Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 85: Vợ là để yêu thương (4)
Nhớ lại, tay đã kéo cửa phòng ra, điện thoại lại vang lên. Cô dừng lại, xoay người lại đi đến bàn nhỏ lấy di động.
——
Nhìn thấy tên Dịch Tân, khóe môi không tự chủ hiện ý cười, cho dù không nhìn thấy anh.
[diedanlequydon.com]
"Làm sao vậy?"
"Buổi trưa hôm nay chính mình tự ăn cơm, buổi tối rồi anh về bồi em." Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ. Má lúm đồng tiền cô liền cứng lại bên miệng. Co nghĩ, anh là một người đàn ông, luôn phải xã giao, cô nên tự giác săn sóc cho anh, cô nghe lời ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối chờ hắn. Nhưng, lời đến bên miệng lại thành, "Anh… Muốn đi đâu?"
Dứt lời, cô liền nhịn không được ảo não, hung hăng cắn môi của chính mình. Chuyện của cả một tập đoàn khổng lồ sao có thể nói cho cô!—— cô thật sự là quá không hiểu chuyện rồi! Không nghĩ, đầu bên kia điện thoại lại cười lên tiếng, cười đến trắng trợn, "Thế nào, gần đây mỗi ngày cùng anh như keo như sơn, lúc này không thấy anh đã bắt đầu nghĩ muốn anh rồi hả?"
Nghĩ muốn anh? Cô là muốn chết! Xấu hổ và giận dữ muốn chết!—— anh, anh làm sao có thể thông minh được như vậy?!—— nhìn một cái liền nhìn thấu cô rồi. Người nọ trái lại có phần đúng mực, tự mình hướng cô giải thích, "Là Phong Dương, Tang Nhuế về nhà mẹ đẻ, Phong Dương tâm tình không tốt."
[diedanlequydon.com]
Tân Hoành sửng sốt, cẩn thận hỏi, "Hai người bọn họ... Cãi nhau hả?"
"Không có."
Tân Hoành thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô có trực giác Phong Dương là người dàn ông, không dễ cùng vợ cãi nhau... Điểm này, Dịch Tân cần theo hắn học tập.
"Nhưng mà nghe nói đánh một trận."
Tân Hoành cảm thấy nếu anh đang ở đây thì nhất định sẽ bị ánh mắt của cô chém chết.
"Vậy, cần em qua đó sao?" Tân Hoành nghĩ, giữa vợ chồng nếu đã động thủ, hẳn là đã cực kỳ nghiêm trọng rồi. Mà Dịch Tân thì vĩnh viễn không cần trông cậy vào anh có bao nhiêu lòng đồng tình, Tân Hoành chỉ sợ anh qua đó, sẽ đem vợ chồng nhà người ta trực tiếp làm cả đời cũng không qua lại với nhau. Đầu kia lại giống như biết ý nghĩ của cô, trầm thấp cười nói, "Không cần, em không cần qua đó, anh cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng. Tang Nhuế tự cho là mình thân thủ rất cao, quá tự cao không phải tức giận."
"Thật sự?" Tân Hoành cẩn thận phỏng đoán độ chân thật của lời nói.
"Ừhm. E qua đó, anh sẽ không tự chủ được đem tất cả chú ý đều đã tập trung trên người em, trái lại làm cho Phong Dương cô đơn chiếc bóng rồi."
Khi nói những lời này thanh âm của người nào đó trầm xuống, có chút dụ hoặc, mang theo tia trêu chọc, Tân Hoành tim không tự chủ được đập có chút loạn, theo bản năng mà cúi đầu. Đột nhiên phản ứng lại, anh không có ở trước mắt, ánh mắt nóng bỏng không nhìn đến cô. Lúc này mới mang theo lo lắng ngẩng đầu, ôn nhu nói, "Ừhm, vậy anh đi bồi Phong Dương, em... Buổi tối chờ anh."
Bên kia, người nào đó lười biếng thanh thản ngồi ở trên sofa, tùy ý liếc mắt nhìn một căn phòng hỗn độn, toàn thân suy sút của Phong Dương, nói với người phụ nữ trong điện thoại, "Ừhm, buổi tối anh sẽ trở về sớm một chút."
Nói lời những lời này, khóe môi vừa vặn gợi lên tia sủng nịch mà yêu thương. Anh và cảnh hỗn loạn trong phòng, cực kỳ không hợp nhau.
****
Để điện thoại xuống, Dịch Tân hơi chút nâng cổ tay, đối với người đàn ông y phục nhiều nếp nhăn trước mắt không hứng thú nói, "Cậu gọi tôi tới đây bốn giờ rồi, bây giờ tôi muốn về nhà rồi."
Phong Dương vốn rất tuấn lãng gương mặt lúc này nhìn Dịch Tân lại đầy bi thương, "Cậu chuyện gì cũng giải quyết chung như vậy sao? Tôi không tin lúc tâm tình Tân Hoành không tốt, cậu còn có thể thay cô ấy đếm ngược thời gian khi đó."
Dịch Tân cười, buông tay, có chút tiếc hận nói, "Ừhm, quả thật, hẳn là không. Người nào cậu nói cũng không phải Tân Hoành a?"
Tiếng nói vừa dứt, một cuốn sách lập tức phi tới trước mặt anh, Dịch Tân nhẹ nhàng nâng tay, chuẩn xác cầm lấy cuốn sách. Ánh mắt tà mị liếc qua, trong tay đã cầm một chén trà. Bên môi gợi lên nét khinh trào (khinh thường + trào phúng), Dịch Tân chán nản nói, "Đôi khi, cậu tính khí quá dễ dãi, tính tang Nhuế lại là tự cho mình là nữ trung hào kiệt,thân thủ tuyệt đỉnh, cậu cũng không có thể cùng cô ấy động thủ a."
Phong Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng nói cho chính mình không cần cùng người đàn ông trước mặt này chấp nhặt, ngón tay thon dài chỉ hướng cửa lớn, "Cậu hiện tại có thể về."
Bị người hạ lệnh đuổi khách nhưng Dịch Tân, vẫn như cũ gác chân miễn cưỡng tựa vào trên sofa, "Thạt xin lỗi, hiện tại tôi còn chưa thể đi, về quá sớm, Tân Hoành sẽ cho rằng tôi không có trấn an được cậu. Tôi không hy vọng trong lòng cô ấy lưu lại một ấn tượng xấu."
Phong Dương rốt cục không thể nhịn được nữa, nhanh chóng đứng dậy, liền muốn tự mình đem người đàn ông yêu nghiệt này đá văng ra. Nhưng vừa mới tới bên cạnh anh, còn chưa xuất thủ, lại nghe xong anh miễn cưỡng nói,
"Cậu không muốn cô ấy đi theo cậu mà bị phân tâm, chỉ có hai con đường: hoặc là, đem Tang Gia bảo vệ; hoặc là, trực tiếp hủy diệt, cho nó biến mất."
Dịch Tân nâng mắt lên, theo góc độ của Phong Dương nhìn lại, cặp mắt kia mỹ lệ bên trong ẩn ẩn có một cỗ yêu khí. Nhịn không được, bật thốt lên hỏi, "Cậu đối với Tân Hoành, là như vậy?"
Khóe môi hơi hơi cong lên, hỏi lại, "Cậu nói xem?"
Phong Dương trong lòng rùng mình, lại ngồi xuống, tay vỗ trán, thở dài, "Kỳ thật, tôi chỉ là hi vọng cô ấy gặp chuyện còn nghĩ đến còn có tôi, mà không phải động một tí liền tự mình xông lên, hô đánh, hô giết. Nhưng nhiều năm như vậy, cô ấy dường như đã thành thói quen."
Mấy giờ trước, Tang Nhuế nhận được điện thoại của đại ca Tang, biết Nhị ca Tang đi Thành Tây Phương gia động thủ, bị thương phải nhập viện, Tang Nhuế nhất thời liền táo bạo, cúp điện thoại liền nhanh chóng đem vài vật dụng vào hành lý, liền muốn đi sân bay. Mà trong toàn bộ quá trình, Phong Dương ở một bên lẳng lặng nhìn, chờ, mà cô lại không nói lời nào liền muốn rời đi, trong lòng hắn nhất thời tức giận, liền ngăn cản Tang Nhuế. Khi đó tang Nhuế sốt ruột về H thị, Phong Dương oán giận cô bỏ hắn qua một bên, hai người đều có chút kích thích, nói mấy câu không hợp, liền động thủ. Đương nhiên, cho dù là kích thích, Phong Dương cũng là không có khả năng thật sự cùng Tang Nhuế động thủ, lưu tình cô, Tang Nhuế liền chạy, lúc rời đi, vẫn mắng Phong Dương không thể nói lý lẽ. Phong Dương hung hăng nện một quyền ở trên tường, lại giận dỗi đem gian phòng biến thành một đống hỗn độn, kêu Dịch Tân qua đó.
——
Nhìn thấy tên Dịch Tân, khóe môi không tự chủ hiện ý cười, cho dù không nhìn thấy anh.
[diedanlequydon.com]
"Làm sao vậy?"
"Buổi trưa hôm nay chính mình tự ăn cơm, buổi tối rồi anh về bồi em." Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ. Má lúm đồng tiền cô liền cứng lại bên miệng. Co nghĩ, anh là một người đàn ông, luôn phải xã giao, cô nên tự giác săn sóc cho anh, cô nghe lời ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối chờ hắn. Nhưng, lời đến bên miệng lại thành, "Anh… Muốn đi đâu?"
Dứt lời, cô liền nhịn không được ảo não, hung hăng cắn môi của chính mình. Chuyện của cả một tập đoàn khổng lồ sao có thể nói cho cô!—— cô thật sự là quá không hiểu chuyện rồi! Không nghĩ, đầu bên kia điện thoại lại cười lên tiếng, cười đến trắng trợn, "Thế nào, gần đây mỗi ngày cùng anh như keo như sơn, lúc này không thấy anh đã bắt đầu nghĩ muốn anh rồi hả?"
Nghĩ muốn anh? Cô là muốn chết! Xấu hổ và giận dữ muốn chết!—— anh, anh làm sao có thể thông minh được như vậy?!—— nhìn một cái liền nhìn thấu cô rồi. Người nọ trái lại có phần đúng mực, tự mình hướng cô giải thích, "Là Phong Dương, Tang Nhuế về nhà mẹ đẻ, Phong Dương tâm tình không tốt."
[diedanlequydon.com]
Tân Hoành sửng sốt, cẩn thận hỏi, "Hai người bọn họ... Cãi nhau hả?"
"Không có."
Tân Hoành thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô có trực giác Phong Dương là người dàn ông, không dễ cùng vợ cãi nhau... Điểm này, Dịch Tân cần theo hắn học tập.
"Nhưng mà nghe nói đánh một trận."
Tân Hoành cảm thấy nếu anh đang ở đây thì nhất định sẽ bị ánh mắt của cô chém chết.
"Vậy, cần em qua đó sao?" Tân Hoành nghĩ, giữa vợ chồng nếu đã động thủ, hẳn là đã cực kỳ nghiêm trọng rồi. Mà Dịch Tân thì vĩnh viễn không cần trông cậy vào anh có bao nhiêu lòng đồng tình, Tân Hoành chỉ sợ anh qua đó, sẽ đem vợ chồng nhà người ta trực tiếp làm cả đời cũng không qua lại với nhau. Đầu kia lại giống như biết ý nghĩ của cô, trầm thấp cười nói, "Không cần, em không cần qua đó, anh cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng. Tang Nhuế tự cho là mình thân thủ rất cao, quá tự cao không phải tức giận."
"Thật sự?" Tân Hoành cẩn thận phỏng đoán độ chân thật của lời nói.
"Ừhm. E qua đó, anh sẽ không tự chủ được đem tất cả chú ý đều đã tập trung trên người em, trái lại làm cho Phong Dương cô đơn chiếc bóng rồi."
Khi nói những lời này thanh âm của người nào đó trầm xuống, có chút dụ hoặc, mang theo tia trêu chọc, Tân Hoành tim không tự chủ được đập có chút loạn, theo bản năng mà cúi đầu. Đột nhiên phản ứng lại, anh không có ở trước mắt, ánh mắt nóng bỏng không nhìn đến cô. Lúc này mới mang theo lo lắng ngẩng đầu, ôn nhu nói, "Ừhm, vậy anh đi bồi Phong Dương, em... Buổi tối chờ anh."
Bên kia, người nào đó lười biếng thanh thản ngồi ở trên sofa, tùy ý liếc mắt nhìn một căn phòng hỗn độn, toàn thân suy sút của Phong Dương, nói với người phụ nữ trong điện thoại, "Ừhm, buổi tối anh sẽ trở về sớm một chút."
Nói lời những lời này, khóe môi vừa vặn gợi lên tia sủng nịch mà yêu thương. Anh và cảnh hỗn loạn trong phòng, cực kỳ không hợp nhau.
****
Để điện thoại xuống, Dịch Tân hơi chút nâng cổ tay, đối với người đàn ông y phục nhiều nếp nhăn trước mắt không hứng thú nói, "Cậu gọi tôi tới đây bốn giờ rồi, bây giờ tôi muốn về nhà rồi."
Phong Dương vốn rất tuấn lãng gương mặt lúc này nhìn Dịch Tân lại đầy bi thương, "Cậu chuyện gì cũng giải quyết chung như vậy sao? Tôi không tin lúc tâm tình Tân Hoành không tốt, cậu còn có thể thay cô ấy đếm ngược thời gian khi đó."
Dịch Tân cười, buông tay, có chút tiếc hận nói, "Ừhm, quả thật, hẳn là không. Người nào cậu nói cũng không phải Tân Hoành a?"
Tiếng nói vừa dứt, một cuốn sách lập tức phi tới trước mặt anh, Dịch Tân nhẹ nhàng nâng tay, chuẩn xác cầm lấy cuốn sách. Ánh mắt tà mị liếc qua, trong tay đã cầm một chén trà. Bên môi gợi lên nét khinh trào (khinh thường + trào phúng), Dịch Tân chán nản nói, "Đôi khi, cậu tính khí quá dễ dãi, tính tang Nhuế lại là tự cho mình là nữ trung hào kiệt,thân thủ tuyệt đỉnh, cậu cũng không có thể cùng cô ấy động thủ a."
Phong Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng nói cho chính mình không cần cùng người đàn ông trước mặt này chấp nhặt, ngón tay thon dài chỉ hướng cửa lớn, "Cậu hiện tại có thể về."
Bị người hạ lệnh đuổi khách nhưng Dịch Tân, vẫn như cũ gác chân miễn cưỡng tựa vào trên sofa, "Thạt xin lỗi, hiện tại tôi còn chưa thể đi, về quá sớm, Tân Hoành sẽ cho rằng tôi không có trấn an được cậu. Tôi không hy vọng trong lòng cô ấy lưu lại một ấn tượng xấu."
Phong Dương rốt cục không thể nhịn được nữa, nhanh chóng đứng dậy, liền muốn tự mình đem người đàn ông yêu nghiệt này đá văng ra. Nhưng vừa mới tới bên cạnh anh, còn chưa xuất thủ, lại nghe xong anh miễn cưỡng nói,
"Cậu không muốn cô ấy đi theo cậu mà bị phân tâm, chỉ có hai con đường: hoặc là, đem Tang Gia bảo vệ; hoặc là, trực tiếp hủy diệt, cho nó biến mất."
Dịch Tân nâng mắt lên, theo góc độ của Phong Dương nhìn lại, cặp mắt kia mỹ lệ bên trong ẩn ẩn có một cỗ yêu khí. Nhịn không được, bật thốt lên hỏi, "Cậu đối với Tân Hoành, là như vậy?"
Khóe môi hơi hơi cong lên, hỏi lại, "Cậu nói xem?"
Phong Dương trong lòng rùng mình, lại ngồi xuống, tay vỗ trán, thở dài, "Kỳ thật, tôi chỉ là hi vọng cô ấy gặp chuyện còn nghĩ đến còn có tôi, mà không phải động một tí liền tự mình xông lên, hô đánh, hô giết. Nhưng nhiều năm như vậy, cô ấy dường như đã thành thói quen."
Mấy giờ trước, Tang Nhuế nhận được điện thoại của đại ca Tang, biết Nhị ca Tang đi Thành Tây Phương gia động thủ, bị thương phải nhập viện, Tang Nhuế nhất thời liền táo bạo, cúp điện thoại liền nhanh chóng đem vài vật dụng vào hành lý, liền muốn đi sân bay. Mà trong toàn bộ quá trình, Phong Dương ở một bên lẳng lặng nhìn, chờ, mà cô lại không nói lời nào liền muốn rời đi, trong lòng hắn nhất thời tức giận, liền ngăn cản Tang Nhuế. Khi đó tang Nhuế sốt ruột về H thị, Phong Dương oán giận cô bỏ hắn qua một bên, hai người đều có chút kích thích, nói mấy câu không hợp, liền động thủ. Đương nhiên, cho dù là kích thích, Phong Dương cũng là không có khả năng thật sự cùng Tang Nhuế động thủ, lưu tình cô, Tang Nhuế liền chạy, lúc rời đi, vẫn mắng Phong Dương không thể nói lý lẽ. Phong Dương hung hăng nện một quyền ở trên tường, lại giận dỗi đem gian phòng biến thành một đống hỗn độn, kêu Dịch Tân qua đó.
Bình luận truyện