Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 86: Ai bảo cậu không phải Tân Hoành?



Để điện thoại xuống, Dịch Tân liếc mắt về phía người đàn ông trong bộ quần áo nhàu nhĩ, hào hứng nói: “Cậu còn bốn tiếng đồng hồ nữa để hiểu rõ bản thân muốn gì, hết thời gian tôi phải về nhà rồi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Phong Dương lúc này đã tràn đầy buồn bực, “Cậu không cần lúc nào cũng nói chuyện như bàn công việc được không? Tớ không tin lúc Tân Hoành giận cậu, cậu còn có thể ngồi đếm ngược thời gian thay cô ấy như bây giờ.”

Dịch Tân cười, “Ừ, quả thật là như thế. Nhưng ai bảo cậu không phải là Tân Hoành?”

Vừa dứt lời, đã có một vật bay vụt đến trước mặt, Dịch Tân nhẹ nhàng đưa tay bắt được một cách chính xác. Liếc một cái liền nhận ra vật thể bay này chính là chiếc cốc uống trà bằng sứ tinh xảo. Khẽ cười trào phúng bạn mình một cái, anh lạnh nhạt nói, “Đôi khi cậu đúng là rất quá đáng, cứ cho là Tang Nhuế là một nữ trung hào kiệt, có công phu tuyệt đỉnh, thì cậu cũng không thể động thủ với cô ấy.”

Phong Dương hít thật sâu, cố tự nói với mình không cần chấp nhặt với cái tên chỉ biết nói mát này, tay chỉ về hướng cửa, “Cậu có thể đi ngay bây giờ.”

Người bị hạ lệnh đuổi khách vẫn an nhiên ngồi xuống ghế salon, “Thật xin lỗi, hiện tại tôi không thể đi a, nếu về quá sớm Tân Hoành sẽ cho là tôi không làm tròn trách nhiệm trấn an cậu. Tôi không hy vọng sẽ để lại trong lòng cô ấy bất cứ ấn tượng không tốt nào.”

Phong Dương rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nóng nảy đứng dậy, muốn tống cổ tên yêu nghiệt này ra ngoài. Chỉ là vừa bước đến gần, chưa kịp ra tay đã nghe hắn miễn cưỡng nói, “Nếu cậu không muốn làm cho cô ấy phân tâm vì người đó thêm lần nào nữa, chỉ có hai con đường; hoặc là giữ chặt cô ấy, hoặc là, trực tiếp hủy diệt người kia, một lần vất vả rồi cả đời nhàn nhã.”

Đứng ở vị trí của Phong Dương, có thể nhìn thấy rõ cỗ yêu khí trong mắt Dịch Tân, không nhịn được, anh bật thốt lên, “Đối với Tân Hoành, cậu dùng cách này sao?”

Môi khẽ nhướn lên một đường cong yêu tà, hỏi ngược lại, “Cậu thử nói xem?”

Phong Dương trong lòng lạnh xuống, thở dài ngồi xuống ghế, “Thật ra tôi chỉ hy vọng mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, người cô ấy nghĩ đến đầu tiên là tôi, chứ không phải tự mình cô ấy lao lên kêu chém kêu giết như vậy. Nhưng hình như nhiều năm đã trôi qua cô ấy vẫn không bỏ được thói quen này.”

Cách đây vài tiếng đồng hồ, Tang Nhuế nhận được điện thoại của anh cả, biết tin anh hai cô ấy bị thương do xung đột với nhà họ Phương, hiện trong bệnh viện. Tang Nhuế nhất thời nóng nảy, chỉ kịp xếp vài thứ vào vali, vội vã rời đi.Trong suốt cả quá trình, Phong Dương chỉ lẳng lặng đứng một bên, chờ cô lên tiếng, nhưng cô một mực không nói câu nào, trong lòng anh nhất thời nóng giận đã kéo cô lại.Một người vội vã trở về thành phố H, một người oán giận vì bị bỏ quên, cả hai đều mất bình tĩnh, nói mấy câu lại càng không hợp, thành ra xung đột.

Dĩ nhiên Phong Dương không thật sự ra tay với Tang Nhuế, bởi vậy cô bỏ chạy, lúc đi còn mắng anh không rõ phải trái. Phong Dương tức giận nện một đấm lên tường, rồi đem phòng quậy tung một trận, mới gọi điện thoại kêu Dịch Tân đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện