Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 146: Du tướng quân
Đêm khuya, chiến trường bờ bắc lại tới hồi kịch liệt, nhất là vùng thượng du, cuộc chiến càng thảm khốc, đám hương dũng điên cuồng dùng trường mâu quét ngang mặt nước, nhưng trúc mâu đã ném sạch, không thể cung cấp hỏa lực hỗ trợ nữa, cho nên có không ít giặc Oa lẻn lên được trên bờ, nhào tới vung đao chém ngã một loạt.
May đúng lúc này, Thẩm Mặc dẫn đội dự bị đánh tới.
Chỉ nghe đoàng một tiếng, một tên giặc Oa bò lên bị bắn chết ngay tại chỗ, Thẩm Mặc thổi khói súng, đưa nó cho người tùy tùng tạm thời đằng sau, đó là một hương dúng hết sức khéo tay, tiếp tục nhồi thuốc lắp đạn cho y.
Thẩm Mặc nhận lấy một khẩu súng khác, phải xoa hai tay tê dại, đi tới sau những hương dũng đứng hàng đầu, chiữa nòng súng về phía đối phương, hai bên gần trong gang tấc, cũng không lo không trúng.
Cứ lặp lại như thế mấy lần, không ngờ y giết chết bốn năm trên giặc Oa, điều này với Thẩm Mặc một ngày trước thực sự là không sao tin nổi, phải biết rằng xưa nay y luôn sợ máu, gà còn chưa giết. Nhưng một đêm đồ sát điên cuồng của giặc Oa, đã hoàn toàn thay đổi tính cách của thư sinh yếu đuổi này -- Hiện giờ y thấy giặc Oa căn bản không phải là người, cho nên giết chúng chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào.
Trong đám người này, Thiết Trụ là người duy nhất có thể bắt nạt được giặc Oa, hắn cầm quỷ đầu đao, oai phong lẫm liệt đứng bên sông, thấy giặc Oa leo lên, nhân cơ hội chúng đứng không vững liền chém xuống.
Nhưng người có vũ khí tốt, võ công giỏi như hai người họ dù sao là sừng lân lông phượng. Đại bộ phận hương dũng chẳng hề có sức chiến đấu, không thể ngăn cản được đám giặc Oa dũng mạnh thiệt chiến này. Dần dần bị chúng đứng vững chân, chiếm được đoạn sông dài hai trượng.
Thẩm Mặc và Thiết Trụ nóng rột lắm, nhưng một tay vỗ chẳng kêu, trừ gia sức giết địch, chỉ còn biết gào khản cổ:
- Không được lui, không được lui.
Nhưng máu tươi cùng chân tay đứt lìa bay tứ tung, đã làm đám hương dũng sợ vỡ mật, bọn họ bất giác lùi lại sau, thế bại đã không thể cản được nữa.
Đúng lúc Thẩm Mặc sắp tuyệt vọng, chỉ nghe phía nam có người quát lớn:
- Công tử trụ vững, tại hạ giúp một tay đây.
Thẩm Mặc nhìn theo tiếng nói, tháy Ngô tuần kiếm suất lĩnh một đám thủ hạ lao vào cuộc chiến.
Ngô Thành Khí tay cầm song đao, như mãnh hổ xuống núi, không hề sợ hãi xông tới trước trận giặc Oa, hai thanh đoản đao chém xuống như mưa, trông hết sức vững vàng. Thấy thần uy của tuần kiểm đại nhân, hơn trăm hương dũng đi theo hắn sĩ khí dâng tròa, nhất tề cầm trường mâu, hô to chém giết cùng giặc oa.
Có câu dài một tấc mạnh một tấc, so với đám giặc Oa quen dùng vũ khí ngắn, trường mâu dài tám xích đúng là chiếm hết ưu thế, thêm vào bọn họ là quân sinh lực, so với giặc Oa bị dày vò hai ngày hai đêm có chút ưu thế sức lực. Một đợt xung phong mạnh mẽ, không ngờ khó khăn cản được thế tiến công của giặc Oa.
Có đám quân này gia nhập, cấp cho đám hương dũng chút dũng khí, bọn họ liền dừng chân, quay lại xung phong. Cả chiến trường loạn hết cả lên, không còn đội hình gì cả, chỉ có một đám người ỷ thế đông hơn liều mạng đuổi kẻ địch khỏi quê nhà Thiệu Hưng.
Thẩm Mặc bị chèn giữa đám đông, trái phải trước sau toàn là người mình, căn bản không nhìn thấy giặc Oa, y thử chủi ra khỏi đám đông, nhưng thiếu chút nữa bị xô ngã, chỉ đành từ bỏ, thầm nhủ :" Đến đâu hay đến đây, cứ thuận theo vậy."
Nhưng làm người ta trố mắt ra nhìn là, không bao lâu, đám giặc Oa thực lực phi phàm lại bị ù ù cạc cạc đuổi trở về dòng sông. Hay nói cách khác bị đám người đông đảo đẩy xuống.
Tên thủ lĩnh cuối cùng hiểu được thế nào là đánh bừa lại chết lão sư phụ rồi, trên bờ sông rõ ràng chỉ là một đám ô hợp, nhưng ỷ thế đông người, không ngờ hỏa giải thế công mưu tính tỉ mỉ của mình bằng cách không thể kháng cự này. Sao mà hắn không tức chế cho được.
Dựa theo ý của hắn, muốn lập tức tổ chức đợt tấn công thứ hai ở hạ du, nhưng thủ hạ bãi công, bọn chúng nhao nhao nói:
- Long đầu, các huynh đệ hai ngày chưa chợp mắt rồi, không chống đỡ nổi nữa.
- Đúng đấy, nếu còn không nghỉ ngơi, chẳng cần ai ra tay, tự chúng ta đã ngủ gật chìm xuống sông rồi.
Tên thủ lĩnh cũng biết đó là sự thực, nhìn sao trên trời nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi hai canh giờ, trước khi bình minh lại phát động tổng tấn công.
Đám thủ hạ mệt lắm rồi, vừa nghe thấy hai chữ nghĩ ngơi là bơi về Hóa Nhân Than, đừng nói đó là bãi tha ma, có là mười tám tầng địa ngục cũng phải ngủ một giấc.
Tên thủ lĩnh bất lực nhìn bờ đối diện, thầm nghĩ :" Hi vọng đây không phải quyết định sai lầm.
Thấy giặc Oa cuối cùng lại rút lui lần nữa, đám hương dũng đặt phệt mông xuống đất, mệt mỏi thở dốc, nhưng tâm tình cực kỳ hưng phấn, liên tục ba lần đánh lui giặc Oa tiến công, thực sự là chuyện làm người ta kiêu ngạo.
Thẩm Mặc chẳng hưng phấn nổi, cũng như giặc Oa, y đã hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi, hơn nữa luôn bôn ba cường độ cao, tâm tình luôn khẩn trương cực độ.
Kỳ thực y sớm đã vừa mệt vừa buồn ngủ rồi, chỉ có điều tình thế cấp bách, tâm tình kích động lấn áp sự mỏi mệt. Hiện giờ nguy cơ vừa mới giảm đi một chút, tinh thần y vừa buông lỏng, làm ngón tay cũng không muốn nhấc lên, miễn cưỡng nói với Thiết Trụ bên cạnh:
- Ta ngủ một giấc, giặc Oa tới thì gọi ta..
Nói xong nằm vật ra đất, ngáy khò khò.
Ngô tuần kiểm thấy Thẩm Mặc và Thiết Trụ đứng nói chuyện cách đó không xa, khi hắn đi tới thì thấy vị công tử này đã giang chân giang tay kéo bễ rồi. Hắn cười khẽ một tiếng:
- Xem ra mệt lắm rồi.
Thiết Trụ gật đầu nói nhỏ:
- Thẩm công tử nói, giặc Oa tới hãy gọi.
Ngô tuần kiểm gật đầu:
- Nghe theo đi, giặc Oa không tới không cần gọi.
....
Nhưng hơn nửa canh giờ sau Ngô tuần kiểm nuốt lời, hắn ra sức lay tỉnh Thẩm Mặc đang ngủ say, hưng phấn vô cùng nói:
- Viện binh tới rồi.
Thẩm Mặc tức thì tan hết cơn buồn ngủ, từ mặt đất nhảy bật dây, ngó ngang ngó dọc:
- Viện binh ở đâu.
Liền thấy một trung niên tướng quân vóc dáng khôi ngô, khoác áo choàng đỏ, oai phong lẫm liệt đứng trước mặt mình.
Y nhìn tướng quân kia, tướng quân kia cũng nhìn y từ trên xuống dưới, nhưng Thẩm Mặc bẩn thỉu vô cùng, mặt cũng bị mồ hôi và bùn đất che lấp, không nhìn ra được. Tướng quân kia tay nắm đốc kiếm, cười lớn:
- Bản nhân Du Đại Du, xin hỏi vị tiểu anh hùng quý tính là gì, chúng ta thân cận một chút.
Giọng hắn như như chuông đồng, làm Thẩm Mặc ù hết cả tai.
Thẩm Mặc thuận miệng nói:
- Ra là Du tướng quân.
Nói rồi cũng mở to mắt nhìn vị tướng quân không già không trẻ này:
- Ngài chính là Du Đại Du đại danh đỉnh đỉnh sao?
Đó là nhân vật mà y nghe danh từ kiếp trước, sao chẳng kích động?
Lời này khiến Du tướng quân cười sang sảng:
- Bản tướng chính là Du Đại Du, có điều bốn chữ đại danh đỉnh đỉnh, công tử nên thu về đi.
Y chưa bao giờ nghe tới kiểu nói chuyện này, Thẩm Mặc nhất thời không rõ đối phương thật lòng hay giả dối, hay là châm chọc mình, đành cười gượng:
- Tướng quân cứ giữ trước đi, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Du Đại Du cười phá lên:
- Vậy xin nhận lời may mắn của công tử, Du mõ sẽ tiếp tục nỗ lực.
Thẩm Mặc lần này xác định được Du tướng quân là người thực tính, thầm nhủ :" Xem ra vừa rồi không phải châm chọc ta."
Lúc này Ngô tuần kiểm giới thiệu cho Thẩm Mặc:
- Du tướng quân là tham tướng Đài Ninh, dẫn binh đi qua Thiệu Hưng chúng ta, vừa vặn gặp phải người báo tin.
Liền giơ ngón cái lên, mặt đầy khâm phục nói:
- Du đại nhân không nói một lời, dẫn quân tới cứu viện.
Du Đại Du đột nhiên nghiêm mặt :
- Tổng đốc Chiết Giang Trương bộ đường có ụ, nếu quân tình hỏa cấp, các quân nên hiệp trợ địa phương trừ Oa, đảm bảo dân dúng an toàn là chuyện hàng đầu.
*** Cấp dưới gọi tổng đốc là bộ đường.
Thẩm Mặc vội tán dương:
- Bộ đường đại nhân đúng là yên thương bách tính, tướng quân một lòng vì nghĩa.
Lòng lại thầm nhủ :" Vị Du tướng quân này nhìn thô hào là thế, sao lại thận trọng như vậy? Chẳng lẽ bị cái gì kích thích.
Đang suy nghĩ lung tung thì Du Đại Du vào chính đề:
- Mời hai vị giới thiệu tình hình trước mắt.
Thẩm Mặc đem tình hình nói ra từ đầu tới cuối, tóm tắt nêu bật trọng điểm cho Du Đại Du nghe.
Du Đại Du nghe xong chậm rãi nói:
- Không dễ làm..
Thẩm Mặc giật mình:
- Tướng quân mang theo bao nhiêu quân.
- Ba nghìn.
Du Đại Du xấu hổ nói:
- Nhưng đó là lính già của Nam Kinh, căn bản không thể chọi cứng với đối phương.
- Ý tại hạ không phải thế.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Tại hạ muốn hỏi tướng quân, Du gia quân của ngài không theo sao?
- Du gia quân?
Di Đại Du cả kinh:
- Đại Minh còn có loại quân đội như vậy sao?
- Ngài còn chưa tự luyện quân à...
Thẩm Mặc vọt miệng.
Lời còn chưa dứt đã bị Du Đại Du bịt miệng, mặt khẩn trương nói:
- Ối dời ơi, tiểu tổ tông, ta nợ ngài bao nhiêu tiền chưa trả mà ngài chơi ta như thế.
Thẩm Mặc muốn gạt tay ông, ai ngờ dùng hết sức mà không nhúc nhích chút nào.
Ngô tuần kiểm bên cạnh cũng nhỏ giọng trách:
- Công tử nói chuyện quá thiếu chú ý rồi, ở Đại Minh ta ai dám tự luyện quân? Đó là tội tày trời lăng trì chu di cửu tộc đấy.
Rồi chân thành tha thiết nói:
- Quân đội Đại Minh đều thuộc về hoàng đế, nếu cố nói gia quân gì đó, thì đó là Chu gia quân.
+++
Du Đại Du, lại một danh nhân nữa xuất hiện.
Còn tướng chống Mông Cổ là Hồ Bất Quy, không biết có trong thời này không.
May đúng lúc này, Thẩm Mặc dẫn đội dự bị đánh tới.
Chỉ nghe đoàng một tiếng, một tên giặc Oa bò lên bị bắn chết ngay tại chỗ, Thẩm Mặc thổi khói súng, đưa nó cho người tùy tùng tạm thời đằng sau, đó là một hương dúng hết sức khéo tay, tiếp tục nhồi thuốc lắp đạn cho y.
Thẩm Mặc nhận lấy một khẩu súng khác, phải xoa hai tay tê dại, đi tới sau những hương dũng đứng hàng đầu, chiữa nòng súng về phía đối phương, hai bên gần trong gang tấc, cũng không lo không trúng.
Cứ lặp lại như thế mấy lần, không ngờ y giết chết bốn năm trên giặc Oa, điều này với Thẩm Mặc một ngày trước thực sự là không sao tin nổi, phải biết rằng xưa nay y luôn sợ máu, gà còn chưa giết. Nhưng một đêm đồ sát điên cuồng của giặc Oa, đã hoàn toàn thay đổi tính cách của thư sinh yếu đuổi này -- Hiện giờ y thấy giặc Oa căn bản không phải là người, cho nên giết chúng chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào.
Trong đám người này, Thiết Trụ là người duy nhất có thể bắt nạt được giặc Oa, hắn cầm quỷ đầu đao, oai phong lẫm liệt đứng bên sông, thấy giặc Oa leo lên, nhân cơ hội chúng đứng không vững liền chém xuống.
Nhưng người có vũ khí tốt, võ công giỏi như hai người họ dù sao là sừng lân lông phượng. Đại bộ phận hương dũng chẳng hề có sức chiến đấu, không thể ngăn cản được đám giặc Oa dũng mạnh thiệt chiến này. Dần dần bị chúng đứng vững chân, chiếm được đoạn sông dài hai trượng.
Thẩm Mặc và Thiết Trụ nóng rột lắm, nhưng một tay vỗ chẳng kêu, trừ gia sức giết địch, chỉ còn biết gào khản cổ:
- Không được lui, không được lui.
Nhưng máu tươi cùng chân tay đứt lìa bay tứ tung, đã làm đám hương dũng sợ vỡ mật, bọn họ bất giác lùi lại sau, thế bại đã không thể cản được nữa.
Đúng lúc Thẩm Mặc sắp tuyệt vọng, chỉ nghe phía nam có người quát lớn:
- Công tử trụ vững, tại hạ giúp một tay đây.
Thẩm Mặc nhìn theo tiếng nói, tháy Ngô tuần kiếm suất lĩnh một đám thủ hạ lao vào cuộc chiến.
Ngô Thành Khí tay cầm song đao, như mãnh hổ xuống núi, không hề sợ hãi xông tới trước trận giặc Oa, hai thanh đoản đao chém xuống như mưa, trông hết sức vững vàng. Thấy thần uy của tuần kiểm đại nhân, hơn trăm hương dũng đi theo hắn sĩ khí dâng tròa, nhất tề cầm trường mâu, hô to chém giết cùng giặc oa.
Có câu dài một tấc mạnh một tấc, so với đám giặc Oa quen dùng vũ khí ngắn, trường mâu dài tám xích đúng là chiếm hết ưu thế, thêm vào bọn họ là quân sinh lực, so với giặc Oa bị dày vò hai ngày hai đêm có chút ưu thế sức lực. Một đợt xung phong mạnh mẽ, không ngờ khó khăn cản được thế tiến công của giặc Oa.
Có đám quân này gia nhập, cấp cho đám hương dũng chút dũng khí, bọn họ liền dừng chân, quay lại xung phong. Cả chiến trường loạn hết cả lên, không còn đội hình gì cả, chỉ có một đám người ỷ thế đông hơn liều mạng đuổi kẻ địch khỏi quê nhà Thiệu Hưng.
Thẩm Mặc bị chèn giữa đám đông, trái phải trước sau toàn là người mình, căn bản không nhìn thấy giặc Oa, y thử chủi ra khỏi đám đông, nhưng thiếu chút nữa bị xô ngã, chỉ đành từ bỏ, thầm nhủ :" Đến đâu hay đến đây, cứ thuận theo vậy."
Nhưng làm người ta trố mắt ra nhìn là, không bao lâu, đám giặc Oa thực lực phi phàm lại bị ù ù cạc cạc đuổi trở về dòng sông. Hay nói cách khác bị đám người đông đảo đẩy xuống.
Tên thủ lĩnh cuối cùng hiểu được thế nào là đánh bừa lại chết lão sư phụ rồi, trên bờ sông rõ ràng chỉ là một đám ô hợp, nhưng ỷ thế đông người, không ngờ hỏa giải thế công mưu tính tỉ mỉ của mình bằng cách không thể kháng cự này. Sao mà hắn không tức chế cho được.
Dựa theo ý của hắn, muốn lập tức tổ chức đợt tấn công thứ hai ở hạ du, nhưng thủ hạ bãi công, bọn chúng nhao nhao nói:
- Long đầu, các huynh đệ hai ngày chưa chợp mắt rồi, không chống đỡ nổi nữa.
- Đúng đấy, nếu còn không nghỉ ngơi, chẳng cần ai ra tay, tự chúng ta đã ngủ gật chìm xuống sông rồi.
Tên thủ lĩnh cũng biết đó là sự thực, nhìn sao trên trời nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi hai canh giờ, trước khi bình minh lại phát động tổng tấn công.
Đám thủ hạ mệt lắm rồi, vừa nghe thấy hai chữ nghĩ ngơi là bơi về Hóa Nhân Than, đừng nói đó là bãi tha ma, có là mười tám tầng địa ngục cũng phải ngủ một giấc.
Tên thủ lĩnh bất lực nhìn bờ đối diện, thầm nghĩ :" Hi vọng đây không phải quyết định sai lầm.
Thấy giặc Oa cuối cùng lại rút lui lần nữa, đám hương dũng đặt phệt mông xuống đất, mệt mỏi thở dốc, nhưng tâm tình cực kỳ hưng phấn, liên tục ba lần đánh lui giặc Oa tiến công, thực sự là chuyện làm người ta kiêu ngạo.
Thẩm Mặc chẳng hưng phấn nổi, cũng như giặc Oa, y đã hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi, hơn nữa luôn bôn ba cường độ cao, tâm tình luôn khẩn trương cực độ.
Kỳ thực y sớm đã vừa mệt vừa buồn ngủ rồi, chỉ có điều tình thế cấp bách, tâm tình kích động lấn áp sự mỏi mệt. Hiện giờ nguy cơ vừa mới giảm đi một chút, tinh thần y vừa buông lỏng, làm ngón tay cũng không muốn nhấc lên, miễn cưỡng nói với Thiết Trụ bên cạnh:
- Ta ngủ một giấc, giặc Oa tới thì gọi ta..
Nói xong nằm vật ra đất, ngáy khò khò.
Ngô tuần kiểm thấy Thẩm Mặc và Thiết Trụ đứng nói chuyện cách đó không xa, khi hắn đi tới thì thấy vị công tử này đã giang chân giang tay kéo bễ rồi. Hắn cười khẽ một tiếng:
- Xem ra mệt lắm rồi.
Thiết Trụ gật đầu nói nhỏ:
- Thẩm công tử nói, giặc Oa tới hãy gọi.
Ngô tuần kiểm gật đầu:
- Nghe theo đi, giặc Oa không tới không cần gọi.
....
Nhưng hơn nửa canh giờ sau Ngô tuần kiểm nuốt lời, hắn ra sức lay tỉnh Thẩm Mặc đang ngủ say, hưng phấn vô cùng nói:
- Viện binh tới rồi.
Thẩm Mặc tức thì tan hết cơn buồn ngủ, từ mặt đất nhảy bật dây, ngó ngang ngó dọc:
- Viện binh ở đâu.
Liền thấy một trung niên tướng quân vóc dáng khôi ngô, khoác áo choàng đỏ, oai phong lẫm liệt đứng trước mặt mình.
Y nhìn tướng quân kia, tướng quân kia cũng nhìn y từ trên xuống dưới, nhưng Thẩm Mặc bẩn thỉu vô cùng, mặt cũng bị mồ hôi và bùn đất che lấp, không nhìn ra được. Tướng quân kia tay nắm đốc kiếm, cười lớn:
- Bản nhân Du Đại Du, xin hỏi vị tiểu anh hùng quý tính là gì, chúng ta thân cận một chút.
Giọng hắn như như chuông đồng, làm Thẩm Mặc ù hết cả tai.
Thẩm Mặc thuận miệng nói:
- Ra là Du tướng quân.
Nói rồi cũng mở to mắt nhìn vị tướng quân không già không trẻ này:
- Ngài chính là Du Đại Du đại danh đỉnh đỉnh sao?
Đó là nhân vật mà y nghe danh từ kiếp trước, sao chẳng kích động?
Lời này khiến Du tướng quân cười sang sảng:
- Bản tướng chính là Du Đại Du, có điều bốn chữ đại danh đỉnh đỉnh, công tử nên thu về đi.
Y chưa bao giờ nghe tới kiểu nói chuyện này, Thẩm Mặc nhất thời không rõ đối phương thật lòng hay giả dối, hay là châm chọc mình, đành cười gượng:
- Tướng quân cứ giữ trước đi, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Du Đại Du cười phá lên:
- Vậy xin nhận lời may mắn của công tử, Du mõ sẽ tiếp tục nỗ lực.
Thẩm Mặc lần này xác định được Du tướng quân là người thực tính, thầm nhủ :" Xem ra vừa rồi không phải châm chọc ta."
Lúc này Ngô tuần kiểm giới thiệu cho Thẩm Mặc:
- Du tướng quân là tham tướng Đài Ninh, dẫn binh đi qua Thiệu Hưng chúng ta, vừa vặn gặp phải người báo tin.
Liền giơ ngón cái lên, mặt đầy khâm phục nói:
- Du đại nhân không nói một lời, dẫn quân tới cứu viện.
Du Đại Du đột nhiên nghiêm mặt :
- Tổng đốc Chiết Giang Trương bộ đường có ụ, nếu quân tình hỏa cấp, các quân nên hiệp trợ địa phương trừ Oa, đảm bảo dân dúng an toàn là chuyện hàng đầu.
*** Cấp dưới gọi tổng đốc là bộ đường.
Thẩm Mặc vội tán dương:
- Bộ đường đại nhân đúng là yên thương bách tính, tướng quân một lòng vì nghĩa.
Lòng lại thầm nhủ :" Vị Du tướng quân này nhìn thô hào là thế, sao lại thận trọng như vậy? Chẳng lẽ bị cái gì kích thích.
Đang suy nghĩ lung tung thì Du Đại Du vào chính đề:
- Mời hai vị giới thiệu tình hình trước mắt.
Thẩm Mặc đem tình hình nói ra từ đầu tới cuối, tóm tắt nêu bật trọng điểm cho Du Đại Du nghe.
Du Đại Du nghe xong chậm rãi nói:
- Không dễ làm..
Thẩm Mặc giật mình:
- Tướng quân mang theo bao nhiêu quân.
- Ba nghìn.
Du Đại Du xấu hổ nói:
- Nhưng đó là lính già của Nam Kinh, căn bản không thể chọi cứng với đối phương.
- Ý tại hạ không phải thế.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Tại hạ muốn hỏi tướng quân, Du gia quân của ngài không theo sao?
- Du gia quân?
Di Đại Du cả kinh:
- Đại Minh còn có loại quân đội như vậy sao?
- Ngài còn chưa tự luyện quân à...
Thẩm Mặc vọt miệng.
Lời còn chưa dứt đã bị Du Đại Du bịt miệng, mặt khẩn trương nói:
- Ối dời ơi, tiểu tổ tông, ta nợ ngài bao nhiêu tiền chưa trả mà ngài chơi ta như thế.
Thẩm Mặc muốn gạt tay ông, ai ngờ dùng hết sức mà không nhúc nhích chút nào.
Ngô tuần kiểm bên cạnh cũng nhỏ giọng trách:
- Công tử nói chuyện quá thiếu chú ý rồi, ở Đại Minh ta ai dám tự luyện quân? Đó là tội tày trời lăng trì chu di cửu tộc đấy.
Rồi chân thành tha thiết nói:
- Quân đội Đại Minh đều thuộc về hoàng đế, nếu cố nói gia quân gì đó, thì đó là Chu gia quân.
+++
Du Đại Du, lại một danh nhân nữa xuất hiện.
Còn tướng chống Mông Cổ là Hồ Bất Quy, không biết có trong thời này không.
Bình luận truyện