Quân Lâm Thiên Hạ
Tử kim sắc kỳ khẽ huy vũ, liền có vô số tử kim sắc kiếm quang bay lên không, giống như thác nước trút xuống dưới.
Bên dưới trận bàn cũng có vô số phù triện khuếch tán tan ra. Khuếch trương cho đến ngoài ngàn vạn trượng hiện thành ba trận đồ, thay đổi liên tục không ngớt, từ trong cơ thể của ba ngàn Ngọc Tiên tu sĩ mạnh mẽ rút ra pháp lực thêm vào thân thể Nguyên Kỳ, một tầng phù triện ngưng thành quầng sáng đem ba người chặt chẽ bảo vệ.
Hai gã Thái Ất Chân Tiên đệ tử phía sau Nguyên Kỳ vẻ mặt lại mừng như điên, sát khí lóe ra trong mắt:
- Thanh Long hậu duệ nghiệp chướng, cũng dám phạm Phương Trượng Tiên Minh của Cửu Thiên Tiên Thành chúng ta, thật là muốn chết!
Trong lúc nói chuyện hai người ném ra một thanh kiếm tiên lăng không giữa không trung, cùng Nguyên Kỳ đưa mắt nhìn qua đầy vẻ tham lam.
Vẻ mặt Đằng Huyền lạnh như sương, vung tay lên, một tầng hỏa quang bích chướng dựng lên ngay trước mặt hai người.
Diễm quang bắn lên, toàn bộ tử kim sắc kiếm quang vừa mới tới gần liền bị Thái Hạo Chân Viêm bạch sắc thiêu đốt tan vỡ.
Nguyên Kỳ cũng không quản tới, tử kim sắc kỳ tiếp tục phất qua, hàng ngàn hàng vạn tử kim sắc kiếm quang mang theo hàn sương bắn tới, đồng thời lại ném ra một ô kim cự xích lên không trung hướng đỉnh đầu Nhạc Vũ bắn tới, nhe răng cười nói:
- Hắc, hôm nay ta cũng không đi cầu hai tiên thiên linh binh kia, chỉ giết hai ngươi đã lợi ích rất nhiều, có thể đem pháp bảo mà các ngươi từng cướp đoạt thu vào trong tay!
Lời của hắn vừa dứt, xa xa lại truyền tới một tiếng cười dài, một đạo thanh lam độn quang bay tới, lớn tiếng cười nói:
- Đạo huynh tính toán độc chiếm hay sao? Phương Trượng Tiên Minh đồng khí liên chi, bất quá đây là Thái Ất Chân Tiên cảnh địa giai thần thú, thế gian chính là hiếm thấy, ta cũng muốn chia lãi một phần…
Ô kim cự xích còn chưa rớt xuống, liền bị một đạo Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang của Đằng Huyền đánh ra, lại đánh bay lên giữa không trung vang ra chấn âm, phảng phất giống như đang gào thét.
Trong mắt Nguyên Kỳ lóe ra kỳ quang, mắt sáng như đuốc gắt gao nhìn Đằng Huyền nói:
- Cũng thế, chư vị hôm nay đến giúp ta đại ân, Nguyên Kỳ này cảm kích vô cùng, sau khi thắng lợi hậu duệ Thanh Long ta tùy các ngươi xử trí, ta chỉ cần đôi mắt của Đằng Xà này…
Vừa mới nói được một nửa, liền dừng phắt lại, chỉ thấy Nhạc Vũ vẻ mặt bình thản từ đầu tới cuối không hề lên tiếng bỗng dưng nắm chặt quyền phải, một trận kình phong khuấy động, một tiếng vang chấn bạo chói tai truyền ra.
Sau đó chỉ cảm thấy ngoài mấy trăm vạn trượng, vô số thanh đằng thật lớn bỗng dưng đột ngột từ dưới mặt đất phun lên, duỗi thân bành trướng ra những đóa hoa khổng lồ phạm vi vạn trượng, lại mở ra cánh hoa như chiếc miệng máu khổng lồ hướng thanh lam độn quang táp tới.
Hình như trong đóa hoa có một cỗ lực lượng hút nhiếp khiến cho thanh lam độn quang không cách nào né tránh, tuy có vô số kiếm quang từ trong nổ bắn ra, đem thanh đằng cự hoa vặn thành phấn vụn nhưng lại lập tức có thật nhiều thanh đằng vững vàng cuốn tới, những đóa hoa tầng tầng triển khai liên miên không dứt.
Cuối cùng độn quang tán đi, hiện ra một thanh sam tu sĩ bỗng dưng gầm lên giận dữ, triển khai thiên địa pháp tướng bành trướng ra hơn mười vạn trượng.
Lại có từng luồng lực lượng không gian bao phủ tới khiến thân hình hắn cấp tốc co rút, cuối cùng chỉ còn lại chừng hơn trượng liền đúng lúc có đóa hoa nở rộ đạt hơn bảy vạn trượng mạnh mẽ táp tới một ngụm, sinh sôi nuốt thân hình hắn vào trong.
Sau đó đóa hoa co rút lại, tầng tầng lớp lớp bao vây hắn bên trong, rút thành hình thái nụ hoa hơn trượng phạm vi, thanh đằng bên ngoài tầng tầng quấn quanh, không ngừng gia cố quấn chặt.
Trong lòng mơ hồ có thể nhìn thấy được từ bên trong tựa hồ có cương kình va chạm, khiến đóa hoa run run nhưng rốt cục vẫn không cách nào từ trong lao ra.
- Vạn Vật Sâm La, nhất hoa nhất thế giới!
Nguyên Kỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ.
Vì sao hắn lại quên Thanh Long Vạn Vật Sâm La Pháp không ngờ còn có bậc thần thông thế này, có thể không đơn giản chỉ là pháp môn mộc hệ, mà còn là đệ nhất không gian diệu pháp.
Đầu Thanh Long huyết mạch không ngờ lại có thể tu luyện tới trình độ như vậy?
Lúc này đã có vài đạo độn quang đang bay đến đột nhiên dừng lại, hiện ra vài bóng người.
Trong mắt bọn hắn đều hiện lên vẻ kiêng kỵ nhìn về phương hướng nụ hoa kia.
Ngay khi ánh mắt Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn lại mấy tu sĩ Thái Thanh Huyền Tiên cảnh kia, bọn hắn lập tức hóa quang bỏ chạy, tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn mấy lần.
Giờ phút này sắc mặt Nguyên Kỳ đã biến thành như tro tàn, trong mắt ảm đạm, ngay cả tử kim sắc kỳ cùng ô kim cự xích cũng không còn lòng dạ thao túng.
Hai Thái Ất Chân Tiên cảnh phía sau hắn cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn thất thần, còn kích động thất thố.
- Phương Trượng Tiên Minh? Đồng khí liên chi?
Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn lên trận bàn, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức:
- Vừa rồi ngươi đã nói ta bóc lột tàn khốc?
Sắc mặt Nguyên Kỳ thật khó xem, lại cố gắng tự trấn định nói:
- Ta có Tam Linh Trấn Thiên Bàn bảo vệ, nhất thời nửa khắc các hạ cũng khó làm gì được ta. Nếu đạo hữu vì hai hung binh kia mà đến, nói vậy cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian tại chỗ này đi.
Nhạc Vũ từ chối cho ý kiến, Nguyên Kỳ thấy thế trong lòng nhất thời ổn định nói:
- Đem vật này nhường cho đạo hữu kỳ thật cũng có thể, chỉ cần đạo hữu có thể thề để cho ta cùng đệ tử bình an rời đi, Nguyên Kỳ nhất định dâng lên hai tay.
Hai Thái Ất Chân Tiên phía sau hắn vốn đã tuyệt vọng, lúc này nghe vậy lại lộ ra vài phần hưng phấn.
Ngay khi trong mắt Nguyên Kỳ vừa lộ ra vẻ hi vọng, lẳng lặng chờ câu trả lời của Nhạc Vũ, Đằng Huyền bỗng dưng trợn mắt, trong con ngươi hiện lên kim mang sáng chói, phù trận bỗng dưng khuếch tán, tận sâu trong đồng tử của nàng trào ra vô số kim hoàng sắc phù triện, tổ hợp thành một trận phù huyền ảo, vô cùng phức tạp.
Chỉ một thoáng thời gian trong phạm vi vạn trượng phảng phất như bị đông cứng ngắc, vô luận là Nguyên Kỳ hay là hai vị Thái Ất Chân Tiên hoặc phù trận do Tam Linh Trấn Tiên Bàn tạo ra, đều bị định trụ, thậm chí toàn bộ cương phong loạn nhận cũng tiến vào trạng thái bất động tuyệt đối.
Ngay lúc này cánh tay Nhạc Vũ lại biến thành long trảo, triển khai vạn trượng, một điểm cửu sắc linh quang hội tụ trên đầu ngón tay, đem phù triện bích chướng một kích phá vỡ.
Chỉ một thoáng thời gian lưu tốc trong vòng vạn trượng không gian lại khôi phục như thường, Nguyên Kỳ thấy thế cả kinh, trong mắt không khỏi hoảng sợ vội vàng đem tử kim sắc kỳ chắn ngay trước người.
Nhưng lại bị Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp phát ra lực hủy diệt trực tiếp xé thành dập nát.
Cả người Nguyên Kỳ cũng bị cỗ cự lực oanh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, chẳng những cảm thấy kinh mạch đứt vỡ, trước ngực bị cửu sắc linh quang "lấy" đi hơn phân nửa huyết nhục.
Nhạc Vũ cũng không muốn truy kích, chỉ thay thế Nguyên Kỳ đứng lên trên Tam Linh Trấn Tiên Bàn, tầng tầng pháp lực thanh sắc tràn đầy xuống bên dưới, đem toàn bộ hồn niệm của Nguyên Kỳ bao vây chung quanh Tam Linh Trấn Tiên Bàn cùng lạc ấn giữa trận bàn với Nguyên Kỳ hoàn toàn đoạn tuyệt.
Đằng Huyền cũng không chịu bỏ qua, thân hình chớp lên liền đi tới trước người Nguyên Kỳ, hai đạo Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang bắn ra, đem ô kim cự xích mạnh mẽ đánh bay, hai ngón tay phải tách ra, dấy lên Thái Hạo Chân Viêm biến dị sinh sôi đâm thẳng vào trong đôi mắt Nguyên Kỳ, ngay sau đó bạch sắc hỏa diễm bỗng dưng nổ tung, đem thân hình người kia hoàn toàn đốt thành tro tàn.
Lúc này dung nhan của nàng mới hòa hoãn xuống, hơi chấn tay áo, tuy đem Nguyên Kỳ đốt thành tro bụi nhưng lòng nàng còn oán hận không dứt, trước đây nàng cùng người này vốn không oán không thù, nhưng người này dám mở miệng đòi rút gân lột da sư tôn chính điều này làm nàng phẫn nộ.
Dù cho tên này đòi móc mắt nàng cũng chưa làm nàng phẫn nộ tới mức như thế.
Hai gã Thái Ất Chân Tiên lập tức tế lên pháp bảo, xa xa bỏ chạy.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, mở ra long trảo duỗi tới, từ xa ba vạn trượng trảo qua, liền đem hai người kia nắm lại, phát cấm chế liền nhốt đánh vào trong Tam Linh Trấn Tiên Bàn.
Sau đó truyền ra một tia hồn niệm, tiến vào trong thế giới nụ hoa ngoài trăm vạn trượng xa.
Chỉ thấy thanh sam tu sĩ vẫn đang liên tục gầm lên giận dữ, tả xung hữu đột, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng, đạo phù tiên bảo cơ hồ ném ra ngoài muốn phá vỡ không gian bên trong.
Mà khi đó thời không hàng rào cũng đã có vết tích rạn nứt, Nhạc Vũ khẽ thở dài, Vạn Vật Sâm La thần thông rốt cục cũng không bằng Trấn Thế Chung, nếu dùng Trấn Thế Chung dù là Đại La Kim Tiên cũng nhất thời khó thể phá vỡ.
Mà giờ khắc này mặc dù lấy phân nửa pháp lực cũng khó thể chân chính phong ấn thanh sam tu sĩ kia.
Hồn niệm tiếp tục thăm dò thế giới bên trong đóa hoa, lát sau Nhạc Vũ khẽ cau mày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
- Lại là bàng môn Huyền Tiên sao?
Chỉ xem thủ đoạn của người này liền biết tham sam tu sĩ này cũng không tu hành ba ngàn đại đạo, Nhạc Vũ thoáng thất vọng, cũng đã bỏ qua dự tính sử dụng Tam Linh Khống Hồn Châm.
Một tia cửu sắc linh quang xâm nhập vào trong thế giới, đợi một thoáng, Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp toát ra lực diệt thế, khi đạt tới độ dày nhất định Nhạc Vũ bỗng dưng phẩy tay áo, sau đó thanh đằng lẫn hoa đều mở tung ra, vô số huyết nhục từ trong bạo tán khắp bốn phía.
Tiếp theo sau tàn hồn của thanh sam tu sĩ bị Nhạc Vũ dùng không gian pháp thu hồi, gia nhập vào trong Nghịch Thiên đao cùng Thiên Ý kiếm bồi dưỡng hai thanh tiên binh.
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy hơn mười tiên tu nơi này đều phảng phất như vội vàng né tránh thật xa, đi ra tới ngoàn vạn dặm, trong mắt đều ẩn hàm lên ý đề phòng.
Nhạc Vũ không thèm quan tâm, tình hình như thế hắn đã sớm đoán trước, cũng hợp ý của hắn, hắn khẽ vẫy, đem ô kim cự xích cầm trong tay, sau đó khẽ lắc đầu ném bỏ, tuy vật này là nhất phẩm, nhưng cách hậu thiên linh bảo rất xa.
Thanh sam tu sĩ cũng như vậy, trên người không có thứ gì làm cho hắn vừa mắt.
Hắn dò xét một chút, thúc giục Tam Linh Trấn Tiên Bàn bên dưới.
Hiện tại khả năng thôi diễn của vật này đối với hắn mà nói chỉ bình thường, còn không bằng Thông Thiên Nghi nhưng không phải không có bổ túc.
Nhưng khả năng phòng thân làm kẻ khác phải sáng mắt, có ba loại đại trận kết làm một, lại có ba ngàn Ngọc Tiên trấn thủ, nếu không phải Đằng Huyền sử dụng Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang phát ra thời gian dị năng, hắn thật sự khó có thể trong vòng nhất thời nửa khắc công phá được.
Chương 1033: Tam Linh Trấn Tiên
Tử kim sắc kỳ khẽ huy vũ, liền có vô số tử kim sắc kiếm quang bay lên không, giống như thác nước trút xuống dưới.
Bên dưới trận bàn cũng có vô số phù triện khuếch tán tan ra. Khuếch trương cho đến ngoài ngàn vạn trượng hiện thành ba trận đồ, thay đổi liên tục không ngớt, từ trong cơ thể của ba ngàn Ngọc Tiên tu sĩ mạnh mẽ rút ra pháp lực thêm vào thân thể Nguyên Kỳ, một tầng phù triện ngưng thành quầng sáng đem ba người chặt chẽ bảo vệ.
Hai gã Thái Ất Chân Tiên đệ tử phía sau Nguyên Kỳ vẻ mặt lại mừng như điên, sát khí lóe ra trong mắt:
- Thanh Long hậu duệ nghiệp chướng, cũng dám phạm Phương Trượng Tiên Minh của Cửu Thiên Tiên Thành chúng ta, thật là muốn chết!
Trong lúc nói chuyện hai người ném ra một thanh kiếm tiên lăng không giữa không trung, cùng Nguyên Kỳ đưa mắt nhìn qua đầy vẻ tham lam.
Vẻ mặt Đằng Huyền lạnh như sương, vung tay lên, một tầng hỏa quang bích chướng dựng lên ngay trước mặt hai người.
Diễm quang bắn lên, toàn bộ tử kim sắc kiếm quang vừa mới tới gần liền bị Thái Hạo Chân Viêm bạch sắc thiêu đốt tan vỡ.
Nguyên Kỳ cũng không quản tới, tử kim sắc kỳ tiếp tục phất qua, hàng ngàn hàng vạn tử kim sắc kiếm quang mang theo hàn sương bắn tới, đồng thời lại ném ra một ô kim cự xích lên không trung hướng đỉnh đầu Nhạc Vũ bắn tới, nhe răng cười nói:
- Hắc, hôm nay ta cũng không đi cầu hai tiên thiên linh binh kia, chỉ giết hai ngươi đã lợi ích rất nhiều, có thể đem pháp bảo mà các ngươi từng cướp đoạt thu vào trong tay!
Lời của hắn vừa dứt, xa xa lại truyền tới một tiếng cười dài, một đạo thanh lam độn quang bay tới, lớn tiếng cười nói:
- Đạo huynh tính toán độc chiếm hay sao? Phương Trượng Tiên Minh đồng khí liên chi, bất quá đây là Thái Ất Chân Tiên cảnh địa giai thần thú, thế gian chính là hiếm thấy, ta cũng muốn chia lãi một phần…
Ô kim cự xích còn chưa rớt xuống, liền bị một đạo Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang của Đằng Huyền đánh ra, lại đánh bay lên giữa không trung vang ra chấn âm, phảng phất giống như đang gào thét.
Trong mắt Nguyên Kỳ lóe ra kỳ quang, mắt sáng như đuốc gắt gao nhìn Đằng Huyền nói:
- Cũng thế, chư vị hôm nay đến giúp ta đại ân, Nguyên Kỳ này cảm kích vô cùng, sau khi thắng lợi hậu duệ Thanh Long ta tùy các ngươi xử trí, ta chỉ cần đôi mắt của Đằng Xà này…
Vừa mới nói được một nửa, liền dừng phắt lại, chỉ thấy Nhạc Vũ vẻ mặt bình thản từ đầu tới cuối không hề lên tiếng bỗng dưng nắm chặt quyền phải, một trận kình phong khuấy động, một tiếng vang chấn bạo chói tai truyền ra.
Sau đó chỉ cảm thấy ngoài mấy trăm vạn trượng, vô số thanh đằng thật lớn bỗng dưng đột ngột từ dưới mặt đất phun lên, duỗi thân bành trướng ra những đóa hoa khổng lồ phạm vi vạn trượng, lại mở ra cánh hoa như chiếc miệng máu khổng lồ hướng thanh lam độn quang táp tới.
Hình như trong đóa hoa có một cỗ lực lượng hút nhiếp khiến cho thanh lam độn quang không cách nào né tránh, tuy có vô số kiếm quang từ trong nổ bắn ra, đem thanh đằng cự hoa vặn thành phấn vụn nhưng lại lập tức có thật nhiều thanh đằng vững vàng cuốn tới, những đóa hoa tầng tầng triển khai liên miên không dứt.
Cuối cùng độn quang tán đi, hiện ra một thanh sam tu sĩ bỗng dưng gầm lên giận dữ, triển khai thiên địa pháp tướng bành trướng ra hơn mười vạn trượng.
Lại có từng luồng lực lượng không gian bao phủ tới khiến thân hình hắn cấp tốc co rút, cuối cùng chỉ còn lại chừng hơn trượng liền đúng lúc có đóa hoa nở rộ đạt hơn bảy vạn trượng mạnh mẽ táp tới một ngụm, sinh sôi nuốt thân hình hắn vào trong.
Sau đó đóa hoa co rút lại, tầng tầng lớp lớp bao vây hắn bên trong, rút thành hình thái nụ hoa hơn trượng phạm vi, thanh đằng bên ngoài tầng tầng quấn quanh, không ngừng gia cố quấn chặt.
Trong lòng mơ hồ có thể nhìn thấy được từ bên trong tựa hồ có cương kình va chạm, khiến đóa hoa run run nhưng rốt cục vẫn không cách nào từ trong lao ra.
- Vạn Vật Sâm La, nhất hoa nhất thế giới!
Nguyên Kỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ.
Vì sao hắn lại quên Thanh Long Vạn Vật Sâm La Pháp không ngờ còn có bậc thần thông thế này, có thể không đơn giản chỉ là pháp môn mộc hệ, mà còn là đệ nhất không gian diệu pháp.
Đầu Thanh Long huyết mạch không ngờ lại có thể tu luyện tới trình độ như vậy?
Lúc này đã có vài đạo độn quang đang bay đến đột nhiên dừng lại, hiện ra vài bóng người.
Trong mắt bọn hắn đều hiện lên vẻ kiêng kỵ nhìn về phương hướng nụ hoa kia.
Ngay khi ánh mắt Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn lại mấy tu sĩ Thái Thanh Huyền Tiên cảnh kia, bọn hắn lập tức hóa quang bỏ chạy, tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn mấy lần.
Giờ phút này sắc mặt Nguyên Kỳ đã biến thành như tro tàn, trong mắt ảm đạm, ngay cả tử kim sắc kỳ cùng ô kim cự xích cũng không còn lòng dạ thao túng.
Hai Thái Ất Chân Tiên cảnh phía sau hắn cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn thất thần, còn kích động thất thố.
- Phương Trượng Tiên Minh? Đồng khí liên chi?
Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn lên trận bàn, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức:
- Vừa rồi ngươi đã nói ta bóc lột tàn khốc?
Sắc mặt Nguyên Kỳ thật khó xem, lại cố gắng tự trấn định nói:
- Ta có Tam Linh Trấn Thiên Bàn bảo vệ, nhất thời nửa khắc các hạ cũng khó làm gì được ta. Nếu đạo hữu vì hai hung binh kia mà đến, nói vậy cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian tại chỗ này đi.
Nhạc Vũ từ chối cho ý kiến, Nguyên Kỳ thấy thế trong lòng nhất thời ổn định nói:
- Đem vật này nhường cho đạo hữu kỳ thật cũng có thể, chỉ cần đạo hữu có thể thề để cho ta cùng đệ tử bình an rời đi, Nguyên Kỳ nhất định dâng lên hai tay.
Hai Thái Ất Chân Tiên phía sau hắn vốn đã tuyệt vọng, lúc này nghe vậy lại lộ ra vài phần hưng phấn.
Ngay khi trong mắt Nguyên Kỳ vừa lộ ra vẻ hi vọng, lẳng lặng chờ câu trả lời của Nhạc Vũ, Đằng Huyền bỗng dưng trợn mắt, trong con ngươi hiện lên kim mang sáng chói, phù trận bỗng dưng khuếch tán, tận sâu trong đồng tử của nàng trào ra vô số kim hoàng sắc phù triện, tổ hợp thành một trận phù huyền ảo, vô cùng phức tạp.
Chỉ một thoáng thời gian trong phạm vi vạn trượng phảng phất như bị đông cứng ngắc, vô luận là Nguyên Kỳ hay là hai vị Thái Ất Chân Tiên hoặc phù trận do Tam Linh Trấn Tiên Bàn tạo ra, đều bị định trụ, thậm chí toàn bộ cương phong loạn nhận cũng tiến vào trạng thái bất động tuyệt đối.
Ngay lúc này cánh tay Nhạc Vũ lại biến thành long trảo, triển khai vạn trượng, một điểm cửu sắc linh quang hội tụ trên đầu ngón tay, đem phù triện bích chướng một kích phá vỡ.
Chỉ một thoáng thời gian lưu tốc trong vòng vạn trượng không gian lại khôi phục như thường, Nguyên Kỳ thấy thế cả kinh, trong mắt không khỏi hoảng sợ vội vàng đem tử kim sắc kỳ chắn ngay trước người.
Nhưng lại bị Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp phát ra lực hủy diệt trực tiếp xé thành dập nát.
Cả người Nguyên Kỳ cũng bị cỗ cự lực oanh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, chẳng những cảm thấy kinh mạch đứt vỡ, trước ngực bị cửu sắc linh quang "lấy" đi hơn phân nửa huyết nhục.
Nhạc Vũ cũng không muốn truy kích, chỉ thay thế Nguyên Kỳ đứng lên trên Tam Linh Trấn Tiên Bàn, tầng tầng pháp lực thanh sắc tràn đầy xuống bên dưới, đem toàn bộ hồn niệm của Nguyên Kỳ bao vây chung quanh Tam Linh Trấn Tiên Bàn cùng lạc ấn giữa trận bàn với Nguyên Kỳ hoàn toàn đoạn tuyệt.
Đằng Huyền cũng không chịu bỏ qua, thân hình chớp lên liền đi tới trước người Nguyên Kỳ, hai đạo Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang bắn ra, đem ô kim cự xích mạnh mẽ đánh bay, hai ngón tay phải tách ra, dấy lên Thái Hạo Chân Viêm biến dị sinh sôi đâm thẳng vào trong đôi mắt Nguyên Kỳ, ngay sau đó bạch sắc hỏa diễm bỗng dưng nổ tung, đem thân hình người kia hoàn toàn đốt thành tro tàn.
Lúc này dung nhan của nàng mới hòa hoãn xuống, hơi chấn tay áo, tuy đem Nguyên Kỳ đốt thành tro bụi nhưng lòng nàng còn oán hận không dứt, trước đây nàng cùng người này vốn không oán không thù, nhưng người này dám mở miệng đòi rút gân lột da sư tôn chính điều này làm nàng phẫn nộ.
Dù cho tên này đòi móc mắt nàng cũng chưa làm nàng phẫn nộ tới mức như thế.
Hai gã Thái Ất Chân Tiên lập tức tế lên pháp bảo, xa xa bỏ chạy.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, mở ra long trảo duỗi tới, từ xa ba vạn trượng trảo qua, liền đem hai người kia nắm lại, phát cấm chế liền nhốt đánh vào trong Tam Linh Trấn Tiên Bàn.
Sau đó truyền ra một tia hồn niệm, tiến vào trong thế giới nụ hoa ngoài trăm vạn trượng xa.
Chỉ thấy thanh sam tu sĩ vẫn đang liên tục gầm lên giận dữ, tả xung hữu đột, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng, đạo phù tiên bảo cơ hồ ném ra ngoài muốn phá vỡ không gian bên trong.
Mà khi đó thời không hàng rào cũng đã có vết tích rạn nứt, Nhạc Vũ khẽ thở dài, Vạn Vật Sâm La thần thông rốt cục cũng không bằng Trấn Thế Chung, nếu dùng Trấn Thế Chung dù là Đại La Kim Tiên cũng nhất thời khó thể phá vỡ.
Mà giờ khắc này mặc dù lấy phân nửa pháp lực cũng khó thể chân chính phong ấn thanh sam tu sĩ kia.
Hồn niệm tiếp tục thăm dò thế giới bên trong đóa hoa, lát sau Nhạc Vũ khẽ cau mày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
- Lại là bàng môn Huyền Tiên sao?
Chỉ xem thủ đoạn của người này liền biết tham sam tu sĩ này cũng không tu hành ba ngàn đại đạo, Nhạc Vũ thoáng thất vọng, cũng đã bỏ qua dự tính sử dụng Tam Linh Khống Hồn Châm.
Một tia cửu sắc linh quang xâm nhập vào trong thế giới, đợi một thoáng, Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp toát ra lực diệt thế, khi đạt tới độ dày nhất định Nhạc Vũ bỗng dưng phẩy tay áo, sau đó thanh đằng lẫn hoa đều mở tung ra, vô số huyết nhục từ trong bạo tán khắp bốn phía.
Tiếp theo sau tàn hồn của thanh sam tu sĩ bị Nhạc Vũ dùng không gian pháp thu hồi, gia nhập vào trong Nghịch Thiên đao cùng Thiên Ý kiếm bồi dưỡng hai thanh tiên binh.
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy hơn mười tiên tu nơi này đều phảng phất như vội vàng né tránh thật xa, đi ra tới ngoàn vạn dặm, trong mắt đều ẩn hàm lên ý đề phòng.
Nhạc Vũ không thèm quan tâm, tình hình như thế hắn đã sớm đoán trước, cũng hợp ý của hắn, hắn khẽ vẫy, đem ô kim cự xích cầm trong tay, sau đó khẽ lắc đầu ném bỏ, tuy vật này là nhất phẩm, nhưng cách hậu thiên linh bảo rất xa.
Thanh sam tu sĩ cũng như vậy, trên người không có thứ gì làm cho hắn vừa mắt.
Hắn dò xét một chút, thúc giục Tam Linh Trấn Tiên Bàn bên dưới.
Hiện tại khả năng thôi diễn của vật này đối với hắn mà nói chỉ bình thường, còn không bằng Thông Thiên Nghi nhưng không phải không có bổ túc.
Nhưng khả năng phòng thân làm kẻ khác phải sáng mắt, có ba loại đại trận kết làm một, lại có ba ngàn Ngọc Tiên trấn thủ, nếu không phải Đằng Huyền sử dụng Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang phát ra thời gian dị năng, hắn thật sự khó có thể trong vòng nhất thời nửa khắc công phá được.
Bình luận truyện