Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 744-1: Tình thế nghịch chuyển (1-2)
Đáp án của Thẩm Mặc chính là mấy bồn cây xanh đặt trên bệ cửa sổ, khi y bảo Tam Xích chuyển đến đại đường thì đám người Nguyễn Bật trước mắt sáng ngời:
- Cây Mã Lam!
Đám người Bàn Thạch Công cũng thấp giọng nói:
- Đại thanh. . .
Họ đương nhiên nhận ra loại cây này, trên sườn núi vùng Cán Nam, bên đường đều có thể thấy bóng dáng của nó.
- Cây Đại Thanh này còn gọi là cây Mã Lam. - Thẩm Mặc cười dài nói với Bàn Thạch Công: - Chính là nguyên liệu tốt nhất để điều chế màu chàm.
- Đại nhân nói rất đúng. - Nguyễn Bật gật đầu cười nói: - Cây Mã Lam có thể cao trên ba thước, lá dày, sản lượng nguyên liệu càng cao hơn mấy cây rau lam, cỏ lam thấp bé, thời gian thành nguyên liệu lại ngắn hơn cây mộc lam thân gỗ, là vật liệu chế màu chàm tốt nhất.
- Hơn nữa màu chàm xuất ra từ trong cây Mã Lam chất lượng rõ ràng trội hơn các chủng loại khác, là nguyên liệu chúng tôi thích dùng nhất.
Tân hội thủ đeo ngọc ban chỉ cũng phụ họa:
- Cây Mã Lam được ánh mặt trời đầy đủ, sinh trưởng trong hoàn cảnh thoáng mát. Vùng Cán Nam chúng tôi vừa lúc thỏa mãn hai điều kiện này, lại trải qua đại nhân cẩn thận khảo sát, phát hiện đất đai ở đây cũng rất thích hợp cho cây Mã Lam sinh trưởng, hoàn toàn có đủ tất cả điều kiện để trồng trọt quy mô lớn.
Nghe mấy người họ nói rất hưng phấn, cả đám Xa lão lại không có chút động tĩnh, mãi đến khi họ nói xong rồi, Bàn Thạch Công mới chỉ vào cây xanh trong bồn, nói:
- Trước đừng nói nhiều quá, ta chỉ muốn hỏi vận chuyển các thứ đến Vu Hồ, vậy phải cần ít nhất nửa tháng chứ?
- Chắc khoảng 20 ngày. - Nguyễn Bật gật đầu cười nói.
- 20 ngày à?
Đám Xa lão bỗng chốc nhụt chí. Bàn Thạch Công chỉ vào cái áo khoác bằng vải bố màu lam của mình nói:
- Chúng tôi cũng biết dùng đại thanh nhuộm vải, tuy không thể so với các người, nhưng nguyên lý thì không kém xa, phải thừa dịp lá đại thanh tươi mới ép lấy nước chứ gì? Chờ các người vận chuyển đại thanh đến Vu Hồ, không khô thì cũng bị nát vụn hết rồi, còn dùng thế nào được?
Thẩm Mặc và Nguyễn Bật nghe xong nhìn nhau cười, người sau cười ha ha nói:
- Thạch Công quả là kiến thức rộng rãi, tuy nhiên biện pháp lấy màu chàm của chúng tôi vẫn hơi khác chút.
Rồi bảo Vi Minh:
- Ngươi giải thích cho Thạch Công đi.
Vi Minh liền nói:
- Hái lá trở về, đầu tiên là "lặt rửa sạch", bước này chúng ta đều như nhau, đều là vận chuyển lá tươi đến một nơi, bỏ đi cỏ dại, lá hư, lại rửa sạch bụi bặm, đất cát.
- Ừ, cái này như nhau. - Thiên Thất Lang gật đầu nói: - Sau đó chúng ta đem vải nguyên sắc và lá đã rửa bỏ vào bể, cùng dùng chân chà xát, cũng có chú ý, trước tiên vắt ra nhựa lá đại thanh, rồi mới đem vải ngâm vào nhuộm...
Suy nghĩ một chút hắn lại nói:
- Lại cho thêm chút phân tro, nhuộm vừa nhanh lại...
Chữ "tốt" cuối cùng đã bị tiếng ho khan của các Xa lão cắt ngang.
Thiên Thất Lang khó hiểu nói:
- Ta nói không đúng sao?
- Đúng, quá đúng. - Xa lão bên cạnh trừng mắt với hắn, nhỏ giọng nói: - Ai bảo ngươi nói tỉ mỉ như thế?
- Cũng không ai không cho ta nói tỉ mỉ như thế mà? - Thiên Thất Lang nói.
- Ngươi câm miệng đi. - Người hai bên đồng loạt trừng mắt với hắn.
- Im thì im. - Thiên Thất Lang không cam lòng nói: - Ta mà mở miệng thì là chó.
Sau vài tiết mục xen kẽ, Bàn Thạch Công có chút xấu hổ nói với Vi Minh:
- Vẫn là mời hội trưởng nói đi.
Vi Minh lý giải cười nói:
- Loại phương pháp điều chế ngay tại chỗ này tuy đơn giản, nhưng chỗ hạn chế của phương pháp này ở chỗ chỉ thích hợp tiến hành tại mùa thu hoạch lam thảo(thuốc nhuộm), chất nhuộm không thể cất giữ và vận chuyển, cho nên bên ngoài đã phát minh ra loại phương pháp nhuộm màu hoàn nguyên, có thể khắc phục những phiền phức này."
Rồi hắn cười nói với Thiên Thất Lang:
- Chúng ta đem lá đã rửa sạch bỏ vào trong hầm lên men mấy ngày.
Vi Minh cố ý có đi có lại, nói cho tường tận chút:
- Sau đó vét lá ra quấy đều với vôi, sau khi nổi bọt hai lần mới để cho nó từ từ lắng lại...Cái này gọi là tạo chàm, sẽ tạo ra dịch chàm màu lam.
- Sau đó thì sao?
Thiên Thất Lang nghe mà hoa mắt thần mê, lập tức quên đi chút buồn bực, luôn miệng gặng hỏi.
- Lại đem dịch chàm đạt tiêu chuẩn dẫn vào bên trong hồ lấy kết tủa, sau khi kết tủa mấy ngày thì bỏ đi tầng nước trong bên trên, sẽ nhận được cao chàm đã được lọc, trải qua bay hơi nước sẽ có được thành phẩm cuối cùng, sau khi bỏ vào thùng, để một hai năm không thành vấn đề.
Câu trả lời của Vi Minh nghe có vẻ hết sức tường tận, nhưng hai bước then chốt nhất thì lại cho qua hời hợt, vừa để cho đối phương cảm thấy được thành ý của họ, cũng không có tiết lộ một chút bí mật.
Biểu hiện xuất sắc này làm cho Thẩm Mặc không khỏi gật đầu, y cười nói với Nguyễn Bật:
- Thảo nào Thạch Công mạnh dạn buông tay, thì ra có người nối nghiệp ưu tú thế này rồi.
Nguyễn Bật cũng vui mừng cười nói:
- Còn cần tôi luyện, sớm quá.
※※※
Trải qua Vi Minh kiên trì giảng giải, các Xa lão cuối cùng cũng tính lý giải rồi, thì ra thông qua thủ đoạn kỹ thuật có thể đem thuốc nhuộm chàm biến thành một số vật thể rắn, sau đó chứa vào thùng chuyên chở.
- Cái này thì không sợ thời gian vận tải dài rồi. - Vi Minh mỉm cười nói: - Mà trải qua từng bước tinh luyện này, bột chàm khô có hiệu dụng cực cao, hai cân thì có thể pha một hồ, cho nên rất là đáng giá.
- Thế...giá trị bao nhiêu tiền chứ? - Bàn Thạch Công kiềm chế trống ngực nổi loạn, nói giọng hơi run run.
Vi Minh nhìn Nguyễn Bật, thấy ông ta bí hiểm gật đầu, hắn mới trầm giọng nói:
- Phân 300 cân một thùng bán, bạc ròng 20 lượng.
Các Xa lão tức thì ồ lên, có người tính toán không qua sổ sách, mơ hồ nói:
- Một lượng bạc là 1 nghìn tiền, vậy 20 lượng chính là 20 nghìn. . .
- Là 2 vạn tiền. - Bàn Thạch Công chợt cảm thấy rất mất mặt: - Ngay cả tính cũng tính không ra hồn.
Hai vạn tiền có thể mua bao nhiêu đồ vật? Gạo trắng tốt nhất cũng có thể mua 5 thạch rồi, cũng đủ cho một nhà năm người ăn nửa năm! Nếu chuyện này thật có thể thành, vấn đề cơm ăn đâu cần phải sầu nữa?
Nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải, rất nhanh tỉnh táo lại nói:
- Yêu cầu trồng bao nhiêu đại thanh thì mới có thể được một thùng bột chàm chứ?
Trình độ của Vi Minh đã rất chuyên nghiệp nên không cần nghĩ ngợi đáp:
- Lấy 30 cân lá sạch, 10 cân vôi trộn thành một phần, bốn phần thì có thể được một gánh cao chàm, sau khi phơi khô bay hơi nước, phân lượng sẽ giảm đi bảy thành...Cho nên là 4 cân lá sạch cho 1 cân bột chàm.
- Một thùng 300 cân, cần 1200 cân lá sạch, còn có 480 cân vôi. . .
Bàn Thạch Công tính toán không thành vấn đề, chậm rãi nói:
- Vôi cũng không thành vấn đề, huyện Tín Phong phương Bắc có mỏ, các người khẳng định chỉ dùng vôi thượng đẳng đã chọn kỹ càng, một gánh cần 1 lượng bạc, không tính nhân công, chỉ vôi phải mất 4 lượng 8 tiền, cái này chỉ còn lại 7 thành.
Thoáng dừng lại, ông ta nói với Vi Minh:
- Một vấn đề cuối cùng, một mẫu đất có thể sản xuất mấy cân lá sạch?
Trước đây chỉ là dùng cho mình, lên núi hái là đủ xài, cũng chưa từng trồng thứ này. Nhưng nếu như thật muốn hợp tác, nhất định phải tự mình trồng mới có thể đủ dùng, cho nên cần phải lý giải điều này.
- Nói nó sản lượng cao chính là ở chỗ này. - Vi Minh cười nói: - Thường thì lam thảo hàng năm chỉ có thể thu hai lần, nhưng cây Mã Lam nếu như vụ đông thì một năm có thể thu ba lần, đầu hạ hái "thai diệp", lập thu hái "ưu diệp", lập đông hái "đao diệp", một mẫu đất hàng năm có thể hái sáu bảy trăm cân.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Hơn nữa thứ này ba năm mới trồng một lần, cho nên nếu áp dụng luân canh, thì một nhà trồng tới 10 mẫu không thành vấn đề.
- Nào có nhiều đất như vậy. . .
Bàn Thạch Công không khỏi lắc đầu nói:
- Còn phải trồng lương thực nữa, một nhà vài ba mẫu cũng được rồi.
Vi Minh gật đầu, không nói gì nữa, cứ giao tất cả cho thời gian đi, chỉ cần thuận lợi chồng ra Mã lam, đổi thành vàng thật bạc thật, không tin ai còn nguyện ý trồng lương thực nữa.
Tính tới tính lui, Bàn Thạch Công đều cảm thấy lợi ích rất lớn, hơn nửa ngày ông ta mới rặn ra được một câu:
- Vậy phí chuyên chở ai trả?
Ông ta vừa hỏi câu này thì Thẩm Mặc và đám người Nguyễn Bật đều thả lòng rồi, thầm nghĩ -- thành công.
- Chúng tôi đến núi thu, phí chuyên chở đương nhiên là chúng tôi trả. - Nguyễn Bật nhiệt tình cười nói: - Yên tâm đi lão ca, Huy thương chúng tôi chú ý là nhân nghĩa, chỉ làm buôn bán cùng có lợi, tuyệt không hãm hại người khác.
Lời này nói rất hay, thật ra loại vận chuyển giá cao dễ vận khó tổn hại này phí chuyên chở hầu như có thể bỏ qua không tính toán, tổn thất mỗi một thùng cũng chỉ một hai lượng bạc mà thôi...đây vẫn là suy nghĩ dưới tiền đề bị mất hay hư hại.
- Nói như vậy. . .
Bàn Thạch Công trong lòng đã có nắm chắc, liền nhìn về phía mấy vị bên phải:
- Các ông còn có vấn đề gì không?
Mấy vị Xa lão nhìn nhau, trong đó một người hỏi:
- Thế...lương thực đã đáp ứng có trả hay không?
Nghe xong vấn đề này, Bàn Thạch Công tức thì đỏ mặt, dữ tợn trừng mắt với hắn một cái, ý là, không cho người trên núi chúng ta mất mặt thì sống không nổi à?
- Ha ha.
Thẩm Mặc lại mỉm cười nói:
- Đương nhiên cho rồi, ngô ra ngô khoai ra khoai mà.
Y lại nói với Bàn Thạch Công:
- Số lương thực này cũng đủ qua mùa đông rồi, sang năm nếu như các người trồng được Mã lam, trưởng công sẽ tiếp tục cung cấp lương thực, cho đến thành công chế ra bột chàm, giải trừ nỗi lo cho mọi người.
- Thật không. . .
Chúng Xa lão triệt để tâm động rồi, nếu như quả thật thì phát tài là điều đương nhiên rồi, không thành thì cũng coi như làm công cho thương nhân Huy Châu, sang năm lại trồng trọt lại.
Thấy mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên, Bàn Thạch Công ho khan liên tục, nhắc nhở họ đừng quên phân phó của mình. Tốt xấu gì cũng để cho các Xa lão trở nên thận trọng lại, Bàn Thạch Công hắng giọng nói:
- Kinh lược đại nhân, trưởng công, còn có Vi tiên sinh, thành ý của các người ta đã cảm nhận được, đương nhiên cũng phải thành khẩn trả lời các người...
Rồi vỗ ngực nói:
- Bản thân ta cảm thấy rất hứng thú đối với đề nghị của các người.
Ánh mắt đảo qua các Xa lão nói:
- Nhưng đây không phải là việc một mình ta có thể quyết định được.
- Chúng ta đều đáp ứng. . .
Năm Xa lão nhanh nhẩu đáp.
Bàn Thạch Công thiếu chút nữa té ghế, hôm nay ông ta đã bị mấy lão không tiền đồ này chọc tức gần chết, thẹn quá thành giận nói:
- Cũng không phải các ông có thể quyết định!
Nói đoạn hít sâu mấy hơi:
- Thất lễ rồi, thất lễ rồi. . .
- Ta hiểu ý của ngài. - Thẩm Mặc lại rất hiểu ý người nói: - Việc này quan hệ đến sinh kế của mọi người, đương nhiên phải do bản thân các hương dân quyết định.
- Đúng vậy. . .
Bàn Thạch Công cảm kích cười nói:
- Ta phải trở lại trưng cầu ý kiến của người cả tộc, bọn họ, còn có người bên ngoài cũng vậy, đều không thể tự mình quyết định.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Bằng không chẳng khác nào bán đứng lợi ích của tông tộc quê nhà!
Cái mũ này vừa chụp xuống, ai cũng không dám nhiều lời nữa, người nào cũng không dám dính đến cái tội danh này.
- Đương nhiên. - Thẩm Mặc tán dương gật đầu, đoạn hỏi Nguyễn Bật: - Trưởng công có muốn bổ sung thêm gì không?
- Chỉ có một việc.
Nguyễn Bật trước tiên cười với Thẩm Mặc, sau đó nói với Bàn Thạch Công:
- Xin cho phép người của ta đi cùng đến sơn trại của các người, có thể có một số đồ vật cần bọn họ giúp đỡ giải thích, vả lại họ cũng có thể thực địa khảo sát, xem mỗi thôn có được bao nhiêu đất trồng mã lam.
- Nên như vậy. - Bàn Thạch Công gật đầu nói: - Chúng ta cùng xuất phát đi.
※※※
Đàm phán sơ bộ coi như thuận lợi, tặng phẩm của Thẩm Mặc cũng bắt đầu chuyển đi. Buổi chiều cùng ngày liền có Xa lão đi theo đội vận lương rời khỏi Long Nam, nhưng bởi vì lương dự trữ trong huyện không đủ, còn có một bộ phận người cần ở lại mấy ngày, để đợi kinh lược đại nhân phân phối lương thảo từ quân doanh.
Tuy nhiên so sánh với nỗi lo lắng bất an ban đầu, các Xa lão không đi cũng có thể yên lòng hơn, dù sao trước có xe sau có vệt bánh xe, đã có người lĩnh qua, họ cũng không có gì phải lo lắng. Hơn nữa trong dịch quán món ngăn rượu ngon đủ cả, vừa lúc thả lòng ăn uống một phen.
Nhưng họ sẽ không nghĩ đến, bóng ma tai họa đang dần dần bao phủ qua...
Sự tình phải bắt đầu nói từ mấy ngày trước. Nói đến đám người Lưu Hiển chọn dùng kế sách của Thẩm Minh Thần, sử chiêu một hòn đá ném hai chim phô trương thanh thế, không chỉ tiễu phỉ đạt được thắng lợi, còn khiến nội ứng của phản quân hiện nguyên hình.
Án theo ý của Lưu Hiển đương nhiên là lập tức bắt những người này để bầm thây vạn đoạn. Nhưng chuyện này không thuộc hắn quản, mà là phạm trù công tác của Cẩm Y Vệ. Kết quả theo dõi mấy phần tử hiềm nghi kia mấy ngày, có lẽ là theo dõi quá sát, lại để cho chúng chạy thoát.
Giải thích cho hành động này của Cẩm Y Vệ là -- lo lắng chứng cứ không đủ, vô pháp định tội, cho nên còn đang thu thập chứng cứ.
Lưu Hiển lúc đó nở nụ cười, Cẩm Y Vệ lúc nào rồi còn đi nói chứng cứ? đó giống như là quan nói liêm khiết, lão sắc quỷ nói cấm dục, con mẹ nó đều dóc tổ.
Nhìn từ văn kiện vài chục năm sau tiết lộ, ý của Cẩm Y Vệ là thông qua đe dọa lẫn dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, khiến những người này ngoan ngoãn đáp ứng làm nội ứng cho quan phủ, trở thành gián điệp hai mặt, sau đó quay ngược lại tính kế phản tặc.
Nhưng đám người Chu Ngũ tự tay xem vấn đề này quá đơn giản rồi, kết quả không lưu ý khiến người ta đào tẩu mất. Nhưng lại mang đi một tin tức xác đáng từ trong thành cho Lại Thanh Quy và Loan Bân -- một là Lý Trân bị bắt, một việc khác là hơn 31 tông lão của Xa tộc vào trong thành đi bợ đít cho quan phủ, cũng cùng kinh lược đại nhân leo lên thành lâu, quan khán nghi thức hiến phu.
- Một đám không có chủ kiến!
Nghe nói nhanh như vậy đã có người Xa tộc hướng về phía quan phủ, Lại Thanh Quy vừa sợ vừa tức, hắn biết nếu như bị quan phủ kéo lôi kéo được hết sơn dân, như vậy Cán Nam có lớn cũng không có chỗ dung thân cho hắn rồi:
- Nhanh như vậy đã muốn làm thuận dân rồi sao?
Nói rồi nặng nề vỗ bàn, vô cùng phẫn uất:
- Chúng ta khởi nghĩa là vì ai? Còn không phải là đuổi người Hán ra khỏi Cán Nam, để cho sơn dân chúng ta không bị khi dễ nữa sao!
*Thuận dân (chỉ những người đi theo bọn cướp nước hoặc người mới lật đổ triều đại cũ)
Mặc dù khi khởi sự kiên quyết không có ý nghĩ như vậy, nhưng mấy năm nay vì kéo đội ngũ, hấp dẫn nam thanh niên nhiệt huyết, hắn nhiều lần tuyên truyền như thế, cuối cùng ngay cả bản thân cũng tin, cho rằng mình đang làm một việc rất cao thượng.
- Đầu năm nay, còn có chân tâm hay chân tâm nữa không?
Tên đến đây báo tin là một bộ đầu trong huyện, hắn nghiêm mặt nói:
- Ngã theo chiều gió, ai cho lợi ích nhiều thì đi với người đó.
Còn tên đại sứ kho thóc của huyện Long Nam cũng nói:
- Nói cái khác đều là giả, gạo trắng bột mì đều là thật hết. Làng nào có người đến thì thưởng 5000 cân lương thực, lương khố trong huyện cũng sạch bách rồi, đang điều lương từ quân doanh đến đấy.
- A
Lại Thanh Quy hít một hơi khí lạnh, hắn bị hành động mạnh tay của Thẩm Mặc trấn trụ:
- Tiếp tục như vậy chắc không được đâu. - Loan Bân mày ủ mặt ê nói: - Đại long đầu, chúng ta không sợ đạn pháo của quan phủ, mà sợ đạn bạc của chúng, đợi tin tức chúng nhận được lương thực vừa truyền đi, các thôn trại còn lại khẳng định tranh nhau đi bợ đít của họ Thẩm.
- Nghĩ ngon lắm.
Lại Thanh Quy nặng nề vỗ bàn, ly chén bị chấn ngản nghiêng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với tên đại sứ kho thóc:
- Ngươi biết người nào đi thị trấn không?
- Biết. - Đại sứ kho thóc gật đầu nói: - Cấp trên phát qua một danh sách, trở lại ta sẽ nghĩ rồi viết ra...
- Giờ đi đi.
Lại Thanh Quy thổi râu mép trừng mắt nói:
- Tập hợp các huynh đệ, cầm danh sách đến từng nhà đòi nợ, không nôn ra những thứ đã ăn, thì đợi ta thu thập bọn họ đi!
- Đại long đầu bớt giận. - Loan Bân vội vàng khuyên nhủ: - Người ta nếu như khóa cửa lại, không cho chúng ta tiến vào vi ốc, chúng ta đánh hay đi?
- Cái này. . .
Lại Thanh Quy than một tiếng, vi ốc đó thật giống như một đám tiểu vương quốc độc lập, quan quân cũng đánh không được, huống chi thổ phỉ như bọn chúng, đến lúc đó nếu như không đánh được mà ỉu xìu rút lui, vậy mặt mũi của hắn còn biết đặt đâu? Càng nghĩ càng phiền muộn, Lại Thanh Quy bực dọc mắng:
- Có can đảm thì đừng thụt đầu vào!
- Đại long đầu.
Đại sứ kho thóc muốn đi lại chưa ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Thật ra, cũng chẳng phải tất cả đều ở trong nhà, hẳn là còn có một số chưa lĩnh được lương thực nên còn chờ ở huyện đấy.
- Hả?
Loan Bân hí mắt nói:
- Cái này ngươi cũng biết?
- Trước khi đi xem xét phần danh sách. - Kho thóc đại sứ nhỏ giọng nói: - Đánh dấu ở trên đó đều đã đi rồi, người còn lại chẳng phải là chưa có đi sao?
- Ngươi nhớ kỹ chứ? - Lại Thanh Quy trầm giọng hỏi.
- Nhớ kỹ, có hơn 20 người đấy.
- Ta thấy nên tìm hai ba nhà thịt đi! - Lại Thanh Quy trầm giọng nói: - Cho dù có quan quân hộ vệ, nhiều làng lung tung như thế, chúng cũng không sắp xếp được nhiều người thế đâu, chúng ta vừa lúc tập trung lực lượng, thịt nhanh một bộ phận, báo thù này cho ngươi!
Câu phía sau là nói với Loan Bân.
Loan Bân suy nghĩ một chút, lần này quan quân cũng không ngờ được, chỉ cần không khinh địch như lần trước nữa, lựa chọn tốt điểm phục kích, phần thắng vẫn là rất lớn.
Huống chi hắn cũng muốn rửa nỗi nhục lần trước, trầm ngâm một lúc mới quyết tâm gật đầu nói:
- Ta thấy được đấy.
※※※
Khi thổ phỉ đầy khắp núi đồi nhảy ra, chớp mắt bao phủ một đội vận lương nho nhỏ, Lại đại long đầu đứng ở giữa sườn núi thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với người bên cạnh:
- Xem ra quan quân lần trước là mèo mù vớ phải chuột chết thôi.
Đám trại chủ lớn nhỏ bên cạnh phụ họa cười nói:
- Đúng thế, sao có thể biến nhanh vậy được?
Lại có người nhỏ giọng nói:
- Chỉ nghe lão Loan tự mình nói, ai biết hắn và Lý Trân làm chuyện tốt gì chứ.
- Đúng thế, người này tâm tư khó suy đoán, đại long đầu cũng phải đề phòng chút.
- Đừng có mà ở sau lưng nói huynh đệ ta.
Lại Thanh Quy mặc dù không cho nói hết, nhưng ánh mắt của hắn trở nên âm trầm, hiển nhiên lời này đã đến chỗ sâu trong tâm linh của hắn.
Lúc này, một lâu la từ dưới chân núi chạy vội lên, quỳ gối trước mặt Lại Thanh Quy nói:
- Đại, đại long đầu, phía dưới có người muốn gặp ngài.
- Cây Mã Lam!
Đám người Bàn Thạch Công cũng thấp giọng nói:
- Đại thanh. . .
Họ đương nhiên nhận ra loại cây này, trên sườn núi vùng Cán Nam, bên đường đều có thể thấy bóng dáng của nó.
- Cây Đại Thanh này còn gọi là cây Mã Lam. - Thẩm Mặc cười dài nói với Bàn Thạch Công: - Chính là nguyên liệu tốt nhất để điều chế màu chàm.
- Đại nhân nói rất đúng. - Nguyễn Bật gật đầu cười nói: - Cây Mã Lam có thể cao trên ba thước, lá dày, sản lượng nguyên liệu càng cao hơn mấy cây rau lam, cỏ lam thấp bé, thời gian thành nguyên liệu lại ngắn hơn cây mộc lam thân gỗ, là vật liệu chế màu chàm tốt nhất.
- Hơn nữa màu chàm xuất ra từ trong cây Mã Lam chất lượng rõ ràng trội hơn các chủng loại khác, là nguyên liệu chúng tôi thích dùng nhất.
Tân hội thủ đeo ngọc ban chỉ cũng phụ họa:
- Cây Mã Lam được ánh mặt trời đầy đủ, sinh trưởng trong hoàn cảnh thoáng mát. Vùng Cán Nam chúng tôi vừa lúc thỏa mãn hai điều kiện này, lại trải qua đại nhân cẩn thận khảo sát, phát hiện đất đai ở đây cũng rất thích hợp cho cây Mã Lam sinh trưởng, hoàn toàn có đủ tất cả điều kiện để trồng trọt quy mô lớn.
Nghe mấy người họ nói rất hưng phấn, cả đám Xa lão lại không có chút động tĩnh, mãi đến khi họ nói xong rồi, Bàn Thạch Công mới chỉ vào cây xanh trong bồn, nói:
- Trước đừng nói nhiều quá, ta chỉ muốn hỏi vận chuyển các thứ đến Vu Hồ, vậy phải cần ít nhất nửa tháng chứ?
- Chắc khoảng 20 ngày. - Nguyễn Bật gật đầu cười nói.
- 20 ngày à?
Đám Xa lão bỗng chốc nhụt chí. Bàn Thạch Công chỉ vào cái áo khoác bằng vải bố màu lam của mình nói:
- Chúng tôi cũng biết dùng đại thanh nhuộm vải, tuy không thể so với các người, nhưng nguyên lý thì không kém xa, phải thừa dịp lá đại thanh tươi mới ép lấy nước chứ gì? Chờ các người vận chuyển đại thanh đến Vu Hồ, không khô thì cũng bị nát vụn hết rồi, còn dùng thế nào được?
Thẩm Mặc và Nguyễn Bật nghe xong nhìn nhau cười, người sau cười ha ha nói:
- Thạch Công quả là kiến thức rộng rãi, tuy nhiên biện pháp lấy màu chàm của chúng tôi vẫn hơi khác chút.
Rồi bảo Vi Minh:
- Ngươi giải thích cho Thạch Công đi.
Vi Minh liền nói:
- Hái lá trở về, đầu tiên là "lặt rửa sạch", bước này chúng ta đều như nhau, đều là vận chuyển lá tươi đến một nơi, bỏ đi cỏ dại, lá hư, lại rửa sạch bụi bặm, đất cát.
- Ừ, cái này như nhau. - Thiên Thất Lang gật đầu nói: - Sau đó chúng ta đem vải nguyên sắc và lá đã rửa bỏ vào bể, cùng dùng chân chà xát, cũng có chú ý, trước tiên vắt ra nhựa lá đại thanh, rồi mới đem vải ngâm vào nhuộm...
Suy nghĩ một chút hắn lại nói:
- Lại cho thêm chút phân tro, nhuộm vừa nhanh lại...
Chữ "tốt" cuối cùng đã bị tiếng ho khan của các Xa lão cắt ngang.
Thiên Thất Lang khó hiểu nói:
- Ta nói không đúng sao?
- Đúng, quá đúng. - Xa lão bên cạnh trừng mắt với hắn, nhỏ giọng nói: - Ai bảo ngươi nói tỉ mỉ như thế?
- Cũng không ai không cho ta nói tỉ mỉ như thế mà? - Thiên Thất Lang nói.
- Ngươi câm miệng đi. - Người hai bên đồng loạt trừng mắt với hắn.
- Im thì im. - Thiên Thất Lang không cam lòng nói: - Ta mà mở miệng thì là chó.
Sau vài tiết mục xen kẽ, Bàn Thạch Công có chút xấu hổ nói với Vi Minh:
- Vẫn là mời hội trưởng nói đi.
Vi Minh lý giải cười nói:
- Loại phương pháp điều chế ngay tại chỗ này tuy đơn giản, nhưng chỗ hạn chế của phương pháp này ở chỗ chỉ thích hợp tiến hành tại mùa thu hoạch lam thảo(thuốc nhuộm), chất nhuộm không thể cất giữ và vận chuyển, cho nên bên ngoài đã phát minh ra loại phương pháp nhuộm màu hoàn nguyên, có thể khắc phục những phiền phức này."
Rồi hắn cười nói với Thiên Thất Lang:
- Chúng ta đem lá đã rửa sạch bỏ vào trong hầm lên men mấy ngày.
Vi Minh cố ý có đi có lại, nói cho tường tận chút:
- Sau đó vét lá ra quấy đều với vôi, sau khi nổi bọt hai lần mới để cho nó từ từ lắng lại...Cái này gọi là tạo chàm, sẽ tạo ra dịch chàm màu lam.
- Sau đó thì sao?
Thiên Thất Lang nghe mà hoa mắt thần mê, lập tức quên đi chút buồn bực, luôn miệng gặng hỏi.
- Lại đem dịch chàm đạt tiêu chuẩn dẫn vào bên trong hồ lấy kết tủa, sau khi kết tủa mấy ngày thì bỏ đi tầng nước trong bên trên, sẽ nhận được cao chàm đã được lọc, trải qua bay hơi nước sẽ có được thành phẩm cuối cùng, sau khi bỏ vào thùng, để một hai năm không thành vấn đề.
Câu trả lời của Vi Minh nghe có vẻ hết sức tường tận, nhưng hai bước then chốt nhất thì lại cho qua hời hợt, vừa để cho đối phương cảm thấy được thành ý của họ, cũng không có tiết lộ một chút bí mật.
Biểu hiện xuất sắc này làm cho Thẩm Mặc không khỏi gật đầu, y cười nói với Nguyễn Bật:
- Thảo nào Thạch Công mạnh dạn buông tay, thì ra có người nối nghiệp ưu tú thế này rồi.
Nguyễn Bật cũng vui mừng cười nói:
- Còn cần tôi luyện, sớm quá.
※※※
Trải qua Vi Minh kiên trì giảng giải, các Xa lão cuối cùng cũng tính lý giải rồi, thì ra thông qua thủ đoạn kỹ thuật có thể đem thuốc nhuộm chàm biến thành một số vật thể rắn, sau đó chứa vào thùng chuyên chở.
- Cái này thì không sợ thời gian vận tải dài rồi. - Vi Minh mỉm cười nói: - Mà trải qua từng bước tinh luyện này, bột chàm khô có hiệu dụng cực cao, hai cân thì có thể pha một hồ, cho nên rất là đáng giá.
- Thế...giá trị bao nhiêu tiền chứ? - Bàn Thạch Công kiềm chế trống ngực nổi loạn, nói giọng hơi run run.
Vi Minh nhìn Nguyễn Bật, thấy ông ta bí hiểm gật đầu, hắn mới trầm giọng nói:
- Phân 300 cân một thùng bán, bạc ròng 20 lượng.
Các Xa lão tức thì ồ lên, có người tính toán không qua sổ sách, mơ hồ nói:
- Một lượng bạc là 1 nghìn tiền, vậy 20 lượng chính là 20 nghìn. . .
- Là 2 vạn tiền. - Bàn Thạch Công chợt cảm thấy rất mất mặt: - Ngay cả tính cũng tính không ra hồn.
Hai vạn tiền có thể mua bao nhiêu đồ vật? Gạo trắng tốt nhất cũng có thể mua 5 thạch rồi, cũng đủ cho một nhà năm người ăn nửa năm! Nếu chuyện này thật có thể thành, vấn đề cơm ăn đâu cần phải sầu nữa?
Nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải, rất nhanh tỉnh táo lại nói:
- Yêu cầu trồng bao nhiêu đại thanh thì mới có thể được một thùng bột chàm chứ?
Trình độ của Vi Minh đã rất chuyên nghiệp nên không cần nghĩ ngợi đáp:
- Lấy 30 cân lá sạch, 10 cân vôi trộn thành một phần, bốn phần thì có thể được một gánh cao chàm, sau khi phơi khô bay hơi nước, phân lượng sẽ giảm đi bảy thành...Cho nên là 4 cân lá sạch cho 1 cân bột chàm.
- Một thùng 300 cân, cần 1200 cân lá sạch, còn có 480 cân vôi. . .
Bàn Thạch Công tính toán không thành vấn đề, chậm rãi nói:
- Vôi cũng không thành vấn đề, huyện Tín Phong phương Bắc có mỏ, các người khẳng định chỉ dùng vôi thượng đẳng đã chọn kỹ càng, một gánh cần 1 lượng bạc, không tính nhân công, chỉ vôi phải mất 4 lượng 8 tiền, cái này chỉ còn lại 7 thành.
Thoáng dừng lại, ông ta nói với Vi Minh:
- Một vấn đề cuối cùng, một mẫu đất có thể sản xuất mấy cân lá sạch?
Trước đây chỉ là dùng cho mình, lên núi hái là đủ xài, cũng chưa từng trồng thứ này. Nhưng nếu như thật muốn hợp tác, nhất định phải tự mình trồng mới có thể đủ dùng, cho nên cần phải lý giải điều này.
- Nói nó sản lượng cao chính là ở chỗ này. - Vi Minh cười nói: - Thường thì lam thảo hàng năm chỉ có thể thu hai lần, nhưng cây Mã Lam nếu như vụ đông thì một năm có thể thu ba lần, đầu hạ hái "thai diệp", lập thu hái "ưu diệp", lập đông hái "đao diệp", một mẫu đất hàng năm có thể hái sáu bảy trăm cân.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Hơn nữa thứ này ba năm mới trồng một lần, cho nên nếu áp dụng luân canh, thì một nhà trồng tới 10 mẫu không thành vấn đề.
- Nào có nhiều đất như vậy. . .
Bàn Thạch Công không khỏi lắc đầu nói:
- Còn phải trồng lương thực nữa, một nhà vài ba mẫu cũng được rồi.
Vi Minh gật đầu, không nói gì nữa, cứ giao tất cả cho thời gian đi, chỉ cần thuận lợi chồng ra Mã lam, đổi thành vàng thật bạc thật, không tin ai còn nguyện ý trồng lương thực nữa.
Tính tới tính lui, Bàn Thạch Công đều cảm thấy lợi ích rất lớn, hơn nửa ngày ông ta mới rặn ra được một câu:
- Vậy phí chuyên chở ai trả?
Ông ta vừa hỏi câu này thì Thẩm Mặc và đám người Nguyễn Bật đều thả lòng rồi, thầm nghĩ -- thành công.
- Chúng tôi đến núi thu, phí chuyên chở đương nhiên là chúng tôi trả. - Nguyễn Bật nhiệt tình cười nói: - Yên tâm đi lão ca, Huy thương chúng tôi chú ý là nhân nghĩa, chỉ làm buôn bán cùng có lợi, tuyệt không hãm hại người khác.
Lời này nói rất hay, thật ra loại vận chuyển giá cao dễ vận khó tổn hại này phí chuyên chở hầu như có thể bỏ qua không tính toán, tổn thất mỗi một thùng cũng chỉ một hai lượng bạc mà thôi...đây vẫn là suy nghĩ dưới tiền đề bị mất hay hư hại.
- Nói như vậy. . .
Bàn Thạch Công trong lòng đã có nắm chắc, liền nhìn về phía mấy vị bên phải:
- Các ông còn có vấn đề gì không?
Mấy vị Xa lão nhìn nhau, trong đó một người hỏi:
- Thế...lương thực đã đáp ứng có trả hay không?
Nghe xong vấn đề này, Bàn Thạch Công tức thì đỏ mặt, dữ tợn trừng mắt với hắn một cái, ý là, không cho người trên núi chúng ta mất mặt thì sống không nổi à?
- Ha ha.
Thẩm Mặc lại mỉm cười nói:
- Đương nhiên cho rồi, ngô ra ngô khoai ra khoai mà.
Y lại nói với Bàn Thạch Công:
- Số lương thực này cũng đủ qua mùa đông rồi, sang năm nếu như các người trồng được Mã lam, trưởng công sẽ tiếp tục cung cấp lương thực, cho đến thành công chế ra bột chàm, giải trừ nỗi lo cho mọi người.
- Thật không. . .
Chúng Xa lão triệt để tâm động rồi, nếu như quả thật thì phát tài là điều đương nhiên rồi, không thành thì cũng coi như làm công cho thương nhân Huy Châu, sang năm lại trồng trọt lại.
Thấy mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên, Bàn Thạch Công ho khan liên tục, nhắc nhở họ đừng quên phân phó của mình. Tốt xấu gì cũng để cho các Xa lão trở nên thận trọng lại, Bàn Thạch Công hắng giọng nói:
- Kinh lược đại nhân, trưởng công, còn có Vi tiên sinh, thành ý của các người ta đã cảm nhận được, đương nhiên cũng phải thành khẩn trả lời các người...
Rồi vỗ ngực nói:
- Bản thân ta cảm thấy rất hứng thú đối với đề nghị của các người.
Ánh mắt đảo qua các Xa lão nói:
- Nhưng đây không phải là việc một mình ta có thể quyết định được.
- Chúng ta đều đáp ứng. . .
Năm Xa lão nhanh nhẩu đáp.
Bàn Thạch Công thiếu chút nữa té ghế, hôm nay ông ta đã bị mấy lão không tiền đồ này chọc tức gần chết, thẹn quá thành giận nói:
- Cũng không phải các ông có thể quyết định!
Nói đoạn hít sâu mấy hơi:
- Thất lễ rồi, thất lễ rồi. . .
- Ta hiểu ý của ngài. - Thẩm Mặc lại rất hiểu ý người nói: - Việc này quan hệ đến sinh kế của mọi người, đương nhiên phải do bản thân các hương dân quyết định.
- Đúng vậy. . .
Bàn Thạch Công cảm kích cười nói:
- Ta phải trở lại trưng cầu ý kiến của người cả tộc, bọn họ, còn có người bên ngoài cũng vậy, đều không thể tự mình quyết định.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Bằng không chẳng khác nào bán đứng lợi ích của tông tộc quê nhà!
Cái mũ này vừa chụp xuống, ai cũng không dám nhiều lời nữa, người nào cũng không dám dính đến cái tội danh này.
- Đương nhiên. - Thẩm Mặc tán dương gật đầu, đoạn hỏi Nguyễn Bật: - Trưởng công có muốn bổ sung thêm gì không?
- Chỉ có một việc.
Nguyễn Bật trước tiên cười với Thẩm Mặc, sau đó nói với Bàn Thạch Công:
- Xin cho phép người của ta đi cùng đến sơn trại của các người, có thể có một số đồ vật cần bọn họ giúp đỡ giải thích, vả lại họ cũng có thể thực địa khảo sát, xem mỗi thôn có được bao nhiêu đất trồng mã lam.
- Nên như vậy. - Bàn Thạch Công gật đầu nói: - Chúng ta cùng xuất phát đi.
※※※
Đàm phán sơ bộ coi như thuận lợi, tặng phẩm của Thẩm Mặc cũng bắt đầu chuyển đi. Buổi chiều cùng ngày liền có Xa lão đi theo đội vận lương rời khỏi Long Nam, nhưng bởi vì lương dự trữ trong huyện không đủ, còn có một bộ phận người cần ở lại mấy ngày, để đợi kinh lược đại nhân phân phối lương thảo từ quân doanh.
Tuy nhiên so sánh với nỗi lo lắng bất an ban đầu, các Xa lão không đi cũng có thể yên lòng hơn, dù sao trước có xe sau có vệt bánh xe, đã có người lĩnh qua, họ cũng không có gì phải lo lắng. Hơn nữa trong dịch quán món ngăn rượu ngon đủ cả, vừa lúc thả lòng ăn uống một phen.
Nhưng họ sẽ không nghĩ đến, bóng ma tai họa đang dần dần bao phủ qua...
Sự tình phải bắt đầu nói từ mấy ngày trước. Nói đến đám người Lưu Hiển chọn dùng kế sách của Thẩm Minh Thần, sử chiêu một hòn đá ném hai chim phô trương thanh thế, không chỉ tiễu phỉ đạt được thắng lợi, còn khiến nội ứng của phản quân hiện nguyên hình.
Án theo ý của Lưu Hiển đương nhiên là lập tức bắt những người này để bầm thây vạn đoạn. Nhưng chuyện này không thuộc hắn quản, mà là phạm trù công tác của Cẩm Y Vệ. Kết quả theo dõi mấy phần tử hiềm nghi kia mấy ngày, có lẽ là theo dõi quá sát, lại để cho chúng chạy thoát.
Giải thích cho hành động này của Cẩm Y Vệ là -- lo lắng chứng cứ không đủ, vô pháp định tội, cho nên còn đang thu thập chứng cứ.
Lưu Hiển lúc đó nở nụ cười, Cẩm Y Vệ lúc nào rồi còn đi nói chứng cứ? đó giống như là quan nói liêm khiết, lão sắc quỷ nói cấm dục, con mẹ nó đều dóc tổ.
Nhìn từ văn kiện vài chục năm sau tiết lộ, ý của Cẩm Y Vệ là thông qua đe dọa lẫn dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, khiến những người này ngoan ngoãn đáp ứng làm nội ứng cho quan phủ, trở thành gián điệp hai mặt, sau đó quay ngược lại tính kế phản tặc.
Nhưng đám người Chu Ngũ tự tay xem vấn đề này quá đơn giản rồi, kết quả không lưu ý khiến người ta đào tẩu mất. Nhưng lại mang đi một tin tức xác đáng từ trong thành cho Lại Thanh Quy và Loan Bân -- một là Lý Trân bị bắt, một việc khác là hơn 31 tông lão của Xa tộc vào trong thành đi bợ đít cho quan phủ, cũng cùng kinh lược đại nhân leo lên thành lâu, quan khán nghi thức hiến phu.
- Một đám không có chủ kiến!
Nghe nói nhanh như vậy đã có người Xa tộc hướng về phía quan phủ, Lại Thanh Quy vừa sợ vừa tức, hắn biết nếu như bị quan phủ kéo lôi kéo được hết sơn dân, như vậy Cán Nam có lớn cũng không có chỗ dung thân cho hắn rồi:
- Nhanh như vậy đã muốn làm thuận dân rồi sao?
Nói rồi nặng nề vỗ bàn, vô cùng phẫn uất:
- Chúng ta khởi nghĩa là vì ai? Còn không phải là đuổi người Hán ra khỏi Cán Nam, để cho sơn dân chúng ta không bị khi dễ nữa sao!
*Thuận dân (chỉ những người đi theo bọn cướp nước hoặc người mới lật đổ triều đại cũ)
Mặc dù khi khởi sự kiên quyết không có ý nghĩ như vậy, nhưng mấy năm nay vì kéo đội ngũ, hấp dẫn nam thanh niên nhiệt huyết, hắn nhiều lần tuyên truyền như thế, cuối cùng ngay cả bản thân cũng tin, cho rằng mình đang làm một việc rất cao thượng.
- Đầu năm nay, còn có chân tâm hay chân tâm nữa không?
Tên đến đây báo tin là một bộ đầu trong huyện, hắn nghiêm mặt nói:
- Ngã theo chiều gió, ai cho lợi ích nhiều thì đi với người đó.
Còn tên đại sứ kho thóc của huyện Long Nam cũng nói:
- Nói cái khác đều là giả, gạo trắng bột mì đều là thật hết. Làng nào có người đến thì thưởng 5000 cân lương thực, lương khố trong huyện cũng sạch bách rồi, đang điều lương từ quân doanh đến đấy.
- A
Lại Thanh Quy hít một hơi khí lạnh, hắn bị hành động mạnh tay của Thẩm Mặc trấn trụ:
- Tiếp tục như vậy chắc không được đâu. - Loan Bân mày ủ mặt ê nói: - Đại long đầu, chúng ta không sợ đạn pháo của quan phủ, mà sợ đạn bạc của chúng, đợi tin tức chúng nhận được lương thực vừa truyền đi, các thôn trại còn lại khẳng định tranh nhau đi bợ đít của họ Thẩm.
- Nghĩ ngon lắm.
Lại Thanh Quy nặng nề vỗ bàn, ly chén bị chấn ngản nghiêng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với tên đại sứ kho thóc:
- Ngươi biết người nào đi thị trấn không?
- Biết. - Đại sứ kho thóc gật đầu nói: - Cấp trên phát qua một danh sách, trở lại ta sẽ nghĩ rồi viết ra...
- Giờ đi đi.
Lại Thanh Quy thổi râu mép trừng mắt nói:
- Tập hợp các huynh đệ, cầm danh sách đến từng nhà đòi nợ, không nôn ra những thứ đã ăn, thì đợi ta thu thập bọn họ đi!
- Đại long đầu bớt giận. - Loan Bân vội vàng khuyên nhủ: - Người ta nếu như khóa cửa lại, không cho chúng ta tiến vào vi ốc, chúng ta đánh hay đi?
- Cái này. . .
Lại Thanh Quy than một tiếng, vi ốc đó thật giống như một đám tiểu vương quốc độc lập, quan quân cũng đánh không được, huống chi thổ phỉ như bọn chúng, đến lúc đó nếu như không đánh được mà ỉu xìu rút lui, vậy mặt mũi của hắn còn biết đặt đâu? Càng nghĩ càng phiền muộn, Lại Thanh Quy bực dọc mắng:
- Có can đảm thì đừng thụt đầu vào!
- Đại long đầu.
Đại sứ kho thóc muốn đi lại chưa ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Thật ra, cũng chẳng phải tất cả đều ở trong nhà, hẳn là còn có một số chưa lĩnh được lương thực nên còn chờ ở huyện đấy.
- Hả?
Loan Bân hí mắt nói:
- Cái này ngươi cũng biết?
- Trước khi đi xem xét phần danh sách. - Kho thóc đại sứ nhỏ giọng nói: - Đánh dấu ở trên đó đều đã đi rồi, người còn lại chẳng phải là chưa có đi sao?
- Ngươi nhớ kỹ chứ? - Lại Thanh Quy trầm giọng hỏi.
- Nhớ kỹ, có hơn 20 người đấy.
- Ta thấy nên tìm hai ba nhà thịt đi! - Lại Thanh Quy trầm giọng nói: - Cho dù có quan quân hộ vệ, nhiều làng lung tung như thế, chúng cũng không sắp xếp được nhiều người thế đâu, chúng ta vừa lúc tập trung lực lượng, thịt nhanh một bộ phận, báo thù này cho ngươi!
Câu phía sau là nói với Loan Bân.
Loan Bân suy nghĩ một chút, lần này quan quân cũng không ngờ được, chỉ cần không khinh địch như lần trước nữa, lựa chọn tốt điểm phục kích, phần thắng vẫn là rất lớn.
Huống chi hắn cũng muốn rửa nỗi nhục lần trước, trầm ngâm một lúc mới quyết tâm gật đầu nói:
- Ta thấy được đấy.
※※※
Khi thổ phỉ đầy khắp núi đồi nhảy ra, chớp mắt bao phủ một đội vận lương nho nhỏ, Lại đại long đầu đứng ở giữa sườn núi thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với người bên cạnh:
- Xem ra quan quân lần trước là mèo mù vớ phải chuột chết thôi.
Đám trại chủ lớn nhỏ bên cạnh phụ họa cười nói:
- Đúng thế, sao có thể biến nhanh vậy được?
Lại có người nhỏ giọng nói:
- Chỉ nghe lão Loan tự mình nói, ai biết hắn và Lý Trân làm chuyện tốt gì chứ.
- Đúng thế, người này tâm tư khó suy đoán, đại long đầu cũng phải đề phòng chút.
- Đừng có mà ở sau lưng nói huynh đệ ta.
Lại Thanh Quy mặc dù không cho nói hết, nhưng ánh mắt của hắn trở nên âm trầm, hiển nhiên lời này đã đến chỗ sâu trong tâm linh của hắn.
Lúc này, một lâu la từ dưới chân núi chạy vội lên, quỳ gối trước mặt Lại Thanh Quy nói:
- Đại, đại long đầu, phía dưới có người muốn gặp ngài.
Bình luận truyện