Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 744-2: Tình thế nghịch chuyển (3-4)
- Không gặp không gặp.
Lại Thanh Quy không cần nghĩ ngợi cự tuyệt. Dù sao cũng là hương lý hương thân, khó tránh khỏi quan hệ dây mơ dễ má, vạn nhất nếu như biết nhau thì khó mà giữ nổi thể diện.
- Đại vương trên núi.
Ánh mắt người phía dưới theo lâu la cũng thấy được đám người Lại Thanh Quy trên núi, mặc dù thấy không rõ tướng mạo, nhưng biết họ nhất định là đầu lĩnh không thể nghi ngờ, liền khàn cả giọng hô lớn:
- Thủ hạ lưu tình, già trẻ một trại chỉ trông chờ vào số lương thực này vượt qua mùa đông thôi đấy...
- Cục ***!
Lại Thanh Quy quát một tiếng, giọng khàn khàn rống lên:
- Cái thứ vong ân phụ nghĩa, các huynh đệ liều mạng vì sơn dân chúng ta, nhưng các ngươi chân ngoài dài hơn chân trong!
Hắn tập trung nhìn vào, thấy mấy tên thủ hạ đang kéo một Xa lão đang cố vùng vẫy, chính là lão nhân này đang khẩn cầu với mình.
- Đối phó với những kẻ ăn mềm sợ cứng này thì phải để cho chúng biết lợi hại. - Chúng đại tiểu đầu mục ở bên cạnh châm dầu vào lửa: - Không cho chúng biết chút lợi hại, không biết Mã vương gia có ba con mắt!
*Mã vương gia ở đây là Mã Thiên Quân, một trong tứ đại nguyên soái trong thần thoại của đạo giáo, từng đại náo tam giới, sau đó bị Chân Vũ đế thu phục, trở thành một trong 36 thiên tướng thủ hạ của Chân Vũ đế, là một vị hộ pháp thần quan trọng của đạo giáo. Ngọc Đế từng phong hắn là "Hỏa bộ binh mã đại nguyên soái", ba con mắt là hỏa chi tinh, hỏa chi tinh, hỏa chi dương, là tượng trưng của Hỏa thần, Mã vương gia có ba con mắt tỉ dụ người này rất lợi hại.
Lại Thanh Quy bị những lời làm cho nóng đầu, liền phân phó tuỳ tùng:
- Chuẩn bị súng Tây Dương của ta!
Tuỳ tùng vội vàng lấy ra thanh súng ngắn dài khoảng thước. . . Cái này hắn mua được từ trong tay người Phật Lãng Cơ bằng khoản tiền lớn từ Quảng Đông, xem như tượng trưng cho thân phận của mình. Hơn nữa thật sự là tiền nào của nấy, bất kể uy lực hay là độ chính xác thì khẩu súng Tây Dương này đều tốt hơn nhiều so với Tam nhãn hỏa súng của quan quân.
Súng tam nhãn
Tuỳ tùng nhét hỏa dược vào họng súng, dùng que sắt nhồi hỏa dược cho chặt, lại bỏ vào ba viên đạn sắt, lấy dao đánh lửa đá lấy lửa châm giấy mồi, rồi đưa giấy mồi và súng ngắn cho đại long đầu.
Chỉ thấy Lại Thanh Quy một tay tiếp nhận khẩu súng, nghiêng đầu hí mắt, ngắm họng súng ngay đầu Xa lão kia, Một tay dùng giấy mồi châm dây dẫn. Chúng đại tiểu đầu mục bên cạnh nín hơi ngưng khí, tay thì giơ cho cao, chuẩn bị hoan hô đại long đầu.
Dây dẫn kia kêu xì xì, càng cháy càng ngắn, rốt cuộc một tiếng đoàng chấn động phóng ra. Người bên cạnh đều cảm giác một cổ nhiệt khí đập vào mặt, chỉ thấy quanh người đại long đầu đầy khói, khuôn mặt cũng thấy không rõ. Mọi người không khỏi thầm nghĩ: đồ chơi của người Phật Lãng Cơ đúng tà môn thật. Rồi cơn gió thổi qua, khói tan đi, thân hình đại long đầu lại trở nên rõ ràng, mọi người thấy hắn vẫn đang duy trì động tác tiêu sái giơ súng, nhất thời òa lên tiếng hoan hô ủng hộ:
- Lão đại uy vũ vãi cả đái!
Mặc dù cánh tay bị rát đến tê rần, nhưng có thể trấn trụ được đám tiểu đệ này, Lại Thanh Quy vẫn cảm thấy nó rất đáng giá.
Hắn cố khống chế khóe miệng muốn cong lên, trầm giọng nói:
- Bắn trúng rồi gọi cũng không muộn!
Mọi người liền cùng nhau nhìn về hướng chân núi, chỉ thấy phương hướng đại long đầu nổ súng nằm ngã một loạt! Liền có người khiếp sợ nói:
- Uy lực này lớn quá, cầm cái này bắn cho vi thổ vài cái, còn không bắn sập nó luôn sao...
Lần này nhưng không ai phụ họa, bởi vì mọi người nhìn thấy những người quỳ rạp trên mặt đất lại lần lượt đứng lên rồi. Đếm thì một người cũng không thiếu, càng làm cho người ta nghẹn họng đó là Xa lão bị nhắm vào cũng còn nguyên xi, còn đang ở đó phủi phủi cát trên người nữa chứ.
- Không bắn trúng...
Trong đám thổ phỉ có kẻ nói thật nhất...hoặc là nói thiếu tâm nhãn, không để ý đến khuôn mặt đại long đầu như đáy nồi, buột miệng nói.
- Nói bậy!
Nhưng cũng không thiếu kẻ trợn mắt nói dối, lập tức lên tiếng quát lớn:
- Đại long đầu bắn đâu trúng đó, sao lại bắn trượt?
Tên bị mắng liền trừng mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên kinh hỉ nói:
- Đúng rồi...mau nhìn xem, con ngựa kia bị bắn chết rồi!
Theo hướng ngón tay hắn chỉ, mọi người quả nhiên thấy được một con la đen đang nằm trong vũng máu... Chỉ là cự ly cách Xa lão kia tới cả năm trượng, cái này cũng quá, quá cái đó rồi...
- Đúng rồi, vốn là ngắm con la đó mà...
Mã thí tinh bẻ lái cũng nhanh thật, lập tức cao giọng nói:
- Ai nói đại long đầu ngắm người đâu?
Rồi vẻ mặt cười hì hì nói:
- Đúng không, đại long đầu.
Lại Thanh Quy nghiêm mặt nói với Xa lão:
- Lần này lão tử thủ hạ lưu tình, còn dám cấu kết với quan phủ nữa thì con ngựa kia...a không, con la chính là kết quả của ngươi.
Nói đoạn ném khẩu súng xuống đất, xoay người rời khỏi sườn núi. Tuỳ tùng vội vàng cúi người nhặt lên khẩu súng, ôm nó vào ngực rồi đi theo sát.
※※※
Một tiết mục nhỏ không tạo thành ảnh hưởng đối với thắng lợi, đội ngũ thắng lợi trở về trở lại sơn trại, Lại Thanh Quy liền hạ lệnh ban thưởng cho các huynh đệ, cũng chờ tin tức của hai lộ khác.
Buổi sáng hôm sau, Loan Bân cũng dẫn người trở về, Lại Thanh Quy suất lĩnh các huynh đệ ra cửa trại nghênh đón, nhưng thấy bọn họ hai tay trống trơn, đoàn người ủ rũ lên núi.
- Đừng lo, mọi người trở về là tốt rồi.
Lại Thanh Quy vẫn còn có chút phong phạm của lão đại, an ủi tiểu cữu tử(em vợ):
- Có lẽ là tin tức sai lầm, bắt hụt cũng là thường.
Đại sứ kho thóc đi theo ra ngoài ở bên cạnh cũng đi ra nói:
- Tin tình báo của ta chuẩn xác, mắt thấy đoàn xe dài đi qua mà tam đương gia không chịu động thủ.
- Thế nào, sợ có bẫy hả? - Lại Thanh Quy nhẫn nại hỏi Loan Bân.
- Đại ca, chuyện này ta vào nhà hãy nói. - Loan Bân nhìn hai bên rồi thấp giọng nói.
Thấy nhiều người như vậy quả thật khó mà mở miệng, Lại Thanh Quy gật đầu, vung tay lên nói:
- Lăn hết đi...
Thủ hạ lũ lượt giải tán, hai vị đại lão cũng đi vào đại đường.
Vừa không có ngoại nhân, Lại Thanh Quy lập tức không nể mặt nói:
- Lão tam, ngươi có ý gì? không muốn làm gì nói sớm đi.
- Đại ca, ý của ta không phải vậy...
Loan Bân thở dài nói:
- Chỉ là cảm thấy, phương diện này khả năng là có bẫy.
- Bẫy gì ở đây?
Lại Thanh Quy chỉ ra bên ngoài nói:
- Gạo trắng cướp về rồi kia, ngươi không cho rằng đó là giả đấy chứ?
- Đương nhiên là thật rồi. - Loan Bân nhỏ nhẹ nói: - Lúc chờ đợi ta cũng tỉ mỉ suy nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng không thích hợp. . . Vận lương thực từ bên ngoài đến khó khăn thế nào? chỉ lo cho vài vạn đại quân ăn uống chỉ sợ cũng làm cho quan phủ không chịu nổi rồi, sao lại hào phóng phát cho mỗi thôn trên nghìn cân chứ?
- Thu mua nhân tâm chứ gì. - Lại Thanh Quy bĩu môi nói: - Việc này có gì mà khó đoán.
- Vấn đề chính là ở chỗ này. - Loan Bân bình tĩnh nhìn Lại Thanh Quy nói: - Quan phủ tặng lương thực, mục đích là thu mua nhân tâm, chúng ta lại cướp đi lương thực thuộc về sơn dân, vậy tính là gì đây?
- Tính cái gì? - Lại Thanh Quy có chút không nhịn được nói.
- Thương tổn nhân tâm đấy. - Loan Bân nói giọng trầm thấp: - Đây là đang đẩy họ về phía quan phủ...
- Không tin quê hương mình, giao tình mấy thế hệ.
Lại Thanh Quy nặng nề vỗ bàn một cái, làm cái bàn gỗ chịu đủ tàn phá phát ra một tiếng "ken két".
Loan Bân kiên trì giải thích:
- Cổ nhân có câu, nhân tâm như nước, dân động như khói. Đại đương gia, dân tâm này rất dễ mất đi.
Rồi thở dài nói:
- Ai cho họ nhiều lợi ích thì họ sẽ hướng về người đó...
Hắn liền nghiêm mặt nói:
- Ta suy nghĩ, quan phủ đang muốn đấu một trận chiến dân tâm với chúng ta, kẻ được dân tâm được thiên hạ, kẻ mất dân tâm không chỗ mà đứng. . . Chiêu này rấ hiểm độc, đại ca chúng ta không thể lơ là được."
- Đây là đạo lý mà ngươi mất ba ngày rúc trong đống cỏ mới nghĩ ra được? - Lại Thanh Quy hí mắt nhìn hắn nói.
- Đúng thế. - Loan Bân gật đầu.
- Đây là lý do ngươi lại một lần tay không mà về? - Lại Thanh Quy càng nói giọng càng cứng ngắc.
Loan Bân cảm thấy hắn đã đến sát biên giới bạo phát, nhưng vẫn gian nan gật đầu nói:
- Đúng thế
Lời còn chưa dứt, liền nghe rầm một tiếng, thì ra Lại Thanh Quy rút ra Yêu đao chém mạnh lên mặt bàn, tiếng kẽo kẹt lại vang lên. Chỉ thấy hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm tiểu cữu tử của mình, gằn từng chữ:
- Lão tam, ngươi nghe rõ cho ta, ca ca ta từ một tiểu khất cái cơm cũng ăn không đủ no, kiếm ăn cho tới quy mô như hôm nay, dựa vào không phải là sự ủng hộ của dân chúng, mà là cái này!
Rồi hắn lại vỗ mạnh vào Yêu đao của mình, mặt mày dữ tợn nói:
- Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào cây đao của mình!
Thoáng dừng lại, giọng điệu của hắn hòa hoãn hơn:
- Đương nhiên, còn có các huynh đệ hết lòng hết dạ các ngươi, nhưng ta không dựa vào đám ngu phu ngu phụ chỉ biết cái lợi trước mắt đó, họ chỉ là đám không có chủ kiến, nắm tay của ai cứng thì người đó có hi vọng thắng nhất, họ sẽ đứng ở bên đó!
Cảm nhận được Lại Thanh Quy tự phụ và cố chấp, Loan Bân biết mình nói cái gì cũng uổng phí rồi, hắn hơi uể oải gật đầu nói:
- Đại ca dạy bảo rất phải, ta biết rồi.
- Hảo huynh đệ, ca ca nói nặng lời, ngươi cũng không phải không biết.
Lại Thanh Quy cho rằng đối phương đã bị thuyết phục, cũng cảm thấy thoải mái, cũng có tâm tình bận tâm đến cảm thụ của tiểu cữu tử.
- Đại ca nói vậy khách khí rồi. - Loan Bân miễn cưỡng cười nói: - Đệ đệ ta không hiểu chuyện, còn phải nhờ ca ca chỉ dạy.
- Ha ha, được. - Lại Thanh Quy gật đầu nhe răng cười nói: - Nhất định phải cho chúng thấy lợi hại, ta không chỉ cướp lần này, hễ có loại chuyện như thế thì ta vẫn sẽ cướp không bỏ, kiên quyết không thể tiện nghi cho kẻ phản bội.
- Đại ca định đoạt. - Loan Bân thấp giọng nói: - Ta mệt quá, về trước nghỉ ngơi đây.
- Đi đi. - Lại Thanh Quy gật đầu nói: - Cứ nghỉ ngơi cho khỏe hai ngày đi.
Ai ngờ lời còn chưa dứt thì bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo:
- Đại long đầu, hắc giáp quân cũng trở về rồi.
Lúc đó đi ra ngoài đánh cướp có ba đội ngũ, ngoại trừ hai người họ thì còn có hắc giáp quân của Lý Trân, vốn Lại Thanh Quy không muốn bỏ qua cơ hội này để kéo gần quan hệ, muốn cùng hắc giáp quân hành động, nhưng thống lĩnh của hắc giáp quân nói rằng họ chỉ tiếp thu lãnh đạo của người Lý gia, hiện tại đại thiếu gia đã bị bắt, vẫn chưa bị hại, cho nên không tiện chịu sự lãnh đạo trực tiếp của đại long đầu.
Một khắc đó, Lại đại long đầu ngoài miệng thì khen họ trung nghĩa, nhưng trong lòng thì nguyền rủa Lý Trân mau chóng bị quan phủ xử trảm, như vậy hắn có thể giơ cao lá cờ báo thù cho nhị đệ, giành được sự trung thành của hắc giáp quân.
Đây thực sự là người nói vô tâm, người nghe có ý, nếu như thống lĩnh của hắc giáp quân biết những lời nói của mình sẽ mang đến cho đại thiếu gia oán hận đến vậy, hắn khẳng định sẽ không kiên trì nữa.
Nhưng trên đời không có bán thuốc hối hận, tựa như Lại Thanh Quy phái hắc giáp quân đi ra ngoài cướp đường, nếu như cho hắn một lần lựa chọn nữa, hắn khẳng định sẽ để mọi người ở trong nhà ngủ. Nhưng hiện tại, hắn đành phải đối mặt với thu hoạch của họ thôi.
Trái ngược lại với Loan Bân không có thu hoạch gì, chiến quả của hắc giáp quân tuyệt đối to -- không chỉ cướp được của năm nhà, lại còn có thêm quà tặng. . .Thì ra ngoại trừ cướp về lương thực, bọn họ còn mang về ba Xa lão.
- Nên cầm đương nhiên phải cầm rồi, nhưng cái gì không nên cầm thì cũng đừng cầm.
Đối với thói cẩu thả của Hắc giáp quân, Lại Thanh Quy chỉ có bất đắc dĩ cười khổ, thầm nghĩ bệnh ngu cũng có truyền nhiễm, hơn một năm theo Lý Trân, ngay cả đàn hung nhân này cũng biến thành ngu.
Nhìn ba Xa lão thần sắc uể oải, Loan Bân cũng có chút căm tức nói:
- Mang mấy lão già gần đất xa trời về làm gì? Bắt cóc tống tiền? Trong thôn họ không có tiền, chắc không phải kéo họ nhập bọn đấy chứ?
- Không phải là nhập bọn.
Thống lĩnh Hắc giáp quân sắc mặt quả thực như Trương Phi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định, nghe hắn gằn từng chữ:
- Là đổi người.
Lời vừa nói ra, trong đường tức thì an tĩnh lại, Loan Bân lộ ra thần sắc bừng tỉnh, Lại Thanh Quy thì trong lòng rất không khoái, nói giọng có vẻ gượng gạo:
- Ai cho ngươi tự chủ trương thế hả?
Ai ngờ đối phương căn bản không chịu thua, cứng rắn cự lại:
- Đại thiếu gia bị bắt gần 10 ngày rồi, chư vị đương gia lại chưa từng thương lượng qua làm sao cứu Đại thiếu gia, chúng ta đành phải tự chủ trương thôi!
- Ngươi. . .
Lại Thanh Quy nhiều năm không bị người khác cãi lại như thế, hắn tức giận cầm lấy Yêu đao trên bàn chém vào người đó.
Người đó cũng không né tránh, để mặc hắn chém vào người mình. . . Mặc dù mang theo vỏ đao, nhưng cỗ lực lượng này vẫn có thể đánh gãy xương cốt người. Nhưng hắn không hề nhíu mày, chỉ thoáng hoảng hốt, rồi đứng im bất động.
Lại Thanh Quy bị sự kiên định của hắn làm rung động, lại còn thêm đối phương lại là người hắn có ý muốn thu phục, cho nên sau khi điều chỉnh chốc lát, hắn rốt cuộc ổn định tâm tình, vươn ngón cái nói:
- Ta thưởng thức nhất là loại người trung nghĩa như ngươi, tự tiện chủ trương lần này sẽ không truy cứu nữa.
Người đó cũng không phải hoàn toàn ngoan cố, còn biết mượn cớ này xuống nước:
- Đa tạ ơn không giết của đại long đầu, tại hạ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể máu chảy đầu rơi!
Lại Thanh Quy trong lòng không khỏi khẽ động nghĩ: "Đây không phải là ám chỉ ta, chỉ cần cứu Lý Trân trở về, sau này họ sẽ nghe lời ta sao?" hắn nhất thời rất hưng phấn nói:
- Được đấy...
Nói xong cảm thấy thất thố, vội vàng ngồi trở lại chủ vị, ra vẻ nói:
- Tâm tình của ta và các ngươi đều như nhau, lúc nào mà chẳng muốn cứu Lý Trân huynh đệ trở về, đúng không, lão tam?
- À, đúng vậy. - Loan Bân gật đầu nói: - Ngươi cáo lui trước, ta và đại long đầu thương nghị một chút, để xem làm thế nào mới thỏa đáng.
Đợi người của Hắc giáp quân đi rồi, Loan Bân nói:
- Đại ca, lần này bọn họ bắt người trở về, cũng coi như chó ngáp phải ruồi. Nếu như quan phủ không đáp ứng đổi người, vậy bọn chúng giả mù sa mưa tranh thủ dân tâm, vậy sẽ trở thành trò cười ai cũng sẽ không tin.
- Nếu như, bọn họ đáp ứng đổi người thì sao? - Lại Thanh Quy nghiêm mặt hỏi.
- Cầm mấy lão già vô dụng để đổi lấy Lý Trân huynh đệ không tốt hơn sao? - Loan Bân có chút khó hiểu nói.
- Ờ...
Lại Thanh Quy trầm ngâm một hồi, cuối cùng đứng dậy nói:
- Ngươi lo liệu chuyện này đi.
※※※
Hai ngày kế, bầu không khí của thành Long Nam hết sức khẩn trương, thỉnh thoảng có đại đội quan binh ra khỏi thành, lại có khoái mã chạy vội vào thành, khiến bách tính xem náo nhiệt ở bên đường đều suy đoán, không biết xảy ra sự tình gì rồi.
Kết quả buổi chiều ngày hôm sau có tin tức xác thực truyền tới -- số lương thực vận chuyển đến mỗi thôn trại đã bị sơn tặc cướp rồi.
Cách một ngày sau đó, lại có tin tức càng kinh người hơn truyền ra -- bọn sơn tặc không ngờ đã bắt cóc mấy vị Xa lão, yêu cầu trao đổi với trùm thổ phỉ Lý Trân đã bị bắt. Lập tức đầu đường cuối ngõ đều bàn luận sôi nổi, suy đoán kinh lược đại nhân có thể đáp ứng yêu cầu của phản tặc hay không.
- Tuyệt đối không thể đáp ứng!
Phủ Kinh lược, trong phòng Thiêm áp cũng đang triển khai tranh luận kịch liệt. Thẩm Minh Thần vỗ bàn đứng dậy nói: - Không thể thỏa hiệp với sơn tặc, bằng không hậu hoạn vô cùng!
- Cái này không gọi là thỏa hiệp. - Dư Dần rất ít khi nói, lần này không trầm mặc nữa: - Chỉ là trao đổi mà thôi.
- Đừng nói những lời vô dụng này.
Thẩm Minh Thần cộc cằn vung tay lên, đi tới trước bàn của Thẩm Mặc nói:
- Ta chỉ biết là, tấu chương báo tin đã sớm đến Bắc Kinh, quyền xử trí Lý Trân kia đã sớm không nằm trong tay chúng ta nữa rồi.
Thấy Thẩm Mặc vẫn bất động, hắn hạ giọng nói:
- Đại nhân, ngài khẳng định nhớ kỹ năm đó, trên chuyện xử lý Vương Trực, sau đó Mặc Lâm Công đã bị động cỡ nào rồi chứ?
Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Thẩm Minh Thần thấm thía nói:
- Ban đầu khi chưa bắt Vương Trực, Mặc Lâm Công có thể tùy tâm sở dục làm ra bất luận quyết sách gì, mà không cần lo lắng có người nói ra nói vào.
Dừng một chút, hắn sắc mặt ngưng trọng nhìn Thẩm Mặc nói:
- Nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Vương Bản Cố thượng báo triều đình, từ đó Mặc Lâm Công không thể làm chủ trên chuyện đó nữa, còn chịu đủ áp lực từ các phương diện, để cho một Vương Bản Cố nho nhỏ khi dễ quá thể...Đây không phải là họ Vương có bản lĩnh lớn bao nhiêu, mà là hắn vừa lúc nghênh hợp với chủ lưu của triều đình, mà Mặc Lâm Công cũng không phải đột nhiên trở nên ngu ngốc, chỉ là ý nghĩ và chủ lưu của hắn lại trái ngược...
- Chủ lưu? - Thẩm Mặc cuộc mở miệng, thản nhiên hỏi: - Chủ lưu thế nào?
- Tuyệt không cùng địch nhân thỏa hiệp, tuyệt không cùng địch nhân nói điều kiện! Địch nhân bắt được tuyệt đối không thể thả lại! - Thẩm Minh Thần nói: - Đây là tác phong xưa nay của Đại Minh triều, có rất nhiều người đem nó làm chuẩn mực, chúng ta không thể tự bóp méo!
- Cục ***!
Người hiền lành như Dư Dần không ngờ tuôn ra lời thô tục, mặc dù hắn lập tức sẽ giải thích cho Thẩm Minh Thần, không phải là đang mắng hắn, mà là người khác, nhưng hắn vẫn hầm hừ nói:
- Cổ nhân nói, binh vô thường hình, thủy vô thường thế! Trên đời không có hai sự kiện nào là tương đồng, vấn đề bất đồng phải dùng phương pháp bất đồng xử lý, duy nhất bất biến đó là biến hóa theo tình huống! Càng phức tạp thì càng phải linh hoạt xử lý, không nên "tuyệt không" nhiều như thế!
Hiển nhiên hắn đã bị kích động đến chuyện thương tâm, lại căm giận nói:
- Lúc nên kiên trì nguyên tắc thì thích "linh hoạt xử lý", lúc nên linh hoạt thì phải kiên trì nguyên tắc! Ta thấy chuyện thiên hạ tám phần mười đều bị hỏng ở mặt này!
Lại Thanh Quy không cần nghĩ ngợi cự tuyệt. Dù sao cũng là hương lý hương thân, khó tránh khỏi quan hệ dây mơ dễ má, vạn nhất nếu như biết nhau thì khó mà giữ nổi thể diện.
- Đại vương trên núi.
Ánh mắt người phía dưới theo lâu la cũng thấy được đám người Lại Thanh Quy trên núi, mặc dù thấy không rõ tướng mạo, nhưng biết họ nhất định là đầu lĩnh không thể nghi ngờ, liền khàn cả giọng hô lớn:
- Thủ hạ lưu tình, già trẻ một trại chỉ trông chờ vào số lương thực này vượt qua mùa đông thôi đấy...
- Cục ***!
Lại Thanh Quy quát một tiếng, giọng khàn khàn rống lên:
- Cái thứ vong ân phụ nghĩa, các huynh đệ liều mạng vì sơn dân chúng ta, nhưng các ngươi chân ngoài dài hơn chân trong!
Hắn tập trung nhìn vào, thấy mấy tên thủ hạ đang kéo một Xa lão đang cố vùng vẫy, chính là lão nhân này đang khẩn cầu với mình.
- Đối phó với những kẻ ăn mềm sợ cứng này thì phải để cho chúng biết lợi hại. - Chúng đại tiểu đầu mục ở bên cạnh châm dầu vào lửa: - Không cho chúng biết chút lợi hại, không biết Mã vương gia có ba con mắt!
*Mã vương gia ở đây là Mã Thiên Quân, một trong tứ đại nguyên soái trong thần thoại của đạo giáo, từng đại náo tam giới, sau đó bị Chân Vũ đế thu phục, trở thành một trong 36 thiên tướng thủ hạ của Chân Vũ đế, là một vị hộ pháp thần quan trọng của đạo giáo. Ngọc Đế từng phong hắn là "Hỏa bộ binh mã đại nguyên soái", ba con mắt là hỏa chi tinh, hỏa chi tinh, hỏa chi dương, là tượng trưng của Hỏa thần, Mã vương gia có ba con mắt tỉ dụ người này rất lợi hại.
Lại Thanh Quy bị những lời làm cho nóng đầu, liền phân phó tuỳ tùng:
- Chuẩn bị súng Tây Dương của ta!
Tuỳ tùng vội vàng lấy ra thanh súng ngắn dài khoảng thước. . . Cái này hắn mua được từ trong tay người Phật Lãng Cơ bằng khoản tiền lớn từ Quảng Đông, xem như tượng trưng cho thân phận của mình. Hơn nữa thật sự là tiền nào của nấy, bất kể uy lực hay là độ chính xác thì khẩu súng Tây Dương này đều tốt hơn nhiều so với Tam nhãn hỏa súng của quan quân.
Súng tam nhãn
Tuỳ tùng nhét hỏa dược vào họng súng, dùng que sắt nhồi hỏa dược cho chặt, lại bỏ vào ba viên đạn sắt, lấy dao đánh lửa đá lấy lửa châm giấy mồi, rồi đưa giấy mồi và súng ngắn cho đại long đầu.
Chỉ thấy Lại Thanh Quy một tay tiếp nhận khẩu súng, nghiêng đầu hí mắt, ngắm họng súng ngay đầu Xa lão kia, Một tay dùng giấy mồi châm dây dẫn. Chúng đại tiểu đầu mục bên cạnh nín hơi ngưng khí, tay thì giơ cho cao, chuẩn bị hoan hô đại long đầu.
Dây dẫn kia kêu xì xì, càng cháy càng ngắn, rốt cuộc một tiếng đoàng chấn động phóng ra. Người bên cạnh đều cảm giác một cổ nhiệt khí đập vào mặt, chỉ thấy quanh người đại long đầu đầy khói, khuôn mặt cũng thấy không rõ. Mọi người không khỏi thầm nghĩ: đồ chơi của người Phật Lãng Cơ đúng tà môn thật. Rồi cơn gió thổi qua, khói tan đi, thân hình đại long đầu lại trở nên rõ ràng, mọi người thấy hắn vẫn đang duy trì động tác tiêu sái giơ súng, nhất thời òa lên tiếng hoan hô ủng hộ:
- Lão đại uy vũ vãi cả đái!
Mặc dù cánh tay bị rát đến tê rần, nhưng có thể trấn trụ được đám tiểu đệ này, Lại Thanh Quy vẫn cảm thấy nó rất đáng giá.
Hắn cố khống chế khóe miệng muốn cong lên, trầm giọng nói:
- Bắn trúng rồi gọi cũng không muộn!
Mọi người liền cùng nhau nhìn về hướng chân núi, chỉ thấy phương hướng đại long đầu nổ súng nằm ngã một loạt! Liền có người khiếp sợ nói:
- Uy lực này lớn quá, cầm cái này bắn cho vi thổ vài cái, còn không bắn sập nó luôn sao...
Lần này nhưng không ai phụ họa, bởi vì mọi người nhìn thấy những người quỳ rạp trên mặt đất lại lần lượt đứng lên rồi. Đếm thì một người cũng không thiếu, càng làm cho người ta nghẹn họng đó là Xa lão bị nhắm vào cũng còn nguyên xi, còn đang ở đó phủi phủi cát trên người nữa chứ.
- Không bắn trúng...
Trong đám thổ phỉ có kẻ nói thật nhất...hoặc là nói thiếu tâm nhãn, không để ý đến khuôn mặt đại long đầu như đáy nồi, buột miệng nói.
- Nói bậy!
Nhưng cũng không thiếu kẻ trợn mắt nói dối, lập tức lên tiếng quát lớn:
- Đại long đầu bắn đâu trúng đó, sao lại bắn trượt?
Tên bị mắng liền trừng mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên kinh hỉ nói:
- Đúng rồi...mau nhìn xem, con ngựa kia bị bắn chết rồi!
Theo hướng ngón tay hắn chỉ, mọi người quả nhiên thấy được một con la đen đang nằm trong vũng máu... Chỉ là cự ly cách Xa lão kia tới cả năm trượng, cái này cũng quá, quá cái đó rồi...
- Đúng rồi, vốn là ngắm con la đó mà...
Mã thí tinh bẻ lái cũng nhanh thật, lập tức cao giọng nói:
- Ai nói đại long đầu ngắm người đâu?
Rồi vẻ mặt cười hì hì nói:
- Đúng không, đại long đầu.
Lại Thanh Quy nghiêm mặt nói với Xa lão:
- Lần này lão tử thủ hạ lưu tình, còn dám cấu kết với quan phủ nữa thì con ngựa kia...a không, con la chính là kết quả của ngươi.
Nói đoạn ném khẩu súng xuống đất, xoay người rời khỏi sườn núi. Tuỳ tùng vội vàng cúi người nhặt lên khẩu súng, ôm nó vào ngực rồi đi theo sát.
※※※
Một tiết mục nhỏ không tạo thành ảnh hưởng đối với thắng lợi, đội ngũ thắng lợi trở về trở lại sơn trại, Lại Thanh Quy liền hạ lệnh ban thưởng cho các huynh đệ, cũng chờ tin tức của hai lộ khác.
Buổi sáng hôm sau, Loan Bân cũng dẫn người trở về, Lại Thanh Quy suất lĩnh các huynh đệ ra cửa trại nghênh đón, nhưng thấy bọn họ hai tay trống trơn, đoàn người ủ rũ lên núi.
- Đừng lo, mọi người trở về là tốt rồi.
Lại Thanh Quy vẫn còn có chút phong phạm của lão đại, an ủi tiểu cữu tử(em vợ):
- Có lẽ là tin tức sai lầm, bắt hụt cũng là thường.
Đại sứ kho thóc đi theo ra ngoài ở bên cạnh cũng đi ra nói:
- Tin tình báo của ta chuẩn xác, mắt thấy đoàn xe dài đi qua mà tam đương gia không chịu động thủ.
- Thế nào, sợ có bẫy hả? - Lại Thanh Quy nhẫn nại hỏi Loan Bân.
- Đại ca, chuyện này ta vào nhà hãy nói. - Loan Bân nhìn hai bên rồi thấp giọng nói.
Thấy nhiều người như vậy quả thật khó mà mở miệng, Lại Thanh Quy gật đầu, vung tay lên nói:
- Lăn hết đi...
Thủ hạ lũ lượt giải tán, hai vị đại lão cũng đi vào đại đường.
Vừa không có ngoại nhân, Lại Thanh Quy lập tức không nể mặt nói:
- Lão tam, ngươi có ý gì? không muốn làm gì nói sớm đi.
- Đại ca, ý của ta không phải vậy...
Loan Bân thở dài nói:
- Chỉ là cảm thấy, phương diện này khả năng là có bẫy.
- Bẫy gì ở đây?
Lại Thanh Quy chỉ ra bên ngoài nói:
- Gạo trắng cướp về rồi kia, ngươi không cho rằng đó là giả đấy chứ?
- Đương nhiên là thật rồi. - Loan Bân nhỏ nhẹ nói: - Lúc chờ đợi ta cũng tỉ mỉ suy nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng không thích hợp. . . Vận lương thực từ bên ngoài đến khó khăn thế nào? chỉ lo cho vài vạn đại quân ăn uống chỉ sợ cũng làm cho quan phủ không chịu nổi rồi, sao lại hào phóng phát cho mỗi thôn trên nghìn cân chứ?
- Thu mua nhân tâm chứ gì. - Lại Thanh Quy bĩu môi nói: - Việc này có gì mà khó đoán.
- Vấn đề chính là ở chỗ này. - Loan Bân bình tĩnh nhìn Lại Thanh Quy nói: - Quan phủ tặng lương thực, mục đích là thu mua nhân tâm, chúng ta lại cướp đi lương thực thuộc về sơn dân, vậy tính là gì đây?
- Tính cái gì? - Lại Thanh Quy có chút không nhịn được nói.
- Thương tổn nhân tâm đấy. - Loan Bân nói giọng trầm thấp: - Đây là đang đẩy họ về phía quan phủ...
- Không tin quê hương mình, giao tình mấy thế hệ.
Lại Thanh Quy nặng nề vỗ bàn một cái, làm cái bàn gỗ chịu đủ tàn phá phát ra một tiếng "ken két".
Loan Bân kiên trì giải thích:
- Cổ nhân có câu, nhân tâm như nước, dân động như khói. Đại đương gia, dân tâm này rất dễ mất đi.
Rồi thở dài nói:
- Ai cho họ nhiều lợi ích thì họ sẽ hướng về người đó...
Hắn liền nghiêm mặt nói:
- Ta suy nghĩ, quan phủ đang muốn đấu một trận chiến dân tâm với chúng ta, kẻ được dân tâm được thiên hạ, kẻ mất dân tâm không chỗ mà đứng. . . Chiêu này rấ hiểm độc, đại ca chúng ta không thể lơ là được."
- Đây là đạo lý mà ngươi mất ba ngày rúc trong đống cỏ mới nghĩ ra được? - Lại Thanh Quy hí mắt nhìn hắn nói.
- Đúng thế. - Loan Bân gật đầu.
- Đây là lý do ngươi lại một lần tay không mà về? - Lại Thanh Quy càng nói giọng càng cứng ngắc.
Loan Bân cảm thấy hắn đã đến sát biên giới bạo phát, nhưng vẫn gian nan gật đầu nói:
- Đúng thế
Lời còn chưa dứt, liền nghe rầm một tiếng, thì ra Lại Thanh Quy rút ra Yêu đao chém mạnh lên mặt bàn, tiếng kẽo kẹt lại vang lên. Chỉ thấy hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm tiểu cữu tử của mình, gằn từng chữ:
- Lão tam, ngươi nghe rõ cho ta, ca ca ta từ một tiểu khất cái cơm cũng ăn không đủ no, kiếm ăn cho tới quy mô như hôm nay, dựa vào không phải là sự ủng hộ của dân chúng, mà là cái này!
Rồi hắn lại vỗ mạnh vào Yêu đao của mình, mặt mày dữ tợn nói:
- Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào cây đao của mình!
Thoáng dừng lại, giọng điệu của hắn hòa hoãn hơn:
- Đương nhiên, còn có các huynh đệ hết lòng hết dạ các ngươi, nhưng ta không dựa vào đám ngu phu ngu phụ chỉ biết cái lợi trước mắt đó, họ chỉ là đám không có chủ kiến, nắm tay của ai cứng thì người đó có hi vọng thắng nhất, họ sẽ đứng ở bên đó!
Cảm nhận được Lại Thanh Quy tự phụ và cố chấp, Loan Bân biết mình nói cái gì cũng uổng phí rồi, hắn hơi uể oải gật đầu nói:
- Đại ca dạy bảo rất phải, ta biết rồi.
- Hảo huynh đệ, ca ca nói nặng lời, ngươi cũng không phải không biết.
Lại Thanh Quy cho rằng đối phương đã bị thuyết phục, cũng cảm thấy thoải mái, cũng có tâm tình bận tâm đến cảm thụ của tiểu cữu tử.
- Đại ca nói vậy khách khí rồi. - Loan Bân miễn cưỡng cười nói: - Đệ đệ ta không hiểu chuyện, còn phải nhờ ca ca chỉ dạy.
- Ha ha, được. - Lại Thanh Quy gật đầu nhe răng cười nói: - Nhất định phải cho chúng thấy lợi hại, ta không chỉ cướp lần này, hễ có loại chuyện như thế thì ta vẫn sẽ cướp không bỏ, kiên quyết không thể tiện nghi cho kẻ phản bội.
- Đại ca định đoạt. - Loan Bân thấp giọng nói: - Ta mệt quá, về trước nghỉ ngơi đây.
- Đi đi. - Lại Thanh Quy gật đầu nói: - Cứ nghỉ ngơi cho khỏe hai ngày đi.
Ai ngờ lời còn chưa dứt thì bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo:
- Đại long đầu, hắc giáp quân cũng trở về rồi.
Lúc đó đi ra ngoài đánh cướp có ba đội ngũ, ngoại trừ hai người họ thì còn có hắc giáp quân của Lý Trân, vốn Lại Thanh Quy không muốn bỏ qua cơ hội này để kéo gần quan hệ, muốn cùng hắc giáp quân hành động, nhưng thống lĩnh của hắc giáp quân nói rằng họ chỉ tiếp thu lãnh đạo của người Lý gia, hiện tại đại thiếu gia đã bị bắt, vẫn chưa bị hại, cho nên không tiện chịu sự lãnh đạo trực tiếp của đại long đầu.
Một khắc đó, Lại đại long đầu ngoài miệng thì khen họ trung nghĩa, nhưng trong lòng thì nguyền rủa Lý Trân mau chóng bị quan phủ xử trảm, như vậy hắn có thể giơ cao lá cờ báo thù cho nhị đệ, giành được sự trung thành của hắc giáp quân.
Đây thực sự là người nói vô tâm, người nghe có ý, nếu như thống lĩnh của hắc giáp quân biết những lời nói của mình sẽ mang đến cho đại thiếu gia oán hận đến vậy, hắn khẳng định sẽ không kiên trì nữa.
Nhưng trên đời không có bán thuốc hối hận, tựa như Lại Thanh Quy phái hắc giáp quân đi ra ngoài cướp đường, nếu như cho hắn một lần lựa chọn nữa, hắn khẳng định sẽ để mọi người ở trong nhà ngủ. Nhưng hiện tại, hắn đành phải đối mặt với thu hoạch của họ thôi.
Trái ngược lại với Loan Bân không có thu hoạch gì, chiến quả của hắc giáp quân tuyệt đối to -- không chỉ cướp được của năm nhà, lại còn có thêm quà tặng. . .Thì ra ngoại trừ cướp về lương thực, bọn họ còn mang về ba Xa lão.
- Nên cầm đương nhiên phải cầm rồi, nhưng cái gì không nên cầm thì cũng đừng cầm.
Đối với thói cẩu thả của Hắc giáp quân, Lại Thanh Quy chỉ có bất đắc dĩ cười khổ, thầm nghĩ bệnh ngu cũng có truyền nhiễm, hơn một năm theo Lý Trân, ngay cả đàn hung nhân này cũng biến thành ngu.
Nhìn ba Xa lão thần sắc uể oải, Loan Bân cũng có chút căm tức nói:
- Mang mấy lão già gần đất xa trời về làm gì? Bắt cóc tống tiền? Trong thôn họ không có tiền, chắc không phải kéo họ nhập bọn đấy chứ?
- Không phải là nhập bọn.
Thống lĩnh Hắc giáp quân sắc mặt quả thực như Trương Phi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định, nghe hắn gằn từng chữ:
- Là đổi người.
Lời vừa nói ra, trong đường tức thì an tĩnh lại, Loan Bân lộ ra thần sắc bừng tỉnh, Lại Thanh Quy thì trong lòng rất không khoái, nói giọng có vẻ gượng gạo:
- Ai cho ngươi tự chủ trương thế hả?
Ai ngờ đối phương căn bản không chịu thua, cứng rắn cự lại:
- Đại thiếu gia bị bắt gần 10 ngày rồi, chư vị đương gia lại chưa từng thương lượng qua làm sao cứu Đại thiếu gia, chúng ta đành phải tự chủ trương thôi!
- Ngươi. . .
Lại Thanh Quy nhiều năm không bị người khác cãi lại như thế, hắn tức giận cầm lấy Yêu đao trên bàn chém vào người đó.
Người đó cũng không né tránh, để mặc hắn chém vào người mình. . . Mặc dù mang theo vỏ đao, nhưng cỗ lực lượng này vẫn có thể đánh gãy xương cốt người. Nhưng hắn không hề nhíu mày, chỉ thoáng hoảng hốt, rồi đứng im bất động.
Lại Thanh Quy bị sự kiên định của hắn làm rung động, lại còn thêm đối phương lại là người hắn có ý muốn thu phục, cho nên sau khi điều chỉnh chốc lát, hắn rốt cuộc ổn định tâm tình, vươn ngón cái nói:
- Ta thưởng thức nhất là loại người trung nghĩa như ngươi, tự tiện chủ trương lần này sẽ không truy cứu nữa.
Người đó cũng không phải hoàn toàn ngoan cố, còn biết mượn cớ này xuống nước:
- Đa tạ ơn không giết của đại long đầu, tại hạ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể máu chảy đầu rơi!
Lại Thanh Quy trong lòng không khỏi khẽ động nghĩ: "Đây không phải là ám chỉ ta, chỉ cần cứu Lý Trân trở về, sau này họ sẽ nghe lời ta sao?" hắn nhất thời rất hưng phấn nói:
- Được đấy...
Nói xong cảm thấy thất thố, vội vàng ngồi trở lại chủ vị, ra vẻ nói:
- Tâm tình của ta và các ngươi đều như nhau, lúc nào mà chẳng muốn cứu Lý Trân huynh đệ trở về, đúng không, lão tam?
- À, đúng vậy. - Loan Bân gật đầu nói: - Ngươi cáo lui trước, ta và đại long đầu thương nghị một chút, để xem làm thế nào mới thỏa đáng.
Đợi người của Hắc giáp quân đi rồi, Loan Bân nói:
- Đại ca, lần này bọn họ bắt người trở về, cũng coi như chó ngáp phải ruồi. Nếu như quan phủ không đáp ứng đổi người, vậy bọn chúng giả mù sa mưa tranh thủ dân tâm, vậy sẽ trở thành trò cười ai cũng sẽ không tin.
- Nếu như, bọn họ đáp ứng đổi người thì sao? - Lại Thanh Quy nghiêm mặt hỏi.
- Cầm mấy lão già vô dụng để đổi lấy Lý Trân huynh đệ không tốt hơn sao? - Loan Bân có chút khó hiểu nói.
- Ờ...
Lại Thanh Quy trầm ngâm một hồi, cuối cùng đứng dậy nói:
- Ngươi lo liệu chuyện này đi.
※※※
Hai ngày kế, bầu không khí của thành Long Nam hết sức khẩn trương, thỉnh thoảng có đại đội quan binh ra khỏi thành, lại có khoái mã chạy vội vào thành, khiến bách tính xem náo nhiệt ở bên đường đều suy đoán, không biết xảy ra sự tình gì rồi.
Kết quả buổi chiều ngày hôm sau có tin tức xác thực truyền tới -- số lương thực vận chuyển đến mỗi thôn trại đã bị sơn tặc cướp rồi.
Cách một ngày sau đó, lại có tin tức càng kinh người hơn truyền ra -- bọn sơn tặc không ngờ đã bắt cóc mấy vị Xa lão, yêu cầu trao đổi với trùm thổ phỉ Lý Trân đã bị bắt. Lập tức đầu đường cuối ngõ đều bàn luận sôi nổi, suy đoán kinh lược đại nhân có thể đáp ứng yêu cầu của phản tặc hay không.
- Tuyệt đối không thể đáp ứng!
Phủ Kinh lược, trong phòng Thiêm áp cũng đang triển khai tranh luận kịch liệt. Thẩm Minh Thần vỗ bàn đứng dậy nói: - Không thể thỏa hiệp với sơn tặc, bằng không hậu hoạn vô cùng!
- Cái này không gọi là thỏa hiệp. - Dư Dần rất ít khi nói, lần này không trầm mặc nữa: - Chỉ là trao đổi mà thôi.
- Đừng nói những lời vô dụng này.
Thẩm Minh Thần cộc cằn vung tay lên, đi tới trước bàn của Thẩm Mặc nói:
- Ta chỉ biết là, tấu chương báo tin đã sớm đến Bắc Kinh, quyền xử trí Lý Trân kia đã sớm không nằm trong tay chúng ta nữa rồi.
Thấy Thẩm Mặc vẫn bất động, hắn hạ giọng nói:
- Đại nhân, ngài khẳng định nhớ kỹ năm đó, trên chuyện xử lý Vương Trực, sau đó Mặc Lâm Công đã bị động cỡ nào rồi chứ?
Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Thẩm Minh Thần thấm thía nói:
- Ban đầu khi chưa bắt Vương Trực, Mặc Lâm Công có thể tùy tâm sở dục làm ra bất luận quyết sách gì, mà không cần lo lắng có người nói ra nói vào.
Dừng một chút, hắn sắc mặt ngưng trọng nhìn Thẩm Mặc nói:
- Nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Vương Bản Cố thượng báo triều đình, từ đó Mặc Lâm Công không thể làm chủ trên chuyện đó nữa, còn chịu đủ áp lực từ các phương diện, để cho một Vương Bản Cố nho nhỏ khi dễ quá thể...Đây không phải là họ Vương có bản lĩnh lớn bao nhiêu, mà là hắn vừa lúc nghênh hợp với chủ lưu của triều đình, mà Mặc Lâm Công cũng không phải đột nhiên trở nên ngu ngốc, chỉ là ý nghĩ và chủ lưu của hắn lại trái ngược...
- Chủ lưu? - Thẩm Mặc cuộc mở miệng, thản nhiên hỏi: - Chủ lưu thế nào?
- Tuyệt không cùng địch nhân thỏa hiệp, tuyệt không cùng địch nhân nói điều kiện! Địch nhân bắt được tuyệt đối không thể thả lại! - Thẩm Minh Thần nói: - Đây là tác phong xưa nay của Đại Minh triều, có rất nhiều người đem nó làm chuẩn mực, chúng ta không thể tự bóp méo!
- Cục ***!
Người hiền lành như Dư Dần không ngờ tuôn ra lời thô tục, mặc dù hắn lập tức sẽ giải thích cho Thẩm Minh Thần, không phải là đang mắng hắn, mà là người khác, nhưng hắn vẫn hầm hừ nói:
- Cổ nhân nói, binh vô thường hình, thủy vô thường thế! Trên đời không có hai sự kiện nào là tương đồng, vấn đề bất đồng phải dùng phương pháp bất đồng xử lý, duy nhất bất biến đó là biến hóa theo tình huống! Càng phức tạp thì càng phải linh hoạt xử lý, không nên "tuyệt không" nhiều như thế!
Hiển nhiên hắn đã bị kích động đến chuyện thương tâm, lại căm giận nói:
- Lúc nên kiên trì nguyên tắc thì thích "linh hoạt xử lý", lúc nên linh hoạt thì phải kiên trì nguyên tắc! Ta thấy chuyện thiên hạ tám phần mười đều bị hỏng ở mặt này!
Bình luận truyện