Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 606: Uy hiếp



Lúc này Niên Vĩnh Khang, Hình Ngọc, Trần Phi Đức ... À chính là Trần phủ đài ấy, ba người từ bên ngoài đi vào, mặt mày mang ba phần hớn hở, bảy phần sợ hãi, bẩm báo với Thẩm Mặc:
- Trong thành phát hiện ra chín chỗ phóng hỏa, may mắn là ông trời phù hộ, tuyết rơi lớn, chúng ta lại có phòng bị, kết quả tổn thất rất ít, đã dập tắt hết cả rồi.

- Có điều kẻ phóng hỏa lại không bắt được.
Niên Vĩnh Khang bổ xung.

- Không sao, tăng cường tra xét, đề cao cảnh giác, không sợ bọn chúng gây sóng gió nữa.
Thẩm Mặc gật đầu cười:

Hình Ngọc và Trần Phi Đức mặt đầy vẻ khó tin:
- Đại nhân, chẳng lẽ ngài có phép thuật, biết trước được có kẻ muốn làm loạn.

Thẩm Mặc chưa kịp trả lời thì các vệ sĩ đã áp giải Khâu thiên hộ tới, vừa rồi hắn còn kích động hăng như gà chọi, giờ thì như gà nhúng nước, hai mắt thất thần nhìn Thẩm Mặc lẩm bẩm,
- Vì sao lại như thế?

Người ở trong phòng đều nhìn về phía Thẩm Mặc, hi vọng y công bố đáp án.

Thẩm Mặc nói thản nhiên:
- Điều này công thuộc về huynh đệ Cẩm Y Vệ, do bọn họ cảnh giác cao, bắt được tín sứ của Bạch Liên giáo, cho nên bản quan mới có thể ung dung bố trí.

Trần Phi Đức hỏi Niên Vĩnh Khang:
- Niên thiên hộ, làm sao ông nhận ra được ra trong bao nhiêu người như thế, ta thấy không khác gì người dân bình thường cả.

- Kỳ thực vẫn có khác biệt.
Niên Vĩnh Khang nói:
- Mặc dù bọn chúng hóa trang thành thương nhân bán rong, nhưng lưng thì thẳng tắp, đùi nhỏ, bắp chân lại to, hiển hiên là thường xuyên đi đường, song lại không vác nặng. Ta hỏi bọn chúng làm nghề này mấy năm rồi, bọn chúng đều nói ba tới năm năm, nhưng trên vai thì không hề có vết gánh hàng đè xuống ... Sau đó ta lại tùy tiện kiếm cớ, bảo trong hàng của bọn chúng có đồ cấm, hàng bỏ lại, người có thể đi, ai ngờ bọn chúng vui vẻ đồng ý hết.
Hắn gằn giọng:
- Đối với một người bán hàng rong thực sự mà nói, gánh hàng là đồ kiếm cơm của bọn họ, liên qua tới việc có sinh tồn tiếp được hay không, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ, thế nên tất nhiên bọn chúng chỉ là hàng giả.

Trần Phi Đức vừa nghe vừa gật gù, tán thưởng :
- Niên thiên hộ tư duy kín kẽ, xem ra trận này công đầu thuộc về ông rồi.

- Phủ đài đại nhân quá khen.
Niên Vĩnh Khang khiêm tốn:
- Mặc dù ti chức bắt được những kẻ đó, nhưng bọn chúng chỉ là công cụ truyền tincũng không biết nội dung mệnh lệnh, do Thẩm đại nhân phá được Bạch Liên mật ngữ, mới có thể dụ rắn dời hang, kỳ thực Thẩm đại nhân công lao lớn nhất.
Cả đám thầm nhủ, tên Niên Vĩnh Khang này rất biết chơi, thế nào tiền đồ cũng vô cùng rộng mở.

Lời của Niên Vĩnh Khang khiến cho Khâu thiên hộ kinh khủng thốt lên:
- Cái gì? Ngươi phá được mật ngữ của bản giáo?
Đương nhiên lời này là hỏi Thẩm Mặc.

- Chỉ biết qua một chút bề ngoài thôi, còn định thỉnh giáo Khâu thiên hộ thôi.
Thẩm Mặc tươi cười:
- Ta rất là hiếu kỳ với mật ngữ của các ngươi đấy.

- Ngươi không hiểu?
Khâu thiên hộ thắc mắc:
- Vậy làm sao làm giả được mật ngữ của sư phụ ta.

- Kỳ thực không thể gọi là ngụy tạo được.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nói bắt chước thì hợp lý hơn một chút...

~~~~~~~~

Lại quay về lúc Thẩm Mặc thẩm vấn xong bốn tên tín sứ của Bạch Liên giáo, có được mấy bản "Bạch Liên mật ngữ", rồi lại sai Niên Vĩnh Khang tìm được sự kiện tương ứng, để quá đó tiến hành phá giải.
Y biết, chỉ có thông qua phân tích tin tức có cùng tính chất, mới có được kết quả hữu dụng.
Mà Bạch Liên mật ngữ mặc dù có ít ký hiệu, tin tức chẳng được là bao, nhưng có thể suy ra được cùng một điểm chung, đó là thời gian. Một mệnh lệnh chính xác rõ ràng, bất kể là phải tước giảm đi bao nhiêu yếu tố cũng không thể thiếu được một thời gian biểu.

Còn Thẩm Mặc lớn gan nhận định, tên Tiêu Cầm kia không cần thiết, cũng không thể có năng lực sáng tạo ra một thứ ngôn ngữ riêng. Cho nên cái gọi là Bạch Liên mật ngữ, rất có khả năng là loại hoắc thoại được ký hiệu hóa, che từ ẩn nghĩa, so với loại ám hiệu mà Tào bang thường dùng cùng một kiểu, chẳng qua Tiêu Cần dùng hình vẽ biểu đạt ý tứ mà thôi.

Vậy có khả năng rất cao từ một tới mười phải dùng ký hiệu khác nhau để biểu hiện, sau đó là xuất hiện đơn độc, hoặc là tổ hợp hai hai, dùng để biểu thị ngày tương ứng.

Cảm thấy suy đoán của bản thân cơ bản chính xác, Thẩm Mặc liền tìm kiếm xác minh trong tin tức hữu hạn kia. Trừ một cái chưa rõ, còn những cái còn lại đều đã rõ ngày tháng cụ thể, lần lượt là "mùng một, mùng 5, mừng 8, 11, 12, 18, 25".
Nhưng trong hắc thoại thường thường không có hai mấy và ba mươi, dùng hai và ba thay thế. Cho nên Thẩm Mặc suy đoán, trong những hình vẽ đó, hẳn có ba số trùng nhau đại biểu cho số "mười", hai cái trùng nhau đại biểu cho một, và hai cái đại biểu cho 8, hai cái đại biểu cho 5 , hai cái đại biểu cho hai. Mà cái đại biểu cho hai kề sau cái đại biểu cho một, đứng trước cái đại biểu cho 5 ...

Cứ tuân theo quy luật đó đi phá giải, Thẩm Mặc liền giả thiết đầu tiên là thời gian biểu, sau đó che đi ký hiệu đằng sau, chỉ để lại hai ký hiệu đầu, sau đó dùng thời gian xảy ra sự kiện thay thế vào những ký hiệu tương ứng, cuối cùng so sánh, tính đoán, đại bộ phận đều trùng khớp.
Chỉ duy nhất cái cuối cùng, lại là 24 chứ không phải là 25, cho nên không có hai số 5, mà là một bốn một năm.

Thẩm Mặc không khinh suất phủ định giả thiết này, y quay về so sánh ngày tháng và sự kiện tương ứng, phát hiện ra sự kiện toàn thôn phản loạn bỏ chạy .. Thế là y lấy lại được tự tin.
Sự kiện toàn thôn di chuyển tất nhiên là kéo dài lề mề, chênh lệch so với ngày tháng báo cáo một vài ngày là chuyện hết sức bình thường.

Vì thận trọng, y lại đem so sánh với hai ký tự cuối cùng, nhưng không tìm được thứ mang tính quy luật, thế là y đưa ra kết luật cuối cùng:
- Hai hình vẽ đầu tiên đại biểu cho ngày.

Niên Vĩnh Khang vỡ lẽ:
- Vậy này bọn chúng phát động, ắt phải là ngày 22 rồi.
Trong ám ngữ lần này hai hình vẽ đầu đều là mặt trăng, tất nhiên đại biểu cho con số lặp lại, mà trong một tháng có ba mươi ngày, chỉ có số 22 là thỏa mãn điều kiện đó.

Thẩm Mặc cười:
- Đúng thế, mặt trăng đại biểu cho 2, vó ngựa đại biểu cho 1, chỉ có hai con số này mới phù hợp.

Niên Vĩnh Khang nghĩ một lúc, gật đầu tin tưởng:
- Đúng thế, chỉ có hai con số này là phủ hợp.

Bất kể là tên Tiêu Cần kia có cẩm nang diệu kế gì, chỉ cần đem thời gian đẩy lên trước một ngày, cái còn lại giữ y nguyên ban đầu, là có thể làm cho đám người ẩn trong chỗ tối hành động trước thời hạn, nhưng vì không có ai tiếp ức chỉ nên bại lộ uổng công.

Thẩm Mặc liền đem hai hình mặt trăng trong ám ngữ sửa thành mặt trăng và vó ngựa, sau đó sai hai tên tín sứ nóng lòng lập công đi viết vào địa điểm bí mật trong thành. Niên Vĩnh Khang thì ngầm theo dõi, kết quả thông qua phương pháp này, theo dõi phát hiện ra hơn nửa số gian tế, trong đó có Khâu thiên hộ.

Tên Khâu thiên hộ đó không phải hành động không đủ kín đáo mà là thân phận quá mẫn cảm, cho nên vừa mới vào ngõ liền đã bị người của Cẩm Y Vệ theo dõi.

Cơ hội chỉ có một lần, qua rồi là không trở lại, mưu kế của Tiêu Cẩn bị Niên Vĩnh Khang tỉ mỉ cẩn thận và Thẩm Chuyết Ngôn thông minh tuyệt đỉnh phá vỡ, định sẵn nó trở thành một bi kịch lớn.

Rất nhiều năm sau, cho dù khi đã tóc trắng bạc phơ, Tiêu Cẩn lưu vong Siberia cũng không sao quên được cái đêm ngày 22 tháng 12 năm Gia Tĩnh thứ 40, ở ngoài thành Tuyên Phủ tuyết trắng mù trời, hắn tận mắt chứng kiến một trận thảm bại.
Đối diện với ánh mắt phun lửa của bốn tên Thai Cát, hắn chỉ biết trợn mắt cứng họng, không thể trả lời, điều duy nhất mà hắn có thể xác định được, đó là mưu kế của mình đã thất bại.

- Ta phải giết ngươi.
Hoàng Thai Cát đùng đùng nổi giận vung roi ngựa quất về phía hắn, Tiêu Cần né tránh không kịp, bị quất một cái thật đau. Hắn còn muốn đánh tiếp thì hai tên đệ đệ của hắn nhỏ giọng khuyên:
- Đại ca muốn đẩy Bản Thăng qua bên Khả Khố Lặc hay sao?

Khả Khố Lặc là nhi tử của Cát Nang huynh trưởng Yêm Đáp, mặc dù sau khi Cát Nang chết, Yêm Đáp kế thừa đại bộ phần gia nghiệp hắn đề lại.
Nhưng có rất nhiều kẻ một lòng trung thành với Khả Khố Lặc, mà Yêm Đáp cũng không thể tham lam một cách khó coi, liền phân chi phạm vi thế lực.
Thực lực của Khả Khố Lặc lớn hơn bất kỳ một tên nào trong bốn tên Thai Cát, hơn nữa hai bên chẳng hề thân thiện thường xuyên vì tranh đấu lãnh địa mà xung đột.

Có điều cái tên này là liều thuốc tốt để xoa dịu cơn giận của Hoàng Thai Cát, hắn tức tối ném roi ngựa trong tay đi, hướng về phía thành Tuyên Phủ cao, đau đớn rống lên như con sói bị thương.

Tuyệt vọng! Trong thời tiết tháng Chạp giá rét tuyết rơi ngập trời, không mang theo bất kỳ một loại công cụ đánh thành nào tới, vốn tưởng rằng chiếm được ưu thế lớn, sáng tạo ra lịch sử lưu danh muôn đời, ai ngờ đâu chưa nói bị người ta chặn ngoài cửa, còn vác gậy đánh cho té đái vãi phân.

Vào lúc này, cho dù là người Mông Cổ lạc quan nhất cũng không tin tưởng có thể chạm vào thành Tuyên Phủ được nữa. Trộm gà không được còn mất nắm gạo, sỉ nhục, đúng là sỉ nhục!
Nếu như cứ như thế cắm đầu trở về, bốn tên Thai Cát có thể tưởng tượng ra được nụ cười nhạo báng của Khả Khố Lặc, điều này thật không sao có thể tiếp nhận được.

- Ít nhất phải kiếm được một mớ.
Hoàng Thai Cát hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Cần:
- Nếu không ta nộp ngươi cho quân Minh.

Tiêu Cẩn cười khổ gật đầu:
- Được rồi, để ta nghĩ cách.

Đêm ngày hôm đó người Mông Cổ ở ngoài thành phải đắp tuyết mà ngủ, quân Minh ở trong thành mặc dù nhân số đông đảo, lại lấy nhàn đợi mỏi, nhưng lại không hề có ý xuất kích.

Với tính cách thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện của quân Minh, có thể đuổi được người Mông Cổ đi là đã phải thắp hương lạy tạ rồi, còn về ra thành chém giết á? Thôi tỉnh lại đi, nguy hiểm lắm.

Thẩm Mặc đứng trên tường thành, nhìn người Mông Cổ thoải mái ngủ trong đất tuyết, lại nhìn tướng lĩnh khôi giáp đầy đủ trong thành, không khỏi nghĩ thầm :" Nếu không thay đổi thì thế nào cũng mất nước .." Nhưng y biết nặng nhẹ hoãn gấp, lúc này không nói gì cả, để mặc cho bọn họ.

~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau cho tới tận trưa cũng không thấy động tĩnh gì, quan viên Đại Minh trong thành đều rất cao hứng nói Thát Đát đã mất nhuệ khí, không dám đánh thành nữa rồi.

Thẩm Mặc cũng suy nghĩ như thế, liền kiên nhẫn đợi Hoàng Thai Cát lui binh, nhưng tới chiều có một mũi tên bắn vào trong thành, thủ quân nhổ mũi tên ra, bên trên có gửi kèm một lá thư. Vội vàng giao cho Hình tướng quân đang tuần tra trên thành. Hình Ngọc mở ra xem, là thư của Hoàng Thai Cát gửi cho Dương Thuận, nói :" Ta đã tới theo ước hẹn, cũng đã diễn kịch rồi, ngươi mau mau trả bạc và lương thực cho ta. Nếu không ta đem thư do chính ngươi viết cho hoàng đế của các ngươi xem."

Hình Ngọc biết chuyện này không phải tầm thường, vội vàng đem thư cho Thẩm Mặc định đoạt. Thẩm Mặc xem xong, lệnh người đưa thị vệ trưởng của Dương Thuận, cũng là kẻ đi gửi thư, biết được trong tay Hoàng Thai Cát đúng là có một bức thư như thế, hơn nữa còn đóng dấu riêng của Dương Thuận.

Sau khi tin tức được xác nhận, Thẩm Mặc hồi lâu không nói gì, quan viên văn võ trong phòng cũng ai nấy khẩn trương, không dám thở mạnh, bọn họ đều hiểu, lần này gặp phải phiền phức lớn rồi.

Vụ uy hiếp trắng trợn này không hề đơn giản như bề ngoài, thực tế, đây đã thành một vấn đề chính trị nghiêm trọng. Phản ứng đầu tiên của mọi người tất nhiên là không đồng ý.
Nhưng Thát Đát sẽ đem thư của Dương Thuận đưa tới Bắc Kinh, làm hoàng đế và triều đình mất mặt, sau đó vì thể diện của triều đình, vẫn phải nhận món nợ này, trả tiền và lương thực cho Thát Đát.

Vậy thì đồng ý sao? Càng không được, triều đình Đại Minh vĩnh viễn là phái ngoan cố, nổi danh với chính sách ba không, không cầu hòa, không bồi thường, không cắt đất.
Tới ngay cả hoàng đế bị người ta bắt sống rồi còn không trả tiền chuộc, giờ chỉ vẻn vẹn một bức thư, tựa hồ còn xa mới bằng hoàng đế.
Hơn nữa Thát Đát ngoại trừ đòi bạc và lương thực như đã hứa, còn muốn phủ tuất hơn 600 kỵ binh Mông Cổ bị quân Minh "ngộ sát" đêm qua, lại thêm 10 vạn lượng bạc nữa.
Nhiều bạc như thế thì ai bỏ ra cho nổi, mà cho dù có trả nổi cũng không thể trả , nếu không chẳng phải thành Cừu Loan nộp tiền bảo kê cho địch sao?

Ai dám gánh vác trách nhiệm đó?

Cho nên mọi người đều đều không dám lên tiếng, nhìn hết vào Thẩm Mặc, hi vọng y có thể gánh vác được trách nhiệm này ... Hay nói cách khác là giơ đầu ra chịu tội.

Thẩm Mặc từ lâu đã quen một mình gánh vác tất cả, chẳng hề có chút hoảng loạn nào, đầu óc vẫn giữ nguyên vẹn sự tỉnh táo, cười nói với mọi người:
- Tên Hoàng Thai Cát này đưa ra một vấn đề hóc búa thật đấy.

Mọi người cười phụ họa:
- Đại nhân thần cơ diệu toán, đối phó với Thát Đát dễ như trở lòng bàn tay thôi.

- Các vị tâng bốc ta rồi, ta chẳng có ý gì hay, chỉ đành làm thế này thôi.

Liền sai bảo làm thế này thế này ... Đám quan viên nghe mà trố mắt há mồm, hận không thể vái y làm sư phụ, xin y dạy cho đạo Hậu Hắc.

*** Hậu Hắc học, kiến giải cách xử lý vấn đề.

Tiêu Cần đưa ra chủ ý như thế cho Hoàng Thai Cát xong, người Mông Cở liền dựng lều bạt ngoài thành đợi quân Minh trở lời.

Tời khi trời tối mới có mũi tên bắn ra, thủ hạ đưa cho Hoàng Thai Cát xem, hắn không biết chữ Hán... Không biết cả chữ Mông Cổ, nên hỏi Tiêu Cần:
- Thư này viết cái gì?

Tiêu Cần mặt âm trầm nói:
- Bọn chúng nói hai quân giao chiến, có thể dùng bất kỳ chiêu số gì, phong thư đó của Dương Thuận là kế sách dụ chúng ta vào bẫy, không thể coi là bằng chứng đòi tiền, hoàng đế của bọn chúng rất anh minh, chỉ cười mà thôi.

- Khốn kiếp! Vô sỉ.
Hoàng Thai Cát chửi mứng:
- Giấy trắng mực đen, lại còn đóng dấu, sao có thể không tính.
Mặc cho hắn tiếp tục bắn tin thế nào, nhưng thành Tuyên Phủ đều không để ý tới, chỉ con hắn nghèo quá hóa điên.

- Mau mau nghĩ cách đi! Tên ngu xuẩn nhà ngươi.
Hoàng Thai Cát quả thực muốn điên rồi, đem Tiêu Cần làm chỗ trút giận:
- Nếu ngươi không nghĩ ra cách, ta sẽ đưa ngươi vào thành.

Tiêu Cần bất lực gật đầu, kỳ thực hắn đã có chuẩn bị chiêu tiếp theo, nhưng thấy nó quá đê tiện bỉ ổi, cho nên mới chưa dùng.

Ngày hôm sau, Thẩm Mặc vừa mới rời giường thì Tam Xích liền đi nhanh vào nói:
- Đại nhân, mau mau đi xem, người Mông Cổ thật đáng ghê tởm.

Thẩm Mặc liền khoác áo choàng, lên thành lâu nhìn ra bên ngoài, liền thấy kỵ binh người Mông Cổ xua hơn một nghìn bách tính người Hán, tới khoảng cách ngoài tầm bắn trong thành.
Đám quân Mông Cổ giương cung, xếp thành hình dẻ quạt, bao quanh người dân kinh hoàng. Trong số đó có nam có nữ, có giả có trẻ, ôm nhau, che chở nhau, tựa hồ tới cùng một chỗ.

Đám đông vốn khóc lóc thảm thiết, nhưng quân Mông Cổ không chút thương xót bắn chết mấy nam tử, tức thì tất cả ngậm chặt miệng, lặng ngắt như tờ.

Tiếp đó một giọng nói lớn:
- Oan có đầu, nợ có chủ, nếu các ngươi có hận thì hận đám người bên mình trên thành thấy chết mà không cứu, bọn ta chỉ muốn lấy tiền thuộc về bọn ta, lấy được thì thả người, không lấy được thì giết người.

Lời vừa dứt, người Mông Cổ liền bắt đầu giết người, bọn chúng chủ tâm phát tiết oán hận và giận dữ mấy ngày qua, vờn cho người dân sợ vỡ mật rồi mới vung đao chém giết.

Giết xong còn không buông tha, sai thủ hạ lấy đao chọc vào đầu lâu, đá đi đá lại chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện