Quân Lâm Thiên Hạ
Khí vận tinh mang tử kim sắc xuyên thấu đến chín tầng trời, mạnh mẽ mở ra một đường, thanh thế chấn đãng.
Thất trảo thần long, ngũ miện tử hoàng xoay quanh khí trụ, biến hóa thành thân hình dài trăm vạn trượng. Cùng nhau long ngâm phượng minh, thanh chấn mấy ngàn vạn dặm thiên không.
Thẳng đến khi phiến thiên địa có vô số tường vân bay đến tụ tập, hàng vạn hàng ngàn hào quang chiếu xuống quanh người Nhạc Vũ.
Giờ phút này không chỉ là Vi Minh Tử, đế đình binh tướng bên trong quân trận cùng mấy ngàn vạn yêu tu, thậm chí là lam bào tu sĩ vẻ mặt đều kinh dị.
Đại đa số người tu vi quá thấp đều không nhìn thấy được đế khí bàng bạc này, chỉ có thể loáng thoáng thông qua thiên địa dị biến có chút phát hiện.
Nhưng ở trên Ngọc Tiên cảnh ai ai cũng biến thành sắc mặt trắng bệch. Kiếm áp tràn ngập quanh người Nhạc Vũ giống như càng thêm lạnh lùng bá tuyệt.
Ở xa xa ngàn vạn dặm, mấy ngàn vạn tiên tu đang xem cuộc chiến thừa nhận uy áp tuy không nặng nề, nhưng cũng bị tử kim đế khí làm chấn kinh, đều kinh dị thất thần lâm vào yên lặng.
Trong đó có bộ phận trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn hối hận. Sớm biết như thế, mặc dù làm trái lệnh sư môn, chống lệnh sư trưởng cũng muốn ở lại trong đế đình.
- Tinh mang khí vận thật mạnh, còn là tử kim sắc. Nhân gian hoàng đế, ngoại trừ Trung Nguyên Nhân Hoàng còn ai có thể so sánh? Đây rõ ràng là Thiên Đế Khí!
- Nói như vậy người này không chỉ có khí vận trăm năm. Đế khí thật quá lớn, trong vòng vạn năm chỉ sợ khó lật đổ được căn cơ của hắn.
- Đâu chỉ như thế? Phía mặt nam Bắc Hải tuy có bảy mươi yêu hoàng, nhưng tinh hoa bên trong phần lớn đều hội tụ tại đây. Chém giết Xa Lôi Xa Cương, trừ phi là yêu thánh ra tay, nếu không khó tiếp tục có người có thể chống đỡ được hắn. Sau cuộc chiến hôm nay, chỉ sợ phương bắc đế đình lập tức có thể khuếch trương ra ức dặm. Cho dù toàn bộ mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu cũng không phải không thể làm được!
- Yêu thánh ra tay? Hắc! Nào có dễ dàng như vậy! Thiên Đình nhận Hồng Quân phù chiếu nắm giữ tam giới trong tay, vốn là tương đương thiên ý chân chính quy túc, được thiên địa thừa nhận. Nếu Uyên Minh chưa đạt được khí vận thì cũng thôi, giết thì cứ giết, nhiều nhất chỉ gánh vác ác nghiệt lực, ngày sau có thể tìm cơ hội tiêu trừ. Nhưng hôm nay khí vận Thiên Đế đã thành, nếu không có nhân quả, tùy tiện chém giết, ngay cả nhân vật yêu thánh chỉ sợ cũng khó thể thừa nhận.
- Cũng không đến nỗi không gánh vác được nhân quả, nhưng hiện giờ Cửu Chuyển Kim Đan sắp xuất thế, vài vị yêu thánh chỉ sợ hơn phân nửa không có tâm tư đi tuyển chọn con đường làm cho thiên địa đố kỵ như vậy!
- Ta nhớ được ở phía mặt nam Bắc Hải, ở mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu có trăm triệu nhân khẩu, nếu có thể tích lũy tín ngưỡng ngàn năm, muốn ngưng tụ thần cách tầng thứ mười cũng đã rất đủ! Đế đình mạnh mẽ, nhân tộc cũng sẽ có phúc. Không cần phải bị Yêu tộc luôn luôn quấy rầy…
Bên trên tầng trời thứ chín Diệu Pháp Đại La Thiên, hoàng giả trung niên giờ khắc này vẻ mặt vô cùng phức tạp, vừa vui sướng lại kiêng kỵ còn có cảm giác may mắn xen lẫn.
- Thật không ngờ có thể làm cho hắn thực sự đạt thành khí số!
Lý Trường Canh vẫn chưa thu hồi ánh mắt, cẩn thận quan sát Nhạc Vũ đứng bên trong đoàn vân khí, khác với trung niên hoàng giả, hắn chú ý chính là thanh kiếm trong tay Nhạc Vũ!
Từ khi hồng hoang sơ khai tới nay hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy qua có người vận kiếm giống như thế.
Không gian lực, quần tinh lực, thủy linh lực, khí vận lực, tín ngưỡng lực…nhiều loại lực lượng mạnh mẽ hội tụ cùng một chỗ.
Lẽ ra phương pháp này mặc dù có thể giúp kiếm thế tăng thêm nhiều uy lực nhưng sẽ tạo sự xung đột khiến cho kiếm quang bị pha tạp không còn tinh thuần.
Nhưng nhìn tử sắc kiếm quang rõ ràng đã đem nhiều loại lực lượng cơ hồ hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Vừa có loại lực lượng khó hiểu nhịp nhàng chỉnh hợp, lại mơ hồ lộ ra vài phần tử khí Hồng Mông khí tức mạnh mẽ trấn áp.
Hồi lâu sau, trên mặt Lý Trường Canh hiện lên vẻ cười khổ:
- Vẫn là bệ hạ tuệ nhãn như đuốc, cựu thần có mắt không tròng. Cũng may mắn trước đó còn tặng đi ấn tỳ, chưa đem sự tình làm tuyệt!
Trung niên hoàng giả mỉm cười, trên mặt hiện lên vài phần đắc ý:
- Ta xem vận khí Uyên Minh đúng là cực thịnh, lần này có thể tự bảo vệ mình bình yên vô sự. Vị ở Bắc Hải tuy đã tới, nhiều nhất chỉ có thể làm Uyên Minh bị trọng thương làm nhục một phen, nhưng đã khó cứu vãn đại cục! Sau trận chiến này, ta muốn phái bốn vị thần tướng cùng hai trăm vạn binh tướng đến phương bắc, không biết Thái Tể nghĩ thế nào?
- Cũng nên như thế! Từ bây giờ trở đi, khí vận của người này đã kết thành một khối với Thiên Đình chúng ta. Nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn, phải nên dùng thế chân vạc tương trợ lẫn nhau.
Lý Trường Canh chỉ suy ngẫm chốc lát liền hiểu được ý của hoàng giả trung niên, lập tức chấp nhận gật đầu:
- Tuy phương bắc đế đình đã mở ra cục diện, nhưng căn cơ chưa ổn, nhân thủ khan hiếm. Nghĩ tới vị An Thiên Huyền Thánh bệ hạ cũng sẽ không cự tuyệt. Nếu không phải do Thiên Đình nhân thủ không đủ, năm trăm vạn binh tướng cũng là nên!
Trung niên hoàng giả nghe vậy không khỏi cười ha hả, mà Lý Trường Canh lại nhìn chăm chú vào đoàn vân khí, chỉ trong vài lời nói hai người đã quyết định xong chuyện này!
Tử kim sắc khí trụ xung thiên rõ ràng có thêm biến hóa, bên trong khí vận tinh mang lại có thêm một tia khí tức màu đỏ, khiến màu sắc của tử kim khí trụ thoáng có chút hỗn độn.
Nhưng thanh thế lại đột nhiên tăng vọt, hướng ra bên ngoài mở rộng thêm một vòng, thẳng đem tầng trời thứ chín hoàn toàn xé mở nhảy vào trong Diệu Pháp Đại La Thiên. Thất trảo thần long, ngũ miện tử hoàng thân hình bành trướng, tiếp tục tăng lên hai mươi vạn trượng. Dưới bụng thần long lại có thêm hai long trảo, mà đầu tử hoàng lại có thêm hai tầng thải mễ quan miện. Tuy là hư ảnh nhưng cũng khiến cho khí vận tinh mang ngưng đọng lại khá kiên cố.
Giờ khắc này chư thiên thế giới, toàn bộ những người đang quan sát cuộc chiến tại Hắc Hàn quốc lại không có người nào khắc sâu cảm thụ như Giáp Thiên Không đang phủ phục trên mặt đất.
Không chỉ là kiếm ý bá tuyệt sắc bén vô biên áp chế toàn bộ yêu lực hồn thức toàn thân hắn chỉ có thể nhốt kín bên trong cơ thể để tránh đi phong mang. Ngay lúc Long Hoàng An Thiên Tỳ bay lên bầu trời, hắn càng cảm thấy giống như có một cỗ lực lượng khổng lồ như ngọn núi nguy nga chặt chẽ áp hắn sụp dưới mặt đất!
Phảng phất như có trăm ngàn vạn ngọn núi lớn áp bách lên vai lưng, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, rõ ràng chỉ thấy thân ảnh ngạo nghễ đứng lăng không trên trời cao, ẩn bên trong thất thải hào quang sáng ngời, chỉ một đôi ánh mắt lãnh liệt giống như có thể xuyên thấu hết thảy, đâm vào nội tâm rét lạnh.
Hắn cũng không chút nào do dự, Giáp Thiên Không liền lấy ra một hộp ngọc giơ cao trên đỉnh đầu nói:
- Bệ hạ minh giám! Giáp Thiên Không thật sự từng lời thành tâm thành ý, đặc biệt dùng vật này dâng lên bày tỏ cõi lòng! Nếu ngày sau Giáp Thiên Không nảy sinh phản ý, xin cho ta vạn kiếp bất phục!
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp động, hồn niệm truyền ra liền có một đạo thủy lam thanh quang bay tới, hút nhiếp hộp ngọc cuốn ngược trở về.
Chưa đến trước người đã cảm thấy được có một cỗ tanh tưởi làm người choáng váng đánh úp tới.
- Cực Quang Phân Thủy Thứ, Cửu U Âm La Dịch?
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, thúc giục Diễn Thiên Châu, chỉ suy tính một chút liền hiểu rõ nguyên nhân.
Nhất thời hừ lạnh một tiếng, liền thu hộp ngọc vào trong tay áo. Sau đó nhìn về hướng tây, bên ngoài mấy trăm ức dặm, trong mắt mang theo vẻ mỉa mai khiêu khích nồng đậm:
- Ngươi thật dám giở thủ đoạn hèn hạ đến tận đây!
Giáp Thiên Không thần tình mờ mịt, không hiểu được ý tứ trong câu nói của Nhạc Vũ. Hắn chỉ làm theo bản năng, cảm giác đem vật này dâng ra có thể cầu cho mình giữ lại một tính mạng. Nhưng hoàn toàn không hề hay biết lai lịch về Cực Quang Phân Thủy Thứ cùng Cửu U Âm La Dịch kia.
Bên trong Côn Luân sơn Ngọc Hư Cung, Từ Hàng đạo nhân bỗng dưng cắn chặt răng, bất tri bất giác một tia máu tươi tràn ra từ khóe môi hắn:
- Giỏi cho câu mắng chửi! Mười một yêu hoàng ngươi có thể chém giết dễ dàng trong lòng bàn tay, đúng là bản tôn đánh giá ngươi quá thấp! Vậy để cho ta nhìn xem, vị phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế như ngươi còn thủ đoạn nào nữa mà dám bừa bãi vô lễ như thế!
Hình ảnh bên trong mặt hồ, Nhạc Vũ đã thu hồi ánh mắt cười hăng hắc, lại bay lên bầu trời, bay ra ngoài tầng trời thứ nhất mới dừng lại.
Xa xa nhìn ra, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Phía sau đỉnh đầu hắn chợt mở ra mười bốn linh quang cự luân, tăng lên mười lăm, lại đến mười sáu!
Sau khi gia tăng không ngừng, tầng mười sáu pháp tắc giả thuyết được gia trì vào Thủy Vân kiếm.
Ba mươi sáu thanh tiên binh chuyển động thật nhanh, tốc độ tăng nhanh gấp bội lần.
Tam Huyền Thủy Vân trận, Chu Thiên Tinh Đấu trận, Thai Tàng Hư Không kiếm trận, năm mươi viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu kết hợp cùng Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí rót vào bên trong kiếm, do Trấn Thế Chung cùng trấn áp, hóa thành một tia kiếm khí sắc bén.
Bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ hội tụ khí vận toàn bộ dẫn dắt gia trì thêm vào thân kiếm bên ngoài.
Khí tức Thủy Vân kiếm bùng nổ bạo phát.
Nhất phẩm trung giai, nhất phẩm đỉnh phong, hậu thiên siêu phẩm, hậu thiên siêu phẩm đỉnh phong!
Cho tới khi khí mang tử kim sắc trong kiếm nồng đậm tới mức tận cùng hắn mới dừng lại. Tuy lực lượng khí vận vẫn luôn có thể tuôn ra, nhưng Nhạc Vũ bỗng dưng dùng kiếm cắt lấy cổ tay, một dòng máu tươi sái ra tưới ướt thân kiếm, tản mạn khắp nơi, chỉ một thoáng liền khiến thanh thủy lam tiên binh nhuộm thành màu đỏ thắm.
Ngay sau đó thanh kiếm chợt kịch chấn, khí tức thoáng ngưng trệ, lập tức điên cuồng bùng nổ, cuối cùng đem trọng chướng phá vỡ!
Hậu thiên chí thánh!
Linh lực phun trào cuồn cuộn, tựa như một hắc động muốn đem toàn thiên địa cắn nuốt.
Cùng kiếm ý sắc bén của Nhạc Vũ kết hợp thành một khối, xuyên ngang chân trời. Khiến ba mươi ba thiên cảnh đều bị chấn động. Toàn bộ tu sĩ dưới Chân Tiên đều cảm thấy hai mắt đau đớn, theo bản năng phải dời ánh mắt tránh né.
Nhạc Vũ thở mạnh một hơi, chiến ý nồng đậm dâng cao.
Vô luận là mười một yêu hoàng hay là những tu chân đạo tông dưới quyền quản hạt của đế đình đều chỉ là vai hề nhảy nhót không đáng giá cho hắn quan tâm tới…
Đại địch chân chính của hắn chính là vị Kim Tiên yêu thánh đang bay nhanh tìm đến cách đây đã rất gần!
Mấy tháng thời gian hao hết tâm lực trù tính hết thảy, cùng bao nhiêu mưu kế tính toán, đều là vì chuẩn bị cho trận chiến này.
Chỉ riêng một lần bái lạy của Giáp Thiên Không đã giúp khí vận của hắn rõ ràng đột phá tới khí vận Thiên Đế, làm hắn thật sự có chút bất ngờ.
Mà trạng thái giờ phút này của hắn cơ hồ còn hơn cả lúc sử dụng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang!
Bỗng dưng cười lớn, Nhạc Vũ chém ra một kiếm. Vô số thủy khí ngưng kết bên ngoài Thủy Vân kiếm, hóa thành huyền băng cự kiếm dài mấy trăm vạn trượng, bỗng dưng chém về một nơi trong không trung.
Theo một tiếng nổ vang, thế giới trong phạm vi mấy ngàn vạn dặm giống như bị đổ sụp xuống, chấn động không ngừng!
Chương 1055: An cảm tiểu thứ!
Khí vận tinh mang tử kim sắc xuyên thấu đến chín tầng trời, mạnh mẽ mở ra một đường, thanh thế chấn đãng.
Thất trảo thần long, ngũ miện tử hoàng xoay quanh khí trụ, biến hóa thành thân hình dài trăm vạn trượng. Cùng nhau long ngâm phượng minh, thanh chấn mấy ngàn vạn dặm thiên không.
Thẳng đến khi phiến thiên địa có vô số tường vân bay đến tụ tập, hàng vạn hàng ngàn hào quang chiếu xuống quanh người Nhạc Vũ.
Giờ phút này không chỉ là Vi Minh Tử, đế đình binh tướng bên trong quân trận cùng mấy ngàn vạn yêu tu, thậm chí là lam bào tu sĩ vẻ mặt đều kinh dị.
Đại đa số người tu vi quá thấp đều không nhìn thấy được đế khí bàng bạc này, chỉ có thể loáng thoáng thông qua thiên địa dị biến có chút phát hiện.
Nhưng ở trên Ngọc Tiên cảnh ai ai cũng biến thành sắc mặt trắng bệch. Kiếm áp tràn ngập quanh người Nhạc Vũ giống như càng thêm lạnh lùng bá tuyệt.
Ở xa xa ngàn vạn dặm, mấy ngàn vạn tiên tu đang xem cuộc chiến thừa nhận uy áp tuy không nặng nề, nhưng cũng bị tử kim đế khí làm chấn kinh, đều kinh dị thất thần lâm vào yên lặng.
Trong đó có bộ phận trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn hối hận. Sớm biết như thế, mặc dù làm trái lệnh sư môn, chống lệnh sư trưởng cũng muốn ở lại trong đế đình.
- Tinh mang khí vận thật mạnh, còn là tử kim sắc. Nhân gian hoàng đế, ngoại trừ Trung Nguyên Nhân Hoàng còn ai có thể so sánh? Đây rõ ràng là Thiên Đế Khí!
- Nói như vậy người này không chỉ có khí vận trăm năm. Đế khí thật quá lớn, trong vòng vạn năm chỉ sợ khó lật đổ được căn cơ của hắn.
- Đâu chỉ như thế? Phía mặt nam Bắc Hải tuy có bảy mươi yêu hoàng, nhưng tinh hoa bên trong phần lớn đều hội tụ tại đây. Chém giết Xa Lôi Xa Cương, trừ phi là yêu thánh ra tay, nếu không khó tiếp tục có người có thể chống đỡ được hắn. Sau cuộc chiến hôm nay, chỉ sợ phương bắc đế đình lập tức có thể khuếch trương ra ức dặm. Cho dù toàn bộ mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu cũng không phải không thể làm được!
- Yêu thánh ra tay? Hắc! Nào có dễ dàng như vậy! Thiên Đình nhận Hồng Quân phù chiếu nắm giữ tam giới trong tay, vốn là tương đương thiên ý chân chính quy túc, được thiên địa thừa nhận. Nếu Uyên Minh chưa đạt được khí vận thì cũng thôi, giết thì cứ giết, nhiều nhất chỉ gánh vác ác nghiệt lực, ngày sau có thể tìm cơ hội tiêu trừ. Nhưng hôm nay khí vận Thiên Đế đã thành, nếu không có nhân quả, tùy tiện chém giết, ngay cả nhân vật yêu thánh chỉ sợ cũng khó thể thừa nhận.
- Cũng không đến nỗi không gánh vác được nhân quả, nhưng hiện giờ Cửu Chuyển Kim Đan sắp xuất thế, vài vị yêu thánh chỉ sợ hơn phân nửa không có tâm tư đi tuyển chọn con đường làm cho thiên địa đố kỵ như vậy!
- Ta nhớ được ở phía mặt nam Bắc Hải, ở mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu có trăm triệu nhân khẩu, nếu có thể tích lũy tín ngưỡng ngàn năm, muốn ngưng tụ thần cách tầng thứ mười cũng đã rất đủ! Đế đình mạnh mẽ, nhân tộc cũng sẽ có phúc. Không cần phải bị Yêu tộc luôn luôn quấy rầy…
Bên trên tầng trời thứ chín Diệu Pháp Đại La Thiên, hoàng giả trung niên giờ khắc này vẻ mặt vô cùng phức tạp, vừa vui sướng lại kiêng kỵ còn có cảm giác may mắn xen lẫn.
- Thật không ngờ có thể làm cho hắn thực sự đạt thành khí số!
Lý Trường Canh vẫn chưa thu hồi ánh mắt, cẩn thận quan sát Nhạc Vũ đứng bên trong đoàn vân khí, khác với trung niên hoàng giả, hắn chú ý chính là thanh kiếm trong tay Nhạc Vũ!
Từ khi hồng hoang sơ khai tới nay hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy qua có người vận kiếm giống như thế.
Không gian lực, quần tinh lực, thủy linh lực, khí vận lực, tín ngưỡng lực…nhiều loại lực lượng mạnh mẽ hội tụ cùng một chỗ.
Lẽ ra phương pháp này mặc dù có thể giúp kiếm thế tăng thêm nhiều uy lực nhưng sẽ tạo sự xung đột khiến cho kiếm quang bị pha tạp không còn tinh thuần.
Nhưng nhìn tử sắc kiếm quang rõ ràng đã đem nhiều loại lực lượng cơ hồ hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Vừa có loại lực lượng khó hiểu nhịp nhàng chỉnh hợp, lại mơ hồ lộ ra vài phần tử khí Hồng Mông khí tức mạnh mẽ trấn áp.
Hồi lâu sau, trên mặt Lý Trường Canh hiện lên vẻ cười khổ:
- Vẫn là bệ hạ tuệ nhãn như đuốc, cựu thần có mắt không tròng. Cũng may mắn trước đó còn tặng đi ấn tỳ, chưa đem sự tình làm tuyệt!
Trung niên hoàng giả mỉm cười, trên mặt hiện lên vài phần đắc ý:
- Ta xem vận khí Uyên Minh đúng là cực thịnh, lần này có thể tự bảo vệ mình bình yên vô sự. Vị ở Bắc Hải tuy đã tới, nhiều nhất chỉ có thể làm Uyên Minh bị trọng thương làm nhục một phen, nhưng đã khó cứu vãn đại cục! Sau trận chiến này, ta muốn phái bốn vị thần tướng cùng hai trăm vạn binh tướng đến phương bắc, không biết Thái Tể nghĩ thế nào?
- Cũng nên như thế! Từ bây giờ trở đi, khí vận của người này đã kết thành một khối với Thiên Đình chúng ta. Nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn, phải nên dùng thế chân vạc tương trợ lẫn nhau.
Lý Trường Canh chỉ suy ngẫm chốc lát liền hiểu được ý của hoàng giả trung niên, lập tức chấp nhận gật đầu:
- Tuy phương bắc đế đình đã mở ra cục diện, nhưng căn cơ chưa ổn, nhân thủ khan hiếm. Nghĩ tới vị An Thiên Huyền Thánh bệ hạ cũng sẽ không cự tuyệt. Nếu không phải do Thiên Đình nhân thủ không đủ, năm trăm vạn binh tướng cũng là nên!
Trung niên hoàng giả nghe vậy không khỏi cười ha hả, mà Lý Trường Canh lại nhìn chăm chú vào đoàn vân khí, chỉ trong vài lời nói hai người đã quyết định xong chuyện này!
Tử kim sắc khí trụ xung thiên rõ ràng có thêm biến hóa, bên trong khí vận tinh mang lại có thêm một tia khí tức màu đỏ, khiến màu sắc của tử kim khí trụ thoáng có chút hỗn độn.
Nhưng thanh thế lại đột nhiên tăng vọt, hướng ra bên ngoài mở rộng thêm một vòng, thẳng đem tầng trời thứ chín hoàn toàn xé mở nhảy vào trong Diệu Pháp Đại La Thiên. Thất trảo thần long, ngũ miện tử hoàng thân hình bành trướng, tiếp tục tăng lên hai mươi vạn trượng. Dưới bụng thần long lại có thêm hai long trảo, mà đầu tử hoàng lại có thêm hai tầng thải mễ quan miện. Tuy là hư ảnh nhưng cũng khiến cho khí vận tinh mang ngưng đọng lại khá kiên cố.
Giờ khắc này chư thiên thế giới, toàn bộ những người đang quan sát cuộc chiến tại Hắc Hàn quốc lại không có người nào khắc sâu cảm thụ như Giáp Thiên Không đang phủ phục trên mặt đất.
Không chỉ là kiếm ý bá tuyệt sắc bén vô biên áp chế toàn bộ yêu lực hồn thức toàn thân hắn chỉ có thể nhốt kín bên trong cơ thể để tránh đi phong mang. Ngay lúc Long Hoàng An Thiên Tỳ bay lên bầu trời, hắn càng cảm thấy giống như có một cỗ lực lượng khổng lồ như ngọn núi nguy nga chặt chẽ áp hắn sụp dưới mặt đất!
Phảng phất như có trăm ngàn vạn ngọn núi lớn áp bách lên vai lưng, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, rõ ràng chỉ thấy thân ảnh ngạo nghễ đứng lăng không trên trời cao, ẩn bên trong thất thải hào quang sáng ngời, chỉ một đôi ánh mắt lãnh liệt giống như có thể xuyên thấu hết thảy, đâm vào nội tâm rét lạnh.
Hắn cũng không chút nào do dự, Giáp Thiên Không liền lấy ra một hộp ngọc giơ cao trên đỉnh đầu nói:
- Bệ hạ minh giám! Giáp Thiên Không thật sự từng lời thành tâm thành ý, đặc biệt dùng vật này dâng lên bày tỏ cõi lòng! Nếu ngày sau Giáp Thiên Không nảy sinh phản ý, xin cho ta vạn kiếp bất phục!
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp động, hồn niệm truyền ra liền có một đạo thủy lam thanh quang bay tới, hút nhiếp hộp ngọc cuốn ngược trở về.
Chưa đến trước người đã cảm thấy được có một cỗ tanh tưởi làm người choáng váng đánh úp tới.
- Cực Quang Phân Thủy Thứ, Cửu U Âm La Dịch?
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, thúc giục Diễn Thiên Châu, chỉ suy tính một chút liền hiểu rõ nguyên nhân.
Nhất thời hừ lạnh một tiếng, liền thu hộp ngọc vào trong tay áo. Sau đó nhìn về hướng tây, bên ngoài mấy trăm ức dặm, trong mắt mang theo vẻ mỉa mai khiêu khích nồng đậm:
- Ngươi thật dám giở thủ đoạn hèn hạ đến tận đây!
Giáp Thiên Không thần tình mờ mịt, không hiểu được ý tứ trong câu nói của Nhạc Vũ. Hắn chỉ làm theo bản năng, cảm giác đem vật này dâng ra có thể cầu cho mình giữ lại một tính mạng. Nhưng hoàn toàn không hề hay biết lai lịch về Cực Quang Phân Thủy Thứ cùng Cửu U Âm La Dịch kia.
Bên trong Côn Luân sơn Ngọc Hư Cung, Từ Hàng đạo nhân bỗng dưng cắn chặt răng, bất tri bất giác một tia máu tươi tràn ra từ khóe môi hắn:
- Giỏi cho câu mắng chửi! Mười một yêu hoàng ngươi có thể chém giết dễ dàng trong lòng bàn tay, đúng là bản tôn đánh giá ngươi quá thấp! Vậy để cho ta nhìn xem, vị phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế như ngươi còn thủ đoạn nào nữa mà dám bừa bãi vô lễ như thế!
Hình ảnh bên trong mặt hồ, Nhạc Vũ đã thu hồi ánh mắt cười hăng hắc, lại bay lên bầu trời, bay ra ngoài tầng trời thứ nhất mới dừng lại.
Xa xa nhìn ra, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Phía sau đỉnh đầu hắn chợt mở ra mười bốn linh quang cự luân, tăng lên mười lăm, lại đến mười sáu!
Sau khi gia tăng không ngừng, tầng mười sáu pháp tắc giả thuyết được gia trì vào Thủy Vân kiếm.
Ba mươi sáu thanh tiên binh chuyển động thật nhanh, tốc độ tăng nhanh gấp bội lần.
Tam Huyền Thủy Vân trận, Chu Thiên Tinh Đấu trận, Thai Tàng Hư Không kiếm trận, năm mươi viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu kết hợp cùng Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí rót vào bên trong kiếm, do Trấn Thế Chung cùng trấn áp, hóa thành một tia kiếm khí sắc bén.
Bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ hội tụ khí vận toàn bộ dẫn dắt gia trì thêm vào thân kiếm bên ngoài.
Khí tức Thủy Vân kiếm bùng nổ bạo phát.
Nhất phẩm trung giai, nhất phẩm đỉnh phong, hậu thiên siêu phẩm, hậu thiên siêu phẩm đỉnh phong!
Cho tới khi khí mang tử kim sắc trong kiếm nồng đậm tới mức tận cùng hắn mới dừng lại. Tuy lực lượng khí vận vẫn luôn có thể tuôn ra, nhưng Nhạc Vũ bỗng dưng dùng kiếm cắt lấy cổ tay, một dòng máu tươi sái ra tưới ướt thân kiếm, tản mạn khắp nơi, chỉ một thoáng liền khiến thanh thủy lam tiên binh nhuộm thành màu đỏ thắm.
Ngay sau đó thanh kiếm chợt kịch chấn, khí tức thoáng ngưng trệ, lập tức điên cuồng bùng nổ, cuối cùng đem trọng chướng phá vỡ!
Hậu thiên chí thánh!
Linh lực phun trào cuồn cuộn, tựa như một hắc động muốn đem toàn thiên địa cắn nuốt.
Cùng kiếm ý sắc bén của Nhạc Vũ kết hợp thành một khối, xuyên ngang chân trời. Khiến ba mươi ba thiên cảnh đều bị chấn động. Toàn bộ tu sĩ dưới Chân Tiên đều cảm thấy hai mắt đau đớn, theo bản năng phải dời ánh mắt tránh né.
Nhạc Vũ thở mạnh một hơi, chiến ý nồng đậm dâng cao.
Vô luận là mười một yêu hoàng hay là những tu chân đạo tông dưới quyền quản hạt của đế đình đều chỉ là vai hề nhảy nhót không đáng giá cho hắn quan tâm tới…
Đại địch chân chính của hắn chính là vị Kim Tiên yêu thánh đang bay nhanh tìm đến cách đây đã rất gần!
Mấy tháng thời gian hao hết tâm lực trù tính hết thảy, cùng bao nhiêu mưu kế tính toán, đều là vì chuẩn bị cho trận chiến này.
Chỉ riêng một lần bái lạy của Giáp Thiên Không đã giúp khí vận của hắn rõ ràng đột phá tới khí vận Thiên Đế, làm hắn thật sự có chút bất ngờ.
Mà trạng thái giờ phút này của hắn cơ hồ còn hơn cả lúc sử dụng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang!
Bỗng dưng cười lớn, Nhạc Vũ chém ra một kiếm. Vô số thủy khí ngưng kết bên ngoài Thủy Vân kiếm, hóa thành huyền băng cự kiếm dài mấy trăm vạn trượng, bỗng dưng chém về một nơi trong không trung.
Theo một tiếng nổ vang, thế giới trong phạm vi mấy ngàn vạn dặm giống như bị đổ sụp xuống, chấn động không ngừng!
Bình luận truyện