì.
Thẩm Mặc nghĩ không ra nhưng cũng không hỏi, đi thẳng tới hậu phương.
Dọc đường đi y thấy những hương dung hoặc nằm hoặc ngồi, nhưng bất kể là mệt mỏi bao nhiêu, đều nhiệt tình chào hỏi y, cung kính xưng y là đại nhân. Thẩm Mặc dùng biểu hiện anh hùng của mình, chiếm được sự tôn kính của những nông dân thuần phác này.
Nghe mọi người tán dương tự tấn đáy lòng, mặt y nóng như lửa đốt ... Trận chiến đánh đánh ra thế này đã chứng minh đầy đủ, Thẩm Chuyết Ngôn y không thích hợp với vai trò chỉ huy chiến trưởng.
Phải biết rằng giặc Oa nhân số chưa tới ba trăm, hơn nữa đại đa số không có mũ giáp, còn phải phải bơi vượt sông lên bờ. Bên mình lại mai phục, lại bố trí cơ quan, gần nghìn người từ trên đánh xuống, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa. Theo dự liệu trước đó của y -- Trừ khi quỷ tử không tới, tới là sẽ chết không chỗ chôn.
Nhưng kết quả lại bị giặc Oa tấn công, vài thủ đoạn vặt liền đem quân mình đỡ trái hở phải ... Có nơi chen chúc ba năm trăm người, có nơi chỉ có ba năm chục người. Càng khỏi nói cuối cùng chủ lực của chúng công kích, phòng tuyến gần như sụp đổ .. Nếu chẳng phải Ngô Thành Khí dẫn người tới kịp, e rằng y phải tới địa ngục mà xem lại bản thân rồi.
Thẩm Mặc không nghĩ giặc Oa lợi hại như thế, hương dũng kém cỏi tự tìm an ủi cho bản thân, y biết mấy chục năm trước, vị tổ sư gia kia của y, Vương Thử Nhân tiên sinh, từng dựa vào tám nghìn nghĩa quân lâm thời chiêu mộ được, đánh bại hơn mười vạn đại quân do Ninh Vương chỉ huy, người ta sáng tạo ra kỳ tích không phải là do thủ hạ được huấn luyện tốt. Sự thực những thủ hạ của Vương tiên sinh cơ bản không được huấn luyện, chỉ dựa vào cảm giác chiến trường cùng trí tuệ chiến tranh không ai sánh bắng, luôn làm việc thích hợp vào đúng thời điểm, dùng phương thức không ai ngờ tới đạt được mục tiêu.
Còn bản thân binh thư đã học, đầu óc không ngu xuẩn, vì sao trên chiến trường đầu óc lại mơ hồ, không có năng lực nắm giữ cục diện? Suy đi nghĩ lại, y liền có được một kết luận :" Chỉ huy sa trường không phải sở trường của ta."
Có được kết luận này, tư vị trong lòng Thẩm Mặc thật khó diễn tả. Nhìn thấy Trường Tử ở trước một đống lửa vẫy tay với mình, y hít một hơi, cố phấn chấn tinh thần đi đến bên cạnh:
- Chân khỏe chưa?
Vì khi bơi dùng sức quá lớn, hai chân Trường Tử bị chuột rút, lên bờ không đứng nổi, nên được an bài ở phía sau nghỉ ngơi.
Nghe Thẩm Mặc hỏi, hắn đỏ mặt đáp:
- Hình như bị bong gân rồi.
Thẩm Mặc à một tiếng:
- Vậy nghỉ ngơi đi.
Nếu như bị bong gân tám mười ngày không thể đi lại, trong một tháng khó chạy được.
Thấy Thẩm Mặc hồn vía đâu đâu, Trường Tử nói:
- Còn chưa cám ơn ân cứu mạng của ngươi .. Nếu không có ngươi và vị tráng sĩ kia, ta khẳng định bị giặc Oa băm vằm rồi.
Thâm Mặc lắc đầu, che mặt nói:
- Đừng nói, ta ở trên thuyền vứt bỏ ngươi một lần, không thể vứt bỏ lần thứ hai.
Trường Tử trầm giọng nói:
- Tình hình lúc đó trên thuyền không có chút hi vọng nào, ngươi mà làm ra vẻ anh hùng bừa bãi, ta cũng coi thường ngươi.
Thẩm Mặc lúc này mới ngẩng đầu lên, gian nan nói:
- Thẩm An và Phúc Lục...
Phúc Lục là người làm của Trường Tử.
Trường Tử nhíu chặt mày, nhớ lại cảnh tượng làm người ta thống khổ đó:
- Khi ấy bọn ta đang chơi bài, đột nhiên nghe thấy dưới lầu hỗn loạn. Quản sự vội vàng đi xuống liền không quay lên nữa ... Ta càm giác tám phần là gặp phải thủy tặc nên giấu bọn chúng trong phòng.
- Về sau?
Thẩm Mặc bất giác nhen lên một tia hi vọng.
- Nơi đó có chỗ trốn sao?
Thẩm Mặc ngạc nhiên:
- Trừ gầm giường gầm bàn, đâu còn chỗ nào giấu người phải không?
- Ba bọn ta đều trốn dưới gầm giường.
Trương Tử minh họa:
- Giường đó rộng chín xích, ba người trốn phía dưới vẫn rất rộng rãi.
- Sau nữa?
- Sau nữa những kẻ kia bắt đầu lục phòng.
Trường Tử buồn bực nói:
- Bọn chúng rất có kinh nghiệm, bọn chúng vào một cái liền đâm xuống gầm giường, ta to lớn như thế , lại ở ngoài cùng, tất nhiên là lộ tẩy...
Tới đỏ mặt đầy hổ thẹn:
- Ta cứ tưởng rằng bọn chúng là thủy tặc bình thường, liền bảo Lục Phúc và Thẩm An tiếp tục ẩn nấp, một mình ra đầu hàng, chết tốt cũng chẳng bắng sống, dù nộp hết tiền ra cũng được.
Thấy dáng vẻ xấu hổ của hắn, Thẩm Mặc vỗ vai khẽ nói:
- Ai cũng có những suy nghĩ không được hay ho, chhỉ cần không làm ra thì không tính.
- Bọn chúng vốn muốn giết ta luôn, đao cũng rút ra rồi, nhưng lại nghe bên ngoài có đồng bọn nói Long Đầu muốn người sẵn lòng làm dẫn đường.
Trường Tử như không nghe thấy lời y nói, vẫn tự kể:
- Ta không nghĩ gì liền đồng ý luôn, sau đó bọn chúng đưa ta đi, ta nghĩ hai bọn họ được cứu rồi ... Ai ngờ đám người đó rất xảo trá, tiếp tục đâm vào trong.
- Khi ra ta đi tới cửa liền nghe bọn chúng cười rộ lên nói: "Lại đâm được một tên ." Ay đầu lại nhìn thì thấy bọn chúng lôi Phúc Lục ra...
Vừa nói vừa bật khóc :
- Nếu ta không đồng ý thì người sống là Phúc Lục rồi .. Ta đúng là con chó tham sống sợ chết.
Thẩm Mặc rất hiểu vướng mắc trong lòng Trường Tử, kỳ thực y cũng bị dày vò như thế, rõ ràng bản thân không làm sai, nhưng trong lòng không tha thứ được cho mình. Y khẽ vỗ lưng Trường Tử, an ủi:
- Đừng tự xem thường mình, ngươi là đại anh hùng chân chính. Nếu không phải ngươi dẫn giặc Oa vòng qua nhiều thôn trần như vậy, không biết sẽ còn bao nhiêu người dân bị chết không nhắm mắt. Nếu không phải ngươi hi sinh bản thân dụ giặc Oa lên Hóa Nhân Than, chúng ta cũng không thể bắt cua trong giọ, báo thù cho người tử nạn.
Trường Tử rất nghe lời Thẩm Mặc, lòng tốt hơn rất nhiều, ngượng ngùng nói:
- Khi ấy ta không nghĩ tới làm anh hùng hảo hán gì, chỉ là sau khi ra ngoài thấy bọn chúng giết người cưỡng gian, ghê tởm hơn cả súc sinh, mới biết đó là giặc Oa ... Khi đó ta nghĩ không thể để cho bọn chúng hại các hương thân khác, ngoài ra không nghĩ gì nữa.
Khúc mắc được cởi bỏ, Trường Tử cũng bị hành hạ hai ngày hai đêm rồi, liền ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát sau là ngáy khò khò.
Thẩm Mặc sợ nhất cái tiếng ngáy như sấm rền này, dưới khúc nhạc đệm này, y trằn trọc mãi, rồi bực bồi đứng dấy, đá hờ Trường Tử một cái. Nhìn trăng sáng vằng vặc, cách trời sáng ít nhất một canh giờ, chỉ đành đi tìm chỗ ngủ.
Nhìn thấy đằng xa có mấy xe cỏ khô của quan quân, Thẩm Mặc liền đi nhanh tới, ngủ ở trên cỏ khô đó, tốt hơn ngủ dưới đất nhiều.
Đi tới phát hiện không ai trông coi, Thẩm Mặc liền sờ từng xe, thử xe cỏ trên xe nào khô nhất, mềm nhất. Không ngờ tới xe thứ hai đã nghe thấy tiếng gọi cực nhỏ:
- Thẩm công tử.
Thẩm Mặc không khỏi rùng mình, theo giọng nói nhìn lại, liền thấy một bóng người gầy nhỏ cuộn mình một góc xe, đôi mắt to sáng đang nhìn y đầy mừng rỡ.
Thẩm Mặc đi tới hai bước, nương theo ánh trăng nhìn kỹ, thốt lên:
- Ân tiểu ...
Người kia vội đưa ta ra dấu im lặng, bảo y đừng nói ra, nhưng chắc chắn đã thừa nhận thân phận của mình.
Thẩm Mặc nhìn xung quanh, cười nói:
- Đầu óc ta có hơi ngốc, tiểu thư đừng để ý.
Ân tiểu thư lắc đầu, hỏi nhỏ:
- Công tử không bị thương chứ?
Thẩm Mặc hoạt động chân tay, cười:
- Vẫn tốt số lắm, da cũng không bị xước.
Nói xong đi tới sau góc khuẩn của xe ngồi xuống, tránh bị người ta nhìn thấy. Đợi nấp kín rồi mời kỳ quái hỏi:
- Sao tiểu thư cũng tới?
Ân tiểu thư khẽ đáp:
- Du tướng quân gặp phải ta, sợ ta về một mình nguy hiểm, nên mang ta theo.
Thẩm Mặc lúc này hiểu thái độ ám muội kia của Du Đại Du, thì ra là có ý này. Dừng một lúc hỏi:
- Người trong nhà tiểu thư đã biết chưa?
Ân tiểu thư nghe vậy thì run người, im lặng hồi lâu mới đau đớn nói:
- Chưa...
- Vẫn chưa có cơ hội chuyển lời về nhà sao? Vậy bọn họ nhất định sốt ruột lắm rồi.
Thẩm Mặc đứng dậy:
- Ta đi tìm người báo tin cho tiểu thư.
- Đừng đi..
Ân tiểu thư gọi:
- Là ta không dám báo tin về nhà.
Nói rồi hơi ngẩng đầu lên , hai mắt đỏ hoe:
- Ta sở dĩ theo Du tướng quân tới , trừ .. Cũng là vì không biết phải đối diện thế nào...
Thẩm Mặc hai ngày không ngủ, đầu óc quả thực không mau lẹ như thường ngày, hồ đồ hỏi:
- Đối diện với cái gì? Người bị chết là người thân tiểu thư sao? Đám giăc Oa đó làm bậy, đâu phải trách nhiệm của tiểu thư.
Ân tiểu thư vẫn lắc đầu, cúi đầu xuống nói lí nhí:
- Trách nhiệm phải gánh vác ta tuyệt đối không trốn trách.
- Được rồi, cho dù tiểu thư chuẩn bị gánh vác trách nhiệm.
Thẩm Mặc chân thành nói:
- Vậy tiểu thư phải trở về mới được, hiện giờ con khỉ bùn này có năng lực gì chịu trách nhiệm chứ?
An tiểu thư im lặng hồi lâu, cuối cùng hai hàng lệ chảy xuống, u oán nói:
- Được rồi ta về.
Thẩm Mặc nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim tan nát, đứng dậy nhìn nàng chăm chú hỏi:
- Rốt cuộc là sao?
Ân tiểu thư muốn nói lại thôi, nước mắt thì không ngừng được, cuối cùng cắn khóe áo, khóc không ra tiếng.
Thẩm Mặc bị làm hồ đồ rồi, đành vỗ đầu nói:
- Để ta nghĩ xem, rốt cuộc tiểu thư khóc vì cái gì ...
Nghĩ một lúc liền hiểu ra, y thở dài:
- Tiểu thư đúng là gặp phải rắc rối lớn ...
Bình luận truyện