Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 256: Tân Hoành họa thủy (6)



Edit & Beta: TranGemy

Tân Hoành ra khỏi nhà từ sớm, vốn dĩ còn cho rằng sẽ không tới trễ, thế mà giờ vì dây dưa một phen với Nguyên Thâm, cuối cùng cô chỉ có thể… Trước sau như một vẫn là tới trễ.

Đến công ty, rõ ràng là đã qua thời gian vào làm, trong thang máy cũng không trông thấy ai, vậy mà, lên đến tầng trên cùng, cũng không nhìn thấy ai. Dịch Phong Nghiêu còn chưa đến, ngay cả Serena cũng không có ở đây.

Xem ra, hình như là cô đến vẫn sớm thì phải.

Tân Hoành chợt nhớ tới người nào đó từng nói: “Một người làm việc vặt như vậy còn không được thì làm sao mà Dịch Phong Nghiêu lại chịu được em nhỉ…

Lúc này nghĩ lại, cũng không phải toàn là nói xằng bậy, trong lòng Tân Hoành thầm bội phục dự đoán của Dịch Tân, quả là nhìn xa trông rộng.

Đúng lúc cô ngồi xuống, cầm tài liệu lên chuẩn bị xem một chút thì có tiếng mở cửa thang máy, cô còn cho là Serena hay Dịch Phong Nghiêu đến, ngẩng đầu nhìn theo tiếng chuông báo, lại nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như bị cái gì bổ cho một nhát.

Từ thang máy đi ra là một cặp đôi… Tư thế thân mật kia, khiến cho cô đây là một người trải đời cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.

Dịch Phong Nghiêu và… Nghê Tranh.

Tháng trước Nghê Tranh đến đây, bị cô làm hỏng chuyện tốt, Tân Hoành chưa gặp lại cô ta thêm lần nào nữa. Nhưng cũng không biết Nghê Tranh có tới đây thêm lần nào vào lúc Tân Hoành không có ở đây không, tóm lại, không thấy thì không biết, Tân Hoành không thấy cô ta thì tự nhiên cũng không nghĩ đến, một tháng này, cũng mau chóng quên cô ta đi, lúc này, đột nhiên cô ta dùng cách này đi vào, đúng là khiến cho Tân Hoành có chút rung động.

Kiểu biểu hiện này… Chính là người yêu còn gì.

Tân Hoành nghĩ tới đây, ánh mắt cũng dừng lại trên người Nghê Tranh lâu hơn một chút, sau đó, mắt thấy trong mắt Nghê Tranh xẹt qua ánh cười lạnh.

Còn Dịch Phong Nghiêu thì nhếch môi cười, nhìn về phía Tân Hoành, mở miệng trước: “A, giờ này mà có thể gặp cô, đúng là không dễ dàng gì nhỉ.”

Tân Hoành cười gật đầu, không nói gì. Thật ra trong lòng có lời, chỉ là không có nói ra mà thôi… Sớm biết lúc này gặp phải các người… Tôi đã không tới rồi!

Ánh mắt Dịch Phong Nghiêu dời khỏi người cô, trên mặt vẫn là vẻ bất cần, ôm ngang hông Nghê Tranh đi thẳng về phía phòng làm việc của mình. Nghê Tranh lại cười nhìn về phía Tân Hoành: “Tân Hoành, cuộc sống thế nào, rất vui vẻ sao?”

Tân Hoành hơi giật mình, nhìn lại Nghê Tranh, lại thấy mặc dù đối phương bày ra dáng vẻ ôn hòa, nhưng trong ánh mắt mơ hồ lại mang theo sự khiêu khích và khinh thường.

Tân Hoành cười một tiếng: “Ánh mắt của Nghê tiểu thư thật tốt.”

Thừa nhận, thản nhiên, hào phóng.

Nghê Tranh cười lạnh: “Được người kia chiều chuộng, còn cẩn thận bao bọc che chở, lại vẫn muốn chạy ra ngoài rêu rao, cũng không sợ ánh sáng chiếu cho chạy luôn.”

Tân Hoành cau mày, ánh sáng chiếu cho chạy luôn?

Là ý nói, hạnh phúc của cô không thể để lộ ra ánh sáng, gặp phải ánh sáng sẽ chết yểu sao?

Tân Hoành nhìn về phía Nghê Tranh, lại thấy người ta không chút e dè, toàn thân toát lên vẻ người muốn gây sự. Trong lòng Tân Hoành hơi tức giận, cô cũng không sợ Nghê Tranh, có điều cô là người ghét gây chuyện thị phi, bình thường luôn có thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng cô cũng chẳng có bao nhiêu lòng dạ rộng lượng để mà dễ dàng tha thứ cho những người được voi đòi tiên.

Bấy giờ, Tân Hoành chỉ cười một tiếng, nhìn về phía Nghê Tranh, rất ngây thơ vô tội: “Chạy mất? Vậy phải xem là chạy đi đâu đã? Là chạy theo cô sao?”

Cô nói xong, sắc mặt Nghê Tranh lập tức trắng nhợt.

Tân Hoành tiếp tục cười: “Vậy thì Nghê tiểu thư đúng là đã lo lắng quá rồi.”

Mặt Nghê Tranh lúc tím lúc xanh rồi lại chuyển trắng.

Tân Hoành cười, đạp người phải đạp chỗ đau, Nghê Tranh, cô cho là tôi sẽ không dám sao?

Làm người, còn có thể an phận được thì không cần cố nghĩ cách đi khiêu khích người khác làm gì, không có người nào thấp kém hơn người nào, cũng không có người nào phải mãi nhẫn nhịn người nào.

Nghê Tranh miễn cưỡng ổn định thái độ, cười lạnh: “Tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở cô một chút thôi, cô đã tự tin như vậy, cứ coi như là tôi nhiều chuyện rồi, không cần để bụng đâu.”

Tân Hoành cười khẽ, đang muốn nói “Tôi đương nhiên sẽ không để bụng” thì Dịch Phong Nghiêu chợt nhìn về phía cô, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt, mang theo ý cảnh cáo.

Tân Hoành nhận ra, lập tức cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao, anh ta là ông chủ, cô cũng nên nể mặt ông chủ một chút.

Nghê Tranh hả hê nhìn Tân Hoành một cái, cười lành lạnh đi qua, lúc này mới quay lại ôm ấp Dịch Phong Nghiêu, hai người cùng nhau đi vào phòng làm việc.

Tân Hoành đứng tại chỗ, cười khẩy một tiếng, cô thật có chút khinh bỉ cái dáng vẻ nhân viên này.

Nghĩ thế cô lắc đầu một cái, lần nữa ngồi xuống. Rồi lại lần nữa nghe thấy âm thanh thang máy mở ra, sau đó là tiếng giày cao gót thành thạo bước trên đá cẩm thạch, Tân Hoành không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới, Serena.

Tân Hoành nhìn về phía cô ấy cười: “Tới trễ nhé.”

Cô cười đến mức có chút hả hê.

Serena cũng rất bình tĩnh,  từ từ đi về chỗ mình, để túi trong tay lên bàn xong ngồi xuống, rồi mới cười với Tân Hoành một tiếng, lại lắc đầu: “No, mọi ngày em mới gọi là đến trễ, còn chị đây là vì công việc.”

Tân Hoành nhún nhún vai, từ chối đưa ý kiến, chỉ cười cười.

Serena lại nhìn về phía cửa phòng làm việc tổng giám đốc đóng chặt, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Trong lòng Tân Hoành hiểu rõ, lập tức rộng lượng nói với cô ấy: “Tổng giám đốc đến rồi.”

Serena quay đầu nhìn Tân Hoành, nhưng trên mặt lại không mang theo cảm xúc gì, cũng không lo lắng việc ông chủ còn đến sớm hơn cô ấy.

Tân Hoành thấy cô ấy bình bĩnh như vậy, cũng tự mình nói luôn: “Có điều chị yên tâm, lúc này anh ta còn đang bận tán gái, không có tâm tình quản chúng ta đâu.”

Serena nhìn Tân Hoành một lúc, vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, cuối cùng mới chợt cười khẽ.

Tân Hoành thấy hôm nay Serena cứ quái quái thế nào ấy.

Hai người mới nói chuyện tán gái xong thì cánh cửa kia đã mở ra, cô gái kia đứng đằng sau cánh cửa, trong lòng Tân Hoành cả kinh, không biết chuyện tán gái cô nói có bị cô ta nghe thấy không.

Ngược lại Serena lại cực kỳ bình tĩnh, đứng dậy, gật đầu với người ở cửa phòng tổng giám đốc gật đầu, cung kính gọi một tiếng: “Nghê tiểu thư.”

Lúc này trên mặt Nghê Tranh kia cũng phối hợp thể hiện vẻ quý phái, mỉm cười… Tân Hoành chỉ cảm thấy, rất ra dáng bà chủ.

Bà chủ…

---

Từ chương này mình sẽ để Tân Hoành và Serena xưng là chị - em, hai người đã làm việc cùng nhau một thời gian rồi với Serena cũng không phải người quá lạnh lùng nên để vậy cho khỏi xa cách nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện